Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 86: Suối nước nóng - Đối chiến
---------------
Nguyệt Hải Hoa là sơn trang nghỉ ngơi dưới cờ Thương hội Dịch Ly, được xây dựng ở trên sườn núi ven biển, cũng không mở cửa cho người ngoài.
Đoàn người Cố Thần lúc bước vào sơn trang nhất thời có loại cảm giác đi vào thế ngoại đào nguyên. Sơn trang yên tĩnh xinh đẹp tuyệt trần, suối nước nóng róc rách.
Tuy rằng bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, nhưng nơi này tựa như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Cố Thần quyết định ngâm một câu thơ ngẫu hứng: "Nhân sinh không ngừng cẩu thả, còn có thơ cùng phương xa, nếu muốn thơ cùng phương xa, còn phải mẹ nó có tiền."
Tăng Giang ghét bỏ liếc mắt nhìn cậu: "Nói cái quỷ gì đấy."
"Ôn tuyền rượu ngon, nhìn biển nghe sóng, trời lặn sao sáng, nhân sinh mãn nguyện nhất cũng chỉ thế này mà thôi." Cố Thần cảm thấy ở trong hoàn cảnh cả người cũng phải nhã hứng lên, thiếu chút nữa còn muốn hóa thân thành thi nhân viết một bài 'mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở'.
"Nơi này thật quá tuyệt, không cần chiêu đãi chúng tôi, chúng tôi tùy ý một chút là được rồi." Cố Thần đã hoàn toàn vào tư thế đây là sân nhà ta.
Mộ Dung Trác Thất thở dài, dắt tay cậu, "Thôi vẫn là tôi dẫn cậu đi đi, miễn cho cậu lạc đường, nơi này rất lớn." Vừa nói vừa dắt Cố Thần đi về một phía, Tăng Giang cũng đuổi theo sau.
Mục Lê định đi theo sau Tăng Giang, lại bị Mộ Dung Dịch vẫn luôn im lặng ngăn cản.
"Bọn đi tắm chính là suối nước nóng của trẻ con, chúng ta vẫn đi tắm suối của người lớn đi." Mộ Dung Dịch chỉ là định nói một câu rất khách quan, lại không biết vì sao lúc nói ra khỏi miệng lại có cảm giác không biểu đạt ý.
Mục Lê cười cười: "Được."
Suối nước nóng được xây ở giữa núi và biển, một bên quần núi cao lớn, một bên sóng ầm ầm dậy.
Đang uống rượu đến vui vẻ, Tăng Giang biểu thị, loại ngũ âm không đủ này thực sự là thương tổn lớn nhất đến cảnh đẹp này. Nhưng mà nhìn đến một đầu khác của ôn tuyền, Mộ Dung Trác Thất chẳng những không biểu thị bất cứ buồn bực nào, còn phối hợp rung đùi đắc ý với tiếng ca ngũ âm không hoàn chỉnh của Cố Thần, Tăng Giang biểu thị thế giới này điên rồi.
Tăng Giang đương nhiên không thể hiểu được, bởi vì trạng thái hiện tại như này chính là cuộc sống tốt đẹp trong lòng Cố Thần, ôn tuyền rượu ngon, hay là còn có giai nhân? Niềm vui của nhân không phải chút thú vui tự đắc này sao.
Mấy lần muốn đánh vỡ bầu không khí này, Mộ Dung Dịch lần đầu tiên cảm thấy dung lượng não của mình không đủ lớn.
"Ngọn suối này gọi là Suối Hoàng Kim, là ôn tuyền tốt nhất nơi này. Ngâm song có thể làm cho da thịt mềm nhẵn rực rỡ, trực tiếp dùng để uống còn có thể cường hóa dạ dày cùng gan." Mộ Dung Dịch chỉ có thể tán gẫu một ít thứ có có không không để đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt này.
Mục Lê nở nụ cười: "Quả thật là một nơi tốt."
Sau đó chính là đoạn yên lặng dài dài.
Hòa vào trong nhiệt khí, Mộ Dung Dịch xuyên qua nhiệt khí nhìn Mục Lê gần như toàn thân đều ngâm ở trong dòng nước màu trắng sữa, gương mặt kia rõ ràng bình thường không có gì khác lạ, khác hoàn toàn với cái người mình luôn tưởng niệm kia, nhưng mà nhìn hình ảnh như vậy, Mộ Dung Dịch lại cảm thấy thân thể có chút kích động.
Sợ mình làm ra hành động lỗ mãng gì đó khiến đối phương chán ghét, Mộ Dung Dịch nhắm chặt mắt lại.
Rất nhanh liền đến thời gian bữa tối.
Ba người Cố Thần thật nhanh đến ngồi bên bàn ăn, Mộ Dung Trác Thất gửi một tin nhắn đến anh trai gọi hắn đến ăn cơm.
