Chương 4: Chương 4: Anh hùng cứu mỹ nhân

Hạo Vương Gia

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Chương 4: Anh hùng cứu mỹ nhân
******
Cách Lam Nguyệt sơn 100 dặm
Xung quanh bốn phía vắng vẻ không khách vãng lai, lại có một quán nhỏ ven đường.
Chính xác hơn chỉ là một căn chòi lá, có thêm vài cái bàn và mấy cái ghế, trên bàn bụi bặm bám đầy.
Tiểu nhị thì vẻ mặt lờ đờ ngáp dài, ngồi trong quán cả buổi sáng chỉ có mỗi một việc là ...
"bộp...bộp...!!" đập ruồi, đuổi muỗi.
"có chuyện gì..có chuyện gì.."
Ông chủ quán đang dựa lưng vào cột ngủ gục, bị âm thanh vừa rồi làm cho giật mình tỉnh giấc, bật người dậy hét toán lên.
"nhìn hai người đi, bộ dáng chẳng có tiền đồ gì.." giọng nói của một nữ tử tức giận quát mắng, từ bên ngoài vọng vào trong.
Cả ông chủ quán và tiểu nhị đều cúi đầu, gục mặt
Bên ngoài
Một nữ tử ngoài 30, khuôn mặt thanh tú nhưng có phần chanh chua được trang điểm kỹ lưỡng, cữ chỉ ổng ẻo, đang mời kéo khách.
"Cộp..!! cộp..!!" tiếng vó ngựa từ xa vọng lại
Đỗ Nương mơ hồ nhìn thấy có người đang cưỡi ngựa phi đến, vẽ mặt hớn hở vô cùng, nàng vội lại lên trước chỉnh trang y phục , chuẩn bị sẳn sàng tư thế đón khách.
Vèo...o..o..!!!
Gió bụi mù mịt, cát trắng tung bay....
Nụ cười trên môi của Đỗ nương trở nên cứng đờ, nàng như đứng hình tại chổ. Đỗ nương chưa kịp phản ứng gì, thì người kia đã phi ngựa, nhanh như tia chóp biến mất không để lại một chút dấu vết.
"mẹ nó! Gấp cái gì, sợ không kịp đi đầu thai hả.." Đỗ Nương tức giận, nhìn theo hướng người rời khỏi, quơ tay múa chân, chửi bới khan cả giọng.
Đỗ Nương lấy tay phủi đi lớp cát bụi trên người, tức giận đi vào trong,
"ha..ha..!!" tiểu nhị nhìn thấy khuôn mặt đen xì của Đỗ Nương, ôm bụng cười xuýt té ghế.
"ra ngoài đón khách cho lão nương, hôm nay mà không có khách ghé quán, thì tối nay chuẩn bị lo húp cháo ... hừm" Đỗ Nương nhìn thấy tiểu nhị đang cười đến "nội thương" tức giận quát tháo.
Tiểu nhị lấy hai tay bịt miệng lại, nhăn nhó ra ngoài, ở cái nơi mà chim không thể đẻ trứng này, ngay cả bóng ma cũng không thấy lấy đâu ra người chứ...hu..hu...hắn không muốn lại ăn cháo trắng nữa đâu,
Đỗ Nương vừa đi vào trong thì nhìn thấy phu quân nàng đang dựa cột gậc gù, tức giận đá vào chân Đỗ Bình.
"Á...a..a!!" Đỗ Bình vì bị ăn đau mà hét lên, nhưng nhận ra người trước mặt là Đỗ Nương nên liền ngậm chặt miệng.
"phu nhân! hôm nay nàng có cách trang điểm thật lạ..." Đỗ Bình ôm chặt chân đau, gượng cười nhìn Đỗ Nương.
"chàng...chàng.. làm ta tức chết được.." Đỗ Nương tức giận chỉ tay vào Đỗ Bình, đẩy hắn ra rồi đi vào trong.
"ha ha...!" Tiểu nhị nhìn bộ dáng ngu ngơ mới tỉnh ngủ của Đỗ Bình miệng cười không ngừng, tay vỗ vào đùi.
"có khách..." Đỗ Bình bất ngờ nhảy dựng lên, tinh thần phấn chấn.
Xuất hiện là một bạch y nam tử tuấn nhan như Tống Ngọc, và bên cạnh là thư đồng lém lỉnh, cả hai vừa bước xuống xe ngựa.
Tiểu nhị vội chạy ra đón tiếp, hắn lấy cái khăn vắt trên lưng xuống, lau chùi lại bàn ghế, miệng cười tươi nhìn Dinh Hạo:
"khách quan mời vào... mời vào"
"khách quan xin hỏi muốn ăn gì"
"cho một bình trà, vài cái màn thầu và một bao lương khô"
"dạ! có ngay" tiểu nhị hớn hở, xoay người chạy vào trong.
