Chương 31: Sự Dịu Dàng Của Hắn

Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Sau đêm hôm qua cô được Thiên Bảo đưa về nhà , rốt cuộc thì Thiên Hạo và Duy Khánh vẫn chưa được tìm thấy.

Còn về phía kẻ chủ mưu muốn hãm hại cô lại không biết là ai.

Bây giờ không ai ở nhà vì phải lo lắng đi tìm kiếm bọn trẻ.

Cô ngồi dậy mà cảm thấy người nặng trĩu , gương mặt hơi ửng đỏ.

Bà quản gia đi vào
" Tiểu thư ! Cô không sao chứ ? "
" Quản gia Trương ! Cháu cảm thấy hơi mệt "
" Ấy trời ! Cô bị sốt rồi.

Để tôi gọi bác sĩ "
" Đừng cho ba mẹ cháu biết.

Họ sẽ lo lắng "
" Haizz ! Được ! Tiểu thư cứ nghĩ ngơi "
Quản gia đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho cô , nhưng lại như nhìn thấy ai đó liền đứng lại ngay cửa
" Lâm thiếu ! Ngài tìm tiểu thư sao "
" Phải "
" A ! Tiểu thư đang trong phòng.

Cô ấy bị bệnh nên ...!"
" Bị bệnh ? "
Cô nghe thấy tiếng nói quen thuộc liền biết đó là Hoàng Phong , nhưng hắn sao lại đến đây
Hắn lo lắng chạy vào nhìn cô , thấy sắc mặt cô yếu ớt liền nói
" Phiền bà mau gọi bác sĩ "
" Vâng "
Khi quản gia đi ra và đóng cửa lại , hắn mới đến bên cạnh cô ngồi xuống.

Gương mặt tuấn mĩ hiện lên sự lo lắng
" Em không sao chứ ? "
" Anh đến đây làm gì ? "
" Thì anh muốn gặp em nên mới đến "
" Đã gặp rồi ! Anh về đi "
Cô xoay đi tránh né ánh mắt hắn , đứng lên muốn lấy cốc nước
Hắn thấy vậy liền với tay kéo cô vào lòng , sau lại lấy ly nước cho cô
" Uống đi "
" Buông ra "
Cô nhận lấy ly nước rồi đẩy nhẹ hắn ra , sức lực cô giờ rất yếu nên không thể làm gì
" Sau lại để bệnh như vậy ...!Dầm mưa cả đêm ...!"
" ...!"
" Haizz ...!"
Hắn đứng dậy bỏ đi ra ngoài , cô thấy vậy cũng nghĩ hắn mất kiêng nhẫn nên trở về.

Liền nằm xuống giường đợi bác sĩ lên
Một lát sau rốt cuộc bác sĩ cũng lên , nhưng điều quan trọng là hắn cũng có mặt
" Sao anh chưa về "
" Tôi có nói sẽ về sao "
" Anh ...!"
" Được rồi ! Khám đi "
Bác sĩ đến gần cô bắt đầu khám , sau một ít phút mới đứng lên
" Phượng tiểu thư không sao.

Chỉ là bị cảm lạnh do dầm mưa quá lâu.

Nhưng sốt cũng không nhẹ , phải uống thuốc điều độ và ăn uống đủ chất mới nhanh khỏe lại "
" A ! Cảm ơn bác sĩ.

Tôi tiễn ông "
Quản gia dẫn bác sĩ ra ngoài lấy thuốc , để lại hắn với cô trong phòng.

Hắn bước lại bàn cầm khay có đặt một tô cháo và một ly sữa trên đó.

Nhìn làn khói nghi ngút và mùi thơm tỏa ra từ tô cháo khiến cô hơi đói
" Nào ! Ăn chút gì đi "
Hắn ngồi xuống ghế bên cạnh giường , cầm tô cháo lên mút từng muỗng cho cô
" Em tự ăn được "
Cô khó chịu nhăn mài muốn cầm lấy tô cháo nhưng hắn không cho
" Há miệng ra "
Cô buồn bực nghe lời , ngoan ngoãn cho hắn đút
Cảm nhận hương vị ngọt ngào chảy đều trong miệng , hương thơm và sự đậm đà của cá hòa quyện vào nhau.

Hương vị này rất ngon , làm cô nhớ đến khi còn nhỏ bản thân cũng đã bị bệnh.

Và được ai đó làm cho món cháo này , đến bây giờ cô vẫn nhớ tới hương vị này.

Tính ra cũng chỉ có lần đó mà thôi ...!
" Cháo này là ai nấu vậy ? "
" Ngon không "
" Ừa ...!"
Cô bậm môi gật đầu , đôi mắt long lanh chờ đợi câu trả lời.

