Chương 19: Chương 19: Giải dược

Hạo Vương Gia

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Chương 19: Giải dược
***************
Dinh Hạo từng bước đi vào trong.
Trong phòng chỉ thấp vài cây nến, ánh sáng mờ ảo lung linh, hắn quan sát cảnh vật xung quanh.
Hắn dừng lại trước một bức thư pháp được viết đến điêu luyện xuất thần, giống hệt bút pháp hắn thấy ở Phụng Hương lầu ở Nguyệt Hà trấn đang treo trên tường.
"ưm...m... nóng quá !!!"
Mộ Dung Vân Tịnh đang ngồi dựa lưng vào tường, khuôn mặt đỏ bừng, thắm ướt mồ hôi, nổi đầy những gân máu, y phục bám sát người xuyên thấu là da thịt trắng ngần, liên tục thở gấp, cơ thể lại quần quại vật vã, nhưng trên tay lại cầm chặt thanh thủy thủ, đặt lên cổ không buông.
Nàng mơ màng mắt ngọc nhìn nam tử trước mặt, đang không ngừng tiến lại gần, thái độ rất kiên dịnh, nhưng giọng nói vì tình dược dược mà trở nên yêu kiều mềm mại vô cùng.
"Ninh vương! không được qua đây.. ngươi...ngươi...mau rời khỏi đây... "
Mộ Dung Vân Tịnh hiện tại đã biết mình trúng xuân dược, cho dù là giãi dược đi nữa, nhưng nàng thà chết chứ không muốn cùng người đàn ông khác ngoài phu quân ân ái, mặc dù nàng không yêu Lăng Thiên Hàn nhưng không thể để Mộ Dung gia mất mặt trước thiên hạ.
"nàng..không sao chứ" Dinh Hạo chầm chậm lại gần, cất giọng.
"Ninh vương! Đừng... lại gần" Lửa nóng trong người khiến nàng muốn nổ tung, không sức lực nhưng vẫn cố gắng đẩy Dinh Hạo ra.
Dinh Hạo tiến đến cạnh giường, hắn giựt mình nhìn thấy vết dao cắt hằng sâu trên cổ nàng, máu cũng bắt đầu chảy nhỏ giọt , vội gỡ lấy cây thủy thủ ra khỏi tay nàng, nhanh tay ném xuống đất.
"Cạnh....."
Nàng rụt người lui ra xa, nép vào một góc, nhưng khi họ tiếp xúc khoảng cách gần, nàng mới phát hiện người trước mặt không phải Ninh vương mà là hắn là
"phu quân của nàng Lăng Thiên Hàn".
"Hạo vương..." Nàng bất ngờ kêu thành tiếng.
Ánh sáng mờ ảo của ánh nến, khiến Dinh Hạo hắn không thể nhìn rõ dung mạo thật của nàng, nhưng nhìn dáng vẽ nàng lúc này, hắn biết nàng đang trúng xuân dược, còn khá nghiêm trọng.
Mộ Dung thế gia xưa nay luôn đơn truyền đến đời phụ thân nàng, lại chỉ có một nữ nhi là nàng, mẫu thân qua đời từ rất sớm, phụ thân lại không cưới thêm thê thiếp, vì vậy nàng là hậu duệ duy nhất của Mộ Dung gia, Mộ Dung Vân Tịnh nàng không muốn chết, đặt biệt là vì nguyên nhân này thật không đáng, trong khi "giãi dược" đang đứng trước mặt nàng.
Khi Dinh Hạo vừa chạm vào người nàng, Mộ Dung Vân Tịnh liền kéo ngã hắn đè xuống giường, Dinh Hạo bị hành động này của nàng làm cho bất ngờ, mở to mắt nhìn nàng cởi bỏ y phục trên người hắn, nhưng hành động tiếp theo của nàng làm cho hắn cảm thấy thật buồn cười.
Mộ Dung Vân Tịnh sau khi lột bỏ hết tất cả y phuc trên người hắn, lại bất động như tượng, hai tay đặt trước ngực Dinh Hạo. Cái lạnh từ bờ ngực săn chắc của nam nhân đang truyền sang, làm dịu ngọn đi lửa đang âm ỉ cháy khắp người nàng, nhưng không đủ, nàng muốn nhiều hơn...lại không biết nên bắt đầu từ đâu, nàng ngồi trên người hắn vặn vẹo một lúc lâu, ánh mắt như cầu cứu nhìn Dinh Hạo.
