Chương 35: Chương XXXIV: Căn chòi biến mất

Trường Học Các Vị Thần: Nguồn Gốc Phép Thuật

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Chương 34
Căn chòi biến mất
Carl buông Ellen xuống. Nó nhìn cô với ánh mắt lạ lẫm, nghi hoặc và trên hết là sợ hãi. Có chuyện gì đang xảy ra với người con gái này vậy? Cô ta chưa kết hợp với Magistry mà những ngày vừa qua cô ta sử dụng phép thuật còn thành thạo và mạnh mẽ hơn nó rất nhiều. Chẳng lẽ đây là điều mà cô ta nói là sự khác biệt? Nhưng rồi nó chợt nghĩ rằng, rất có thể những gì cô ta nói cũng chẳng có gì là sự thật. Rồi nó lại nghĩ về những gì nó vừa làm, nó đã nhảy đến để cứu cô ta khi đã biết cô ta đã lừa dối nó như thế nào và đặc biệt, nó còn một lỗi lo lớn về mục đích cô ta mong mỏi sự chỉ dẫn của nó đến Menvor. Mục tiêu của cô ta là gì và nó có góp phần nào trong kế hoạch phản bội lại các thần ở Lithendu của Ellen cùng đồng bọn của cô ta ngoài kia không? Những suy nghĩ cứ dồn dập ùa vào đầu nó, bất chấp tình thế ngàn cân treo sợi tóc xung quanh.
Nó đứng phắt dậy, bước lùi lại vài bước trong khi mắt vẫn nhìn chăm chăm vào cái thân hình yếu đuối, bất động của người con gái mà nó đã từng rất yêu quý và đã coi cô ta giống như một người bạn, một người bạn thật sự.
Nhưng rồi nó bỗng cảm thấy bị bóp chặt ở dưới bụng. Nó nhận ra thứ đang cuốn lấy nó là một cành gỗ lớn, xần xùi và thô cứng. Đến lúc này nó mới kịp nhận thức lại tình hình xung quanh và có kẻ, chính xác là thứ đã cứu nó khỏi một cái chết tức tưởi trong rừng. Nó bị kéo lên cao ngay tức khắc bởi lực nâng mạnh mẽ của cành cây lớn đó.
Phía bên dưới, lửa đã lan gần đến rất gần chỗ chúng, lũ Strigost không ngừng tấn công với những loạt tên bắn dày đặc và những cánh tay cây vẫn phải gồng lên chịu đựng. Nó để ý thấy Ellen cũng vừa được một cành cây khác nâng lên và đưa gần lại chỗ nó.

Đến lúc này, hai đứa đã ở vị trí rất cao. Nó có thể cảm nhận thấy những mũi tên bắn ngang dọc bên dưới không thể chạm tới chúng và tay nó có thể sờ vào tầng lá trần dày đặc bao phủ khắp khu rừng. Ở trên này, nó cũng mới có thể nhìn rõ ràng thứ đã cứu chúng. Một thân cây lớn với nhiều cánh tay dài và cứng. Cái cây này là bản phóng to hoàn hảo của Cây Lớn ở Mindi - Cái cây đã bật dễ sống dậy trong đêm Lễ Trưởng Thành. Nó nghĩ ngay đến việc cái cây đã lang thang suốt thời gian đó và vào đêm nay, giữa rừng hoang vu, Carl được nó phát hiện rồi cứu thoát chỉ trong gang tấc.
Carl không nói gì mà thực ra là không dám vì nó đang được mang đi với một tốc độ chóng mặt. Cái cây đúng hơn là đang chạy, chạy trốn khỏi lũ Strigost hung hăng và giận dữ phía bên dưới kia. Những cái rễ khổng lồ không ngừng quăng quật lên mặt đất, hất đổ những thân cây mảnh dẻ hơn trong rừng suốt quá trình nó tự dẹp đường để thoát thân. Carl để ý thấy Ellen đang yếu dần. Cô ta trong tái nhợt, có thể vì mất máu nhưng cũng có thể vì ánh trăng xanh ma mị, phản chiếu loang lổ sau những tán cây phía trên. Nhưng dù thế nào thì cô ta cũng đã kiệt sức. Mũi tên của lũ Strigost xem chừng đã cắm khá sâu và có thể có chứa độc dược, tuy không đủ để khiến đối phương chết ngay tắc lự nhưng cũng khiến nạn nhân của chúng phải mất máu, mê man, bất tỉnh.
***
Cây Lớn phóng vọt qua một rãnh sâu, đúng hơn là cái vực. Điều đó làm Carl suýt chút nữa rớt tim ra ngoài khi nó nhìn xuống cái rãnh đen hun hút bên dưới. Vậy là chúng đã bỏ lại lũ Strigost ở bên kia rừng. Trong khi những mũi tên cuối cùng được chúng phóng ra trong vô vọng, Cây Lớn vẫn không ngừng chạy. Tiếng rễ cây quật mạnh xuống nền đất để tiến lên, làm náo động mọi nơi chúng đi qua.
Đến khi đã chắc đủ an toàn, nó buột miệng nói với Cây Lớn, vì nó nghĩ, nếu cây đã biết đi thì nói chuyện cũng là điều có thể xảy ra. Nó nói trong hơi thở bị bóp nghẹn vì tức bụng:
- Làm ơn! Cho bọn tôi xuống!
Cái cây vẫn chưa dừng lại. Nó tiếp tục bị xóc lên khi cái cây quật đổ một hàng thông dài để rẽ đường.
Nó gào lên:
- Có người bị thương!
Cây Lớn vẫn tiếp tục di chuyển, không hề có ý định đáp trả.