"Ha.. ha ...!!! vậy là tối nay hắn không cần phải ăn cháo trắng nữa" nghĩ đến đây thì tay chân của tiểu nhị trở nên nhanh nhẹn vô cùng, bước chân cũng nhanh hơn thường ngày mấy lần.
Một lát sau..
"khách quan mời dùng" tiểu nhị từ bên trong bưng một khây thức ăn, nóng hổi thơm nức.
Tiểu lục tử nhìn thấy một bàn thức ăn, liền cho tất cả vào trong miệng, nhai ngấu nghiến, quên cả "chủ tử" trước mặt hắn.
"sao chúng ta phải đến Lam Nguyệt sơn" Dinh Hạo bất ngờ lên tiếng, mặt lạnh nhìn Tiểu lục.
"nô tài chưa nói với người sao" Tiểu lục tử ngẩn đầu lên nhìn Dinh Hạo, một họng đầy thức ăn, khó khăn lên tiếng vừa mở miệng thì thức ăn liền văng ra khỏi miệng, ho sặc sụa.
"ặc..ặc.."
Dinh khó chịu phủi đi những mãnh vụng thức ăn văng trên mặt hắn, mỉm cười đến rực rỡ, cầm tách trà lên nhìn Tiểu lục.
"nếu ngươi nói rồi, bổn vương có cần hỏi lại sao"
Tiểu lục tử nhìn dáng vẽ này của Dinh Hạo, mà rùng mình cười ngu dại. Vương gia hắn từ sau khi tỉnh dậy, thường hay nở nụ cười "mê người" này dù đã quen, nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy đếu lạnh cả sóng lưng.
"vương gia ! người đến Lam nguyệt sơn là để tầm sư học võ" Tiểu lục tử hắn nuốt màn thầu vào bụng, cầm ly trà lên uống cạn, để thấm giọng.
"tầm sư học võ" Dinh Ngạo bất ngờ, phun trà lên mặt tiểu lục tử, hắn có nghe lầm không đây..
Lần này là đến phiên Tiểu lục tử, hắn vừa mếu máo lau nước trà trên mặt, ánh mắt oán trách nhìn Dinh Hạo.
"người mà vương gia sắp bái làm sư phụ, thân phận cũng không tầm thường là... Âu Dương Đình đại hiệp" Tiểu lụcì mỗi lần nhắc đến người có tên Âu Dương Đình này thì tâm trạng hắn cực phấn khích.
"Âu Dương đại hiệp không phải là ai hắn cũng nhận làm đệ tử, nếu không phải trước đây hoàng thượng đã giúp hắn một việc, và hắn từng hứa một ngày nào đó sẽ trả lại món nợ ân tình này cho hoàng thượng, thì chưa chắn đã nhận người làm đệ tử" tiểu lục tử vừa nói vừa không quên nghía màn thầu trên bàn, chỉ đợi nói xong là chọp lấy ăn ngay.
Dinh Hạo cảm thấy rất hiếu kỳ, Âu Dương đại hiệp mà tên tiểu lục vừa nói, nghe sao cũng giống là người trong giang hồ, nhưng người trong giang hồ và triều đình tại sao lại dính dán với nhau.
"nhưng sao phải đợi tới giờ"
Tiểu lục tử cảm thấy vương gia hắn từ sau khi mất trí nhớ, có vẽ lợi hại hơn trước rất nhiều, nhưng tại sao câu hỏi cũng nhiều hơn vậy, thật phiền...ít nhất cũng cho hắn ăn màn thầu đã chứ.
"Âu Dương Đình tính khí cổ quái, không thích ở yên một chổ, còn nương nương lại không muốn rời xa người, cho nên luôn trì hoãn nhưng mà...." tiểu lục tử dừng lại, do dự nhìn Dinh Hạo không biết có nên nói ra chuyện này hay không.
"mà sao.." Dinh Hạo tò mò nhìn Tiểu lục tử
"cách đây một tháng thích khách không ngừng ghé thăm người, nương nương rất lo lắng tính mạng của người gặp nguy hiểm, nên đã nhắc lại chuyện này với hoàng thượng" tiểu lục tử ngừng lại nhìn Dinh Hạo nói tiếp
"hoàng thượng phải mất rất nhiều thời gian mới điều tra được chổ ở của Âu Dương đại hiệp...còn nữa, chuyện người đi bái sư là một bí mật"
Nhìn Dinh Hạo đang phân vân, nên tiểu lục nhanh tay kéo dĩa màn thầu về phía mình, đừng trách hắn tháo ăn, phải thông cảm rất lâu rất lâu rồi hắn không ngửi thấy mùi màn thầu thơm nức như vậy.
Tâm trạng Dinh Hạo trở nên nặng trĩu, vốn chỉ muốn có một cuộc sống bình yên tự tại, nhưng xem ra thân phận Hạo vương này thật khó làm, còn những tên luôn bám theo hắn, từ Thủy Dịch cư đến đây có phải là sát thủ mà tiểu lục tử nhắc tới.
