Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại Lận nghe thấy tiếng hắn mừng rỡ như điên, chính mình cũng nở nụ cười theo, từ trong cổ họng lại phát ra một tiếng "A", dần dần để mình tìm lại cảm giác phát ra tiếng nói.
Làm người câm hơn tám tháng nay, giờ phát ra được âm thanh cảm thấy thật mới lạ, cách nhã chữ nói chuyện cũng quên đi nhiều, giống như một đứa trẻ đang tập nói, phải bắt đầu học lại từ đầu, một lần nữa nhớ ngôn ngữ. Bởi vậy Duệ Triết, chờ đến khi anh đến Hải Nam tìm em, em còn kém lắm có thể không nói được nhiều, nhưng có thể rành mạch gọi tên anh.
"Đại Lận, kêu tên anh thêm lần nữa, giống như vừa rồi vậy, anh muốn nghe." Tiếng nói của hắn nghẹn ngào mang theo sui sướng cùng nhu tình, giống như Đại Lận đang đứng trước mặt hắn vậy, "Duệ, Duệ Triết."
"Duệ...... Triết." Đại Lận thốt ra, có chút thẹn thùng, phát ra tiếng thật hoảng hốt không sai, thanh âm tinh tế, còn vòng vo quanh co lắm. Hắn nghe xong lại mừng rỡ như điên, lại trầm giọng dẫn đường cô: "Ngoan, kêu thêm một lần nữa."
Đại Lận khẽ mấp môi, đưa điện thoại lên sát miệng muốn kêu thêm một lần nữa, giọng nói của thư kí bên đầu dây của hắn lại vang lên trong điện thoại bàn, nói: "Đằng tổng, đại hội cổ đông đã bắt đầu, mời ngài vào."
Vì thế hắn không thể không ôn nhu chấm dứt trò chuyện với cô: "Đại Đại ngoan, dẫn theo con ngoan ăn cơm thật nhiều vào, bổ dưỡng cho mập mạp một chút, chờ anh đến thăm hai mẹ con. Bây giờ anh phải đi họp, kết thúc đại hội sẽ cùng mọi người ở Đằng thị đến Đằng trạch ăn cơm, chúc mừng Đằng thị đã đổi chủ. Buổi tối anh lại gọi cho em."
Đại Lận gật gật đầu, bị hắn làm cho buồn rồi.
Bé cưng có nghe được không? Ba nói con là con ngoan đó, vì vậy sau này đừng có đá mẹ mạnh như vậy nữa, từ ngày mang thai con đến giờ mẹ thật sự mệt mỏi quá, mỗi ngày đều nằm dính lên giường mà ngủ, cũng không còn sức mà nằm mơ nữa, mệt như một con gấu mèo vậy.
Nhưng mà, mặc dù mệt nhưng mẹ rất hạnh phúc, tuy rằng không còn mơ thấy ác mộng nữa, nhưng chỉ cần cùng con cùng nhau ngủ thẳng giấc vừa đủ đến bình minh, yên tĩnh mà thỏa mãn.
---
Gió ở bờ biển rất lớn, Đại Lận đi trên bờ cát mềm mại phẳng mịn, quay đầu hướng về biển khơi, tóc dài tung bay trong gió, nhìn từng ngọn sóng trắng xóa đang vỗ vào bờ.
Mặt biển thật xanh, là một màu xanh lam trong suốt lại sạch sẽ, trời cao trong xanh, không một gợn mây, lại có một loại trống trải đồ sộ nói không nên lời. Cô ngóng nhìn về phía xa, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy giới hạn, lại nhớ đến hành trình tình lữ khó quên của cô và Duệ Triết đến Sanya ngày đó.
Một lần đó thật là khó quên, bởi vì đó là lần đầu tiên Duệ Triết biểu lộ cõi lòng của mình với cô, nguyện ý hứa hẹn. Chính là, cô không có tin tưởng đối với bản thân mình, không muốn đứng chung một chỗ với hắn, muốn bỏ chạy. Hiện tại cô hiểu được, hai người có thể bình an ở bên nhau mới biết trân quý, mới hiểu biết nhau, tương lai của hai người cần dựa vào sự đồng lòng cùng nhau đi cố gắng của hai người, nếu trúng mưu kế nhất định không thể ở cùng một chỗ, cũng không khác gì chia tay do hiểu lầm.
Duệ Triết, em cần phải trưởng thành như cũ, nhưng xin anh hãy tin tưởng em, em sẽ luôn luôn bên cạnh anh, tin tưởng anh, cùng anh dốc sức cho tương lai của chúng ta. Em không muốn chia tay vì hiểu lầm, mà là, muốn thời điểm anh nói với em "Cho dù phát sinh chuyện gì, nhất định em phải tin tưởng anh", em đều có thể gật đầu kiên định.
Chúng ta sẽ làm được, đúng không?
---
Trâu Tiểu Hàm
Tiệc tối ở Đằng gia rất phô trương hoành tráng, không hề thua kém bữa tiệc cưới lần trước, một hàng dài những dòng xe cao cấp đậu trước cổng, tất cả chú, bác, ông của Đằng gia đều dẫn theo vợ bước vào cửa Đằng gia, ngồi xuống vị trí theo bối phận ở phòng khách lớn, tên ở trên ghế đã được ghi rõ ràng.
Phu nhân bí thư đứng ở trên lầu nhìn cảnh này, trong lòng mừng rỡ, vội vàng xoay người quay về phòng, dặn dò con gái chuẩn bị nhanh một chút, đi xuống lầu gặp họ hàng thân thích của Đằng gia.
"Mẹ, con sợ lúc mời rượu, ngón tay nâng ly lại không khống chế được mà làm rớt mất." Trâu Tiểu Hàm nhẹ nhàng quay đầu, đã sửa soạn đoan trang thanh lệ từ sớm, hào phóng hơn người, hai má phấn hồng, mới nhìn khí sắc vô cùng tốt, "Mẹ cũng biết từ mấy tháng này đến nay là con mang thai như thế nào, thậm chí không dám nằm viện theo dõi, không dám cử động nhiều, chỉ sợ ba mẹ chồng nhìn ra được manh mối gì. Hiện tại để con mời rượu trước mặt nhiều vị trưởng bối như vậy, nhất định sẽ xảy ra chuyện gì sơ suất."
"Không có việc gì đâu, dì Đêm Dung sẽ đi cùng con." Phu nhân bí thư không nói nhiều kéo cô đứng dậy, kiên trì để cô đi gặp họ hàng thân thích của Đằng gia, "Đây là một cơ hội tốt, để các vị rưởng bối của gia tộc họ Đằng này thừa nhận con là con dâu mới, nhân cơ hội này mượn sức của bọn họ, chính thức để con trở thành một phần tử của Đằng gia! Về phần rót rượu gắp thức ăn, không phải làm gì cả, con đi xuống dưới mà lên tiếng chào hỏi với bọn họ, để bọn họ nhận thức nhớ kỹ con, sau đó con nói có thai nên trong người dễ mệt, lên lầu nghỉ ngơi trước một chút."
"Con xem đã mang thai rồi, có ai mà không cho con lên lầu nghỉ ngơi đâu, đây chính là bảo bối của Đằng gia, phải để người ta hầu hạ chứ." Phu nhân bí thư vỗ vỗ vai con gái, ý bảo Trương Đêm Dung đỡ tiểu thư đi xuống, lại dặn dò mãi không thôi: "Nếu thiếu gia có trở lại, nhớ che chở cho tiểu thư, đừng để thiếu gia đến gần tiểu thư, tám tháng mà sảy thai cũng không phải chuyện đùa đâu!"
"Vâng, thái thái." Trương Đêm Dung quay đầu cười, để bà chủ đừng lo lắng dư thừa nữa, sớm đã dìu đỡ tiểu thư đang mang thai đi xuống rồi.
Sau khi chủ tớ đi xuống lầu, Trương Đêm Dung bạo dạn mở miệng lớn tiếng, vừa đỡ Trâu Tiểu Hàm chậm rãi đi, vừa giới thiệu với mọi người đây là thiếu nãi nãi, mang thai đã bảy tám tháng, sẽ tăng thêm con cháu cho Đằng gia, bởi vậy mới đón khách có chút chậm trễ.
Vì thế ngay lập tức, toàn bộ lực chú ý của cô dì chú bác đều chuyển đến trên người Trâu Tiểu Hàm, nhìn cái bụng to tròn của cô, nở nụ cười một chút, đều quay đầu nói lời chúc mừng với Đằng phụ, hỏi đã được bao lâu rồi.
Đằng phụ uống vài chén rượu, khuôn mặt đang hồng hào, có tâm sự rất nhiều, thấy con dâu mang thai đi xuống gặp mặt chào hỏi các vị trưởng bối của Đằng gia, một chút bất mãn ở trong lòng đối với Trâu gia, cũng vì thấy Trâu Tiểu Hàm mang thai cháu đích tôn, dần dần tiêu tán. Ông nói người hầu nhanh đi đỡ thiếu nãi nãi ngồi xuống, cũng tự mình giới thiệu: "Bởi vì kết hôn xong liền mang thai có bầu, nênTiểu Hàm luôn luôn nghỉ ngơi tỉnh dưỡng ở nhà chờ ngày chuyển dạ, rất ít tham dự các hoạt động ở bên ngoài. Cũng ít khi để cô ấyđến công ty, cho nên người ngoài mới ít thấy cô ấy lộ diện. Duệ Triết cũng vậy, cũng lo lắng thân thể vợ mình yếu đuối, mang thai vất vả, mới tạm thời tách ra ngủ riêng, không để cho vợ mình mệt mỏi. Chờ sau này sinh con xong, hai vợ chồng cùng nhau chăm sóc đứa con, lại ân ái như lúc ban đầu."
