Chương 4: Nói mớ

Xuyên Thành Vật Hi Sinh Đành Tìm Đường Chết

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tất cả phi tần đều lấy nhu thuận dịu dàng làm đức tính tốt, bởi vì nếu đột nhiên buông lời tàn nhẫn trước mặt hoàng đế sẽ rơi đầu ngay lập tức —— mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng không thể nói thật ra nha.

Phúc Lộc liều mạng đưa mắt ra hiệu cho Cố Tuệ, nào ngờ vị chủ tử này như bị mù, ngơ ngác không chú ý đến, đáng thương tổng quản Ngự Tiền hắn trường tụ thiện vũ* hỗ trợ cây lúa mới này, đành cười gượng hai tiếng, "Quý Phi nương nương thật biết nói đùa, nhà ta nghe thấy thật khiếp sợ."

* miêu tả người giỏi xã giao hoặc có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.

Cố Tuệ lại như không có việc gì mà tự rót một ly rượu đầy tự uống, "Ta không hề nói đùa."

Phúc Lộc yên lặng đổ mồ hôi thay nàng, vị chủ tử này là ngu thật hay giả ngu đây? Chẳng lẽ mình đã đầu tư sai chỗ rồi, người Cố gia đưa tới thật sự chỉ là cái gối thêu hoa*, không biết cái gì nên nói, cái gì không nên sao?

*Người chỉ có vẻ ngoài, không có đầu óc

Nhưng không nghĩ tới Cố Tuệ đã sớm có tâm tư bất chấp tất cả, đương nhiên không quan tâm, còn nhớ ngày xưa Lữ Thái Hậu Tây Hán đem đối thủ Thích Phu Nhân phạt thành nhân trệ đến nỗi bị đời sau lên án nhiều năm, có thể thấy đây là nghiêm hình thế nào, loại này hành vi có thể tính là tàn bạo bất nhân.

Nam nhân bình thường nghe không chịu nổi.

Nhưng Thẩm Trường Trạch lại không phải nam nhân bình thường, hắn chậm rãi vỗ tay, trên mặt toát ra một tia cười nhạt động lòng người, "Ái phi quả thực tâm tính cương nghị, làm người bội phục."

Cố Tuệ: ???

Tiểu thái giám quỳ trên mặt đất cũng mang biểu tình thấy quỷ, Quý Phi nương nương này coi người như cỏ rác, không cầu tình còn chưa tính, sao còn thêm dầu vào lửa? Rốt cuộc hắn đã đắc tội nàng ở chỗ nào?

Cố Tuệ nói ra lời khinh người như thế, ngược lại không có ý định khó xử hắn, nàng thuần túy chỉ muốn lập dị đối nghịch với hoàng đế mà thôi, nhưng hiện giờ thấy hoàng đế vô cùng tán thưởng, Cố Tuệ ngược lại có chút chột dạ —— sẽ không thật sự kéo đi phạt làm thành nhân trệ chứ? Tội lỗi của nàng sẽ to lắm đó.

May mắn Thẩm Trường Trạch chỉ vui vẻ cười, "Thôi, ngày tốt cảnh đẹp như thế, đừng để hoạn quan ảnh hưởng đến ăn uống, cũng không cần cắt tay chân, cho hắn đến nhà ấm trồng hoa làm việc đi."

Tiểu thái giám như được đại xá, vội quỳ rạp xuống đất dập đầu tạ ơn.

Phúc Lộc lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Cố Tuệ, tính tình bệ hạ luôn luôn kỳ quái, người khác khuyên như thế nào cũng không chịu nghe, không ngờ Quý Phi nương nương biết làm cách trái ngược, dăm ba câu đã khiến cho bệ hạ sửa lại chủ ý, giảm bớt sát nghiệt —— thật đúng là tâm địa Bồ Tát.

Chủ tử thông tuệ lại săn sóc như vậy, hắn càng phải thật nắm chắc phụng bồi.

Bỗng dưng bị chụp mũ - Cố Tuệ:...... Tính nàng thật sự rất lười quản, thôi thì muốn thế nào thì thế đó đi. Chỉ hy vọng ngày nàng chân chính bị ban chết, vị béo công công này đừng lao ra đi cầu tình, làm hỏng đại kế của nàng.

Sau khi dùng cơm xong, Cố Tuệ chân không chạm đất đi theo Thẩm Trường Trạch bước vào nội thất, tuy rằng đây là địa bàn của nàng, nhưng hoàng đế ở gần, vô hình Cố Tuệ bị lùn đi một đoạn —— ở thời đại cấp bậc nghiêm ngặt như vậy, nàng thật sự không muốn ở lâu thêm một giây phút nào đâu.

