Chương 112: 112: Ca Ca

Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Cơm nước xong, đại nương tống cổ Tiêu Thiều ra dòng suối ngoài cổng thôn múc nước.
Tiêu Thiều nói: “Cùng ta đi dạo một chút?”
Lâm Sơ gật đầu.
Mặc dù mù lòa hành động bất tiện, nhưng sinh hoạt hằng ngày vẫn rất cần thiết, nếu không sẽ để xương cốt chây ì, không có lợi cho tu luyện.
Lúc này đang là sáng sớm, gió thổi trên đồng ruộng thật êm dịu thoải mái.
Không biết tại sao, nơi đây ấm hơn bên ngoài một chút.
—— bên ngoài đang là mùa đông giá rét, nơi đây lại như đầu xuân, không biết có phải do có suối nước nóng chảy qua hay không.
Hắn không nhìn rõ thứ gì, chỉ nghe được âm thanh.
Xa xa hai bên bờ ruộng, có vài hán tử đang làm đồng, tám chuyện về gà qué trứng chiếc gì đó linh tinh, không khí thập phần vui vẻ.
Trong thôn thì í ới tiếng mẹ gọi con về ăn cơm, lại sang nhà Nhị Cẩu Tử chơi gì đó.
Có thể thấy được Chốn đào nguyên không có nạn đói, không có tai họa, mọi người tự cung tự cấp, sinh hoạt thật hạnh phúc sung sướng.
Tiêu Thiều: “Nơi này thật đẹp.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Chỉ cần ngửi hương cỏ cây tươi tốt trong gió, chỉ cần nghe tiếng lá cây sàn sạt rung động, cùng với tiếng nước chảy xa xa, đã có thể tưởng tượng ra nơi này đẹp như thế nào.
Ngày xưa, Đại tiểu thư từng nói sau này muốn ẩn cư núi rừng, không biết nơi này có hợp ý hay không.
—— không, không hợp ý.
Lâm Sơ nghĩ, nếu còn Sơ muội với Doanh Doanh, thì quy ẩn núi rừng mới hợp ý y được.
Hắn có chút chán nản, lặng lẽ đi theo Tiêu Thiều.
Tiếng nước róc rách càng ngày càng gần, Tiêu Thiều nói: “Nơi này là mặt bắc, suối ở đây đóng băng rồi, mặt nam mới có suối nước nóng.”
Lâm Sơ: “Ừ.”
Tiêu Thiều hỏi: “Ngươi chỉ biết ‘Ừ’ sao?”
Lâm Sơ: “……”
Quả nhiên là bị ghét bỏ.
Hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác, mờ mịt nhìn về phía Tiêu Thiều, cúi đầu, nhận sai nói: “…… Ta không biết nên nói cái gì.”
“Ta không có ý đó.” Thanh âm Tiêu Thiều tựa hồ mềm mỏng đi, “Ngươi…… Không có gì muốn nói với ta sao?”
Lâm Sơ đáp: “Không có.”
Nói cái gì đây?
Hắn cảm thấy hốc mắt hơi hơi nóng lên.
Ngay sau đó, thanh âm Tiêu Thiều cũng có chút luống cuống: “Ngươi…… Đừng khóc.”
Lâm Sơ quay đầu đi chỗ khác.
Hắn cũng không biết mình bị làm sao nữa, chỉ cảm thấy có chút ủy khuất.
Hắn cảm thấy bản thân giống như một con hamster đang được nuôi béo tốt, bỗng nhiên bị vứt bỏ.

Không tìm được chủ nhân trước đây nữa, chủ nhân mới này mặc dù vẫn cho hắn ăn đầy đủ, nhưng thật hung.
Thật ra, trong tình cảnh bị mù như vậy, mà vẫn tiếp tục chăm sóc hắn, y thực sự tốt lắm rồi, hắn cũng biết rõ, bản thân phải cảm kích Tiêu Thiều mới đúng.
Thế nhưng …… cảm xúc hắn giống như bị trục trặc, thật sự không thể hiểu nổi.
Im ắng một lúc, chợt nghe Tiêu Thiều đến bên cạnh hắn.
“Tính ra, chúng ta đã quen nhau ba năm rồi.”
Lâm Sơ: “Ừ.”
Ừ xong, lại nghĩ Tiêu Thiều không cho hắn ừ, đành bổ sung một câu: “Đúng vậy.”
Thanh âm Tiêu Thiều mang theo ý cười bất đắc dĩ: “Đâu có không cho ngươi ừ.”
Lâm Sơ: “……”
Tiêu Thiều dường như khe khẽ thở dài, hỏi: “Ngươi sợ ta sao?”
Lâm Sơ lắc đầu.
Sợ, thật ra không sợ chút nào, dù sao Tiêu Thiều cũng không ăn thịt người.
Chỉ sợ hắn lại làm y không vui thôi.
“Ba năm nay, ta đã quen nhìn ngươi mặc nam trang, nhưng ta lại dùng bộ dáng Lăng Phượng Tiêu ở bên ngươi.” Tiêu Thiều nói: “Cho nên, chuyện này mặc dù rất kinh ngạc, nhưng ta vẫn dễ dàng chấp nhận.