Trâu Tiểu Hàm đang ngồi xuống, thấy ba chồng giúp mình nói chuyện, trong lòng mừng thầm, vội vàng nâng một ly trà, tiếp lời ba chồng mà kính rượu các vị trưởng bối, nói ôn nhu: "Tiểu Hàm ở đây lấy trà thay rượu, kính chúc các chú các bác một ly, chúc các vị phúc như Đông Hải, thân thể khỏe mạnh."
Kính một ly xong, cũng không dám kính ly thứ hai, cô rất sợ tay mình mất đi tri giác, ở bàn ăn gây chú ý làm chuyện chê cười, chỉ có thể đoan trang tĩnh lặng ngồi xuống.
Mà vài vị chú bác cũng nâng ly lên, thực ra uống rượu là vì cho Trâu gia mặt mũi, dặn cô nghỉ ngơi cho tốt, tranh thủ sinh cho Đằng gia một đứa cháu trai bụ bẫm. Sau đó ở trước mặt Đằng phụ, nói tiếng khen ngợi con dâu mới, nói thẳng câu "Tốt, tốt, Trâu gia giáo dục con gái xinh đẹp còn có phong thái tiểu thư khuê các", khen Đằng lão gia có được con dâu tốt, nhặt được bảo bối rồi.
Đằng Duệ Triết đang bước thẳng vào cửa mà tới, thấy Trâu Tiểu Hàm không sợ chết mà xuống lầu mở rộng mối quan hệ với các vị trưởng bối, còn hào phóng ngồi một chỗ vắng vẻ, ánh mắt lạnh lùng, môi giữ nụ cười đi về bên này, cười nói: "Bụng lớn như vậy sao lại đi xuống lầu đến đây, mặt sàn phòng khách dễ trơn, dễ dàng té ngã, tôi đưa cô lên lầu."
Khi nói chuyện, cánh tay dài đã vươn ra kéo Trâu Tiểu Hàm lại gần, Trâu Tiểu Hàm sợ đến mức nhanh chóng né qua một bên mà trốn chạy, cũng hoảng hốt đứng lên không để hắn chạm vào, một tay hất văng cánh tay của hắn, phản ứng rất là mất lịch sự!
"Duệ Triết!" Cảnh này lọt vào mắt của Đằng phụ, trong lòng đã hiểu được dụng ý của con trai, nét mặt già nua trầm xuống, lớn tiếng quát giữ con lại: "Con đi chúc rượu chú bác đi, ba nói người làm đỡ Tiểu Hàm lên lầu!"
"Tiểu Hàm là "Vợ" của tôi, tôi có nghĩa vụ đỡ cô ấy lên lầu, không cần người làm phải tốn sức, a!" Duệ Triết cười nhẹ nhàng, đôi mắt nhọn hơi hơi nhíu lại, rồi đột nhiên lại tiếp tục vươn tay, chụp lấy cánh tay của Trâu Tiểu Hàm, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm vào Trâu Tiểu Hàm đang sợ hãi quá mức: "Không phải cô muốn gặp tôi sao? Đi, bây giờ chúng ta đi lên lầu, tôi sẽ chăm chú lắng nghe cô nói!"
Cánh tay hắn âm thầm dùng sức, sắc mặt âm lãnh, trực tiếp túm lấy Trâu Tiểu Hàm đang sợ trắng bệch cả mặt.
"Duệ Triết, em còn chưa kính rượu một vài bàn của chú bác ở đây, không cần lên lầu trước." Trâu Tiểu Hàm bị cái này dọa cho sợ hãi thật sự, hơn nữa sợ hãi ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn, bả vai co rụt lại, hai tay cầm lấy lưng ghế dựa không chịu đi, ánh mắt lóe ra mơ hồ, đầu run run tìm Trương Đêm Dung bên cạnh mà cầu cứu, "Dì Dung, chúng ta đi đến bàn tiếp theo, dì rót trà vào ly cho cháu......"
"Được rồi, các vị trưởng bối đều ngồi ở bàn dài này, vừa nãy cô nói "Lấy trà thay rượu" đã là kính qua bọn họ rồi, cô còn muốn kính ai?!" Đằng Duệ Triết giữ chặt lấy cô, khuôn mặt tuấn tú băng dày ba thước thản nhiên cười lạnh, không cho phép cô đi: "Cô sợ hãi chuyện gì? Tôi là "Chồng" của cô thì cô sợ cái gì? Sợ đứa con trong bụng này không phải của tôi sao?"
"Thiếu gia, cậu đừng nói tiểu thư như vậy, tiểu thư vô cùng trong sạch!" Trương Đêm Dung ở một bên tức giận đến nỗi dậm chân một cái, bắt đầu nói chuyện giúp tiểu thư nhà mình, nhưng lại vươn tay chụp lấy bàn tay to của Duệ Triết, để hắn buông Trâu Tiểu Hàm ra, cũng lớn tiếng nói: "Mang thai bảy tám tháng bụng đã lớn như vậy rồi, thế mà cậu còn ở đây nói này nói nọ! Người tiểu thư gả cho là cậu, cũng mang thai đứa con của cậu, cậu đã không xót lòng tiểu thư vất vả thì thôi, còn ở đây nói bóng gió!"
"Mẹ nó, bà nghĩ mình là ai?!" Đột nhiên Duệ Triết quay đầu nhìn chằm chằm Trương Đêm Dung không sợ sống chết này, tiếng nói ép xuống rất thấp, đôi mắt u ám lại nảy lên ngọn lửa giận cùng sự thô bạo, âm thanh lạnh lẽo: "Bà là giúp việc của Trâu gia, không phải người của Đằng gia tôi, từ khi nào đến lượt bà nhúng tay vào chuyện của bổn thiếu gia? Nếu bà còn xen mồm nói thêm một câu, ngay lập tức thu dọn đồ đạc, cút về Trâu gia của bà đi!"
Hắn chỉ mới bộc phát một chút tức giận, Trương Đêm Dung đã sợ đến mức câm miệng ngay lập tức, đôi mắt tam giác nhọn hoảng sợ nhìn hắn, không dám lại lên tiếng.
Thế này Đằng Duệ Triết mới quay đầu tiếp tục hướng về Trâu Tiểu Hàm, mở miệng cười nói: "Kính rượu phải không? Vậy tiếp tục đi. Đêm nay tôi ở lại đây, cô trốn được lần này, tránh không khỏi lần sau!"
Cái ly trong tay Trâu Tiểu Hàm rớt xuống mặt đất ngay lập tức, biết lời hắn nói có ý gì! Bởi vì hắn đã nói qua trong điện thoại, chuyện trước mắt hắn muốn làm nhất, chính là gϊếŧ chết đứa con trong bụng cô, để cô không còn tự hào đi rêu rao khắp nơi! Mà hắn nói được thì làm được, mấy tháng qua, một khi cô đến gần cơ thể hắn, hắn sẽ khiến cô vừa sợ vừa bị khủng bố, không dám từng bước lại gần hắn dù chỉ một chút!
Mà bụng bầu bảy tám tháng lớn như vậy, nếu mà sảy thai, không chỉ có đứa bé bị chết, mà cô cũng sẽ chết theo! Đến lúc đó hắn sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật vì lưng đeo án một xác mà hai mạng người, tương tự cũng đi xuống địa phủ cùng với cô như vậy!
"Lúc trước người của cô hạ thuốc khiến Đại Lận bị sảy thai, không phải cô cũng nên chịu trách nhiệm trước pháp luật tương tự như vậy sao?" Đằng Duệ Triết cúi đầu, hơi hơi ghé sát khuôn mặt của Trâu Tiểu Hàm đang chuyển từ trắng bệch sang xanh mét, lạnh lùng nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô: "Cô và người của Trâu gia luôn sử dụng phương pháp hạ thuốc nên mới có kinh nghiệm đến cỡ đó, mới có thể bảo vệ cô hơn nửa năm nay, nghiệt chủng trong bụng cô mới không bị sảy! Lâu như vậy cho đến nay, cô không dám đi lại khắp nơi, không dám lơ là cảnh giác, để người của Trâu gia bảo vệ mình kín kẽ, không phải là sợ tôi tìm cô để gϊếŧ chết đứa bé trong bụng sao?! Vì sao cô nhất định phải sinh ra đứa con của tôi? Một đứa con không có ai chờ mong, con mẹ nó, cô sinh nó ra để bắt nó chịu tội sao!"
Hắn gầm lên một tiếng, gân xanh nổi đầy trán: "Trâu Tiểu Hàm cô thật sự rất được, làm ra vẻ có điều kiện tốt sao không đi tìm hạnh phúc của mình đi, không nên tạo ra một đứa con mà theo tôi dây dưa cả đời! Hiện tại cô thấy hạnh phúc sao? Cô nói cho tôi nghe, nơi này đối với cô mà nói, rốt cuộc là thiên đường hay địa ngục! Con mẹ nó, chỉ bởi vì một mình cô, lại khiến nơi này từ một gia đình yên ổn, lại biến thành một chốn địa ngục của trần gian!"
