Angel Wings (Đôi Cánh Thiên Thần)
Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 4: Theo sát cô?
2 tuần sau…
Khi vết thương vẫn còn chưa bình phục hẳn, Băng Băng đã bị chị Thảo Nghi kéo tới bữa tiệc sinh nhật chị Ý Nhi, một người bạn thân của chị Thảo Nghi mà Băng Băng đã thân quen từ nhỏ.
Để đi đến đây Băng Băng đã được hóa trang trong một chiếc váy xanh ngọc, đôi giày cùng màu và với một mái tóc xõa dài ngang vai. Chỉ cần vậy thôi đã khiến bao con mắt điên đảo vì cái vẻ đáng yêu mà trang phục tạo ra cho cô nàng.
Vừa bước vào trong bữa tiệc, Băng Băng đã mất dấu của chị Thảo Nghi nhưng đổi lại Băng Băng lại tìm được hai “tiểu thư” Hạ Băng và Lệ Băng
-Băng Băng! Bạn tuyệt lắm!
Lệ Băng trầm trồ. Ngày thường Băng Băng cũng xinh nhưng cô nàng này lại rất ít khi chăm sóc nhan sắc nên hôm nay chỉnh sửa chút thôi thì… hoàn hảo.
Nghe lời khen ngợi của Lệ Băng nhưng Băng Băng không hề có cảm xúc. Cô nàng là người ít bị xúc động. Nhưng rồi Băng Băng cũng khẽ cười để cô bạn đỡ cảm thấy hụt hẫng
-Này này. Đừng có cười. Mấy chàng nhập viện hết bây giờ.
Hạ Băng trêu trọc.
Tuy mấy chàng nhìn thấy nụ cười của Băng Băng không nhập viện nhưng ánh mắt của mấy anh chàng chỉ hướng đến chỗ Băng Băng làm trọng điểm, Hạ Băng và Lệ băng nhăn mặt:
-Lại thế rồi… Từ nay mình sẽ chẳng đứng gần bạn đâu, Băng Băng. Bạn có biết bạn luôn hút hết sự chú ý không?
Hạ Băng nói. Nhưng trong khi đó Băng Băng và Lệ Băng lại làm chuyện khác. Lệ Băng cao chân, quay một vòng 90ᵒ đá chiếc bánh gato đáp thẳng vào mặt kẻ đang cầm dao tiến đến chỗ chị Ý Nhi. Còn Băng Băng thì nhẹ nhàng hơn, cô nàng búng nhẹ ly rượi vang bay thẳng vào tay kẻ đó khiến tay hắn rỉ máu và con dao rơi xuống đất…
Tất cả nhìn Băng Băng bằng con mắt thán phục. Động tác nhẹ nhàng búng ly một cách đặc biệt đó làm cho Băng Băng càng được chú ý hơn. Nhưng Băng Băng chẳng quan tâm, bước đến chỗ của kẻ kia bằng vẻ mặt lạnh tanh.
Ngay lúc đó, một cô gái mặc bộ váy đỏ nổi bật vẻ mặt mềm mỏng hiền dịu đi tới cùng nụ cười nhẹ nhìn về hướng chị Thảo Nghi đang đứng.
-Khoan…
Cô gái ấy vội đưa tay ra hiệu.
-Anh ta không có ý gì đâu, là do chị nói anh ta làm vậy để cho bữa tiệc hấp dẫn hơn chút thôi.
-Chị Ý Nhi. Vậy chị phải nói trước chứ, làm em vô tình hại anh ta.
Băng Băng lập tức quay lại vẻ thân thiện khi không còn nguy hiểm, khéo trách.
-Tại em cảnh giác quá thôi chứ nếu chị nói trước thì đâu còn gì là hấp dẫn. Mà Băng Băng đừng gọi chị là Ý Nhi, Băng Băng gọi là Wee đi.
