Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân
Đăng vào: 12 tháng trước
Người đàn ông cao gần 1m9, có dáng người với tỉ lệ vàng hoàn mỹ hơn cả nam người mẫu, lúc triển lộ khí thế, ngược lại làm cho người thanh niên cao gầy trong lòng hắn bỗng trở nên yếu đuối hơn.
Tô Cảnh Nhan chớp chớp mi mắt, không biết phải làm sao.
Hắn không rõ những lời này có phải cũng nằm trong bài “Bá Tổng Trích Lời” của Phó Bách Diễn hay không, nhưng ngay lúc này, cả người Phó tổng thực sự là tràn ngập khí chất của Vương Bá.
Có điều, lần này bá đạo hơi quá, nên không chú ý mà đâm lệch cả mắt kính của hắn……
“Anh nói cái gì?” Gương mặt Ôn Tửu tràn ngập khiếp sợ, nói chuyện cũng không lưu loát: “Anh, anh chính là bạn trai của anh ta? Sao có thể?”
Nếu đối tượng là người đàn ông có chất lượng tốt thế này, tại sao ngay từ đầu Tô Cảnh Nhan lại phải che giấu?
Sắc mặt Tống Bính Dương lập tức thay đổi, ánh mắt bất thiện mà nhìn người đàn ông đối diện từ trên xuống dưới.
Tô Cảnh Nhan giơ tay đỡ đỡ gọng kính, thoáng tránh người ra một chút: “Bây giờ hai người đã gặp tiên sinh của tôi rồi, có thể hết hy vọng chưa?”
Dứt lời, hắn một tay ôm lấy vòng eo tinh tráng của nam nhân, khóe môi cong cong: “Có vài người hẳn là nên học cái gì gọi là một vừa hai phải, Tống nhị thiếu, anh nói đúng không?”
Nhìn từ những động tác nhỏ giữa hai người, Ôn Tửu trông có chút sợ Tống Bính Dương, nếu Tống Bính Dương lên tiếng, cậu ta hẳn là cũng không dám nhảy nhót nữa.
Quả nhiên, sắc mặt Tống Bính Dương càng trở nên khó chịu, dùng sức ném tay của đối phương ra, lạnh giọng quát lớn: “Mau cút đi, đừng ở đây làm tôi mất mặt xấu hổ!”
Ôn Tửu sắc mặt trắng bệch mà lui về phía sau một bước, thầm nghiến răng nghiến lợi mà xoay người.
Tống Bính Dương nhìn về phía Tô Cảnh Nhan, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Không giới thiệu bạn trai của cậu với tôi sao, Cảnh Nhan?”
Cảnh Nhan?
Phó Bách Diễn nhăn mày, bàn tay đáp bên hông lại đột nhiên véo hắn một cái.
Hắn nhẫn nhịn, không nổi giận ngay lập tức, chỉ là không coi ai ra gì mà nhéo nhéo phần thịt mềm sau cổ thầy Tô tỏ vẻ uy hiếp: “Chỗ cậu đã kết thúc chưa?”
Ý tứ là, chưa kết thúc cũng phải lập tức kết thúc.
Tô Cảnh Nhan thấp giọng lên tiếng: “Ừ.
Để em đi nói với mọi người một tiếng đã.”
Hiện tại, Phó tổng thấy có người ngoài ở đây nên mới giữ thể diện cho hắn, chứ phỏng chừng đợi lát nữa chỉ còn lại hai người họ, hắn phải dỗ dành hơn nửa ngày cho xem.
Tô Cảnh Nhan buông tay ra, nhấc chân đi về phía ghế lô.
Tống Bính Dương nhanh chóng xoay người, đi theo hắn cùng nhau trở về.
Lúc hai người sắp đến ghế lô, Tống Bính Dương bỗng nhiên duỗi tay ra giữ hắn lại: “Cảnh Nhan!”
“Xin Tống nhị thiếu tự trọng.” Tô Cảnh Nhan khẽ nhăn mày, không chút khách khí mà rút lại tay mình.
Tống Bính Dương lại cuộn chặt bàn tay, thấp giọng chất vấn: “Tôi vẫn luôn cho rằng cậu không thích đàn ông, kết quả hiện tại là thế nào?”
