Đăng vào: 12 tháng trước
"Hắn tên là Sở Bạch.
" Ân Trường Hoan cũng không biết Sở Bạch là ai, chỉ nhớ hắn bán tranh chữ "Có thể là một thư sinh."
Mắt Diệp Hoàn nheo lại, khóe miệng như có như không cong cong.
"Bái kiến thái tử điện hạ." Sở Bạch thở dài hành lễ với Diệp Hoàn "Tại hạ Sở Bạch, là một cử nhân đất Thục.
Trước đó bị sốt ở nên hôn mê ở đầu đường, may mắn được quận chúa cứu giúp, phái người đưa tại hạ đi y quán, còn lưu lại năm mươi lượng."
Hắn nhìn về phía Ân Trường Hoan "Đa tạ quận chúa."
"Chuyện nhỏ.
" Ân Trường Hoan khoát khoát tay, dư quang thoáng nhìn qua sắc mặt Diệp Hoàn, trong lòng âm thầm kêu khổ, Diệp Hoàn vì nàng còn có thể thuận nước đẩy thuyền để nàng nghĩ Cố Nguyên bất lực, Diệp Hoàn thích nàng như vậy nay lại gặp một tên da dẻ trắng trẻo thế này mà không ghen mới là lạ, lập tức nói "Dù là người nào té xỉu ở ven đường thì ta đều sẽ làm thế."
Diệp Hoàn liếc Ân Trường Hoan một chút, sâu trong đáy mắt hiện lên ý cười, quay đầu nhìn Sở Bạch, lạnh nhạt nói "Ngươi biết ta là thái tử?"
"Thái tử cùng quận chúa là hôn phu thê." Ngữ khí Sở Bạch vừa cung kính lại không hèn mọn "Có thể thay quận chúa chỉnh trâm cài tóc ngoại trừ thái tử thì còn có thể là ai."
"Ngươi ngược lại rất thông minh.
" Ý vị khen ngợi không rõ, Diệp Hoàn ôn hoà nói với Ân Trường Hoan "Chúng ta đi vào đi."
Ân Trường Hoan gật đầu, nhìn về phía Sở Bạch đang muốn nói chuyện "Sở Bạch cáo từ, sớm cung chúc quận chúa cùng thái tử điện hạ loan phượng hòa minh, sống đến đầu bạc."
"Đa tạ." Diệp Hoàn lộ ra nụ cười duy nhất từ lúc nhìn thấy Sở Bạch.
Sở Bạch lại vái chào, đưa mắt nhìn Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn tiến vào phủ quận chúa mới quay người rời đi, trở lại trạch viện mà hắn thuê lại của nhà dân.
"Mới vừa rồi có phải chàng không vui?" Ân Trường Hoan lay lay tay Diệp Hoàn "Ta chỉ là thấy hắn đáng thương mà thôi."
Mặt Diệp Hoàn không thay đổi nhìn Ân Trường Hoan "Chẳng lẽ không phải bởi vì hắn đẹp?"
"Cái này..." Ân Trường Hoan gượng cười "Đương nhiên cũng có nguyên nhân này, nhưng là Hoàn Hoàn chàng yên tâm, trong lòng ta, bất luận kẻ nào cũng không sánh nổi chàng.
Chàng chính là người đẹp nhất."
Diệp Hoàn liếc nàng một cái, như cười như không nói "Vậy ta phải cám ơn nàng?"
Ân Trường Hoan cười ha ha, nói "Không cần không cần, quan hệ chúng ta ra sao, nói cám ơn sẽ xa lạ."
"Kỳ thật ta trước đó từng thấy Sở Bạch này.
" Ân Trường Hoan kể lại chuyện lần đầu tiên gặp Sở Bạch cho Diệp Hoàn nghe, cuối cùng cảm khái nói "Hồng nhan họa thủy, hại chính mình cũng hại người khác."
Diệp Hoàn nói "Ta thấy sở dĩ sẽ nháo đến như vậy là do hắn không đứng ra xử lý."