Chị Wee cười thân thiện. Cái tên Wee này không phải ai cũng có thể gọi.
Khi Băng Băng quay đi, chị Wee nhìn vào nơi có một boy hoàn hảo đang đứng rồi quay qua nhìn cô bạn Thảo Nghi, nháy mắt tinh nghịch và cười…
Một góc khuất trong bữa tiệc…
-Chị cố tình sắp đặt. Cô bé đó?
Giọng nói lạnh lùng và có chút bất cần vang lên. Chàng trai nhìn cô gái đang tươi cười cách đó không xa.
-Em đã nhận ra…!!!
Nụ cười mỉm xuất hiện trên môi người chị gái.
-Không. Em luôn theo sát cô bé. Angel.
_Love_
Khi bữa tiệc gần kết thúc, Băng Băng bất ngờ gặp lại một người không lạ nhưng cũng không coi là quen.
-Em đã bình phục rồi sao?
Băng Băng tròn mắt nhìn người đã đâm mình. Hôm trước anh ta còn chẳng thèm quan tâm tới Băng Băng mà hôm nay đột nhiên hỏi chuyện làm cô nàng bất ngờ.
- Hôm đó tôi có chuyện nên cư xử hơi quá với em.
Một lần nữa Băng Băng lại bất ngờ nhưng đã nhanh chóng trở về tình trạng cũ. Băng Băng cười nhẹ nói:
-Không sao, tôi ổn.
Khuôn mặt của lạnh băng của anh ta chợt ánh lên nét thích thú mà Băng Băng không thể hiểu. Rồi đột nhiên anh ta tỏ ra thân thiện như đã quen Băng Băng từ rất lâu rồi vậy.
-Băng. Anh hơn em một tuổi đấy. Đừng ăn nói xấc xược như vậy chứ!
Băng Băng nhìn anh ta, ngờ vực. Sao anh ta lai có vẻ hiểu rất rõ về Băng Băng?
Bỏ qua câu hỏi của cô. Anh ta đột nhiên khoác vai Băng Băng.
Anh ta không biết rằng mình đã vô tình có hành động làm Băng Băng khó chịu. Cô nàng không thích sự tự nhiên quá mức này. Nên chẳng nể nang mặc dù anh ta lớn tuổi hơn mình (theo lời anh ta nói) Băng Băng hất tay anh ta ra khỏi người và…
-Này anh. Tôi chẳng quên biết anh sâu sắc nên anh đừng có hành động quá mức. Một người đến tên tôi còn chẳng biết mà lại tỏ ra thân thiết với tôi, anh làm vậy khác gì biến tôi thành người khờ.
Băng Băng giận dữ.
-Ác thật…!
Anh ta cảm thán.
-Tôi tên War.
Sau đó nở nụ cười rồi biến mất
Phản ứng của Băng Băng hiện giờ là đơ hình. Lần đầu có người dám tỏ ra dửng dưng khi Băng Băng đã và đang tức giận. Chứng kiến mọi chuyện Hạ Băng lên tiếng:
-Băng Băng gặp phải đối thủ rồi đây…
Hết chương 4.
Chương 5: Thủ lĩnh.
Hôm nay là ngày Băng Băng đi học trở lại nên khi vừa vào tới lớp thì…
-Băng Băng. Bạn khỏe hẳn rồi hả…
- Mừng bạn trở lại lớp, bọn mình lo cho bạn lắm đó…
-Bạn ổn hẳn chưa, vết thương thế nào rồi…
Cả lũ con gái trong lớp vây quanh Băng Băng hỏi han này nọ làm cho lớp còn hơn cả cái chợ. Chịu tra tấn gần chục phút Băng Băng mới có thể giải quyết cái đám ồn ào này.
Nhưng vừa giải quyết girl xong lại có một vấn đề còn nhức đầu hơn đang ở trên bàn của Băng Băng. Đó là quà của các boy. Đống quà được chồng cao, xếp kín cả mấy cái mặt bàn xung quanh.
