Chương 42-1: Tú Xuân (1)

Phố Dài

Đăng vào: 12 tháng trước

.

[Thoang thoảng tỏa ra một chút mùi trầm hương]

***

Trong mắt những người khác, dường như uống say rượu Sake xong, Hướng Dụ đã trở nên thản nhiên hơn rất nhiều.

Thỉnh thoảng Đường Dư Trì vô tình cố ý nhắc đến Cận Phù Bạch, cô cũng nói một cách vô cùng thoải mái.

Chưa qua mấy hôm, Hướng Dụ và Đường Dư Trì đi cùng với bố Đường và mẹ Đường đến tỉnh khác ngắm hoa anh đào.

Đến nơi đã là ban đêm, chỉ có thể tìm khách sạn trước.

Khi tỉnh dậy vào lúc sáng sớm, Đường Dư Trì dùng khăn mặt lau nước trên mặt, hỏi: "Hướng Dụ, tối qua cậu nằm mơ thấy gì không vui vậy? Mau kể cho mình nghe, để mình vui vẻ một chút."

"Mình á?"

Hướng Dụ ngồi xổm trước vali hành lý, lấy túi đựng đồ dùng sinh hoạt và bàn chải đánh răng điện, quay đầu nói: "Mình mơ thấy Cận Phù Bạch, sao thế?"

Đường Dư Trì vắt khăn mặt lên trên cổ, trầm mặc hồi lâu: "Tối qua ở trong mơ hình như cậu đã rất khó chịu thì phải, nửa đêm mẹ nuôi của cậu tỉnh dậy xem cậu, bà nói ấn đường của cậu cứ cau chặt lại."

"Đổi cậu thành mình, cậu sẽ không khóc sao? Với cả tự bản thân mình còn không phát giác ra, cậu nói ra làm gì chứ? Mình còn tưởng mình đã mơ giấc mơ gì đó đẹp lắm."

"Lừa mình dối người!"

"Mình thích đó, sao hả?"

Cuộc đối thoại này ở bên phía cô coi như bỏ qua.

Nhưng đến tận khi đi ngắm hoa anh đào, Đường Dư Trì vẫn như có điều gì đó suy nghĩ.

Đúng lúc mẹ Đường thúc giục anh ấy, hỏi anh ấy khi nào thì mới chịu tìm cho bà một cô con dâu đáng yêu?

Đường Dư Trì chạy tới hỏi cô: "Hướng Dụ, cậu dứt khoát tìm một người đàn ông tầm tầm mà cậu thích rồi kết hôn luôn đi. Cậu như này quá vất vả, dù gì cũng nên tìm một người bầu bạn với cậu, giúp cậu sẻ chia những điều không vui trong cuộc sống."

Năm nay hoa anh đào nở rất đẹp, ở khu danh lam thắng cảnh có bán một loại kem hình hoa anh đào, có rất nhiều cô gái cầm que kem đứng dưới gốc cây hoa anh đào chụp ảnh.

Hiện tại đang là tháng năm âm lịch, gió cuối xuân vừa thổi cái là cánh hoa như tuyết ào ào rơi xuống.

Trong gió có tiếng nói cười nô nức, dưới tán cây có những nhóm người nhốn nháo náo nhiệt.

Hương thơm ngọt ngào của kem thoảng qua, nhưng nỗi nhớ nhung nào đó ở trong lòng đã kéo dài bấy lâu, so với gió ấm còn càng dài dằng dặc hơn.

Hướng Dụ thu lại ánh mắt đang rơi trên quầy bán kem, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, cô lắc đầu.

Bông tai kim cương gặp ánh nắng mặt trời, tỏa ra những tia lấp lánh nhỏ vụn.

Cô chỉ cười rồi nói: "Kết hôn cái gì chứ? Lẽ nào sẽ có người đàn ông sau khi kết hôn với mình đồng ý để mình đeo chiếc nhẫn mà Cận Phù Bạch tặng cho mình, sau đó ngày nào cũng nhớ đến người tình cũ một trăm lần sao?"

"Một trăm lần? Có khoa trương đến mức đấy không?"

"Có lẽ là có đấy." Hướng Dụ cười nói.

"Dụ Dụ, Dư Trì, hai đứa có muốn ăn kem không, để bố nuôi đi mua cho hai đứa?"

