Xuyên Thành Vật Hi Sinh Đành Tìm Đường Chết
Đăng vào: 12 tháng trước
Cố Tuệ vững chắc đắc tội hai vị Cảnh thị ở tiệc mừng thọ, nhưng cuối cùng dì cháu hai người vẫn không làm gì nàng, Cảnh Chiêu Nghi có lẽ là suy xét đến ngã một lần khôn hơn một chút, không dám đi đường xưa của Mạnh thứ dân, nhưng người còn lại đường đường là Thái Hậu lại không sợ nàng, vì sao chẳng có hành động gì?
Cố Tuệ nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cho rằng Thái Hậu là người hiền lành khoan hồng độ lượng, căn bản không giống đồn đãi, nàng đã hếch mũi lên mặt thế rồi, người này vẫn còn thờ ơ.
Xem ra nàng đành phải dùng sức thêm trên người hoàng đế.
Bạch Thanh Thanh từ khi được nàng rút đao tương trợ, càng khăng khăng một mực biết gì nói hết, không giấu giếm nửa lời với Cố Tuệ, Cố Tuệ nhờ nàng hỗ trợ lưu ý, chỉ cần thấy thân thể Thẩm Trường Trạch có gì không đúng, phải tới Minh Nguyệt Cung thông báo ngay —— nhưng trong lòng lại biết hy vọng ấy thật sự xa vời.
Cho dù quyển sách kia đã ghi lại chính xác, mười lăm hàng tháng hoàng đế chắc chắn sẽ phát bệnh, nhưng hôm nay có Bạch Thanh Thanh làm thuốc dẫn, bệnh trạng sẽ giảm bớt đi rất nhiều —— lúc Thẩm Trường Trạch hoa mắt ù tai nhất cũng chưa gϊếŧ chết nàng, lúc thanh tỉnh càng không thể làm.
Huống chi cung nữ mỗi năm chỉ có cơ hội một lần ra cung thăm người thân, ngày thường Bạch Thanh Thanh phải trực ở Dưỡng Tâm Điện, một tấc không rời.
Cũng chỉ có thể để ngựa chết trở thành ngựa sống.
Cố Tuệ chán muốn chết, liền dốc lòng nghiên cứu các loại thức ăn, mì phở vốn chính là sở trường của cổ nhân, các món chế biến vô cùng đa dạng, nhưng nàng không am hiểu lắm, Cố Tuệ lại không biết làm mì nên đành phải tự chọn món mà nàng am hiểu nhất —— bún ốc, vì thế nàng liền bắt tay vào việc sơ chế nguyên liệu.
Dù sao mấy ngày nay hoàng đế bận việc cứu tế, không rảnh tới Minh Nguyệt Cung, không sợ mùi hôi xông lên người lão nhân gia hắn, chỉ khổ đám người Tiểu Trúc, khổ sở khuyên răn không có hiệu quả, còn phải bóp mũi giúp đỡ Cố Tuệ—— nói cái gì nghe hôi ăn ngon, có quỷ mới tin.
Bản thân Cố Tuệ lại rất thích thú, lại nói rất khó tìm được nước canh ốc ngọt ngào chân chính ở đời sau, không giống với loại nàng tỉ mỉ vớt từ trong hồ, tẩy rửa sạch sẽ, chế thành canh tươi ngon, đó là chưa thêm gia vị nữa đấy, rải thêm vào một ít vào thì sẽ vô cùng tuyệt vời.
Chủ tớ hai người bận rộn khí thế ngất trời, lúc Bạch Thanh Thanh tiến vào, cũng bị mùi vị kia xông đến khó chịu, may mắn cho nàng —— nếu thật sự bị Cảnh Chiêu Nghi tống cổ đến phòng dọn dẹp nhà xí, chẳng phải ngày ngày đều bị mùi vị này hun vào đầu?
Liền dùng ống tay áo che lại miệng mũi, nhẹ giọng kêu: "Nương nương, Quý Phi nương nương!"
Đây là ước định ám hiệu của hai nàng, Cố Tuệ tức khắc giật mình, "Bệ hạ làm sao vậy?"
