Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 58: Truyền thuyết thổ hào cúng tế mỹ thực
--------------
Lâm Đậu Đậu ở sân đấu khu E đánh hai trận, một thắng một thua, số tích phân không tăng không giảm. Đánh xong hai trận, Lâm Đậu Đậu có chút lo sợ bất an, vừa lo lắng Cố Thần không lên được khu E, lại lo lắng Cố Thần lợi hại như vậy liền bị Ma thẻ sư khác cuốn lấy tổ đội thì sao.
Tâm tình phức tạp Lâm Đậu Đậu mất tập trung mở video thi đấu trước của sân thi đấu, bên trong máy truyền tin nhảy ra một tin tức, người bạn tốt "Đến Từ Trái Đất" đã lên khu E.
Ngay sau đó một cái tin tức cá nhân nhảy lên.
Đến Từ Trái Đất: "Tôi lên khu E rồi, tiếp tục đi thôi."
Lâm Đậu Đậu nhất thời có chút hưng phấn, vội vàng trả lời qua, chọn tổ đội.
Đối thủ khu E so với khu F rõ ràng cao hơn một bậc, nhưng Lâm Đậu Đậu cảm thấy với thực lực của mình vẫn có thể đối phó, đương nhiên quan trọng nhất chính là mình có Cố Thần đồng bọn thần kỳ này duy trì. Tuy rằng không hiểu tại sao đối phương mỗi lần đều chỉ làm thẻ bài các loại Cua Đồng, nhưng bất kể là tốc độ hay là chất lượng, đều tương đối cao. Thường thường lúc Lâm Đậu Đậu mang theo thẻ bài vọt tới trận địa của đối phương, đối phương vẫn còn đang trong quá trình chế tác thẻ bài, quả thực là một chiêu gϊếŧ.
Khu D có thể nói là một đường ranh giới, tân sinh trên căn bản ngoại trừ các đại thần rất ít có thể lăn lộn đến khu D, mặc dù trồng cây hai năm như Lâm Đậu Đậu, cũng phải cần một quãng thời gian rất dài lên lên xuống xuống lần mò sờ soạng mới có thể tới, không đến mấy ngày bỗng nhiên từ khu F sắp lên tới khu D như vậy, Lâm Đậu Đậu cảm giác quả thực giống như nằm mơ vậy.
"Ngày hôm nay liền đánh tới đây thôi, ngày khác lại tiếp tục?" Cố Thần hỏi.
Lâm Đậu Đậu gật gật đầu, nếu như Cố Thần không đánh hắn nhất định cũng không đánh, nếu như cùng người khác tổ đội không cẩn thận làm mất thắng liên tiếp vậy hắn nhất định không có chỗ để khóc.
Có chút ngạc nhiên Cố Thần đi mấy bước, hướng tới địa phường có nhiều người, tóm được một người hỏi một chút, mới biết hóa ra là Lễ hội mỹ thực mỗi năm một lần của mạng Giáo Tế.
Nói là lễ hội mỹ thực, nhưng không có bếp trưởng quán cơm nổi tiếng gì tham gia, đều là học sinh tự mình mở máy cái quầy nhỏ cùng điểm tâm nhỏ. Mà bởi vì hoạt động được tổ chức nhiều năm, từ trước đến giờ sinh hoạt vườn trường chẳng hề phong phú nên bọn học sinh đều tham gia phi thường vui ve.
Thứ mà học sinh chế tác tất nhiên không phải món ăn phi thường cao quý lại phức tạp gì đó, nhưng dù sao cũng đến từ các tinh cầu trời nam biển bắc, nên món ăn đặc sắc của rất nhiều địa vực lại vẫn có thể hấp dẫn người vô cùng.
Ví dụ như quầy nhỏ Cố Thần đang đứng trước mặt.
Chủ quầy là một nam sinh mang kính mắt nhã nhặn, hắn làm chính là món tương tự với hamburger của kiếp trước. Ở giữa hai cái mặt bánh là một khối thịt dị thú lớn, thịt cực kỳ dày nhưng lại có vẻ rất dễ nhai. Đồ ăn phối hợp cũng thi thường tươi đẹp, các loại cải xanh cùng đồ muối Cố Thần gọi không ra tên bày khắp cái ngụy hamburger này.
Ở bên trong mạng là không có chuyện đói bụng, đồ ăn ở trên mạng cũng không thể chân chính ăn no. Nếu là lúc trước Cố Thần tham tài nhất định sẽ không tiêu tiền vào chuyện như này, nhưng giờ khắc này ngửi thấy mùi hương tựa như có loại tác dụng xúc tác bụng đói cồn cào, Cố Thần quyết đoán muốn có một cái ngụy hamburger.
Ngụy hamburger vừa xốp lại vừa dai, chủ quán còn đưa một chén đồ uống tương tự với sữa, Cố Thần nhất thời cảm thấy được thỏa mãn. Thật sự là ăn ngon.
Cơm nước no nê Cố Thần đang định trả tiền, chợt phát hiện một sự tình bi kịch. Mặc dù tài khoản ở mạng Tinh Tế còn có chút tiền lẻ, nhưng ở mạng Giáo Tế thì mục số dư tài khoản lại là không.