"để ta ..." Dinh Hạo mỉm cười, rồi lật ngược tình thế
Dinh Hạo xoay người để Mộ Dung Vân Tịnh đặt dưới thân, nhanh chóng cởi bỏ y phục còn xót lại trên người hắn và Mộ Dung Vân Tịnh.
Khi tay hắn vừa chạm vào da thịt nàng, cảm giác mát lạnh khiến nàng rất thoải mái, nhưng một trận đau đớn kinh hoàng liền ập đến.
"A...Á ...!!!"
Mộ Dung Vân Tịnh bật người dậy, ôm chặt lấy tấm lưng trần của Dinh Hạo, gục đầu vào vai hắn, nàng cảm thấy như cơ thể mình vừa bị xẻ làm đôi, nước mắt không ngừng rơi.
Dinh Hạo kinh ngạc nhìn nữ nhân dưới thân, hắn không ngờ đến đây là lần đầu tiên của nàng, nhìn nàng vì đau mà cắn cánh môi đến chảy máu hắn cảm thấy có chút ái náy.
Dinh Hạo từ từ cúi xuống dùng lưỡi liếm đi vết máu trên miệng nàng, lưỡi hắn nhẹ nhàng di chuyển dọc theo cánh môi nàng, rồi len lỗi vào bên trong, đôi tay của Mộ Dung Vân Tịnh dần nới lõng, môi lưỡi phối hợp cùng hắn triền miên.
Ánh nến chập chờn lây động, rồi vụt tắt theo một cơn gió.
́
***********
Sáng hôm sau
Bên ngoài các gia đinh và nô tỳ trong phủ Hạo vương thì đang tất bật công viêc trong phủ không ngừng tay, người qua kẻ lại rất huyên náo.
"Nhanh tay lên! Vương gia đã trở về, phải dọn dẹp lại mọi thứ thật ngăn nắp" một lão bà đang nhìn những nha hoàn tay chân chập chạm, khó chịu lên tiếng.
"Dặn nhà bếp chuẩn bị thức ăn cho vương gia và vương phi" Vệ Phong liếc vào trong phòng Mộ Dung Vân Tịnh, nghĩ đến chuyện hôm qua mà bất giác mỉm cười.
"dạ! Vệ tổng quản" bà lão tươi cười lên tiếng nhưng khi quay nhìn các nha hoàn liền đổi thái độ, trở nên hằng hộc .
"không phải, không được đặt cái chậu ở đó"
************
Trong phòng là một cảnh xuân kiều diễm, ánh nắng xuyên thằng vào trong phòng, rèm nhung tung bay phất phơ phủ quanh một chiếc giường gỗ lớn phía trước.
Dinh Hạo từ lâu bị sự huyên náo bên ngoài làm thức giấc, hắn đang nghiên người nằm trên giường, tỉ mỉ quan sát nữ nhân đã cùng hắn ân ái triền miên tối qua, thật ra có dung mạo thế nào.
Nàng không một mảnh vãi che trê, trần trụi trước mắt hắn, mái tóc nhung đen bóng mượt đang xỏa trên tấm lưng trần trắng muốt và đôi chân thon dài đêm qua quấn chặt lấy hắn cũng thật kiêu gợi, ngón tay lại vô ý đặt lên nơi đẩy đà của nàng lượn lờ xoay tròn, lưu luyến không muốn buông tay.
Mộ Dung Vân Tịnh bất người lật người lại, Dinh Hạo giật mình rút tay về, hắn giả vờ nhắm mắt lại, len lén nhìn thấy Mộ Dung Vân Tịnh vẫn còn đang say ngủ, khóe miệng lại mỉm cười khi nghĩ đến hành động vừa rồi.
Từ vị trí này Dinh Hạo dễ dàng nhìn thấy dung mạo nàng, ngũ quan tinh xảo, mày phương phi, mũi cao thon gọn, khuôn miệng nhỏ nhắn kết hợp rất hài hòa.
Nhìn vết bần ở thắt lưng của Mộ Dung Vân Tịnh hắn lại có chút chột dạ xấu hổ, nghĩ lại chuyện tối qua, lúc đầu là muốn giúp nàng giãi dược nhưng đến sau cùng, người đòi hỏi vô độ lại là hắn, xoay người đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Mộ Dung Vân Tịnh lưu luyến không rời, hắn lại thích ngữi mùi hương trên người nàng.