"Duệ Triết, chỉ cần anh và em đồng lòng, chúng ta sẽ hạnh phúc." Trâu Tiểu Hàm thấy hắn lộ ra cảm xúc chân thật của mình, trong lòng nhói một cái, đột nhiên liều chết lao về phía hắn, không để ý hắn tức giận, ôm chặt lấy tấm lưng cao to của hắn, "Anh hãy nghĩ lại chuyện lần trước chúng ta nói trong điện thoại, chỉ cần anh nguyện ý cùng em đồng lòng, Đằng gia của chúng ta sẽ là một gia đình mỹ mãn, không có nồi da xáo thịt, sẽ không có cơ hội cho người ngoài xen vào, so với tình cảnh trước mắt của anh bây giờ tốt hơn nhiều. Hơn nữa con của chúng ta, chờ đến khi nó ra đời, nhất định anh sẽ không hối hận vì để lại nó, bởi vì nó không phải là con hoang, nó là đứa con của em và anh, là cháu đích tôn của Đằng gia...... Bởi vậy Duệ Triết, anh nghĩ lại mà xem, đứa bé sắp chào đời rồi, lập tức sẽ kêu anh là ba, không phải tốt hơn nhiều so với chút nhân duyên ngoài luồng kia của anh sao? Anh hãy vì con của chúng ta, trở về nhà, giúp ba chấn hưng Đằng thị, được không?"
Khuôn mặt tuấn tú của Đằng Duệ Triết dần dần chuyển qua xanh mét, hoàn toàn bị da mặt dày của người đàn bà này dọa cho kinh sợ là thật! Hơn nữa mỗi một câu mà cô ta nói, đều đang khiêu chiến đến cực hạn muốn gϊếŧ người của hắn! Từ đầu đến cuối cô ta luôn đặt vị trí của Trâu gia nâng lên thật cao, nghĩ đến thế lực của Trâu gia có thể một tay che trời, bắt tay cùng Đằng gia, là khiến hắn không thể có đường mà đi! Càng lấy đứa con ra khuyên nhủ dụ dỗ hắn, dám ra điều kiện về vấn đề mà hắn không muốn đề cập đến nhất, xoá bỏ hình ảnh hiền lương thục đức mà cô ta xây dựng bấy lâu nay!
Hắn nên nói cô ta rất thành thật, hay là quá vô liêm sỉ?!
Nghe hắn nói chuyện trong điện thoại mà không hiểu tiếng người sao? Chuyện trước mắt hắn muốn làm nhất, chính là loại bỏ nghiệt chủng trong bụng của cô ta! Bởi vì, Đại Lận đang mang thai đứa con của tôi, tôi chỉ muốn đứa con của cô ấy, chỉ thừa nhận đứa con trong bụng cô ấy sắp chào đời mang huyết mạch của Đằng gia!
Mà cho dù Trâu Tiểu Hàm cô có sinh ra một đứa con hoang, tôi cũng không có biện pháp nào mà có thể dễ dàng tha thứ cho cô và đứa con hoang này dám cướp lấy vị trí của Đại Lận và con của tôi mà không chịu buông tay! Bởi vì vị trí này ở Đằng gia, vốn dĩ thuộc về mẹ con bọn họ!
Khóe môi hắn hiện lên một tia cười lạnh, không có chu toàn như Trâu Tiểu Hàm mong muốn, bỗng nhiên không một chút khách khí, vươn tay, một tay gỡ Trâu Tiểu Hàm đang ôm hắn hất ra, "Tôi đã cảnh cáo cô từ sớm, đừng có đứng dựa gần tôi quá, nhất là dùng cái thân thể dơ bẩn đó mà ôm tôi! Nếu không cô nghĩ rằng vì sao tôi lại chuyển ra bên ngoài mà ngủ?!"
Hắn không hề bận tâm đến ánh mắt của mọi người, phải nói là không cần, cứ như vậy đẩy Trâu Tiểu Hàm ra một cách chán ghét đến tận cùng, khiến cho Trâu Tiểu Hàm liều chết lao đến đây ôm lấy hắn bị lảo đảo về phía sau, sau đó dưới chân lại trợt một cái, cơ thể đang mang thai ngã thẳng ra phía sau......
---
Trâu Tiểu Hàm đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hét thảm một tiếng "AAA", sợ tới mức mặt không còn giọt máu, mang thai tay chân vung loạn xạ về bên cạnh, trong lòng kêu thảm lần này sơ suất quá, không dụ dỗ được ngược lại còn bị chán ghét, đã nghĩ rằng đứa con này bị Duệ Triết đẩy ngã như vậy sẽ không còn nữa, chính mình cũng có khả năng chết theo, không nên xuống lầu đến đây......
Tận mắt thấy cô sẽ ngã xuống mặt đất, những người đứng bên cạnh sợ đến mức trợn mắt há hốc cả mồm, quên luôn phản ứng, đột nhiên có người dùng một cước đá chiếc ghế dựa lại đây, viu một tiếng trượt ra phía sau Trâu Tiểu Hàm, để cô ngã đúng lúc lên chiếc ghế, mặc dù vẫn là bị va chạm, nhưng cuối cùng cũng có một lực giảm xóc.
Ngay sau đó, thế này những người bên cạnh mới có phản ứng, vội chạy lại đây ổn định lại ghế dựa, cứu giúp Trâu Tiểu Hàm đang la hét thảm thiết.
Trâu Tiểu Hàm còn chưa hoàn hồn mở to mắt, phát hiện mình không bị ngã trên mặt đất, được người ta cứu giúp đúng lúc, vừa đoan trang ngồi dựa lên ghế, được cứu một mạng rồi, đang muốn thở ra một hơi nhẹ nhõm, đột nhiên bụng bầu ẩn ẩn đau, càng ngày càng đau, hình như là do va chạm vừa nãy, "A, đau!" Cô ôm bụng bầu kêu tiếng đau, thiếu chút nữa lại ngã từ ghế xuống.
Đằng phụ ở bên cạnh hoàn toàn nóng giận, bị một cảnh trước mắt chọc cho tức giận đến phát run, ngón tay chỉ vào mũi Duệ Triết, âm thanh rống giận thô thiển: "Còn đừng đó làm cái gì! Ôm Tiểu Hàm đi bệnh viện ngay! Không phải mày muốn một xác hai mạng, mới bằng lòng bỏ qua hả?!"
Đằng Duệ Triết bất động như núi, sắc mặt lạnh lùng, nhẹ nhàng cười: "Để tôi ôm cô ta đi bệnh viện phá thai sao? Vừa rồi tôi cùng cô ta nói chuyện, các người đều nghe được chứ?"
"Nhưng mày cũng không thể đụng đến đứa con trong bụng Tiểu Hàm như vậy, đó làm phạm tội gϊếŧ người!" Đằng phụ nổi giận đùng đùng đi tới, đúng là nâng tay, chính diện với thân hình cao lớn vĩ ngạn của con mà giáng một cái tát, một tiếng "Phách" vang lên, toàn bộ mọi người trong phòng khách đều kinh ngạc, còn ông lại tức giận đến phát run cả toàn thân, "Đứa bé đã muốn thành hình người, là cốt nhục của mày, cho dù mày không có thương Tiểu Hàm, cũng nên có nhân tính! Trước mắt các chú các bác mày muốn
chứng minh điều gì? Người cũng là do tao cưới về cho mày, muốn chứng minh mày tàn khốc, máu lạnh vô tình sao?"
Khuôn mặt tuấn tú của Duệ Triết bị một cú tát như trời giáng, lần đầu tiên ăn cái bạt tai của ba mình từ khi sinh ra đến giờ, dùng ngón tay dài sờ sờ vào khóe miệng, chậm rãi quay đầu, nheo mắt cười lạnh: "Tôi muốn chứng minh điều gì, lão già hồ đồ như ông không nhìn thấy sao? Tất cả mọi người ở đây đều nhìn ra được, Trâu Tiểu Hàm mặc dù sợ hãi, lại muốn dù chết cũng quấn quýt lấy tôi. Vì cái gì? Bởi vì cô ta biết rõ tôi chán ghét cô ta, căm hận cô ta lúc trước dùng phương pháp kê đơn bức hôn tôi, còn ở trước mặt mọi người, lại mặt dày bày ra ra vẻ tiểu thư khuê các, dùng đứa con mà dám ra điều kiện với tôi! Ông nghĩ cô dì chú bác ở đây đều là kẻ ngu sao, không nhìn thấy nguyên nhân tôi dọn ra ngoài sống sao? Càng không có mắt nhìn thấy Trâu Tiểu Hàm có chết cũng liều ôm lấy tôi, tôi chỉ chán ghét mà đẩy cô ta ra thôi sao?! Ông và Trâu Tiểu Hàm luôn tự cho là mình thông minh ở trước mặt mọi người, lại không biết nói thu tay lại là gì!"
Hắn cười lạnh không thôi, đôi mắt trầm tĩnh ngạo nghễ nhìn một vòng quanh bốn phía, xoay người cất bước hướng ra phía cửa, căn bản không thèm quan tâm đến sống chết của Trâu Tiểu Hàm.
Đằng phụ lại nổi giận không thôi, đôi mắt trải qua một đời phong ba bão táp dĩ nhiên đã chuyển qua màu đỏ tươi, tức giận hét lên một tiếng "Đứng lại", muốn giữ lại bước chân của hắn: "Đứa con này là của mày, đây xác định là sự thật vững chắc, mày muốn trốn đều trốn không xong! Hơn nữa tao cũng nói cho mày biết, tài sản đều do vợ chồng cùng sở hữu, từ giây phút mày kết hôn cùng Tiểu Hàm đã tồn tại điều này! Mày đừng tưởng rằng tao giao toàn quyền Đằng thị cho mày, là mày có thể cố tình làm bậy! Tiểu Hàm là vợ của mày, con bé có quyền lợi chế trụ mày ở Đằng thị, yêu cầu mày phải có trách nhiệm làm chồng cũng như làm cha của đứa bé! Mày và Tiểu Hàm là một thể, có đứa con, có gia tộc, thanh danh vang vọng, đời này mày đừng hòng bước đi thoải mái như vậy!"