Cố Thần này thì phải đổi ra sao? Cố Thần lệ rơi đầy mặt. Cậu trước khi xuyên qua là người tuân theo pháp luật chưa bao giờ ăn kiểu bá vương, tại sao vừa tới nơi này liền lần thứ hai gặp chuyện như vậy chứ.
Cố Thần vô cùng đáng thương nhìn về phía chủ quầy.
Chủ quầy là một học sinh thanh tú nhã nhặn, rõ ràng không lĩnh ngộ được hàm nghĩa trong ánh mắt của Cố Thần, còn đặc biệt nhiệt tình hỏi: "Làm sao vậy, có gì không hài lòng với hương vị của món ăn sao?"
Cố Thần yếu ớt hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền một phần?"
"400 Giáo Tế tệ."
Cố Thần không lĩnh ngộ được khái niệm 400 Giáo Tế tệ là bao nhiêu, không biết có thể sửa chén trả nợ hay không.
Cố Thần lục lọi trong hòm vật phẩm một trận, thứ duy nhất có chính là thẻ bài chế tác ở sân đâu trước đây. Lần trước ở nhà ăn của trường học dùng thẻ để trả tiền cơm bị cự tuyệt, đã để lại ám ảnh trong lòng Cố Thần.
"Cái kia, tôi lấy một tấm thẻ để trả tiền cơm có được không?" Cố Thần yếu ớt lấy ra một tấm thẻ bài Cua Đồng Thủy Vụ.
Ông chủ nhã nhặn đại khái lần đầu tiên nhìn thấy khách hàng kỳ quái như thế, có chút không hiểu sao nhận lấy thẻ bài nhìn, sau đó liền sợ ngây người.
Cố Thần thấy ông chủ hồi lâu không có phản ứng, lần thứ hai lục lọi một trận, lại yếu ớt móc ra một tấm Cua Đồng Thánh Kim. "Lại thêm một tấm được không?"
Ông chủ ngơ ngác nhìn thẻ bài, Cố Thần có chút eo hẹp. Nếu như ông chủ còn không có đồng ý, mình có phải tìm Mộ Dung Trác Thất cầu cứu hay không, nhưng cậu đến giờ còn chưa thêm dãy số mạng Giáo Tế của Mộ Dung Trác Thất.
Lâm Thái là Ma thẻ sư năm hai của Học viện Thần Hoàng, là một Ma thẻ sư tuy rằng rất cần cù nhưng thiên phú không quá tốt, vấn đề lớn nhất của Lâm Thái chính là trên tay không có thẻ bài gì có thể dùng. Bởi vì thiên phú bình thường, cũng không có học sinh chuyên ngành Chế thẻ sư nào quan hệ tốt cung cấp thẻ bài cho hắn.
Tuy rằng học viện định kỳ sẽ cung cấp một ít thẻ bài để sử dụng, nhưng dù sao thì cũng có hạn. Gia cảnh bình thường như hắn cũng không có thẻ bài các loại thuộc tính ưu tú mà mấy đệ tử hào môn có thể thật trắng trợn mua được. Đồng thời thân thể hắn yếu, tình cách lại điềm đạm, nhiều lần muốn đi nhận nhiệm vụ đều bị từ chối.
Bởi vì yêu thích cùng với am hiểu trù nghệ, thời gian sau khi học xong Lâm Thái liền bán một ít đồ ăn vặt của quê hương trên mạng Giáo Tế, hương vị không tệ ngược lại cũng có chút thu nhập, có thể mua thẻ bài ở mạng Giáo Tế. Mặc dù sử dụng thẻ bài để rèn luyện trong mạng không bằng với trong cuộc sống hiện thực, nhưng cũng coi như là một con đường nâng cao thực lực.
Ngày hôm này đúng lúc là Lễ hội mỹ thực, sinh ý của Lâm Thái tương đối khá, rất nhiều người tới mua đồ ăn vặt. Lâm Thái tính toán thử, thu nhập nửa ngày hôm nay liền đủ cho hắn mua một tấm thẻ bài ba sao không tệ.
Khách hàng mới vào đến trông thật đáng yêu, sau khi cơm nước xong vẫn luôn dùng ánh mắt mê mang nhìn hắn, hắn có chút lo lắng không biết có phải mình làm ra khẩu vị không hợp với đối phương hay không.
Kết qua đối phương không nói gì trực tiếp nhét cho hắn một tấm thẻ bài muốn dùng thay tiền cơm.
Lâm Thái có chút không hiểu ra sao, nhận lấy thẻ bài, kết quả vừa liếc mắt nhìn một cái nhất thời bị dọa.
Đây là một tấm Cua Đồng Thủy Vụ thuộc tính tương đối khá, đại khái phải tầm năm mươi, sáu mươi ngàn Giáo Tế tệ, dù có dấu vết bị sử dụng, nhưng thẻ bài vẫn rất tươi đẹp, số lần có thể sử dụng còn rất nhiều. Lấy một tấm thẻ bài năm mươi, sáu mươi ngàn để trả tiền ăn một bữa bốn trăm, Lâm Thái liếc mắt dò xét Cố Thần một cái, đây sẽ không phải là chương trình chỉnh cổ* gì đó chứ.
