Chương 68: Kì Thật Tôi Cũng Không Chán Ghét Cậu Đến Vậy!

Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi

Đăng vào: 12 tháng trước

.



"Quay lại khách sạn." Xe chạy được một lúc, Thịnh Diễn Chi đột nhiên lên tiếng, kêu tài xế lái trở lại khách sạn nơi đoàn phim "Cửu tiêu" tổ chức tiệc đóng máy.

Hắn muốn nhìn thấy mặt Lâm Cẩn!
Thịnh Diễn Chi từ trước đến nay luôn tùy tâm sở dục, hắn cũng lười đi suy nghĩ nguyên nhân.

Dù sao muốn thấy mặt thì liền đi gặp, cũng không phải chuyện gì đáng giá để phải xoắn xuýt suy xét.

Tài xế đem xe lái trở về khách sạn.

Thịnh Diễn Chi trở lại phòng riêng, đạo diễn thấy hắn lúc nãy vừa đi mà giờ đột nhiên quay lại thì rất kinh hỉ, nhưng cũng mang theo một tia nghi hoặc: "Thịnh tổng, ngài để quên thứ gì sao?"
Thịnh Diễn Chi nhìn quét một vòng trong phòng, không thấy được người bản thân muốn gặp, liền hỏi: "Lâm Cẩn đâu?"
Đạo diễn bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là trở về tìm người.

"Lâm Cẩn đi toilet còn chưa có trở về, tôi gọi cho cậu ấy ngay đây." Đạo diễn vừa nói vừa lấy ra điện thoại ra, bộ dáng ân cần hận không thể đem Lâm Cẩn đóng gói đưa đến trước ngực Thịnh Diễn Chi.

Không có biện pháp, đoàn phim bọn họ rất nghèo a, thật vất vả gặp được một kim chủ ba ba ra tay hào phóng, đương nhiên là muốn thỏa mãn mọi yêu cầu của người ta.

Lâm Cẩn vừa tiếp điện thoại, đạo diễn đã liên tiếp thúc giục cậu: "Mau trở lại phòng, đừng để Thịnh tổng phải đợi lâu......! Cái gì? Cậu phải về nhà? Không được không được, về cái gì mà về a!"
Cũng không biết Lâm Cẩn ở bên kia nói cái gì, đạo diễn bỗng nhiên phiền muộn mà nói: "Ai, không có biện pháp, Thịnh tổng chính là nhà đầu tư lớn nhất của đoàn phim chúng ta.

Sau này còn phải dựa vào người ta để có phí tuyên truyền.

Nếu đêm nay cậu cứ như vậy mà về, chọc giận hắn, không có tiền để tuyên truyền thì bộ phim chúng ta đây cực khổ quay sẽ chẳng ai thèm coi."
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, trên mặt đạo diễn không thấy nửa điểm phiền muộn, mặt đầy tươi cười nói với Thịnh Diễn Chi: "Ngài đợi một chút, Lâm Cẩn rất nhanh sẽ quay lại."
Thịnh Diễn Chi nhàn nhạt mà ừ một tiếng.

Quả nhiên, vài phút sau, Lâm Cẩn đẩy cửa phòng bước vào.

Tầm mắt Thịnh Diễn Chi dừng ở trên đôi môi bị chính mình hôn đến sưng đỏ của Lâm Cẩn, trong lòng như có thứ gì đó cào nhẹ một cái, hạ thân có chút kích động cùng khô nóng.

Thịnh Diễn Chi bất động thanh sắc, thẳng đến khi đạo diễn đem Lâm Cẩn đẩy đến trước mặt, hắn mới đứng dậy nói: "Theo tôi."
Lời này là nói với Lâm Cẩn, ngữ khí như một loại mệnh lệnh, giống như Lâm Cẩn là cấp dưới của hắn, tùy thời đợi hắn ra lệnh.

Lâm Cẩn đứng không nhúc nhích, không muốn dính dáng gì đến Thịnh Diễn Chi nữa.

Mắt thấy Thịnh Diễn Chi sắp đi ra ngoài, Lâm Cẩn vẫn cứ đứng yên như người gỗ, đạo diễn gấp đến độ đẩy cậu một cái.

"Mau chạy theo đi! Bộ phim này của chúng ta đành phải dựa vào cậu rồi."
Lâm Cẩn bất đắc dĩ nói: "Đạo diễn, bộ phim này Lê Hi đầu tư 2000 vạn, Thịnh Diễn Chi đầu tư 8000 vạn, đã có một trăm triệu rồi.