Những lời này, đã thành công khiến hắn dừng lại bước chân, không đi ra ngoài nữa, cũng quay đầu nhíu mày, miết mắt nhìn Đằng Vi Trì ở một bên đang xem kịch vui, lại hỏi ba mình: "Vừa rồi là ai cứu Trâu Tiểu Hàm, chẳng lẽ ông không nghĩ qua vấn đề này? Vừa rồi là ai cứu Trâu Tiểu Hàm, đứa bé chính là của người đó. Đứa bé này là con của ai, sau này Trâu Tiểu Hàm sẽ giúp ai, sau đó phản lại Đằng gia của ông! Lão già như ông, đang tự tay tác hợp một cặp đôi người ngoài, lại dùng hết thủ đoạn để đối phó với chính con trai của mình! Không hổ danh là một người cha tốt như tên gọi a!"
Hắn nghiêng đầu cười khẽ, lại cất bước đi trở về, bình tĩnh nhìn chăm chú ba của mình: "Thực ra ông có thể chờ Trâu Tiểu Hàm sinh đứa bé này xong, sau khi xem xét có phải cho Đằng gia ông một huyết mạch chính thống không, lúc đó hẵng đem một chút cổ phần của Đằng thị tặng cho Trâu Tiểu Hàm cũng không muộn! Ông có biết, anh họ cùng em họ cũng có tỷ lệ DNA tương đồng đến 20%, vẻ bên ngoài đã tương tự đến 50% rồi hay không? Nếu muốn phát triển vào giới showbiz, người thế thân này cũng không cần phải tìm ở bên ngoài. Chỉ cần tìm anh họ thoáng hóa trang giả dạng một chút, cởi sạch quần áo nằm trong chăn, không bật đèn, ai nhận ra được đó là anh họ hay là em họ! A."
Hắn miết mắt liếc nhìn Đằng Vi Trì giống hắn ở một bên cũng đang cười lạnh theo dõi hắn, lại thấp giọng bổ sung thêm một câu: "Bởi vậy ba à, hiện tại ông cũng nên hiểu được vừa rồi Trâu Tiểu Hàm nói "Lần trước nói chuyện trong điện thoại" là chỉ chuyện gì rồi chứ? Ý của cô ta chính là -- cô ta và Đằng Vi Trì là có hợp tác, chỉ cần tôi nguyện ý quay đầu chung sống với cô ta, cô ta sẽ không phân chia tài sản mà vợ chồng cùng sở hữu, đem cổ phần của Đằng thị đưa ra ngoài, để Đằng Vi Trì có thể thực hiện được dã tâm của mình. A, có từng nghĩ đến đứa con dâu tốt đẹp mà ông cưới về cho con mình lại là một con sói nguy hiểm như thế không? Các người bước từng bước vì suy nghĩ của chính mình, cô ta cũng sẽ đi bước một để tìm cho mình một đường lui, khi ông lần lượt "Cho phép" tôi hẹn hò cùng Đại Lận, trong lòng cô ta, thật đúng là rất giận! Hận ông và mẹ lúc trước hứa hẹn với cô ta, nhưng lại cho phép con trai của mình ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác! Nhưng mà ba à ông cũng gặp chuyện lớn rồi, không chỉ lật lọng với tôi và Đại Lận, còn khiến tay sai của mình phản lại mình, càng lật lọng với đứa con dâu tốt đẹp mà mình cưới về cho con trai, thật không hổ danh một từ "Lợi hại" thật!"
Đằng phụ biến sắc thật mạnh, bắt đầu từ khi con nói câu đầu tiên, đã nhớ lại vừa rồi dưới tình thế cấp bách, là Đằng Vi Trì dùng một cước đá chiếc ghế dựa đến, cứu giúp Tiểu Hàm! Hơn nữa gần đây Đằng Vi Trì còn buông dây chờ cá cắn câu, giống như nắm giữ được tất cả trong tay, chỉ chờ thời cơ thu lưới một mẻ, tại giây phút này, ông đã nghĩ Đằng Vi Trì có một nhân vật mấu chốt có thể trấn áp tất cả!
Chẳng lẽ Trâu Tiểu Hàm thực sự có liên quan quan hệ với Đằng Vi Trì sao?
Trăm ngàn không thể được!
Ánh mắt lo lắng nghi ngờ của ông chuyển tới khuôn mặt tuấn tú mê người của Đằng Vi Trì ở cách đó không xa, nhìn thấy nụ cười âm lãnh trên khuôn mặt của đứa cháu trai, trong lòng đã muốn lạnh vài phần.
Nếu hoàn toàn không có vấn đề gì, Vi Trì tuyệt đối sẽ không đúng lúc cứu giúp Tiểu Hàm như vậy! Vừa rồi rõ ràng ông luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Tiểu Hàm và Duệ Triết, chờ xem rốt cuộc Trâu Tiểu Hàm đứng ở phía Duệ Triết, hay là bên phía Vi Trì!
Nhận thức điều này xong, ông liên tục lui về phía sau từng bước, ánh mắt khiếp sợ không ngừng quay qua quay lại trên khuôn mặt của con cùng cháu, thân hình khôi ngô đột nhiên ngồi phịch xuống ghế.
Đằng Duệ Triết nhìn sắc mặt xám trắng của ba mình, cười lạnh lùng, đôi mắt u ám không có sự đồng tình, mà là lộ ra một vẻ châm chọc nồng đậm, nhoẻn môi cười nhẹ nhàng, cười ông ta xứng đáng bị như vậy, lại quay đầu nhìn về Đằng Vi Trì cách đó không xa.
Nói chuyện với ba của hắn, đoạn sau đều là hắn hạ thấp giọng nói của mình, nhưng thông qua biểu tình của ông cũng có thể đoán được tình hình. Giờ phút này, Vi Trì đang mỉm cười, vì Đằng gia bị xé ra từng mảnh nhỏ mà cười vui chúc mừng, khóe môi gợi lên, đôi mắt lạnh lẽo, khuôn mặt vương tử nho nhã càng tuấn tú mê đảo chúng sinh.
Duệ Triết cũng đang cười, bờ bôi gợi cảm sắc bén như gươm dao cũng cong lên hoàn mỹ, im lặng nhìn Đằng Vi Trì.
Qua hôm nay, Đằng Vi Trì sắp sửa mua lớn bỏ nhỏ, vừa có Trâu Tiểu Hàm, lại có một đứa con ruột của mình do Trâu Tiểu Hàm tình nguyện mang thai vì anh ta, trực tiếp bỏ qua bước kết hôn sinh con, không cần tốn nhiều sức lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh có được một nhà ba người, sau đó đợi Trâu Tiểu Hàm dâng lên chút cổ phần của công ty cho anh ta, dựa vào sức của mình mà bước lên vị trí Chủ tịch của Đằng thị, chấm dứt thời đại thống trị của nhà bác Cả!
Chính là dáng vẻ kệch cỡm đó của Trâu Tiểu Hàm thực sự dễ dang có được "Hạnh phúc" của mình như vậy sao? Hai người này giống như đã quên, trước mắt Đằng gia vẫn tự hào nghĩ Trâu Tiểu Hàm là con dâu của mình, sạch sẽ, đoan trang hiền lương như vậy, mà Trâu gia Đằng gia sao có thể chịu nổi loại người này!
---
Đằng Duệ Triết
Phu nhân bí thư ngồi trong phòng đợi tin tốt từ con gái, cuối cùng lại nghe thấy tiếng thét chói tai của con gái vang lên dưới phòng khách, sợ tới mức chuyện gì cũng không quan tâm, bỏ qua thân phận phu nhân bí thư mà chạy một mạch xuống lầu!
Chỉ thấy dưới lầu, con gái đang ôm bụng bầu nằm ngửa trên ghế, trên trán đầy mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, Trương Đêm Dung ở bên cạnh lại vừa khóc vừa kêu, gọi người hầu của Đằng gia nhanh đến đưa tiểu thư đi bệnh viện.
Mà Duệ Triết chồng của Tiểu Hàm, lại ở một bên lạnh lùng nhìn, cho dù Đằng phụ có nổi giận như thế nào, ra lệnh cưỡng chế hắn đưa Tiểu Hàm đi bệnh viện, hắn vẫn xem đó là chuyện không liên quan gì đến mình mà cười, khiến cho mẹ vợ như bà thật muốn chạy đến tặng cho hắn một cái tát, xóa sạch cái vẻ cười chướng mắt trên mặt hắn!
Nhưng mà may mắn thay Đằng phụ đi qua đã hung hăng tát cho hắn một cái, mới tạm thời khiến bà hả giận một chút, không lãng phí ở đây mà truy cứu trách nhiệm với người của Đằng gia, đưa con gái của mình đi bệnh viện!
Đằng gia các người chớ đắc ý vội, chờ đó, chờ Tiểu Hàm được cứu xong, Trâu gia ta sẽ lại tìm các người tính sổ!
Bà cũng không nói một câu nào, lòng nóng như lửa đốt mà xông ra khỏi chốn nhiều người này, cầm lấy tay con gái, vội vã chạy về phía bệnh viện.
Theo sau bà đi xuống lầu là Đằng mẫu cũng biết tình huống nguy cấp, cũng không nói câu gì nốt, đi theo lên xe, cùng phu nhân bí thư chăm sóc Tiểu Hàm. Kết quả sau khi lên xe cứu thương, phu nhân bí thư giận đến nổi không thể không lấy tay đẩy Đằng mẫu ra, thiếu chút nữa Đằng mẫu ngã xuống khỏi xe cứu thương, mắng to: "Cút xa một chút, đừng ở đây làm trò che mắt người khác! Đằng gia bà không có một chút tốt đẹp nào, giả vờ cái gì nữa, nếu chết một mạng người thì Trâu gia tôi sẽ khiến những người ở cái Đằng gia luôn vì lợi ích bản thân mà không từ thủ đoạn này không thể chết già được!"
