Chương 18: Trở Lại

Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh

Đăng vào: 12 tháng trước

.



1 năm sau :
Trong thư phòng có nhiều người tụ họp lại , người đàn ông trung niên với mái tóc đen bạc.

Còn đâu khí thế lãnh đạo ngày nào trên thương trường.

Gương mặt ông nghiêm nghị nhìn vào một nam một nữ ngồi đối diện
" Y Nhu , nửa năm nữa con và Hoàng Phong sẽ kết hôn.

Các con đã có dự định gì chưa ? "
" Vâng , vẫn chưa ạ " Y Nhu nhẹ nhàng nhìn ông
" Các con cũng lớn rồi , Y Nhu con cũng đã là một thư kí tài năng.

Các con nên tính chuyện tương lai " Bà đứng kế bên nhẹ nhàng khuyên bảo
" Đúng vậy ! Ta nghĩ ta sẽ giao tập đoàn này lại cho con và Hoàng Phong ....!" Ông cũng đồng ý tiếp lời
" Dạ , chúng con biết rồi.

Phong ca , anh nghĩ thế nào ? " Y Nhu quay qua người nam nhân lạnh lùng không nói lời nào hỏi
" Tùy "
Chỉ một câu duy nhất mang theo sự âm trầm , ông bà nhìn thấy vậy không khỏi thở dài
" Chỉ có thể trách trời cho chị con và em con chết quá sớm ...!Nếu không ...!"
" Cô ấy không chết , vẫn chưa tìm thấy xác thì vẫn còn hi vọng.

Đừng nói những điều như vậy nữa " Hắn tức giận đứng lên nói rồi quay đi ra khỏi phòng , để lại một khoảng không gian căng thẳng.

Y Nhu nhìn theo bóng lưng hắn , đôi mắt xanh dương mang theo tia đau lòng ...!
____________
Hắn phóng xe đi đến một cánh đồng oải hương , cảm nhận từng luồn gió mát mẻ.

Đã 1 năm trôi qua rồi , kể từ khi cô mất tích sau trận tai nạn máy bay ...!Hắn đã điên cuồng cho người tìm kiếm , hắn đã cho người điều tra mọi thứ về cô.


Hắn muốn biết những thứ cô yêu thích và quan tâm đến , hắn đã hiểu ra rồi.

Hắn đã sai thật rồi ...!khi nghe tin cô sẽ chết thì hắn đã đau đớn như thế nào.

Trái tim hắn như bị ngàn mũi kim đâm xuyên qua vậy ...!Hắn biết hắn yêu cô , biết bản thân ngu ngốc như thế nào.

Đã từ lâu một hình bóng bé nhỏ luôn đi theo sau hắn đã dần chiếm lấy trái tim hắn rồi ...!Nhưng hắn lại không biết trân trọng , hắn đã tỏ ra chán ghét cô và đến khi cô không còn theo hắn nữa.

Hắn mới cảm thấy khó chịu khi cô không còn bên cạnh ...!hắn đã sỉ nhục và khinh bỉ cô.

Chỉ vì sự kiêu ngạo và cứng đầu của bản thân mà hắn đã đánh mất đi người con gái hắn yêu nhất , để rồi khi nhận ra đã không còn thấy hình bóng của cô tại nơi đây ...!
Đưa đôi mắt đỏ thẳm nhìn lên bầu trời , cảm nhận từng cơn gió đi qua.

Nơi đây là nơi mà cô hay tới , cánh đồng oải hương khi nhỏ cô đã cùng hắn chơi đùa.

Hắn có thể thấy được nụ cười hạnh phúc của cô , có thể thấy được cô vẫn mãi bên cạnh hắn.

Cô không chết ...!chỉ là do cô mất tích thôi.

Cô chỉ đi đâu đó trong một khoảng thời gian dài , rồi cô sẽ trở về bên hắn.

Vẫn sẽ là nụ cười dịu dàng và gọi tên hắn.

Vẫn sẽ là ánh mắt yêu thương ngưỡng mộ khi thấy hắn.

Nhưng ...!tại sao cô lại đi lâu như vậy ? Đã 1 năm rồi , hắn không thể chịu nỗi nữa đâu.

Nỗi thương nhớ cứ dần chiếm lấy tâm trí hắn ngày một nhiều , hắn nhớ cô.

Muốn ôm cô vào lòng và mãi mãi không để cô thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Hắn đã chờ cô hơn 1 năm qua và cứ mãi tìm kiếm trong vô vọng.

