Đăng vào: 12 tháng trước
[Vậy mà cô vẫn thường xuyên nhớ đến anh]
***
Năm 2019, Hướng Dụ 28 tuổi. Khi mới quen Cận Phù Bạch, anh cũng 28 tuổi.
Không biết người khác có thế này không, có lúc Hướng Dụ cảm thấy càng nhiều tuổi thì lại càng dễ thấy tâm mình tĩnh lặng như nước.
Đợi tới khi cô đứng ở độ tuổi của Cận Phù Bạch năm đó, cô thậm chí còn chẳng thể hình dung nổi ở độ tuổi này để rung động được phải khó đến mức nào? Sao khi ấy anh lại yêu cô được cơ chứ?
Thời gian mấy năm chớp cái đã qua, khi hồi tưởng lại lúc xa nhau, không ngờ cũng phải dùng đến từ "năm đó" để diễn tả rồi.
Nhưng những năm qua, tin tức liên quan đến Cận Phù Bạch thật sự rất ít.
Cô còn tưởng rằng năm đó chia tay, sẽ rất nhanh nghe thấy tin anh kết hôn.
Cũng tưởng rằng tập đoàn gặp phải sóng gió to như vậy, kiểu gì chương trình tài chính cũng phải lôi ra phân tích một phen.
Nhưng sự thật lại chẳng có gì cả.
Chỉ có thỉnh thoảng Hướng Dụ đến nhà Đường Dư Trì ăn cơm, nghe bố mẹ nuôi nói một công ty nào đó bởi vì gặp phải khó khăn trong việc kinh doanh nên đã phải bán hết tài sản.
Cô sẽ đoán mò: Có phải tập đoàn của anh đã bắt đầu bán mình bán nhà rồi không?
Khi ăn cơm không tiện tìm kiếm, tới lúc giúp mẹ nuôi rửa bát thì Hướng Dụ lại quên béng mất cái công ty được nhắc đến hai lần trong bữa cơm rồi.
Cũng không biết rốt cuộc công ty gặp phải khó khăn trong kinh doanh đó có phải là công ty thuộc tập đoàn của Cận Phù Bạch không.
Trong tiếng nước rửa bát chảy xối xả, Hướng Dụ chỉ có thể nghe mẹ nuôi thở dài: "Cái thằng nhóc Dư Trì này, mỗi năm quay về chỉ ở nhà có hai, ba ngày. Đến cả mùng năm cũng không ở nhà, cứ chỉ mải nghĩ đến đi nước ngoài."
Trên gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của mẹ nuôi hiện rõ vẻ u sầu: "Ba năm rồi, đã ba năm rồi. Mẹ với bố nuôi con cũng không phải không ủng hộ nó với bạn bè khởi nghiệp, nhưng có thế nào thì cũng phải thường xuyên về nhà thăm mọi người chứ, con nói xem có đúng không?"
"Mẹ nuôi à, giai đoạn đầu khởi nghiệp nên bận lắm, đợi qua hai năm nữa là sẽ ổn thôi ạ."
Hướng Dụ lau khô nước trên đĩa sứ trong tay, sau đó bỏ vào máy khử trùng, cười nói: "Đợi cậu ấy gọi điện lại cho con, con giúp mẹ mắng cậu ấy."
Nói thì nói vậy, nhưng Hướng Dụ biết, cô cũng không có cách nào mở lời chỉ trích được.
Bởi vì hôm mùng ba Tết, lúc Đường Dư Trì sắp sửa rời đi, cô đã hỏi, năm nay lại vẫn đi sớm thế à?
Đường Dư Trì của năm 28 tuổi vẫn có một gương mặt non nớt, anh ấy đang thu dọn hành lý, nghe vậy thì liếc cô một cái, bỗng nhiên than thở: "Kỳ thực có những lúc mình cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, ba năm mà vẫn chẳng có gì thay đổi..."
Những lời phía sau anh ấy không nói nữa.
Nhưng Hướng Dụ lại âm thầm nói thay anh ấy, rời đi lâu vậy rồi mà vẫn chẳng thể quên được cô ấy.