Một câu này khiến y bác sĩ ở một bên sợ chết khiếp, không thể tưởng tượng phu nhân bí thư lại tức giận đến mức này, vội vàng kéo tay Đằng mẫu, cứu Đằng mẫu không kịp phản ứng trở về, tránh gặp chuyện không may!
Đằng mẫu được kéo lên, phút chốc trong lòng bắt đầu nổi lửa, cầm áo quần vừa lấy giúp cho Trâu Tiểu Hàm ném thật mạnh xuống dưới đất, tức giận nói: "Trâu gia của bà thì tính là gì? Nghĩ rằng mang thai rồi, trâu gia bà có thể huỷ hoại nhà cửa của Đằng gia sao? Lúc trước là tôi đưa ra chủ ý, dùng trách nhiệm để trói buộc chúng nó, sau đó mới để chúng nó bồi dưỡng tình cảm với nhau! Nhưng tôi cho con mình uống là thuốc ngủ, không phải là thuốc kíƈɦ ɖụƈ, chỉ để Tiểu Hàm làm bộ làm dáng giả diễn mà thôi, vẫn giữ lại tấm thân trong sạch của mình, để tránh sau này hai đứa không có tình cảm, Tiểu Hàm còn có thể tìm mối khác tốt hơn! Kết quả sau khi xong việc, con gái bảo bối của bà lại nói với tôi là làm thật rồi, nói là Duệ Triết cưỡng bức nó, trên người còn vết hôn ngấn! Tôi có thể làm gì bây giờ? Chủ ý là tôi đưa ra, con dâu là tôi lựa chọn, tôi chỉ có thể tiếp tục cố gắng vì hạnh phúc của con mình và con dâu! Sau đó kết hôn xong, Tiểu Hàm lại nói cho tôi là đã mang thai, chính là cái lần kia đã dính bầu, trong lòng tôi thật đúng là vừa vui vừa sợ, chỉ sợ con gái bảo bối của bà lại cho tôi một cái "Kinh hỉ" thật lớn, đơn giản là gạo đã nấu thành cơm rồi! Bà nói xem, một người đàn ông uống thuốc ngủ thì làm thế nào mà quan hệ được? Không phải do đứa con gái bảo bối của bà tự dùng chính phương pháp của mình hay sao? Một tiểu thư khuê các như vậy làm sao biết mấy chuyện này! Không có người mẹ như bà, làm sao cô ấy có thể trò giỏi hơn thầy được?! Đúng, người đưa ra chủ ý này là tôi, cũng không chê cười gìchuyện ăn cơm trước kẻng, chỉ cần Tiểu Hàm là đứa con dâu tốt của tôi, tôi liền đau xót, tuyệt đối không để việc xấu trong nhà khoe ra cho thiên hạ biết. Chỉ cần đừng có bức Duệ Triết điên lên, tôi đều gắng hết sức vì con dâu và khuyên con quay đầu, giúp được nhất định sẽ giúp, tất cả đều muốn tốt cho con cháu! Kết quả hiện tại mẹ con bà là vì chuyện gì, còn mang theo giúp việc ở lại trong nhà của tôi, hơi một tí là đòi đi bắt gian đánh ghen. Muốn bức cung hả? Chính các người mới nên trở về Trâu gia đi!"
Bà cùng phu nhân bí thư xung đột, đi tới kéo lấy cánh tay của phu nhân bí thư mà kéo ra bên ngoài: "Hiện tại Tiểu Hàm là người của Đằng gia, con trai con dâu có cãi nhau đều do mẹ chồng tôi quản lý, không tới phiên người ngoài như bà nhúng tay vào! Đi, đi cho tôi!"
Lần này đến phiên phu nhân bí thư bị kéo xuống khỏi xe cứu thương, tài xế xe cứu thương sợ đến mức cũng không dám lái xe.
"Thái thái, bệnh nhân có khả năng sinh non, vẫn nên để chúng tôi đưa bệnh nhân đi bệnh viện rồi nói sau được không?" Hộ sĩ ở một bên gấp gáp khuyên can, nhắc nhở hai người rằng bệnh nhân vẫn còn nằm trên cáng cứu thương kêu đau, còn muốn giữ mạng người hay không!
"Sinh non?" Hai vị phu nhân đều quay đầu lại cùng lúc, bị doạ cho không nhẹ, "Sao lại nghiêm trọng như vậy?"
"Đúng, bụng của bệnh nhân bị va chạm, có dấu hiệu sinh non, chúng tôi cần nhanh chóng đưa bệnh nhân đi bệnh viện!" Hai vị hộ sĩgật gật đầu, không có thời gian để giải thích nhiều lần, một trái một phải đóng nhanh cửa sau của xe cứu thương, để hai vị thái thái giữ im lặng, trên đường đi làm cấp cứu cho Trâu Tiểu Hàm, "Bệnh nhân đang đau bụng muốn sinh,......"
"Được, trước mắt cứ chờ sinh đứa bé xong, đến lúc đó để xem Đằng gia các người còn nói Tiểu Hàm nhà tôi sinh ra đứa con hoang nữa hay không!" Phu nhân bí thư đình chiến, nhặt quần áo của con gái ở dưới đất lên, nổi giận đùng đùng nhìn Đằng mẫu, "Người có thanh danh không tốtkhông phải là con gái của tôi, mà là đứa con trai ngoan của bà nuôi tình nhân ở bên ngoài! Lần này sinh cho nó một đứa con rồi, để xem nó còn nói cái gì!"
Đằng mẫu nhướng mày, nhìn ánh mắt hung hăng của bà thông gia, không biết vì sao, trong lòng rất hối hận! Vốn dĩ cái mối nhân duyên này rất tốt đẹp, cứ như vậy bị bà nhúng tay vào, biến thành hai nhà Trâu Đằng đối chọi gay gắt, cùng với nhà chú Hai lại như hổ rình mồi với Đằng thị!
Mà hiện tại, đứa bé sắp chào đời, đáng ra là một tin vui sướng, là chuyện khiến người ta chờ mong, mà vì sao, nghe chính miệng phu nhân bí thư nói lại như một tai hoạ?
---
Đằng Vi Trì
Đại sảnh của Đằng gia, một mảnh vắng lặng không tiếng động.
Ngoại trừ nhà chú Hai ở lại, hầu như cô dì chú bác đã rời đi, Đằng phụ ngồi trên ghế, mặt xám như tro tàn nhìn chăm chú vào đứa con ruột và đứa cháu ruột đang trả thù mình, muốn đứng lên, nhưng bất đắc dĩ mới cử động một chút liền ngã trở về, bất lực nhìn toàn bộ tình hình trước mắt.
Thật hiển nhiên, Duệ Triết chính là muốn ông giao quyền Đằng thị, chờ đợi ngày này đã thật lâu! Về phần hắn cuối cùng có thể có được Đằng thị hay không, muốn đấu với Vi Trì như thế nào, tất cả đều không sao cả, cũng không nên không có Đằng thị thì không thể làm được gì! Duệ Triết muốn lão già như ông giao quyền, để ông sớm về hưu, từng bước lột bỏ thế lực của ông, để ông không còn cách nào khác lại lấy quyền thế ép pháp luật, chèn ép Đại Lận!
Mà Đằng Vi Trì, ngoài việc công khai lòng lang dạ sói của mình, bán đứng Đằng thị, thế mà còn tɦôиɠ ɖâʍ với Trâu Tiểu Hàm! Trâu Tiểu Hàm là loại người như thế nào?! Là đứa con dâu tốt mà ông ngàn lần tuyển chọn, con gái của Trâu đệ, đoan trang khéo léo gia tộc danh giá! Cho dù bên ngoài có những người phụ nữ tốt hơn, con dâu mà ông chọn lựa cũng sẽ an phận thủ thường, hiền lương thục đức!
Kết quả cuối cùng, đứa con dâu tốt đẹp như thế lại tạo ra một đứa con hoang, đưa vào Đằng gia của ông, ngay cả ông xem trọng Trâu Tiểu Hàm nhất cũng không ngoại lệ!
"Diệu Tường, em coi để ý Vi Trì, đừng để nó làm xằng làm bậy như vậy nữa, sinh chuyện dèm pha với chính em họ của mình." Ông gian nan chống bàn đứng dậy, nét mặt già nua trở nên tiều tuỵ, thân hình khôi ngô chợt không còn chút tinh thần nào, trong phút chốc nhìn có vẻ già lụ khụ, nhìn về phía em trai của mình: "Loại dèm pha này sẽ khiến Đằng gia ta mất hết mặt mũi, khiến người một nhà của Đằng gia chúng ta rốt cuộc không ngẩng đầu với bên ngoài được. Diệu Tường, con là do em sinh ra, nuôi dạy cũng là do em......"
Khuôn mặt chú Hai Đằng Diệu Tường ôn từ, nghe nói lời ấy, lại nhìn anh trai cười nhẹ: "Anh, lúc trước là anh chuyển Vi Trì đến Cẩm thành, nói công ty bên này cần có người để ý, để nó đến đây chia sẻ công việc ngập đầu với anh, anh sẽ sắp xếp tất cả cho nó. Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em hoàn toàn không biết gì cả, bởi vậy nếu Vi Trì thật sự làm chuyện gì có lỗi với Đằng thị, anh cứ giúp em dạy dỗ nó là được. Con lớn rồi, nó có quyền tự do và tự chủ, chúng ta là thế hệ đi trước không nên nhúng tay vào chuyện của chúng nó, mà nên tôn trọng nhau, để không gian cho chúng nó phấn đấu."
