Post on: 11 tháng ago
Tuyến thể của Trình Huyễn Chu đang ở trong tình trạng không tốt lắm.
Alpha bình thường bị Alpha khác cắn cũng không sao, nhưng sức khỏe của Trình Huyễn Chu cũng không chịu nổi dằn vặt như vậy.
Đặc biệt là khi tin tức tố của Đỗ Tẫn Thâm cực kỳ bá đạo, nếu tin tức tố tiếp tục ở trong cơ thể sẽ giống như virus phá hủy hệ thống phòng thủ vốn đã yếu ớt của y.
Bác sĩ Trần tiêm thuốc tê, bắt đầu chữa trị và tẩy sạch tuyến thể.
Trình Huyễn Chu rơi vào trạng thái hôn mê ngắn khi nằm trên giường phẫu thuật.
Khi y từ từ tỉnh lại, bác sĩ Trần với vẻ mặt vui đùa nói: "Lúc ra ngoài cậu không nói với người nhà sao?"
Vì tác dụng của thuốc mê vẫn chưa tan hết nên Trình Huyễn Chu trưng ra vẻ mặt khó hiểu, mơ màng hỏi: "Người nhà nào?"
Bác sĩ Trần ném điện thoại cho Trình Huyễn Chu.
"Tự mình xem đi."
Điện thoại không ngừng run lên, Trình Huyễn Chu lập tức bị dọa sợ vì hàng loạt thông báo cuộc gọi nhỡ che kín màn hình.
Trong vòng chưa đầy 2 giờ, gần 20 cuộc gọi nhỡ xuất hiện trên điện thoại đều đến từ Đỗ Tẫn Thâm.
Đỗ Tẫn Thâm đã về mà không thấy y ở nhà nên gọi điện thoại truy vấn sao?
Y chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.
Y đột nhiên cảm thấy mình quá vất vả, vừa bước xuống giường bệnh nhưng việc đầu tiên y làm lại là sắp xếp ngôn ngữ để nói dối.
Về phía Đỗ Tẫn Thâm, hắn nghe thấy giọng nói của Trình Huyễn Chu nhẹ nhàng đến nỗi toát ra một cảm giác yếu ớt khó tả.
Hắn loáng thoáng cảm thấy không đúng lắm.
Trình Huyễn Chu nói: "Cậu về rồi à? Sao gọi điện thoại cho tôi nhiều quá vậy?"
"Chưa, tôi đang ở bên ngoài."
Đỗ Tẫn Thâm nói, "Tôi nhìn thấy một người giống cậu trên đường, còn tưởng là cậu."
Trình Huyễn Chu im lặng vài giây trước khi nói: "Tôi vừa mới tỉnh dậy đã bị cậu đánh thức."
Sau đó y nhận ra rằng mình đã nói sai.
Nếu y thực sự ngủ ở nhà thì đã phán đoán được tình huống dựa trên tiếng mở cửa, nên sẽ không thể hỏi Đỗ Tẫn Thâm có đang ở nhà hay không.
Y hy vọng Đỗ Tẫn Thâm sẽ không chú trọng đến sơ hở nhỏ này của mình.
Cũng may, Đỗ Tẫn Thâm chỉ nói: "Xin lỗi, vậy cậu nghỉ ngơi tiếp đi."
Hai bên đều im lặng trong chốc lát.
Trình Huyễn Chu ngập ngừng nói: "Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy trước."
Đỗ Tẫn Thâm: "Chờ đã."
"Tôi đang có hai tấm vé."
Đỗ Tẫn Thâm nghiêm túc hỏi.
"Thứ bảy tuần sau cậu có thời gian rảnh không?"
Mặc dù họ có thể dễ dàng gặp nhau ở nhà và ở ký túc xá, nhưng hắn vẫn nhất quyết đưa ra lời mời qua điện thoại vào ngay thời điểm này.
Trình Huyễn Chu thấy rất khó hiểu: "Gì cơ?"
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đương nhiên Đỗ Tẫn Thâm chưa kịp có cái gọi là "tấm vé" nào cả.
Thứ hắn đưa ra là một tờ giấy trắng nhưng đầy ma lực, chỉ cần Trình Huyễn Chu thích, cảm thấy hứng thú hay muốn làm bất cứ điều gì thì hắn đều có thể biến nó thành hiện thực.
Một lúc lâu sau, Trình Huyễn Chu nhẹ giọng nói: "Cậu không tìm được ai đi chung đúng không?"
"Không phải." Đỗ Tẫn Thâm đáp.
"Trình Huyễn Chu, cậu hiểu không?" Hắn nói, "Tôi muốn mời cậu đi chơi."
Trình Huyễn Chu quên cả hít thở.
Tôi không hiểu.
Y thầm nói trong lòng.
Cậu đang làm gì vậy? Đùa tôi à?
Đỗ Tẫn Thâm lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của y.
Trình Huyễn Chu không đồng ý cũng không từ chối, đột nhiên cuộc gọi bị kết thúc.
Chính bác sĩ Trần đã lấy điện thoại của Trình Huyễn Chu rồi kết thúc cuộc gọi giùm y.
