Đăng vào: 12 tháng trước
Torn đối với ông chủ của mình đặc biệt trung thành, mà Duệ Triết cũng tương đối tín nhiệm Torn, cô ta đã nhìn thấy. Cho nên có rất nhiều chuyện, cô ta phải bắt đầu từ Torn, mượn sức của Torn mới có thể tìm được Duệ Triết.
Ví dụ như lần trước Duệ Triết đi suốt đêm chạy về Bắc Kinh, chính là vì sau khi nghe thấy Torn nói gì đó, khiến cho anh không khống chế được như vậy, vội vội vàng vàng trở về thành phố Cẩm Thành!
Còn có hôm kia, lúc cô ta vì phải tấp nập chuẩn bị cho lễ đính hôn, không đi làm, Duệ Triết vừa đến công ty, vậy mà Torn mới vừa vào văn phòng nói gì đó, Duệ Triết liền vội vàng rời đi!
Mà hôm kia không phải ngày anh Tiêu Tử và Đại Lận kết hôn hay sao? Sau hôm bọn họ đính hôn, bác gái Tiêu lại đến nhà Đằng gia thăm hỏi, vẻ mặt lo âu, chắc hẳn đã xảy ra chuyện lớn gì!
Chẳng lẽ có liên quan đến Duệ Triết? Còn nữa, đã lâu cô ta không nhìn thấy Đại Lận rồi!
“Anh Tiêu Tử, Đại Lận đang ở nhà sao? Hôm hai người đính hôn, em vẫn chưa kịp đến chúc mừng, bây giờ muốn đến tặng chút quà.” Nghĩ đến đây, cô ta liền vội vã gọi điện thoại cho Tiêu Tử, cười trong veo nói: “Em đã rất lâu chưa gặp Đại Lận rồi, thật nhớ cô ấy.”
“Đại Lận trong người không thoải mái, để ngày khác gặp đi.” Trong điện thoại truyền đến âm thanh mệt mỏi của Tiêu Tử.
“Đại Lận bị bênh sao? Để em đến thăm cô ấy một chút!” Cô ta nhanh miệng nói.
Tiêu Tử nhíu mày, quả quyết từ chối: “Không được! Tiểu Hàm, em sắp đính hôn rồi, còn nhiều thứ cần phải chuẩn bị, vậy đi!” Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Trong lòng Trâu Tiểu Hàm 'lộp bộp' một tiếng, khẳng định mười phần việc Duệ Triết mất tích có liên quan đến Đại Lận!
---
Đại Lận nửa mê nửa tỉnh nằm trên giường của mình, không quá an ổn, mơ mơ màng màng mở mắt ra, bên ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao.
Cô mặc xong quần áo liền xuống lầu, nghe thấy trong phòng bếp truyền đến âm thanh leng keng, thùng thùng, đều đặn có quy luật, cả căn phòng yên tĩnh trống rỗng nghe lại có vẻ đặc biệt rõ ràng, cô xoa xoa hai con mắt sưng đỏ, trong lúc nhất thời còn tưởng baba cô đang ở trong phòng bếp thái rửa rau củ.
Làm sao tối hôm qua cô vừa mớ thấy baba nấu cơm cho mình ăn, hôm nay liền có người ở trong phòng bếp nấu nướng chứ?
Cô vội đi qua, nhìn vào trong phòng bếp thấy có một người đàn ông mặc đồ ở nhà rộng rãi thoải mái, tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, chân dài vai rộng cùng với một thân khí chất cao quý trời sinh, đứng một bên vừa cắt chân giò hun khói, một bên vừa dùng cái chảo chiên trứng ốp lếp, động tác lưu loát thành thục, từng giọt cà phê tí tách nhỏ xuống, mùi cà phê tỏa ra bốn phía.
“Đi đánh răng! Bữa sáng ngay lập tức được chuẩn bị!” Anh đem trứng đã chiên hoàn hảo đặt lên đĩa trên bàn, trầm giọng ra lệnh cho cô đang đứng phía sai, mở lò vi sóng lấy ra một lý sữa tươi, đặt lên trên bàn cơm.
