Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE
Đăng vào: 11 tháng trước
Chap 91: HÙNG HỔ DỌA NGƯỜI
Tàng Hải không ngờ sư đệ lại đổi ý nhanh như vậy: "Đi, đi thôi."
Sư đệ tuy rằng tuổi còn nhỏ, thế nhưng khi gặp chuyện không ổn sẽ đáng tin cậy hơn mình, cùng hắn đi tìm sư tôn, trong lòng Tàng Hải có chút an tâm.
Hai người đi về phía Thái Hư tiên sơn.
Với những Tiên môn lớn mạnh sẽ áp chế được các yêu ma nhỏ yếu, còn với các yêu ma lớn mạnh thì lại áp chế các tu chân giả nhỏ yếu.
Tàng Hải đến Thái Hư sơn, liền cảm thấy nổi da gà.
Đi được không bao xa, Đạm Đài Tẫn nhìn thấy rất nhiều thi thể của các tiên môn đệ tử.
Tàng Hải ánh mắt phức tạp, định nói cái gì thì Đạm Đài Tẫn nhìn không chớp mắt đi về phía trước.
"Này này, sư đệ, chờ ta một chút, đệ còn đang bị thương, phải cẩn thận nhiều hơn."
...
Tô Tô trên Trọng Vũ nhảy xuống, Trọng Vũ nhanh chóng thu nhỏ, biết thành một mặt dây chuyền đeo lại trên cổ nàng.
Kiếm của Tô Tô lúc ở bí cảnh đã bị ám ma khí, nàng tu Tiên đạo, chắc chắn không thể dùng được nó. Cũng may đó không phải là Tiên khí cao cấp gì, không cần quá mức đau lòng.
Nàng không biết Trọng Vũ từ nơi nào tới, mới vừa rồi ở trên không trung hỏi nó, nó ấp úng nói: "Chính là... lúc ngươi ở Thương Nguyên bí cảnh có cơ duyên gặp, ta chỉ là một Thần khí rất lợi hại thôi, ngươi không cần lo lắng quá."
Thần khí...
Thế gian này lại còn Thần khí tồn tại, Tô Tô khó tránh khỏi nhớ đến Câu Ngọc. Nó với Trọng Vũ Đàn Không không giống nhau, Câu Ngọc không phải Khí linh, nó là Thượng cổ Ngọc Thạc do trời đất dưỡng thành.
Trọng Vũ ríu rít: "Chúng ta mau vào xem, Trọng Vũ không chờ nổi tới lúc thi thố tài năng!"
Không cần nó thúc giục, Tô Tô cũng rất vội vàng, truyền âm la bàn cứ rung lên làm nàng bất an, đại sư huynh hiện giờ không biết an nguy thế nào.
Trước mắt là cánh cửa đá của Thái Hư tông, Tô Tô cẩn thận đẩy cửa đi vào.
Một đệ tử bị thương của sơn môn đang nằm bò ở phía sau.
Trước mặt nàng ta là một vũng máu, ho một tiếng.
Tô Tô đi đến, vội vã đỡ nàng ta dậy: "Ngươi không sao chứ?"
Khóe miệng nữ đệ tử cong lên một nụ cười quỷ dị, ngẩng đầu lộ ra một nửa mặt mang theo ma văn, đánh về phía Tô Tô.
Người trước mắt này, chắc chắn là ma tu. Lòng bàn tay nàng ta ma khí dày đặc, vụt ra mất cái thổ châm mang theo mùi hôi thối.
Trọng Vũ nói: "Tô Tô cẩn thận!"
Nó vừa muốn đánh sóng âm về phía ma tu thì đã thấy sau môt khác, chân hỏa của Tô Tô chạm vào thổ châm, thổ châm liền rơi xuống đất. Một chân hỏa hóa thành cái lông giam lặng yên không một tiếng động giam lấy ma tu.
Tô Tô cười khúc khích nhìn ma tu: "Đã sớm nhận ra ngươi rất lạ, Thái Hư sơn ma khí đầy trời, mặc dù có người sống, cũng sẽ không tùy tiện tiếng vào chỗ sơn môn. Đừng nhúc nhích, nếu không ngươi sẽ bị chân hỏa đốt thành tro bụi. Nói ta biết, các ngươi từ đâu tới đây, các đệ tử trước đây hiện tại đang ở đâu?"
Trọng Vũ: "?"
Nó ủy khuất thi lại sóng âm, không phải chứ, nó còn chưa kịp phát huy sức mạnh mà.
Ma tu không cẩn thận đụng phải chân hỏa, giây lát một cánh tay không còn, nàng ta kêu lên chói tay, oán độc nhìn về phía Tô Tô.
