Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân
Đăng vào: 12 tháng trước
Nói đi, bao nhiêu tiền mới có thể mời được anh nấu ăn cho bạn trai cũ của em?
Nấu ăn cho bạn trai cũ của em?
Bạn trai cũ?
Đại não Phó Bách Diễn tự động lọc ra những từ khác, chỉ còn lại ba chữ “bạn trai cũ” kia, tựa như sét đánh giữa trời quang nổ vang ở bên tai hắn.
Không khác gì một đại cẩu cẩu bị dẫm trúng cái đuôi, Phó tổng ‘bang’ một tiếng quăng mạnh đôi đũa, lại lần nữa hóa thân rít gào: “Cậu thế nhưng có bạn trai cũ? Là ai? Ai là bạn trai cũ của cậu?”
Tô Cảnh Nhan: “……”
“Này không quan trọng, đây chỉ là một loại thủ pháp tu từ mà thôi.
” Hắn cố gắng giải thích cách biểu đạt suy nghĩ của mình để Phó tổng hiểu rõ: “Để em đổi một cách nói khác, bao nhiêu tiền có thể mời anh nấu ăn cho kẻ thù của em?”
“Cậu đừng có nói sang chuyện khác!” Phó Bách Diễn chết sống không bỏ mà cắn chặt câu nói sơ hở của tiểu tình nhân: “Cái gì bạn trai cũ? Có phải là nam nhân ở Đỉnh Mây lần trước không?”
Hắn lập tức nhớ lại biểu hiện lúc ấy của Tô Cảnh Nhan, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, sắc mặt còn đen hơn so với nồi mì hắn vừa nấu khét khi nãy: “Có phải cậu vẫn tình xưa khó quên với cậu ta đúng không?”
Tô Cảnh Nhan:? Này là chuyện gì với chuyện gì đây?
Kỳ quái, năm trước lúc hai người vừa kết hôn, Phó tiên sinh đều không có hỏi đến chuyện bạn trai cũ của hắn, sao bây giờ mất trí nhớ rồi lại rối rắm chuyện tiểu tình nhân mà mình bao dưỡng có bạn trai cũ hay không vậy?
“Vậy Phó tổng thì sao?” Hắn suy nghĩ vừa chuyển, cố ý hỏi: “Phó tổng anh lại có bao nhiêu tiền nhiệm rồi?”
“Tôi ở đâu ra ——” một câu chưa nói xong, Phó Bách Diễn đã kịp thời thắng gấp: “Đây không phải là chuyện cậu nên hỏi!”
“Vậy……” Trong đầu Tô Cảnh Nhan hiện ra chi tiết nhỏ nào đó, nhịn không được truy vấn: “Trong lòng Phó tổng có bạch nguyệt quang hay nốt chu sa gì đó không?”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy vẻ mặt đang tức giận của Phó Bách Diễn bỗng chốc đình trệ, ngay cả ánh mắt nhìn hắn đều thay đổi.
Truyện Đô Thị
Ngay lập tức, Tô Cảnh Nhan bỗng ý thức được, hình như thực sự có tồn tại một người như thế.
“Đây cũng không phải là chuyện cậu nên hỏi.
” Vẫn là câu nói kia, ngữ khí của Phó Bách Diễn lại khác hẳn vừa rồi.
“Nếu đã như vậy, em đây có bao nhiêu bạn trai cũ cũng không liên quan đến Phó tổng ngài.
” Tô Cảnh Nhan thu hồi ánh mắt thăm dò, ngữ khí lãnh đạm mà đáp: “Tiền nhiệm đều là quá khứ, không tính là vi phạm hành vi nghiệp vụ của chim hoàng yến chứ?”
Phó Bách Diễn trầm mặc hơn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu nói tàn nhẫn: “Nếu cậu dám ở trong lòng nhớ thương a miêu a cẩu gì đó, tôi liền, tôi liền làm cậu bảy ngày bảy đêm không xuống được giường!”
Tô Cảnh Nhan: Em thật là sợ hãi quá, ha hả……
Vì đề tài ‘bạn trai cũ’ mà tan rã trong không vui, Tô Cảnh Nhan nhân cơ hội này đổ đi chén mì sợi hắc ám vừa ngọt vừa mặn kia.
Mới không thèm chìu hắn.
Mà Phó tổng hãy còn giận dỗi nhặt lại đôi đũa lên, mặt không đổi sắc nuốt vào một mồm to mì sợi.
Đáng giận tiểu tình nhân, không biết tốt xấu!
Tô Cảnh Nhan đứng ở một bên âm thầm quan sát, thấy thế trong lòng không khỏi ngọa cái đại tào.
