Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống
Đăng vào: 12 tháng trước
Trong điện Thái Cực nhanh chóng chỉ còn lại đôi huynh đệ.
Tương Vương đứng dậy cởi áo khoác rồi ngồi xuống đối diện Khương Ngộ, lại nghe y nói: "Quỳ xuống nói chuyện".
Tương Vương hơi run lên, chợt bật cười: "Bệ hạ vẫn còn giận thần đệ ư?".
Khương Ngộ vốn đang kiếm chuyện để xem có thể ép hắn ta tạo phản rồi giết chết hay không, chẳng ngờ giữa hắn ta và nguyên chủ cũng có vấn đề gì đó.
Y bình tĩnh nhìn người kia, không mở miệng.
Khương Ngộ khiến kẻ khác không thể nhìn thấu y đang nghĩ gì.
Tương Vương nhớ lại cái vẻ nhẹ dạ của y lúc xưa, ngoan ngoãn quỳ xuống, gục đầu: "Ngàn vạn cái sai đều do thần đệ sai, mong bệ hạ đừng quá tức giận để tránh cơ thể bị ảnh hưởng".
"Biết trẫm giận mà ngươi còn dám quay về gặp trẫm".
"Chỉ là thần đệ nghe nói bệ hạ không khỏe, không ngờ bệ hạ lại giữ tấu chương của thần đệ lâu tới vậy, mãi mới đồng ý cho thần đệ quay về...!Đã bao nhiêu lâu rồi chúng ta không gặp lại nhau".
Khương Ngộ hỏi: "Ngươi trách trẫm à?".
"Thần đệ không dám".
Rõ là đang oán trách chứ còn gì nữa.
Từ phản ứng của Tương Vương, Khương Ngộ cũng lờ mờ hiểu có lẽ hắn ta đã làm gì khiến nguyên chủ giận lắm nên mới bị đối xử thế này, lại còn có vẻ rất chột dạ.
Đầu tiên phải hiểu có chuyện gì đã.
"Trước khi ngươi rời kinh, trẫm đã nói với ngươi thế nào?".
Câu nói này rơi vào tai một người ngay thẳng là ý khác, rơi vào tai kẻ trong lòng có ma quỷ lại là ý khác nữa.
Khéo thay, Tương Vương chính là kẻ trong lòng có ma quỷ.
"Bệ hạ...".
"Nói".
Tương Vương có vẻ rất miễn cưỡng, nhưng vẫn đáp: "Bệ hạ đuổi thần đệ ra khỏi kinh, còn nói...".
"Tiếp tục".
"Còn nói không muốn gặp lại thần đệ".
Tương Vương cố kiềm chế.
"Nhưng thần đệ rất nhớ bệ hạ, mỗi giờ mỗi phút đều nhớ bệ hạ, thần đệ không hiểu, tại sao bệ hạ lại triệu Ân Vô Chấp vào cung?!".
Hắn ta đột ngột ngước mắt, ánh mắt hung tàn như loài sói dữ.
Hôm qua vừa được cho phép vào cung, hắn ta lăn qua lộn lại cả một buổi tối mà nghĩ: sao huynh trưởng lại liều lĩnh tới vậy, sao Ân Vô Chấp có thể, hắn mà xứng ư?
"Bệ hạ cho thần đệ một lí do được không?".
"Trẫm không cần cho bất cứ ai lí do nào cả".
"...".
Tương Vương sững người.
Hắn ta không tin nổi, những lời như thế, lại được nói ra từ miệng Khương Ngộ.
Sao huynh trưởng có thể nghiêm khắc thế được.
Hắn ta vô thức đứng lên, lại nghe y nói: "Quỳ xuống".
Tương Vương lại quỳ xuống theo phản xạ có điều kiện.
Hắn ta lớn lên bên y từ nhỏ, biết rất rõ y mềm mại và dễ lừa ra sao.
Trước khi tới đây hắn ta đã nghĩ xong xuôi cả rồi, chỉ cần chất vấn chuyện liên quan tới Ân Vô Chấp, dù Khương Ngộ có muốn hay không thì cũng sẽ kể rõ ngọn ngành để an ủi hắn ta.
Đến lúc đó Khương Duệ sẽ vờ như không chịu tha thứ cho y, để y phải dỗ dành mình, rồi nhân cơ hội đó xóa nhòa chuyện mình làm y giận trước khi rời kinh...