Dinh Hạo bước xuống giường, nhặt y phục mặc lên người, rồi đi ra cửa, rất nhẹ nhàng khép cửa lại.
"két..!!!"
Mộ Dung Vân Tịnh trên giường chầm chậm mở mắt ra. Tay nàng đặt lên trán, nhớ đến chuyện xảy ra tối qua giữa họ, tâm lại dao động.
Nàng và Lăng Thiên Hàn đã thành thân gần nửa năm, nhưng đêm qua mới thật là đêm động phòng của nàng.
Từ lúc lên ba, nàng đã vào cung học lễ nghi, cung quy hoàng gia, mẫu hậu và phụ thân lại một lòng huấn luyện nàng trở thành hoàng hậu, không khiếm khuyết, thật hoàn hảo.
Nhiều năm trôi qua, mọi thứ với nàng dần trở nên vô nghĩa, nàng không còn quan tâm với bất kỳ thứ gì khác, luôn dùng thái độ lãnh đạm hờ hững đương đầu với mọi sự, nhưng hành động ôn nhu vừa rồi của hắn...
Mộ Dung Vân Tịnh bình thản đứng dậy rời khỏi giường, khoác lên mình chiếc áo choàng lông vũ.
"Xuân trúc.."
"Dạ! tiểu thư " xuân từ bên ngoài, tông cửa chạy vào trong phòng
"ta muốn tắm, em mau đi chuẩn bị nước"
***************
Dinh Hạo rời khỏi phòng của Mộ Dung Vân Tịnh, thì chợt phát hiện hắn lại không biết đường đi trong phủ, sau khi đi một vòng quanh phủ, hắn phải thừa nhận nơi này cũng khá là rộng lớn và sang trọng, nô tài trong phủ nhiều không đếm xuể, đến đâu cũng khom lưng cuối chào, hắn gậc đầu thôi cũng mỏi cả cổ.
Dinh Hạo đang không biết nên đi tiếp như thế nào, thì âm thanh trầm bổng của tiếng đàn từ đâu vang lên, khơi dậy sự quan tâm của hắn, theo âm thanh của tiếng đàn Dinh Hạo đi đến một gian phòng phòng ở phía Tây. Lúc này trên lầu...
Mộ thiếu nữ bạch y, khuôn mặt thanh tú dịu dàng và đôi mắt trong suốt như dòng suối lạnh, đang say sưa đánh đàn, thoáng chốc Dinh Hạo như bị đắm chìm vào trong đó, xung quanh nàng toát ra một khí chất cao quý thoát tục.
Ánh nắng ban mai chiếu vào, càng làm nàng thêm sáng rực, cùng với âm thanh tuyệt diệu của tiếng đàn, tạo nên một khung cảnh thần tiên mờ ảo, mong manh như khói sương.
Dinh Hạo tiện tay hái một lá trúc, đặt lên miệng thổi, phối hợp với tiếng đàn của nàng.
Mỹ nhân trên lầu bất ngờ nhìn xuống, khi nhận ra người bên dưới "là hắn", vốn định muốn dẹp đàn đi vào trong, nhưng lại không nở bỏ lỡ giây phút này.
"vương gia! sao người lại ở đây, hoàng thượng có chỉ, triệu ngài vào cung gấp"
Vệ phong dáng vẽ gấp rút, nhìn thấy Dinh Hạo liền vui mừng, hớn hở, cũng không trách được hắn khi nhận thánh chỉ từ Quế công công, đã cho gia đinh tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy Dinh Hạo đâu.
"Cạch..!!!"
Người trên lầu bất ngờ đóng sập cửa lại, đi vào trong.
Dinh Hạo có chút tiếc nuốt, nhìn theo bóng lưng cũa mỹ nữ trên lầu, khó lắm hắn mới tìm được một tri kỹ chơi đàn, nhưng nhớ đến ánh mắt chán ghét khi nàng nhìn thấy mình, trong lòng lại có chút mất mát.
"vương gia! nhanh lên, kiệu của Quế công công đang đợi ở bên ngoài" Vệ Phong lên tiếng, rồi kéo Dinh Hạo đi.