Tô Tô nhìn chằm chằm nàng ta một lát, ý cười trên mặt liền biến mất.
Thứ trước mắt này...
Nàng có thể nhận ra.
Trước đỏ không lâu nàng có gặp nàng ta ở Tiên môn, nàng ta không phải là ma tu đệ tử gì, mà là một nữ đệ tử của Tiên môn, nghe nói tình tình của nàng ta cũng rất dịu dàng.
Vậy mà giờ phút này, trên mặt nữ đệ tử lại hiện lên ma văn hình đầu rắn, ghê tởm cực kỳ, chiếm lấy khuôn mặt thanh tú của nàng ta.
Làm sao lại biến thành như vậy?
Trọng Vũ cũng rất khó hiểu, tự nhiên cảm thấy không ổn.
Trọng Vũ và Câu Ngọc không giống nhau, Câu Ngọc thông thiên triệt địa (ý là am hiểu mọi thứ trên đời), cái gì cũng biết được vài phần, nhưng lại không có sức chiến đấu. Trọng Vũ thì lại là một Thần khí mạnh mẽ, bị nhoót ở bí cảnh vạn năm, đối với rất nhiều chuyện thì không biết.
Nữ đệt tử ôm lấy đầu mình, đụng phải chân hỏa, giây lát cả người đều biến thành tro bụi.
Tô Tô thu tay, nữ đệ tử chắc chắn đã biến thành ma tu.
Nhưng nàng ta chết quá mức bất ngờ, Tô Tô cảm thấy may mắn vì mình không phải thả ra nghiệp hỏa mà là chân hỏa. Chân hỏa không bá đạo bằng nghiệp hỏa, không làm tổn thương hồn phách.
Tô Tô nghĩ kĩ, không thể tìm được Công Dã Tịch Vô, đành tiếp tục bước tiếp về phía trước.
Phía trước Thái Hư tông có một con sông, hiện giờ con sông này nhuộm máu đỏ tươi, Tô Tô vừa nhìn đã không đành lòng ở lại xem.
Toàn bộ đình viện không có một ngọn cỏ, không thấy chút màu xanh lục, trên mặt đất có Linh kiếm của các đệ tử rơi xuống, xung quanh còn có các Khí cụ.
Tô Tô càng đi vào trong, ma khí càng dày đặc, không biết các đệ tử đều đã đi nơi nào ngoại trừ các thi thể đã phát hiện ngay từ đầu, những người còn lại đều không thấy đâu.
Không ổn, Tô Tô nghĩ thầm, mỗi tông môn đều có hơn mười đệ tử đến đây, đa phần là các nhân tài, làm sao giờ lại không còn một bóng ngươi? Thi thể thậm chí còn không thấy.
Mới nghĩ như vậy, bên tai nghe thấy một tiếng động nhỏ.
Tô Tô nheo mắt, không khỏi lạnh sống lưng, vừa muốn gọi Trọng Vũ Đàn Không ra thì đột nhiên rơi xuống một mật thất ngầm ở dưới chân. Nàng bị một người bịt miệng lại, kéo về phía góc tối.
Tô Tô trong thấy người đang giữ chặt mình, trừng lớn mắt.
Diêu Quang sư tỷ?
Diêu Quang trước mắt hoàn toàn tiều tụy, nàng ta từ trước đến nay đều rất xinh đẹp, giờ phút này lại đầm đìa nước mắt. Biết Tô Tô nhận ra mình, Diêu Quang buông tay ra, ra hiệu Tô Tô từ khe hở ở một nơi hẻo lánh nhìn ra phía ngoài.
Tô Tô theo ánh mắt của nàng ta nhìn sang, trước mắt là một con Ma Tằm to lớn màu tím.
Con mắt của nó lớn hơn cả đèn lồng, trên đỉnh đầu còn có một đôi xúc tua quái dị.
Phía trước Ma Tằm có một nam nhân áo tìm đang ngồi khoanh chân, Ma Tằm nghe theo lệnh hắn, ngoan ngoãn nằm cạnh người hắn.
Hắn cầm lấy mấy khối đồ vật đang phát sáng thưởng thức, mắt không chớp lấy một cái nhìn những hòn đá màu tím.
Không... không phải là hòn đá màu tím.
Tô Tô nhìn kĩ mới phát hiện, là một đống nhộng.
Diêu Quang nắm chặt tay Tô Tô, truyền âm cho nàng.
"Những cái nhộng kia, toàn bộ đều là đệ tử Tiên môn."
"Cái gì" Tô Tô vô cùng kinh hãi, "Toàn bộ đều đã biết thành nhộng?"