"vị nương nương này hình như rất quan tâm đến bổn vương" Dinh Hạo nhàn nhạt uống trà, mỉm cười nhìn tiểu lục tử.
"đương nhiên! vì người là mẫu hậu của vương gia, đương kim hoàng hậu nương nương" tiểu lục tử ngẩn đầu nhìn Dinh Hạo, rồi lớn tiếng nói.
Dinh Hạo có chút sửng sốt, nhưng cũng không khác dự liệu của hắn là bao, chỉ là hắn không nghĩ đến vị mẫu thân này lại là hoàng hậu nương nương.
“không biết cảm giác có mẫu thân sẽ như thế nào” Kiếp trước hắn không có cơ hội gặp mẹ ruột của mình, ngoài những tấm hình còn lưu giữ lại, hắn thật không hề có những kí ức gì, cũng chưa từng cảm nhận tình yêu của mẹ là như thế nào. Vì sau khi sinh hắn ra, thì mẹ hắn đã qua đời.
"cộp..cộp..cộp...!!!"
Từ xa, hai bóng người đang cưỡi ngựa đi tới quán, trên người đầy bụi đường. Họ bước xuống ngựa, thì tiểu nhị bên trong vội chạy đến giúp họ dắt ngựa. Đỗ Bình cũng bước ra đón khách.
"khách quan mời vào...mời vào"
"chủ quán! dọn lên mấy món ăn ngon, nhanh lên một chút, huynh đệ ta còn công sự phải làm" vị quan sai ngồi xuống bàn, dáng vẽ rất vội vã.
"hai vị quan sai mời dùng trà, thức ăn sẽ dọn lên ngay" Đỗ Bình vui cười, rót trà cho hai vị quan sai bắt chuyện.
"không biết có gì mà các vị phải gấp rút lên đường" Đỗ Bình vừa nói vừa lau chùi lại bàn ghế.
"chiến tranh sắp nổ ra...ngươi nghĩ có gấp không, ta phải về kinh cấp báo chuyện này cho triều đình" vị quan sai thứ nhất sau khi uống cạn hai chén trà liên tiếp mà Đỗ Bình rót cho hắn, lên tiếng.
Bầu không khí như lắng đọng, tất cả mọi người trong quán đều đứng hình, bao gồm Dinh Hạo và tiểu lục tử.
"Ha...a..a!!!" Tiếng cười bất ngờ vang lên, một lần nữa phá vỡ bầu không khí.
"là chiến tranh giữa Mạc Y quốc và Bích Lăng quốc không liên quan Lăng Thiên quốc, mọi người cứ yên tâm" vị quan sai thứ hai lên tiếng.
Hắn còn tưởng sau khi nói xong, sẽ không còn gì khiến mọi người thấy bất an, nào đâu vẫn còn....
"hừmm...m!! Mạc Y quốc và Lăng Thiên quốc xưa nay có giao tình tốt, không lâu trước họ còn đưa công chúa sang đây hòa thân, chỉ lo mọi chuyện không đơn giản như vậy" Đỗ Bình thở dài, rót trà cho vị quan san thứ hai bên cạnh, rồi lại lắc đầu rồi lại thở dài.
Tiểu lục tử khi nghe Đỗ Bình nhắc tới vị công chúa hòa thân kia, lúc đầu hơi lo lắng sau đó lén nhìn Dinh Hạo, nhưng thấy Dinh Hạo vẫn chỉ lo uống trà như không để ý lời vừa rồi, Tiểu lục tử mừng thầm trong bụng.
"mất trí nhớ cũng thật tốt, ít nhất vương gia sẽ không nhớ đến việc đó, người sẽ không đau lòng".
"ngươi yên tâm quân đội của Mạc Y quốc mạnh hơn Bích Lăng quốc rất nhiều, hơn nữa tướng quân của họ đều là những tướng tài, nhất định thắng, sẽ không ảnh hưởng đến Lăng Thiên quốc chúng ta" vị quan sai thứ nhất lên tiếng.
Đỗ Bình chỉ mỉm cười lắc đầu, vẫn giữ im lặng
"Mạc Y quốc đã huy động hơn 80 vạn quân cho trận mở đầu ở trấn Thạch Thủy, chuyện Bích Lăng quốc thua chỉ là thời gian" quan sai thứ hai thấy thái độ không đồng ý của Đỗ Bình, nên nói thêm vào để tăng tính thuyết phục.
"điều đó cũng chưa chắc, hành binh tác chiến không phải chỉ dựa vào binh lực, mà còn phải phù hợp thiên thời địa lợi nhân hòa" Đỗ Bình lần này đã chịu lên tiếng,
Mạc Y quốc nếu thua, với giao tình nhiều năm với Lăng Thiên quốc, chắc chắn triều đình sẽ phái binh tương trợ, cho dù không tương trợ, Lăng Thiên quốc lại nằm giữa biên giới hai nước cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.