"Đúng vậy, bác à, rốt cuộc cháu đã làm chuyện gì mà không thể tha thứ, khiến cho bác lại sinh hận phẫn uất với cháu như vậy?" Đằng Vi Trì vẫn trầm mặc không nói gì nãy giờ, mỉm cười đi về bên này, đi đến trước mặt bác trai của mình, "Khó hiểu" nhìn cặp mắt đang phẫn nộ của Đằng phụ, "Cháu và ba để ý trông coi Đằng thị nhiều năm như vậy, nhắm mắt lại cũng có thể biết được Đằng thị cần cái gì, phải làm cái gì. Chuyện kinh doanh và tương lai phát triển của tập đoàn, toàn bộ xuất phát từ nhiều năm cố gắng của cháu và ba, tâm huyết nhiều năm nay của cháu và ba đều đổ dồn vào Đằng thị, nếu nhà cháu mà có quản lý Đằng thị, cũng là vì sự phát triển của Đằng thị, vì toàn bộ phồn vinh hưng thịnh của Đằng thị, vì sao bác lại nhất định phải so đo là nhà bác trấn giữ Đằng thị, hay là nhà cháu trấn giữ Đằng thị nhỉ? Bác cảm thấy nếu so với Duệ Triết thì cháu càng không thể đảm nhiệm Đằng thị được sao?"
Anh cười lạnh hỏi lại chính bác trai của mình.
"Vi Trì, cháu cũng không phải có lòng rộng rãi như vậy, một nhà quản lý một công ty lớn như thế!" Đằng phụ bị tức giận khí sắc lại biến đổi, trong đôi mắt tro tàn, như một lồng đèn cháy trụi, đột nhiên loé lên một tia tinh tường, âm ngoan nhìn chăm chú vào kẻ thù, lấy ngón tay chỉ thẳng lại đây, "Chuyện kia của cháu và Tiểu Hàm, quả thật khiến gia tộc Đằng thị của ta mất hết mặt mũi! Cháu còn có mặt mũi ở đây mà cười sao!"
"Cháu và em dâu làm chuyện gì?" Đằng Vi Trì cười tao nhã, càng toát lên vẻ không màng đến điều gì, "Làm chuyện gì mất hết mặt mũi của Đằng gia? Ngoài việc Duệ Triết đính hôn rồi kết hôn lần đó, cháu rất ít gặp mặt em dâu, tính ra cũng không quen biết gì nhiều với cô ấy, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Bác Cả, bác thật độc tài quá, sao lại không bao giờ đổi được cái tật xấu tạt chậu nước bẩn lên đầu người khác vậy!"
---
Đằng Duệ Triết
Đằng Duệ Triết ở một bên nhìn lạnh lùng, bỗng nhiên cảm thấy chính mình không phải đang tranh đấu với Đằng Vi Trì, mà là gián tiếp bắt tay với Đằng Vi Trì kéo ba mình xuống đài! Hiện tại xem bộ dạng của ông đang đối đầu kẻ địch bốn phương tám hướng, không hề trấn định, không hề uy nghiêm, chính là một ông già sáu mươi tuổi bị mọi người xa lánh!
Trong lòng hối hận sao? Còn muốn khư khư cố chấp cưới Trâu Tiểu Hàm làm con dâu sao? Hiện tại không phải ông đắc tội với nhà chú Hai, còn có Trâu gia cáo già nữa! Con đường của Trâu gia này là con đường cho trâu đi, ông bước lên, chỉ sợ không rút chân về kịp!
A! Hắn nhếch môi hừ lạnh một tiếng khinh thường, khuôn mặt biến thành lạnh lẽo, toàn thân tránh ra khỏi chốn này, không để ý đến ba mình và Đằng Vi Trì tranh đấu với nhau.
Các người cứ việc đấu đi, đấu càng kịch liệt vào, tôi càng thích! Tôi chỉ sợ các người không đấu với nhau thôi!
Chính là khi hắn xoay người, hắn mới phát hiện ở phòng khách này vẫn có người bị mọi người
xem nhẹ không ai để ý. Mà người này, là ông nội của hắn!
Chỉ thấy Đằng lão gia gia vẫn im lặng ngồi một chỗ, từ lúc bắt đầu mở tiệc đến bây giờ vẫn ngồi ở chỗ này, thần sắc im lặng, ánh mắt trầm ảm, tận mắt chứng kiến tình huống hắn đẩy ra Trâu Tiểu Hàm, cũng tận mắt chứng kiến tình huống con cháu của ông tranh đấu gay gắt, nhưng vẫn không có lên tiếng.
Giờ phút này thấy Duệ Triết nhìn qua bên đây, thế này ông mới có phản ứng, chậm rãi đứng dậy, ý bảo cháu đích tôn đi ra ngoài nói chuyện.
Ông cháu đi ra đến bên ngoài, đứng song song nhau nhìn từng vì sao loé sáng trong đêm, Đằng lão gia gia bắt đầu mở miệng nói chuyện trước: "Khi còn trẻ tuổi, tình cảm anh em của ba con và Diệu Tường vô cùng tốt, lên núi xuống biển về nông thôn làm thành phần trí thức đi thực tập, đều chăm sóc lẫn nhau, ai cũng không bỏ mặc ai. Sau khi trở về nông thôn, ông để cho thằng anh theo giới chính trị, thằng em quản lý tập đoàn của gia tộc, kết quả là ba của con thật sự mạnh, không chỉ có giữ vững chiếc ghế quan chức của mình, cũng rảnh tay mà tiếp nhận luôn Đằng thị, để Diệu Tường giúp nó để mắt đến công ty."
---
"Vì sao lúc ấy ông không ngăn cản?" Đằng Duệ Triết hơi kinh ngạc quay đầu lại, đôi mắt nghi ngờ, lại biết thêm một mặt khác của ba mình. Thì ra ông già từ khi trẻ cho đến thời điểm này đều bắt nạt chú Hai, cả đời tranh quyền đoạt thế, không bỏ được tật xấu vô lý này!
"Ha ha, ngăn cản không được." Đằng lão gia gia cười bất đắc dĩ, vuốt vuốt chòm râu ngắn hoa râm dưới cằm, trong đôi mắt nổi lên một tia cảm thán, "Quả thật năng lực của ba con mạnh hơn nhiều so với Diệu Tường, tính cách kiên cường hơn so với tính cách ôn nhuận của Diệu Tường, trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể thuyết phục được lòng người. Mặc dù sau này có một số lãnh đạo cấp cao của công ty bất mãn với phương thức quản lý của ba con, nhưng đã có Diệu Tường ở giữa xoa dịu, có một nhà Diệu Tường để mắt tới công ty, Đằng thị cứ thế mà không ngừng phát triển."
"Bởi vậy dù chậm rãi, nhưng thật ra chú Hai biết dựa trên năng lực dùng người nên mới có thể thu phục lòng người ở công ty?" Phút chốc Đằng Duệ Triết lĩnh ngộ được ý tứ trong câu nói của ông nội, cười lạnh lùng: "Ý của ông nội là, cho dù hiện tại con không có được vị trí kế thừa Đằng thị này, chú Hai cũng sẽ ngồi lên chiếc ghế Chủ tịch? Ông ấy và Vi Trì ở công ty đã nhiều năm, cho dù không mở miệng nói chuyện, người ở công ty cũng sẽ vây quanh để chú Hai làm Chủ tịch, khiến con không ngồi nổi ở chiếc ghế này?"
Hắn hỏi một hơi, lại cười nhẹ nhàng, con ngươi đen láy sâu thẳm: "Ông nội, ba của con và chú Hai đối với ông mà nói, chính là mối quan hệ giữa mu bàn tay và lòng bàn tay, ông không hi vọng anh em bọn họ tranh đấu, nhưng lại hi vọng con chủ động rút lui, để một nhà chú Hai danh chính ngôn thuận kế thừa Đằng thị, hai nhà hoà khí mà sống với nhau, ai cũng không nợ ai. Nhưng ông không cảm thấy dưới tình hình trước mắt này, con có thể chắp tay nhường Đằng thị sao? Cả nhà chú Hai bị ba con áp chế đã lâu năm như vậy, hiện tại lựa chọn tình thế như hổ rình mồi, đều là có lý do cả, nhưng Vi Trì không nên lấy Đại Lận làm lợi thế của mình! Ông cũng biết, anh ta không phải dựa vào bản lĩnh thật sự của mình, mà là đang tra tấn một cô gái chưa tròn hai mươi tuổi?!"
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm trước mặt ông nội, đôi mắt nhọn dần dần trở nên hung ác âm lãnh, không có gì bất ngờ khi thấy ánh mắt của ông nội hiện lên vẻ kinh ngạc, lạnh giọng cười lạnh: "Khi con tìm được Đại Lận, cô ấy đã mang thai, không thể nói chuyện được, mặc dù mang thai nhưng vẫn phải hoá trang một lớp phấn dày trên mặt, bị tiêm thuốc làm béo vào người, khuôn mặt khéo léo bị cưỡng chể sửa lại hình dạng! Sống trong một căn hộ mà chung quanh lại bị lắp camera đầy mọi ngõ ngách, chỗ nào cũng không thể đi, cũng không khác gì một kẻ tù tội! Ông nói xem con và Đại Lận nợ gì anh ta sao? Lúc trước anh ta còn tự tay nhốt Đại Lận vào ngục giam để thay thể tử tù bị xử bắn! Cho dù đã có cứu cô ấy, cũng là chuẩn bị cho kế hoạch sau này, luôn luôn lợi dụng Đại Lận! Đại Lận còn chưa tròn hai mươi tuổi, đã vì ba của con mà thương tích đầy mình rồi, thiếu chút nữa không bảo toàn được mạng sống, không thể lại bị những người vô nhân đạo này động đến đứa con trong bụng được!"
