Chương 6: 6: Tại Sao Cứ Phải Nếm Mùi Đau Khổ Mới Chịu Nghe Lời

Yêu Đương Với Trúc Mã Alpha

Post on: 11 tháng ago

.


Đỗ Tẫn Thâm chưa kịp ngăn cản.

Giây tiếp theo, tin tức tố nồng nặc đã được giải phóng khỏi người của Trình Huyễn Chu.

Mùi hương tin tức tố trà ô long của Alpha tràn ra như một cơn hồng thủy, dồn dập tấn công vào thân thể gầy gò của Nhan Việt.

Tin tức tố của Alpha bao bọc, trói chặt và nuốt chửng Omega này.
"Hừm…!"
Trước khi Nhan Việt có thể kịp phản ứng, một luồng nhiệt nóng bỏng từ các tuyến thể lan ra toàn thân của cậu ta.

Tin tức tố khủng bố và hung hãn đó xâm nhập sâu vào trong nội tạng của cậu ta như một con rắn độc đang ngoe nguẩy, căn bản không thể chấp nhận được cậu ta nói ra một tiếng "không" nào cả.
Nhan Việt trợn to hai mắt, vẻ mặt khó hiểu nhìn Trình Huyễn Chu.

Trình Huyễn Chu đang sử dụng tin tức tố của mình để mạnh mẽ ép buộc cậu ta tiến vào kỳ động dục.

Nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi Alpha trước mặt đã biến mất từ ​​lâu.

Lúc này, khuôn mặt tuấn tú vô cùng lạnh lùng với ánh mắt trống rỗng, y trầm mặc nhìn Nhan Việt đang nằm bệch trên nền đá cẩm thạch nhẵn nhụi vì không thể đứng nổi nữa.

Thân thể của Omega mềm như bông, toàn thân là một màu đỏ thẫm quyến rũ.

Cậu ta nằm trên mặt đất, hơi thở nóng bỏng phả ra tạo thành một màn sương nước hình lưỡi liềm trên mặt đất.

Bởi vì tác động mạnh mẽ từ tin tức tố của Alpha làm Omega yếu ớt cuộn người lại, những đường cong lả lướt phơi bày ra không sót một cái nào.

Hương thơm tin tức tố vị bưởi ngọt ngào và đậm đà bùng nổ trong phòng.
"A! Đàn anh Trình...!Khó chịu quá..." Nhan Việt bị sốt cao nên đầu óc không còn tỉnh táo, bất giác nhỏ giọng nỉ non.

Sắc mặt Đỗ Tẫn Thâm u ám một cách đáng sợ, nhíu mày thật chặt, đột ngột đứng lên tiến tới hai bước nắm chặt lấy cổ áo Trình Huyễn Chu rồi nghiêm nghị nói: "Trình Huyễn Chu, dừng lại! Cậu làm cái gì vậy!"
Trình Huyễn Chu đột nhiên bị túm cổ áo, nhưng y vẫn bình tĩnh ngồi trong căn phòng nồng nặc mùi hương Omega, tư thế thả lỏng trong khi thản nhiên nhìn kỹ Đỗ Tẫn Thâm đang đứng trước mặt.
"Ha." Trình Huyễn Chu cười mỉa mai, "Đỗ Tẫn Thâm, cậu chủ Đỗ à." Y nói rõ từng chữ với giọng điệu cực kỳ ác liệt mang theo ý cười...!"Cậu cũng chỉ là người phàm, một tên ngốc sẽ bị Omega ảnh hưởng."
"Cậu giả bộ thanh cao trước mặt tôi làm gì? Cương rồi à? Có muốn làm không?"
Đỗ Tẫn Thâm cụp mắt bất động nhìn chăm chú vào y.

Trên trán hắn đã lấm tấm vài giọt mồ hôi, đôi mắt sâu thẳm ấy dường như đang quay cuồng trong sóng gió.