Vậy mà cũng có thể mặt không đổi sắc ăn hết à? Phó tiên sinh không hổ là người làm chuyện lớn, vô cùng có năng lực ——
“Oẹ ——” giây tiếp theo, Phó Bách Diễn lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai vọt vào phòng bếp, hướng về phía bồn rửa chén nôn khan một trận.
Tô Cảnh Nhan: “…… Ai bảo anh cứ thích cậy mạnh.
”
“Mì có độc!” Phó tổng mặt rồng đại kinh thất sắc: “Là ai! Là ai nhân lúc tôi không chú ý hạ độc vào bát mì để ám toán tôi!”
Tô Cảnh Nhan: Chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết…… Phó tổng muốn giết Phó tổng?
Mì là ăn không vô nữa, Tô Cảnh Nhan lười đến nấu lại, dứt khoát lôi ra mấy bịch khoai tây chiên để dành trước đó, đổ lên bàn trà một đống.
“Tôi sẽ không ăn mấy loại thực phẩm rác rưởi này.
” Phó tổng khinh thường mà liếc mấy túi đồ ăn vặt một cái.
Tô Cảnh Nhan không tiếp mấy câu vớ vẩn của hắn, mở ra một bao khoai lát vị cà chua, một mình ăn đến giòn vang.
Ăn một nửa lại buông bị khoai lát: “Em đi tắm trước, anh cứ tùy ý.
”
“Ồ.
” Phó tổng tư thái cao ngạo lên tiếng, ánh mắt lại lần nữa khinh thường mà liếc về phía đồ ăn vặt.
Chờ Tô Cảnh Nhan từ trong phòng tắm bước ra, lướt mắt qua liền thấy Phó tổng ngồi trên ghế sô pha, đang ném từng miếng từng miếng khoai lát vào mồm.
Ăn đến là thơm.
Tô Cảnh Nhan lắc lắc đầu, đáng thương Phó tổng, phỏng chừng từ nhỏ đến lớn chưa có ăn qua loại thực phẩm rác rưởi này đi?
Hai người đều tắm rửa sạch sẽ rồi, rốt cuộc cũng bắt đầu tiến vào chính đề của đêm nay.
Có lẽ là vì đang ở chung cư của giáo viên nên vừa mới bắt đầu, Tô Cảnh Nhan làm sao cũng không thả lỏng được, cố tình Phó tổng chỉ dùng ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm hắn, giống như đang đợi hắn chủ động.
Hai người làm được vài lần rồi, phương diện kia càng ngày càng thêm phù hợp, chỉ còn một bước nữa, thầy Tô đành phải chịu đựng cảm thấy thẹn mà ăn xong tiệc đứng.
Kết quả, đêm nay Phó tiên sinh bỗng nhiên phát huy thất thường, giống như cứ gãi không đúng chỗ ngứa, không hề giống với phong cách kéo ra đẩy vào hắn hay dùng sau khi mất trí nhớ.
“Anh chưa ăn no đấy à?” Tô Cảnh Nhan khó nhịn mà hỏi một câu, kết quả lại nhớ tới Phó tổng thật đúng là chưa ăn cơm no: “Không phải, em không phải có ý kia a ——”
Nhưng lời giải thích yếu ớt hiển nhiên đã muộn rồi.
Tô Cảnh Nhan: “Phó tổng, em sai rồi! Là em chưa ăn cơm no!”
……
Sau khi kết thúc một đợt Hoa Sơn luận kiếm vui sướng tràn trề, thầy Tô thất hồn lạc phách mà ghé vào đầu giường, đáng thương cái bụng còn đói đang thầm thì kêu.
Đây là việc cho người làm sao? Cơm không ăn no, lại phải ăn một bụng thứ khác.
Phó Bách Diễn dựa vào đầu giường, rũ mắt nhìn hai vòng dấu răng mới mẻ trên vai, thế nhưng trầm thấp nở nụ cười.
Chung cư giáo viên cách âm không tốt lắm, tiểu tình nhân sợ bị người khác phát hiện, toàn bộ hành trình luôn cắn cơ bắp bả vai của hắn, ô ô a a trông thật đáng thương.
Miễn cưỡng bị uy no, tâm tình Phó tổng trở nên khá là sung sướng, vây quanh khăn tắm khẽ hát đi ra ngoài.
Tô Cảnh Nhan:? Phó tổng ngài làm người đi!
Đang lúc hắn ghé vào trên giường muốn ngủ rồi, Phó Bách Diễn thế nhưng lại mang một chén mì bước vào.
“Lần này không có bỏ sai gia vị.