Mẹ Đường mặc một bộ xường xám, vừa cười vừa vẫy tay với bọn họ: "Mẹ thấy mấy đứa trẻ kia đứa nào cũng cầm kem chụp ảnh kìa."

Đường Dư Trì dùng cùi chỏ huých nhẹ vào người Hướng Dụ: "Ăn kem không? Trước kia chẳng phải cậu thích ăn nhất là mấy thứ lạnh lạnh hay sao? Siêu thị nhỏ trong trường cấp ba bán cái kem ốc quế bốn vòng xoắn đúng không nhỉ? Hay là tám vòng xoắn? Mình thấy cậu có thể ăn được hết cả một hộp."

Hướng Dụ như nhớ ra gì đó, lắc lắc đầu: "Mình không ăn đâu."

Khoảng thời gian đó cô vô cùng bình thản.

Tất cả mọi người đều không hề biết rằng thật ra cô đã từng dùng cách thức của riêng mình để tìm Cận Phù Bạch.

Sau ngày cùng ăn đồ Nhật với Đường Dư Trì, lúc Hướng Dụ đang tăng ca thì nhận được một cuộc điện thoại.

Trong điện thoại có một người nhân viên nói rất lịch sự, những bất động sản thuộc về Cận Phù Bạch cần phải thu hồi lại, mời cô đến lấy hết những thứ đồ thuộc về cô.

Đồ của cô để ở chỗ Cận Phù Bạch rất ít, từ sau khi Cận Phù Bạch rời đi, cô chưa quay lại đó một lần nào cả.

Trong nhà ngoại trừ có thêm một lớp bùi bặm dày đặc ra thì gần như không có gì khác so với lúc bọn họ rời đi. Đến ngay cả nửa bao thuốc mà Cận Phù Bạch hút thừa lại cũng vẫn nằm y nguyên ở trên tủ đầu giường.

Cả chiếc chìa khóa của con xe Bently có biển số xe 44444 cũng ở đó.

Cũng đã chẳng còn nhớ khi Cận Phù Bạch quay đầu nói muốn tặng xe cho Hướng Dụ là khi nào, cô đương nhiên không cần.

Nhưng sau đó, anh đã thực sự không còn lái con xe đó lần nào nữa.

Hướng Dụ nhìn chiếc chìa khóa xe chằm chằm, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.

Cô cầm chìa khóa lên, quay đầu hỏi người nhân viên: "Tôi có thể cầm chìa khóa xe đi không?"

"Đương nhiên là có thể rồi, cô Hướng."

Đợi tới khi Hướng Dụ chậm chạp lề mề thu dọn đồ đạc xong rồi rời đi thì đã là đêm khuya, trong tiểu khu bốn bề yên ắng.

Hướng Dụ lái xe vòng quanh tiểu khu của nhà Cận Phù Bạch, muốn tìm một chiếc xe xấu số vừa nhìn đã thấy là rất đắt.

Kỳ thực cô chẳng ôm chút hy vọng nào, những người sống ở trong tiểu khu không giàu thì cũng sang, bình thường đều sẽ đậu xe ở trong ga-ra của nhà mình, có rất ít người đậu xe ở bên trên mặt đất của tiểu khu.

Đi vòng ra phía sau, không ngờ lại nhìn thấy một chiếc xe.

Không phải Maybach, nhưng dù sao cũng là một chiếc BMW.

Hướng Dụ xác định trên xe không có người, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào chiếc xe đó, nhấn chân ga.

Anh nói khi anh không ở đây, nói em không được khóc, nói người khác không dỗ nổi em.

Vậy thì em sẽ không khóc.

Nhưng ít ra anh cũng phải để em biết được anh có đang an toàn sống trên thế giới này hay không, chứ không phải tùy tiện bị một cành cây ở trong vành đai xanh gì đó đâm chết được.

Anh nói xem có đúng không, Cận Phù Bạch?

Hướng Dụ nhắm mắt, lao điên cuồng về phía đó.

"Rầm" một tiếng cực kỳ to, với cơ thể không bị khống chế của Hướng Dụ theo quán tính đổ ập về đằng trước, rồi lại bị dây an toàn và túi khí bung ra đẩy mạnh cô lại vào trong ghế ngồi.