Giờ đang là hoàng hôn, mặt trời còn chưa xuống núi, Thẩm Trường Trạch sao lại phát bệnh vào lúc này, hơn nữa, cũng chưa tới mười lăm mà. Bạch Thanh Thanh nhíu mày lắc đầu, "Nô tỳ cũng không hiểu sao lại thế này, sau khi bệ hạ dùng qua cơm tối, không biết sao lại rất tức giận, đến mức đập nát nghiên mực, đám người Phúc công công hết đường xoay xở, cho nên mới kêu nô tỳ tới thỉnh nương nương ngài!"
Xem ra Phúc Lộc cũng hiểu lầm nàng là chân ái của hoàng đế, còn tưởng rằng nàng có thể trấn an sư tử cuồng bạo đây.
Cố Tuệ tuy uổng công gánh chịu hư danh, nhưng với nàng mà nói vẫn có thể xem là một cơ hội, bỏ lỡ hôm nay có lẽ sẽ không còn nữa, liền vội vàng đứng dậy.
Bạch Thanh Thanh uyển chuyển kiến nghị nói: "Nương nương, hay đổi xiêm y khác rồi đi nhé."
Không biết còn tưởng rằng nàng đang nấu phân, hoàng đế ngửi thấy, không chừng càng nóng nảy thêm.
Cố Tuệ: ......
Cũng được, nàng cũng không định mang người đầy mùi lạ bước lên hoàng tuyền, cho nên vẫn khiêm tốn nghe theo kiến nghị, đơn giản tắm một bồn cánh hoa, lại mặc vào một bộ kiều nhu uyển chuyển trang điểm, thướt tha lả lướt cầm đèn lồng đi ra ngoài.
Dưới ánh trăng, giống như hằng nga tiên nữ, nói vậy tới lúc chết cũng có thể làm một nữ quỷ xinh đẹp.
Dưỡng Tâm Điện không bao trùm trong một mảnh đen nhánh như lần trước, mà là đèn đuốc sáng trưng, đám người Phúc Lộc nơm nớp lo sợ giơ ngọn nến đứng ở bên ngoài, vừa không dám vào, lại không thể mặc kệ hoàng đế ở một mình, thực sự tiến thoái lưỡng nan.
Thấy Cố Tuệ như thấy cứu tinh, lệ nóng doanh tròng kêu lên: "Quý Phi nương nương, ngài đã đến rồi!"
Cố Tuệ sợ mình biểu hiện sai, quyết định hỏi bệnh hoàng đế trước, rốt cuộc có phải do chứng cuồng táo kia phát tác hay không?
Phúc Lộc đơn giản miêu tả một phen, chẳng qua là đỏ mặt tía tai, ra mồ hôi, cả người nóng khôn kể linh tinh.
Nghe thấy bệnh thật sự nghiêm trọng, Cố Tuệ mới vừa lòng gật đầu, lại nói: "Khóa cửa kỹ, không có bổn cung phân phó, ai cũng không được tiến vào."
Sợ chờ lát nữa sẽ có người chẳng phân biệt tốt xấu đi qua cứu nàng —— nàng thật sự không sợ chết đâu nha.
Ánh mắt Phúc Lộc nhìn nàng càng sùng bái, có lẽ cảm tình của Quý Phi nương nương đối với bệ hạ, đơn thuần dùng từ chân ái để hình dung cũng không đủ, đây là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả* chăng?
* thời trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy
Cố Tuệ hít sâu một hơi, dũng cảm đẩy cửa đi vào, lại trở tay đem then cửa đóng lại, chỉ thấy tứ phía đầy ánh nến đỏ cam, mặt Thẩm Trường Trạch đã sớm sũng nước, cả người như mới vớt lên từ lu nước, phản ứng này... cũng quá mãnh liệt rồi nhỉ.
Cố Tuệ cả gan kêu: "Bệ hạ?"
Thử phất phất tay trước mặt hoàng đế, như tráng sĩ xông thẳng vào đấu bò.
Bởi vì tác dụng của thuốc, giờ phút này mắt Thẩm Trường Trạch cơ hồ không thể nhìn thấy, nhưng hắn vẫn nhạy bén nhận biết được là Cố Tuệ, khàn khàn giọng nói: "Vì sao nàng đến đây?"
Cố Tuệ ngượng ngùng nói: "Thần thiếp nghe nói bệ hạ không thoải mái, mới nghĩ có thể tới giúp chút không......"
