Chương 87: 87: Đại Khoái Nhân Tâm Hai

Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Biến cố bất thình lình, chẳng những tạo thành thương tổn vĩ đại đối với Tôn Hạo, hơn nữa khiến cho Cảnh Nam Kiêu không lời chống đỡ, tri nhân tri diện bất tri tâm những lời này quả nhiên không sai, mình cùng Tôn Hạo cùng nhau lớn lên, cho tới bây giờ không nghĩ tới chính mình có một ngày thế nhưng sẽ thua tại trong tay Tôn gia.

Diệp Vũ không phải ngòi nổ, mà là tất nhiên, nói trắng ra là, cho dù không có cô, Cảnh thị cũng tuyệt đối sẽ gặp phải hoàn cảnh xấu hổ này.

-“Tổng tài!”
Tiêu Hạo cung kính đưa văn kiện tới trong tay Tôn Hạo, đang nhìn nhìn màn hình di động run lên, có thế này mới mở miệng,
-“Phu nhân điện thoại!”
Mạc Thiên Hằng híp mắt, tiếp nhận di động trong tay anh,
-“Triệu tập tất cả cổ đông Cảnh thị, nửa giờ sau họp!”
Anh lạnh lùng bỏ ra một câu, cầm di động xoay người bước đi.

Cảnh Nam Kiêu nhìn Tiêu Hạo, nay càng như là kiến bò trên chảo nóng, rất nhanh sẽ có tin tức truyền đến trong lỗ tai lão già, anh không biết đến thời điểm đó, lão già thật sự có thể chịu được đả kích như vậy hay không? Thế nhưng sự tình đã thành kết cục đã định, hiện tại làm cái gì đều là vô bổ.

Cảnh Nam Kiêu gắt gao cau mày, hồi lâu, mới mở miệng với Tiêu Hạo.

-“Tiêu trợ lý! ! ”
Tiêu Hạo là đại hồng nhân trước mặt Mạc Thiên Hằng.

Có lẽ, có thể nói chuyện được, thế nhưng Cảnh Nam Kiêu cũng không biết là trợ lý Tiêu Hạo căn bản là không muốn gặp hắn một tổng tài của một công ty nhỏ vận số đã hết này.

-“Ừ?”
Tiêu Hạo không chút để ý từ trong cổ họng phát ra một tiếng hừ lạnh, mày nhẹ nhàng mà nhăn lại, ánh mắt bình tĩnh, hoặc là càng nhiều là mang theo tiếc hận.

Vài năm trước, nói như thế nào Cảnh thị cũng là một công ty giải trí không tệ, so với Nhuệ Vũ có thành tựu hơn, khi đó Tiêu Hạo không phải không có đầu nhập vào qua Cảnh thị, thế nhưng khi đó Cảnh Nam Kiêu vừa mới gia nhập, đối với nhân viên dưới tay cũng không hiểu biết, một hồi hiểu lầm, đuổi Tiêu Hạo đi.

Có thế này Tiêu Hạo không có biện pháp, đành phải đầu nhập vào Nhuệ Vũ vừa mới được Mạc Thiên Hằng thành lập.

Thế nhưng cố tình liền ứng câu nói kia, chính cái gọi là phong thuỷ thay phiên chuyển đổi, nay Nhuệ Vũ trở thành xí nghiệp nổi tiếng nhất thành phố S, Mạc Thiên Hằng lại thành nhân vật nổi tiếng trong giới quý tộc, mà Cảnh thị, lại một năm không bằng một năm, nay ngay cả Tiêu Hạo trợ lý của Mạc Thiên Hằng đều làm như không thấy Cảnh Nam Kiêu.

-“Lúc trước anh ở Cảnh thị, tôi đối đãi anh cũng coi như không tệ, nay Cảnh thị như vậy, còn muốn thỉnh! ! ”
Lời Cảnh Nam Kiêu còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Hạo đánh gãy.

-“Cảnh tiên sinh chê cười, tôi chính là một trợ lý nho nhỏ, tổng tài chúng tôi tâm tư kín đáo, tôi cũng không dám tự động phỏng đoán!”
Tiêu Hạo theo ở bên người Mạc Thiên Hằng tám năm, không có khả năng không biết tâm tư Mạc Thiên Hằng, một câu nói này của anh, Cảnh Nam Kiêu cũng không có khả năng nghe không ra, chính là cự tuyệt giúp mình.

Anh cau mày, ánh mắt dừng ở trên người Dương Vi bên cạnh! !
Lúc này cô cũng cau mày, trên mặt không có huyết sắc, hiển nhiên trong mắt, loáng thoáng lộ ra vài phần sợ hãi, nhưng mà càng nhiều cũng là hối hận!
Cô nghĩ cách đưa chính mình lên giường Cảnh Nam Kiêu, thế nhưng kết quả vẫn là không nghĩ tới, hết thảy thế nhưng sẽ biến thành bộ dáng hôm nay.

Vì một Diệp Tiêu, thế nhưng Mạc Thiên Hằng lại phát ra bút tích lớn như vậy, không hề y theo quy luật thu mua Cảnh thị, cái này đồng dạng những ngày tốt lành của cô liền như vậy chấm dứt.

Cảnh Nam Kiêu sẽ biến thành một người không việc làm, lại hoặc là, nhận vận mệnh thẩm phán, giống như người khác, lại bắt đầu từ một công ty tầng thấp nhất.