Hắn hơi mỉm cười nhẹ
" Hỏi nhiều quá.

Ăn đi "
" Ư ...!"
Cô định nói gì đó nhưng khi vừa há miệng đã bị hắn đút muỗng cháo vào miệng.

Liền không nói gì nữa , ngoan ngoãn ăn cháo
" Em gầy đi rồi "
" ...!"
" Uống sữa đi "

Hắn đưa ly sữa cho cô , cô cầm lấy uống rồi như nhớ ra gì đó liền hốt hoảng níu lấy tay hắn
" Tụi nhỏ ...!bọn chúng vẫn chưa tìm thấy ...!"
Hắn thấy cô nước mắt đọng nơi khóe mi mà không khỏi đau lòng , vươn tay lau nước mắt cho cô dịu dàng nói
" Ngoan ! Bọn trẻ sẽ không sao.

Tôi đã cho người đi tìm , em cứ yên tâm mà dưỡng bệnh "
" ...!"
Cô buông hắn ra nhìn xuống sàn nhà , đôi mắt tím than lo lắng hiện hữu
" Nào ! Uống thuốc đi.

Sau khi uống xong rồi ngủ một giấc "
Hắn đưa thuốc cho cô , cô cũng đành ngoan ngoãn nghe lời.

Nằm xuống giường , khóe mi nặng trĩu nhìn lên trần nhà trắng.

Ánh sáng bình minh chiếu rọi vào , cô dần chìm vào giấc ngủ sâu ...!
Hắn thấy cô chịu ảnh hưởng của thuốc đi vào giấc ngủ liền đứng dậy đi đến bên cửa sổ kéo rèm lại.

Đôi mắt hiện hữu hình bóng cô , hắn đưa tay vuốt nhẹ tóc cô.

" Anh sẽ bảo vệ em.

Đừng sợ , hãy ngủ một giấc thật ngon ...!"
Hắn hôn nhẹ vào trán cô , sau đó cầm khay đi ra ngoài.

Cánh cửa khép lại , hắn bước xuống nhà , người hầu nhìn hắn sợ hãi và e dè
" Quản gia ! Khi Tuyết nhi tỉnh lại , bà liền gọi cho tôi.

Tôi có việc phải đi "
" Vâng ! Lâm thiếu "
" Ừ ...!"
Hắn đưa khay cho người hầu rồi đi ra cửa , đôi mắt dịu dàng khi nhìn cô đã không còn.

Thay vào đó là sự lạnh lẽo
" Thiếu gia "
Lưu Nhân đứng đợi ở xe , nhìn thấy hắn ra liền cung kính
" Đến đó "
Nhả ra hai chữ đầy lạnh lùng , hắn bước lên xe
________________
Một lát sau chiếc xe dừng lại tại một ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô , cánh cổng lớn mở ra.

Nhìn nơi đây trong sáng sủa nhưng lại tỏa ra sự âm u lạnh lẽo.

Hắn uy nghiêm bước xuống , một dàn vệ sĩ cung kính cúi đầu chào hắn
" Làm tới đâu rồi ? "

Hắn lạnh lùng hỏi một nam nhân vừa đi ra từ căn biệt thự , mái tóc xanh lá bồng bềnh.

Đôi mắt đen láy lãng tử với cặp mắt kính trắng.

Mũi cao.

Môi đỏ mỉm cười nhẹ.

Cơ thể thư sinh mặc một chiếc áo thun và quần jean dài.

Bên ngoài là chiếc áo khoác dài màu trắng.

Đó không ai khác là bác sĩ tư nhân lần trước của hắn ...!Thượng Quan Gia Huy !
" Ây da ! Vừa gặp đã hỏi đến việc khác.

Tôi là bạn anh mà không hỏi thăm câu nào "
Gia Huy bước lại gần giở giọng bỡn cợt
" Nói "
" Haizz ! Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Tôi đã cho hai cô gái đó mỗi người một óng thuốc thử nghiệm.

Kết quả anh tự xem đi "
Hắn cùng Thượng Quan Gia Huy đi vào biệt thự , cả hai đi vào một căn phòng có quỷ đạo.

Vệ sĩ canh gác khắp nơi , lại có cơ quan nguy hiểm
Đi một lúc phía trước mới xuất hiện một cái phòng giam , những thanh sắc đen hiện lên một nguồn điện mờ ảo.

Hắn ngồi xuống ghế lạnh lùng nhìn vào trong , nơi có hai nữ nhân đang bị 3 tên nam nhân tàn bạo cưỡng bức.