Trên tầng có người vội vội vàng vàng mở cửa sổ ra ngó xuống dưới.

Trong trận va chạm vừa rồi, cô từ từ khôi phục lại tinh thần, cảm giác giống như bị người ta đập cho một trận, cả cổ và đầu đều đau. Cửa hông của chiếc BMW đằng trước đã bị đâm đến mức tàn tạ, mà đầu xe của Cận Phù Bạch cũng thảm không kém.

Chủ nhân của chiếc xe này có lẽ là người nào đó đang xem náo nhiệt ở trên tầng. Lẫn trong những tiếng ù ù, Hướng Dụ nghe thấy có người chửi một câu "Đm" trước, sau đó chửi bới mắng nhiếc đóng sập cửa sổ lại đi xuống dưới tầng.

Đó là một người đàn ông tóc xoăn, mặc áo choàng ngủ.

Anh ta vừa lên tiếng là không nén nổi tức giận: "Xe của tôi đứng yên một chỗ thế này mà sao cô cũng đâm vào được thế hả? Với cái kiểu tàn tật ngu ngốc như cô, cô thi được bằng lái xe kiểu gì vậy?"

Hướng Dụ tháo dây an toàn bước xuống, đứng đàng hoàng ở bên cạnh xe, có một loại cắn rứt lương tâm vì đã làm chuyện xấu, và một sự thấp thỏm vì đã hoàn thành kế hoạch.

Nếu như người ta tức giận đến mức muốn tẩn cho cô một trận thì cô cũng sẽ im lặng chấp nhận.

Thậm chí Hướng Dụ còn đè nén xuống tất cả mọi cảm xúc, lý trí trù tính ở trong lòng, phải nói thế nào thì người ta mới có thể đồng ý để cô và chủ cũ của chiếc xe cùng nhau kiện tụng ra tòa.

Hình như người gây ra chuyện phải không có khả năng bồi thường thì mới được?

Trong túi cô chẳng có đồng tiền mặt nào, liệu có phải cũng được coi là không có khả năng bồi thường không?

Kết quả người đàn ông tóc xoăn mắng chửi mấy câu, đột nhiên ngừng lại.

Gương mặt anh ta lộ rõ vẻ không dám tin, nhìn chằm chằm vào biển số xe nửa ngày trời mới lên tiếng: "Là... chị dâu sao?"

Hướng Dụ mờ mịt ngước mắt, trong bóng đêm dốc sức phân biệt, bấy giờ mới thoáng nhớ ra cô đã từng gặp người này ở trong hộp đêm của Lý Xỉ.

Bởi vì khi ấy người đàn ông tóc xoăn này rất thân thiết với Cừ tổng, vậy nên cô không muốn để ý đến bọn họ.

Người đàn ông tóc xoăn lại nhìn biển số xe, lúng túng châm một điếu thuốc: "Chị không sao đấy chứ?"

"Ừ."

Người đàn ông tóc xoăn mang vẻ mặt cam chịu số phận: "Chị dâu, để em gọi xe đưa chị về nhà nhé. Chị đưa địa chỉ cho em, xe của chị cứ để đó em mang đi sửa, sửa xong em bảo người mang qua cho chị."

Hướng Dụ kiên quyết không đồng ý, nói rằng xe tôi sẽ tự sửa, hết bao nhiêu tiền tôi đều đền cho anh, anh có thể nói công ty bảo hiểm gọi điện cho chủ cũ của chiếc xe này không?

Cuối cùng người đàn ông đó cũng không thể làm gì khác, cũng sợ bản thân không gánh nổi, vậy nên đã làm theo lời cô.

Hướng Dụ trông ngóng chờ mong chủ xe, nhưng lại chẳng đợi được một gương mặt quen thuộc.

Người đến là một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đen, anh ta trông có vẻ cứng nhắc thận trọng. Xuống khỏi xe taxi, lau mồ hôi trên trán, sau đó bước nhanh về phía cô.

Người đàn ông đó nói chuyện với chủ xe về vấn đề bồi thường, nghiêm túc từ chối việc Hướng Dụ bỏ tiền túi ra trả, sau đó nói lời từ biệt với cô.

Trong suốt quá trình chỉ có đúng một câu nói, khiến cho lồng ngực Hướng Dụ như co thắt lại.