"Cậu tự biết mức độ nghiêm trọng." Bác sĩ Trần đẩy kính và nói, "Tôi không trông chờ cậu sẽ chia tay với hắn, nhưng ít nhất trước khi vết thương lành thì hãy tránh xa hắn ra."
Trình Huyễn Chu giật giật môi, tiếng "Ừm" vang lên.
"Chức năng tuyến thể của cậu sẽ hoàn toàn không hoạt động trong tương lai gần, nên đừng cố gắng tiết ra tin tức tố trước khi nó phục hồi."
Bác sĩ Trần lo lắng nên cảnh báo thêm: "Nếu tháng này cậu lại đến nữa, tôi thực sự sẽ tăng tiền lên đó."
Trình Huyễn Chu cạn lời liếc nhìn anh một cái: "Lòng dạ hiểm độc."
Đỗ Tẫn Thâm nhìn dòng chữ "Cuộc gọi chấm dứt" trên màn hình.
Hành vi không có lời giải thích này chắc hẳn là một lời từ chối ngầm.
Thực ra Đỗ Tẫn Thâm đã nhận thấy điều bất thường của đối phương lẫn sự mâu thuẫn trong lời nói của y, hắn nhanh chóng đưa ra phán đoán rằng Trình Huyễn Chu không ở nhà và thậm chí còn có người khác bên cạnh y.
Y không muốn hắn phát hiện ra, nhưng cách thức che giấu thật sơ sài.
Điều mà Trình Huyễn Chu không biết là Đỗ Tẫn Thâm đã để lại trên người y một thiết bị định vị thu nhỏ, nó nằm trên chiếc móc khóa pha lê có vẻ bình thường nhưng đã được sửa đổi một chút mà hắn đã đưa cho y cách đây không lâu.
...!Cho dù Trình Huyễn Chu xa tận chân trời góc bể thì hắn cũng có thể trói y về.
Người đi đường kinh ngạc liếc nhìn Đỗ Tẫn Thâm đứng yên tại chỗ, họ cảm thấy Alpha mạnh mẽ này hẳn đang có tâm trạng rất tồi tệ nên đều tự giác đi đường vòng để tránh vạ lây.
Cơ thể Đỗ Tẫn Thâm dường như bị bao vây bởi một luồng khí đen dày đặc vô hình, thậm chí không khí xung quanh dường như còn bị áp suất cực lớn làm biến dạng một chút.
Hắn do dự hồi lâu, nhưng cuối cùng đã kiểm soát được bản thân.
Điều này không đúng.
Cứ đợi một thời gian nữa xem sao.
Hắn sẽ khiến Trình Huyễn Chu sợ hãi mất thôi.
Khi Đỗ Tẫn Thâm về đến nhà, Trình Huyễn Chu đang thay quần áo.
Hắn vừa bước vào cửa lập tức nhìn thấy vòng eo trắng như tuyết của Trình Huyễn Chu đang phơi bày ra bên ngoài, Đỗ Tẫn Thâm lặng lẽ bước tới ôm lấy y từ phía sau, khi Trình Huyễn Chu phản ứng lại thì y đã bị mùi hương nồng nặc của người phía sau tấn công.
Đỗ Tẫn Thâm hình như đang cố ý, hắn tiết ra mùi hương rượu hoa quế như một tấm lưới khổng lồ khiến Trình Huyễn Chu suýt nữa không thở nổi, sức mạnh của tin tức tố mạnh đến mức Trình Huyễn Chu vô cùng khó chịu.
Y nhanh chóng kéo áo sơ mi của mình xuống, tay Đỗ Tẫn Thâm từ từ duỗi ra nắm lấy cổ họng y rồi đặt các đầu ngón tay gần yết hầu y.
Hành động này cho y biết được tâm trạng bực bội và u ám bất thường của Đỗ Tẫn Thâm vào lúc này.
Trình Huyễn Chu bất giác nuốt nước bọt làm yết hầu di chuyển, y chủ động nói thẳng: "Được rồi, tôi nói dối cậu."
"Thật ra tôi đã đến chỗ một người bạn."
Giọng của Đỗ Tẫn Thâm lạnh nhạt vang lên sau lưng: "Bạn gì, O hay A? Nam hay nữ?"
"..."
Trình Huyễn Chu đương nhiên không thể nói thật, y nói với giọng điệu không được tốt lắm: "Cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì, điều tra tôi hả?"
Đỗ Tẫn Thâm nhẹ nhàng mà chậm rãi nói, giọng nói của hắn càng trở nên dịu dàng hơn nhưng lại có chút nguy hiểm: "Cậu không thể nói cho tôi biết sao?"
Hắn siết chặt ngón tay đang đặt trên cổ họng của Trình Huyễn Chu, hờ hững hỏi: "Bắt đầu từ khi nào đã có chuyện không thể nói cho anh trai biết rồi?"
Trình Huyễn Chu vô cớ đổ mồ hôi trên lưng, da đầu căng lên, ngay cả tuyến thể vừa trải qua một đợt chấn thương lại bắt đầu bỏng rát đau đớn.
