Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 22: Thiên Linh bái phỏng
------------
(Ada: ố ồ đánh ghen tới nhà, à nhầm, không có gì đâu đừng để ý...(/ω\) )
Sáng sớm hôm sau.
Tăng Giang mở ra hình thức hiền lành đang tổng vệ sinh, mà Cố Thần thì lại làm ổ trên ghế sô pha bắt đầu xem "Đại bách khoa thẻ bài ba sao". Một hồi chuông cửa phá vỡ bầu không khí an nhàn.
Cố Thần có chút ngạc nhiên, bởi vì từ khi xuyên qua đến giờ, gian phòng này xưa này đều không có người đến bái phỏng. Mà Tăng Giang lại nghĩ tới điều gì đó, động tác dừng lại một chút, biểu tình có chút lúng túng.
Mở cửa, ý nghĩ trong lòng Tăng Giang được nghiệm chứng, Thiên Linh hôm qua nói ngày khác bái phỏng, hôm nay liền đến nhà bái phỏng.
Tăng Giang nhìn người đứng ở cửa cũng không vui.
Vốn là Tăng Giang đối với Thiên Linh khí chất xuất trần như vậy còn là người có ân với mình, đồng thời giải tỏa mụn nhọt hung thủ giả tạo trong lòng, hẳn là phải tràn đầy thưởng thức cùng biết ơn, nhưng mà nhìn thấy nụ cười tràn ngập đùa giỡn như trước của đối phương Tăng Giang liền mơ hồ muốn cách xa anh.
Tăng Giang cảm giác có chút cứng ngắc: "Miếu nhỏ không dung được vị đại phật này, có lẽ nên để ngày khác."
Thiên Linh khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười có chút nguy hiểm. "Thực sự là nhóc con mà, làm sao lại không hiểu đối nhân xử thế như thế. Người đều đã đến còn để người ta hẹn ngày khác, thực sự là không hiểu chuyện." Vừa nói vừa nửa nhoài hẳn nửa người lên người Tăng Giang, chậm rãi đem Tăng Giang mang vào trong cửa.
Hai người một người tiến một người lui đến đại sảnh, mới phát hiện Cố Thần ngồi trên ghế sô pha một mặt đơn thuần nhìn hai người.
Tăng Giang vội vàng tránh thoát ôm ấp của Thiên Linh, Thiên Linh cũng không ngại: "Vị này chính là Cố Thần mà Tăng Giang nói đi, lần đầu gặp mặt, xin chào."
"Không cần." Thiên Linh ngăn lại. "Tôi chỉ uống trà."
Vừa nói Thiên Linh từ vòng chứa đồ bên người lấy ra một bộ dụng cụ uống trà cùng một bình trà: "Hai người đại khái chưa từng uống qua trà đi, có thể thử xem."
"Cảm ơn, loại người phổ thông chúng tôi không xứng uống đồ uống cao quý kia của anh." Tăng Giang nói.
Thiên Linh cũng không ngại, cầm lấy dụng cụ uống trà cùng lá trà tự mình pha.
Tăng Giang uống một hớp trà, khe cau mày: "Khó uống."
Thiên Linh cười không nói. Nhìn Cố Thần một bên suy tư: "Cậu hiểu trà?"
Cố Thần đang lần đầu tiên uống được mùi vị giống kiếp trước như đúc, cả người đều đang rơi vào hồi ức. Bị Thiên Linh vừa hỏi đến, hoảng loạn vội vàng gật đầu: "Hiểu một chút."
Cố Thần nhớ lại "Trà Kinh" của Lục Vũ trước đây xem qua: "Nước pha trà, dùng sơn thủy tốt nhất, thứ yếu là giang xuyên thủy, nước giếng kém cỏi nhất. Chúng ta uống chén trà nước đầu tiên, gọi là tuyển vĩnh(sâu sắc), quyện(mệt mỏi) vị là ý nghĩa của vĩnh trường, đại biểu là thứ tốt nhất."*
*Ada: đú mèo, tui không hiểu cái này đâu, đừng bắt tui dịch, tui tra một từ còn không có âm hán việt phải tìm một từ khác có nghĩa tương đương cơ... khó lắm không làm đâu...
Thiên Linh nhìn về phía Cố Thần, trong mắt ý tứ sâu xa. Cố Thần mới từ trong hoảng hốt tỉnh lại, nguyên thân là cô nhi ở cái tinh cầu rìa, căn bản không có khả năng tiếp xúc đến trà, loại đồ uống của xã hội thượng lưu này.