"Vệ tổng quản, nàng ta là ai..."
"Vương gia! người không nhớ sao...là tam vương phi"
*****************
Hoàng cung Lăng Thiên quốc.
Dinh Hạo được Quế công công dẫn đến hậu viện của hoàng cung, khi hắn đến Vọng Nguyệt đình, thì cả Lăng Thiên Thần và Mạc Huệ Đình đều có mặt.
"hoàng thượng! Hạo vương đã tới"
Dinh Hạo ánh mắt dừng lại trên người Lăng Thiên Thần, "phụ hoàng" không còn vẻ hóc hác, mệt mỏi như trước, khuôn mặt ngời sáng, y nhất cử nhất động đều toát lên phong thái của một bậc đế vương chi chủ.

"rời kinh thành mới nửa năm, phép tắc hoàng cung, ta thấy ngươi cũng đã quên hết .." Lăng Thiên Thần đặt tách trà xuống nhìn Dinh Hạo, giọng điệu tuy khiển trách nhưng ánh mắt lại tràn ngập yêu thương.
"vương gia! hoàng thượng đang nói chuyện với người ..." Quế công công bên cạnh nhắc khéo Dinh Hạo đang thất thần.
Dinh Hạo bị Quế công công làm cho tỉnh giấc du sơn, liền hiểu ra ý tứ trong lời nói của "phụ hoàng".
"Thần nhi tham kiến phụ hoàng" Dinh bất đắc dĩ hành lễ, từ khi đến nơi này thì đây là lần đầu tiên hắn phải quỳ gối trước một người.
"bình thân" Lăng Thiên Thần bây giờ mới mỉm cười nhìn hắn
"đa tạ phụ hoàng" Dinh Hạo ngoan ngoãn đứng dậy rồi nép sang một bên, nhìn người mà hắn tưởng lầm là phụ thân, người này từ đầu vẫn không ngó ngàng gì tới hắn.
"không biết phụ hoàng triệu nhi thần vào cung, là vì chuyện gì..."
"là chuyện của ngươi và Thánh Tuyết" lúc này Mạc Huệ Đình mới chịu rời mắt khỏi bàn cờ, ngước mặt lên nhìn Dinh Hạo.
Dinh Hạo quay sang nhìn Mạc Huệ Đình "Tuyết Nhi..."
Mạc Huệ Đình có chút tức giận lên tiếng, ban đầu người hắn muốn gã đi không phải là Tuyết nhi nhưng sự tình đã đến nước này, hắn cũng không truy cứu.
"Theo tục lệ của Mạc Y quốc nếu trượng phu qua đời, thì hòa thân công chúa có thể đưa về, nhưng chuyện ngươi đã làm.." Mạc Huệ Đình dừng lại liếc nhìn Dinh Hạo, giọng điệu hằng hộc "khiến danh tiết của Tuyết Nhi bị hủy hoại, trở lại Mạc Y quốc sẽ bị người khác phỉ nhổ..."
"trẫm và hoàng hậu đã làm chủ thay ngươi, rước tam vương phi vào phủ, từ nay nàng ta sẽ là trắc phi của ngươi, lo mà đối xử tốt với nàng ta" Lăng Thiên Thần lên tiếng, rồi quay sang nhìn Mạc Huệ Đình.
"Tam vương phi" là nữ nhân đánh đàn khi nãy, nếu là Lăng Thiên Hàn trước đây, có lẽ sẽ rất vui mừng mà nhảy dựng lên, nhưng đáng tiếc là Dinh Hạo hắn, mặc dù hắn có phần thưởng thức tài nghệ của nàng, nhưng hắn và nàng lại không có chút tình cảm gì, chưa kể đến ánh mắt chán ghét nàng nhìn hắn vừa rồi.
Dinh Hạo không hay thái độ thờ ơ này của hắn, đã khiến cho một người rất khó chịu.
"thái độ của ngươi là sao, ngươi không muốn hay coi nhẹ Tuyết Nhi của trẫm"
Mạc Huệ Đình tức giận nắm lấy cổ áo Dinh Hạo, Tuyết nhi là nữ nhi hắn cưng chiều nhất, tên nhóc này lại dám chê bai.