Cô ngẩn người, xoay người vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Đến lúc đi ra, anh đã ngồi xuống bàn ăn, vừa ăn vừa uống cà phê, vừa xem tin tức trên báo, cô áo chữ V bằng bông kéo sợi màu vàng nhạt khiến cho anh thoạt nhìn càng sảng khoái tinh thần, tuấn mỹ phi phàm.
Trên chỗ ngồi của cô đã đặt sẵn một cốc sữa tươi, cùng với đĩa trứng chiên chín năm sáu phần, và bánh mỳ kẹp rau xanh cùng chân giò hun khói, nhìn qua cũng biết là đầy đủ dinh dưỡng.
Cô cầm cốc sữa lên uống một ngụm, không để ý trên cái miệng nhỏ nhắn vẫn còn dính vết nước sữa trắng, dùng nĩa ăn bánh mì.
“Sao không ăn trứng ốp lếp? Anh nhớ em thích ăn loại trứng chiên này mà.” Anh khẽ nâng mí mắt, nhìn đĩa trứng ốp lếp một cái, lại nhìn cô nàng nào đó đang ngoãn ngoãn ăn bữa sáng. Cô gái này, dáng vẻ uống sữa tươi cũng thật đẹp mắt, bên môi in một vòng sữa trắng mà không biết, thật gợi cảm.
“Tôi không muốn ăn.” Đại Lận cúi đầu nhỏ giọng nói, ăn bánh mì, chỉ là không hề đụng đến đĩa trứng chiên kia.
Mắt anh lạnh xuống, buông tờ báo trên tay, đứng dậy.
Vì để ý đến hệ tiêu hóa vẫn còn yếu, anh đã cố gắng chiên trứng thật tốt, chín vừa đủ nhưng cũng không quá tay, lại là đồ ăn mà cô thích, vì sao không muốn ăn? Uổng công anh sáng sớm đã lăn qua lăn lại trong bếp một phen! Anh lạnh lùng bỏ tờ báo xuống, tâm tình buổi sáng vốn đang tốt lại bị cô phá tan tành, xoay người ra khỏi phòng ăn lên lầu thay quần áo.
Mười mấy phút sau, anh mang cô đến bệnh viện, nhưng trên đường lại bị kẹt xe, trê đường lớn hàng xe dài nối đuôi nhau nhích từng chút một.
Torn gọi điện đến cho anh nói ông chủ hôm nay đừng vội đến bệnh viện, Đằng phu nhân đã biết chuyện Đằng tổng mang người con gái lạ đến bệnh viện khám, nên đã cho người trông coi ở đó rất kỹ rồi. Chuyến đi này, không thể nghi ngờ sẽ khiến cho Tô tiểu thư lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, cũng làm lộ thân phận của cô ấy. Mà đối với đám phóng viên bên ngoài, Torn chỉ nói chi nhánh công ty bên nước ngoài xảy ra chuyện nên Đằng tổng đã vội vàng bay qua đó đến nay vẫn chưa liên hệ được, có thể là trên đường đã xảy ra sự cố.
“Vậy thì tạo ra một sự cố đi.” Anh trầm giọng lạnh nhạt nói, trong mắt lộ ra tia hung ác: “Nửa giờ sau cô hãy quay lại đây!”
“Dạ, Đằng tổng!”
Đại Lận ở một bên nghe, trái tim lặng yên níu chặt.
Nửa giờ sau, xe bắt đầu di chuyển được, anh phân phó Torn không cần quay lại gặp anh, trực tiếp đi bệnh viện một tiếng. Còn anh mang Đại Lận đi bệnh viện khác.
Đại Lận quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêm trang rét lạnh của anh, đột nhiên nói: “Anh hãy thả tôi đi đi, về sau bệnh dạ dày của mình tôi sẽ tự chữa trị, anh không cần vì tôi mà làm như vậy.”
“Mình em tự điều trị thế nào?” Anh quay đầu hỏi cô, trong mắt là nồng đậm lo lắng.