“Tôi chưa từng nói với anh rằng tôi không thích đàn ông.” Tô Cảnh Nhan nâng mắt nhìn thẳng hắn: “Hơn nữa, chuyện của tôi không liên quan đến anh.”
“Cậu nói cái gì?” Tống Bính Dương bỗng nhiên kích động, ngay cả ngũ quan cũng trở nên có chút vặn vẹo: “Cho nên, tôi theo đuổi cậu suốt ba năm, cậu lại một chút cảm giác cũng không có, cuối cùng còn để tôi phải nan kham ở trước mặt toàn trường đúng không?”
Tô Cảnh Nhan lạnh lùng trả lời: “Lúc ấy tại sao tôi lại trở mặt, trong lòng anh không hiểu rõ sao?”
“Tại sao?” Tống Bính Dương không tự chủ mà lại tiến lên một bước, truy hỏi: “Cậu nói cho tôi, tại sao?”
Rõ ràng chỉ thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thì Tô Cảnh Nhan đã là của hắn!
“Thôi, tôi không muốn nhắc lại chuyện quá khứ.” Tô Cảnh Nhan làm động tác dừng lại: “Anh cũng không cần liên hợp với bạn trai anh tới làm khó tôi.
Nói thật, ngoại trừ có chút phiền phức ra thì tôi chẳng có cảm nghĩ nào khác.”
Nói xong, liền dứt khoát xoay người mà đẩy cửa bước vào.
Thanh âm ồn ào bên trong ghế lô lập tức vang lên, ánh mắt Tống Bính Dương lại âm trầm đến dọa người.
Không quan tâm sao, cậu ngay cả một chút cũng không quan tâm đến tình cảm của tôi, phải không?
“Mọi người, thật ngại quá, chỗ tớ đột nhiên có chút chuyện, có lẽ phải về trước.” Gương mặt Thầy Tô lại lần nữa treo lên nụ cười ôn nhu xa cách: “Mọi người ở lại chơi vui vẻ nhé.”
“Hả? Giờ cậu phải đi rồi sao?” Cao Thâm đã say khướt mà đứng lên muốn giữ lại: “Đừng mà, thầy Tô! Một lát nữa chúng ta còn có tăng hai đấy!”
“Mà khoan đã! Thầy Tô, đối tượng của anh đâu? Nhanh cho chúng tôi nhìn xem có soái hay không đã!”
“Đúng vậy, đúng vậy, giấu kỹ như vậy làm gì? Chúng tôi cũng sẽ không ăn thịt anh ta!”
Nhìn bọn họ ồn ào, Tô Cảnh Nhan vẫn duy trì biểu tình đúng mực: “Hôm nào đi, hôm nay không tiện lắm.”
“Không được! Hôm nay không thể để Tô mỹ nhân cứ như vậy mà đi được!” Mọi người không thuận theo không buông tha.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc tây trang cài nơ gõ cửa bước vào ghế lô.
“Các vị khách quý, quấy rầy.
Phó tiên sinh nói, đêm nay tất cả tiêu phí của các vị đều tính vào biên lai của ngài ấy, gồm cả lượt kế tiếp.” Giám đốc câu lạc bộ mặt mang mỉm cười: “Còn nữa, Phó tiên sinh bảo tôi chuyển cáo Tô thiếu gia, nói rằng ngài ấy đang chờ ngài cùng nhau trở về.”
Tô Cảnh Nhan không nghĩ tới Phó tổng lại làm chuyện này, nhất thời ngây người, vài giây sau mới phản ứng lại: “À, vâng.”
“Wow! Tình huống gì đây?” Mấy cô nàng trong nhóm trước tiên hồi thần, có người kinh ngạc hô lên: “Thầy Tô! Vị Phó tiên sinh kia chính là bạn trai của cậu à?”
Tô Cảnh Nhan thừa nhận: “Đúng vậy.
Anh ấy vừa lúc ở gần đây.”
“Chờ chút, bạn trai cậu kết toán cho chúng tôi sao?” Cao Thâm đang say khướt cũng muốn tỉnh lại, tự mình lẩm bẩm: “Họ Phó? Chẳng lẽ là……”
Người của Phó gia?
