Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 66: Bí cảnh năm xưa
----------------
Cố Thần cảm giác trong không khí đều tràn ngập một mùi vị âm u đầy tử khí.
Không nhịn được co rúm một chút, rồi đến gần Mộ Dung Trác Thất.
Hạt cát vàng lung lay xoay tròn trong không khí, khiến cho hai người nửa bước khó đi.
"Những thứ kia là người sao?" Cố Thần nhìn ở phía xa tựa hồ có một bóng người, trải qua ô long vừa nãy cậu không quá chắc những đồ vật nhìn thấy.
Mộ Dung Trác Thất nắm chặt tay cậu, "Đừng lo lắng, có tôi ở đây, bên trong bí cảnh đều sẽ không có người, cho dù có, cũng sẽ không phải người sống."
vừa nói như vậy, Cố Thần cảm giác càng thêm lo lắng, dù sao cũng không phải ở bên trong bí cảnh trên mạng lần trước, trong lòng cứ cảm thấy tất cả là giả. Ở trong hiện thực, tự mình tiến vào một địa phương kỳ quái như vậy vẫn có chút sợ hãi.
Cảm giác sợ hãi của Cố Thần đã lên đến đỉnh điểm. Cố Thần thừa nhận bản thân không phải là người có lá gan lớn, trước đây lúc còn ở trường học, nam sinh nguyên cả ký túc xá cùng xem the ring, những người khác xem xong vẫn như cũ cười cười nói nói không có vấn đề, chỉ có Cố Thần một đêm sợ hãi lăn lộn không ngủ ngon được, đặc biệt là sau khi di động của nam sinh nằm giường dưới vang lên, cậu càng sợ đến mức trực tiếp chui vào trong chăn.
Mộ Dung Trác Thất nhìn bộ dáng mặt sắp vắt thành một đám của Cố Thần, không khỏi có chút đau lòng, nhẹ nhàng ôm lấy cậu. Hắn có chút hối hận làm cho đối phương tới nơi này, dù sao đối phương chỉ là một Chế thẻ sư. Phần lớn Chế thẻ sư đều sẽ được cung phụng hầu hạ thật tốt, có thể Chế thẻ sư khả năng cả đời không lựa chọn trực diện với dị thú, dù sao bản thân Chế thẻ sư cũng không có sức chiến đấu gì. Chỉ có một số Chế thẻ sư tác phong cứng rắn thực lực siêu quần mới chọn cùng Ma thẻ sư lên tiền tuyến, sau đó căn cứ vào biến hóa của tình cảnh mà chế tác thẻ bài.
Cố Thần lắc đầu một cái, rèn luyện vốn là tự cậu lựa chọn muốn đi, đối phương có thể để cho cậu tham gia bí cảnh có thể nói là siêu cấp trọng nghĩa khí, cậu không có lý do gì đi trách cứ đối phương.
Bộ xương khô xa xa không ngừng chậm rãi đi tới, Mộ Dung Trác Thất triệu hoán ra thẻ bài, chuẩn bị chiến đấu một trận bất cứ lúc nào. Nhưng mà bộ xương khô tựa hồ như không phát hiện ra bọn họ, vẫn như cũ vòng quanh một gian nhà rất lớn chậm rãi di chuyển.
"Bọn chúng hình như không muốn đả thương chúng ta?" Cố Thần hỏi.
"Nếu không chúng ta vào thử xem?" Mộ Dung Trác Thất hỏi.
Cố Thần gật gật đầu.
Hai người đi hướng vào trong phòng, mấy bộ xương khô quả nhiên không thấy bọn họ, tiếp tục ấn theo con đường của mình hành tẩu.
Trên cửa gỗ đen kịt nhuộm vết máu đỏ sẫm, lộ ra sự rực rỡ năm tháng. Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất đẩy cửa mà vào.
Khác với bên ngoài cát vàng đầy trời, sân trong cửa tựa hồ không chịu chút ảnh hưởng nào, điêu khắc trên tường gạch tinh mỹ dị thường, vẫn duy trì một vẻ đẹp tinh xảo.
Cố Thần đi vào sảnh đối diện sân, phát hiện trên bàn đặt một tập giấy, tờ giấy trên cùng chữ viết rất ngoáy, thoạt nhìn là viết đến một nửa liền ngừng lại.
Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất tiến lên lật xem, mới phát hiện trên những tờ giấy này chính là lịch sử tinh cầu Chiêu Lăng.