Nghĩ lại thì ngươi còn buồn hơn ta nhiều.”
Lâm Sơ: “Ta không thấy gì cả.”
Không thấy gì cả.
Đây mới là vấn đề.
Trước mắt hắn một mảnh đen sì, thường xuyên cảm thấy hỗn loạn, đôi khi cảm thấy Tiêu Thiều thật xa lạ, đôi khi lại cảm thấy bên cạnh hắn vẫn là Đại tiểu thư, chỉ là Đại tiểu thư hung hơn rất nhiều thôi.
Có đôi khi, ngẫm lại bộ dáng kiêu ngạo xa cách ngàn dặm của Tiêu Thiều trên Diễn Võ Trường, bộ dáng nhẹ nhàng bâng quơ đánh bại Thương Mân ấy, lại cảm thấy người này chẳng khác gì cái tủ lạnh hình người, thực sự là cao cao không thể với tới.

Tiêu Thiều nói: “Nghe nói nếu lấy băng ngọc ngân châm ngâm trong suối băng, rồi đâm vào huyệt vị, có thể dẫn máu tụ ra, chúng ta có thể thử một lần.”
Một lát sau, lại nói: “Ta mang theo rất nhiều linh dược từ Học Cung, thả linh dược vào suối nước nóng, có thể đi ngâm một chút.”
Lâm Sơ: “Đa tạ.”
Tiêu Thiều hỏi: “Ngươi…… không vui sao?”
Lâm Sơ vẫn chưa thoát khỏi ưu tư lúc nãy, gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không phải, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiều.
Tuy rằng không biết Tiêu Thiều cao bao nhiêu, nhưng chắc chắn sẽ cao hơn hắn —— cũng cao hơn Đại tiểu thư.
Cái gọi là “Huyền Tuyệt Hóa Cốt Công”, chính là dùng để thay đổi khung xương, mà hắn lúc ấy còn tự bỏ bùa mình, cho rằng Đại tiểu thư yêu thích cái đẹp.
Tiêu Thiều trầm mặc một hồi: “Ta chưa từng sống chung với nam hài tử.

Nếu có chỗ nào không đúng, hoặc ngươi cảm thấy không thoải mái, ta sẽ sửa.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, phát giác, mọi chuyện quả thật đúng như y nói.
Tiêu Thiều là Đại tiểu thư.
Đại tiểu thư lớn lên ở Phượng Hoàng Sơn Trang.
Phượng Hoàng Sơn Trang không có nam nhân, một người cũng không có.
Cho nên, có lẽ Đại tiểu thư chỉ biết sống chung với nữ hài tử? Chỉ biết đối đãi với nữ hài tử? Thuận tiện cũng đối đãi hắn như nữ hài tử luôn?
Nghĩ đến thái độ lạnh như băng của Đại tiểu thư với Tiêu Linh Dương, Việt Nhược Hạc, Thương Mân, Lâm Sơ bỗng nhiên cảm thấy, thái độ của Tiêu Thiều đối với hắn, cũng không hung dữ chút nào —— quả thực là nhẹ nhàng tựa như gió xuân.
Lâm Sơ thực sự đồng cảm với Tiêu Thiều.
Người này từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ đệ đệ như gà chọi ra, cũng chưa từng tiếp xúc gần gũi với người cùng giới tính nào cả.
Nhưng hắn lại tưởng tượng, chính mình cũng từng tiếp xúc sao?
Vì thế Lâm Sơ nói: “…… Ta cũng chưa từng sống chung với nam hài tử.”
Trọng điểm Tiêu Thiều lại hơi kỳ quái: “Vậy ngươi đã từng sống chung với nữ hài tử sao?”
Lâm Sơ: “Chưa bao giờ.”
Hắn chưa từng sống chung với ai cả.
Tiêu Thiều nói: “Lúc ta là Lăng Phượng Tiêu, ngươi ta bên nhau cũng coi như vui vẻ.”
Lâm Sơ không nghĩ vẩn vơ nữa: “Ta chỉ biết sống chung với Đại tiểu thư thôi.”
Tiêu Thiều nói: “Có lẽ vậy.”