Năm đó nhất định là anh ấy đã nói dối An Tuệ. Không phải anh ấy không còn nhớ cảm giác yêu cô ấy, mà anh ấy chỉ là, không muốn yêu cô ấy nữa.
Năm nay, trên những câu đối Tết đều được vẽ những chú heo vàng gửi lời chúc phúc. Lì xì mà Hướng Dụ nhận được từ bố mẹ nuôi cũng được in một chú heo con khờ khạo đáng yêu.
Tháng một, tàu thăm dò mặt trăng đã gửi lại hình ảnh đầu tiên trên thế giới về mặt sau của mặt trăng.
Những ánh trăng mờ ảo, xa xôi ngàn dặm tồn tại trong những câu thơ giờ đây hiện hữu trước mặt con người với bề mặt lồi lõm không bằng phẳng.
Năm của "chân tướng", đã chính thức bắt đầu từ đây.
Và cũng trong năm nay, Hướng Dụ lần đầu tiên biết được tin tức liên quan đến Cận Phù Bạch.
Mấy hôm đó vẫn còn chưa qua tháng Giêng. Bởi vì công ty chỉ nghỉ năm ngày Tết, vậy nên chỉ cần là nơi không có mặt Chu Liệt là những tiếng oán giận, những lời mắng nhiếc sẽ vang lên không ngừng nghỉ.
Có lẽ oán giận của nhân viên quá sâu, sâu đến mức vọt lên tận cả điều hòa trung tâm trên trần nhà. Chế độ sưởi ấm đột nhiên xảy ra vấn đề, suốt buổi chiều khu vực làm việc lạnh kinh khủng khiếp.
Chu Liệt có việc nên đã ra ngoài, Hướng Dụ dẫn theo nhân viên hậu cần, gọi điện thoại cho bên bảo trì điều hòa trước. Sau đó cô lại tự bỏ tiền túi ra trả, rồi gọi một đống đồ uống nóng mang lên trên tầng.
Sau khi bận xong, cô mặc một chiếc váy len mỏng manh, bị lạnh tưởng chừng như muốn đóng băng.
Phòng làm việc của Chu Liệt có máy sưởi riêng, bàn làm việc hiện tại của Hướng Dụ đối diện với bàn làm việc của anh ta. Cô cảm thấy không được ấm lắm, thế là dứt khoát ngồi luôn vào vị trí của anh ta để sưởi ấm một chút.
Trên bàn có một tờ báo toàn bằng Tiếng Anh, Hướng Dụ nhấm nháp cốc trà hoa quả nóng, tiện tay lật ra xem, và rồi cứ thế nhìn thấy ảnh của Cận Phù Bạch.
Cũng chính vào lúc này, thực tập sinh của công ty gõ cửa, thò đầu vào trong: "Trợ lý Hướng, đây là mẫu tạp chí mà lúc trước Chu tổng cần, em để ở đâu ạ?"
"Đưa cho chị là được."
Thực tập sinh tên là Tiền Hạo Nhiên, vẫn chưa tốt nghiệp Đại học, mới 20 tuổi. Trên người vẫn còn mang theo hơi thở "vườn trường" khiến người ta ngưỡng mộ, vừa sáng ngời vừa thuần khiết.
Cậu ta đặt tạp chí xuống trước mặt Hướng Dụ, không rời đi ngay.
Tiền Hạo Nhiên không để ý đến Hướng Dụ đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào tờ báo toàn Tiếng Anh bên dưới tạp chí.
Cũng không để ý đến ngón tay buông thõng bên cạnh bàn của Hướng Dụ đã trở nên cứng ngắc.
Cậu ta chỉ cảm thấy trong phòng không có Chu Liệt, là một cơ hội thích hợp để bắt chuyện. Thế là cậu ta mỉm cười, để lộ hàm răng trắng sáng, hỏi: "Trợ lý Hướng, chị xem bộ phim truyền hình này rồi sao?"
Hướng Dụ nghe vậy, thoáng phân tâm mà quét mắt tới tờ bìa tạp chí.
Là một bộ phim truyền hình đang hot, trong phim có bốn người phụ nữ sống cùng nhau, tính cách của từng người đều khác biệt hoàn toàn:
Một người phụ nữ mạnh mẽ, một con nhà giàu, một người phụ nữ hám của, còn có cả một người luôn ảo tưởng về tình yêu.