"Không có! Ta nào dám xem nhẹ công chúa, nhưng ta ngại công chúa vẫn còn thành kiến vì chuyện trước đây"
Dinh Hạo nhìn thấy khí thế bừng bừng của "nhạc phụ đại thân" không muốn rước thêm phiền toái, nên chỉ xuống nước nói cho qua chuyện.
"Vậy thì được, nếu ngươi dám chê bai Tuyết nhi của trẫm, trẫm nhất định sẽ không tha cho ngươi"
Mạc Huệ Đình buông Dinh Hạo ra, tất cả không phải là lỗi của ngươi sao, nếu còn dám khinh miệt Tuyết Nhi, Mạc Huệ Đình hắn, một đao sẽ chém chết tên nhóc không biết tốt xấu này.
"ực..ưc..ực !!!"
Lăng Thiên Thần cố y ho vài tiếng cho người kia nghe thấy, tốt xấu gì thì Hàn nhi cũng là con của hắn, không dễ dàng để cho người khác bắt nạt, còn là ngay trước mặt hắn.
"ngươi ho cái gì, nếu không khỏe thì đi tìm ngự y" Mạc Huệ Đình quay sang nhìn Lăng Thiên Thần, khó chịu lên tiếng.
Lăng Thiên Thần bị lời nói của Mạc Huệ Đình làm cho cứng họng, trừng mắt liếc nhìn Mạc Huệ Đình.
Mạc Huệ Đình và Lăng Thiên Thần mặc dù đôi bên đều mỉm cười rất hòa nhã, nhưng ánh mắt họ nhìn nhau, làm mọi người lạnh cả sống lưng.
"nếu không còn gì thì thần nhi xin cáo lui"
Dinh Hạo chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhất là ánh mắt của "nhạc phụ đại nhân" lúc này hắn không muốn dây dưa với người này, nhưng vừa nói xong thì phụ thân đại nhân đã lên tiếng.
"Trẫm gọi ngươi vào cung, còn vì một chuyện khác" Lăng Thiên Thần dừng nhìn Dinh Hạo
"vài ngày nữa trẫm muốn ngươi đến Tùng trúc sơn trang đón hoàng thái hậu hồi cung".
"Hoàng thái hậu vì chuyện của ngươi mà giận trẫm, giờ ngươi đã trở về, thì cũng nên đi tạ lỗi ...đưa người hồi cung" Lăng Thiên Thần có chút ngượng ngùng, lẫn tránh ánh mắt của Dinh Hạo.
Dinh Hạo trố mắt nhìn phụ thân, hắn không biết phụ thân nói lầm hay hắn nghe nhầm, sao phụ thân còn ngang ngược, bá đạo hơn cả hắn vậy chứ.
"Lăng Thiên Thần! Ta thấy ngươi cũng lạ, hoàng thái hậu vì ngươi mà bỏ đi, lại bắt hắn đi nhận lỗi, ta thấy ngươi cũng hơi vô lý " Mạc Huệ Đình mỉm cười châm chọc.
"Mạc Huệ Đình, chuyện của ta không cần ngươi quản, lo mà đánh cho xong ván cờ này đi , đừng để giống lần trước" Lăng Thiên Thần thẹn quá hóa giận, hằn hộc lên tiếng.
Mạc Huệ Đình ngoài mặt mỉm cười nhìn Lăng Thiên Thần, nhưng trong lòng bực tức không thôi, nghĩ đến mấy trăm vạn lượng vàng hắn thua vào một tháng trước, ấm ức tới tận bây giờ, tìm lời chống chế :
"Mạc Y quốc ta không có gì, chỉ có kim ngân là nhiều, chút bạc đó có là gì"

"vậy ta thay mặt thần dân Lăng Thiên quốc đa tạ ngươi" Lăng Thiên Thần mỉm cười nhìn Mạc Huệ Đình, tiện tay đặt một quân cờ lên bàn.
Mạc Huệ Đình liền cúi xuống nhìn vào bàn cờ bên dưới, sắc mặt trở nên tối sầm, hắn lại thua.
"hừm..!!" Mạc Huệ Đình tức giận phủi tay áo, xoay người đi, nhưng vừa cất bước thì người kia lại lên tiếng châm chọc.
"Mạc lão huynh! nhớ chuẩn bị đầy đủ ngân lượng, ta sẽ sai người qua lấy"
Lời nói của Lăng Thiên Thần như đổ dầu thêm lửa làm Mạc Huệ Đình càng giận, hắn quay lưng lại trừng mắt nhìn Lăng Thiên Thần lớn tiếng quát.