"Chúng ta đi ăn cơm tối đi." Mộ Dung Dịch nói, nhìn Mục Lê vẫn luôn giữ nguyên một tư thế ngồi trong ôn tuyền.
Mục Lê chậm rãi mở mắt ra, gật đầu, đứng dậy mặc áo tắm vào.
Khuôn mặt được ngâm trong ôn tuyền đặc biệt non mềm, Mộ Dung Dịch không khỏi nuốt xuống. Hắn nhìn bóng lưng kia, chậm rãi trùng điệp với người kia trong trí nhớ. Người kia lúc tắm nước nóng cũng đặc biệt yên tĩnh, chỉ có một người lẳng lặng ngồi bên cạnh, không nói một lời.
Mục Lê đang đưa lưng về phía hắn, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Mộ Dung Dịch vẫn còn như cũ sững sờ ở trong ôn tuyền. "Anh làm sao vậy? Không đi ăn tối à?"
Mộ Dung Dịch vốn muốn lắc đầu, lại không biết có dũng khí từ đâu tới đột nhiên hỏi: "Ngày đó ở trong bí cảnh, lời cậu nói là nghiêm túc sao?"
Mục Lê hơi nhíu mày: "Câu nào?"
"Cậu là Mạc Ly?"
Sau một hồi trầm mặc, Mục Lê cười cười: "Anh nói là Mạc Ly nào?"
Mộ Dung Dịch không nói ra được, trong miệng chua xót giống như có một cân ô mai kẹt ở trong cổ họng.
Lại là một hồi trầm mặc.
Mục Lê rốt cuộc mở miệng: "Nếu như anh nói là người anh đã từng quen, vậy ta đã từng là người đó."
Câu trả lời không thuận miệng, thế nhưng là thừa nhận tất cả, chân tướng mà Mộ Dung Dịch đã đoán được nhưng không nguyện cũng không dám chạm tới.
Mộ Dung Dịch bỗng nhiên từ trong ôn tuyền nhảy ra ngoài, tùy tiện mặc vào một cái áo choàng tắm, kéo lại Mục Lê đang định rời đi.
"Thật sự là em." Bên trong bốn chữ này của Mộ Dung Dịch có ai oán có mừng rỡ, cái loại tâm tình trộn lẫn với nhau. "Nếu là em, tại sao không muốn nói với anh?"
Mục Lê trầm mặc hồi lâu, quay đầu lại. "Tôi chưa từng phủ định, anh cũng chưa từng hỏi, không phải sao?"
Mộ Dung Dịch có hơi khó chịu, người trước mắt này bây giờ đã hoàn toàn khác với trong ký ức, nếu không phải hắn cảm thấy hơi thở quen thuộc trên người y, hắn có lẽ căn bản không bắt được người trước mắt, mà sẽ bỏ qua cả đời.
"Lúc trước, xảy ra chuyện gì?" Mộ Dung Dịch cấp bách muốn biết năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Lại là một hồi trầm mặc. "Anh biết tại sao tôi lại muốn xuất hiện trước mặt anh không?" Mục Lê không hề trả lời, mặt khác ném ra một vấn đề.
Mộ Dung Dịch lắc đầu.
"Anh biết, tình cảm ban đầu của tôi với anh." Giọng nói của Mục Lê có chút trầm thấp.
Mộ Dung Dịch lắc đầu, lại gật đầu, cuối cùng vẻ mặt cấp bách muốn biểu đạt cái gì đó nhưng lại thôi.
Mục Lê không để ý, tiếp tục nói.
"Lần này tôi quay lại, là có một ít chuyện muốn điều tra, thuận tiện muốn xác nhận tình cảm của mình một chút. Ban đầu là tôi chủ động xuất hiện ở trước mặt anh, khi đó tôi đã cho rằng trong lòng sóng lớn mãnh liệt, có lẽ sẽ hận anh, cũng có lẽ sẽ không thể quên được anh. Nhưng ngoài ý muốn chính là, nhìn thấy anh tôi lại 'tâm như nước đọng', không có sóng lớn. Từ hôm nay tôi sẽ coi anh như là một người khách qua đường trong sinh mệnh, cho nên anh cũng đừng lại tiếp tục cố chấp, tôi nói rồi, tình cảm chưa bao giờ tính thắng thua, anh cũng đừng cảm thấy áy náy."
Đôi mắt Mộ Dung Dịch mở to, sững sờ nhìn Mục Lê. Trong đôi mắt có sợ hãi, có thâm tình, còn có càng nhiều hơn là tình cảm phức tạp không cách nào truyền đạt bằng lời nói.
"Tôi đã từng quá mê luyến anh, đại khái cũng từng hận, nhưng đã qua lâu như vậy, thời gian thật sự có thể san bằng rất nhiều thứ, anh đối với tôi, chỉ là một người đã từng rất quen biết mà thôi." Mục Lê khẽ cười một cái, rút cái tay vẫn bị Mộ Dung Dịch nắm lấy.