Hướng Dụ hờ hững đáp lời: "Mới xem qua một chút."
"Vậy trợ lý Hướng, chị thích hình tượng nào?"
Hướng Dụ thu lại ánh mắt khỏi tờ báo, nghĩ đến những tiếc nuối trong chuyện tình cảm của chính mình, cô bỗng nhiên bật cười: "Ảo tưởng về tình yêu."
"Hả? Em còn tưởng chị sẽ thích kiểu người phụ nữ mạnh mẽ chứ, giống như chị bây giờ vậy."
Có thể thấy được hôm nay Tiền Hạo Nhiên nói rất nhiều, cậu ta đột nhiên thốt ra một câu: "Mấy chị đó đều nói chị với Chu tổng có quan hệ, nhưng em cảm thấy không phải. Đây là cách đối xử riêng biệt dành cho người phụ nữ có năng lực, chị chắc chắn là dựa vào thực lực của bản thân để ngồi được lên vị trí này. Mấy chị đó ganh tị với chị nên mới..."
Hướng Dụ mỉm cười, ngắt lời cậu ta: "Tiền Hạo Nhiên? Vì sao lại nói với chị những điều này?"
Cửa phòng làm việc mở một nửa, chàng trai trẻ tuổi vẫn còn chưa tốt nghiệp này đứng ở trước bàn làm việc, ánh mắt trong sáng vô tư.
Cậu ta mặc vest, vành tai vả cổ dần dần đỏ ửng lên. Úp úp mở mở nửa giây mới lên tiếng: "Em vẫn luôn cảm thấy chị rất tốt."
Chàng trai trước mặt căng thẳng đến mức không biết phải làm sao, cậu ta giơ tay gãi gãi phía sau gáy. Sau đó lại giống như đã đưa ra quyết định, thở hắt một hơi: "Em rất thích chị."
Hướng Dụ uể oải cất lời, chỉ chỉ vào đồng hồ đeo tay: "Hiện tại đang là thời gian làm việc, những lời này không nên xuất hiện vào khoảng thời gian này."
Đôi mắt trong sáng, ngập tràn tia hy vọng đó dần dần trở nên ảm đạm, cậu ta cụp mắt không nói gì.
Hướng Dụ tiếp tục cười, nâng cánh tay phải lên: "Với lại chị còn đang đeo nhẫn đây này, không phải là Chu Liệt trong miệng của mọi người, thì cũng sẽ là người đàn ông khác, em nói xem có đúng không?"
Tiền Hạo Nhiên khắp mặt lộ vẻ kinh ngạc, đầu tiên cậu ta nói xin lỗi, sau đó cúi đầu đi ra ngoài.
Chu Liệt từ bên ngoài quay lại, đi qua cậu ta mà cậu ta cũng không chào hỏi, cứ thế đi thẳng.
Chu Liệt bước vào trong phòng làm việc, treo áo khoác lên trên mắc áo: "Cái cậu thực tập sinh có ý với cô, cuối cùng cũng bị đả kích rồi hả?"
Hướng Dụ không hơi đâu tán phét với anh ta, cô cầm tờ báo Tiếng Anh trên bàn của anh ta lên rồi nói: "Xem xong trả lại anh."
Cô không đọc tờ báo này ở công ty, cuộn tròn lại rồi nhét vào trong túi xách.
Bởi vì khoảng thời gian này bố Hướng và mẹ Hướng ở trong nước, vậy nên tan làm cô đều quay trở về nhà của mình.
Lúc vào cửa dì Trần nói gì đó cô không nghe rõ, chỉ đeo túi xách đi vào phòng ngủ, sau đó đóng chặt cửa giống như kẻ trộm vậy.
Cô còn tưởng bản thân đến độ tuổi này rồi sẽ không còn vì bất cứ chuyện gì mà tim đập thình thịch nữa, hóa ra không phải vậy.
Hướng Dụ hít một hơi thật sâu, lấy tờ báo đó ra khỏi túi xách.
Bức ảnh rất mờ, vừa nhìn đã biết ngay là chụp trộm.