Vì thế đi đến bên cạnh bàn tự mình đổ một chén trà xanh, chắp tay đưa cho hoàng đế.
Thẩm Trường Trạch cười lạnh tiếp nhận, cuối cùng không có cự tuyệt hảo ý của nàng, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Sau đó Cố Tuệ phát hiện mồ hôi trên trán hắn càng nhiều, sao lại thế này, uống trà hẳn là sẽ an tĩnh hơn mới đúng, nàng còn chuẩn bị trước khi chết nói chuyện thật tốt với vị đại nhân vật này đấy.
Không đúng, là trà có vấn đề.
Cố Tuệ nhanh chóng dùng đầu ngón tay chấm lấy một chút tàn trà, đặt ở đầu lưỡi liếʍ ɭáρ, cảm thấy nóng rát bỏng cháy, nàng tuy không hiểu dược lý, cũng biết trong cái này tuyệt đối có bỏ thêm chút "Thứ tốt".
Thần trí Thẩm Trường Trạch đã mê loạn, da thịt như ngọc thạch đỏ thẫm, lẩm bẩm nói: "Nóng......"
Cố Tuệ cảnh giác lui về phía sau nửa bước, ít nhiều được đông đảo điện ảnh cẩu huyết hun đúc, nàng không đến mức ngây thơ vô tri, phản ứng này của Thẩm Trường Trạch, rõ ràng đã ăn phải thứ có thể khiến người ý loạn tình mê.
Đáng chết, nàng sẽ không thật sự thất thân tại đây chứ?
Cố Tuệ muốn thoát đi, bất đắc dĩ then cửa bị khoá quá chặt, mà đám người Phúc Lộc cũng nghe kỹ chỉ đạo của nàng, lui ra phía sau một nơi rất xa, sợ là kêu cứu cũng không tới kịp.
Thật là tự làm bậy không thể sống, Thẩm Trường Trạch đích xác phát bệnh như trong tưởng tượng của nàng, nhưng loại này bệnh nàng thật sự bất lực a! Hơn nữa lại không có bảo hiểm, nếu là châu thai ám kết*, sau này nàng càng không đi được.
*có thai
Cố Tuệ chỉ cảm thấy bắp chân đã run run, liều mạng muốn đẩy người này ra, bất đắc dĩ trông thân hình Thẩm Trường Trạch mảnh khảnh, lúc này lại như một bức tường, Cố Tuệ dùng hết sức từ lúc mới sinh cũng không có cách nào đẩy hắn di động nửa bước.
May mắn vị này vẫn còn non nớt, chỉ biết theo bản năng cởi xiêm y của nàng, nửa ngày còn chưa kéo ra được, nhưng đây chỉ là quần áo mùa hè mỏng manh, chiếu theo sức mạnh của hắn, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một đống vải rách.
Cố Tuệ khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm tìm chết không thành, ngược lại thành tìm hoan, đây là độc kế của ai, chẳng lẽ sẽ không chịu để nàng sạch sẽ đi gặp Diêm Vương sao?
Bỗng nhiên chạm được một bao lạnh trong túi áo, Cố Tuệ bỗng nhiên nhớ lại, là lúc nãy vô tình cất vào, liền đánh bạo xé mở giấy dầu chứa đầy măng chua, một cổ mùi vị vừa chua vừa khó ngửi lập tức tràn ngập toàn bộ Dưỡng Tâm Điện.
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt như vậy, Thẩm Trường Trạch khó được khôi phục một chút thần trí, nhìn hai người quần áo bất chỉnh, "Sao lại thế này?"
Cố Tuệ âm thầm cảm thấy may mắn, xem ra xuân dược cũng không phải là không có cách giải, mới một gói măng chua đã thu phục xong.
Bất quá, phản ứng dưới thân hoàng đế lại không dễ dàng thối lui như vậy, Cố Tuệ nhìn khuôn mặt ửng hồng của người này, thật cẩn thận nói: "Bệ hạ, ngài vẫn nên giải quyết một chút đi."
Nhìn đống quần áo bị xé rách —— đó là tơ lụa tốt nhất đấy.
Thẩm Trường Trạch cúi đầu nhìn nhìn, đầu tiên là quẫn bách, sau đó khiêm tốn thỉnh giáo nói: "Làm thế nào? Nàng dạy trẫm đi."