"Hôm nay tôi ngả bài với anh, là muốn nói với anh, tôi đã quyết định coi anh là người không quá quan trọng, cũng xin anh, đừng tiếp tục đi xoắn xuýt tình cảm không thành thục thời niên thiếu." Mục Lê quay người nhìn Mộ Dung Dịch.
Xem như là không có chuyện gì xảy ra, đại khái chính là cách trả thù tốt nhất.
Mộ Dung Dịch cúi đầu, thật lâu không nói gì. Ngay lúc Mục Lê định quay người rời đi, Mộ Dung Dịch ôm y một cái, vùi đầu ở trong hõm vai của Mục Lê.
"Em làm sao có thể nói ra những lời này, em trước đây không phải như vậy." Mộ Dung Dịch nói.
"Con người sẽ thay đổi, một khi lòng người thay đổi, so với bề ngoài còn đáng sợ hơn." Giọng nói Mục Lê khôi phục lại loại nhẹ nhàng ôn nhu kia, tựa như không có bất kỳ lực công kích nào, chỉ có Mộ Dung Dịch cảm thấy được, mỗi một tiếng kia đều là một con dao găm, đang tổn thương đến hắn.
Mộ Dung Dịch không thể tiếp thu được sự thật rằng người trước mắt cùng với người mình đã vẫn luôn quen thuộc không thể quên được mười năm trước hiện tại trở thành một người quen biết xa lạ, hắn có chút điên cuồng gặm cắn cổ Mục Lê, rất dùng lực, nhưng lại không đành lòng cắn rách da của đối phương, chỉ có thể có chút mâu thuẫn hướng xuống dưới. Khi cắn tới ngực, Mộ Dung Dịch rốt cuộc thanh tỉnh một ít, hắn đứng dậy, nhìn ánh mắt đối phương.
Ánh mắt Mục Lê một mảnh thanh minh, không có tình cảm.
Mộ Dung Dịch có chút suy sụp tinh thần, hắn dần buông lỏng bàn tay vẫn luôn đặt trên người Mục Lê, Mục Lê liếc mắt nhìn hắn, thu thập áo tắm, quay người rời đi.
Bữa tối sau ôn tuyền phi thường xa hoa, các loại nguyên liệu nấu ăn mà Cố Thần không gọi được tên được nấu lên hương sắc đầy đủ, khiến Cố Thần muốn ngừng mà không được.
Mộ Dung Trác Thất ở một bên có chút lo lắng cậu ăn no quá, vừa giúp cậu chia thức ăn vừa nhắc cậu đừng ăn nhiều quá.
Mộ Dung Dịch thật lâu không xuất hiện, mà Mục Lê thì lại ung dung thong thả ăn, tựa hồ không muốn bị quấy rầy.
Ba người kia cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi là Mộ Dung Dịch công việc bận rộn quá.
Bữa tối phong phú vào bụng xong, Cố Thần cảm thấy cực lạc nhân sinh cũng chỉ như thế. Tăng Giang lúc tắm suối nước nóng có uống ít rượu, lúc ăn cơm lại uống một ít, hiện tại tựa hồ có chút say, đang gục xuống bàn.
"Tôi trước tiên đi dìu Tăng Giang về phòng?" Cố Thần nói với Mộ Dung Trác Thất.
"Tôi giúp cậu?"
"Không cần không cần, chỉ vóc người Tăng Giang thì tôi vẫn dìu được."
Cố Thần nửa đỡ Tăng Giang về tới phòng ngủ.
Gian phòng trong sơn trang làm cho người cảm thấy đặc biệt thoải mái, giường lớn, màn hình chiếu lớn, bên cạnh cửa sổ sát đất còn có một chỗ để pha trà.
Cố Thần đỡ người lên giường, suy nghĩ chút thấy trả có lẽ có thể giải rượu, vì vậy rót một chén cho Tăng Giang.
Tăng Giang không nhận lấy, tựa hồ say đến có chút mơ hồ. Cố Thần vừa định đi lấy cái khăn lau mặt giúp Tăng Giang, lại bị Tăng Giang kéo lại.
"Cố Thần, ở cùng tôi."
Cố Thần đột nhiên bị giật mình, bởi vì hình ảnh này quá giống cảnh tổng tài bá đạo uống say kéo nữ chủ "Ở cùng tôi tôi thật cô đơn" trước khi xuyên qua. Chẳng qua nhìn đến vẻ mặt nổi lên tính tình trẻ con của Tăng Giang, quả nhiên là nghĩ nhiều quá rồi.
Cố Thần ngồi bên giường, Tăng Giang từ phía sau đặt đầu lên vai cậu.
Qua rất lâu, ngay lúc Cố Thần cho rằng Tăng Giang chắc là đang ngủ, muốn để người nằm xuống lần nữa, giọng nói buồn buồn vang lên ở sau lưng.