Trực giác cho y biết lúc này không được làm trái ý đối phương, vì dù bị bại lộ bí mật hay chọc giận đối phương cũng không phải kết quả tốt với y.
Trình Huyễn Chu ổn định tinh thần rồi giả bộ bình thường nói: "Là A, cậu không biết anh ta, anh ta đã ba mươi tuổi có vợ con hết rồi, chúng tôi chỉ đi ăn bữa cơm bình thường rồi bàn chuyện công việc thôi."
Trình Huyễn Chu nói thêm: "Anh ta muốn tôi bỏ công việc hiện tại sang làm bên chỗ của anh ta."
Đây không phải những lời nói dối vô căn cứ, Trình Huyễn Chu chỉ mượn người và sự vật ở thời gian và địa điểm khác mà thôi.
"Thật sao?" Đỗ Tẫn Thâm không tỏ ý kiến mà chỉ nói hai chữ.
"Chính là như vậy đó." Trình Huyễn Chu không quay đầu lại được, y nghe giọng nói bình tĩnh của hắn nên nghĩ là chắc hắn không tức giận…
Y thấy khó thở nên cầu xin: "Có thể...!Buông tôi ra được không?"
Đỗ Tẫn Thâm không trả lời.
Hắn lặng lẽ tiến lại gần dưới góc độ mà Trình Huyễn Chu không thể nhìn thấy, hắn ngửi chiếc gáy dán băng gạc của Trình Huyễn Chu như thể đang xác nhận lãnh địa của mình.
Ngoại trừ có thêm mùi thuốc khử trùng thì không còn gì khác, không có mùi tin tức tố của ai khác.
Hắn miễn cưỡng tin vào lời giải thích.
"Tôi xin lỗi." Đỗ Tẫn Thâm lấy lại thái độ lịch sự, nhưng hành động lại không hề có ý gì ăn năn, "Tôi chỉ lo lắng cho sự an toàn của cậu thôi."
Ngực Trình Huyễn Chu phập phồng vì thiếu oxi, y không khỏi tránh né: "Đỗ Tẫn Thâm, hôm nay có chuyện gì xảy ra với cậu thế, không chịu nổi cậu nữa rồi."
Đỗ Tẫn Thâm: "Cậu còn chưa trả lời tôi, thứ bảy tuần sau cậu có thời gian không?"
Trình Huyễn Chu cảm thấy câu trả lời của mình không quan trọng, y nói: "Nếu tôi nói không thì sao?"
Đỗ Tẫn Thâm nói, "Vậy nói cho tôi biết khi nào cậu rảnh đi."
Trình Huyễn Chu đành nói: "Được rồi, thứ bảy tuần sau tôi rảnh."
Y cảm thấy như đã nửa thế kỷ trôi qua.
Cuối cùng sau khi y đồng ý, Đỗ Tẫn Thâm mới chậm rãi buông tay ra, đồng thời buông tha cho cổ họng yếu ớt và thu hồi xiềng xích từ tin tức tố của mình.
Trình Huyễn Chu vốn định đi gặp Trình Tỉnh vào tuần sau, nhưng hoãn lại một tuần nữa cũng không sao.
Vào buổi tối, Trình Huyễn Chu soạn một tin nhắn trông giống như đang xã giao với người xa lạ.
[Ba, con có một số việc bận vào cuối tuần tới, có lẽ cuối tháng con mới về.]
Thay vì hỏi thăm thì y chỉ muốn thông báo thẳng cho người ba vốn chẳng thân thiết với mình lắm.
Trình Tỉnh có lẽ đã ngủ nên rất lâu vẫn chưa thấy trả lời.
Cho đến khi Trình Huyễn Chu thức dậy vào ngày hôm sau, y mới thấy rằng Trình Tỉnh đã gửi một tin nhắn vào lúc 4 giờ sáng.
[Được rồi.
Gần đây con có thiếu tiền không?]
Ông ấy không nhận được hồi âm từ Trình Huyễn Chu, nửa tiếng sau đã trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng của y.
5000 tròn trĩnh.
Trình Huyễn Chu sững người một lúc, không hiểu tại sao Trình Tỉnh lại đột nhiên đưa tiền cho mình.
Y cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng không nghĩ nhiều về điều đó.
Y không cần thiết lấy số tiền này, y hy vọng mình không cần phải đi chữa bệnh trong thời gian tới, mặt khác tài khoản cạn kiệt có lẽ sẽ ngăn y không đến Bạch Dạ Thành nữa.
Y chuyển lại nguyên vẹn 5000 tệ.
Một lúc sau, Trình Tỉnh chuyển tiền lại và viết: [Giữ lại dùng đi.]
Bọn họ cũng thật là khách sáo, cùng là ba con nhưng lại đẩy qua đẩy lại mấy lần một số tiền như thể đang sợ nợ tình nghĩa và sợ thiếu nợ nhau.
Cuối cùng Trình Huyễn Chu vẫn nhận.
Y gõ một đoạn văn rất dài nhưng lại xóa đi hết, chỉ nhắn cho Trình Tỉnh hai chữ: [Cảm ơn.].