Thẩm Trường Trạch không như nàng, tuy đây là lần đầu tiên hắn đến, nhưng hắn rất tự nhiên quen thuộc, vừa vào trong liền gọi Phúc Lộc đem tấu chương xếp thành núi cao, tính tăng ca phê sổ con.

Phúc Lộc vừa béo vừa khoẻ, làm việc cực kỳ linh hoạt, cơ hồ có thể so được với bước đi như bay, trong chốc lát đã đem tẩm điện bố trí thành bộ dáng thường ngày của Dưỡng Tâm Điện, giúp hoàng đế nhập gia tùy tục.

Lại mỉm cười nói với Cố Tuệ: "Nếu nương nương mệt nhọc, cứ tự nhiên nghỉ ngơi đi."

Cố Tuệ vội nói: "Không cần, bổn cung muốn nhìn bệ hạ."

Lời vừa nói ra, Phúc Lộc tức khắc hiểu rõ —— trách không được lúc trước năm lần bảy lượt thắt cổ tự tử, xem ra không phải làm vẻ ta đây, vị Quý Phi nương nương mới tới này là thật sự động chân tình với bệ hạ, nếu bệ hạ không tới, chỉ sợ nàng sẽ hóa thành hòn vọng phu mất.

Chỉ tiếc, thần nữ cố ý, Tương Vương vô tâm. Tính tình của bệ hạ, đã chú định hắn sẽ không mở rộng cửa lòng với bất kỳ kẻ nào, hơn nữa bệnh kia ......

Phúc Lộc lắc đầu, có chút điểm đồng tình nói: "Cũng được, nô tài canh giữ ở bên ngoài, có việc gì ngài gọi người là được."

Hắn cho rằng Cố Tuệ chỉ muốn xa xa mà nhìn hoàng đế để an ủi tương tư, lại không biết người này tính toán nhổ lông trên đầu lão hổ —— có thể tìm đường chết thì liền tuyệt đối không nhàn rỗi.

Chờ Phúc Lộc mang theo đám người hầu lui ra, còn cố ý thổi tắt hai ngọn đèn ở hành lang, Cố Tuệ nhẹ nhàng đạp gót sen, bước chân sâu kín từ từ đi qua ánh sáng tối tăm.

Nói không chừng Thẩm Trường Trạch xem nàng như nữ quỷ bóp chết một phen —— mặc dù thoạt nhìn hắn là loại người không sợ trời không sợ đất.

Nào ngờ tố chất tâm lý của Thẩm Trường Trạch cực tốt, còn tai thính mắt tinh, nghe được động tĩnh liền nhìn lướt qua, "Rửa mặt rồi?"

Như cũ vùi đầu phê tấu chương.

Cố Tuệ hắc hắc cười gượng hai tiếng, không hiểu được lúc trước mấy phi tần đó thị tẩm thế nào, dù sao nàng không định để hoàng đế chiếm hữu thân thể trong sạch này, nếu hắn ép buộc, nàng sẽ liều mạng phản kháng, vừa đá vừa cắn, miệng và tay cũng sử dụng hết —— như vậy hẳn sẽ tính là dĩ hạ phạm thượng*, cũng đủ để ban chết nhỉ?

*người dưới trướng mạo phạm người chức quyền cao hơn

Nhưng nếu hoàng đế nhất thời thú tính quá độ, đem nàng tiền dâm hậu sát, chuyện đó cũng có chút nghẹn khuất. Cố Tuệ yên lặng ôm chặt bả vai, tạm thời đánh mất ý niệm này.

Đến nỗi hiện tại...... Cố Tuệ nhìn nam nhân ngồi ngay ngắn như cây tùng dựa bàn viết nhanh, lặng lẽ nuốt nước miếng. Không thể không nói, dáng người Thẩm Trường Trạch rất không tồi, vai rộng eo thon, đôi chân dài kia có thể theo kịp siêu mẫu, gương mặt cũng rất tốt, da thịt lán mịn như ngọc, mũi thẳng tắp, lông mi nhỏ dài, tròng mắt cũng so với người bình thường phá lệ thâm thúy —— lúc hắn chưa biểu lộ cảm xúc, kỳ thật rất giống pho tượng ưu nhã tôn quý.