Cố Tuệ: ...... Ngày thường hoàng đế chưa từng tɦủ ɖâʍ sao, loại sự tình này còn nhờ người chỉ dạy?
Quá xấu hổ, nàng thật muốn đâm đầu chết quách đi cho rồi.
*
Cảnh Chiêu Nghi mặc một thân váy lụa phấn hồng mỏng như cánh ve, ngay cả thị tỳ cũng không mang, ba chân bốn cẳng cạy thẳng đến Dưỡng Tâm Điện, vốn dĩ Vương ma ma kêu nàng xuất phát từ lúc hoàng hôn, nhưng Cảnh Chiêu Nghi cảm thấy, một nữ tử vội vàng như vậy, không khác nào tự hạ giá trị con người mình, bởi vậy thà rằng để hoàng đế chờ thêm ba mươi phút.
Thêm nàng ta tắm gội phá lệ tỉ mỉ, trang điểm xinh đẹp, thẳng đến chân trời trồi lên trăng tròn, nàng ta mới rốt cuộc nghiêm túc làm việc.
Nàng ta cũng không sợ có người nào tranh đoạt, thuốc kia là tự mình trộn lẫn vào đồ ăn của hoàng đế, người khác không hay biết, Thái Hậu cũng nói, chỉ cần nàng hoài thượng long thai, tức khắc sẽ bắt hoàng đế hạ chiếu lập nàng làm hoàng hậu —— ván đã đóng thuyền, có cái gì để sốt ruột?
Bởi vậy nàng ta không thèm liếc mắt nhìn đám Phúc Lộc một cái, lập tức muốn đi vào.
Mà thái giám béo này lại mỉm cười ngăn nàng ta lại, "Chiêu nghi nương nương, không thể."
Cảnh Chiêu Nghi nhăn lại mày liễu, "Vì sao?"
Cho dù chưa được truyền triệu, nhưng ngày thường nàng ta cũng qua lại tự nhiên ở Dưỡng Tâm Điện, trừ phi hoàng đế thật sự không rảnh gặp nàng —— nhưng không chừng bây giờ hoàng đế biểu ca đang rất cần nàng ta đấy.
Cứu người như cứu hoả, thứ ngu ngốc này nhìn không ra tình thế đang cấp bách bao nhiêu sao?
Nếu nàng sớm tới một bước, Phúc Lộc cũng sẽ không ngăn nàng, nhưng mà...... Phúc Lộc cười nói: "Quý Phi nương nương đã ở bên trong rồi."
Sắc mặt Cảnh Chiêu Nghi đột biến, chẳng lẽ cô mẫu chuẩn bị hai tay, thông báo cho nàng ta lại còn thông báo cho Cố Tuệ, một chiêu nhất tiễn song điêu, chờ người nào sinh hạ con vua trước liền lập hậu —— dù sao thụ thai cũng không phải trăm phần trăm trúng thưởng, phải tăng cường thêm một người.
Nhưng dù sao nàng ta cũng là xuất thân quý nữ danh môn, làm sao cùng phục vụ chồng với nữ tử khác? Thế thì có khác gì xướng kĩ, loại xiếc này nàng ta còn không làm tới.
Cảnh Chiêu Nghi cũng có ngạo cốt, mắt thấy như thế, lập tức định rời khỏi, nhưng đến khi nghe nói Cố Tuệ tự mình lại đây, trong lòng mới thấy dễ chịu hơn chút.
Định quay vào đuổi hồ ly tinh này đi, lại bị một mùi thối đánh cho trở tay không kịp, Cảnh Chiêu Nghi lập tức dừng chân, liên tục lui về phía sau.
Không phải nói là hạ xuân dược sao, sao nàng cảm thấy giống như hoàng đế uống thuốc xổ vậy? Cô mẫu làm việc cũng quá không đáng tin cậy rồi.
Tố chất tâm lý của Cảnh Chiêu Nghi tuy rằng không yếu, nhưng rốt cuộc không thể chịu được mùi hương như vậy, quay đầu hậm hực rời đi.
Phúc Lộc: ...... Quý Phi nương nương thật là lợi hại, vừa chữa bệnh còn vừa phóng độc, trong cung này xem ra không có đối thủ, người có nhiều kỹ năng quả thật dễ sống!