"Là sao?"
Ngữ khí Diệp Hoàn bình tĩnh "Vị Quách tiểu thư kia đã có thể làm ra chuyện như vậy, có thể thấy hắn chắc chắn không thể không biết tình cảm của Quách tiểu thư, nhưng hắn lại không nói rõ ràng với Quách tiểu thư để cho nàng ta cứ ôm lấy hi vọng, cuối cùng mới tạo thành cục diện như thế."
"Cái này..." Ân Trường Hoan cảm thấy ở trong đó có chút không đúng "Thế nhưng là hắn là nam tử, nói rõ ràng với Quách tiểu thư hình như cũng không tốt lắm."
Chuyện trọng yếu nhất là một khi tính sai thì có bao nhiêu mất mặt đây, Ân Trường Hoan đối với cái này thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.
Diệp Hoàn nhíu mày "Sao nàng lại nói giúp Sở Bạch vậy?"
"Không có.
" Trực giác nói cho Ân Trường Hoan hiện tại không thể nói hộ cho Sở Bạch nữa, nàng vô cùng thành khẩn "Ta cảm thấy chàng nói rất có đạo lý, đều là Sở Bạch sai."
Diệp Hoàn nhéo nhéo tay Ân Trường Hoan tay, phi thường công chính mà nói "Cũng không phải đều là lỗi của hắn, nhưng hắn không thể trốn tránh được trách nhiệm."
"Chàng nói đúng." Ân Trường Hoan đã khẳng định Diệp Hoàn là đang ghen, nam nhân của mình thì có thể làm sao đây, còn không phải chỉ có thể dỗ dành thôi ư.
Diệp Hoàn giật giật khóe môi, mỉm cười mê chết người không đền mạng "Đột nhiên muốn ăn đồ cay, lát nữa bảo phòng bếp làm tôm tươi cay đi."
Vì để Ân Trường Hoan trở thành một tân nương xinh đẹp nhất, vào tháng năm mấy người Trương ma ma đã không cho phép Ân Trường Hoan ăn thức ăn cay, lúc ở trên xe ngựa Ân Trường Hoan có phàn nàn với Diệp Hoàn, nói nàng rất muốn ăn tôm tươi cay.
Nhưng khi đó Diệp Hoàn cũng không có nói hắn cũng muốn ăn, mà là khuyên Ân Trường Hoan nhẫn nại mấy ngày.
Cho nên đây coi như là ban thưởng sao, Ân Trường Hoan mím môi, dù sao thái tử muốn ăn, Trương ma ma cũng không thể ngăn cản.
Bữa tối, Ân Trường Hoan được như ý nguyện ăn tôm cay, vừa cay lại thơm, ăn rất ngon nha.
Khó khăn lắm mới được ăn tôm cay, Ân Trường Hoan ăn một miếng rồi lại nhiều miếng, cuối cùng không ngủ được, nghĩ đông nghĩ tây rồi nghĩ đến một chuyện.
Tiền của dưới danh nghĩa của nàng thì nhiều không đếm hết, nhưng nàng căn bản không dùng nhiều như vậy, giữ lại thì quá chật khố phòng, không bằng để cho bọn chúng phát huy tác dụng khác.
Suy nghĩ nửa đêm, ngày hôm sau, Ân Trường Hoan gọi Đinh Tiến tới nói suy nghĩ của nàng ―― nàng nghĩ đến một thư viện để những người không có tiền để đóng học phí có thể đi học, không giới hạn ở nam nhi, còn có cả nữ nhi.
Ai quy định làm quan chỉ có thể là nam nhân, chỉ cần thông qua khoa cử, nữ tử cũng có thể làm quan.
Đinh Tiến nghe xong còn mơ hồ, mở thư viện? Hắn không nghe lầm chứ.
"Quận chúa, người không phải đang đùa tại hạ đấy chứ?"
"Sao ta lại phải đùa ngươi.