"Cậu tên là gì vậy?'
Cố Thần dở khóc dở cười, Tăng Giang thật sự là say đến lợi hại. "Tôi tên là Cố Thần, nhanh đi ngủ đi."
"Không, tôi muốn hỏi là, tên thật của cậu là gì?" Giọng nói của Tăng Giang rất nhẹ, nếu không phải trong phòng lúc này rất yên tĩnh, Cố Thần có thể làm bộ như không nghe thấy.
"Cậu đang nói gì vậy, uống say quá rồi sao, sau này không cho cậu uống nữa." Trong lòng Cố Thần có một loại cảm giác quái dị vẫn luôn bỏ qua, cậu không để ý, quay người tiếp tục muốn để người nằm ngang, lại phát hiện trên mặt Tăng Giang che kín nước mắt, mà góc áo trên vai mình mà Tăng Giang vừa nằm nhoài lên bị ướt nhẹp một mảnh.
Cố Thần nhất thời có chút chân tay luống cuống, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tăng Giang chảy nước mắt. Ở trong mắt cậu, Tăng Giang vẫn luôn là điển hình của loại người ngoài cứng bên trong lại càng cứng, hành động chính là sấm rền gió cuốn, ngoài miệng vừa lý lẽ biện luận, trong lòng càng không chút yếu đuối nào.
Thế nhưng Tăng Giang của thời khắc này, đôi mắt đỏ lên, khuôn mặt cũng ửng hồng, nước mắt nhiều đến toàn bộ chỗ cổ áo đều ướt nhẹp, Cố Thần không cách nào xem như Tăng Giang đang uống say để lừa gạt chính mình.
"Cậu vẫn nên uống chút trà đi." Không biết an ủi người khác, Cố Thần cần lấy chén trà vừa pha kia.
Tăng Giang nhìn chằm chằm chén trà, không nhận lấy, một lúc lâu sau, hắn từ trong vòng tay chứa đồ của mình lấy ra một tấm thẻ bài, đưa cho Cố Thần.
Cố Thần lúc đầu còn không rõ, Tăng Giang đưa thẻ bài cho cậu làm gì, cậu là Chế thẻ sư mà, nếu đưa cũng phải là cậu đưa cho Tăng Giang chứ.
Cố Thần nhận lấy thẻ bài, lúc nhìn thấy thẻ bài liền triệt để sửng sốt.
Lục Vũ? Là Lục Vũ mà cậu nghĩ sao? Trên thế giới này còn có Lục Vũ hả?
"Trước khi đến Trung Ương Tinh, cũng chính là ngày Thiên Linh đến chào tạm biệt chúng ta ấy, cậu lúc đang ngủ chế tác ra tấm thẻ bài này." Tăng Giang nhẹ giọng nói.
Hóa ra mình đã chế tác thẻ bài nhân vật sớm như vậy rồi! Gia Cát Lượng cũng không phải tấm thứ nhất! Còn là trong lúc ngủ! Cố Thần cảm giác thế giới đều trở nên huyền huyễn.
Nhưng mà không đúng nè, nếu cậu chế tác thẻ Lục Vũ, tại sao Tăng Giang không nói với mình?
Cố Thần có chút nghi hoặc nhìn Tăng Giang, lại thấy Tăng Giang cũng đang nhìn cậu, nhưng ánh mắt ấy, khiến Cố Thần có chút nao nao, thật giống như xuyên thấu qua cậu, nhìn một người khác.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng vẫn là Tăng Giang cúi đầu trước tiên.
"Mãi cho đến khi cậu chế tác ra tấm thẻ bài này, tôi còn đang nguyện ý lừa gạt bản thân rằng cậu chính là Cố Thần, nhưng khi tấm thẻ bài này xuất hiện, khiến tôi cảm thấy màn kịch này có lẽ không thể tiếp tục diễn nữa."
Lời nói của Tăng Giang khiến Cố Thần như bị sét đánh.
Đúng vậy, cậu và Tăng Giang chung sống quá hóa hợp, thứ Tăng Giang mang lại cho cậu, chính là thứ hai mươi mấy năm qua đều chưa được cảm nhận được, tình cảm bồi hồi giữa tình bạn và tình thân. Cậu một lòng tín nhiệm Tăng Giang, phi thường hưởng thụ cảm giác khi hai người bên nhau, cho nên điều này làm cho cậu cảm thấy nơi cậu được đi tới này, có lẽ so với trên Trái đất còn hạnh phúc hơn.
Nhưng mà cậu chưa từng suy nghĩ, hoặc có thể nói là cậu luôn cố gắng quên đi, rằng là Tăng Giang lẽ nào chưa phát hiện tâm của thân thể này đã đổi người rồi sao?