Nhưng hắn tin , hắn tin một ngày cô sẽ trở về.

Dù là một tia hi vọng ...!hắn vẫn muốn thấy cô đứng trước mặt mình ...!Chỉ vậy thôi ...!
Hắn cầm trên tay chai rượu và nốc cạn , gương mặt yêu nghiệt chứa chan sự đau khổ , hắn ngồi bệch xuống nền cỏ.

Đưa tay chạm nhẹ vào những bông hoa oải hương tím mà nhớ lại quá khứ
*********
[ Phong ca , lại đây đi.

Nó rất đẹp , phải không ? ]
[ Ha ha , anh nhìn xem.

Nó thật đáng yêu ...!]
[ Phong ca , anh có biết vì sao Tuyết nhi thích hoa oải hương không ? Không phải vì nó giống với đôi mắt của em.

Mà là vì ...!]
******
" Mà là vì ...!? Chết tiệt , không thể nhớ được ...!"

Hắn ngước mắt lên nhìn bầu trời , cơ thể tỏa ra sự bi thương nhàn nhạt.

Bỗng có tiếng nói ở phía xa gây sự chú ý của hắn ...!
" Em dẫn anh ra đây làm gì ? "
" Vì em muốn anh nhìn đến những đóa hoa oải hương "
" Hử ? "
" Nó thật đẹp , đúng không ? "
" Anh thấy nó rất bình thường "
" Hừ ! Anh không biết gì cả ...!oải hương tượng trưng cho sự chung thủy ...!"
####
Chung thủy sao ? Đúng vậy ...!em ấy đã nói thế
[ Phong ca , anh có biết vì sao Tuyết nhi thích oải hương không ? Không phải vì nó giống với đôi mắt của em đâu.

Mà là vì nó có ý nghĩa là sự chung thủy.

Tuyết nhi chỉ thích một mình Phong ca thôi.

Mãi mãi chỉ như vậy ...!]
Em đã nói như thế mà , em chỉ thích một mình anh thôi.

Vậy tại sao em lại ra đi bỏ lại mình anh chứ ? Tại sao em lại đối xử với anh như vậy ? Anh biết sai rồi , xin em hãy trở lại bên anh.

Có được không ? Tuyết nhi ...!
Hắn ngồi đó với bao kỉ niệm được chôn sâu trong đáy lòng , nỗi đau , hối hận ,và sự khống khổ đang bao trùm lấy người đàn ông lạnh lùng uy phong ngày nào.

Giờ đây chỉ còn là một người con trai ấp ủ tình yêu to lớn và sự đau thương ...!
_______________
Sân bay quốc tế
Một người con gái xinh đẹp dắt tay một tiểu soái ca đứng đó , là trung tâm trong mọi ánh nhìn.

Phía sau họ còn có một chàng trai tuấn mĩ với mái tóc nâu đồng rũ xuống vầng trán cao.

Đôi mắt cam đậm sâu lắng nhẹ nhàng lướt qua từng cảnh vật.

Mũi cao , môi mỏng nhạt hồng nở nụ cười nhẹ.

Chiếc áo thun đen và quần jean dài tôn lên thân hình khỏe mạnh lực lưỡng.


Còn người con gái đi trước đang dẫn tay cậu thiếu niên có mái tóc đen dài ngang eo uốn lượn.

Đôi mắt được che bởi chiếc kính mát to đen.

Để lộ sống mũi hoàn hảo.

Khóe môi mỏng hồng nhuận mỉm cười dịu dàng.

Cơ thể quyến rũ đẫy đà vận một chiếc váy trắng ngang đầu gối.

Còn cậu thiếu niên kia lạnh lùng với mái tóc đen hơi rối.

Đôi mắt tím lạnh nhạt nhìn xung quanh.

Mũi cao , môi bạc mỏng.

Hàng mài kiếm uy nghiêm hơi nheo lại vì những ánh mắt xung quanh.

Bộ âu phục đen toát lên khí chất của một thiếu gia cao quý.

Cả 3 đều là trung tâm của sự chú ý ...!
" Anh nghĩ sao Evit ? " Người con gái nhẹ nhàng nói với chàng trai phía sau vẫn đang ngắm nhìn cảnh vật
" Thật đẹp "
" Anh sẽ thích nó nhanh thôi ...!"
" Thật vinh hạnh cho tôi thưa quý cô "
" Đã lâu rồi nhỉ ? Dù như thế nhưng đã có nhiều chuyện thay đổi.

Quê hương ...!ta đã trở về ...!"