" Ân Trường Hoan nghiêm mặt nói "Ta là rất nghiêm túc nói với ngươi chuyện này, đồng thời chuẩn bị đem chuyện này giao cho ngươi làm."
Đinh Tiến khổ sở "Quận chúa, người để ta đi điều tra mấy việc chém chém giết giết còn được, thế nhưng mở thư viện không phải khó xử ta sao."
Đinh Tiến nhiều nhất cũng chỉ có thể mua trạch viện xem như thư viện, nhưng mà mở thư viện không chỉ có trạch viện là được, còn cần phu tử cùng học sinh.
Mà Ân Trường Hoan mở thư viện là vì bách tính nghèo khổ, đến lúc đó làm sao sàng chọn học sinh cũng là chuyện rất quan trọng.
"Vậy ta tìm ai?" Dưới tay nàng có thể làm việc cũng chỉ có mấy người Đinh Tiến.
"Tìm thái tử.
" Đinh Tiến lập tức nói "Bên cạnh thái tử có rất nhiều nhân tài, việc mở thư viện không phải vấn đề."
"Không được " Ân Trường Hoan lắc đầu "Chàng ấy đã bận rộn như vậy ta không thể cho thêm phiền phức được, lại nói đây là chuyện của ta cần làm, ta mới không muốn tìm chàng ấy."
Đinh Tiến suy tư một hồi, đề nghị "Nếu không thì quận chúa cũng giống như các thái tử, vương gia, đại thần nuôi mấy phụ tá."
"Đi đâu để tìm đây?" Có phải là nhặt cải trắng đâu, tùy tiện cũng có thể tìm tới.
Đinh Tiến làm sao biết "Cái này có thể tìm nhưng không thể cầu."
Ân Trường Hoan chán nản nhìn Đinh Tiến, nói như không vậy, cần ngươi để làm gì.
Đinh Tiến không cho được ý kiến gì hữu dụng, Ân Trường Hoan chỉ có thể tự nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại rồi ngủ thiếp mất.
Sau khi tỉnh lại nàng thở dài nghĩ quên đi, từ từ sẽ đến, đây không phải chuyện nhất thời có thể làm xong.
Trước hôn lễ ba ngày, Đông Cung đưa sính lễ tới, số lượng nhiều, vượt xa Đoan vương gia mới kết hơn hơn một tháng trước.
"Sính lễ nhiều như vậy, không biết đồ cưới sẽ có bao nhiêu!" Người xem náo nhiệt cảm khái nói.
"Dù sao cũng có rất nhiều, Đức Dương quận chúa là gả vào hoàng gia làm thái tử phi, đồ cưới có thể ít sao?"
Lúc Ân Bạch Tuyết biết được tin tức này thì nàng đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị nhập phủ Đoan vương.
Vừa rồi người của phủ Đoan vương đến truyền lời, bảo nàng buổi chiều tiến vào phủ Đoan vương.
Nàng nhìn mấy chiếc hòm trước mặt, nghĩ đến hôm nay phủ Đức Dương quận chúa chắc sẽ rất náo nhiệt, Ân Bạch Tuyết nhắm mắt, bờ môi cắn ra máu.
Cái kia rõ ràng nên là nàng, vì sao lại biến thành như bây giờ.
Hôm sau là ngày chính thêm đồ, phủ Đức Dương quận chúa từ sáng sớm đã mở cửa lớn.
Kỷ Oánh Oánh tới sớm nhất, nhìn thấy sính lễ cùng đồ cưới, Kỷ Oánh Oánh chậc chậc nhìn Ân Trường Hoan "Ta phảng phất như thấy trên thân thể ngươi vạn trượng kim quang, lóe mù mắt ta."
Ân Trường Hoan: "...!Vạn trượng kim quang kia là Phật tổ, ta cũng không có bản lĩnh này."
"Ta nhìn ngươi có bản lĩnh cực kỳ lớn." Kỷ Oánh Oánh từ phía sau nha hoàn lấy hai hộp gỗ đặt lên trên mặt bàn "Một cái là của ta, một cái là ca ca ta.