Cậu không có hệ thống cùng xuyên qua có thể nhắc nhở chủ nhân phải thống nhất với nguyên chủ, tuy rằng biết tình huống của nguyên chủ nhưng cũng không tận lực mô phỏng theo, cậu cứ lẫm lẫm liệt liệt như vậy, sống còn tự tại hơn so với cậu trước khi xuyên qua, Tăng Giang lại hoàn toàn không phát hiện, cái này nói ra chính cậu cũng không lừa gạt được.
Có lẽ trong lòng cậu từng nổi lên chút ý nghĩ như vậy, nhưng cậu vẫn luôn tận lực tránh đi loại ý nghĩ ấy, cậu hưởng thụ niềm vui sướng khi hai người ở chung, cho nên cũng không nguyện ý suy nghĩ xem ý vị sau phần vui sướng này như thế nào.
Cho nên Tăng Giang, là từ lâu đã biết sao?
Trong lòng Cố Thần rất mờ mịt, cậu có chút tay chân luống cuống, nên thẳng thắn, hay là biện giải mình là Cố Thần kia.
Cố Thần còn đang vắt óc suy nghĩ tổ chức ngôn ngữ, Tăng Giang lên tiếng.
"Cậu cũng không phải cậu ấy, tôi từ lúc đầu đã biết. Tuy rằng các cậu đều ngu xuẩn giống nhau, thích gây phiền toái như nhau, ngây thơ như nhau, lương thiện như nhau, nhưng cậu với cậu ta, hơn kém quá nhiều."
Cố Thần cảm giác tim mình đập nhanh hơn, cậu không biết ý tứ của Tăng Giang lúc ngả bài với mình giờ khắc này như thế nào.
Cố Thần cảm giác rất bất an, người mà cậu tín nhiệm nhất sau khi tới thế giới này, hiện tại nói với cậu rằng, hắn biết mình không phải người nguyên bản kia.
"Tôi, tôi cũng không có hại tiểu đồng bọn nguyên bản của cậu, khi tôi tới..." Cố Thần muốn giải thích chút gì đó.
"Tôi biết." Tăng Giang đánh gãy cậu. "Cậu ta vốn phải rời khỏi nhân thế, có thể trời cao chăm sóc tôi, mới để cho cậu tới bên cạnh tôi."
Cố Thần sửng sốt một chút, không biết phải nói tiếp thế nào.
"Cậu ta so với cậu còn bết bát hơn, cậu đã ngốc rồi, cậu ta so với cậu còn ngu xuẩn hơn, ngay cả ý thức nguy cơ đơn giản nhất cũng không có." Tăng Giang giống như đang trách cứ, nhưng nước mắt luôn cố gắng ức chế không tuôn ra khiến Cố Thần rõ ràng, Tăng Giang đối với nguyên chủ của thân thể này, quan tâm đến mức nào.
"Mấy năm chúng tôi cùng sinh hoạt với nhau, tuy rằng cậu ta rất phiền phức, nhưng sự tồn tại của cậu ta khiến tôi cảm thấy có người cần mình, có thể cậu không hiểu, chính là có một người tồn tại, có thể khiến cho cậu cảm thấy đối với cuộc sống này, với ngày mai có đường để chạy tới." Tăng Giang giống như đang tự nhủ, lại giống như đang nói với Cố Thần.
Cố Thần lắc đầu, cậu muốn nói tôi hiểu, trước khi tới đây, cuộc đời của cậu vẫn luôn trôi qua ngơ ngơ ngác ngác, cậu không hiểu ý nghĩa của cuộc sống ở nơi nào, sau khi chuyển kiếp cậu vẫn như cũ không hiểu, nhưng cậu cảm thấy an lòng, cậu muốn vì Tăng Giang mua một căn phòng lớn, muốn người đối tốt với cậu có thể sống vui vẻ, cậu nguyện ý vì lý tưởng nhỏ bé không phù hợp với giá trị quan của thế giới này mà nỗ lực. Mà Tăng Giang cũng vậy đi, chỉ khi có người cần mình, mới có thể kiên cường hơn, hạnh phúc hơn mà sống tiếp.
Cố Thần không biết phải mở miệng thế nào.
Một lúc lâu sau, cảm giác say của Tăng Giang hình như lại dâng lên, nằm ở trên giường.
Cố Thần thu thẻ Lục Vũ vào trong vòng tay, thả chén trà lại chỗ cũ, đang định tắt đèn rời đi, lại nghe được Tăng Giang gọi cậu.
"Cố Thần."
"Ừ?"
"Cậu cũng gọi là Cố Thần sao?"
Cố Thần sửng sốt, trả lời phải.
Lại trầm mặc thật lâu, Cố Thần đang định ra khỏi phòng, Tăng Giang liền lên tiếng.
"Qua ngày hôm nay, cậu vẫn là Cố Thần đúng không?"