"Cô Hướng, cô không cần từ chối với tôi, nhiều năm trước anh Cận đã căn dặn rồi, chiếc xe này có bất cứ vấn đề gì tôi cũng sẽ giúp cô giải quyết, tuyệt đối sẽ không để cô phải gánh vác, vậy nên cô đừng làm khó tôi nữa."

Nói xong, người đàn ông xoay người muốn rời đi.

Hướng Dụ hít một hơi thật sâu, gọi anh ta: "Phiền anh đợi một lát."

Người đàn ông mặc vest dừng lại, quay đầu: "Cô vẫn còn điều gì căn dặn sao?"

Hướng Dụ hít sâu, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Anh ấy vẫn còn sống chứ?"

Có lẽ người đàn ông đó vô cùng khó xử, anh ta trầm lặng hồi lâu, lâu đến mức Hướng Dụ còn tưởng anh ta sẽ không trả lời, thì khi đó anh ta mới gật đầu: "Anh Cận không sao. Mong cô Hướng cũng chăm sóc bản thân thật tốt, đừng làm những chuyện nguy hiểm nữa."

Gió đêm hơi lạnh, Hướng Dụ không khỏi ôm lấy cánh tay xoa xoa.

Cô đứng ở bên cạnh hai chiếc xe lộn xộn, đột nhiên bật cười, cười đến mức bị sặc gió đêm, bắt đầu ho khan.

Nhưng suy nghĩ trong lòng lại là, còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi.

Khi còn đi học, vào mỗi thứ sáu hàng tuần trong tiết học mở rộng kiến thức ngoài giờ, giáo viên đều mở một vài bộ phim tài liệu.

Hướng Dụ nhớ lại, có một bộ phim tài liệu thiên văn về thiên thạch rơi và sao băng rơi, trong đó có một cảnh quay thế này:

Một thiên thạch rơi xuống trái đất, trong lúc rơi đã đồng thời phát nổ, kháng thể trên trăm mét, một vùng khói bốc lên cuồn cuộn, nhưng đến cuối cùng cũng vẫn bình ổn trở lại.

Hướng Dụ hiện tại giống hệt như hố thiên thạch nơi những hạt bụi đọng lại trong video.

Nhưng về sau khi nhớ lại người đàn ông mặc vest đó, cô lại bắt đầu ngờ vực không chắc chắn, cảm thấy câu "anh Cận không sao" mà anh ta nói rất miễn cưỡng.

Để tránh cho bản thân suy nghĩ linh tinh, cô không còn dùng kính viễn vọng mini nhìn về phía đối diện nữa.

Chuyện trong tòa nhà văn phòng phía đối diện lại bắt đầu được thay hoa tươi thường xuyên là do Chu Liệt nói với cô.

Chu Liệt đứng bên cạnh bàn làm việc của cô, chặn lại một chút ánh nắng ngoài cửa sổ. Bóng người hắt xuống bàn làm việc của cô, bỗng lên tiếng hỏi: "Hướng Dụ, chúng ta quen biết bao lâu rồi?"

"Chắc là khoảng 6, 7 năm gì đó?"

Lời nói ra đến cả Hướng Dụ cũng vô cùng kinh ngạc.

Cũng phải, đây là công việc kể từ sau khi cô tốt nghiệp vẫn luôn làm đến giờ.

Chu Liệt nói: "Nếu như công ty đổi địa chỉ, cô vẫn sẽ tiếp tục làm việc chứ?"

Hướng Dụ chơi game Anipop, hỏi một câu: "Công ty chuẩn bị chuyển đi sao?"

"Có lẽ vậy."

Chu Liệt nói với cô, anh ta đang bàn bạc về một tòa nhà văn phòng độc lập, nếu như giá cả thích hợp thì có lẽ anh ta sẽ chuyển công ty qua đó.

Quy mô hiện tại của công ty có được một tòa văn phòng độc lập quả thực là một chuyện tốt.

Hướng Dụ cười nói: "Nếu như công ty chuyển đi, vậy thì tôi không đi nữa đâu. Công ty đã nuôi một con cá mắm như tôi nhiều năm như vậy cũng đã nuôi đủ rồi, tôi không đi theo gây phiền hà nữa."

Đầu ngón tay buông thõng bên cạnh quần tây của Chu Liệt không khỏi cuộn tròn lại thành nắm đấm.