Nhưng bất đắc dĩ lại bị bệnh kia, Cố Tuệ nhớ nhiều nhất là lúc hắn cuồng tính quá độ, trong sách đặc biệt miêu tả cường điệu điểm này. Nghĩ đến 5 năm sau mình sẽ bị lệnh cưỡng chế ngũ mã phanh thây, bị phạt huyết tinh tàn khốc như vậy mà chết đi, Cố Tuệ cũng không dám nghĩ đến mấy cái ý niệm xiêu vẹo nữa.

Vẫn là chết sớm siêu sinh sớm thì tốt hơn, ít nhất có thể lưu lại toàn thây, ai biết mấy năm sau vị này sẽ tiến hóa thành loại tính tình gì?

Trộm ngó người đang phê văn chỉnh tề trên án, Cố Tuệ lén lút nổi lên tiểu tâm tư, nếu nàng cố ý đổ một ly trà lên trên án thư, hoàng đế sẽ có phản ứng gì?

Cố Tuệ thử thăm dò đứng dậy, đi đến bàn bát tiên ôm lấy ấm trà.

Có lẽ là cảm giác đến hành động lén lút của nàng, Thẩm Trường Trạch đột nhiên ngoái đầu nhìn lại.

Cố Tuệ bị bắt được: "...... Bệ hạ ngài khát hay không?"

Không thể trách nàng quá nhút nhát, gương mặt kia của Thẩm Trường Trạch thật sự quá khí thế, làm người vừa thấy đã nhịn không được phải quỳ xuống thuần phục —— Cố Tuệ tuy không đến mức quỳ xuống, nhưng kêu nàng làm trò trước mặt hoàng đế hất nước trà lên đống tấu chương, nàng cũng không có lá gan đó.

Huống chi, lỡ như tấu chương hôm nay đưa tới phá lệ quan trọng, chẳng phải sẽ chậm trễ triều chính quốc gia sao? Cố Tuệ chỉ muốn thanh tĩnh một mình chịu chết, chứ không muốn gây thêm phiền toái nào cho dân chúng.

Thẩm Trường Trạch liếc nàng một lát, nhàn nhạt nói: "Không cần."

Cố Tuệ đành phải cố gắng rót cho mình một ly nước, cười đến ê ẩm cả mặt, một mặt nương theo ấm áp từ nước trà mà giảm áp lực tâm lý, một mặt nhịn không được miên man suy nghĩ: Nàng đã nhìn hoàng đế ngồi hơn một canh giờ, chẳng lẽ một chút nướƈ ŧıểυ cũng không có sao? Cũng không thấy hắn đi ra ngoài.

Có thể thấy được người làm đại sự đều có bàng quang xuất sắc.

Làm một người thục nữ, nàng đương nhiên sẽ không chạy tới nhìn lén hoàng đế đi nhà xí, tuy rằng như vậy đã đủ phiền lòng, nhưng chết ở WC, không khỏi quá mức bất nhã rồi.

Nàng có thể nhân lúc hoàng đế ngủ thử một lần, nhìn bội kiếm tùy thân treo bên hông Thẩm Trường Trạch, có thể thấy nhân vật của hắn khá giống Tào Mạnh Đức, "Gϊếŧ người đang say ngủ", nếu nàng trong giấc mộng rón ra rón rén đến gần Thẩm Trường Trạch, lại nhẹ nhàng chọc gương mặt hắn, Thẩm Trường Trạch sẽ xem nàng thành thích khách dùng kiếm đâm chết —— mặc dù nàng cũng thật sự muốn biết, da thịt trên mặt hoàng đế, đến tột cùng là non mềm giống đậu hủ, hay cứng rắn như ngọc thạch.

Chết như thế cũng không tiếc, chờ tới địa phủ, nàng còn có thể nói ngoa nàng đã từng sờ qua mặt thiên tử —— là sờ thật nha.

Nhưng mà, chung quy Cố Tuệ không chờ đến thời khắc hoàng đế ngủ say, nàng đã tự mình đi vào giấc mộng trước.

Thẩm Trường Trạch lười nhác xoa eo, thình lình thấy nàng nằm hình chữ X ở trên giường, tướng ngủ quá mức xấu xí, vì thế hơi nhíu mày, gọi Phúc Lộc tới, "Tìm chăn mỏng đắp lên Quý Phi."

Tất nhiên hắn sẽ không tự làm, thân thể mặc cẩm y hoa phục sặc sỡ thế này, chạm một chút cũng làm hắn cảm thấy đen đủi.

Không ngờ Phúc Lộc lại nhìn thành săn sóc khó có được, đã hầu hạ vị chủ tử này từ lâu, vẫn là lần đầu thấy hoàng đế tỏ vẻ quan tâm tới ai đấy, vì thế cả gan hỏi, "Bệ hạ sợ nương nương bị cảm mạo sao?"