Dinh Hạo cũng hơi tò mò nhìn Đỗ Bình, hắn cảm thấy Đỗ Bình không đơn thuần chỉ là một vị chủ quán bình thường.
"người nói vậy có ý gì" vị quan sai thứ nhất không phục lên tiếng.
"Mạc Y quốc tuy có ưu thế về lực lượng hùng hậu, nhưng dùng lực lượng khổng lồ như vậy để tác chiến thì đòi hỏi phải đánh nhanh thắng nhanh. Nếu kéo dài thời gian, quân đội sẽ mệt mỏi, nhuệ khí sẽ suy giảm thì lúc đó cho dù là tướng giỏi cũng không thể cứu vãn tình thế"
"thì đánh nhanh là được chứ gì" vị quan sai thứ hai lại không phục nữa, hắn chỉ biết khi đánh giặc bên nào quân ít hơn sẽ thua, có lý nào binh nhiều cũng thua.
Những người trong quán đều tập trung đôi mắt trên người Đỗ Bình, muốn biết đỗ Bình sẽ nói sao.
"Tuy lực lượng quân trấn thủ ở Thạch Thủy trấn không nhiều, nhưng lại có lợi thế địa hình núi sông hiểm trở, quanh co chật hẹp cho nên ưu điểm về số lượng lúc này sẽ không có tác dụng thậm chí trở thành khuyết điểm chí mạng nên dù số lượng Bích Lăng quốc ít vẫn có thể chống lại"
Sau đó hắn dừng lại, đưa tay ra cảm nhận sức gió, mỉm cười khó hiểu: "Mạc Y quốc tuy quân lực hùng mạnh, nhưng thủy binh lại rất yếu kém, còn đây lại là sở trường của Bích Lăng quốc, bây giờ lại vào mùa mưa, trận chiến này xem ra phải kéo dài rất lâu" Đỗ Bình thở dài.

"vậy trận chiến này Mạc Y quốc sẽ không thể thắng sao" Vị quan sai thứ nhất ánh mắt thưởng thức nhìn Đỗ Bình.
Dinh Hạo càng tò mò nhìn Đỗ Bình, hắn không quan tâm chiến tranh nhưng lại hứng thú nghiên cứu Đỗ Bình, nên muốn nghe hắn tiếp tục lý giải như thế nào.
"cũng chưa chắc, chỉ cần..." Đỗ Bình có chút hào hứng, vừa định nói tiếp lên tiếng
Đỗ Bình hắn bình sinh không thích gì chỉ thích nghiên cứu binh pháp, tổ tiên hắn từng làm tướng nhưng do thời cuộc thay đổi, gia đạo suy tàn, làm cho anh hùng không có đất dụng võ. Hắn đang muốn tiếp tục đề tài vưà rồi thì Đỗ Nương bưng đồ ăn lên, đẩy ngả hắn.
"chàng tránh ra" Đỗ Nương khó chịu nhìn Đỗ Bình, sau đó liền vui cười hớn hở đặt thức ăn xuống bàn nhìn hai vị quan sai:
"khách quan ! mời dùng"
"chàng cứ ôm mấy quyển sách mục nát đó, nói nhăn nói cuội, sẽ ảnh hưởng đến các vị khách quan đây...đi vào trong với thiếp" Đỗ nương nhéo tai Đỗ Bình kéo vào trong.
“Á..a..!!”
"nương tử... nương tử xin nhẹ tay" Đỗ Bình vì đau mà lên tiếng xin tha.
"Ha! ha ha...!!"
Mọi người ai cũng ôm bụng cười to, họ không nghĩ đến một người kỹ lưỡng bình thản, giọng nói dõng dạt hào hùng bàn chuyện thiên hạ khi nảy lại là một kẻ sợ vợ.
nửa canh giờ trôi qua...
"tiểu nhị! tính tiền"
"tất cả hai mươi lượng, thưa khách quan" Tiểu nhị đã đứng chờ từ lâu, đợi mỗi có giây phút này, mỉm cười nhìn thức ăn trên bàn.
Quan sai thứ nhất, liền lấy ngân lượng trong người ra đưa cho tiểu nhị, rồi rời khỏi quán, kẻ trước người sau nối bước đi, trước khi đi họ quay lại nhìn Đỗ Bình lớn tiếng châm chọc:
"ông chủ quán! chúng tôi đi đây, hẹn khi khác gặp lại"
"ha ha ha...!!"
"nương tử ! nàng buông tay ra đi, mọi người đang nhìn chúng ta kìa" Đỗ Bình nhắn nhó nhìn thê tử.
"mặc họ..ta không quan tâm" Đỗ nương vẫn ra sức giữ lấy lổ tai của Đỗ Bình.