Băng Băng tỏ ra lúng túng và cực kì không vui. Hơi vò đầu Băng Băng nói:
-Mấy bạn giải quyết chỗ này giùm mình cái.
Câu nói vừa phát ra, phút chốc Băng Băng đã có thể ngồi vào bàn.
Thứ đầu tiên mà Băng Băng nhìn thấy được khi vừa ngồi xuống là cái phong bì màu đen giống lần trước. Mảnh giấy vẫn ghi nội dung đó nhưng tấm bảng mang chữ W còn có thêm một chữ B nhỏ ở góc bên trái.
Đầu Băng Băng hiện ra hình ảnh người con trai đứng ở cuối phố.
-Chiều nay nhất định mình sẽ tới đó.
Băng Băng quả quyết khi nói với Hạ Băng và Lệ Băng. Hai cô bạn hết cách cũng đành gật đầu.
_Love_
3:00pm…
Tại tòa nhà W…
Ba cô nàng tên Băng bước vào một căn phòng lớn mang sắc xám đen.
-Hai cô đã suy nghĩ về chuyện tôi đã nói?
Hai cô bạn chưa trả lời Băng Băng quay qua hỏi bằng con mắt tò mò:
-Anh ta là ai? Anh ta đang nói chuyện gì với hai bạn vậy?
Người Băng Băng hỏi đứng dậy và mang vẻ mặt thân thiện không có nét đáng sợ giống như giọng nói đi tới ghế ngồi và nói:
-Tôi là Rik. Phó thủ lĩnh ở đây. Cô còn điều gì thắc mắc?
Cái cách giới thiệu bản thân của Rik là cho Băng Băng bật cười thành tiếng.
Rik nhăn mày nhìn cô.
-Tôi nghĩ tôi chỉ cần hai cô làm công tác điệp viên thôi. Với biểu hiện của cô ta (Băng Băng) thì không thể.
Rik vừa nói xong cơn cười của Băng Băng lập tức ngưng hẳn. Băng Băng nhìn Rik hằn học rồi nhìn qua hai cô bạn nhờ sự giúp đỡ. Ngay lập tức Lệ Băng ra vẻ lạnh lùng:
-Nhóm Liên Băng luôn hoạt động tập thể.
Một câu nói nhắc ngầm là nếu không có Băng Băng cả Hạ Băng và Lệ Băng đều sẽ không gia nhập tổ chức rất lợi hại của Lệ Băng làm cho Rik hơi giật mình, nhìn Lệ Băng đầy hốt hoảng. Cố lấy lại bình tĩnh Rik nói:
-W cũng không thể chấp nhận những người thất hẹn làm công việc của một…
Chưa kịp nói “điệp viên” thì Rik đã bị Băng Băng chặn họng.
-Vậy sao còn gửi cho tôi cái này.
Băng Băng đưa ra tấm bảng.
Rik một lần nữa chưa kịp giải thích gì thêm thì cái cửa phòng bật tung vì bị một lực mạnh tác dụng. Một anh chàng bước vào …
Người ta có thể cảm nhận rõ một luồng khí lạnh lập tức xâm chiếm diện tích rộng lớn của căn phòng.
Ánh nhìn vô cảm không quan tâm đến bất cứ điều gì. Vẻ mặt lẫn dáng vẻ kiêu ngạo rất cuốn hút… Giọng nói đầy quyền lực vang lên:
-Thất hẹn không được phép.
Sau phút kinh hoàng ban đầu, Băng Băng khẽ phát ra tiếng nói:
-Wing~ Khánh Phong.
Wing thờ ơ quay lại rồi lại ngoảnh đi. Hai cô bạn thì tròn mắt khinh ngạc khi biết cô bạn Băng Băng của mình quen thủ lĩnh. Mà thực ra người có phản ứng trầm trọng nhất là Rik nhưng trước mặt thủ lĩnh anh ta cố gắng không để bộc lộ…
-Giải quyết chỗ này đi.