Tinh cầu Chiêu Lăng vốn là tinh cầu hòa bình tốt đẹp, tất cả mọi người đều an cư lạc nghiệp. Nhưng mà thay đổi bất ngờ, ngày nào đó bỗng nhiên xảy ra mưa thiên thạch, may mắn chính là nơi mưa thiên thạch rơi xuống đều cách xa khu dân cư. Nhưng mọi người không vui mừng bao lâu, liền phát hiện chuyện nghiêm trọng hơn đã đến, dị thú trên tinh cầu này vốn đẳng cấp không cao ôn thuần bỗng nhiên trở nên cực kỳ giàu tính công kích, bọn chúng điên cuồng tập kích nhân loại, cùng với một bộ dáng không chết không thôi. Nhân loại quyết định liên minh bảo vệ quê hương của mình, sĩ quan chỉ huy liên minh gọi là Trì Thành, là một chỉ huy vừa có tài năng hùng thao vĩ lược, bản thân còn là Chế thẻ sư cấp cao khiến người kính ngưỡng, hắn triệu tập tất cả đám người có sức chiến đấu lại tiến hành kháng chiến.
Mà người viết những trang giấy này tên là Ô Ngưng, là một Ma thẻ sư, cũng là một đạo tặc. Hắn hi vọng có thể ra tiền tuyến, nhưng vì hắn đã từng làm việc xấu loang lổ, Trì Thành cũng không nguyện ý tin tưởng hắn, chỉ cho hắn làm ghi chép chiến đấu. Hắn tuy rằng rất bất mãn, nhưng so với phục tùng an bài, bởi vì hắn sâu sắc ái mộ Trì Thành. Nhưng chiến tranh so với tưởng tượng của mọi người còn gian nan hơn, vì những dị thú này tựa như không có cảm giác đau đớn, cho dù bị thương nặng vẫn như cũ tiếp tục tiến công, mãi đến tận khi đồng quy với con người.
Trên tờ giấy ghi lại một trận lại một trận chiến đấu tàn khốc, người bị chết càng ngày càng nhiều. Mới đầu người bị chết còn được mọi người an táng chúc phúc long trọng, đến lúc về sau càng ngày càng đơn sơ, một chiếc chăn bông liền an táng, đến cuối cùng, liền căn bản không có người trở lại làm công tác khắc phục hậu quả.
Ô Ngưng vô số lần biểu đạt với Trì Thành ý muốn lên chiến trường của mình, nhưng đều bị đối phương cự tuyệt, theo hắn thấy, bản thân mình cũng không phải người có thể ủy thác trọng trách, điều này làm cho Ô Ngưng rất thương tâm.
Chữ viết mặt sau càng ngày càng viết ngoáy, trang cuối viết đến một nửa liền bị cắt đứt, hẳn là dị thú đã xông vào chiến tuyến cuối cùng, Ô Ngưng cũng đã không còn thời gian ghi chép nữa.
Mộ Dung Trác Thất có chút thổn thức, lúc hắn mới đầu nói với Cố Thần về truyền thuyết bí cảnh Chiêu Lăng, thật sự chỉ coi nó là kể chuyện. Đến lúc phát hiện nó thực sự tồn tại chân thực, loại tình cảm này khác hẳn.
Cố Thần thả tờ giấy trong tay xuống, nhìn tường cao trước mặt, bất kể là ân oán tình cừu, hưng suy vinh nhục, cuối cùng đều sẽ bị quên lãng, chỉ có những vết tích này đã từng chứng kiến.
Người này đã mất, vật kia vẫn còn.
Ngay trong lúc hai người còn đang thổn thức vì đoạn lịch sử này, chợt nghe thấy tiếng động ngoài gian nhà. Mộ Dung Trác Thất cảnh giác vội vàng đi tới cửa, liền thấy mấy bộ xương khô di động vòng vòng quanh ở bên ngoài gian phòng không biết từ lúc nào hội tụ lại một chỗ, từng chút một hướng về phía gian nhà, tựa như một đội quân chỉnh tề.
Mà phía trước của đám xương khô này, có một bộ xương khô đầu lĩnh, khung xương cao to, hành động cũng linh hoạt hơn bộ xương khô khác.
Mộ Dung Trác Thất rất nhanh ý thức được tình huống không đúng lắm. "Cố Thần, cậu nhanh tìm một chỗ trốn đi."
Cố Thần tuy lá gan không lớn, nhưng cũng không phải người có thể lâm trận lùi bước vứt bỏ bạn bè. "Tôi ở bên này nhìn tình huống, nếu như có nhu cầu gì tôi cũng có thể chế tác thẻ bài."
Mộ Dung Trác Thất đánh gãy hắn: "Cậu bây giờ mới chỉ Chế thẻ sư cấp ba, tôi đã cấp sáu, cậu cảm thấy thẻ bài cậu chế tác có tác dụng gì với tôi sao? Trên người tôi mang theo không ít thẻ bài cấp cao. Cậu đứng ở nơi này tôi còn phải phân tâm chăm sóc cậu, nhanh chóng tìm chỗ trốn đi." Mộ Dung Trác Thất nói lời này ra xong liền cảm thấy có chút không thích hợp, quan tâm sẽ loạn, ngữ khí lại nặng hơn rất nhiều.