“Mặc kệ tôi điều trị bằng cách nào, anh lấy thân phận gì mà đi an bày chuyện của tôi?” Cô nói khẽ, thử gạt bỏ nỗi sợ hãi đối với anh, mà muốn cùng anh nói chuyện nghiêm chỉnh: “Anh sẽ đính hôn hoặc kết hôn gì đó, người nhà họ Trâu sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc làm của anh đối với tôi, như thế thanh danh của anh sẽ bị ảnh hưởng, tương lai của tôi và tiêu tử cũng sẽ bị những lời đồn đại nhảm nhí đó hủy hoại, ngay cả một cơ hội giãy dụa cũng không có!”
Anh nghe vậy, liền cho xe dừng ngay tại ven đường, lẳng lặng nhìn cô: “Em xác định phải lựa chọn con đường này?” Con đường mà anh nói là chỉ chuyện cô và Tiêu Tử kết làm vợ chồng, kiên định đi theo con đường này, mặc kệ về sau có long đong lận đận cỡ nào, đều sẽ kiên trì dứt khoát đi tiếp.
Hơn nữa, lúc anh hỏi, giọng điệu thật bình tĩnh, không có tức giận.
“Vâng!” Đại Lận kiên đinh gật đầu, “Tôi yêu Tiêu Tử! Mặc kệ kết quả như thế nào, tôi đều muốn đáp lại tình yêu của anh ấy! Bời vì anh ấy yêu tôi như vậy!”
“Được!” Anh lập tức cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhu hòa chợt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn cô: “Tôi sẽ thả em trở về bên cạnh hắn ta! Nhưng hôm nay, em phải lấy lòng tôi, cho đến khi nào tôi hài lòng mới thôi!”
Đại Lận nghe thấy hai chữ 'lấy lòng' này, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ra, ánh mắt lùi bước, hối hận mình lại đi chọc giận anh ta rồi.
Anh đem quay đầu xe lại, không đến bệnh viện nữa, mà cho xe chạy về phía khach sạn Ôn Tuyền trên núi.
Đó là một địa danh khá nổi tiếng để nghỉ ngơi, khách sạn xa hoa tọa lạc ở lưng chừng núi, nếu muốn tắm suối nước nóng ở đó, mọi người phải đi qua vô số cầu treo, ở trong những ngôi nhà gỗ nhỏ được dựng trên đỉnh núi, hưởng thụ vẻ đẹp núi non bao la hùng vĩ.
Đằng Duệ Triết cho xe đậu ở gần khách sạn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đại Lận, khéo môi khẽ mở: “Ở trên núi, sẽ không ai có thể tìm thấy chúng ta! Đây là đêm cuối cùng em ở cùng tôi! Qua đêm nay, em chính là người của Tiêu gia, sẽ như ý nguyện gả cho Tiêu Tử, làm vợ của hắn ta.”
Đại Lận nhìn trời trong gió mây liền biến sắc, thấy mỗi một tòa nhà san sát nối tiếp nhau nhấp nhô trên núi cao, cơ hồ muốn khóc: “Vì sao phải đối với tôi như vậy? Tôi không muốn đi!”
(ed: Khổ thật, t muốn làm thịt thằng cha này hầm canh mất >.<)
“Bởi vì cô gái nhỏ này không biết nghe lời!” Anh cắn chặt quai hàm, mày kiếm nhướng cao, trong đôi mắt sâu xa rõ ràng chứa tức giận, còn mang theo tà khí, cúi đầu lạnh như băng nhìn chằm chằm Đại Lận, nheo mắt cười: “Con đường này là do chính em lựa chọn, về sau cũng không cần phải hối hận! Tôi đã bắt em tới thì nhất định phải làm chút gì, bằng không, thật có lỗi với tội danh cướp vợ người khác nay!
Anh lạnh nhạt a lên một tiếng, không tốn nhiều hơi sức liền ôm cô vào xe tham quan, chạy về hướng một ngọn núi khác.
Đại Lận dựa vào cửa kính xa, nhìn mỗi tòa nhà nhấp nhô trên núi, khuôn mặt nhỏ nhắn ép lên cửa sổ thủy tinh nhỏ giọng nức nở.
Đằng Duệ Triết, vì sao lại đối với cô như vậy? vì sao?