Nhưng thế này là thế nào?
"Trẫm đã nói không muốn gặp ngươi mà sao ngươi còn dám đến đây, dám coi thường ý chỉ của trẫm, ngươi đã biết tội chưa?".
Tương Vương lúng túng đáp: "Thần biết tội".
"Người đâu, phạt roi".
Tương Vương nhìn y với vẻ không tin được.
Mãi đến khi có thái giám cầm roi bước tới, hắn ta mới đột ngột hoàn hồn: "Bệ hạ thực sự muốn đánh thần đệ sao?".
Khương Ngộ lười không muốn nhiều lời với hắn ta: "Ra ngoài đánh, trẫm muốn xem".
Tương Vương như bị đả kích thật lớn.
Từ bé tới giờ Khương Ngộ chưa từng tỏ ra hung dữ với hắn ta chứ đừng nói là đánh, ngay cả khi hắn ta phải đường đột rời kinh, y cũng chỉ lạnh lùng nói không muốn gặp lại hắn ta thôi.
...!Rốt cuộc hắn ta đã làm gì khiến bệ hạ giận thế này?
Là vì chất vấn về chuyện của Ân Vô Chấp hay sao.
Ân Vô Chấp vừa nghe Tề Hãn Miểu phổ cập xong câu chuyện huynh đệ tình thâm của hai người kia: "?".
Ánh mắt kiểu gì thế, muốn ăn thịt nhau à? Ca ca ngươi đánh ngươi chứ có phải tại hạ đâu.
Tương Vương sầm mặt quỳ trong tuyết, cái khóe miệng như tự biết cười kia mà là vết chu sa trên tờ giấy trắng thì nhất định sẽ tạo thành chữ "khổ".
Thái giám hành hình dè dặt hỏi: "Thưa bệ hạ, cần đánh bao nhiêu roi?".
Thực ra Khương Ngộ chỉ muốn giết phứt hắn ta cho xong, nhưng thế thì rõ ràng quá – phải giữ hắn ta lại trước, cũng vừa hay để Ân Vô Chấp nhìn xem cái gì gọi là vô tình vô nghĩa đến độ anh em trong nhà cũng chẳng tha.
"Hai mươi".
Rõ ràng Ân Vô Chấp rất nhạy cảm với con số này, hắn nghe xong thì cự nự: "Sao bệ hạ...".
Khương Ngộ: "Nói đi".
Sao không đánh ba mươi, bốn mươi, năm mươi roi mà cứ nhất định phải là hai mươi.
Bình thường Khương Ngộ cũng đánh hắn hai mươi roi, hắn không thích kẻ khác bị đánh giống mình.
"...!Không biết Tương Vương đã làm gì khiến bệ hạ giận dữ?".
Ân Vô Chấp đúng là người lương thiện.
Khương Ngộ tỏ vẻ kiêu căng, chưa kịp mở miệng đã thấy Tương Vương lạnh nhạt nói: "Ngươi mà cũng xứng biết lí do khiến bệ hạ giận dữ ư?".
Ân Vô Chấp chẳng hiểu tại sao mình tự dưng bị cắt cho một nhát, nhưng giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: "Ý vi thần là, Tương Vương điện hạ lâu rồi mới về kinh, nếu có hơi đường đột thì cũng hợp tình hợp lí...".
Nói tới đây, giọng hắn chuyển thành âm u: "Dù sao Tương Châu là chốn man di, Tương Vương nhập gia tùy tục, khó tránh nhiễm phải thói quen không tốt".
Đang ngầm nói hắn ta tâm chí không kiên định đây mà.
Tương Vương hỏi: "Ngươi là thứ gì, có xứng cầu xin thay bổn vương không?".
Hắn ta càng kháng cự thì Ân Vô Chấp lại càng muốn làm.
Hắn bước tới bên người Khương Ngộ, cúi xuống bóp vai cho y mà nói: "Bệ hạ ơi, hay nể mặt tiên đế mà tha cho ngài ấy một lần".
Khương Ngộ không đáp.
Trong mắt Tương Vương lóe lên sát khí: "Thần đệ đã khiến bệ hạ không vui, thần đệ cam lòng chịu phạt".
Khương Ngộ bèn chiều ý hắn ta: "Hành hình".