Chi phí thông thường trong Đỉnh Mây đã cao đến thái quá, đặc biệt là tối nay nhóm bọn họ có nhiều người như vậy, chỉ mỗi rượu trị giá vài vạn một bình thì bọn họ đã khui được vài bình rồi.
Tuy nhóm công tử ca đang ngồi đây đều không thiếu tiền, nhưng người nọ chưa lộ mặt đã kết toán hết cho buổi tiệc, xác thật không phải là người chỉ làm chút buôn bán có thể làm được.
Mọi người nhất thời nghị luận sôi nổi, suy đoán vị bạn trai thần bí kia của thầy Tô rốt cuộc có địa vị gì.
Mà Tống Bính Dương đứng ở cửa, rốt cuộc nhớ ra tại sao lại cảm thấy người đàn ông vừa rồi trông quen mắt.
Hắn ta rõ ràng chính là……
Cùng lúc đó, ngồi ở trên sô pha, Ôn Tửu sắc mặt xanh trắng đan xen.
Đêm nay, cậu ta không chỉ không chiếm được ưu thế nào, mà thậm chí còn bị Tô Cảnh Nhan đoạt lấy toàn bộ nổi bật.
Cơn tức này, cậu ta tuyệt đối không muốn cứ như vậy mà nuốt trôi!
Nghĩ đến đây, ánh mắt cậu ta nhìn về phía Tô Cảnh Nhan cuối cùng cũng phơi bày trần trụi vẻ ghen ghét và oán độc.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Tô Cảnh Nhan anh không cần tốn công sức nào đã có thể có được tất cả những gì cậu ta mơ ước? Dựa vào cái gì lại dễ dàng cự tuyệt A Dương ca ca mà cậu ta yêu thầm nhiều năm chứ?
Thậm chí, hiện giờ cậu ta thật vất vả chờ đến lúc mây tan trăng sáng, người này lại dựa vào cái gì mà tìm được một người bạn trai giàu có, chất lượng tốt như vậy để đoạt hết sự nổi bật của cậu ta?
Nhưng Tô Cảnh Nhan lại chẳng phát hiện những tâm tư âm u xấu xa trong góc kia, hắn lại lần nữa tạm biệt các bạn học cũ, thuận tay kéo theo Lâm Bảo Bối đã say mèm ra về.
Trịnh Phong Lưu thấy thế vội vàng bước ra chân dài đuổi kịp: “Tô mỹ nhân! Anh muốn dẫn cậu ấy đi đâu?”
“Đương nhiên là đưa cậu ta về nhà.” Tô Cảnh Nhan ghét bỏ mà gạt cánh tay như vòi bạch tuộc kia ra, lại gian nan xoay mặt qua: “Cậu có lái xe tới không? Tôi có thể đưa cậu về nhà trước.”
Dù sao cũng là Lâm Bảo Bối chọc ra ô long, trực tiếp ném người ta ở lại cũng không tốt lắm.
“À, không cần đâu, tôi có lái xe tới!” Trịnh Phong Lưu lập tức lanh lẹ mà cự tuyệt.
Đùa sao, ánh mắt của vị Phó tổng kia nhìn hắn trông cứ như muốn giết hắn ấy, không biết sao?
“Này! Phong Lưu quỷ! Hôm nay cậu không có hoàn thành nhiệm vụ nha ~” Lâm Bảo Bối uống say, âm cuối lại bắt đầu bay phiêu phiêu: “Cậu thiếu, thiếu nhân tình với tôi, trả không hết!”
Trịnh Phong Lưu có chút bất đắc dĩ mà cười cười: “Đã biết, về sau sẽ tìm cơ hội trả lại cho cậu.”
Khi nói chuyện, một bóng người cao dài quỷ mị lặng yên không một tiếng động mà tới gần.
“A!” Lâm Bảo Bối bỗng giơ ngón tay chỉ về hướng khác: “Phó tổng! Dạo này anh vẫn được chứ?”
Phó Bách Diễn chợt dừng chân:?
Lâm Bảo Bối: “Tôi nói với anh này, đàn ông là không thể không được ngô ngô ngô……”
Tô Cảnh Nhan tay mắt lanh lẹ mà bưng kín miệng cậu ta, vẻ mặt giống như không có việc gì xảy ra: “Phó tổng, tại bạn em uống nhiều quá, lập tức xong ngay ấy mà.”
