Chương 6: Vừa ý người nào

Xiềng Xích

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Gần đây Dương Thị đứng ngồi không yên, bởi vì nàng ấy mơ hồ nhận thấy, em chồng của nàng hình như đang ấp ủ gì đó.

Vốn dĩ nửa tháng trước, nàng ấy cũng không nghĩ nhiều, dù sao Uyển tỷ nhi bị bệnh, cả ngày mệt mỏi, đương nhiên tâm trạng cũng kém, lười cầm bút viết thư cũng là bình thường. Nhưng đợi đến nửa tháng sau, nom sức khỏe nàng dần tốt hơn, tinh thần cũng khá hơn nhiều, nhưng vẫn không đề cập tới chuyện hồi âm cho Tấn thế tử, nàng ấy đã cảm thấy rất không bình thường.

Nàng nói chuyện này với tam gia, nhưng tam gia lại cứ nói không có gì, còn nói cái gì mà bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Nói sức khỏe Uyển tỷ nhi vốn yếu ớt, bị bệnh một cái thì nào có khỏe nhanh như vậy, lãnh đạm với ngoài ngoài, âu cũng là bình thường.

Nghe tam gia nói chắc chắn như vậy, nàng cũng cảm thấy mình suy nghĩ nhiều. Vì vậy tạm thời không tìm hiểu kỹ, chỉ chờ sức khỏe Uyển tỷ nhi khá hơn.

Sau đó, nàng cứ chờ rồi chờ, chờ thẳng đến ngày sinh thần của Tấn thế tử.

Đừng nói là hồi âm, ngay cả hầu bao đã đáp ứng trước đó, nhất là quà sinh nhật, cuối cùng ngay cả nửa sợi lông cũng không thấy.

Tam gia cũng ngây người.

Dù có ngốc cũng nhìn ra được, Uyển tỷ nhi như vậy là muốn chia tay với Tấn thế tử.

Sinh nhật Tấn thế tử vừa qua hai ngày, ngay cả nha môn, tam gia cũng không dám đi, vắt óc xin nghỉ với quan trên, ở trong phủ ngơ ngẩn, chỉ sợ bị Tấn thế tử đến hỏi.

Đồng thời cũng thúc giục Dương Thị mau đi thăm dò Uyển tỷ nhi một chút, rốt cuộc là muốn tính toán cái gì.

Lâm Uyển nghe hạ nhân nói tam phu nhân đến thì đã biết ý đồ của nàng ấy.

Nàng bảo Xuân Hạnh cầm áo khoác đến cho nàng, khoác lên rồi xuống giường nghênh đón mấy bước.

"Tam tẩu tới đấy à, mau vào ngồi đi."

Dương Thị gượng cười, vào cửa xong thì ngồi xuống trước bàn chân hạc màu son trong phòng.

Xuân Hạnh bưng trà thơm và hoa quả lên, sau đó yên lặng lui xuống, cẩn thận đóng cửa phòng lại.

Lâm Uyển đẩy hoa qua tới trước mặt Dương Thị, nói: "Tam tẩu, ăn trái cây đi."

Lúc này Dương Thị nào có tâm trạng uống trà ăn quả.

Đợi cửa phòng vừa đóng, gần như không kịp chờ đợi, nàng nhìn Lâm Uyển vội vàng hỏi: "Uyển tỷ nhi, sinh nhật Tấn thế tử đã qua, lễ vật sinh thần muội đồng ý với hắn, tại sao lại chậm trễ chưa đưa?"

Thực ra Dương Thị càng muốn biết hơn là, hai người họ chia tay rồi sao. Nhưng sợ làm cho Uyển tỷ nhi phản cảm, nàng nào dám hỏi quá trực tiếp.

Đương nhiên là Lâm Uyển biết thật ra Dương Thị muốn hỏi mình cái gì.

Cho đến hôm nay, nàng cũng biết không thể giấu chuyện nàng và Tấn Trừ được nữa. Vì vậy, nàng cụp mắt, thoáng trầm tư rồi sau đó quyết định nói rõ ràng sự thật với nàng ấy.

"Tam tẩu, đến lúc này rồi, ta cũng không tiện giấu tẩu. Ta và Tấn thế tử quả thực không có duyên phận, từ nay về sau sẽ không còn liên quan nữa." Nàng nói xong chậm rãi đứng dậy, thi lễ với Dương Thị: "Lúc trước sợ không giữ bí mật được chuyện này, cho nên giấu giếm tẩu là ta sai. Ta tạ lỗi với tam tẩu tại đây, mong rằng tẩu đại nhân đại lượng, đừng để trong lòng."