"Tôi chỉ là tùy tiện nói một chút." Cố Thần vội vàng xua tay.
Thiên Linh cười cười: "Không có chuyện gì, là một Chế thẻ sư tốt, đầu tiên nhất định phải có trí tưởng tượng phong phú cùng học thức, chẳng qua cách nói này của cậu, tôi vẫn là lần đầu tiên nghe qua."
Cố Thần nhìn cái nụ cười này mơ hồ cảm thấy có chút nguy hiểm, rất không lương tâm bỏ rơi Tăng Giang: "Tôi có chút không thoải mái, tôi về phòng trước."
Chạy trốn về phòng, Cố Thần trốn đến trên giường, bắt đầu rơi vào hồi ức.
Cố Thần là người yêu trà, thời học sinh cậu thường chạy tới một quán trà không xa trường học đi uống trà, đó là thời gian tịch mịch mỗi buổi chiều không có giờ học, bên cạnh giường của quán trà có hai ngọn ngô đồng cứng cáp, Cố Thần sẽ ngồi bên cửa sổ, phao một bình trà, sau đó nghe tiếng ve bên cây ngô đồng. Cố Thần còn từng bỏ ra một quãng thời gian đến nghiền ngẫm "Trà Kinh" của Lục Vũ, làm cho bạn học mỗi ngày trốn học cùng phòng ký túc xá còn tưởng rằng cậu định thi cái này.
Sau đó thời học sinh kết thúc quán trà kia cũng đóng, Cố Thần liền trốn ở nhà pha trà. So với đi trên đường lớn cùng từng người từng người xa lạ gặp thoáng qua, Cố Thần càng yêu thích chậm rãi phẩm một chén trà dưới nắng ấm. Thành thật mà nói kỹ thuật pha trà của Cố Thần rất dở, nhưng cậu cũng không để ý, mỗi khi hương trà mờ mịt đi vào phổi, Cố Thần liền cảm thấy thoải mái chưa từng thấy.
Đại khái hồi ức sầu não nhất, rơi vào trầm tư Cố Thần không nhìn thấy một đạo Tinh thần lực nhỏ bé từ mi tâm chậm rãi chảy ra, cuối cùng chảy xuôi ở bên giường xuống một tấm thẻ trắng ngày hôm qua tiện tay đặt.
Trong phòng khách, Tăng Giang cùng Thiên Linh bốn mắt nhìn nhau không nói gì.
"Tôi ngày mai phải đi." Thiên Linh bỗng nhiên mở miệng.
Tăng Giang cầm cốc trà trên tay khó mà nhận ra run một cái. "Đi thì tốt, nơi này vốn cũng không phải địa phương loại người như anh nên ở."
Thiên Linh cau mày, ngữ khí ai oán: "Em đuổi tôi đi như vậy, tôi rất khó vượt qua đấy."
Tăng Giang muốn nói anh tên khốn khiếp này đừng có dùng loại giọng nói này nói chuyện với tôi, thế nhưng lời đến bên miệng lại không nói ra được, trong cổ họng một luồng chua xót không thể phát giác lan tràn, nhất thời hai người yên lặng một hồi.
Thiên Linh từ trong vòng tay chứa đồ lấy ra một lá thư: "Đây là hai vé tàu đến Trung Ương Tinh tháng sau, còn có đề cử nhập học Học viện Triều Đế do tôi viết, người như em mới không nên mai một ở loại tinh cầu rìa này, nơi này cũng không thể cho em tài nguyên tốt, đương nhiên, còn có tiểu đồng bọn kia của em, tôi cảm thấy được, cậu ta thoạt nhìn không đơn giản."
Thiên Linh nhìn Tăng Giang vẫn trầm mặc như cũ: "Tôi đi trước, em không tiễn tôi một chút sao?"
"Anh không phải muốn tới dùng cơm sao, tôi hiện tại đi làm."
"Không được rồi, tôi hôm nay còn có việc phải chạy về, lần sau em tới Trung Ương Tinh, tôi lại cho em mời khách, để em vẫn luôn nhớ kỹ em thiếu tôi."
Tăng Giang trầm mặc như trước tiễn Thiên Linh ra cửa, Thiên Linh cũng không nói gì, lúc rời đi liền quay người hướng Tăng Giang nói một câu: "Nghĩ kỹ một chút."
Tăng Giang cảm thấy trong lòng buồn buồn, không nói được tại sao, đóng cửa lại đi tìm Cố Thần, mới phát hiện Cố Thần đã đang ngủ trên giường.