"Tôi chưa từng xem cậu làm vật thay thế, làm như vậy với cậu, với một Cố Thần khác, đều không công bằng."
"Tôi phi thường cảm ơn cậu, quãng thời gian vốn phải rất vất vả gian nan, vì cậu nguyện ý diễn theo tôi, tôi mới có thể tiếp tục sống."
"Cho nên qua đêm nay, chúng ta lại bắt đầu từ đầu đi."
"Xin lỗi."
Cố Thần đứng ở trong bóng tối lẳng lặng nghe giọng nói mang theo nghẹn ngào của Tăng Giang.
Không đúng, rõ ràng người giúp tôi vượt qua đoạn thời gian khó khăn nhất là cậu, rõ ràng người phải nói cảm ơn, nói xin lỗi phải là tôi.
Cố Thần tựa như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra, nhưng giọng nói lại nghẹn ở trong họng, không cách nào nói ra khỏi miệng.
Trong bóng tối, Cố Thần từ lâu đã nước mắt rơi đầy mặt.
Mộ Dung Trác Thất vốn muốn đưa sữa bò cho Cố Thần, đi tới hành lang phát hiện Cố Thần vừa đi ra từ phòng Tăng Giang.
Mộ Dung Trác Thất định tiến lên đưa sữa cho đối phương, lại phát hiện đối phương cúi đầu khóc đến tối tăm trời đất.
"Làm sao vậy?" Mộ Dung Trác Thất vừa định dò hỏi, đối phương bỗng nhiên ôm lấy hắn, sau đó bắt đầu gào khóc.
Mộ Dung Trác Thất cứng đờ tại chỗ. Hắn rất không thích nhìn thấy Cố Thần khóc, nhưng lúc này hắn lại không thể ra sức.
Mộ Dung Trác Thất chỉ có thể giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa tóc đối phương, mặc cho nước mắt đối phương làm ướt áo hắn.
Lúc ngày thứ hai mọi người chuẩn bị rời sơn trang, Cố Thần phi thường bất an.
Cậu nhìn Tăng Giang không còn say, thần sắc như quá khứ, không biết phải mở miệng thế nào.
"Đừng vứt bừa bãi, đồ vật đều mang đến hết chưa." Tăng Giang tựa như tất cả những gì của đêm qua đều chưa từng xảy ra, vẫn là ngữ khí giáo dục Cố Thần như cũ.
Cố Thần vốn có chút thất sắc, hai mắt lại một lần nữa tỏa ra ánh sáng lung linh. "Thu thập xong!"
Cố Thần, Tăng Giang cùng Mục Lê rời khỏi sơn trang nghỉ ngơi, từ đêm qua đến hôm nay, bọn họ đều không nhìn thấy Mộ Dung Dịch.
Tiến trình thi đấu hợp tác rất nhanh, mỗi lần đều là hai tổ PK hoặc là đối kháng với dị thú ngẫu nhiên, không có loại thể chế thi đấu phức tạp như thi đấu phục sinh hay thi đấu vòng trong gì đó, cho nên mười người cuối cùng ngoại trừ có thực lực tuyệt đối, cũng có đội ngũ phi thường may mắn một đường không gặp phải cao thủ gì.
Cố Thần nhìn đối thủ rút thăm được trong trận này, về tình cảm có chút phức tạp. "Là Uất Trì Vũ cùng Lâm Chi Chi."
Ký ức của Cố Thần đối với đấu pháp người điên kia của Uất Trì Vũ vẫn chưa phai mờ, có chút ngạc nhiên hỏi Mộ Dung Trác Thất, định đối phó với loại đấu pháp này như thế nào.
Mộ Dung Trác Thất không suy nghĩ liền nói, hời hợt: "Nghiền ép bằng thực lực tuyệt đối là được rồi."
Cố Thần: "..."
Trận thi đấu của Mộ Dung Trác Thất cùng Uất Trì Vũ gần như hấp dẫn tất cả mọi người hai năm đến xem.
Trước mắt Cố Thần có thể chế tác thẻ bài bốn sao, mà Lâm Chi Chi chỉ có thể chế tác thẻ bài ba sao, từ mặt thực lực của Chế thẻ sư, Uất Trì Vũ liền yếu hơn một điểm.
Uất Trì Vũ đại khái cũng biết Tinh thần lực của mình không đấu lại Mộ Dung Trác Thất, hiện tại thẻ bài cũng không so được, cho nên hắn không triệu hoán rất nhiều thẻ bài cấp thấp giống như mọi ngày, mà trực tiếp triệu hoán Vật cộng sinh Tinh thần lực của mình, một con Phong Ưng lông chim đen bóng.