Dương Thị nghe xong thì luống cuống tay chân, suýt chút nữa đánh đổ chén trà trước mặt.

"Nói như vậy..." Nàng chỉ cảm thấy tin tức này như sấm nổ bên tai, chấn động khiến trước mắt nàng biến thành màu đen, thân thể lảo đảo đứng lên.

"Sao lại như vậy... Chẳng phải trước đó rất tốt sao? Uyển tỷ nhi, không lẽ là giữa hai người vẫn còn hiểu lầm?"

Lần trước bọn họ gặp mặt, chẳng phải Uyển tỷ nhi vẫn rất ổn sao? Lúc hồi phủ, còn tươi cười nói với nàng chuyện lễ vật sinh nhật trên xe ngựa. Tại sao bị bệnh xong lại đột nhiên trở mặt? Việc này khiến người ta nghĩ mãi không thông.

"Ta và Tấn thế tử không thích hợp." Lâm Uyển ngồi xuống một lần nữa, cầm trà thơm đặt vào cạnh tay nàng ấy, kiên trì giải thích rõ ràng với nàng: "Thực ra lần trước đi, ta vốn đã định kết thúc với hắn. Nhưng lại nghĩ đến thư từ đang ở chỗ hắn, trước sau sẽ trở thành điểm yếu, cho nên chỉ có thể tạm thời chu toàn."

Dương Thị máy móc thổi trà, ánh mắt mang vẻ cứng ngắc.

Hóa ra Uyển tỷ nhi đã sớm có tâm tư như vậy, nhưng lại giấu kín, quả thực là làm cho không một ai nhìn ra đầu mối. Thậm chí còn mượn cớ làm quà sinh nhật, mượn lời truyền đạt của nàng, dễ dàng lừa lấy lại thư từ trong tay Tấn thế tử.

Nàng còn ngông cuồng cho rằng mình hành sự kín đáo, Uyển tỷ nhi không biết chuyện mình lén lút truyền tin cho Tấn thế tử, lại không biết Uyển tỷ nhi đã sớm nhìn ra, cuối cùng còn lợi dụng mồm miệng nàng để xóa bỏ hoàn toàn lo lắng của Tấn thế tử.

"Thế sự vô thường, nếu duyên phận đã hết, vậy hãy để nó ở quá khứ đi." Lâm Uyển bình tĩnh nhìn Dương Thị: "Tam tẩu, ta đã quyết định kết thúc, thì sẽ không quay đầu lại nữa."

Dương Thị nghe đã hiểu, như vậy là mong muốn nàng cắt đứt triệt để niệm tưởng tác hợp với tam gia.

"Nhưng mà, nhưng mà Tấn thế tử..." Phải nói với hắn như thế nào đây.

Nàng cũng không dám tưởng tượng, một khi Tấn thế tử biết dự định của Uyển tỷ nhi, thì sẽ nổi điên thế nào. Chỉ nghĩ thôi, nàng đã run rẩy thay tam gia nhà họ.

"Tam tẩu, tẩu cũng biết, ta không tiện gặp mặt hắn nữa. Cho nên, chỉ sợ vẫn phải làm phiền tam ca giúp đỡ, nói rõ việc này với hắn." Nói đoạn, Lâm Uyển đứng dậy đi tới bên giường mây đan, khom người cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ trên gối, chậm rãi đi tới trước mặt Dương Thị, nói: "Nếu hôm nào tam ca có rảnh, hi vọng tam ca trả vật này lại cho hắn."

"Tam tẩu yên tâm, việc nhờ tam ca, ta sẽ ghi nhớ trong lòng."

Dương Thị tinh thần hoảng hốt mang hộp gỗ quay về viện.

Lâm Xương Hàn biết được ngọn nguồn từ lời nàng, cũng cảm thấy trước mặt biến thành màu đen.

"Không còn đường cứu vãn?"

Hắn còn chưa từ bỏ, hỏi. Tựa như không tin lòng dạ tam muội hắn lại cứng rắn như vậy, không hề mảy may lưu luyến.

Dương Thị lắc đầu, mở hộp gỗ nhỏ ra.

"Ngay cả ngọc bội của tiên Trưởng công chúa cũng trả lại rồi."

Lâm Xương Hàn trợn mắt nhìn chằm chằm miếng ngọc bội kia, chán nản đấm ngực.

Hắn gần như có thể tưởng tượng được lửa giận của Tấn thế tử.

Trong lòng không khỏi thầm hối hận. Sớm biết kết quả ngày hôm nay, ban đầu tội gì vì lời dỗ ngon dỗ ngọt của Tấn thế tử mà nhận làm khổ sai chuyến này.