Một trăm triệu này còn không đủ để quay phần một sao?"
Đạo diễn thở dài: "Cậu không biết rồi.

Tuy rằng chúng ta không mời những diễn viên có nhân khí và thù lao cao, nhưng để quay một bộ tiên hiệp chân chính, chỉ trang phục thôi cũng đã tốn không ít tiền.

Tiếp đến chúng ta còn phải dựng hơn 300 cảnh quay, chỉ mỗi cái ma điện kia thôi đã bay hơn 50 vạn......"
Lâm Cẩn lắp bắp kinh hãi, thì ra dựng một cảnh quay lại cần nhiều tiền như vậy.

Khó trách hiện tại rất nhiều phim truyền hình cổ trang dùng nền xanh để thay thế cảnh thật, chỉnh sửa hậu kỳ vô cùng nhiều, cho nên người xem đều phun tào cảnh tượng quá giả, giống như đang xem trang web trò chơi cổ trang.

"Tiền này chính là bao gồm phí chế tác hậu kỳ, còn không biết có đủ dùng hay không."
Đạo diễn thoạt nhìn phi thường buồn khổ, làm cho Lâm Cẩn cũng không biết nên nói cái gì.

Đạo diễn vỗ vỗ vai cậu: "Tóm lại bộ phim tiên hiệp này chỉ dựa vào một trăm triệu là không đủ, còn phải nghĩ cách lấy thêm chút phí tuyên truyền phí.

Thời buổi này không tuyên truyền liền không có nhiệt độ, phim mà không có nhiệt độ thì làm sao bán vé, như vậy bao nhiêu tâm huyết của chúng ta đều uổng phí rồi."
Thấy đạo diễn nói đến hai mắt đều đỏ, một bộ dáng như sắp khóc tới nơi, Lâm Cẩn đành phải nói: "Tôi đi hỏi Thịnh Diễn Chi một chút, xem hắn có muốn thêm đầu tư hay không."
"Mau đi mau đi!" Đạo diễn vội vàng đem Lâm Cẩn đẩy ra ngoài, "Nếu cậu có thể làm Thịnh Diễn Chi chịu bỏ tiền ra, xong bộ phim này tôi lại tìm cậu làm nam một."
Lâm Cẩn vạch trần hắn: "Ông chỉ nhìn trúng núi tiền sau lưng tôi."
Đạo diễn da mặt dày nói: "Đều giống nhau, đôi bên cùng có lợi mà, không phải sao."
Thịnh Diễn Chi đang chờ ở thang máy, quay đầu thấy Lâm Cẩn còn ở phía sau, không kiên nhẫn nói: "Nhanh lên."
Lâm Cẩn hít sâu một hơi, nghĩ thầm: Chỉ là hỏi chuyện đầu tư mà thôi, nếu Thịnh Diễn Chi không muốn thì thôi.

Cậu đi đến trước mặt Thịnh Diễn Chi, duy trì khoảng cách ước chừng hai mét với đối phương: "Đạo diễn nhờ tôi hỗ trợ hỏi một chút về việc phí tuyên truyền.

Anh sẽ thêm đầu tư chứ?"
"Lại đây." Thịnh Diễn Chi bất mãn nói, "Đứng xa như vậy làm gì, tôi còn có thể ăn cậu sao?"
Lâm Cẩn không chút di chuyển, lại đem việc phí tuyên truyền hỏi lại một lần.

Thịnh Diễn Chi cười lạnh một tiếng: "Muốn tôi thêm đầu tư cũng không phải không thể, liền xem biểu hiện của cậu.

Lại đây, đừng để tôi lặp lại lần thứ hai!"
"Được, tôi hiểu rồi." Lâm Cẩn xoay người muốn rời đi.

Thịnh Diễn Chi thiếu chút nữa bị chọc tức tới bật cười, lạnh lùng nói: "Chỉ cần đêm nay cậu bồi tôi uống vài ly, tôi liền thêm 2000 vạn phí tuyên truyền."
Hắn chắc chắn Lâm Cẩn sẽ quay lại.