Anh ta nói: "Cô không qua đó, tôi cảm thấy tiếc nuối lắm đấy."

"Có gì mà tiếc nuối chứ, lời đồn đại trong công ty được giải quyết, hơn nữa còn có thể bớt phát tiền lương cho một người, tốt thế mà." Hướng Dụ hồ hởi nói.

Những cảm kích Chu Liệt đối với cô, từ nhiều năm trước cô đã có thể cảm nhận được rồi.

Nhưng có những việc có những chuyện không phải cứ có năng lực là có thể làm được.

Chu Liệt có năng lực, nhưng có lẽ không có những cơ hội và duyên phận. Cho dù anh ta đến năm 50 tuổi thì cũng vẫn rất khó để có được những thành tựu như bây giờ.

"Cơ hội và duyên phận" chẳng qua cũng chỉ bởi vì có cô làm việc trong công ty.

Không ít người nể mặt Cận Phù Bạch, đã bật rất nhiều đèn xanh cho công ty này, vậy nên nó mới phát triển được một cách thuận lợi như vậy.

Từ khi tờ báo Tiếng Anh đó xuất hiện trên bàn làm việc của Chu Liệt là Hướng Dụ đã từng nghĩ.

Anh ta biết cô không còn là bạn gái hoặc tình nhân của Cận Phù Bạch, thì liệu có còn bằng lòng giữ cô lại công ty, phát lương cao, mỗi ngày nghịch di động như cung ứng cho tổ tông thế này không.

Vì vậy cô nghĩ, công ty chuyển dời, cô sẽ không đi theo nữa.

Con người ta quý ở chỗ dễ hợp dễ tan, tránh cho việc cuối cùng lại không nể mặt mũi công khai công kích, lãng phí đi cảm tình của bao nhiêu năm quen biết.

Với lại cô đi rồi, hoa tươi ở bên phía đối diện sẽ chẳng còn ai hỏi han, đáng thương biết bao.

Không biết Chu Liệt đang nghĩ gì, đưa lưng về phía ánh sáng, từ đầu đến cuối không nói tiếng nào.

Qua rất lâu, số bước mà Hướng Dụ phải đi trong game Anipop vẫn còn chưa xong, thì cô lại ôm bực tức với chính mình mà khóa di động.

Ngước mắt lên lần nữa, đối diện với ánh mắt của Chu Liệt.

Anh ta vẫn luôn nhìn cô.

Mặc dù kính mắt đã che khuất đi một nửa nét mặt, nhưng vẫn luôn khiến người ta cảm thấy cảm xúc của anh ta rất phức tạp.

Hướng Dụ ngẩn người, như có dự cảm, thế là cô quả quyết chuyển chủ đề: "Anh xem anh xem, tôi ngồi ở nơi làm việc chơi game, anh nhìn cũng thấy không vừa mắt, có đúng không?"

"Hướng Dụ."

Một tiếng gọi này của anh ta, Hướng Dụ thầm than thở trong lòng.

Xem ra là không tránh thoát được rồi.

Có điều Chu Liệt không phải là một người đàn ông gây khó dễ cho người khác.

Anh ta chỉ đẩy đẩy gọng kính, dùng ngữ khí cực kỳ thành khẩn nói: "Cô chơi game ở nơi làm việc, tôi không phải nhìn không vừa mắt. Những lời đồn thổi mà bọn họ đồn, tôi cũng không phải nghe không quen."

Anh ta giống như tự cho bản thân một khoảng thời gian suy nghĩ cân nhắc câu chữ, ngừng lại giây lát rồi tiếp tục nói: "Kỳ thực tôi còn rất hy vọng những lời đồn thổi đó trở thành sự thật."

Hướng Dụ mỉm cười, tránh nói vào chuyện chính: "Lời đồn còn nói máy in của công ty cứ đến nửa đêm là lại tự động chạy, còn nói buồng vệ sinh cuối cùng của tầng sáu lúc nào cũng có tiếng khóc, những điều này anh cũng mong trở thành sự thật sao?"

Câu chuyện của Chu Liệt cứ thế dừng lại, anh ta miễn cưỡng nở một nụ cười rồi nói, ừm, cũng phải, lời đồn thì mãi là lời đồn, không có cách nào trở thành sự thật được.

~Hết chương 42.1~