Hiện giờ hắn chỉ cầu mong đến lúc đó tiểu bá vương có thể kiềm chế chút, tuyệt đối đừng hung lên đánh người.

Dương Thị vừa mới đi chốc lát, Đào Thị đã được má Chu dìu đến.

Lâm Uyển vội ra đón, đỡ bà đến giường mây ngồi, cười hỏi: "Sao thái thái cũng tới?"

Đào Thị và má Chu liếc nhau, cười thần bí: "Tất nhiên là có chuyện tốt."

Trong lòng Lâm Uyển đã đoán được đại khái là chuyện gì. Nhưng cũng không nói ra, đi đến bên kia giường, ngồi đối diện chiếc bàn vuông thấp sơn đen cách Đào Thị.

Đợi Xuân Hạnh lại pha ấm trà dưỡng sinh mang đến, Lâm Uyển cầm ấm trà rót cho Đào Thị, đặt trước mặt bà.

Đào Thị nhận lấy, chậm rãi nhấp một hớp, không vội nói chuyện, ngược lại lại hỏi tới Dương Thị.

"Lúc vừa qua đây chạm mặt tam tẩu con, trông hướng đi thì là từ viện con đi ra. Thần sắc nàng nom hốt hoảng không yên, hỏi nàng cũng ấp úng không nói được cái gì."

Lâm Uyển khẽ cười nói: "Hai hôm nay tam ca bị bệnh, tất nhiên là trong lòng tam tẩu ưu phiền."

Đào Thị chợt nhớ ra, lão tam bị bệnh, nói là trong người không khỏe, xin nghỉ ốm hai ngày ở trong nhà.

Bệnh này của hắn lại kỳ quặc, ngay cả đại phu cũng không chẩn ra bệnh.

Đêm hôm qua Hầu gia còn lẩm bẩm, chứ không phải hắn bị bệnh lười à.

Việc này lướt qua trong đầu, Đào Thị lập tức đặt chén trà xuống, đánh mắt ra hiệu cho má Chu.

Má Chu hiểu ý, lúc này lấy từ trong tay áo ra một xấp giấy ngăn nắp, cẩn thận đặt lên bàn vuông thấp sơn đen.

"Đây đều là những thanh niên tài tuấn trong kinh thành, tướng mạo nhân phẩm đều không thể chê. Đại ca nhị ca con đều từng tiếp xúc, đảm bảo không hề kém." Đào Thị chỉ chỉ xấp giấy trên bàn, cười nói: "Uyển tỷ nhi con xem thử xem, vừa ý người nào?"

Lâm Uyển cầm xấp giấy qua, chậm rãi mở ra. Những tài liệu này ghi chép gia thế của bọn họ, tướng mạo, sở thích, tài học, năng lực, loại chức vụ, vô cùng tỉ mỉ chính xác. Cuối trang còn kèm theo hình minh họa của từng người.

Phần lớn đều là con em thế gia, duy chỉ có một người là gia cảnh sa sút, cũng chỉ có một người thân, chưa bao giờ có thông phòng hay tiểu thiếp. Đương nhiên, nguyên nhân phần lớn e là cũng vì gánh nặng trách nhiệm chấn hưng gia nghiệp, không bận tâm đến việc khác.

Đào Thị mỉm cười nhìn nàng. Ánh mắt yêu thương rơi lên trán, mặt mày, gò má nàng, nhìn nàng nghiêm túc giở tài liệu trong tay ra. Bà ngẩn ngơ tựa như gặp được một nữ lang xinh đẹp, vui mừng chọn lang quân như ý.

Đột nhiên mắt Đào Thị nhói đau, không nhịn được nhíu mày, xoa ngực.

Má Chu vội vàng xoa lưng xoa ngực giúp bà.

Lâm Uyển nhìn bà, Đào Thị khoát tay một cái, nói: "Không sao, con cứ xem đi, đây là bệnh cũ của ta thôi."

Lâm Uyển đặt tài liệu trong tay xuống, đứng dậy, cúi người, thay má Chu xoa lưng xoa ngực cho bà.

"Vừa xem sơ qua một lần. Con cảm thấy Thẩm Văn Sơ rất tốt."

Đào Thị nghe xong, không khỏi chớp mắt ngạc nhiên. Thực ra trong năm vị thanh niên tài tuấn này, bà không hề coi trọng hậu sinh Thẩm gia này, bởi vì gia thế của hắn khác bốn vị kia, kém hơn không chỉ một chút.

"Hắn là môn sinh của phụ thân con." Đào Thị nhíu mày, nhưng cũng nói trúng trọng tâm: "Thật ra phụ thân con rất xem trọng hắn, nói học vấn của hắn rất tốt, ắt sẽ giành được thứ bậc với trong cuộc thi năm nay."