Mộ Dung Trác Thất không triệu hoán Chích Hắc Long của mình, sân thi đấu không lớn, nếu thật sự gọi Chích Hắc Long ra, trời mới biết có thể làm hỏng sân bãi hay không. Huống hồ đối thủ còn là Vật cộng sinh Tinh thần lực của Uất Trì Vũ, thời điểm chiến đấu đều giống như chủ nhân, loại hình cực kỳ thần kinh, không đến thời khắc cuối cùng tuyệt không bỏ qua. Nếu như thả tiểu Hắc Long, chiến trường của hai con này chỉ sợ mở rộng đến lớp học luôn.
Mộ Dung Trác Thất gọi ra thẻ bài Chim Nhạn Thanh Thư cùng thẻ bài Chim Ưng Tân Khắc, một tấm bốn sao cùng một tấm ba sao,lấy thực lực hiện tại của Mộ Dung Trác Thất, điều động hai tấm thẻ bài cấp thấp vô cùng thoải mái.
Phong Ưng cùng Chim Nhạn Thanh Thư, Chim Ưng Tân Khắc dây dưa trên không trung, Uất Trì Vũ suy nghĩ một chút liền triệu hoán ra Chim Độc Minh.
Chiêu thức của Phong Minh đặc biệt tàn nhẫn, dùng sở trường về tốc độ dồn Chim Nhạn Thanh Thư cùng Chim Ưng Tân Khắc vào góc, thế cục nhìn có vẻ không tốt đối với Mộ Dung Trác Thất. Khán giả còn kêu gọi Mộ Dung Trác Thất triệu hoán ra Vật cộng sinh Tinh thần lực của mình, dù sao bản thân tiểu Hắc Long đặc biệt nổi tiếng, có không ít tân sinh muốn chứng kiến phong thái của nó.
Mộ Dung Trác Thất tựa hồ không muốn lấy lòng khán giả, hắn ngoài ý muốn triệu hoán ra một tấm Cua Đồng Hỏa Diễm. Khán giả phát ra âm thanh cảm thấy rất nghi ngờ, Cua Đồng Hỏa Diễm chỉ có thể công kích ở trong đất liền cùng dưới nước, hiện tại Uất Trì Vũ rõ ràng đang mở ra chiến trường ở trên không trung, Mộ Dung Trác Thất lại triệu hoán ra Cua Đồng Hỏa Diễm thật không hiểu ra sao.
"Đại thần đang nghĩ gì vậy?" Khán giả không rõ.
"Đại thần từ trước đến nay luôn cao thâm khó dò, thủ đoạn của đại thần sao có thể để mấy tên nhóc như các người suy đoán ra được?" Đây là tiếng hô của nhóm đàn em mê muội đại thần.
Công kích của Phong Ưng sắc bén mà ngoan tuyệt, thẻ bài Mộ Dung Trác Thất triệu hoán có chút né tránh không kịp. Hơn nữa Chim Độc Minh thỉnh thoảng lợi dụng các loại tiến công kiểu tận dụng mọi thứ, bàn cân thắng lợi bắt đầu chậm rãi nghiêng về phía Uất Trì Vũ.
"Nhanh triệu hoán Trĩ Hỏa Long của cậu ra đi." Uất Trì Vũ hô với Mộ Dung Trác Thất.
Mộ Dung Trác Thất không để ý nhiều tới hắn, mà để Chim Ưng Tân Khắc nắm Cua Đồng Hỏa Diễm trên mặt đất bay về hướng Phong Ưng.
"Đại thần đang nghĩ gì vậy, nếu như Cua Đồng Hỏa Diễm phát động công kích thì thứ đầu tiên chịu công kích là Chim Ưng Tân Khắc, hơn nữa Phong Ưng am hiểu công kích hệ Phong, một cái Đao Gió là có thể đem trả lại toàn bộ công kích của Cua Đồng Hỏa Diễm về mà." Khán giả cũng nghị luận sôi nổi.
Cố Thần ngồi chế thẻ ở phía sau cũng đặc biệt lo lắng, trong nhận thức của cậu đây quả thực không phải lựa chọn tốt.
Ngay lúc mọi người đang cấp bách nhìn tiến triển trận đấu, chỉ thấy Chim Ưng Tân Khắc mang Cua Đồng Hỏa Diễm lên trên Phong Ưng.
Uất Trì Vũ nở nụ cười: "Muốn công kích từ phía trên sao? Vô dụng, Phong Ưng chính là động vật nhanh nhẹn nhất, bất luận là từ phương hướng nào nó cũng có thể thoải mái đối phó."
Mộ Dung Trác Thất không để ý, vẫn như trước để Chim Ưng Tân Khắc bay lên trên Phong Ưng. Phong Ưng hơi không kiên nhẫn, trực tiếp xông lên phía trên, đi tới đón lấy Chim Ưng Tân Khắc. Mắt thấy khoảng cách của hai bên càng ngày càng gần, ngay trước khi hai bên chạm vào nhau, Chim Ưng Tân Khắc buông Cua Đồng Hỏa Diễm ra.