Diêu Quang ngữ điệu bi thường, không có chút hăng hái như lúc ban đầu: "Bọn chúng gϊếŧ tất cả các đệ tử không có tư chất hoặc tu vi thấp, đem những người còn lại biến thành nhộng, nhốt ở trong mật thất. Thứ đồ vật trên tay gã ma tu áo tím kia gọi là Ma Đan, hắn đem Ma Đan cắm vào cơ thể của các Tiên môn đệ tử, phần lớn bọn họ chịu không nổi ma tức rồi chết, những người sống sót... biến thành ma vật."
Những chuyện này ngươi ở bên ngoài nghe tới còn cho là hoang đường. Tiên Ma vốn dĩ khác nhau, chỉ có yêu ma mới có thể dung nạp ma khí, nam tử áo tím kia lại có thể đem tu chân giả biến thành ma vật!
Ma Đan... có thể đem tiên biến thành ma vật, từ đâu mà có?
"Sư huynh đâu?"
Diêu Quang chớp mắt một cái, ảm đạm bi thương nói: "Vì cứu ta, huynh ấy bị Yêu Hoàng bắt đi, hiện giờ không biết sống chết thế nào."
Tô Tô nắm chặt tay Diêu Quang.
Sư Huynh xảy ra chuyện, Diêu Quang càng thêm tan nát cõi lòng, hiện tại có trách móc ai cũng không làm nên chuyện gì.
Nhìn thấy nam tử áo tím tiếp tục đem Ma Đan đẩy vào bên trong kén, Tô Tô nhịn không được nói: "Ta đi cứu những đệ tử kia."
Diêu Quang vội vàng nói: "Không được! Chúng ta đánh không lại hắn, Công Dã sư huynh nói, hắn đã đạt đến tu vi Hợp Thể hậu kỳ!"
Hợp Thể hậu kỳ!
Tương đương với Hóa Thần hậu kỳ ở người tu tiên.
Trách không được, chỉ sợ chỉ có Cù Huyền Tử mới có thể đánh một trận, trách không được Diêu Quang mới chỉ có thể trốn ở chỗ này, trơ mắt nhìn đồng môn từng người bị Ma Đan hành hạ, hoặc là chết, hoặc là biến thành ma vật.
Tô Tô cuối cùng nhận rõ chuyện gì đã xảy ra với nữ đệ tử gặp trước sơn môn, vốn dĩ là một sản phẩm thất bại bị Ma Đan tàn phá.
Không còn ý thức, dung nhan bị hủy, chỉ biết gϊếŧ chóc.
Chuyện tàn nhẫn như vậy khiến hai thiếu nữ ở nơi mật đạo hẻo lánh sắc mặt đều hết sức khó coi.
Chẳng lẽ phải chờ tên nam tử áo tím kia rời đi sau khi đã hại hết tất cả mọi người sao?
Trọng Vũ trên cổ Tô Tô đột nhiên nói: "Ta có thể! Tô Tô, ngươi dùng ta, chúng ta có thể đánh một trận!"
Tô Tô còn chưa quen có Trọng Vũ bên mình, giờ phút này nghe thấy thanh âm trẻ con của nó nói, mới nhận ra bản thân còn có một vũ khí rất mạnh.
Nàng từ trước đến nay không phải là người lo lắng trước sau, nếu đã có cơ hội cứu người, chắc chắn sẽ không màng an nguy của mình. Ma khí nhập thể đã đau đớn không chịu nỏi, huống hồ gì Ma Đan?
Có thể bị Ma Đan hành hạ mà còn sống, chỉ sợ mười người mới có một người.
Tô Tô phi thân ra ngoài, lớn tiếng hô: "Trọng Vũ!"
Thần khí Trọng Vũ Đàn Không phát ra ánh sáng băng lam, biến thành bản thể rơi vào lòng bàn tay Tô Tô.
Tô Tô nắm chắt Trọng Vũ cầm, trong nháy mắt, thân đàn cảm nhân được thuộc tính hỏa trong nàng, biến thành màu đỏ lửa, dây cung phát ra âm thanh nhỏ, tựa như phượng mình.
Ngón tay Tô Tô gảy một tiếng đàn, một đợt sóng âm như mưa từ Trọng Vũ bắn ra.
Toàn bộ mật thất trong nháy mắt bị thiêu đốn.
Hỏa Phượng mang theo Quân Thiên chi thế, tiến về phía nam nhân áo tím.
Nam nhân áo tím kinh hãi mở mắt, phát hiện không có chỗ ẩn núp liền vội vàng triệu ra Yêu Đao. Hỏa Phượng đụng phải Yêu Đao màu tím, nam tử lui lại một bước, phát hiện lồng ngực có chút nhói đau.