Mở ra đoán xem, cái nào là ta tặng, cái nào là ca ca ta tặng."
Hộp là gỗ vàng Trinh Nam, có thể thấy đồ vật bên trong nhất định không đơn giản.
Hai hộp nặng như nhau, Ân Trường Hoan mở một cái, là một cây sâm núi, trong phủ quận chúa cũng có mấy cái, nhưng không có cái nào có thể tốt hơn cái này.
"Cái này quá quý giá!" Sâm núi là bảo mệnh thuốc tốt.
Kỷ Oánh Oánh nói "Ngươi cũng cảm thấy quý giá sao? Mau xem cái hộp kia đi."
Ân Trường Hoan mở hộp còn lại, là trang sức bạch ngọc kim khảm, rất tinh mỹ.
Ân Trường Hoan không cảm thấy Kỷ Thừa sẽ đưa nàng đồ trang sức, rất tự tin nói "Sâm núi là biểu ca Kỷ Thừa tặng, đồ trang sức là ngươi tặng."
"Ha ha, lần này ngươi đoán sai rồi." Kỷ Oánh Oánh hưng phấn vỗ tay, dương dương đắc ý "Đồ trang sức là ca ta tặng, sâm núi mới là ta tặng.
Ta biết ngay là ngươi sẽ đoán sai."
Ân Trường Hoan kinh ngạc "Ngươi lấy đâu ra sâm núi?"
Loại đồ tốt này bình thường đều là trưởng bối bảo quản mà.
"Trong tư kho của mẫu thân ta." Kỷ Oánh Oánh uống từng ngụm trà, càng ngày càng thấy nóng, đợi nàng thành thân quả thực là chịu tội "Dù sao là mẫu thân ta có lỗi với ngươi, lấy đồ tốt bà ấy cất giữ cho ngươi cũng tốt."
Ân Trường Hoan không phản bác được, trong lòng tự nhủ may mà mẫu thân Kỷ Oánh Oánh ở trong hoàng lăng không biết chuyện này, nếu không chắc sẽ tức giận đến thổ huyết mất.
Náo nhiệt một ngày, Ân Trường Hoan nghĩ nàng sẽ rất nhanh sẽ ngủ mất, nhưng trên thực tế là nàng nằm ở trên giường, một chút buồn ngủ cũng không có, rất tỉnh táo.
Nàng không sợ hôn lễ ngày mai nhưng chính là ngủ không được.
Ân Trường Hoan xoay người đứng ở bên cửa sổ, ánh trăng rất sáng, nàng nghe thấy tiếng côn trùng liên tục kêu.
Gió mát có hơi mạnh, Ân Trường Hoan hít sâu một hơi, quay người mặc thêm váy ngoài, lấy xuống nhuyễn kiếm vào trong hoa viên luyện kiếm.
Nhược Vân nhận được tin tức liền trông thấy dưới ánh trăng, Ân Trường Hoan kiếm thuật lăng lệ, màu váy đỏ nhạt ẩn ẩn hiện hiện dưới ánh trăng, uốn lượn hoàn hảo trên không trung đặc biệt mỹ lệ.
Nhược Vân an tĩnh đứng ở một bên, mãi đến khi Ân Trường Hoan dừng lại nàng mới cầm khăn đến thấm mồ hôi "Quận chúa không ngủ được sao?"
Ân Trường Hoan lau mồ hôi "Ta có thể là quá hưng phấn, hiện tại chắc có thể ngủ được rồi."
Tắm rửa thay quần áo, Ân Trường Hoan một lần nữa nằm lên giường, lần này nàng rất nhanh liền ngủ thiếp đi, một đêm không mộng, tỉnh lại thì trời đã sáng choang.
Nhược Vân mặc quần áo mới tinh cầm theo một xấp quần áo vui mừng dẫn theo một hàng nha hoàn đi vào, cùng nhau chúc "Quận chúa đại hỉ.".