Thế nhưng, trọng yếu nhất là, cho đến ngày nay Dương Vi mới biết được, Cảnh Nam Kiêu không thương cô, cô bất quá chính là một thế thân, một người hoàn toàn bình thường chỉnh dung chỉnh tương tự đều có khả năng được Cảnh Nam Kiêu coi trọng, trèo lên giường anh.

Nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy da đầu mình run lên, trò chơi này, kết quả là cô vẫn bại bởi Diệp Tiêu.

-“Tôn tiên sinh, Cảnh tiên sinh, lời nên nói lời không nên nói đều đã nói, tôi sẽ không nhiều lời nữa, về phần công ty của chúng tôi có nguyện ý nhận hai vị vào làm nhân viên hay không, còn phải xem tổng tài chúng tôi có nguyện ý hay không! Hai vị cũng thấy được, lúc này tổng tài đang trả lời điện thoại của phu nhân, cho nên phải chờ một lát, nếu không muốn chờ, cũng có thể rời đi trước!”
Tiêu Hạo cười cười, chỉ huy nhân viên cấp dưới bố trí văn phòng, động tác phòng bị tri thức rất nhỏ này cũng đã cũng đủ thể hiện ra anh đối Cảnh Nam Kiêu cùng Tôn Hạo có bao nhiêu không chào đón.

Mà bên kia, Mạc Thiên Hằng đang cầm di động.

-“Này.

.

…” giọng anh trầm thấp hùng hậu truyền vào tai, Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà mím môi.


-“Thiên Hằng!” Cô nhỏ giọng gọi anh.

Mạc Thiên Hằng hơi híp mắt, lấy tính cách Diệp Tiêu, không có việc gì hẳn là sẽ không gọi điện thoại cho anh mới đúng, chẳng lẽ chịu cái ủy khuất gì?
-“Làm sao vậy?” Anh ôn nhu hỏi.

Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà mím môi,
-“Không có việc gì, chính là nhớ anh!”
Cô lời ít mà ý nhiều một câu, quả thực khiến cho Mạc Thiên Hằng giống như đánh huyết gà, anh cũng không biết chính mình kết quả đợi bao lâu, mới đợi được cô gái nhỏ không lương tâm này thích chính mình.

Tránh không được, môi nổi lên một nụ cười mỉm ngọt ngào, Diệp Tiêu ở đầu kia điện thoại tim đập mạnh và loạn nhịp, anh không nói chuyện, chẳng lẽ là muốn cười nhạo cô?
-“Quay phim xong đi, giữa trưa anh đón em ăn cơm!” Anh cười cười, sau khi ngắn ngủi trầm mặc, đã mở miệng.

Vốn, thu mua Cảnh thị, một ngày này sẽ bận rộn khác hẳn với bình thường, thế nhưng anh muốn gặp Diệp Tiêu, nghĩ đến cô chủ động gọi điện thoại cho mình, Mạc Thiên Hằng vô cùng vui vẻ.

-“Được, em chờ anh!”
Diệp Tiêu không có cự tuyệt, híp mắt, cẩn thận đáp lời.

Cô thật sự nhớ anh, từ buổi sáng nhìn thấy sự tình Cảnh Nam Kiêu bị đưa ra ánh sáng, mãi cho đến Cảnh thị bị thu mua, anh không nói, nhưng cô vẫn đang chú ý tin tức, bút tích Mạc Thiên Hằng, trận thế to lớn, chỉ sợ lần này ở trên thương trường toàn bộ thành phố S vừa nhấc lên một hồi sóng to gió lớn.

Hai người còn nói hai câu, liền cắt đứt điện thoại, Diệp Tiêu đang muốn trở lại phòng nghỉ tiếp tục quay phim, ai biết, di động cũng không ngừng không nghỉ vang lên.

Cô theo bản năng nhíu nhíu mày, xem trên màn hình là điện thoại Diệp Mặc, có thế này mới tiếp nghe.

-“Chị, chị mau trở về đi, ba xem tin tức buổi sáng hôm nay, tức giận đến không chịu được!”
Giọng nói Diệp Mặc dồn dập theo đầu kia ống nghe truyền tới, Diệp Tiêu theo bản năng nhíu nhíu mày, có chút không rõ.


-“Sao lại thế này?” Cô nhẫn nại tính tình tiếp tục hỏi.

Ba trong miệng Diệp Mặc, chỉ có một, chính là Trần Hải.

-“Anh rể lên tin tức, vừa đúng ba đang xem TV, biết anh rể căn bản không phải là một tiểu viên chức! ! trong công ty….

.


Diệp Mặc có chút hoảng thần, cho tới bây giờ hắn chưa thấy qua cha mình trước sau hiền từ lại có dáng vẻ như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, Trần Hải làm sao mà phát hỏa lớn như vậy?
“Bộp --”
Không đợi Diệp Tiêu phục hồi tinh thần lại, gạt tàn thuốc ở đầu giường liền nặng nề mà nện trên mặt đất, phát ra một tiếng vang bén nhọn chói tai, Diệp Tiêu bỗng chốc liền choáng váng, lúc trước không phải Trần Hải còn rất thích Mạc Thiên Hằng sao? Thế nào đột nhiên lại như vậy? Cô nghĩ mãi không ra.

Cô vội vàng cầm di động, xin phép đạo diễn, xoay người rời khỏi đoàn phim.