Chuyện này nhanh chóng kinh động Văn Thái hậu tỉnh giấc từ sớm, nàng vội vã tới đưa Tương Vương đi gặp Thái y, trước khi đi còn nhìn Khương Ngộ mấy lần như có điều muốn nói rồi lại thôi.
Tương Vương nằm nhoài trên chiếc giường ở Ung Nguyệt các, Văn Thái hậu vừa xử lí vết thương cho hắn ta vừa nói: "Bệ hạ đã không còn là bệ hạ ngày trước nữa, con mà cứ đối xử với nó với cái kiểu thế kia thì coi chừng mất mạng".
Tương Vương im lặng một chốc, hỏi: "Sao huynh ấy lại triệu Ân Vô Chấp vào cung?".
"Đó là người nơi đầu quả tim của huynh trưởng con, con đừng đụng tới hắn".
"Tim cái gì mà tim".
Sắc mặt Tương Vương tối sầm, cười lạnh như mỉa mai: "Hôm nay hắn cầu xin cho con, huynh trưởng còn chẳng thèm liếc hắn lấy một cái".
Văn Thái hậu nhìn vết thương trên lưng hắn ta, ấn mạnh một cái, Tương Vương đau tới mức ứa mồ hôi lạnh.
"Người phải chịu đòn là con đó".
Văn Thái hậu giận dữ: "Chẳng biết lấy đâu ra sức mà cười nhạo người ta nữa".
Khương Ngộ đánh người xong thì quay về nằm.
Ân Vô Chấp cũng về ngự thư phòng, Trần Tử Diễm thấy sắc mặt hắn không được tốt thì hỏi: "A Chấp, đệ sao thế?".
"Hôm nay bệ hạ đánh Tương Vương".
"Quả là dạo gần đây tính khí bệ hạ rất xấu".
"Ta cầu xin cho Tương Vương, nhưng không được".
"...!Hầy".
A Chấp quả là người lương thiện.
Trần Tử Diễm an ủi: "Chuyện của huynh đệ nhà người ta, đệ đừng áy náy quá".
Ân Vô Chấp rủ mi, cầm chiếc bút lông sói.
Không cầu xin được nghĩa là Khương Ngộ căn bản chẳng thèm quan tâm tới hắn, Khương Ngộ không quan tâm tới hắn, nghĩa là hắn không quan trọng chút nào.
Hôm nay hắn cầu xin như thế, trông có giống một tên ngu xuẩn nhiều chuyện hay không.
Ân Vô Chấp nghĩ vậy, gương mặt lại nóng bừng.
Tương Vương chỉ phải chịu một trận đòn, nhưng tất cả mọi người sẽ biết trong mắt Khương Ngộ hắn chỉ là một món đồ chơi.
Ngòi bút càng ngày càng đi nhanh.
Ân Vô Chấp quăng cây bút xuống đất.
Không nén giận nổi.
Trần Tử Diễm yên lặng nhặt bút lên, nói: "Ta biết đệ thấy bất công cho Tương Vương, nhưng ta và đệ thực sự là hạng thấp cổ bé họng, tạm thời phải nhịn thôi".
Thấp cổ bé họng.
Thế loại người gì sẽ là quan trọng trong mắt y? Thu Vô Trần? Nếu hôm nay người cầu xin là Thu Vô Trần, chắc Khương Ngộ sẽ đồng ý nhỉ.
Nhất định y không nỡ để Thu Vô Trần khó xử trước mặt mọi người.
Khương Ngộ ngủ một giấc, lúc mở mắt ra đã thấy Ân Vô Chấp đang đè lên người mình.
Nói là đè thì cũng không đúng.
Tứ chi hắn chia ra chống ở hai bên người y như con nhện, cơ thể thì lửng lơ, nhìn y, không cử động chút nào.
Nhưng Khương Ngộ cũng chẳng sợ, dường như trên đời này không thứ gì có thể khiến y sợ hãi, trừ việc đang ngủ ngon thì bị đánh thức.
Y và Ân Vô Chấp nhìn nhau một chốc, nghe hắn nói: "Thần đã điều tra được, trong mấy ngày nay ở kinh thành, Tương Vương không gặp gỡ bất cứ ai ngoài Thu Vô Trần".
Khương Ngộ không hề phản ứng lại.
Thực ra Ân Vô Chấp muốn đè lên người y cho y tỉnh, nhưng vừa lên giường đã không tự chủ được mà không dám quấy nhiễu, đành đợi đến khi y dậy.