” Phó tổng dùng ngữ khí cứng nhắc để che giấu sự ngượng ngùng: “Ăn rồi ngủ tiếp.
”
Tô Cảnh Nhan đứng dậy nhận lấy cái chén, chóp mũi hơi hơi nhăn lại, ngửi thấy cũng thơm lắm?
Nhưng hắn lại không quá tin tưởng rằng trù nghệ của Phó tổng lại có tiến bộ nghiêng trời lệch đất gì đó trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Mà trong ánh mắt Phó tổng, tiểu tình nhân mới vừa bị làm cho tàn nhẫn, hiện tại đuôi mắt cong cong vẫn hồng, khi rũ mắt lại tạo cảm giác nhu nhược đáng thương khó diễn tả.
Tâm hư vinh của Phó tổng lập tức đạt được cực đại thỏa mãn: “Cảm động sao?”
Tiểu tình nhân chắc sẽ không cảm động tới khóc chứ? Hắn có nên đi lấy khăn giấy tới không?
Tô Cảnh Nhan: “Không quá dám động……”
Sáng sớm hôm sau, Tô Cảnh Nhan vừa mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một bộ ngực cường tráng.
Tình huống gì đây?
Tối qua lúc đi ngủ, hai người rõ ràng cách nhau xa tới tám trượng, sao tỉnh dậy lại ôm lấy nhau thế này?
Hắn thật cẩn thận mà ngẩng đầu khỏi lòng ngực nam nhân, đôi mắt mờ mịt mông lung theo cơ ngực rắn chắc hướng lên trên, lặng lẽ lướt đến chiếc cằm góc cạnh.
Hình như hắn rất ít khi có cơ hội quan sát Phó tiên sinh gần như vậy, dù sao tại thời điểm hai người thân mật nhất, thần chí luôn là hỗn loạn, căn bản không có biện pháp mà nghiêm túc suy nghĩ.
Hiện tại xem ra, không hổ là vẻ ngoài hắn liếc mắt nhìn trúng.
“A.
” Phó Bách Diễn phát ra tiếng cười trầm thấp, đôi mắt đen hé mở: “Bị gương mặt anh tuấn soái khí này của tôi mê hoặc chứ gì?”
Tô Cảnh Nhan bị hắn làm giật mình mà ngửa người ra sau, ai ngờ mới vừa động đậy, Phó tổng đã “A” lên một tiếng thảm thiết.
“Đừng đừng đừng, đừng nhúc nhích!” Phó Bách Diễn chau mày: “Tay bị tê rồi!”
Tô Cảnh Nhan: ……
Ai bảo anh ngủ không nằm yên làm chi?
Mới sáng tinh mơ đã ngầu lòi thất bại, Phó tổng không cao hứng, ôm hai tay trước ngực thở phì phì, xoay người đưa lưng về phía tiểu tình nhân.
Tô Cảnh Nhan bị hành động ấu trĩ của hắn làm cho buồn cười, cười cười rồi bỗng nhiên dừng lại: “Phó tổng, anh nên rời giường.
”
Phó Bách Diễn không cao hứng mà cự tuyệt: “Không dậy.
”
“Anh không cần đi làm sao?” Tô Cảnh Nhan ôm chăn đứng dậy, liên thanh thúc giục: “Mau đứng dậy đi làm!”
Tuy rằng không có nhiều giáo viên sống trong khu chung cư này, nhưng một lát nữa chính là đến giờ vào lớp, nếu bọn họ đi ra ngoài nhất định sẽ gặp phải những thầy cô khác, đến lúc đó lại phải nói dối để giải thích.
Phó tổng lại bỗng nhiên tùy hứng: “Tôi là ông chủ, tôi muốn đi làm giờ nào, thì đi làm giờ đó.
”
Tô Cảnh Nhan vuốt mái tóc rơi rụng trên trán ra sau: “Anh không dậy đúng không?”
Phó Bách Diễn: “Không.
”
Hắn chính là tổng tài giá trị con người đến mấy trăm trăm triệu, nói một không nói hai, nói không dậy thì chính là không dậy!
Hai giây sau, “bịch” một tiếng trầm vang, Tô Cảnh Nhan giơ chân đá Phó tổng tôn quý xuống giường.
Phó Bách Diễn còn chưa kịp phản ứng lại, trên gương mặt anh tuấn nhất thời tràn ngập mờ mịt.
Mãi đến khi cái mông trở nên đau xót, Phó tổng mới hồi thần, hét lớn một tiếng: “Tô Cảnh Nhan! Cậu cũng dám đá tôi!”