Gân xanh nổi lên từ bàn tay đang túm lấy cổ của Trình Huyễn Chu, đồng thời một loại tin tức tố càng mãnh liệt hơn cũng tuôn ra từ người của Đỗ Tẫn Thâm.

Sắc mặt của Trình Huyễn Chu lập tức lạnh đi.
Mùi rượu hoa quế nhẹ nhàng và êm dịu cuồn cuộn tỏa ra từ trên người Đỗ Tẫn Thâm, nhưng lại mang theo sự hung hãn và công kích, gần như đang lấy một trạng thái ngang ngược để tấn công dồn dập về phía Trình Huyễn Chu.

Bản chất Alpha vốn hung hãn và hiếu chiến, hơn nữa việc ở chung một chỗ với hai Alpha đang phóng thích ra tin tức tố mãnh liệt chưa bao giờ là một trải nghiệm vui vẻ.

Chỉ có một lời giải thích cho hành vi này - và đó là sự khiêu khích.
Một sự khiêu khích đối với quyền lực của Alpha.

Bàn tay buông thõng bên hông của Trình Huyễn Chu vô thức nắm chặt lại, mùi rượu thơm ngọt quen thuộc xâm nhập vào cơ thể y từ các tuyến thể lộ ra trong không khí, điên cuồng tấn công vào sức khống chế và lý trí của Trình Huyễn Chu.

Trình Huyễn Chu theo phản xạ nghiến chặt răng, thậm chí không cần nhìn cũng biết sau gáy và vành tai y đều đã đỏ bừng.
Câu nói phong thủy luân chuyển quả nhiên không sai.

Một giây trước y còn đang bêu xấu Đỗ Tẫn Thâm, thì một giây sau y đã phải trả một cái giá đắt hơn.
Cùng là Alpha nhưng vì Trình Huyễn Chu đã mắc sai lầm trong giai đoạn phân hóa năm đó, khiến tin tức tố của y yếu hơn Đỗ Tẫn Thâm, cho nên chỉ cần Đỗ Tẫn Thâm tiết ra tin tức tố để trấn áp thì y sẽ không còn sức chống trả.

Hơn nữa...!Y sẽ có phản ứng với tin tức tố của Đỗ Tẫn Thâm.

Một số người nói rằng mỗi cá nhân được tạo thành từ những ký ức trong quá khứ, nếu vậy Trình Huyễn Chu chắc hẳn đã được tạo thành từ quá khứ của Đỗ Tẫn Thâm.

Tin tức tố của Đỗ Tẫn Thâm giống như một chìa khóa chính cho cơ chế bảo vệ bên trong cơ thể của y.

Tại thời điểm nhận được mệnh lệnh chính xác, tất cả các cửa sẽ bị mở ra hoàn toàn.

Mặt khác, bản năng của một Alpha cũng khiến y cố gắng chống lại sự xâm nhập của tin tức tố từ Alpha khác, tạo thành hai trạng thái đối lập đang diễn ra cùng một lúc trên cơ thể.

Trình Huyễn Chu cảm giác như có một cơn cảm lạnh ập đến toàn thân, tuyến thể phụ trách phân bố tin tức tố đau nhói từng cơn, bộ phận mỏng manh đó dường như đang bị ai đó đốt cháy tạo ra những cơn châm chích cực kỳ đau đớn.

"Tại sao cứ phải nếm mùi đau khổ mới chịu nghe lời?"
Đỗ Tẫn Thâm tựa nửa người vào đầu giường, dùng thân thể che phủ Trình Huyễn Chu đang bất giác cuộn người lại và một tay che đi tuyến thể ở gáy.

Giọng nói lạnh lùng từ từ vang lên, "Quậy đủ rồi sao?"

"Hừ."
Trình Huyễn Chu khó khăn chớp mắt, cảm thấy mồ hôi túa ra dọc theo lông mi, mà tin tức tố trà ô long vẫn tiếp tục mất kiểm soát tuôn ra như một dòng nước.
Y run rẩy, mở miệng lập tức chửi.