Nhưng bước chân Lâm Cẩn vẫn không ngừng, phảng phất như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

Mắt thấy Lâm Cẩn sắp quay lại phòng tiệc, Thịnh Diễn Chi nghiền ngẫm nói: "Nếu để mọi người trong đoàn phim biết bởi vì cậu không chịu bồi tôi uống vài ly rượu, dẫn tới bộ phim này quay xong không thể quảng bá, bọn họ có thể oán hận cậu hay không? Theo tôi biết, đạo diễn của các cậu rất mong chờ bộ phim này, ước chừng đã tốn hơn hai năm để chuẩn bị nó đi."
"Anh......đê tiện!" Lâm Cẩn quay đầu lại, tức giận trừng mắt nhìn Thịnh Diễn Chi.

"Đê tiện?" Thịnh Diễn Chi nhướng mày, lộ ra biểu tình cao ngạo, "Lâm Cẩn, cậu vẫn còn là trẻ con hay sao?"
Khẩu khí như kiểu đương nhiên này làm Lâm Cẩn tức giận đến không muốn mở miệng.

Cậu tình nguyện lúc trước Thịnh Diễn Chi đừng đầu tư 8000 vạn cho bộ phim này, tình nguyện không làm diễn viên chính, cũng không muốn cực khổ quay xong lại bị người ta không từ thủ đoạn ngăn cản nó quảng bá ra.

Cậu biết Thịnh Diễn Chi có quyền có thế, cho nên mới phẫn nộ không thôi.

Hành động của Thịnh Diễn Chi giống như là đem một người phủng đến chỗ cao, cho hy vọng, sau đó lại buông tay để người ta ngã xuống.

Thật đúng là tàn nhẫn!
Cảm xúc Lâm Cẩn có điểm kích động, ngực hơi hơi phập phồng: "Thịnh Diễn Chi, tại sao anh lại không chịu buông tha cho tôi? Anh rốt cuộc là muốn thế nào đây? Là bởi vì tôi không chịu giúp Giang Tinh Thần nên anh muốn chỉnh tôi đúng không!"
Ánh mắt Thịnh Diễn Chi trầm tĩnh mà nhìn cậu: "Tôi và Giang Tinh Thần chia tay rồi."
Cái gì?
Thình lình nghe thấy tin tức này, Lâm Cẩn không khỏi mà trừng lớn đôi mắt, nhất thời không phản ứng kịp.

"Cho nên tôi không phải muốn chỉnh cậu, chỉ là nghe Trịnh trợ lý nói tửu lượng của cậu rất khá, nên mới muốn cậu bồi tôi uống vài ly."
Lâm Cẩn: "......"
Cửa thang máy "Đinh" một tiếng, Thịnh Diễn Chi bước vào, ấn nút giữ cửa, mặt vô biểu tình nói: "Tiến vào.

Tôi đếm tới ba, nếu cậu còn không vào, đừng trách tôi làm khó dễ cậu!"
Lâm Cẩn cắn chặt răng, đi vào: "Tôi chỉ bồi anh uống ba ly, còn anh muốn mượn rượu giải sầu thì phiền anh tự đi tìm người khác.

Còn có, 2000 vạn phí tuyên truyền, một phân đều không thể thiếu."
"Cậu có tư cách gì để nói điều kiện với tôi." Thanh âm Thịnh Diễn Chi vô cùng ngạo mạn, "Tôi cảnh cáo cậu, đêm nay tâm tình tôi không tốt, cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước."
Lâm Cẩn ngậm miệng lại.

Kỳ thật cậu còn đang suy nghĩ vừa rồi Thịnh Diễn Chi nói chia tay là chuyện như thế nào.

Nếu cậu nhớ không lầm, Thịnh Diễn Chi và Giang Tinh Thần ở bên nhau mới một tháng, nhanh như vậy liền chia tay?
Lâm Cẩn nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này có khả năng liên quan đến vụ video của fan tư sinh gần đây.

Tuy rằng đối với việc hai người bọn họ nhanh như vậy đã chia tay thì cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng Lâm Cẩn cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi, không còn cảm xúc nào khác, tựa hồ chuyện này không có quan hệ gì với mình.

Mặc kệ Thịnh Diễn Chi là độc thân hay vẫn như cũ thích Giang Tinh Thần, Lâm Cẩn đều không muốn quan tâm, cũng không muốn lại liên lụy đến quan hệ của bọn họ.

Rốt cuộc làm pháo hôi là một chuyện vô cùng khó chịu.

Lâm Cẩn đi theo Thịnh Diễn Chi ra ngoài khách sạn, mở cửa lên xe, hỏi hắn: "Đi đâu?"
Thịnh Diễn Chi nói ra tên một hội sở.

Một đường hai người đều không nói chuyện.

