Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Đăng vào: 12 tháng trước
Diệp Gia xoay đầu lại, từ xa đón nhận ánh mắt của Phó Tri Duyên đang nghiêng người quay đầu lại, sau một lúc kinh ngạc, khóe miệng anh cong lên một nụ cười như cây tàn được gặp mùa xuân.
Những bông tuyết trôi ngoài cửa sổ cũng đã ngừng lặng...
Hai người đàn ông bên cạnh đều sững sờ khi nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên khóe miệng của Phó Tri Duyên.
“Tri Duyên, sao cậu...”
“Nếu như tớ đoán không nhầm thì hành vi của Tri Duyên đây chính là...tán gái trong truyền thuyết?”
........
Phó Tri Duyên quay đầu lại, vẫn cười đầy ẩn ý,
miệng căn bản là không khép lại được, không nhịn được muốn cười.
“Cô em đó, tớ rất vừa ý.” Anh đặt đũa xuống, rồi đứng dậy: “Tớ đi xin số điện thoại.”
Diệp Gia chạy chưa được hai bước đã bị Phó Tri Duyên bắt kịp, kéo cánh tay cô lại, cô nhanh chóng kéo cao cổ áo len lên che mặt, cúi đầu không dám nhìn anh.
Anh đem cô kéo lại, rồi thả tay ra, hỏi: “Em che mặt thì anh sẽ không nhận ra em sao?”
Diệp Gia rốt cuộc cũng bỏ cổ áo xuống, thận trọng mà ngước đầu lên nhìn anh, anh đang mặc một chiếc áo khoác dạ dài, bên trong là một chiếc áo len mỏng màu đen cổ chữ V, và trên cổ quấn chiếc khăn Versace mà cô đã tặng cho anh.
Mấy ngày không gặp, có lẽ là vì ở thủ đô lạnh hơn chút nên khuôn mặt anh càng cứng đơ hơn.
“Nhìn hết con đường chân trời, tiểu oán phụ khuê phòng liền dứt khoác trèo đèo lội suối đi tìm phu quân?”
Diệp Gia gật đầu, trong gió lạnh mặt cô càng thêm đỏ.
Cô không nghe lầm chứ? Vừa nãy anh nói là...phu quân*?
*phu quân: chồng
Xung quanh nổi lên nhiều bong bóng màu hồng là đang xảy ra chuyện gì vại?
“Nhưng lại co giò bỏ chạy.” Anh vẫn không buông tha mà hỏi: “Là sợ gặp anh à?”
Diệp Gia gật đầu như gà con mổ thóc.
“Nếu như không phải ngẫu nhiên gặp được, thì chuyến này đến đây liền không tính nói cho anh biết?”
Gật đầu.
“Gặp anh không có gì để nói?”
Có a có a!
“Em sợ gây thêm phiền phức cho anh.” Diệp Gia hạ thấp giọng, nhìn anh một cái, nói: “Em muốn đến xem phong cảnh mà anh từng xem qua, Tử Cấm Thành tuyết phủ trắng xóa, Thập Sát Hải đóng băng...còn có, trong màn đêm tĩnh lặng, em được nhìn thấy tuyết rơi giống như anh thấy, như vậy là em đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi...”
Diệp Gia ngẩng đầu nhìn anh một cái, đây là những lời nói thật lòng của cô, cũng là từng câu từng chữ mà cô đã đắn đo, kìm nén rất lâu...
Khuôn mặt Phó Tri Duyên căng ra hồi lâu, cuối cùng cũng phì bật cười một cái, nụ cười này khiến Diệp Gia nhận ra rằng một quân tử khiêm tốn khi cười lên lại có thể đẹp như ngọc như hoa như vậy.
Đẹp đến tột đỉnh.
Tuyết đều hòa tan.
“Có phải em còn muốn hít thở chung một làn sương mù cùng với anh?”
“Hả? Sao anh biết...”
Anh bất ngờ cúi người, hôn nhẹ lên môi cô.
“Nói?”
Diệp Gia mở to đôi mắt.
Cái nóng lửa đốt và cái lạnh đan xen vào nhau, thì ra môi anh mềm như vậy, như là kẹo dẻo, như là đám mây, như là gió lướt qua.
Trong thế giới của cô, mùa xuân tuyết tan, cây cối bừng tỉnh.
Nụ hôn này lướt qua giây lát, anh chỉ dùng môi ấn ấn nhẹ môi dưới của cô, đợi khi Diệp Gia có phản ứng muốn vươn lưỡi ra thì anh đã dời đi rồi, nhưng vào giây cuối cùng đó, đầu lưỡi của Diệp Gia vẫn trúng trọng tâm mà liếʍ liếʍ môi trên của anh.
Đại khái là Phó Tri Duyên cũng không ngờ cô sẽ đột nhiên có động tác như vậy, bây giờ đổi lại người đỏ mặt chính là anh.
Hai người nhìn nhau thật lâu trong gió lạnh, mỗi người đều đỏ mặt, giống như những đứa trẻ choai choai yêu đương vụиɠ ŧяộʍ thời cấp ba.
Ở phía xa, hai người bạn của Phó Tri Duyên đã đi ra khỏi quán ăn, đang nhìn xung quanh tìm kiếm anh.
“Anh qua chơi với bạn anh trước đi, không cần để ý đến em.” Diệp Gia nói với anh: “Em đợi Đào Địch.”
Ý định ban đầu của Phó Tri Duyên là dẫn cô đi theo, nhưng nghe cô nói còn có bạn đồng hành nên anh cũng không nài nỉ nữa, chỉ hỏi: “Trên người không có tiền?”
“Lát nữa sẽ có.” Đợi cô tìm thấy Đào Địch lấy lại túi xách.
Nhắc mới nhớ, hôm nay thật sự vô cùng mất mặt, cô đường đường là con gái nối dõi duy nhất của ẩm thực gia Diệp Tắc Phu, thế mà lại lưu lạc đến bước ăn quỵt ở quán ăn, thật là một xu tiền cũng bức chết bậc anh hùng.
Phó Tri Duyên lấy ra một cái ví màu đen, Diệp Gia nhìn chất liệu, nó giống như da cá sấu.
Phó Tri Duyên không chút do dự, lấy ra toàn bộ cục tiền màu đỏ bên trong và đưa cho cô.
Diệp Gia không có nhận, một sấp tiền đỏ kia, cảm thấy nóng đến phỏng tay, ước chừng sơ sơ không dưới 3000 tệ.
“Em cầm sấp tiền lẻ này trước đi, nếu như không đợi được bạn của em thì hãy tìm một quán cafe ngồi nghỉ chút, hoặc là bắt xe về khách sạn trước.” Phó Tri Duyên nhỏ giọng dặn dò: “Tóm lại là không đến mức...phải đứng trên đường hứng gió lạnh.
Mấy nghìn tệ mà anh nói là tiền lẻ...
Diệp Gia cảm thấy hình như bản thân đã vô tình bắt được một con rùa vàng!
“Vậy thì...em mượn tạm anh một ít, nhiều quá em trả lại không nổi.” Diệp Gia thấp giọng nói, rút ra một tờ tiền trong xấp tiền đỏ: “Đủ dùng để gọi taxi rồi.”
Phó Tri Duyên cũng không miễn cưỡng, lại rút ra thêm hai tờ tiền nhét vào túi áo cô, lấy điện thoại ra lắc lắc: “Buổi tối gửi địa chỉ mà em đang ở cho anh.”
“Dạ.”