Không muốn quẫy nhiễu đánh thức tiểu đồng bọn, Tăng Giang quay người đang muốn đi, lại phát hiện một tấm thẻ bài bên giường Cố Thần.
Bên trong thẻ bài là một người nam nhân dáng dấp chẳng hề anh khí, tay phải cầm một túi trà, tay trái cầm một chén trà.
Tuy rằng thẻ bài Tăng Giang có thể tiếp xúc đến có hạn, nhưng hắn từng xem vô cùng nhiều bộ sách có liên quan, tri thức lý luận phi thường phong phú, hắn phi thường rõ ràng chủng loại thẻ bài cùng hình thức hiện có trên thị trường, mà thẻ bài dáng dấp như vậy hắn bảo đảm đây là lần đầu tiên nhìn thấy. Hơn nữa loại thẻ bài nhân vật được coi là thẻ bài khó nhất, này căn bản không phải trình độ như Cố Thần có thể chế tác.
Liếc nhìn Cố Thần đang ngủ say, Tăng Giang cũng không có đánh thức cậu, mà cầm thẻ bài quay người đi ra ngoài.
"Xin chào, đây là trung tâm nghiệm thẻ, xin hỏi ngài cần dịch vụ gì?"
"Cho tôi một gian phòng nghiệm thẻ đơn độc phổ thông." Tăng Giang nói.
Máy quét thẻ bài sau một hồi hoạt động thì ngừng lại, qua rất lâu, Tăng Giang cầm lấy thẻ bài, mặt trái thẻ bài đã một lần nữa bị phán định hiện ra thông tin tương ứng.
Tên thẻ bài: Lục Vũ
Trị số công kích phòng ngự vân vân đều phi thường nát bét, so với thẻ bài một sao còn thấp hơn một ít.
Kỹ năng một: Trà hương, phao ra trà ngon mùi hương phân tán, khiến người uống tâm thần yên tĩnh, quên đi phiền não; kỹ năng hai: Khuyên thiện, phao ra trà ngon ý nhị, khiến người uống xóa đi tà niệm trong lòng, hối cải để làm lại cuộc đời.
Tăng Giang suy tư nhìn tấm thẻ bài chưa bao giờ xuất hiện này, hắn càng ngày càng có thể khẳng định, Cố Thần không phải Chế thẻ sư phổ thông, cậu sẽ trở thành đặc biệt nhất, thậm chí là một Chế thẻ sư xuất sắc nhất.
Từ trong túi móc ra hai tấm vé tàu Thiên Linh cho, bởi vì thời điểm đi ra vội vàng, vé tàu đã có chút nếp nhăn. Tăng Giang cẩn thận từng li từng tí một vuốt thẳng, trong lòng thầm hạ quyết tâm.
Cố Thần từ trên giường tỉnh lại phát hiện sắc trời hơi trầm xuống, mình cư nhiên ngủ một ngày! Mắt buồn ngủ mông lung xuống giường, phát hiện Tăng Giang đang ở phòng khách chỉnh lý đồ vật.
Cố Thần hơi nghi hoặc một chút, nhìn người từ trước đến giờ bị khiết phích nhẹ thích đem gian phòng chính lý đến có trật tự sít sao, Tăng Giang đang đảo loạn tìm kiếm, một đống đồ chất đầy đất.
"Cậu dậy rồi." Tăng Giang nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu nhìn thiếu niên vẻ mặt có chút mờ mịt. "Tôi nói với cậu một việc, tôi quyết định, chúng ta đi Trung Ương Tinh."
Cố Thần không biết tại sao tiểu đồng bọn một phát liền thay đổi nhanh như vậy, thế nhưng cậu vẫn biểu thị mừng rõ, "Vô luận cậu làm quyết định gì, tôi nhất định ủng hộ cậu."
Tăng Giang thở dài một tiếng, cái tiểu đồng bọn này liền giống hệt trẻ con, cũng không biết khi nào liền bị người bán đi.
(Ada: sắp thôi ( ̄ω ̄ ), đến Trung Ương Tinh gặp chồng ẻm cái là bị bán liền...)
"Cậu cũng chuẩn bị thu thập một chút đồ vật đi, đồ lớn không cần, phí chuyển phát Tinh Tế rất đắt, không gian chứa đồ thả mấy thứ này cũng rất lãng phí, cậu xem một chút còn có gì muốn thu thập không. Còn có cái này, vòng tay chứa đồ cho cậu."
Cố Thần nhận lấy vòng tay, là Tăng Giang trước đấy bỏ ra giá cao mua, Cố Thần vốn muốn cự tuyệt, lại thấy trên tay Tăng Giang có cái vòng tay mới.