"ngươi... đi chết đi"
*************
Chiêu Dương cung.
Không khí rất náo nhiệt, tiếng nói cười không ngừng vang ra đến tận ngoài cửa, Đông Phương Thu Khuê đang dựa người nằm trên trường kỷ, đối diện là các phi tần của lục cung.
"Hoàng hậu tỷ tỷ! sắc mặt trông hồng hào hơn trước, lúc đó nhìn thấy tỷ trúng tên, muội rất lo lắng"
Như Phi ngoài mặt tỏ ra quan tâm ân cần, nhưng trong lòng lại rất khó chịu, chỉ ước gì mũi tên đó kết thúc mạng Đông Phương Thu Khuê.
"tỷ tỷ phải nhanh khỏe lại, mấy ngày nay không có tỷ, hậu cung loạn cả lên"
Ngọc phi thì cũng giống Như Phi đều mong Đông Phương Thu Khuê chết đi cho xong chuyện, nhưng ngoài mặt vẫn nói cười vui vẽ.
"mấy ngày nay, quan lại trong triều không ngừng đưa nữ nhi tiến cung, người nào cũng như hoa như ngọc ca hay, múa giỏi hoàng thượng sớm muộn cũng bị họ mê hoặc" Đức phi cũng lên tiếng nói thêm vào.
"Hoàng thương nhiều năm không nạp phi tần cũng vì hoàng hậu tỷ tỷ, tụi muội là do chính thái thượng hoàng sắc phong, nếu không ngay cả mặt rồng cũng không có cơ hội gặp, nói gì đến hầu hạ người"
Tuyết phi nhìn thấy vẻ giả tạo của họ rất khó chịu, mắt liếc nhìn Đức phi, Ngọc Phi và Như phi lên tiếng.
Mặc dù ghét bỏ Đông Phương Thu Khuê nhưng phải thừa nhận nhờ có nàng, mười mấy năm nay hoàng thượng không nạp thêm phi tần khác, trong hậu cung ngoài Đông Phương Thu Khuê thì chỉ bốn người bọn họ nên việc tranh sủng cũng ít đi.
Bốn người họ đều là do thái thượng hoàng sắc phong, để ban thưởng công lao bình loạn của phụ thân họ năm xưa, nếu không hậu cung chắc chắn chỉ có một mình Đông Phương Thu Khuê. Đây là chuyện mà tất cả thần dân Lăng Thiên quốc đều biết.
"hoàng thượng muốn sủng hạnh ai, là phi tử chúng ta không có quyền can thiệp, các muội cũng không nên xen vào" Đông Phương Thu Khuê thở dài, lười biếng đưa tách trà lên miệng.
"bọn muội thì không, nhưng tỷ thì lại khác, người hoàng thượng thương nhất là tỷ, chỉ cần tỷ không thích, muội tin hoàng thượng sẽ đuổi hết đám mỹ nữ đó khỏi hoàng cung" Ngọc phi vội vàng lên tiếng.
"Thì ra là ý định thật sự của mọi người đến đây, muốn mẫu hậu ta ra mặt làm người xấu..."
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn ra cửa, bước vào là hai mỹ nữ yêu kiều xinh đẹp.
"nhị công chúa nói vậy là có ý gì" Ngọc phi liếc nhìn Lăng Thiên Tâm
"không đúng sao, tại sao các người không đích thân nói với phụ hoàng, là không muốn bọn họ ở trong cung, biết đâu phụ hoàng sẽ nghe lời các người, đuổi họ ra khỏi cung thì sao"
Lăng Thiên Tâm giọng điệu giễu cợt nhìn Ngọc Phi, rồi mỉm cười đứng sang bên cạnh Đông Phương Thu Khuê.
"Tâm nhi! đừng vô lễ" Lăng Thiên Tuệ giọng điệu tuy trách cứ, nhưng trong lòng lại rất đồng tình với tiểu muội.
"hừm...!!! người tốt thì họ giành làm, còn người xấu luôn là mẫu thân, tỷ không thích thì muội không nói nữa" Lăng Thiên Tâm không phục, khó chịu ngồi xuống ghế.