Cũng may Cố Thần hào phóng, cũng không có nhăn nhó, biết sức chiến đấu của mình năm loại cặn bã, không làm loạn thêm nữa, nhìn gian nhà một chút, hướng vào chỗ sâu đi tới.
Mộ Dung Trác Thất ngoài triệu hoán ra thẻ bài, còn triệu hồi cả tiểu Hắc Long. Nguyên hình của tiểu Hắc Long, Chích Hắc Long đặc biệt cự đại, chiếm giữ toàn bộ vùng trời trước sân.
Đội quân xương khô theo sự dẫn dắt của bộ xương cao lớn từ bước một áp sát hướng Mộ Dung Trác Thất.
Mộ Dung Trác Thất triệu hoán ra thẻ bài sáu sao Kỳ Lân Trĩ Hỏa, phối hợp cùng với tiểu Hắc Long, ý đồ ngăn cản đội quân xương khô đi tới. Nhưng đội quân xương khô tựa hồ không chút nào sợ sệt, liều mạng tiến về phía trước.
Cảm giác được đối phương người đông thế mạnh, không đúng, xương nhiều thế nhiều, Mộ Dung Trác Thất biết rõ không chống đỡ được, quyết định né tránh chạy trốn. Hắn gọi Cố Thần một tiếng, không có trả lời, triệu hồi tiểu Hắc Long, chỉ chừa lại Kỳ Lân Trĩ Hỏa ngăn ở cửa, hắn hướng về chỗ Cố Thần đi vừa nãy.
Đây là một đoạn hành lang rất dài, trên hành lang đâu đâu cũng có vết máu đọng lại, ngay khi xuyên qua vài đạo cổng vòm, Mộ Dung Trác Thất nhìn thấy Cố Thần đứng trước một cái cửa.
"Cậu không sao chứ?" Mộ Dung Trác Thất vỗ vỗ vai Cố Thần.
Cố Thần giống như vừa tỉnh lại từ trong giấc chiêm bao, lắc đầu. "Không biết, tôi vừa nãy vừa đi tới đây, đầu hình như có chút choáng, sau đó liền mơ mơ màng màng."
Mộ Dung Trác Thất nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên cánh cửa trước mắt.
Khác với các cánh cửa loang lổ vết máu khác, cánh cửa này sạch sẽ dị thường, tựa như có ai đó đặc biệt lau qua.
Mộ Dung Trác Thất bỗng nhiên cảm giác Tinh thần lực thao túng Kỳ Lân Trì Hỏa đau xót, xem ra đã không chống đỡ được tấn công của đội quân xương khô.
"Chúng ta bây giờ phải nhanh chóng tìm một chỗ chạy trốn." Mộ Dung Trác Thất nói.
Cố Thần nhìn tường cao bên cạnh đại viện một chút. "Nhưng nơi này xem re không có cửa ra nào khác."
"Tiểu Hắc Long có thể bay, chịu đựng trọng lượng của hai chúng ta không phải vấn đề." Mộ Dung Trác Thất nói.
Cố Thần vẫn có chút lo lắng, nhưng cuối cùng không nói gì.
Xương khô đi tới hướng bọn họ, Mộ Dung Trác Thất triệu hoán ra tiểu Hắc Long. Cố Thần có chút thần xui quỷ khiến đẩy cánh cửa trước mắt, trong phòng là trang trí phong cách gia đình bình thường, chỗ khác duy nhất chính là trong phòng có một bộ xương trắng đang ngồi trên ghế. Bộ xương trắng được bảo tồn phi thường tốt, ngay cả ý phục trên người cũng sạch sẽ chỉnh tề.
"Mau lên đây đi." Mộ Dung Trác Thất nói.
"Nhưng mà..." Cố Thần chỉ về hướng bộ xương khô. Mấy bộ xương khô này tựa như cảm nhận được cái gì, bỗng nhiên đều ngừng lại.
Mộ Dung Trác Thất nhìn một màn quỷ dị này, cũng không có lên tiếng. Bọn xương khô sau khi ngừng lại, thủ lĩnh phía trước tựa hồ cảm nhận được cái gì, chậm rãi đi tới hướng cửa phòng.
Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất lui về bên cạnh mấy bước, thủ lĩnh xương khô giống như không chú ý tới bọn họ, tiếp tục đi vào trong gian phòng.
Ngay sau đó, bọn họ liền thấy thủ lĩnh xương khô đi tới trước mặt bộ xương khô đang ngồi trên ghế, quỳ một chân xuống, nắm chặt tay của bộ xương khô trên ghế. Sau đó tất cả tựa như đều dừng lại, bất kể là thủ lĩnh xương khô, hay là đội quân xương khô phía sau, đều không có động tác nữa.
Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất hai người hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới vốn cho là một hồi ác chiến không hiểu sao lại kết thúc như vậy.
=
=
=
=