Hai vợ chồng Đỗ Bình thì đang "âu yếm" bên trong, còn tiểu nhị thì bận thu dọn chén dĩa. Dinh Hạo và Tiểu lục cũng chuẩn bị rời đi.
Lúc này...
"đi nhanh lên ! không phải ngươi chạy nhanh lắm sao"
Giọng nói vô cùng khó nghe và chói tai của một nam tử vang lên, khơi dậy sự chú ý của tất cả người trong quán bao gồm Dinh Hạo.
Trước mặt làm một đám gia đinh, nhìn y phục trên người họ cũng biết là gia đình nhà quyền thế nhiều tiền, rất hống hách.
Dẫn đầu là một vị công tử mập mạp, quần áo sang trọng, bên cạnh là một vị cô nương chừng 17 tuổi mi thanh mục tú, xinh đẹp rạng ngờ, động lòng người nhưng hai tay đang bị chói chặt sau lưng, theo sau là vài tên hộ vệ.
"Kọt...! kẹt...!". Vừa ngồi xuống, chiếc ghế dường như không chịu nổi thân hình vị công tử mập nên liên tục phát ra những âm thanh
“bộp..p..”
"chủ quán...!!!" hắn đập mạnh vào bàn quát tháo, vì dùng sức quá mạnh nên cái ghế hắn đang ngồi bị gãy, làm hắn té xuống đất.
"Ha .a...a...!! "
Bị mất mặt trước mặt nhiều người, hắn cực kì tức giận, và vị tiểu cô nương bên cạnh hắn cũng đang bật cười. Thẹn quá, quá cuồng hắn liền giơ tay lên.
"chát..t..t..!" bạt tay rơi xuống ngay mặt của nữ tử, khiến nàng té ngã trên đất.
"tiện nhân! ai cho ngươi cười lão tử, được lắm ngay tại đây lão tử muốn ngươi để xem ngươi còn cười nổi không" hắn bước tới kéo nữ tử đứng dậy, ép người nàng dính thật sát vào người hắn.
Công Tử mập lập tức cởi sợi dây trói trên tay Mạc Nhi, đè nàng nằm xuống bàn , hai tay tàn bạo xé nát quần áo trên người nàng, sờ soạn khắp nơi.
"roẹt..t.."
"công tử! nô tì không dám...xin tha cho nô tì.. công tử cầu xin người" Mạc Nhi vùng vẫy nước mắt chảy như suối, liên tục cầu xin.
"ngươi có gan bỏ trốn, thì phải biết trước sẽ có hậu quả gì, ta bỏ tiền mua người về sống chết của ngươi do quyết định" công tử mập hai tay càng không lưu tình, tiếp tục dò xét vào bên trong yếm mõng của Mạc Nhi, bị nàng chặn lại.
Mọi người nhìn thấy hành động của công tử mập mà căm phẫn, vừa lúc tiểu lục tử tiến lên thì Đỗ Nương tức giận cầm theo một cây chổi liên tục gián xuống người công tử mập.
"có chuột! con chuột lớn quá"Đỗ Nương liên tục chữi bới, tay thì cứ đánh xuống càng lúc càng mạnh lên chân công tử mập.
"tụi bây đứng đó làm gì, không kéo con mụ điên này ra" công tử mập quát tháo đám gia đinh đứng phía sau hắn.
Mấy tên gia đinh liền lao tới kéo Đỗ Nương ra, dùng sức giữ nàng lại không cho tiếp tục làm loạn. Khuôn mặt công tử mập vì tức giận trở nên méo mó vô cùng khó coi, hắn chỉ tay vào Đỗ Nương quát tháo.
"con mụ điên này! bà xem công tử đây là chuột sao"

"công tử ngài hiểu lầm rồi" Đỗ Bình vội chạy ra trước giải vây cho thê tử.
"khi nãy trong bếp có một con chuột nhắt đang ăn vụng bị thê tử ta nhìn thấy, nên lấy chổi đập nó, nhưng không ngờ nó lại chạy ra đến tận đây"
"chuột ư... ngươi tưởng ta ngu sao, ta thấy con mụ điên này là cố ý nhắm vào ta" Công tử mập tức giận đẩy Đỗ Bình ra, chỉ vào mặt Đỗ Nương.
"Á..á..a !!!" tiếng hét của Đỗ Bình vang lên
Đỗ Bình bị công tử mập đẩy mạnh ngã xuống đất, đập đầu vào cạnh bàn. Đỗ Nương nhìn thấy máu đỏ tươi đang chảy ra từ đầu của Đỗ Bình vô cùng tức giận, vội đẩy mấy tên gia đinh ra, chạy nhanh về phía Đỗ Bình đở hắn đứng dậy.