"nhị công chúa nói vậy, thì muội xin cáo lui, không muốn tiếp tục ở đây làm người xấu" Ngọc Phi giận dữ rời khỏi.
"Đức phi! Người được thả ra rồi sao" Lăng Thiên Tâm tỏ ra rất ngạc nhiên quay sang nhìn Đức phi, nói tiếp
"ta còn tưởng người đang ở Phượng Tâm các, định sẽ đến thăm người" Lăng Thiên Tâm tròn xoe đôi mắt vô tội, nhìn Đức phi
"Ngươi..." Đức phi tức giận chỉ tay vào Lăng Thiên Tâm.
"muội xin phép cáo lui" nén lại cục tức trong người, Đức phi quay sang nhìn Đông Phương Thu Khuê, cúi người hành lễ.
"Muội cũng xin cáo từ" thấy họ đều rời khỏi, Như phi cũng lên tiếng cáo từ, sợ ở lâu lại bị Lăng Thiên Tâm chọc cho tức chết.
Bầu không khí lại trở nên tĩnh lặng, mọi người đều hướng nhìn Lăng Thiên Tâm mà thở dài lắc đầu, trong cung không ai là chưa từng bị "tiểu ma nữ" này quậy cho đau đầu nhức óc, gà chó không yên.
"xem chuyện tốt muội làm " Lăng Thiên Tuệ gõ nhẹ lên đầu Lăng Thiên Tâm, sũng nịnh lên tiếng.
"á !!!...mẫu hậu, đại tỷ ức hiếp nhi thần" Lăng Thiên Tâm nhào vào lòng của Đông phương Thu Khuê nhõng nhẽo.
"ai mà ức hiếp được ngươi, ngươi vừa đến đã chọc cho bọn họ tức giận bỏ đi, trong cung có ai được như ngươi" Tuyết phi bên cạnh khéo miệng nhếch lên, giọng điệu châm chọc.
"Còn không là do muội quá nuông chiều sao" Đông Phương Thu Khuê liếc mắt nhìn Tuyết phi.
"oan uổng quá, tỷ xem Tuệ nhi cũng đi theo muội từ nhỏ có vấn đề gì đâu" Tuyết phi lập tức kéo Lăng Thiên Tuệ về phía mình như làm lá chắn.
"Tuyết phi nương nương, vốn dĩ là Tâm nhi có chuyện quan trọng muốn nói cho người biết,nhưng bị người mắng cho một trận, bây giờ cái gì cũng quên sạch" Lăng Thiên Tâm tỏ ra rất ủy khuất nhìn Tuyết phi.
"hừ..! nha đầu nha ngươi làm gì có chuyện quan trọng, lại muốn trêu đùa gì đây, ta cũng không có hứng thú muốn biết"
Tuyết phi lười biếng cầm tách trà lên, lên tiếng. Nhiều lần bị tiểu ma nữ này trêu đùa, cũng phải học được một chút khôn, không dễ dàng bị mất lừa.
"vậy...chuyện tứ tẩu có thai, thì sao ta" Lăng Thiên Tâm mỉm cười ngu ngơ nhìn Tuyết Phi.
Quả nhiên Tuyết phi lập tức có phản ứng, hai mắt sáng rực, khuôn mặt không giấu được kích động quay sang nhìn Lăng Thiên Tâm.
"Thật không! Thanh nhi có thai, nguơi không gạt ta ..."
"nếu không tin, người có thể hỏi đại tỷ" Lăng Thiên Tâm quay sang nhìn Lăng Thiên Tuệ.
Tuyết phi quay sang, thì thấy Lăng Thiên Tuệ nhè nhẹ gậc đầu còn mỉm cười, lập tức quay sang nhìn Đông Phương Thu Khuê
"muội phải đến phủ của Kỳ nhi, tỷ nghỉ ngơi đi"
Quế công công từ bên ngoài đi vào, thì va vào Tuyết Phi, nhưng Tuyết phi vì quá vui mừng mà không để ý gì lão, một mạch đi thẳng. Lão khó hiểu đi vào trong.
"tham kiến hoàng hậu nương nương, đại công chúa, nhị công chúa"
"Quế công công! bình thân.."