Tô Tô trên không trung cũng không chịu nổi, đây là lần đầu tiên nàng sử dụng Thần khí, tu vi hiện giờ lại không xứng với Trọng Vũ cầm, trong chốc lát bị uy lực to lớn của Trọng Vũ cầm phản phệ, khiến nàng không chịu nổi từ trên không rơi xuống.
Diêu Quang nhịn không được, nói: "Tô Tô!"
Con Ma Tằm đáng sợ ở phía dưới nhìn chằm chằm lấy Tô Tô, nếu như Tô Tô rơi xuống, hậy quả khó mà lường được.
Diêu Quang liều lĩnh chạy tới, chợt phát hiện một cái bóng màu tráng nhanh chóng bay tới.
"Sư đệ!" Tàng Hải hô to.
Trọng Vũ cầm mệt mỏi trở về ngực Tô Tô.
Tô Tô rơi vào một lồng ngực nóng hổi.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy xương hàm dưới đẹp đẽ của thiếu niên.
Thiếu niên mặc bạch ý, lông mi đen nhánh rũ xuống, không nhìn nàng, trên mặt toát ra vẻ lạnh lùng. Sau khi đem nàng bỏ xuống, lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, không phải sắc mặt tốt gì, giống như chỉ là thuận tay đón được Tô Tô.
Đạm Đài Tẫn xoay người, ngăn trước mặt Tô Tô, Ma Tằm to lớn kia giằng co hồi lâu, hòa hoãn trở lại bên cạnh nam tử áo tím.
Tàng Hải chợt nhứo tới cái gì, vội vàng ném một đồ vật tới: "Sư đệ, nhận lấy, Hỗn Nguyên kiếm sư tôn đưa."
Đây là một bảo bối tốt, nếu không phải bất đắc dĩ, Tàng Hải cũng không nỡ lấy ra.
Đây là bảo bối tốt nhất của sư tôn, lần này Tàng Hải cùng Đạm Đài Tẫn lịch luyện, sư tôn vốn keo kiệt rốt cuộc cũng lấy ra cho bọn hắn phòng thân.
Đạm Đài Tẫn tiếp được Hỗn Nguyên kiếm, hắn không đợi Ma Tằm công kích, cầm kiếm hoa tiến lên.
Chiêu thức của hắn so với Tiêu Dao phái vốn bình thản thì rất khác, một bổ một chặt đều tỏa ra khí chất kiệt ngạo không sợ chết cùng tàn nhẫn.
Ma Tằm hình thể không lồ, Đạm Đài Tẫn tránh được tia ma khí nó phun ra, một kiếm gọt sạch xúc tua trên đầu nó.
Nam nhân áo tím lạnh lùng nó: "Chỉ là hai đứa oắt con lông còn chưa mọc, dám đến khiêu khích bản tôn."
Hắn biết ma tằm ở nơi này rất vướng chân vướng tay, liền đem ma tàm thu vào túi càn khôn, lấy đao đối đầu với Hỗn Nguyên kiếm của Đạm Đài Tẫn.
Trọng Vũ vừa có lỗi vừa đắc ý nói: "Tô Tô thật xin lỗi, Trọng Vũ không biết Tô Tô yếu như vậy, không phát huy được uy lực của Trọng Vũ."
Gân xanh trên trán Tô Tô nổi lên.
Nàng lúc này không muốn cùng Trọng Vũ cãi nhau, lần nữa nắm chặt Trọng Vũ cầm, gảy dây đàn giúp Đạm Đài Tẫn đánh nam nhân áo kiếm.
Bên kia đao kiếm đối đầu, Đạm Đài Tẫn lui lại mất bước, dùng kiếm chống đỡ thân thể, Đạm Đài Tẫn ánh mắt lạnh lùng nhìn nam tử áo tím.
Hỗn Nguyên kiếm... vẫn chưa được. Đồ Thần nỏ lại không thể sử dụng.
Tô Tô biết, không chỉ là mình mà Đạm Đài Tẫn hiện tại cũng không thể đánh lại một ma tu Hóa Thần kỳ.
Nàng có Thần khí, Đạm Đài Tẫn thì không có cái gì ngoài một thanh Tiên kiếm hạ phẩm.
Nam tử áo tím một mặt tránh sóng đàn, một mặt dùng đao cắt một đường vào ngực Đàm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn kêu lên một tiếng, tiếp tục rút kiếm sống chết đuổi theo chém về phía nam tử áo tìm.