Đến lúc này thì nó lại nghĩ đến việc cái cây không hề biết nói. Chẳng lẽ tránh được vỏ dưa biết phóng tên độc thì lại gặp phải một cái vỏ dừa biết di chuyển nhưng không thể hiểu ngôn ngữ của các thần. Không biết nói, có nghĩa là không thể suy nghĩ. "Vậy thì nó đang bị mang đi đâu nữa đây?" - Nó lại tiếp tục suy tưởng về những điều khủng khiếp sắp xảy ra.
***
Cây Lớn vẫn chạy băng băng cho đến khi chúng bước ra một vùng đồng cỏ với những thân cây thấp, mọc dày như một tấm thảm màu trắng bạc, phản sáng long lanh dưới ánh trăng xanh lờ mờ. Những cơn gió thỉnh thoảng lại vẽ lên những đường gợn sóng mềm mại, uốn lượn, đuổi nhau đến một vùng trống trải, nền đất gồ ghề, mọc nhằng nhịt những loại dây leo gai lớn, nằm thụt sâu xuống khỏi bề mặt chung, tạo thành một vùng lòng chảo khá rộng.
Cây Lớn vẫn bước đi, nhưng đã chậm dãi và những rễ cây có vẻ cẩn thận hơn như để tránh làm dập nát quá nhiều những thân cỏ mềm yếu phía dưới.
Khi cách vùng lòng chảo chừng năm mươi mét, Carl nhận ra, trong bóng đêm của những thân cây cao đến lưng trừng người, một bóng dáng nhỏ bé, lom khom, ẩn giấu dưới lớp áo choàng cũ nát bay phất phới, thân hình một phụ nữ đã lớn tuổi bất chợt hiện ra. Bà ngước lên nhìn nó với nụ cười hóm hỉnh và ánh mắt sắc lẹm. Bà ta khẽ quay người, đi vài bước và mất hút vào trong vùng tối của bóng đêm.
Cây Lớn dừng lại ngay chỗ bà lão đó xuất hiện lúc trước, đưa những cành cây vẫn đang quấn chặt lấy Carl và Ellen ra phía trước.
Ngực nó như bị bóp nghẹn bởi ý nghĩ nó và Ellen đang bị nhét vào một nơi cực kỳ khủng khiếp nào đó, theo sau bà lão kia. Nó cố gắng dãy dụa khi nói:

- Có chuyện gì vậy? Làm ơn, thả chúng tôi ra!
Nhưng Cây Lớn vẫn tiếp tục đưa nó và Ellen vào vùng không trống trải cho đến khi nó bất ngờ cảm nhận thấy có điều gì mềm mại như nước, vuốt nhẹ lên khắp cơ thể nó, một cảm giác lạnh buốt lan dọc từ đầu tới tận chân khiến nó có phần rùng mình. Nó nhìn sang Ellen, những mong cô cũng cảm nhận được điều như nó nhưng cô nàng vẫn bất động, toàn thân mềm giũ và yếu ớt. Nó lấy lại tinh thần để nhìn về phía trước, để xem rõ ràng thứ mà chúng sắp phải đối mặt.
Nó phải chớp mắt đến cả chục lần để chắc chắn rằng nó không hề nhìn nhầm. Ngay nơi mà chỉ vài giây trước là màn đêm rỗng không thì giờ đã định hình ra đầy đủ một căn chòi cũ kỹ được xây vượt ra hẳn ngoài khỏi vùng lòng chảo với những bậc thang méo mó và xô lệch, nằm đè lên những thang gỗ được dựng một cách cẩu thả, nối dài lên cao chừng ba thước. Một cánh cửa để mở với bên bản lề đã cong vênh, phía trong căn chòi hắt ra ánh đèn màu sáng vàng, điều duy nhất tỏ ra ấm áp so với những thứ đã cũ kỹ và mục nát xung quanh.
Lò sưởi đã được thắp lên. Carl biết điều đó bởi nó nhận ra lớp khói mỏng tang xuất hiện qua đường ống khói trên mái nhà được lợp ngói màu tím thẫm. "Có lẽ bà lão vừa rồi sống ở đây!" - Carl thầm nhủ trước khi nó được đặt xuống một cách nhẹ nhàng lên mặt sàn gỗ cọt kẹt và yếu ớt, ngay trước cửa vào căn chòi. Ellen cũng vừa được đặt xuống ngay cạnh nó. Máu vẫn rỉ ra từ chỗ vết thương trên vai nhưng giờ đã ít hơi nhưng có vẻ chúng đang chuyển dần sang màu thẫm. Carl không rõ điều đó là tốt hay xấu nhưng nó đang thực sự lo lắng cho Ellen.
Bà lão kia khập khiễng bước ra từ trong căn chòi, cắt ngang dòng suy tưởng của nó. Bà ta nhìn khắp người Ellen một lượt trước khi vẫy ta ra hiệu cho Carl, bằng mọi cách hãy mang Ellen vào bên trong.