Cô không thể trở về bên cạnh Tiêu Tử được nữa, từ lúc cô theo Tiêu Tử cùng trở mặt với ba mẹ anh, thì việc cô kết hôn với Tiêu Tử đã là không thể nào rồi. Cô muốn chỉ là một cái nghi thức kết hôn thôi, là một giấc mộng xa xỉ, sau đó sẽ rời đi, rời khỏi Tiêu Tử, triệt để biến mất hoàn toàn.
Nhưng mà, sau khi bị bắt, cô đến ngay cả dũng khí để từ biệt với Tiêu Tử cũng không còn rồi.
Cô sợ lắm, sợ Tiêu Tử ôn nhu dịu dàng với cô nhất sẽ nhìn cô bằng ánh mắt hèn mọn xem thường, sợ anh sẽ không bao giờ tin tưởng cô vẫn còn trong sạch, không bao giờ tin tưởng ....
Nhiều dấu hôn như vậy, bao nhiêu nhục nhã như vậy, làm sao có thể bảo anh tin tưởng được chứ! Còn ba mẹ anh nữa, họ làm sao chịu đựng được, làm thế nào bọn họ có thể đối xử tốt với cô được!
Cô che miệng khóc nấc lên, càng khóc càng cảm thấy tủi thân uất ức, cô chậm rãi trượt xuống, ngồi trên mặt đất.
Đằng Duệ Triết đứng ở bên kia, từ trên cao nhìn xuống xô ngồi trên mặt đất, hai mắt lạnh như bắng, mày kiếm nhíu chặt.
Vì để sớm có thể trở về bên Tiêu Tử, hơn nửa đêm cô dùng khăn nóng phủ lên những dấu hôn trên người để nó tiêu đi, hết xoa lại đắp, cuối cùng tuyệt vọng ôm lấy mình khóc thét lên. Người con gái này, vì sao lúc nào em cũng lấy nước mắt làm bạn thế hả, khóc đến thương tâm như vậy, tuyệt vọng như vậy.
Vì sao ngay cả một giây cuối cùng trước khi chia tay, em cũng không chịu nhìn Duệ Triết anh một cái?
Đáy mắt anh sâu thẳm, xẹt qua chút đau lòng, lại chỉ có thể đứng ở đây, lẳng lặng nhìn cô khóc lóc nỉ non.
Nếu anh Duệ Triết đến gần, sẽ chỉ làm tổn thương em, cho nên từ nay về sau anh sẽ chỉ đứng bất động một chỗ.
Anh chỉ hi vọng em có thể được bù đắp, không phải chịu khổ nữa, không phải chịu cảnh bơ vơ không nơi nương tựa nữa.
Anh dần thu lại ánh mắt lạnh như băng của mình, gắt gao nhìn chằm chằm cái 'hình nhân' kia.
Đại Lận, sau khi trở về Tiêu gia, đừng khóc lóc như vậy nữa, phải từng bước một đứng lên, tự mình cố gắng.
Xe tham quan chạy đến trạm, khuôn mặt tuấn tú của anh khôi phục lại bộ dạng tà lãnh thường ngay, đi tới ôm Đại Lận trên đất lên, đi đến trước cái cầu treo thư nhất.
“Đi đi! Cứ nhìn phía trước mà đi!” Anh khàn giọng bá đạo ra lệnh, nhàn nhạt nhìn chắm chằm Đại Lận, dù cuồng bạo những nơi đáy mắt vẫn hiện lên gợn sóng thương tiếc không dễ dàng phát hiện ra, khiến cho anh nhíu mày, “Leo lên, để lấy lòng anh!”
Đại Lận lạnh lùng nhìn anh, nước mắt chua xót đảo quanh hốc mắt, những cuối cùng vẫn không rơi xuống, xoay người, từng bước từng bước đi trên cái cầu treo lắc lư lắc lư mà bên dưới là vực sâu này.
Làm sao bây giờ? Tiêu Tử. Em không còn mặt mũi nào để gặp anh lần cuối cùng nữa rồi, em giờ đây lại một lần nữa khuất nhục, chút tôn nghiêm còn sót lại cũng đã đánh mất, không còn dũng khí để đối mặt với anh nữa rồi.
--- ------ -----