Hắn đang xem thanh kiến như một cây rìu.
Nếu như không phải biết tu vi mình cao hơn so với bạch y thiếu niên trước mặt đến mấy cảnh giới, ma tu áo tim còn tưởng rằng mình lại bị hắn áp đảo.
Ma tu chau mày.
Trọng Vũ nói: "Tô Tô đồ ngốc! Ngươi mau thả Nghiệp Hỏa ra, sóng đàn không thể bị đứt gãy được!"
Tô Tô cắn răng nói: "Ngươi đừng nói nữa!"
Nàng chỉ gảy mấy lần Trọng Vũ cầm, tim đã đau đến không chịu được. Dù gì chỉ mới tu luyện Vô Tình đạo chưa đến một năm, nàng có thể sử dụng Trọng Vũ đã là một kỳ tích.
Diêu Quang cùng Tàng Hải đều gia nhập chiến cuộc.
Đạm Đài Tẫn vẫn như cũ ngăn trước mặt tất cả mọi người, trên người hắn không biết đã có bao nhiêu vết đao, rốt cuộc cũng đâm thủng cánh tay của ma tu áo tím.
Ma tu tối mặt nhìn bọn họ, hung hăng một đao chặt bỏ, một đao mang theo sát khí hừng hực, vồ vập tiến tới.
"Trọng Vũ!" Tô Tô kêu.
Trong Vũ bay đến, thay đám người bọn họ đỡ lấy đòn này. Dây đàn vang tiếng leng keng, Trọng Vũ cầm vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
Ma tu nhìn Đạm Đài Tẫn toàn thân là vết thương, rồi nhìn về phía Trọng Vũ cầm, trong mắt mang chút không cam lòng, biến mất ở nguyên địa.
Hắn vừa đi, Đạm Đài Tẫn rơi phịch xuống đất. Hắn cố chấp không để mình gục xuống một cách yếu ớt, dùng Hỗn Nguyễn kiếm chống đỡ lấy thân thể.
Tô Tô phía xa nghiêng nhìn hắn, nắm chặt Trọng Vũ cầm.
Trọng Vũ nhỏ giọng nói với Tô Tô: "Hắn thật lợi hại."
Không phải quá lợi hại sao, một Kim Đan kỳ đệ tử lại dám cầm chặt Hỗn Nguyên kiếm đối mặt với Hóa Thần kỳ ma tu.
Tu vi dù cao đến đâu vẫn rất sợ mất mạng.
Trọng cảm thấy đấu pháp của thiếu niên quả thực rất tàn bạo.
Diêu Quang hỏi Tô Tô: "Các đệ tử của Tiên môn đều đang ở trong nhộng, làm sao bây giờ?" Nàng ta định dùng linh kiếm chém tới, nhận ra chém không nổi.
Tô Tô giơ tay lên, nghĩ sẽ dùng Trọng Vũ.
Trọng Vũ nói: "Không được dùng ta nữa, ta và ngươi đều sẽ bị hủy hoại."
Đạm Đài Tẫn vịn vào Tàng Hải, lạnh lùng nhìn mọi chuyện.
Diêu Quang rất gấp, cố gắng mở mấy cái nhộng kia ra. Tô Tô trầm mặc hồi lâu, đi đến trước mặt Đạm Đài Tẫn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tô Tô tay nắm chặt, thấp giọng hỏi: "Ngươi có thể hay không..."
Nàng nhìn thấy trên bạch y của hắn toàn là máu, nhận thấy khó nói đủ lời.
Còn hắn không chớp mắt hỏi lại nàng, tựa như đang hùng hổ dọa người, hỏi: "Ngươi muốn ta đi?"
Tô Tô chậm rãi gật đầu.
Đạm Đài Tẫn tự giễu cười một tiếng, đẩy nàng ra, đi về hướng mấy cái nhông. Hắn rạch ngón tay mình, máu tươi từng giọt rơi xuống nhộng, nhộng chậm rãi mở ra, lộ ra đệ tử phía trong.
Hắn cứ như vậy cứu những người tiếp theo.
Tàng Hải nói: "Đừng cứu nữa, cứu nữa đệ sẽ mất mạng."
Thiếu nữ không nhúc nhích, trầm mặc nhìn hắn.
Y hệt năm đó, mặc kệ hắn sống hay chết, vẫn như cũ không làm nàng rung động, thật giống Lưu ly Thần nữ.
Trong lòng hắn, thiếu nữ trước mắt nặng như cửu châu, nhưng trong lòng nàng, hắn so với chúng sinh không đáng là bảo.
Hắn đẩy Tàng Hải ra, tiếp túc hòa tan nhộng.