Phó tổng khẽ híp hai mắt, giống như nghe hiểu ý tại ngôn ngoại, nhưng rất nhanh mà tự phủ nhận.
Không thể nào, với tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn của hắn ở trên giường, chim hoàng yến sẽ không ở bên ngoài bịa đặt chuyện phương diện kia của hắn không được đâu nhỉ?
Tuyệt đối không có khả năng…… nhỉ?
Mắt thấy Phó tổng càng lúc càng nhíu chặt mày, Trịnh Phong Lưu lúc này bỗng nhiên trở nên nhạy bén, tiến lên xách sau cổ Lâm Bảo Bối, mạnh mẽ lột người ta ra.
“Tô mỹ nhân, vẫn là để tôi đưa Lâm Bảo Bối trở về đi, chúng tôi tiện đường!”
Tô Cảnh Nhan nhìn thoáng qua Lâm Bảo Bối đang giãy giụa muốn mở miệng phun hương, lại nhìn về phía cách đó không xa là nam nhân với sắc mặt âm tình bất định, thỏa hiệp nói: “Được rồi, vậy làm phiền cậu.”
Nghĩ đến hai người quan hệ không tồi, hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì.
Phó tổng ngữ khí không tốt: “Còn không mau lại đây?”
Tô Cảnh Nhan lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, bước nhanh đi đến bên cạnh hắn: “Phải đi về sao?”
Phó Bách Diễn không trả lời hắn, bất chợt hỏi: “Cậu không có bịa đặt gì về tôi với bạn của cậu đấy chứ?”
Tô Cảnh Nhan nghĩa chính từ nghiêm mà trả lời: “Không tin lời đồn, không truyền lời đồn.
Em chỉ từng nói Phó tổng một đêm bảy lần, dũng mãnh siêu cường, hại em suýt chút nữa đã vô phúc tiêu thụ.”
Phó Bách Diễn: “Bậy bạ! Tôi lúc nào thì cùng cậu một đêm bảy lần?”
Mỗi lần chỉ làm được hai ba lần, chim hoàng yến đã khóc lóc nói không chịu, kiều khí muốn chết.
“Ngài đừng khiêm nhường.” Tô Cảnh Nhan ngữ khí thành khẩn mà ca ngợi: “Phó tổng, ngài chính là ‘vương trong vương, cây xúc xích, một viên này mạnh hơn sáu viên khác* đó”
*chú thích ở cuối bài
Phó tổng:???
Bugatti màu tuyết bạc tựa như một tia ngân quang cắt qua bóng đêm nặng nề, vững vàng mà lưu sướng chạy băng băng trên đường.
Ghế sau ngồi hai người, một người thì nhắm mắt dưỡng thần, một người thì gác cánh tay lên cửa xe nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giữa hai người như có vĩ tuyến 38 vô hình, như hai đảng phái lớn chia đất cai trị.*
*vĩ tuyến 38 phân chia Nam Hàn và Bắc Hàn.
Cuối cùng, Phó tổng mất kiên nhẫn trước.
Hắn mở đôi mắt sâu thẳm: “Chỗ ngồi bên cạnh tôi mọc răng cắn cậu sao?”
Tô Cảnh Nhan xoay mặt qua, chậm rãi cười nói: “Không phải em thấy anh còn đang tức giận sao.”
Phó tổng giận thật: “Cho nên cậu cứ như vậy mà nhìn tôi tức giận?”
Có chim hoàng yến nhà ai giống cậu ta không, thế nhưng không biết dỗ dành kim chủ?
Thầy Tô: …..Chẳng lẽ ý là phải ôm ấp hôn hít nâng lên cao mới được à?
Hắn thanh thanh giọng nói: “Phó tổng ngài đại nhân đại lượng, đừng có so đo với chim hoàng yến nữa mà~”
Tài xế đại thúc nội tâm OS: Tô thiếu nhanh như vậy đã thích ứng với thân phận tiểu tình nhân rồi sao?
“Hừ.” Phó Bách Diễn hừ lạnh một tiếng, cằm khẽ nâng, còn đang chờ tiểu tình nhân tiếp tục dùng ra tất cả thủ đoạn để lấy lòng hắn.