"phu quân, chàng không sao chứ"
"ta..ta không sao" Đỗ Bình dù đau nhưng vẫn trấn an thê tử, không muốn nàng thêm lo lắng.
Nàng nhìn vào vết thương trên đầu thật không nhẹ chút nào, biết phu quân là đang cố chịu, trong lòng lại càng đau đớn hơn hắn, nàng quay sang trừng mắt nhìn tên công tử mập, dáng vẽ quật cường.
"tên súc sinh không bằng heo chó nhà ngươi, là lão nương ta cố ý làm đó thì..." Đỗ Nương tức giận quát mắng công tử mập, không chút kiên dè.
"cuối cùng ngươi cũng thừa nhận" công tử mập giận đến gân xanh đều nổi hết trên mặt, mỉm cười nhìn Đỗ Nương,
“giỏi lắm...giỏi lắm...”
Hắn mỉm cười xấu xa nhìn xung quanh, rồi dừng lại trước "chòi tranh" của phu thê Đỗ Bình, liếc nhìn đám gia đinh phía sau, lạnh giọng ra lệnh : "đốt sạch cái quán này cho ta"
"dạ !công tử.."
"bộp..!! bộp..!!"
Cả một đám gia đinh, hậu vệ hùng hổ kéo lên trước, người châm lửa, kẻ thêm củi.
"không ! các ngươi không được phép làm vậy"
"tránh ra...! "
Đỗ nương chạy lên trước cản lại, nhưng bị đám gia đinh, đẩy ra không một chút thương tiếc, nàng té ngay dưới đất.
"nương tử ! nàng có sao không" Đỗ Bình chạy lại đở lấy Đỗ Nương lo lắng nhìn nàng.
"giữa thanh thiên bạch nhật cưỡng hiếp dân nữ, đốt nhà dân, trong mắt ngươi còn có dương pháp không" Đỗ Bình nhìn quán trọ chìm trong biểnlửa nhìn công tử mập tức giận.
"ha.. ha.. ha ..!!"
"ở đây, ta chính là dương pháp" Hắn ngạo nghễ coi trời bằng vung, chỉ tay về phía Đỗ Bình.
Nhìn thấy đóng tro tàn trước mặt, khói đen mịt trờ, tâm trạng tên công tử mập rất hả hê, mọi cơn giận như được tiêu tan . Công tử mập quay lưng lại, giơ tay lên ra hiệu cho đám gia đinh rút lui.
"rút..! "
Hắn bước qua chổ Mạc Nhi kéo nàng về, không ngờ đến...
"buông ta ra" Mạc Nhị liều chết giãy dụa, thoát khỏi vòng tay của hắn , đã lập tức chạy ngay đến trước mặt Dinh Hạo.
Mạc Nhi lúc này trên người chỉ mặc một chiếc yếm đỏ mõng manh, lộ ra đôi vai thon gọn tuyết trắng, cùng với gương mặt trái son thanh tú, môi mọng đỏ căng tròn, trên mắt ngấn đầy lệ, bộ dáng nàng lúc này thật động lòng người.
"van xin công tử... cứu nô tì..cứu lấy nô tì" Mạc Nhi níu lấy tay áo của Dinh Hạo.
Công tử mập rất khó chịu bởi hành động của Mạc Nhi trong mắt đầy phẩn nộ, hắn tiến lại gần chổ Dinh Hạo, mới phát hiện trước mặt là một mỹ thiếu niên rất xinh đẹp, tao nhã ngồi đó uống trà như coi thường thế sự, hắn có chút si ngốc nhìn Dinh Hạo.
Mạc Nhi nhìn thấy công tử mập lại gần, càng lo sợ nép sát vào người Dinh Hạo khiến cho công tử mập thêm tức giận, hắn ra hiệu cho gia đinh lên kéo người về. Đám gia đinh tiến lên lôi Mạc Nhi đẩy về phía công tử mập.
"công tử..! cứu nô tì, cứu nô tì" Mạc Nhi liên tục giãy dụa muốn trốn khỏi tay công tử mập, xem ra là vô ích.
"chát..t..t ..!!!"
Hắn tất mạnh lên mặt Mạc Nhi, nghiến răng mắng người : "tiện nhân! không biết xấu hổ, trước mặt ta dám câu dẫn nam nhân"
"đi theo ta..." Công tử mập tức giận lôi Mạc Nhi lên ngựa, còn Mạc Nhi không ngừng khán cự, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Lúc này...
"ầm..m..m..!!"
Dinh Hạo mỉm cười, đập tay lên mặt bàn, những chiếc đũa trong lọ lập tức bay lên, nhanh như chóp hắn chụp lấy tất cả, phóng hết về phía công tử mập.
Vụt..! vut...! Vụt..!
Âm thanh hòa vào gió càng thêm vang vọng. Những chiếc đũa bất ngờ cấm mạnh xuống đất tạo thành một hàng rào, cản bước chân công tử mập, khiên hắn không tài nào nhúc nhích.