"Cái vòng tay kia không giống phong cách của cậu mà?" Cố Thần có chút ngạc nhiên.
Tăng Giang mặt hơi nóng lên, không có trả lời.
(Ada: ( ̄ω ̄)... phong cách của ai vậy Giang Giang...)
Đồ vật có thể thu thập kỳ thực không nhiều, Cố Thần rất nhanh liền đem đồ vật thu thập xong. Tăng Giang lại lên mạng Tinh Tế tìm thông tin cho thuê phòng ở Trung Ương Tinh, chung quy chỉ phải rời khỏi vùng cư trú nguyên bản, cho dù là vị thành niên cũng không thể hưởng thụ quyền lợi nhà ở miễn phí do chính phủ cung cấp. Tăng Giang quyết định chuẩn bị trước, miễn cho đến lúc tới Trung Ương Tinh lại như con ruồi không đầu không biết làm sao.
Cố Thần buồn bực ngán ngẩm cũng leo lên mạng Tinh Tế, cậu dự định tùy tiện đi một chút. Kết quả vừa lên mạng, cậu liền phát hiện mục bạn tốt của mình đang điên cuồng lóe lên, nhìn một chút, hóa ra là Uất Trì Vũ cậu thêm thông tin lần trước.
Cố Thần nhìn qua một chút, tất cả đều là một ít chào hỏi tẻ nhạt hoặc là hẹn đến xem triển lãm mấy loại tin nhắn tẻ nhạt này, suy nghĩ một chút, Cố Thần lễ phép trả lời một câu "Thật không tiện, gần đây bận việc."
Không nghĩ tới đối phương dĩ nhiên rất nhanh trả lời tin nhắn. "Cậu rốt cuộc lên rồi, báo định vị, tôi bây giờ qua."
Cố Thần nghiên cứu hồi lâu rốt cuộc tìm được nút lệnh vị trí cộng hưởng, không quá một phút, Uất Trì Vũ liền xuất hiện ở trước mặt cậu.
Không nghĩ thông rốt cuộc nơi nào của mình lọt vào ánh mắt của thiếu niên trung nhị này, chẳng qua Cố Thần vẫn rất là khách khí mời Uất Trì Vũ đến quán trà lâu bên cạnh uống trà.
"Oa, coi như cậu còn có điểm phẩm vị mời uống trà, may mà không mời ta ăn đồ vặt khó ăn lần trước." Uất Trì Vũ đem nước trà trước mắt một hơi uống sạch.
Đang định lấy thực đơn mua chút đồ ăn vặt phối hợp với trà, Cố Thần yên lặng rút tay về.
"Cậu gần nhất rất bận?"
Cố Thần gật gật đầu: "Sắp tới định chuyển nhà."
"Chuyển nhà? Chuyển đi đâu?" Uất Trì Vũ tiếp tục lại một ngụm nốc ừng ực.
Cố Thần nhìn có người uống trà như vậy nhất thời nghĩ đến đoạn trích Diệu Ngọc cười Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng 'Một chén vi phẩm, hai chén là xuẩn vật giải khát, ba chén chính là bò uống la uống, ngươi ăn một biển này tiện thành thế nào'*. Nín cười đáp: "Dự định đi Trung Ương Tinh."
*đừng hỏi, tui chịu cái này luôn... Đại loại chắc là uống một chén là để phẩm trà, uống hai chén là tên ngốc giải khát, uống ba chén là giống như trâu bò uống nước lã, ngươi uống một biển thì (đê) tiện thế nào???
Uất Trì Vũ ha ha cười một tiếng, "Địa phương Trung Ương Tinh này có gì tốt, tôi muốn trốn còn không được, lại có nhiều người muốn đến nơi này thu thập như vậy, tôi vốn đang đối với cậu nhìn với cặp mắt khác xưa đây, không nghĩ tới cậu vẫn là người phàm phu tục tử như thế. Chẳng qua thôi, ngược lại tôi đều nhận cậu làm bạn, cậu đến Trung Ương Tinh gọi tôi một tiếng, tôi dẫn cậu đi đi một chút." Nói xong Uất Trì Vũ phát một cái tài khoản truyền tin cho cậu.
Cố Thần do dự một chút, vẫn giữ dãy số.
"Tôi đi đây, mẹ tôi đang gọi tôi, tôi xuống trước, nhớ đến Trung Ương Tinh nhất định phải gọi tôi!" Uất Trì Vũ vừa nói thân ảnh dần dần mơ hồ.
=
=================================