"Duệ Triết, con nói là Đại Lận mang thai sao?" Trong đôi mắt của Đằng lão gia gia lại giật mình kinh ngạc hơn, nhướng hàng lông mày hoa râm, chậm rãi đặt tay lên vai của cháu mà nói: "Nhưng đứa bé này bị Vi Trì khống chế được, khả năng sẽ dùng thuốc độc mà khống chế, cũng có khả năng động tay động chânđến đứa bé sao? Mà chuyện này, có liên quan đến Tiểu Hàm?"
Đằng Duệ Triết thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, nhìn thẳng về phía trước, bờ môi khẽ thở dài: "Hiện tại con đã đưa Đại Lận đến một nơi an toàn, sẽ không có chuyện hoán đổi đứa con này cho Trâu Tiểu Hàm. Điều con lo lắng là, tám tháng trước anh ta đã ra tay với cái thai của Đại Lận, ép Đại Lận uống xong thuốc rồi! Mà dưới tình hình này, đứa con của Trâu Tiểu Hàm không thể không trừ bỏ! Chỉ có trừ bó nó, con mới an tâm!"
Sau khi mang thai, Trâu Tiểu Hàm càng tự tin, hắn lại càng muốn trừ bỏ, cho dù có phạm phải tội lạm sát người vô tội, mang tiếng xấu khốn nạn vô liêm sỉ, cũng muốn nhổ cỏ nhổ tận gốc!
Hắn có dự cảm, để Trâu gia có thể che chở một tấc cũng không rời đứa bé này như vậy, cuộc sống sau này của hắn sẽ nổi lên một trận phong ba bão táp!
Cơn lốc xoáy này có thể là do Trâu Tiểu Hàm hợp tác với Đằng Vi Trì, sinh ra một đứa con riêng, lật mặt với người nhà họ Đằng, cuối cùng công ty cũng lọt vào tay của Đằng Vi Trì. Nhưng nhớ lại những câu nói của Trâu Tiểu Hàm, nghĩ lại thái độ tự tin cùng vô liêm sỉ của Trâu Tiểu Hàm khi mang thai, hắn lại cảm thấy không thể giữ lại đứa bé này!
Bởi vì Trâu Tiểu Hàm tự tin như vậy, chính là đến từ đứa con này!
"Duệ Triết, con đừng làm xằng bậy!" Đằng lão gia gia nói một tiếng thật mạnh, cắt ngang suy nghĩ của hắn, "Nếu đã đưa Đại Lận đi, kiểm tra thai kỳ cũng không có chuyện gì, vậy con đừng để mình lưng đeo một mạng người! Mang thai bảy tám tháng không phải chuyện đùa, đến lúc đó nhất định sẽ là một xác hai mạng người, Trâu gia sẽ khiến con sống nửa đời còn lại trong ngục giam! Con sẽ không có được cuộc sống mà mình mong muốn!"
Duệ Triết buông đôi mắt xuống, cười nhẹ, không để ý đến ông nội, xoay người cất bước đi về phía cổng lớn. Có ông nội và ba của hắn, bọn họ sẽ không để hắn ngồi tù làm mất mặt Đằng gia, không phải ba của hắn là "Vương pháp" sao, a!
Hiện tại trên xe cứu thương có người của hắn, toàn bộ hành trình đều giám sát Trâu Tiểu Hàm đau bụng muốn sinh con, chuyển dạ, hậu sản, chờ Trâu Tiểu Hàm sinh đứa bé này ra, xét nghiệm đứa bé này là con của hắn, trực tiếp gϊếŧ chết! Nếu không phải, vậy giữ lại, ôm đến cho Đằng Vi Trì xem, để người của hai nhà Trâu Đằng nhìn thấy thiên kim tiểu thư danh gia vọng tộc sinh ra một đứa con hoang như thế nào!
"Duệ Triết, nếu con muốn dùng chính năng lực của mình để khuất phục kẻ thù, không nên để lại vết nhơ trước đêm tranh cử được! Chẳng lẽ con muốn Đại Lận chia lìa với con như vậy sao?" Đằng lão gia gia ở phía sau kêu giữ hắn lại, có chút đau đớn vô cùng, "Ánh mắt của con là đang muốn kéo dài một chút, con là người tài giỏi có thể thống lĩnh được thế cục, có được cuộc sống như mình mong muốn. Bởi vậy đừng đối nghịch với Trâu gia, cho dù đứa bé có phải của con hay không, con làm như vậy đều là khiêu khích Trâu gia, khiến Đằng gia trong ngoài đều khốn đốn cũng như tăng thêm kẻ thù cho chính mình!"
---
Đằng Vi Trì
Đằng Duệ Triết không để ý đến ông nội, trực tiếp bước ra khỏi cổng Đằng trạch, lững thững mà bước đi.
Làm sao kiếp sống tiếp theo của hắn sắp tới ở giới chính trị lại có thể dính bẩn được? Hắn đi lên con đường chính trị, không phải là vì muốn có một ngày, cuộc sống hạnh phúc của hắn và Đại Lận không còn bị áp chế và trở ngại như vậy sao?
Nếu đứa bé kia thật sự bị Trâu Tiểu Hàm dùng để làm con át chủ bài, thành mối hiểm họa lớn, hắn đứng ở trên cao dùng chính tay mình đâm chết kẻ thù lại có gì sai!
Bởi vì hạnh phúc của hắn và Đại Lận, chính là một nhà ba người hoàn hoàn chỉnh chỉnh, hạnh phúc bình an, không thể pha trộn một tia tạp chất, càng không thể có nhiều thêm một người!
Tâm của Đại Lận yếu ớt, kinh hãi chịu không nổi sự đàn áp, càng kinh hãi chịu không nổi một viên đạn cắm ở ngực, vừa cử động là đau, trở thành một bóng ma ám ảnh cả đời này! Nếu cứ như vậy lại làm Đại Lận thương tâm thêm một lần nữa, hắn nên làm gì bây giờ?
Trở ngại lớn nhất giữa hắn và Đại Lận, không phải là một cảnh bị sắp xếp dàn dựng vào tám tháng trước kia, mà là từ một cảnh đó đã dẫn nguồn nhiều sự việc liên tiếp không thể đoán trước hậu quả! Bởi vì Trâu Tiểu Hàm sẽ không từ bỏ ý đồ, Đằng Vi Trì lại càng không khinh địch mà buông tay như vậy, bọn họ đang chờ âm mưu kế tiếp được thực hiện, đi thêm một bước để đạt được mục đích của bọn họ!
Nhưng hắn còn ở đây, hắn tuyệt đối không để cho cặp nam nữ mà nam là cường đạo, nữ là gái bán dâm này được như mong muốn!
Khuôn mặt tuấn tú của hắn âm trầm ngồi lên xe của mình, một cái quay ngoắt đầu xe, đạp ga tăng tốc, lái xe trên con đường lớn, tuyệt tình rời đi.
Đằng lão gia gia đứng ở sau nhìn, bất đắc dĩ lắc đầu, một tiếng thở dài thật mạnh, khoanh tay xoay người đi về phía đại sảnh.
Hôm nay gieo nhân nào, ngày mai sẽ cho quả đó. Duệ Triết sao con phải khổ như vậy? Con còn trẻ, nền tảng còn chưa vững, nếu là dùng cứng đối cứng với người, bên bị thương duy nhất chỉ có thể là chính bản thân con. Về lâu về sau hẳn là con sẽ nghĩ lại, kìm được tính khí, mới có thể làm được chuyện lớn. Đừng giống như ba của con, làm nhiều chuyện có lỗi lắm, kết quả cũng có một ngày bị người ta bắt lấy nhược điểm!
Mà chỉ thấy ở đại sảnh phòng khách, Đằng Vi Trì vẫn đang còn giằng co với bác ruột của mình, Đằng phụ tức giận đến nổi cơ thể và khuôn mặt co rút gân lại, lập tức ngã trở lại trên ghế, ôm ngực, sắc mặt trắng bệch vừa nuốt thuốc uống xong.
"Cút ra khỏi nơi này! Ta không muốn sau này lại nhìn thấy bản mặt vô liêm sỉ của đứa cháu trai như mày!" Đằng phụ cầm tách trà trong tay trực tiếp ném về phía Đằng Vi Trì, cứng rắng tuyệt tình, không còn tình cảm bác cháu gì, "Loại súc sinh như mày và Trâu Tiểu Hàm đã làm cái gì với ta! Ngay cả đứa con cũng đã sinh ra rồi, thật vô liêm sỉ, ôm cái đứa con hoang kia mà cút về Bắc Kinh của mày đi!"
Đằng Vi Trì thấy bác ruột bắt đầu mắng chửi, nhẹ nhàng nhấc chân, né tránh tách trà kia văng đến chân của anh, cười tà mị: "Lời bác nói sao nghe chói tai quá vậy! Đứa bé được sinh ra từ khi nào, không phải vẫn còn nằm trong bụng em dâu sao? Mặt khác, cả nhà bác luôn miệng nói cháu và em gái tɦôиɠ ɖâʍ, chứng cớ ở đâu ra?"
"Tiểu Hàm đem cổ phần của Đằng thị thuộc về cô ta chuyển nhượng cho mày, lén gặp mặt cùng mày, đây là chứng cớ!"