Hắn khẽ cựa cái cổ tay đã ê ẩm, nói: "Tương Vương gặp Thu Vô Trần, sau đó nàng ta bèn tặng xiêm y tự may cho bệ hạ".
Vẫn không thấy phản ứng lại.
Ân Vô Chấp nhíu mày, vào thẳng chủ đề chính: "Bệ hạ không muốn tới gặp nàng ta sao?".
Thành thật mà nói thì không.
Khương Ngộ có cảm giác mình xuất cung một lần là phải nghỉ ngơi tận hai ngày.
Y chỉ muốn nằm yên thôi, nhưng từ lúc bắt đầu làm người tới giờ lâu lắm rồi chưa được nằm tử tế.
Y đáp: "Được, đúng lúc trẫm thấy nhớ nàng".
Ân Vô Chấp cắn môi dưới: "Vậy bệ hạ định bao giờ đi gặp nàng ta?".
"Chừng nào tuyết tan".
"Tuyết tan thì trời còn lạnh hơn nữa".
Ân Vô Chấp nói.
"Mà xưa nay ở kinh thành tuyết tới trễ, ngừng rơi cũng muộn, đợi đến khi ấm lên thì phải tận cuối xuân năm sau".
Khương Ngộ rất muốn nói, thế thì đợi đến cuối xuân năm sau.
Nhưng nhớ tới chuyện đau dài không bằng đau ngắn, y lại ủ rũ nói: "Ngươi sắp xếp thời gian đi".
"Vâng".
Khương Ngộ giẫm tuyết rồi là mất hẳn hứng thú, dù Ân Vô Chấp có khuyên thế nào y cũng không chịu đi.
Ban ngày Ân Vô Chấp bận rộn ở ngự thư phòng, đến tối ngủ lại ngự thư phòng, tới nửa đêm mới lặng lẽ mò vào điện Thái Cực, lặng lẽ nằm ở đầu giường ngắm Khương Ngộ một chốc.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại ngắm y, chỉ là không nhịn được muốn ngắm y thôi.
Tối hôm ấy, hắn lặng lẽ trèo lên long sàng, nằm cạnh Khương Ngộ mà nhìn những vết trên cổ y.
Chẳng biết Khương Ngộ không biết hay không thèm để ý, mà mấy vết này sắp biến mất cả rồi nhưng y chưa nhắc tới chúng lần nào.
Ân Vô Chấp nhìn cái gáy cuối cùng cũng trắng mịn lại kia, nhẹ nhàng nới cổ áo y xuống thấp hơn một chút.
Khương Ngộ lại mơ thấy A Quế.
Con chó đen này cứ dùng răng mài mài trên xương quai xanh y, y khó chịu hừ một tiếng, cảm giác ấy bèn nhanh chóng biến mất.
Trong điện Thái Cực tối tăm, một bóng người đột nhiên xuất hiện.
Trên long sàng tối tăm, Ân Vô Chấp ẩn thân ngay chính giữa, nín thở vểnh tai nghe.
Tiếng bước chân rất khẽ lại gần, lại gần, lại gần...!long sàng.
Một bàn tay khẽ vén màn giường, Ân Vô Chấp càng ngày càng rúc sâu vào bên trong, nhờ tấm chăn và bóng tối che khuất chính mình.
Tiếng sột soạt vang lên, kẻ kia cởi giày, chậm rãi trèo lên long sàng.
Sau đó hắn ta mò mẫm lấy trong hầu bao ra một viên dạ minh châu, ánh sáng dịu dàng chiếu lên gương mặt tinh xảo không tì vết của thiên tử.
Nhờ ánh sáng ấy, Ân Vô Chấp thấy rõ gương mặt hắn ta.
Hắn nhìn kẻ kia không chớp mắt.
Nhờ ánh sáng ấy, kẻ kia cũng thấy rõ người đang núp bên trong.
Hắn ta nhìn hắn, mặt không đổi sắc.
Ân Vô Chấp lên tiếng trước: "Ra ngoài tỉ thí?".
Lời tác giả:
A Chấp: A, bảo sao người người muốn làm Hoàng đế.
Tang Phê:?
A Chấp: Nằm trương thây ra đó thôi mà cũng có người mò đến.
Tang Phê: Chớp chớp.jpg.