"Đỗ Tẫn Thâm, tôi chơi—"
Trình Huyễn Chu còn chưa nói xong thì Đỗ Tẫn Thâm đã không ngần ngại tăng nồng độ tin tức tố khiến đầu óc Trình Huyễn Chu trống rỗng, chỉ kịp thốt lên một tiếng rên rỉ.

"Á…!"
Đau quá.
Cảm giác đau đớn khi bị một vạn con kiến ​​ăn sâu vào tim cũng chỉ như thế này mà thôi.

Trình Huyễn Chu đổ đầy mồ hôi lạnh, yếu ớt ôm gối trong tư thế phòng ngự, trong miệng bất giác khàn giọng cầu xin: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi… Đừng tới đây… Tránh xa tôi ra…"
Mùi hương tin tức tố có tính xâm lược mạnh mẽ cuối cùng cũng dần rút bớt.

Trình Huyễn Chu nhắm chặt hai mắt, vùi đầu vào gối thở dốc.
Đỗ Tẫn Thâm đứng thẳng người, khuôn mặt vô cảm liếc nhìn Omega đã ngã xuống đất và hoàn toàn bất tỉnh trong tình huống hỗn loạn, một tay hắn xách Omega lên như một con gà con rồi rời khỏi phòng bệnh.

Hắn mang theo Omega đó rời đi, tiếng "rầm" vang lên sau hành động đóng sầm cửa thật mạnh.

Phòng bệnh lộn xộn bỗng dưng vắng lặng đến tịch mịch.

Trình Huyễn Chu cuộn tròn người nằm trên giường và bất động không nhúc nhích, nhưng cơ thể run rẩy đã tiết lộ tâm trạng bồn chồn của y vào lúc này.
Y thở hổn hển một thời gian dài mới có thể hồi phục tinh thần sau khi bị sức mạnh đáng sợ đó tấn công.

Trình Huyễn Chu nâng cánh tay run run muốn đứng thẳng người lên, mất kiểm soát đến mức cả vạt áo cũng lấm tấm một vệt nước ướt đẫm.
Một mớ hỗn độn.

Y nhắm mắt lại.
Dù rất đau nhưng sao y lại cảm thấy rạo rực như thế được.
Có đê tiện quá không?
Trình Huyễn Chu biết rằng mình đã hoàn toàn trở thành một kẻ quái thai.

Giống như một Omega sẽ mất hết tất cả liêm sỉ vào bất cứ lúc nào, một làn sóng d*c vọng mãnh liệt đến mức có thể cuốn trôi tất cả lý trí của y.


Dù y rõ ràng là một Alpha, nhưng kỳ mẫn cảm lúc có lúc không giống như một cơn mưa dầm oi ả, cứ như thế dày vò y liên tục.

Tựa như nước ấm đi vào xoang mũi đến yết hầu rồi tràn xuống phổi, từ lá phổi chảy ra toàn thân và bao bọc hết cả cả cơ thể của y, đến lúc sắp chết chìm y mới biết giãy giụa.

Không bao giờ cảm thấy thỏa mãn, dù biết con đường ấy có vô vàn thống khổ nhưng vẫn muốn lao đầu vào.

Y biết mình sẽ vĩnh viễn không thể nào có được cái đó, cho dù có biến mình thành quái vật thì cũng không thể trở thành một Omega.
...!Y không thể trở thành một Omega thực sự.
Cuối cùng, tất cả những gì còn lại trong đầu óc đang sục sôi của Trình Huyễn Chu chỉ là những lời chửi rủa hỗn độn.

Y sắp phát điên, sắp phát điên lên mất...!Sắp điên con mẹ nó rồi.

Sau khi kết thúc, Trình Huyễn Chu yếu ớt nhắm mắt lại vì cơn buồn ngủ bao trùm lấy y.