Hơn nữa lá gan của đám truyền thông này còn quá bé, bức ảnh đã mờ như thế rồi mà vẫn còn phải làm mờ thêm nữa.
Chỉ có thể nhìn ra được đó là Cận Phù Bạch và Chử Lâm Lang đang ngồi ăn cơm trên một chiếc bàn.
Hướng Dụ không cởϊ áσ khoác, ngồi trên thảm trải sàn, giơ tờ báo lên nhìn nửa ngày trời.
Tâm trạng dần dần khôi phục lại bình thường.
Cô vốn muốn kích động một chút, khổ nỗi trình độ Tiếng Anh của cô không cho phép cô làm điều đó, căn bản chẳng đọc hiểu nội dung cụ thể được viết cái gì.
Bức ảnh đi kèm thứ hai là bức ảnh phác thảo của một chiếc nhẫn kim cương.
Hướng Dụ lật giở cuốn từ điển Tiếng Anh bị bỏ không khi còn đi học, nỗ lực phiên dịch tìm tòi cả nửa ngày mới đọc hiểu được nội dung của tờ báo.
Đại ý nói:
Cận Phù Bạch bị chụp lại ảnh cùng ăn cơm với Chử Lâm Lang. Mà theo những người biết rõ sự tình tiết lộ thì bốn năm trước anh ấy đã từng tìm một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng để đặt mua một chiếc nhẫn kim cương có giá trị vô giá.
Tất cả những thiết kế trang sức của nhà thiết kế này đều sẽ hiển thị bản phác thảo thiết kế và thành phẩm trên nền tảng xã hội cá nhân, và đồng thời cũng sẽ đề cập đến chủ sở hữu cuối cùng của trang sức.
Chỉ có duy nhất một chiếc nhẫn kim cương hồng là không được ghi rõ.
Mà mấy năm nay, nhà họ Chử và tập đoàn hợp tác vô cùng mật thiết, vậy nên mọi người đều suy đoán sôi nổi rằng bốn năm trước Cận Phù Bạch và Chử Lâm Lãng đã bí mật kết hôn.
Bài báo đưa tin rất có lý lẽ, nói Cận Phù Bạch khiêm tốn, trước kia khi bà ngoại vẫn còn sống, đến cả chức vụ thực sự cũng không cần.
Giống như việc bí mật kết hôn là một việc anh có thể làm ra được.
Ánh mắt của Hướng Dụ dính chặt trên bản phác thảo nhẫn kim cương, nhớ lại chuyện xưa cũ.
Khi cô và Cận Phù Bạch còn bên nhau, bọn họ đã xem rất nhiều phim điện ảnh, mà trong số những bộ phim điện ảnh đó có rất nhiều phim liên quan đến trang sức kim cương.
Kim cương giống như một yếu tố lãng mạn vĩnh viễn không thay đổi, thường xuyên xuất hiện trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình.
Hướng Dụ nhớ có một khoảng thời gian, Cận Phù Bạch bởi vì một câu nói bừa của cô mà luôn nghĩ đến việc mua cho cô một sợi dây chuyền kim cương xanh giống với "Trái tim của biển cả".
Mãi cho tới sau này, khi họ cùng nhau xem bản không cắt của bộ phim - Sắc, Giới -
Bộ phim điện ảnh này gây ra rất nhiều tranh cãi, đánh giá về phim được chia làm hai cấp. Cũng không biết Cận Phù Bạch kiếm được ở đâu, không ngờ mọi cảnh quay cảnh nào cũng cực kỳ rõ nét.
Bây giờ ngẫm nghĩ, có lẽ đĩa CD đó là bản gốc của năm ấy.
Hôm đó bọn họ âu yếm ôm nhau dựa vào trong giường, xem thước phim có độ phân giải lớn trên màn hình ti vi.
Hướng Dụ có thể cảm nhận được phản ứng của Cận Phù Bạch, sợ anh hứng lên lại làm gián đoạn việc xem phim của cô. Cô chỉ đành quay đầu trừng mắt cảnh cáo anh, sau đó quay đầu lại tiếp tục chìm vào tình tiết của bộ phim.
Cận Phù Bạch cũng coi như tốt bụng, từ đầu đến cuối đều không quấy rầy cô.