"tạ ơn nương nương"
"khi nãy Hạo vương có có đến chiêu dương cung, khi đó nương nương còn đang ngủ, nên nhờ nô tài đưa cái này hộp này cho nương nương"
****************
Vạn Thiên Lầu
"vương gia! sao chúng ta không hồi phủ mà lại đến đây"
Vạn Thiên lầu là tửu lầu lớn nhất kinh thành, đương nhiên Dinh Hạo hắn muốn đến xem qua cho biết.
Đúng là khác với những tửu lầu hắn đến trước đây, người đến cũng không phải tầm thường, không phải kẻ phú quý thì cũng là người có quyền thế.
Cách một bức bình phong, bàn bên cạnh.
"Thất gia! sao ngươi không trả lời ta" Tư Mã Phi Yến tròn xoe đôi mắt nai, nhìn Lăng Thiên Từ.
"sao nàng cứ hỏi ta vấn đề này, không đi hỏi người khác"
Lăng Thiên Từ bất lực nhìn nàng, nhiều ngày nay mỗi lần gặp hắn, nàng đều hỏi về vấn đề này, thật khó là mở miệng.
"mẫu thân và các di nương không chịu nói cho ta biết, ta thấy thê tử của Giang tổng quan sinh cho lão rất nhiều hài tử, tại sao các di nương của ta lại không thể"
"nàng đi mà hỏi họ , ta không biết" Lăng Thiên Từ khó xử, lại xoay mặt đi chổ khác tránh đi ánh mắt của Tư Mã Phi Yến .
"người ghạt ta, phu nhân của Giang tổng quản nói, vấn đề này nam nhân là người rõ nhất, cứ đi hỏi họ là sẽ biết" Tư Mã Phi Yến đứng dậy, tiến sát lại gần Lăng Thiên Từ hơn.
"nhưng..nhưng ta thật không biết" Lăng Thiên Từ lại lùi ra xa nàng, hắn đương nhiên biết nhưng làm sao nói cho nàng hiểu.
"họ nói chỉ cần bụng to sẽ sinh được hài tử, ta đã ăn rất nhiều nhưng bụng cũng không thể to bằng phu nhân của Giang tổng quản"
Bàn bên cạnh.
"phụt..!"
Nước trà trong miệng Dinh Hạo cũng bị cầu nói vừa rồi của Tư Mã Phi Yến làm cho phun ra ngoài, hắn vì bị sặc mà liên tục ho thành tiếng, sắc mặt trở cũng đỏ hơn.
Hắn đang nghi ngờ, nền giáo dục của ngươi cổ đại.
"ực..!! ực..!!!"
"vương gia! người không sao chứ" Vệ Phong bên cạnh vừa giúp hắn vỗ lưng, vừa lên tiếng
"ta không sao"
Dinh Hạo không biết nên nói nữ nhân ngồi ở bàn bên cạnh, là ngây thơ hay là ngu ngốc, thật bất hạnh cho những ai làm chồng nàng ta.
Đó là điều duy nhất mà hắn nghĩ lúc này, hắn lắc đầu, thở dài rồi đứng dậy, nhìn Vệ Phong lên tiếng.
"Vệ tổng quản! chúng ta hồi phủ"
Dinh Hạo vừa xoay ngươi bước đi, đi tới bức bình phòng thì có một khối mịt mềm mại đè lên người hắn.
Tư Mã Phi Yến cảm thấy hơi kì hoặc, mặc dù bị Lăng Thiên Từ vô tình đẩy ngã, nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn, mà còn thật thoải mái, thật mềm mại, lại còn rất thơm là đằng khác, giống như mùi vị của bánh quế hoa, nhịn không được nàng liền đưa lưỡi ra liếm liếm rồi cắn một cái,nhưng mùi vị có hơi kì lạ.
"Á..!!!"
Âm thanh vừa rồi làm cho Tư Mã Phi Yến giật mình mở mắt ra.
Nàng phát hiện ra một vấn đề rất cực kì nghiêm trọng, người đang nằm bên dưới là một nam nhân, còn thứ mềm mại có hương thơm nàng vừa ăn là môi của nam nhân đó, cũng chính là phu quân vắng nhà nhiều năm của nàng Lăng Thiên Hàn.
Dinh Hạo mở to mắt nhìn nàng, còn nàng thì tròn xoe mắt nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, môi chạm môi, toàn thân bất động, cho tới khi Lăng Thiên Từ lên tiếng, họ mới rời khỏi ngươi đối phương.
"Ngũ ca"
**** hết chương 19****