Bát cháo trên bàn đã nguội ngắt, những trái cây tươi ngon vẫn trông thật mọng nước trên nền hoa sặc sỡ.

Trình Huyễn Chu lấy ra một tờ giấy để lau những ngón tay đã thấm nước, sau đó y nghênh ngang đi ra ngoài một mình mà không mang theo bất cứ thứ gì.

Không có ai ngoài phòng bệnh.

Y muốn đi tìm Nhan Việt đã bị liên lụy, hỏi thăm một hồi nhưng vẫn không tìm ra tung tích của đối phương.

Đỗ Tẫn Thâm cũng không biết đã đi đâu, nên Trình Huyễn Chu đành lựa chọn rời đi trước.
Y cầm theo phiếu chẩn đoán và điều trị do bệnh viện cấp đến gặp giáo sư để xin nghỉ phép.

Việc xin nghỉ học diễn ra rất suôn sẻ, tất cả các giảng viên đều dùng ánh mắt quan tâm ra hiệu cho Trình Huyễn Chu nghỉ ngơi thật tốt và đừng cố gắng quá sức.

Lúc mới Trình Huyễn Chu mới nhận ra lần này mình đã làm một vụ rất lớn.

Cảnh tượng y ngất xỉu trước mặt mọi người quá kinh hoàng, không chỉ có sinh viên bàn tán khắp nơi mà ngay cả lãnh đạo cấp cao của trường cũng phải hoảng hốt, ra thông báo khẩn cảnh báo sinh viên chú ý sắp xếp thời gian học tập và nghỉ ngơi, đảm bảo thời gian nghỉ ngơi đầy đủ.

Nếu cảm thấy không khỏe, hãy đi khám kịp thời để ngăn chặn những trường hợp đáng tiếc tương tự xảy ra.

Tài khoản Weibo "Trường C biết tuốt" thậm chí còn mở một bài đăng cầu nguyện cho y.

Số lượng bình luận dưới bài đăng này đã vượt hơn 400, toàn bộ đều là biểu tượng cảm xúc chắp tay cầu nguyện.

Trình Huyễn Chu thầm nghĩ nếu mình không xuất viện, thì có lẽ ngày mai trong trường sẽ xuất hiện những lời đồn thái quá như y đã đột ngột qua đời trong lớp nên thi thể sẽ được hỏa táng rồi đưa đi chôn cất.
Trình Huyễn Chu thường đi thực tập sau giờ học.
Y lấy chiếc điện thoại có lượng pin đã giảm xuống chỉ còn một chữ số trong túi áo khoác, lúc bật lên quả nhiên toàn bộ giao diện WeChat đã bị dấu chấm thông báo màu đỏ ở góc trên bên phải chiếm hết.
Hầu hết các tin nhắn đều là từ người quen gửi lời hỏi thăm đến sức khỏe của y, cùng với một vài tin nhắn từ trưởng nhóm được gửi vào lúc 3 giờ chiều.

Chỉ có một tin nhắn hỏi y tại sao còn chưa đến công ty được viết bằng văn bản, còn lại là một đoạn ghi âm dài 60 giây, một số tệp pdf và ppt khác nhau.
Trình Huyễn Chu gửi một tin nhắn "Không sao đâu" cho những người bạn đã gửi lời hỏi thăm, sau đó nhấp vào ảnh đại diện của trưởng nhóm và trả lời ngắn gọn: "Xin lỗi, lúc nãy tôi có việc bận, bây giờ tôi sẽ đến ngay."
Trình Huyễn Chu thực tập tại một công ty luật hàng đầu của Trung Quốc, tất nhiên công việc có rất nhiều áp lực và sự cạnh tranh nên văn hóa làm việc 996* cũng rất phổ biến.

"996" - làm từ 9h sáng tới 9h tối, 6 ngày một tuần.