"Đó là cô ta tự nguyện." Đằng Vi Trì nhẹ nhàng cười ngay lập tức, đi tới, cảm thấy nói chuyện với bác ruột đã khát nước, ngón tay dài bưng tách trà lên mà uống một ngụm thật tao nhã, hơi hơi nghiêng người, tiếp tục cười nhìn ông bác của mình, "Cô ta cảm thấy cháu có năng lực quản lý Đằng thị, bởi vậy mới đem cổ phần của công ty chuyển nhượng cho cháu, nói là vì muốn tốt cho Đằng thị, cầu chúc Đằng thị phát triển không ngừng, bác xem cô ta là hiểu biết đúng sai đến cỡ nào. Nhưng mà bác à, bác cũng không nên ở đây mà vũ nhục danh tiết của cô ta, nếu không chờ cô ta sinh con xong quay lại Đằng gia, sẽ đem toàn bộ oán giận mà phát tiết lên người bác đó, cùng tính sổ hận cũ thù mới với bác một lần! Bởi vì cho dù nói như thế nào đi nữa, cô ta cũng là con dâu của bác, sau này còn dưỡng lão các người khi tuổi già sức yếu, bác cứ năm lần bảy lượt hủy đi sự trong sạch của cô ta, cho dù cô ta có kiềm chế thế nào cũng có ngày bùng nổ tính tình của mình!"
"Vi Trì, con qua bên này với ông nội!" Đằng lão gia gia lớn tiếng kêu đứa cháu lớn của mình, để anh đừng có chọc giận bác ruột của mình nữa, ở trong nhà này nên tận lực kiềm chế thu tay lại một chút, nói nghiêm khắc: "Chuyện giữa con và Trâu Tiểu Hàm, mới nhìn qua cũng không có đơn giản như lời con nói vừa rồi, ông nội là một phần tử của Đằng gia, phải biết rõ ngọn nguồn sự việc! Con lại đây!"
Đằng Vi Trì thấy ông nội lên tiếng, thế này mới quay đầu lại, cười nói: "Ông nội, ông lớn tuổi rồi, không nên hao tâm tốn sức như vậy, con sẽ xử lý tốt việc này......"
"Hiện tại nhìn con có vẻ giống như đang xử lý "Tốt" sao!" Đằng lão gia gia nói tiếng tức giận, nhíu mày nhìn chằm chằm đứa cháu lớn của mình, "Tiểu Hàm là em dâu của con, cô ta không đem cổ phần của mình đưa cho chồng, lại cam tâm tình nguyện chuyển nhượng cho con! Nguyên nhân trong đó nếu không phải giữa con và cô ta có gì mờ ám, thì phải là con đang làm giao dịch với cô ta! Các ngươi đem Đằng thị ra làm cái gì?! Muốn như thế nào thì liền làm thế đó, lại dám quang minh chính đại mà nɠɵạı ŧìиɦ với vợ của Duệ Triết?!"
"Ông nội đừng giận." Đằng Vi Trì chậm rãi đi về phía bên này, ánh mắt bình thản, thái độ ôn hòa, lại nói: "Cho dù giữa con và Trâu Tiểu Hàm có làm giao dịch gì, cô ta đều chuyển nhượng cổ phần của công ty cho con, ủng hộ người anh này làm Chủ tịch, tất cả vì muốn tốt cho Đằng thị. Ha ha, chẳng lẽ ông nội cảm thấy năng lực của con không bằng Duệ Triết?!"
"Ông sợ là bị các người làm bại hoại gia phong của Đằng gia!"
"Ông nội yên tâm, ngoài việc chuyển nhượng cổ phần, chuyện gì giữa con và Trâu Tiểu Hàm đều không có, trong sáng sạch sẽ." Đằng Vi Trì kiên nhẫn giải thích với ông nội, lại là cười nhẹ, tiếng nói ôn nhuận ấm áp, "Chỉ cần ông nội tin tưởng con có thể quản lý tốt Đằng thị, chuyện bại hoại gia phong này tuyệt đối sẽ không xuất hiện! Con người con có một thói quen rất tốt, đó là đối với phụ nữ thật sự rất kinh hãi. Con có một nguyên tắc -- phụ nữ chỉ là quần áo, cho dù có nhìn thấy, mặc không vừa người cũng không tốt! Yêu cầu của con là, tuyệt đối không thèm liếc mắt nhìn những người phụ nữ theo đuổi con, bởi vì những người phụ nữ này thật rẻ tiền, mặc lên người không có giá trị! Đối với những người phụ nữ dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, con còn có thể chơi đùa một chút, nhưng một khi đã cầm trên tay, con sẽ một cước đá bay ra ngoài! Bởi vậy ông cảm thấy con sẽ hứng thú với loại hình như em dâu Trâu Tiểu Hàm sao? Con cũng không thiếu phụ nữ!"
"Nhưng con thiếu một người phụ nữ để trả đũa nhà bác ruột của mình!" Đằng lão gia gia sắc bén ánh mắt nhắc nhở anh, nét mặt già nua càng thêm nghiêm túc, đồng thời cũng là dùng phép thử với anh! Bởi vì một chút tác oai tác quái của Vi Trì, lại khiến trái tim của ông băng giá: "Ngàn lần vạn lần con không được làm chuyện đồi bại trái phong tục nào dù chỉ một chút, nhục nhã gia phong của chúng ta! Ông vẫn luôn tự hào về con, không muốn nhìn thấy một số chuyện không tốt sẽ xảy ra!"
"Ha ha, ông nội lo lắng nhiều rồi, phẩm tính của con không như vậy thì không chịu nổi!" Đằng Vi Trì nhướng mày, cười lạnh lùng, đối với sự nghi ngờ của ông nội cũng cảm thấy hơi hơi hờn giận, "Nói như thế nào thì con cũng là con cháu của Đằng gia, trong thân thể chảy dòng màu của ông nội! Cả đời ông nội thanh liêm, chúng con sao lại làm mất mặt ông được! Nɠɵạı ŧìиɦ với em dâu, cũng chính là làm nhục ông nội, Vi Trì không dám làm!" Quay đầu liếc mắt nhìn ba mình một cái, biết thời gian cũng muộn rồi, cuối cùng nói: "Xem ra bác Cả thật sự không chào đón cả nhà con, vậy chúng con đi trước, ông nội nhớ bảo trọng sức khỏe. Chờ em dâu sinh con xong, cả nhà con lại đến uống rượu mừng đầy tháng."
Nói xong thản nhiên bước đi qua trước mặt ông nội, bóng dáng thon dài tao nhã, trấn tĩnh tự nhiên, không hề đối chọi gay gắt với bác ruột, thoải mái đi ra ngoài.
Chú Hai Diệu Tường thì đưa vợ đến chào tạm biệt với ba mình, chưa nói hai ba câu đã lái xe đi rồi, để lại một mình Đằng phụ ngồi ở phòng khách bình phục cơn giận, nhíu mày nhìn chằm chằm vào cửa, suy tư về con đường sau này rốt cuộc nên đi như thế nào!
---
Trâu Tiểu Hàm
Sau khi Trâu Tiểu Hàm được đưa vào bệnh viện, ngay lập tức được tiêm thuốc an thai, nằm trên giường bệnh quan sát.
Bác sĩ chẩn đoán chính xác vì mang thai tháng thứ tám, có dấu hiệu sinh non, nhưng đang quan sát tình trạng đau bụng của cô. Bởi vì thai nhi sinh non nhất định là không khỏe mạnh, nếu bụng có dấu hiệu giảm bớt đau đớn, thai máy bình thường, không có xuất huyết, vậy có thể tĩnh dưỡng điều trị, hết sức tận lực để thai nhi đủ tháng rồi hãy chào đời.
Hơn nữa bọn họ có một nguyên nhân cần quan sát, đó là mỗi lần động thai thì Trâu Tiểu Hàm đều hô to gọi nhỏ muốn đưa vào bệnh viện, mỗi lần giống như vậy bọn họ đều sợ tới mức nghĩ rằng cô bị sảy thai, bị dọa bay mất ba hồn bảy vía, kết quả là kiểm tra xong, lại phát hiện chỉ là vấn đề nhỏ, căn bản không cần thiết phải kêu to lớn tiếng như vậy!
Mà lần này là chuyển dạ, cần phải sinh mổ, phải xác định sau khi tiêm thuốc an thai xong, có phải thật sự bụng của cô còn đau hay không, có phải liên tục đau bụng do mở cổ đáy huyệŧ hay không......Mà hiện tại, cô vẫn còn đang lớn tiếng kêu đau, tình hình này cũng không khác gì so với trước kia cho lắm, thật sự khiến bọn họ không thể chẩn đoán rằng rốt cuộc cô đau như thế nào?
Phu nhân bí thư ở bên cạnh nắm tay con gái, thấy y bác sĩ đứng một vòng lớn quanh giường bệnh, lại không có người nào giúp con gái hết đau, trong lòng không khỏi tức giận; "Con gái của tôi còn đang đau, các người nhìn không thấy sao? Có phải sắp sinh rồi hay không, mau chuẩn bị sẵn sàng đi!"
"Thái thái, nước ối chưa vỡ, chúng tôi không dám tùy tiện phẫu thuật!" Hơn nữa vị Đằng thiếu nãi nãi được chiều chuộng này mỗi lần được đưa đến đây đều kêu la thảm thiết, không xảy ra chuyện gì cũng kêu la um sùm, nhiều lần như vậy, rốt cuộc bọn họ không phân biệt được đâu là đau thật đâu là đau giả.
"Vậy cuối cùng là không thể làm gì, vẫn cứ để con bé đau như vậy sao? Có phải vừa rồi phương pháp kiểm tra ở trên xe cứu thương không đúng, mới khiến con bé đau như vậy không? Lần này so với lần trước có vẻ còn đau hơn! Tôi cũng mặc kệ, tiếp theo nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ để các người chịu toàn bộ trách nhiệm!"
"Thái thái, tất cả mọi kiểm tra đều bình thường, mong bà an tâm một chút chớ ầm ĩ."
---
Trâu Tiểu Hàm
Ngoài cửa, Đằng mẫu ngồi trên băng ghế dài ở bệnh viện gọi điện về Đằng gia, để giúp việc đưa điện thoại cho lão