Một màn của Dinh Hạo làm mọi người miệng há to, mắt trợn tròn, đầy kinh ngạc. Dinh Hạo thản nhiên đứng dậy, miệng mỉm cười.
"ta cho phép ngươi đi sao"
Công tử mập tâm trạng dù hổn loạn hoảng sợ, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, hai tay nắm chặt, quay lưng lại nhìn Dinh Hạo, ra vẽ ta đây.
"chân là của bổn công tử, muốn đi đâu là quyền của ta...liên quan gì ngươi chứ"
"ngươi nói cái chân đó là của ngươi" Dinh Hạo tỏ ra kinh ngạc, tay chỉ xuống cái chân của công tử mập, nghiền ngẫm.
"thật nực cười, chân nằm trên người của ta không phải của ta chẳng lẽ của ngươi"
"hiện tại là vậy, nhưng.." Dinh Hạo dừng lại nói tiếp ánh mắt như băng sơn, miệng nhếch lên giọng nói có phần bá đạo nhưng lại từ tốn nói.
"nếu nó không còn nằm trên người của ngươi, thì sao"
"ngươi...ngươi...có ý gì " Công tử mập nhìn Dinh Hạo, miệng lưỡi lấp bắp.
"chặc ..chặc..!!! ta thấy ngươi không những mập mà còn ngu" Dinh Hạo tặc lưỡi nhìn công tử mập, tỏ ra không hài lòng.
Thái độ này của hắn làm cho công tử mập sợ đến tái xanh. Dinh Hạo tiến lại gần công tử mập, miệng cười xấu xa, ánh mắt dao động lên xuống trên người công tử mập, sau đó dừng tại hai chân.
"để ta nói rõ vậy"
"ta muốn cái chân của ngươi, ngươi nghĩ chân trái tốt hay chân phải tốt hơn" hắn lạnh lùng lên tiếng
Không đợi cho công tử mập có thời gian suy nghĩ.
"Bốp..p...!!"
Một giây sau, Dinh Hạo quật ngã hắn xuống, chân trụ lên một bên gối công tử mập. Chỉ nghe thấy âm thanh.
"rắc! rắc " tiếng xương gãy.
" Á...Á..Á..!" và tiếng hét chói tai của công tử mập, và máu dần chảy ra.
Nếu để thiếu gia có mệnh hệ nào thì không những chỉ có họ mà ngay cả vợ con cha mẹ của họ điều sẽ sống không bằng chết nên phải cứu thiếu gia. Bọn họ nhìn nhau lo sợ, rồi chạy lên trước. Cả đám gia đinh, hậu về đều quỳ xuống dập đầu cầu xin Dinh Hạo
"công tử! xin người tha cho thiếu gia chúng tôi"
"công tử! cầu xin người"
Chân của nh Hạo đã giơ lên, muốn một cước phế đi cái chân còn lại của công tử mập, nhưng đám gia đinh chạy ra liều chết cầu xin. Nhìn họ nước mắt nước mũi đều chảy cả, khiến Dinh Hạo mềm lòng mà nương tay.
"đem hắn đi khuất mắt ta" Dinh Hạo lớn giọng lên tiếng, nếu để hắn nhìn lâu hơn một chút, không chừng cái mạng của con heo mập này cũng khó mà giữ.
"đa tạ công tử"
"đa tạ công tử.."
Đám gia đinh vui mừng , dập đầu tạ ơn. Sau đó người trước người sau bước tới khiêng công tử mập về.
Công tử mập vẻ mặt đau đớn lòng đầy thù hận, trong cuộc đời hắn lần đầu tiên chịu nhục nhã như vây, cục giận này hắn nuốt không trôi, nhưng tình thế trước mắt đành để đám gia đinh khiêng về. Món nợ này hắn nhất định sẽ đòi lại.
"Khoan đã" Dinh Hạo bất ngờ lên tiếng.
Đám người của công tử mập đứng yên như tượng, vẽ mặt hiện rõ hai chữ "hoảng sợ", mồ hôi lấm tấm đổ, thầm nghĩ phải chăng Dinh Hạo đã đổi ý, lại trời đó không phải là sự thật. Bây giờ họ chỉ biết cầu khẩn phật tổ hi vọng cơn ác mộng đó không phải sự thật.
"quán là các ngươi đốt, cứ vậy mà bỏ đi" Dinh Hạo khéo miệng hơi nhếch lên, nhìn công tử mập phía trước.
"dạ..dạ..!!! công tử nhắc phải" một tên hậu vệ mừng rở lên tiếng, hắn lập tức móc tất cả ngân lượng trong người ra, đi đến chổ của phu thê Đỗ Bình.
"tất cả ngân lượng này là của hai ngươi, mau cầm lấy" tên hậu vệ nhét ngân lượng vào tay Đỗ Bình, luôn miệng xin lỗi.