Sau khi trở về ký túc xá, y trực tiếp thu dọn đồ đạc của mình.

Hai người bạn cùng phòng của y cũng có mặt ở đó, họ có vẻ khá lo lắng khi hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Trình Huyễn Chu.

Vừa định đi ra ngoài, ai ngờ Đỗ Tẫn Thâm đã trở về từ lúc nào và đang đứng chặn ngay cửa.

Trình Huyễn Chu sửng sốt: "Cậu..."
Sắc mặt của Đỗ Tẫn Thâm u ám hỏi, "Ai cho phép cậu xuất viện?"
Trình Huyễn Chu đang rất vội vàng nên không muốn nói nhiều với hắn: "Y tá đã nói tôi không sao, được rồi, tránh ra, tôi phải đi..."
Trong lòng y vẫn còn cảm thấy áy náy vì chuyện hồi sáng, đầu óc tỉnh táo giúp ý biết rằng mình không nên kiếm chuyện trước mặt Đỗ Tẫn Thâm, nhưng lúc đó y như người điên mất trí thì làm sao có thể kiểm soát được bản thân chứ? Hiện tại cũng không còn thời gian để y hối hận, nhưng suy cho cùng y vẫn lo rằng Đỗ Tẫn Thâm sẽ tìm mình tính sổ.

"Đi làm?" Cũng may, Đỗ Tẫn Thâm không có nhắc tới chuyện hồi sáng mà chỉ nói: "Cậu còn muốn đi thực tập sao?"
Hắn im lặng một lúc rồi nói: "Cậu có biết tôi suýt chút nữa tưởng rằng..."
Cậu có biết tôi suýt chút nữa tưởng rằng cậu sẽ chết trước mặt tôi.

Nhưng hắn không nói ra nửa câu sau.

Trình Huyễn Chu nóng lòng muốn rời đi, lạnh lùng nói: "Còn có chuyện gì không, tôi thấy mình không nên xin nghỉ phép."
Bạn cùng phòng Thẩm Khác xen vào: "Trình Huyễn Chu, tôi nói thiệt lòng với cậu, lần này cậu may mắn không bị gì nghiêm trọng nhưng còn lần sau thì sao? Cậu sống thế này vì không muốn mạng sống của mình nữa hả?"
Vẻ mặt Trình Huyễn Chu vốn bình tĩnh nhưng nghe xong cũng trở nên sửng sốt, y cảm thấy rằng Thẩm Khác đang ám chỉ điều gì đó.
"Chúng tôi chỉ là bạn cùng phòng của cậu thôi, tất nhiên không có tư cách để lo nhiều như thế." Thẩm Khác thở dài, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nặng nề, "Nhưng cậu vẫn nên quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn."
Trình Huyễn Chu cụp mắt xuống và bình tĩnh nói: "Hôm nay tôi thực sự rất bận, tôi phải đến đó vì trưởng nhóm đã thúc giục rất nhiều lần."
Y không quen với việc giải thích với người khác, nhưng trong trường hợp này làm y cảm thấy thật gượng gạo, hơn nữa y cũng không thích được người khác quan tâm.

Sau khi nói xong, Trình Huyễn Chu bước ngang qua chỗ Đỗ Tẫn Thâm nhưng đã bị hắn nắm lấy cánh tay.

"Không được đi."
Trình Huyễn Chu ngước mắt lên và nói thẳng thừng: "Đỗ Tẫn Thâm, tôi với cậu có quan hệ gì đâu, việc của tôi chả có cái thá liên quan gì đến cậu."
Khuôn mặt lạnh lùng của Đỗ Tẫn Thâm dường như xuất hiện một vết nứt.
Trình Huyễn Chu hất tay y ra và nói với những người bạn cùng phòng còn lại, "Hôm nay tôi về muộn nên không cần chờ cửa."
Sau đó, y bỏ đi mà không ngoảnh lại.
Y cũng không gọi người đó là "anh trai" nữa..