Hướng Dụ nghiêm túc xem hết bộ phim, sau đó lại khóc.
Nam chính do Lương Triều Vĩ thủ vai, là thủ lĩnh của đám Hán gian.*
*Hán gian là từ khinh miệt dùng để chỉ những người Hán phản bội lại dân tộc Hán hay Trung Quốc.
Còn nữ chính do Thang Duy thủ vai, là một gián điệp nằm vùng bên cạnh nam chính chờ đợi cơ hội gϊếŧ chết anh ta.
Bọn họ không nên có tình cảm mới phải, thật sự không nên.
So với cô và Cận Phù Bạch thì lại càng không nên.
Thế nhưng cái ngày nữ chính thông báo bao vây tiêu diệt nam chính, nam chính đã tặng cho cô ấy một chiếc nhẫn kim cương hồng.
"Anh không có hứng thú với kim cương, anh chỉ muốn nhìn nó được đeo trên tay của em thôi."
Nữ chính sửng sốt, gương mặt lộ rõ vẻ đấu tranh.
Cô ấy cụp mắt hồi lâu, đến khi ngước mắt lên lần nữa, trong đôi mắt ấy là một sự dịu dàng của bụi trần lắng đọng.
Đôi môi cô ấy run rẩy, nói khẽ với anh ấy, mau đi đi.
Trong cảnh quay này, ấn đường của Hướng Dụ nhíu rất chặt, cô khóc nấc lên, thút thít nghẹn ngào.
Vậy mà Cận Phù Bạch ở bên cạnh cô lại nghịch nghịch dái tai của cô, sau đó nói với cô: "Kiểu dáng của chiếc nhẫn kim cương này không tồi, anh cũng mua cho em một cái nhé?"
Cô trách anh không xem phim hẳn hoi, làm hỏng bầu không khí xúc động, quay đầu cắn vào bả vai anh.
Anh lại bật cười, thò tay vào bên trong, liếc mắt về phía màn hình ti vi: "Xem xong rồi chứ? Làm chút chuyện khác nhé?"
Chuyện cũ rõ rành rành trước mắt, Hướng Dụ vuốt nhẹ bên mép của tờ báo, nhìn chăm chú vào bức ảnh phác thảo nhẫn kim cương.
Nó rất giống với chiếc nhẫn kim cương trong phim điện ảnh, kim cương chính đều là kim cương hồng, ngoài ra còn được điểm xuyết thêm những vụn kim cương nhỏ.
Do chứa số lượng lớn bột giấy cơ học nên báo giấy có một loại cảm giác rất đặc biệt, không được trơn mịn như sách vở.
Mùi mực in mơ hồ khuếch tán ra xung quanh theo hệ thống sưởi ấm trong phòng, cô nghĩ, anh thật sự sẽ mua một chiếc nhẫn kim cương như vậy cho Chử Lâm Lang sao?
Bí mật kết hôn có lẽ không phải, bởi vì cái chuyện nói anh có tính cách khiêm tốn, hoàn toàn là giả dối.
Người như anh trước nay làm chuyện gì đều dựa vào việc có muốn hay không. Năm đó chỉ cầm đúng một tấm vé, vậy mà vẫn ngông nghênh trước ánh mắt của bao người kéo cô đi vào trong nơi biểu diễn của dàn nhạc, để cô ngồi lên trên đùi anh xem biểu diễn. Mà những chuyện như thế này cũng không phải chưa từng xảy ra.
Nhưng nhẫn kim cương...
Hướng Dụ mất ngủ, cô gọi điện thoại cho Đường Dư Trì hiện đang ở một đất nước xa xôi.
Chênh lệch thời gian, bên chỗ anh ấy mới đang là rạng sáng, Đường thiếu gia phát rồ nhận điện thoại: "Hướng Dụ, nếu như cậu không có chuyện gì quan trọng, cậu có tin mình gϊếŧ chết cậu luôn không?"