Đến hội sở, Thịnh Diễn Chi nói giám đốc hội sở lấy năm bình rượu tới cho hắn, nhãn tên của mỗi bình rượu đều là tiếng nước ngoài, lại còn không phải tiếng Anh.

Lâm Cẩn có thể xem hiểu một ít, nhưng không phải do cậu có ngoại ngữ tốt, mà là lúc trước Thịnh Diễn Chi đã từng cười nhạo cậu quê mùa không biết phẩm rượu.

Lúc ấy Thịnh Diễn Chi chỉ nói bốn chữ: "Ngưu nhai mẫu đơn."
Ý tứ chính là không biết thưởng thức, có khác gì con trâu đem đoá hoa mẫu đơn xinh đẹp xem như cỏ khô mà ăn.

Nếu là bạn bè nói như vậy, Lâm Cẩn sẽ cảm thấy đây là lời nói vui đùa mà thôi.

Nhưng bốn chữ này lại từ trong miệng Thịnh Diễn Chi nói ra, mang theo một loại khinh miệt nồng đậm, khắc sâu vào trong lòng Lâm Cẩn.

Vì thế cậu tự ti một đoạn thời gian thật dài, còn trộm lên mạng học những thứ gọi là văn hoá phẩm rượu, hy vọng có thể hiểu biết nhiều hơn về thế giới của Thịnh Diễn Chi.

Như vậy lần sau Thịnh Diễn Chi dẫn cậu ra ngoài, sẽ không cảm thấy cậu không đủ thể diện.

Nhưng những chai rượu đó đều là do các nhà sản xuất nổi danh trên thế giới làm ra, đừng nói mua một chai rượu, ngay cả một cái nắp bình cậu đều không mua nổi.

Cho nên đến cuối cùng Lâm Cẩn cũng chỉ có thể nhớ kỹ tên những chai rượu đó, nhưng lại không biết chúng nó có hương vị như thế nào.

Đêm nay nhìn thấy một bàn những chai rượu quen thuộc này, Lâm Cẩn một trận hoảng hốt, cảm thấy hành vi của chính mình lúc trước buồn cười đến cỡ nào, có khác gì với những kẻ ham hư vinh chứ.

"Ngẩn người làm gì!" Thịnh Diễn Chi thấy Lâm Cẩn ở bên cạnh mình mà còn dám thất thần, một bộ dáng không đem hắn đặt ở trong lòng, làm hắn có chút khó chịu.

Lâm Cẩn phục hồi tinh thần, nhìn đến ly rượu đã được rót đầy ở trên bàn, liền bưng lên: "Ly thứ nhất."
Nói xong liền ừng ực đem ly rượu uống hết.

Thịnh Diễn Chi mắt lạnh nhìn cậu.

Lâm Cẩn chủ động rót ly thứ hai, lại một hơi uống hết.

Lúc cậu chuẩn bị rót thêm ly thứ ba, Thịnh Diễn Chi không thể nhịn được nữa, một phen nắm lấy tay cậu: "Tại sao cậu lại không thể giống như trước kia nghe lời một chút hả? Một hai phải chọc tôi sinh khí?"
"Tôi như thế nào lại chọc anh sinh khí?" Rượu Lâm Cẩn uống là rượu mạnh, trên mặt rất nhanh liền nhiễm một tầng hồng nhạt, "Tôi hiện tại không phải tình nhân của anh, không cần thiết phải dỗ anh vui vẻ."
Nói rồi cậu bẻ tay Thịnh Diễn Chi ra, lại rót cho chính mình thêm một ly, "Huống hồ tôi nhớ rõ anh rất chán ghét những lời nịnh nọt tôi nói mà, mắng tôi giả vờ thanh thuần, mắng tôi đê tiện, không biết liêm sỉ.

Ha....."
Lâm Cẩn ngửa đầu uống hết ly rượu thứ ba, sau đó quệt đi giọt rượu còn vương trên môi, nói: "Ba ly rượu, không nhiều không ít.

Anh nhớ phân phó Trịnh trợ lý đem 2000 vạn đưa tới đoàn phim."
Lâm Cẩn đứng lên hướng cửa đi ra.

Thịnh Diễn Chi lạnh lùng nói: "Đứng lại!"
Lâm Cẩn bước chân hơi ngừng lại.

Sau một lát, phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp của Thịnh Diễn Chi: "Lâm Cẩn, kỳ thật tôi cũng không chán ghét cậu đến vậy, tôi chỉ là không thích cậu vì tiền mà đi lấy lòng người khác.".