Y lại nói: “Hay chúng ta vẫn giống như trước đây.”
Biết Tiêu Thiều thực sự cũng không biết làm sao, Lâm Sơ bỗng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hắn liền nói: “Nhưng trước đây ngươi coi ta như nữ tử còn gì.”
Tiêu Thiều: “Trước đây ngươi cũng coi ta như phú bà.”
Thiều ca, hóa ra ngươi vẫn luôn biết sao.
Lâm Sơ biện hộ: “Sau này không phải nữa.”
Tiêu Thiều nghi hoặc: “Thật sao?”
Lâm Sơ tiếp tục biện hộ: “Thật mà.”
Tiêu Thiều tiếp tục nghi hoặc: “Ta thấy vẫn chả có gì khác nhau cả.”
Lâm Sơ liên tục biện hộ: “Tại vì lúc nào ta cũng ngoan ngoãn thôi.”
Tiêu Thiều tạm thời buông tha hắn, chuyển chủ đề khác: “Thế ta đối đãi ngươi như đệ đệ được không?”
Lâm Sơ có chút kinh hãi: “Giống Tiêu Linh Dương sao?”
Thanh âm Tiêu Thiều mang theo ý cười rất nhẹ: “Nghe lời thế này, không đánh.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, cảm thấy tựa hồ cũng được, vì thế gật gật đầu.
Tiêu Thiều nói: “Lúc Tiêu Linh Dương mới sinh ra, mẫu thân từng bảo, ta đã có thêm một đệ đệ.

Ta nghĩ, sau này phải chăm sóc nó thật tốt, dạy nó luyện kiếm, trông nó đọc sách, nhìn nó tương lai lên làm hoàng đế.

Nó thực ra cũng khá thông minh, nhưng sau này, ta gặp lại nó lúc 6 tuổi, lại phát giác nó tính tình đại biến, trở thành dáng vẻ hiện tại.”
Lâm Sơ an ủi: “Hắn rất yêu quý ngươi.”
“Ta biết.” Tiêu Thiều nhàn nhạt nói, “Nếu chỉ là gia đình bình thường, thì không sao, nhưng nó lại là thái tử.”
Lâm Sơ phát hiện thêm một vấn đề.
Tiêu Thiều có một đệ đệ, nhưng lại chưa từng làm ca ca.
Ngay cả cha còn không biết con gái mình thật ra không phải con gái, thì đệ đệ đương nhiên cũng không biết tỷ tỷ mình thật ra không phải tỷ tỷ.
Hắn bỗng nhiên rất tò mò vẻ mặt Tiêu Linh Dương lúc biết được chân tướng.
“Không nói chuyện này nữa.” Tiêu Thiều chuyển đề tài: “Sơ đệ không thuận miệng lắm, ngươi có nhũ danh không?”
Lâm Sơ: “Không có.”
Lão đầu nhà hắn chỉ có một đồ đệ, bởi vậy không đặt nhũ danh nữa, chỉ gọi “Đồ đệ”.
Tiêu Thiều tựa hồ ngẫm nghĩ một lúc, hỏi: “Thương Mân gọi Việt Nhược Hạc là gì?”
Lâm Sơ: “Việt như que.”
Tiêu Thiều lại hỏi: “Việt Nhược Hạc gọi Thương Mân là gì?”
Lâm Sơ: “…… Mây trắng.”
“Tại sao nhỉ?”
Thương Mân cũng đâu phải rất trắng.
Lâm Sơ nói: “Mây trắng thương cẩu* ư.”
Lâm Sơ thấy Tiêu Thiều trầm mặc, tự nhiên lại rất muốn cười.
Trong Học Cung, nếu là nam đệ tử không thân thiết, đều lấy “X huynh”, “Sư đệ”, “Đạo hữu” gọi nhau.

Thân thiết, thì sẽ đặt cho nhau biệt hiệu, thiên kỳ bách quái, gần như lấy hết tên chim muông thú vật.
—— tóm lại, chính là một cái xưng hô không nghiêm túc.
“Sơ nhi? Tiểu Sơ?” Tiêu Thiều nói: “Vẫn giống cô nương.”
Lâm Sơ: “Thiều ca cũng không thuận miệng lắm.”
“Không thuận sao?” Tiêu Thiều đáp: “Gọi một tiếng cho ta nghe.”
Lâm Sơ: “Thiều ca.”
“Gọi thêm tiếng nữa.”
“Thiều ca.”
“Không thuận sao?”
“Không thuận.”
Tiêu Thiều tựa hồ trầm ngâm rất lâu.
Rốt cuộc, mở miệng nói: “Có thể bỏ chữ Thiều đi.”
Lâm Sơ chần chờ.
Một lúc sau, ấp a ấp úng nói: “…… Ca?”
“Có thể lặp lại một chút.”
“…… Ca ca?”
Tiêu Thiều nói: “Tạm được.”
Lâm Sơ càng cảm giác không thích hợp hơn.
Hắn đưa ra thỉnh cầu: “Có thể gọi huynh trưởng không?”
Tiêu Thiều: “Vẫn không thuận lắm.”
Lâm Sơ: “?”
Thiều ca, ngươi nói cho ta xem, chỗ nào không thuận hả?
*Mây trắng thương cẩu: câu gốc là bạch vân thương cẩu, ý chỉ thay đổi khôn lường, mà tui để như kia cho hài, dù sao cũng là biệt danh thôi