Wing ném tới mặt bàn của Rik cách đó chừng 5m một xấp gì đó rồi đút hai tay vào túi đi ra ngoài. Khi Wing bước chân ra khỏi cửa đồng nghĩa với ‘nguy hiểm’ của Băng Băng ập tới. Rik bắt đầu phùng phát trí tò mò của mình :
-Băng Băng? Sao em biết tên thủ lĩnh? Nói mau…
Băng Băng bị tra hỏi bất ngờ nên cứ tròn mắt nhìn quanh cố giấu đi biểu cảm ‘thẹn’ của mình, cho đến khi Hạ Băng và Lệ Băng cùng tham gia tra hỏi với Rik cô nàng mới bất đầu nói:
-Em tình cờ biết thôi, lạ lắm sao? -Tình cờ?... Nếu không phải thủ lĩnh nói thì không có ai có thể biết tên anh ấy. Anh làm ở đây hơn một năm mới được biết đấy-Rik nhìn Băng Băng nói bằng một giọng đe dọa và chắc chắn. Hai cô bạn cũng chẳng buông tha tiếp lời:
-Băng Băng. Mau nói có phải thủ lĩnh nói tên cho bạn biết…
Bị uy hiếp bởi ánh mắt sắc sảo của Rik, thái độ hơi không quan tâm đến bạn bè mà chỉ muốn thỏa lấp trí tò mò của mình của hai cô bạn nhưng Băng Băng vẫn tỏ vẻ thản nhiên, nói:
-Vậy thì lạ lắm à?
Câu nói chắc chắn của Băng Băng làm cho hai cô bạn bất ngờ. Họ đã từng nghe qua ‘thủ lĩnh’ của họ hành tung rất kín đáo và bí ẩn, quan trọng nhất là chẳng bao giờ quan tâm đến những câu hỏi vô nghĩa không cần thiết nên khi biết Băng Băng có thể hỏi được tên thủ lĩnh họ thở không ra hơi vì quá shock
Còn Rik ban đầu tỏ ra hơi kích động đập tay xuống bàn. Rồi quay đi gõ gì đó vào máy tính sau đó quay ra nhìn Băng Băng cười vui vẻ nói:
-Băng Băng em chính là Angel…Cuối cùng cũng tìm ra…-Rik hét lên
Lần này thì không chỉ mình Băng Băng kinh ngạc mà còn có kèm theo cả Hạ Băng và Lệ Băng. Ba cô nàng nhìn Rik thắc mắc chờ đợi một lời giải thích nhưng mãi không có kết quả nên Lệ Băng đành nghiêm mặt hỏi:
-Tại sao anh lại nói như vậy?
Bị thái độ nghiêm túc của Lệ Băng làm cho giật mình, Rik khó khăn nói L:
-Các em không cần biết chuyện này. Chúng ta bàn vào công việc thôi…-Rik đánh trống lảng và nhất quyết không chịu nói mặc cho ba cô nàng cùng đem ánh mắt đe dọa…
Cuối cùng sau bao nỗ lực, kết quả thu được của ba cô nàng vẫn là con số không. Còn về phần công việc, vì sự kiện Băng Băng là Angel nên chẳng cần phải nói gì thêm, Rik đã lập tức nhận cô nàng. Nhưng trước khi ra về, Rik còn nói:
-Băng Băng là trường hợp đặc biệt nên hai em không thể làm việc cùng Băng Băng
Cả ba cô nàng cùng quay lại nhưng Rik đã biến mất. Ý nghĩa của câu nói đó chỉ còn chờ ngày chính thức gia nhập Wing ba cô nàng mới có thể biết…Nhưng có thể chắc chắn Băng Băng sẽ phải gánh một nhiệm vụ nào đó cao cả lắm đây…
Hết chương 5.