Thầy Tô đi theo xuống giường, cúi người hôn một cái ‘chụt’ lên mặt hắn: “Cùng đi rửa mặt nhé?”
Hơi thở ngọt thanh nhẹ nhàng phất qua gương mặt, cánh môi mềm mại ướt át phảng phất như có phép thuật thần kỳ nào đấy, Phó tổng đang dựng lông lập tức hành quân lặng lẽ.
Sao lại thế này? Nhịp tim của hắn sao lại đập nhanh hơn……
Phó Bách Diễn ngơ ngác mà ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy chỗ bị hôn trên mặt như sắp bị thiêu cháy.
“Không, cậu đừng hòng lừa gạt được tôi!” Phó tổng nỗ lực áp xuống cảm giác kỳ quái trong lòng, hung ba ba mà tiếp tục quát: “Chưa từng có ai dám đá mông tôi đâu!”
“Trước đứng dậy đi, Phó tổng.
” Tô Cảnh Nhan cười khanh khách vươn tay về phía hắn.
Gần như là phản xạ có điều kiện, Phó Bách Diễn lập tức nắm lấy bàn tay ấm áp trước mắt, mượn lực từ đôi tay kia, lập tức đứng lên.
“Được rồi, ngoan.
” Hiếm khi nhìn thấy Phó tổng anh minh thần võ mang biểu tình ngây ngốc như vậy, Tô Cảnh Nhan nhịn không được duỗi tay xoa xoa mái tóc hắn: “Xoa xoa liền không đau.
”
Dứt lời, dẫn đầu xoay người đi tới cửa.
Phó Bách Diễn đứng tại chỗ, như thể muốn bắt được thứ gì đó, khẽ siết lại bàn tay vừa được nắm lấy, cuối cùng lại buồn bã mất mát mà buông.
Tại sao lại như vậy? Cảnh tượng vừa rồi, hắn rõ ràng đã gặp qua ở đâu đó, cũng có thể là, hắn đã từng tha thiết chờ đợi nó.
“Bàn chải và ly súc miệng trong ngăn tủ đều có mới, khăn lông thì anh có muốn dùng chung với em không?” Tô Cảnh Nhan đứng trước bồn rửa mặt, vừa đánh răng vừa chỉ huy Phó tổng tự mình động thủ.
Mà Phó Bách Diễn giống như đã quen hắn chỉ huy, thuận tay từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ đồ dùng súc miệng mới, sau đó giương mắt nhìn về người đang ở súc miệng ở trong gương.
Đây là lần đầu tiên hai người họ cùng nhau rời giường, cảm giác còn rất mới mẻ.
Nếu bọn họ sống chung, về sau mỗi buổi sáng đều có thể như vậy, hình như cũng không ——
Từ từ, hắn đang nghĩ cái gì?
Phó Bách Diễn thay đổi sắc mặt, lập tức vứt đi suy nghĩ vớ vẩn ở trong đầu.
Rửa mặt xong, không màng Phó tổng trợn mắt giận nhìn, Tô Cảnh Nhan mạnh mẽ mang kính râm lên sống mũi cao thẳng của nam nhân.
Nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là không yên tâm, dù sao gương mặt này của Phó tổng quá mức rêu rao, giáo viên học sinh trong trường lại quá mức bát quái.
Vì thế hắn lục lọi tìm một cái mũ……
Một cái mũ tai bèo màu xanh lục.
Cái mũ này là lần trước Lâm Bảo Bối xuất ngoại đóng phim mang về cho hắn làm quà, nghe nói năm nay ở nước ngoài rất lưu hành loại mũ này.
Tô Cảnh Nhan có chút do dự, cầm mũ đi về phía nam nhân.
Phó Bách Diễn mang kính râm, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một cái mũ xám xịt, tế bào cả người lập tức bắt đầu biểu diễn cự tuyệt: “Tôi sẽ không đội nó! Quá xấu!”
“Chỉ đội một chút thôi, lên xe là có thể lấy xuống mà.
” Tô Cảnh Nhan chắp hai tay trước ngực tựa ở dưới cằm, làm ra tư thế ‘làm ơn’.
Phó tổng lạnh giọng quát lớn: “Không được làm nũng với tôi!”
Ba phút sau ——
Phụng mệnh chờ ở dưới lầu, bí thư Kim vừa nhấc mắt đã thấy ông chủ anh tuấn tiêu sái, nổi bật bất phàm kia của hắn, đầu đội một cái mũ xanh đến phát sáng, cả người tràn ngập khí chất Vương Bá, vô cùng tự tin mà đi về phía hắn.
**********
Lời tác giả:
Phó tổng: Lão bà đội mũ cho thật thích.
jpg.