Sau đó hắn quay sang nhìn Dinh Hạo mỉm cười, vẽ mặt không dấu được sự lo sợ: "công tử! không biết bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa"
"cút..!!" giọng nói oai vệ, lớn tiếng này là của Tiểu lục tử.
"dạ..dạ..dạ..!!!"
Công tử mập được đám gia đinh khiêng ra khỏi quán, cũng quên đi chuyện của Mạc Nhi, lúc này trong đầu chỉ có một ý định là trả thù Dinh Hạo.
Sau khi công tử mập đi khỏi, thì Dinh Hạo cùng tiểu lục tử cũng lên đường, nhưng khi Dinh Hạo vừa xoay người bước đi thì Mạc Nhi lại chạy lên trước chặn lại.
"mạng của nô tì là do công tử cứu, nguyện suốt đời làm nô bộc hầu hạ công tử, xin người thu nhận nô tì" Mạc Nhi mặt đầy lệ ướt át động lòng, quỳ gối trước mặt Dinh Hạo.
Dinh Hạo làm lơ như không nghe thấy tiếp tục bước đi, Mạc Nhi kiên trì chạy lên trước, quỳ trước mặt hắn.
"bộp ! bộp...!"
"công tử! xin thu nhận" Mạc Nhi dập đầu liên tục trên mặt đất, đến nổi trán bị trầy
"nô tì là cô nhi, không nơi nựa tựa, thật sự không biết nên đi đâu, xin người thu nhận nô tì" nàng ngước khuôn mặt xinh xắn đầy lệ lên nhìn Dinh Hạo.
Dinh Hạo thấy Mạc Nhi xinh đẹp trước mắt, đang khóc như lê hoa đái vũ cũng cảm động, bất quá cũng chỉ là một nữ nhân, không có gì to tát. ”Dáng vẽ cũng rất xinh đẹp, có một nữ tử hầu hạ, dù sao cũng tốt hơn tên tiểu lục tối ngày chỉ biết ăn kia”
"ngươi tên gì" Dinh Hạo lên tiếng
"nô tì tên gọi Mạc Nhi" Mạc Nhi hai mắt long lanh nhìn Dinh Hạo.
"Mạc Nhi! ngươi đứng lên đi, sau này ngươi sẽ là người của bổn công tử ta, sẽ không để ai bắt nạt ngươi" Dinh Hạo mỉm cười nhìn Mạc Nhi, rồi nhanh chống lướt qua người nàng, mặc cho nàng còn đang ngẩn ngơ nhìn phía sau.
"người của hắn" Nụ cười vừa rồi của Dinh Hạo làm trái tim băng giá nhiều năm của Mạc Nhi như bị tan chảy, ánh mắt của Mạc Nhi trở nên thâm trầm suy tư nhưng chỉ thoát qua liền trở lại vẻ hồn nhiên, ngây thơ.
Lúc ba người lên xe ngựa, thì Đỗ Bình chạy ra mang theo vài cây dù đưa cho tiểu lục tử.
"ta không biết các người đi đâu, nhưng trời sắp có mưa lại liên tiếp nhiều ngày, các người nên cầm theo"
Đỗ Bình mỉm cười nhìn Dinh Hạo, hắn nhìn Dinh Hạo giống như ánh mắt Dinh Hạo nhìn hắn là kiểu anh hùng trọng anh hùng, với vị thiếu niên anh tuấn trước mặt tuy không biết thân phận,nhưng hắn cảm thấy nhất định không tầm thường, sự kiêu ngạo, cao quý vương giả không phải ai cũng có.
"mấy ngày này trời nắng chói chang, làm gì có mưa" tiểu lục tử như không tin nhìn Đỗ Bình.
"ông chủ ta dự đón thời tiết luôn là chính xác" ánh mắt rất kiên định nhìn tiểu lục tử.
Tiểu lục tử nhìn Dinh Hạo, thấy vương gia không phản đối nên đành tiếp nhận.
"đạ tạ..!"
Ba người Dinh Hạo, Mạc Nhi và tiểu lục tử nhanh chống lên xe ngựa rồi tiếp tục lên đường.
*******
Trên đỉnh núi
Một đám hắc y nhân đứng trên cao, đang nhìn xuống quan sát xe ngựa Dinh Hạo đang chạy vào khu rừng phía trước.
"tướng quân! Khi nào chúng ta ra tay" một hắc y nhân bước ra cung kính thi lễ
"hãy quan sát đã, lần này nhất định phải thành công, không được phép thất bại" tên thủ lĩnh quay lưng lại nhìn hăc y nhân, lạnh lùng lên tiếng.
Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt hắn nhưng vẫn có thể nhận ra sự giận dữ cùng khí thế bức người đang tỏ ra từ ánh mặt của hắn, khiến mọi người khiếp sợ.
*** hết chương 4 ***