*Chương trình chỉnh cổ (整蛊节目) theo mình tra thì có vẻ nó là cách gọi chung của mấy cái chương trình tương tự với just for laughs gags, vua panic face (panic face 王/パニックフェイス王 )... không biết nên dịch thế nào...
Đối phương cũng cùng hắn nhìn nhau vài lần, rồi tiếp tục tìm tòi một hồi, liền móc ra một tấm Cua Đồng Thánh Kim. Đồng dạng thẻ bài trị giá khoảng năm mươi, sáu mươi ngàn.
"Còn chưa đủ sao?" Âm thanh của đối phương càng ngày càng thấp.
"Không không không không đủ rồi." Lâm Thái vội vàng lắc đầu, đem thẻ bài Cua Đồng Thánh Kim trả lại. "Cái Cua Đồng Thủy Vụ này là đủ rồi, cái này tôi phải trả lại cậu bao nhiêu tiền?"
Cố Thần nhìn thấy đối phương trả Cua Đồng Thánh Kim cho cậu còn nói muốn trả lại tiền cho cậu, liền biết có vẻ là có thể dùng thẻ bài để trả tiền món ăn đi, rốt cuộc không cần lưu lạc làm thiếu niên ăn kiểu bá vương.
"Không cần đâu không cần đâu, ngược lại thẻ bài của tôi rất nhiều." Cố Thần rất hào phóng cự tuyệt kiến nghị trả tiền của đối phương. Chế tác thẻ bài ở mạng Giáo Tế không cần thẻ trắng, có thể trực tiếp chế tác, cho nên không thành phẩm. Theo Cố Thần thấy đồ vật không có thành phẩm có thể dùng để trả một bữa cơm là không sai.
Chủ quầy nhìn cậu hào khí như thế, định vị đối với cậu nhất thời từ "thiếu niên manh manh" đến "thiếu niên khó giải thích được" đến "thiếu niên thổ hào". Lâm Thái quét sạch toàn bộ đồ ăn đã làm xong trong quầy đóng gói tốt cho Cố Thần. "Cái này cậu cầm lấy, đặt ở trong hòm vật phẩm bất cứ lúc nào cũng có thể ăn, sẽ không biết chất."
Cố Thần không có từ chối, nhìn thấy một phần món ngon lớn như vậy nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt
"Bạn học này, cậu có muốn thử một lần cơm hải sản tươi của tôi không, mùi vị siêu cấp tốt." Quầy chủ bán cơm hải sản tươi bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình tình cảnh này nhiệt tình bắt chuyện với Cố Thần.
*Cơm hải sản: cái hình có vẻ là cơm chiên, không liên quan lắm cơ mà thôi, đều là hải sản...
Cố Thần liếc mắt nhìn quầy nhỏ bên cạnh, bán chính là đồ ăn tương tự với cơm hải sản hấp, thoạt nhìn thành phần hải sản cũng rất nhiều. Mỗi phần cơm hải sản tươi đều phối với đồ tương tự chén trứng hấp*, tôm bóc vỏ cùng nấm hương bên trong thoạt nhìn cũng làm người ta rất muốn ăn.
*chén trứng hấp (茶碗蒸/ちゃわんむし):
.
"Cái này, nhưng tôi không có tiền." Cố Thần nói.
"Không có chuyện gì không có chuyện gì." Thấy Cố Thần có hứng thú với món ăn trong quầy, chủ quán lập tức kéo người đến trước quầy. "Tùy tiện một tấm thẻ là được, ăn tùy ý."
Cố Thần móc ra Cua Đông Thánh Kim vừa mới bị trả lại, "Tấm này có thể không."
Ông chủ chảy nước miếng gật gật đầu, nhận lấy thẻ bài Cố Thần đưa tới, đặc biệt nhiệt tình bắt chuyện với Cố Thần. Cuối cùng Cố Thần ăn hai phần cơm hải sản tươi, còn ăn một đống canh hấp không biết tên ông chủ tặng kèm.
Sau khi ăn xong ông chủ cũng lấy từ trong quầy ra đóng gói một đống đồ vật lớn đưa cho Cố Thần, cơm nước no nê còn có thể mang đi một đống đồ ăn lớn, Cố Thần rất hài lòng.
Rất nhanh liền có một chủ quầy đến bắt chuyện với cậu.
...
Lễ hội mỹ thực năm này vẫn náo nhiệt phi thường như cũ, duy nhất khác với các năm qua chính là, năm nay lưu truyền một truyền thuyết liên quan tới thổ hào. Có một thổ hào mỗi lần ăn cơm liền lấy ra một tấm thẻ bài ba sao, khiến cho mỗi chủ quầy đổ xô tới dồn dập hoan nghênh thần tài quang lâm.
=
Ada: ( ̄□ ̄」) truyền thuyết thổ hào cơ đấy... Thần ơi sao em có thể tham ăn lại còn hào phóng đến vậy, phải lấy tiền thừa chứ... không phải em tham tài lắm sao...
=
=
=