Nếu không phải nghe Hầu gia nói vậy, bà cũng sẽ không miễn cưỡng đồng ý đặt hậu sinh Thẩm gia trong danh sách tuyển chọn.

Nhưng gia cảnh hắn sa sút, tài sản trong nhà không sung túc, nếu Uyển tỷ nhi chọn hắn, không thể thiếu việc phải chịu khổ chịu tội theo hắn.

Đào Thị nghĩ như vậy, cũng biểu hiện ra mặt mấy phần.

"Có tài học, có năng lực, dù chịu khổ cũng chỉ là nhất thời." Lâm Uyển phân tích cho Đào Thị: "Nếu phụ thân đã nói hắn nắm chắc cuộc thi năm nay, ngày sau đạt được công danh, cớ gì phải lo hắn không có tiền đồ cẩm tú?"

Đào Thị hơi suy nghĩ cái gọi là chớ bắt nạt thiếu niên nghèo, nếu thật sự có tài học và năng lực, ngược lại cũng không sợ không có tiền đồ tốt. Còn có điểm mấu chốt là, Uyển tỷ nhi thích.

Bà nhìn qua hình vẽ, hậu sinh Thẩm gia có diện mạo tuấn tú nhất trong năm người.

Trong lòng Đào Thị hiểu rõ, cũng không phân vân nữa.

"Được, đợi ngày khác ta bảo phụ thân con gọi hắn vào phủ, con gặp hắn từ xa một lần."

Sau khi Đào Thị rời đi, Lâm Uyển cầm tư liệu của Thẩm Văn Sơ lên lần nữa, rồi xem qua một lần.

Gia thế kém lại là chuyện tốt đối với nàng.

Hắn đã dựa vào quyền thế Hầu phủ nhà bọn họ, vậy nàng cũng có cách khiến tương lai hắn không thể nạp nhị phòng.

Lâm Xương Hàn bị bệnh hai ngày, ngày thứ ba phải bấm bụng đến nha môn.

Quả nhiên, còn chưa tới Lục bộ nha môn thì đã thấy ở bóng dáng Điền Hỉ ngồi xổm dưới cây táo xa xa. Lúc thấy hắn ta đỡ thân cây đứng lên, cắn răng nghiến lợi cười với hắn, Lâm Xương Hàn chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Ngó lúc người ngoài không chú ý, hắn vội chạy bước nhỏ tới, lên tiếng gọi Điền công công.

" y dô, Lâm tam gia, ngài còn nhận ra được nô tài đấy sao? Còn tưởng ngài là quý nhân bận việc, đã sớm quên người như chúng ta rồi chứ?"

Nghe thấy Điền Hỉ mỉa mai quở trách, Lâm Xương Hàn không nhịn được giơ tay lau mồ hôi túa ra trên trán.

"Thời gian trước ta bị bệnh, mong ngài tha thứ."

Điền Hỉ hừ một tiếng, vừa định tiếp tục trách móc, đã thấy lúc này Lâm tam gia run rẩy móc một chiếc hộp gỗ nhỏ từ trong tay áo ra.

"Đây là lễ vật Lâm tam cô nương đưa cho Thế tử gia?" Ánh mắt Điền Hỉ sáng lên, đoạt lấy, lại oán trách Lâm Xương Hàn một câu: "Không phải chứ, ta nói này, nào có ai tặng lễ vật chúc thọ cho người ta như vậy không? Xưa giờ, tặng quà hoặc là sớm hơn, hoặc là đúng ngày, tại sao đến lượt các người lại muộn hơn hai ngày?"

"Không phải vậy..."

Lâm Xương Hàn mở miệng định giải thích, Điền Hỉ đã sốt ruột vung tay lên: "Được rồi, có chuyện gì giữ lại ít hôm nữa nói, ta phải nhanh chóng đưa cho gia nhà ta, để lão nhân gia nhà ta hạ hỏa."

Hai ngay nay dù Thế tử gia chưa nổi cáu, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, cả người hắn giống như thanh củi nhét dưới bếp lò, đốt trong ngọn lửa vừa bí vừa nóng, ngột ngạt đến sắp nổ tung rồi!

Hắn ta vội vàng cầm lễ vật, quay về dập lửa cho Thế tử gia.

"Được rồi, Lâm tam cô nương còn có lời gì gửi cho Thế tử gia không?"

Lâm Xương Hàn nuốt nước miếng một cái, cứng nhắc lắc đầu.

Sau đó hắn trơ mắt nhìn Điền công công cẩn thận cất hộp gỗ nhỏ, hớn hở rời đi...