“Có điều…… chẳng phải lúc trước Phó tổng bảo em đừng tự mình đa tình hay sao?” Tô Cảnh Nhan cọ tới cọ lui mà dịch qua bên cạnh nam nhâm một chút, lại nhịn không được hiếu kỳ, nói: “Tại sao lại ở trước mặt họ thừa nhận anh là bạn trai em, lại còn giúp bạn học em kết toán cho buổi tiệc?”
Phó Bách Diễn quay mặt sang nhìn hắn chằm chằm, ngữ khí rất là đương nhiên: “Người của tôi, tất nhiên không phải tùy tiện cái gì a miêu a cẩu cũng có thể khi dễ được.”
Ngoại trừ hắn ra, ai dám động người của hắn thử xem?
Trong nháy mắt, trái tim Tô Cảnh Nhan đột nhiên lỡ một nhịp.
Trong mắt hắn, trên người Phó tiên sinh vẫn luôn mang vẻ lịch thiệp cũ kỹ, tuy rằng ít khi nói cười, không có hành động gần gũi gì với hắn, nhưng thắng ở nhân phẩm vượt qua thử thách.
Hắn đã từng cho rằng, mặc dù không có tình yêu, hai người chỉ cần tôn trọng nhau như khách, sống đến bạch đầu giai lão hẳn là không phải việc khó.
Nhưng Phó tiên sinh thật sự chưa bao giờ nói với hắn những lời như thế, làm hắn cảm thấy, chính mình cũng được người khác vững vàng bảo vệ ở phía sau.
Nghĩ đến đây, Tô Cảnh Nhan lôi kéo ống tay áo của nam nhân, khẽ giọng nói lời cảm tạ: “Cảm ơn anh, Phó tiên sinh.”
“Tuy nhiên, cậu cũng đừng cho rằng, cậu đã trở nên đặc biệt đối với tôi.” Phó tổng giơ tay nới lỏng cà vạt, ngữ điệu không quá tự nhiên mà cảnh cáo: “Nhìn rõ thân phận của chính cậu, đừng vọng tưởng những thứ không thuộc về mình.”
Làm một người kim chủ chất lượng tốt, hắn tuyệt đối không cho phép chim hoàng yến cậy sủng mà kiêu rồi bò lên đầu lên cổ hắn.
Sớm hay muộn đều không được.
Tô Cảnh Nhan: ……
Lão công đang ngon lành, đáng tiếc lại quá dài mồm.
**********
Lời tác giả:
Tiểu Nhan Nhan: Không tin lời đồn, không truyền lời đồn, Phó tổng thật sự là vương trong vương.
***
*Chú thích:
Theo tìm hiểu thì, những câu này giống một bài vè về những câu quảng cáo các sản phẩm nổi tiếng bên Trung Quốc.
Dưới đây là bản hoàn chỉnh mà mình tìm được:
Hiệp lộ tương phùng (狭路相逢)
dũng giả vi vương (勇者为王)
lỗ điệu đại vương (撸掉大王)
phương tài vương trung vương (方才王中王)
vương trung vương (王中王)
hỏa thối tràng (火腿肠)
nhất tiết canh bỉ lục tiết cường (一节更比六节强)
tam bách niên (三百年)
cửu chi đường (九芝堂)
trì thận khuy (治肾亏)
bất hàm đường (不含糖)
quả đống ngã yếu hỉ chi lang (果冻我要喜之郎)
Tạm dịch:
Đường hẹp gặp nhau
Kẻ dũng là vương
Truất ngôi Đại Vương
Mới là vương trung vương
Vương trung vương
Cây xúc xích
Một viên này mạnh hơn sáu viên khác
Ba trăm năm
Chín dòng họ
Chữa thận hư
Không bỏ đường
Thạch trái cây ta muốn làm lang quân.
Giải thích:
Sáu câu đầu là quảng cáo về xúc xích Vương trung Vương hiệu Song Hối, câu thứ bảy là quảng cáo về viên pin hiệu Nam Phu, ba câu kế tiếp là quảng cáo thuốc bổ âm tráng dương hiệu Lục Vị Địa Hoàng Hoàn, còn hai câu cuối là quảng cáo về thạch trái cây hoặc nước thạch trái cây Cici.
Bên Trung Quốc sử dụng mấy câu vè này đa phần là để châm biếm trêu chọc..