Và cả 3 tên côn đồ đó mỗi người đều bị đứt một cánh tay
" A....!ưm ...!cứu với ...!a~ đau...!quá ...!"
" A~ ...!nhẹ một ...!chút ...!ưm ....!"
Tiếng rên rỉ khiến người nghe nổi da gà , Gia Huy nhìn hắn ngồi đó xem mà lắc đầu
" Này ! Hai cô gái đó đắc tội gì với anh à ? "
" Hừ ! "
" Lần đầu tôi thấy anh tức giận như vậy.

Hôm trước tôi đang chế tạo loại thuốc mới thì Lưu Nhân xông vào quăng cho tôi hai cô gái với 3 tên côn đồ máu me đầy người.

Nói là anh bảo phải khiến họ sống không bằng chết , rồi phải quay phim lại.

Tôi khá bất ngờ đó "
" Sao rồi ? Làm thế nào ? "
" À thì ! Tôi cho hai ả một chút liều lượng của thuốc kích dục.

Bọn họ làm vậy đã hai ngày hai đêm liên tiếp rồi.

Chắc cũng sắp không chịu nổi.

Tôi còn cho bọn họ vài liều thuốc gây ngứa , rồi còn cắt lưỡi.

Móc hai mắt bọn chúng ra nữa.

"
" Khiến hai ả ta đau khổ một chút.

Đừng để chết là được "
" Mà anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.

Theo như tôi biết thì hai cô gái đó là tiểu thư danh giá của Trịnh gia và Lưu gia.

Tôi còn nghe nói mới hôm qua anh còn công khai đối đầu với hai tập đoàn nhà họ , khiến Trịnh thị cùng Lưu thị bây giờ khốn đốn sắp rơi vào tình trạng phá sản.

Lại nghe nói anh huy động lực lượng đi khắp nơi tìm kiếm hai đứa trẻ nào đó , khiến cho giới thương trường lo ngại không dám ho he gì.

Gây ra bao nhiêu chuyện như vậy , rốt cuộc là vì cái gì ? Nghe nói tổng thống nước Anh cũng vì chuyện này mà muốn gặp anh đó , dù sao anh cũng nắm giữ 4/10 thị trường tài chính của thế giới.

làm vậy có hơi quá không ?
Gia Huy nheo mài nói lên suy nghĩ , còn hắn lại không quan tâm.

Nơi đáy mắt chỉ hiện lên sát khí
" Điều tra cho tôi kẻ đã gây ra thảm họa cho Phượng gia 8 năm trước "
Hắn nói rồi bỏ đi , để lại Gia Huy ngơ ngác
Hắn nhìn ra bầu trời , đi đến khu vườn rộng lớn.

Từ đầu đi đến một con hổ trắng uy mãnh.

Bộ lông trắng mượt mà lung lay trong gió.

Đôi mắt hổ phách lạnh lùng hiện lên hình ảnh của hắn.

" Tiểu Bạch ! "
Hắn mỉm cười nhẹ đi đến vuốt ve con hổ trắng đó.

Gaooooo
Tiếng gầm vang lên , con hổ được gọi là tiểu bạch dụi đầu vào tay hắn như vui mừng
" Lâu rồi không gặp ...!"
Hắn ngước lên bầu trời , cầm lên sợi dây được đeo trên cổ con hổ tiểu Bạch.

Ở giữa là một cái mặt hình tròn giống như đồng hồ.

Hắn mở nó ra thì bên trong xuất hiện hai mặt có hai tấm ảnh nhỏ , một mặt là hình ảnh một gia đình vui vẻ , một ông lão cùng hai vợ chồng trung niên , người phụ nữ đang bế một đưa trẻ nhỏ.

Đứng giữa là một cậu bé tầm 8 tuổi tuấn lãng mỉm cười , bên cạnh là con hổ trắng nhỏ.

Tấm ảnh này là một gia đình hạnh phúc ...!
Còn một mặt bên kia là hình ảnh một cô bé gái xinh đẹp đang mỉm cười , mái tóc đen mượt dài ngang vai tung bay trong gió.

Đôi mắt tím chan chứa sự vui vẻ.

Chiếc đầm trắng thuần khiết đứng giữa cánh đồng với bồ công anh , đó là một tiểu mĩ nhân như thiên thần ...!
Đôi mắt hắn hiện lên sự đau buồn vuốt ve cả hai tấm hình ....!
" Những thứ quan trọng nhất đối với ta chính là gia đình.

Và người con gái này đây ...!"
Lời nói của hắn như vang vọng cả bầu trời , ánh sáng nhẹ nhàng chiếu rọi xuống.

Cơn gió lướt qua mát mẻ như đưa đi tất cả những chân tình của hắn vào thời gian ...!