Thẩm Trường Trạch liếc người trên giường một cái, im lặng xoay đầu đi, "Không, trẫm chỉ cảm thấy đau mắt thôi."

Tư thế ngủ lôi thôi như vậy, nửa điểm cũng không giống xuất thân tiểu thư khuê các —— hắn còn cho rằng mình đang ở trong chuồng heo.

Phúc Lộc: ......

Nhận mệnh ôm một cái chăn gấm từ tủ quần áo ra, săn sóc đắp lên cho Quý Phi nương nương, ai ngờ vừa tới gần Cố Tuệ, Cố Tuệ lại phát hiện, cũng không biết mơ thấy cái gì, vơ loạn bắt lấy trong không trung, miệng còn nhẹ nhàng nói mớ.

Giọng điệu Thẩm Trường Trạch lãnh đạm, "Nàng ấy đang nói cái gì?"

Phúc Lộc tuy cảm thấy nghe lén người khác nói mớ thật quá không quang minh chính đại, nhưng bất đắc dĩ hoàng đế đã hạ lệnh, hắn cũng chỉ có thể làm theo, thật cẩn thận thò tai lại gần, tận lực thu thập nhiều tin tức nhất có thể.

Nhưng lúc này lại không cần phải hắn phải thuật lại, Cố Tuệ trở mình, từ trong giấc mộng cười khanh khách lên, thanh âm vô cùng rõ ràng, "Bệ hạ, thiếp muốn chết ở trên người ngài!"

Phúc Lộc:...... Đúng là một lời hổ báo! Nhìn không ra Cố Quý Phi bề ngoài bình tĩnh, tâm tư lại xấu xa như thế —— đương nhiên cũng không phải không thể thông cảm, Quý Phi đã phải lòng hoàng đế từ lâu, đương nhiên không chỉ yêu linh hồn hắn, cũng yêu cả thân thể hắn, không phải ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục tồn yên* sao!

* hai du͙ƈ vọиɠ lớn nhất của con người là việc ăn uống và việc nam nữ.

Gương mặt trắng nõn của Thẩm Trường Trạch trắng ẩn ẩn lộ ra chút màu xanh lá, hắn hận nhất nữ nhân dâʍ đãиɠ, nhưng người trắng trợn như Cố Tuệ này cũng là lần đầu thấy —— đây là hành vi thường ngày không hề có chút rụt rè phải không? Khó trách luôn trăm phương nghìn kế làm vẻ ta đây ở trước mặt hắn.

Phúc Lộc mẫn cảm chú ý thấy hai má hoàng đế hồng hồng, tuy rằng tâm tư Cố Quý Phi quả thật kinh thế hãi tục, nhưng cần gì phải nổi lửa để đả động đến nam nhân như đá cứng thế này không —— đây là yêu đến mức thể diện tôn nghiêm cũng không để ý mà!

Đành thành thật giúp Cố Tuệ giải thích, "Nương nương phải lòng bệ hạ đã lâu, nhất thời vong tình đến nỗi thất thố, cũng không thể tránh được."

Thẩm Trường Trạch cười nhạt một chút, "Cũng chỉ là phải lòng mà thôi, chờ nàng chân chính hiểu rõ trẫm, nàng sẽ không nghĩ như vậy nữa."

Phúc Lộc biết bí mật của hoàng đế, lập tức gắt gao ngậm chặt miệng lại, không dám khuyên nữa. Tẫn nhân sự nghe thiên mệnh*, hắn chỉ có thể làm hết bổn phận của mình, có được hay không còn phải xem bản lĩnh của Quý Phi.

* làm hết sức mình và tuân theo số mệnh, với những gì không thể thay đổi được thì nên thuận theo

Thẩm Trường Trạch lẳng lặng mở miệng phân phó, "Hoa tường vi trồng ở nhà ấm vừa mới nở, ngày mai đưa mấy chậu đến Minh Nguyệt Cung đi."

Đoá hoa xinh đẹp loá mắt như vậy, dường như rất hợp với vẻ đẹp của nàng, cũng coi như cảm nhớ đến một mảnh tâm ý của nàng giành cho mình. Còn những thứ khác, nàng đừng hòng mơ tưởng.

Tác giả có lời muốn nói:

Bối cảnh chung của chương này là: nữ chính cho rằng mình sắp chết, nam chính cho rằng cô thèm thuồng thân thể mình → _ →