(Ada: ặc bom cua lửa??)
Phong Ưng sững sờ, thấy Cua Đồng Hỏa Diễm rơi xuống về phía mình, Phong Ưng né tránh không kịp, Cua Đồng Hỏa Diễm bỗng nhiên công kích Hỏa Diễm liên tiếp, làm cho cánh của Phong Ưng bốc cháy.
Phong Ưng một công kích Gió Xoáy thổi Cua Đồng Hỏa Diễm bay xa, Chim Nhạn Thanh Thư vẫn luôn ở cách đó không xa tiếp lấy Cua Đồng Hỏa Diễm. Thừa dịp Phong Ưng còn chưa hồi thần, Chim Ưng Tân Khắc phát động công kích vào vị trí mắt cùng trái tim của Phong Ưng, Phong Ưng có chút ứng phó không kịp, bị tấn công tầng tầng.
Chẳng qua dù sao Phong Ưng cũng là Vật cộng sinh Tinh thần lực, trình độ tự nhiên ma thẻ phổ thông không thể sánh bằng, nó rất nhanh điều chỉnh trạng thái, tiến lên trước Chim Ưng Tân Khắc. Hai bên lại bắt đầu hình thức triền đấu.
Cố Thần chú ý tới Chim Nhạn Thanh Thư đang cắp Cua Đồng Hỏa Diễm cách đó không xa vẫn luôn một bộ chậm rãi đợi thời cơ, Uất Trì Vũ cũng chú ý tới Chim Nhạn Thanh Thư dự định đánh lén, để cho Chim Độc Minh vẫn luôn chiến đấu ở bên lề tiến lên nghênh tiếp.
Chỉ thấy Chim Nhạn Thanh Thư bỗng nhiên công kích Gió Xoáy, ngay lúc mọi người cho rằng công kích này là hướng Chim Độc Minh, Gió Xoáy lại bay về hướng Phong Ưng.
Đòn công kích này không tạo tổn thương gì với Phong Ưng, Phong Ưng cũng không coi đây là chuyện quan trọng gì, tiếp tục công kích sắc bén với Chim Ưng Tân Khắc. Cố Thần lại chú ý tới trong Gió Xoáy hình như có thứ gì đó, cậu nhìn thấy Chim Độc Minh đang quấn lấy đấu với Chim Nhạn Thanh Thư, lại phát hiện Cua Đồng Hỏa Diễm không thấy đâu.
Phong Ưng cảm giác Gió Xoáy đến gần mình, nhẹ nhàng bay sang một bên né tránh, đúng lúc đó, trong Gió Xoáy lại có một thân ảnh ánh lửa hồng nhảy ra, Cua Đồng Hỏa Diễm xông thẳng hướng Phong Ưng, đại khái là do có Gió Xoáy thêm vào, Hỏa Diễm được phát động mạnh mẽ hơn bình thường.
Lúc này Phong Ưng muốn né tránh cũng không kịp nữa rồi, công kích Hỏa Diễm mà Cua Đồng Hỏa Diễm phát động trực tiếp va chạm với Phong Ưng. Phong Ưng kêu rên một trận, vội vàng vứt Cua Đồng Hỏa Diễm sang một bên, Chim Nhạn Thanh Thư cùng Chim Ưng Tân Khắc ở bên cạnh cấp tốc đồng thời va chạm từ hai bên, Phong Ưng trực tiếp bị đau đến rơi xuống đất.
Uất Trì Vũ trực tiếp chịu thua. Phong Ưng dù sao cũng là vật cộng sinh Tinh thần lực của mình, khác với ma thẻ, Phong Ưng tuy rằng sức chiến đấu cùng sự linh hoạt đều mạnh mẽ hơn ma thẻ rất nhiều, nhưng nếu như bị thương tổn nghiêm trọng, Tinh thần lực của bản thân cũng sẽ bị hao tổn.
Cố Thần nhìn thấy trận chiến sảng khoái tràn trề như thế thì hô to sướng chết, toàn bộ khán đài đều hô hào kêu gọi tên Mộ Dung Trác Thất. Cố Thần lần đầu tiên phát hiện nam nhân luôn đối với mình săn sóc có thừa này còn có một mặt hung hăng bình tĩnh như vậy.
Mộ Dung Trác Thất thu hồi Tinh thần lực, quay đầu nhìn về Cố Thần ở phía sau, lộ ra một nụ cười ôn nhu.
Tình cảnh này bị camera bắt lấy, rất nhiều năm sau khi hai người nổi tiếng khắp nơi thì một lần nữa bị lấy ra, được gọi là tình yêu giữa Vương Giả, cũng là nụ cười được xác nhận là đệ nhất Thiên Triều.
=
=
=
Ada: hú hú bạn trẻ Thần đã bị quyến rú chưa??
tui trở lại rùi nè~~ có ai nhớ tui hông?
=
=