Cô không đấu võ mồm với Đường Dư Trì, rầu rĩ nói: "Hôm nay mình đọc được một tờ báo Tiếng Anh, bên trên viết là, Cận Phù Bạch bí mật kết hôn rồi, còn mua cả nhẫn kim cương hồng cho Chử Lâm Lang nữa. Nhưng kiểu dáng của chiếc nhẫn kim cương đó rõ ràng là kiểu dáng mà mình thích, sao anh ấy có thể mua cho cô ta chứ? Cậu nói đi, sao anh ấy có thể như vậy chứ?"
Ngữ khí đó hệt như bọn họ chưa từng chia xa, mà chỉ giống như cô đang giận dỗi bạn trai vào một hôm nào đó, vậy nên mới gọi điện thoại cho người bạn thân từ nhỏ để than thở.
Trong điện thoại im lặng rất lâu, sau đó truyền đến thanh âm không dám tin của Đường Dư Trì: "Cậu uống lộn thuốc rồi đấy à? Bọn cậu đã chia tay bốn năm rồi, bốn năm, không lẽ bây giờ cậu mới bắt đầu đau lòng?"
"Có lẽ do mình phản ứng chậm chăng..."
Đường Dư Trì rất ít khi có ngữ khí nghiêm túc như vậy: "Thôi bỏ đi, đừng nghĩ nữa. Mấy thứ như 'yêu mà không có được' này mới là phần lớn. Còn cái gì mà 'cuối cùng sẽ thành vợ chồng' ấy lấy đâu ra nhiều như vậy. Nửa đêm canh ba, cậu đừng có tự chui đầu vào bế tắc nữa."
Câu trả lời này khiến Hướng Dụ vô cùng bất mãn: "Ai muốn nghe cậu nói mấy lời nghe thì có vẻ rất chữa lành tâm hồn nhưng thực chất lại toàn độc hại chứ!"
"...Vậy cậu muốn nghe cái gì? Nghe mình nói tình yêu của anh ta đối với cậu đến chết cũng không thay đổi?"
Hướng Dụ nói: "Ừ, đúng vậy. Nếu không mình gọi điện thoại cho cậu làm gì?"
Đường Dư Trì ở trong điện thoại thở dài một tiếng, sau đó nói: "Cũng không chắc là thật sự 'đến chết cũng không thay đổi'. Mình cũng mới nghe nói một khoảng thời gian trước thôi, nhưng cũng chỉ là mấy lời vô căn cứ, sợ không phải sự thật nên không nói với cậu."
Những lời đồn mà Đường Dư Trì nói đều liên quan đến Cận Phù Bạch.
Anh ấy nói, trước kia ở trong một bữa tiệc, Cận Phù Bạch bị trưởng bối ở ngay trước mặt Chử Lâm Lang hỏi rằng, chẳng phải cháu đã đặt một chiếc nhẫn kim cương để chuẩn bị dùng trong lễ đính hôn sao? Chi bằng bảo người đi lấy mang đến đây, tặng luôn cho cô Chử ngay bây giờ?
Cận Phù Bạch nhìn chằm chằm vào Chử Lâm Lang một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười một tiếng, nói, mất rồi.
Hướng Dụ không tin chuyện này, cô nói với Đường Dư Trì: "Cận Phù Bạch sẽ không như thế đâu, anh ấy sẽ không nhìn chằm chằm vào Chử Lâm Lang!"
Có lẽ Đường Dư Trì đã bị tức chết, trực tiếp ngắt luôn điện thoại.
Thật ra Hướng Dụ cũng chỉ nhất thời cảm thấy nhàm chán, nhất thời cảm thấy phiền muộn, chứ cô không hề muốn nắm rõ mọi hành tung của Cận Phù Bạch như trong lòng bàn tay.
Cô thậm chí còn nghĩ, có lẽ Cận Phù Bạch đã thật sự đặt mua một chiếc nhẫn kim cương hồng, mà chiếc nhẫn kim cương đó nói không chừng là tặng cho Lý Xỉ cũng nên.
Rồi khi mùa xuân đến, Hướng Dụ dọn dẹp quần áo, cô tìm được một chiếc áo khoác gió đã bám đầy bụi bặm ở trong tủ quần áo.
Chiếc áo khoác này cô chỉ mặc đúng một lần, là Cận Phù Bạch cứ khăng khăng đòi mua cho cô. Đắt chết đi được, mặc lên người cảm tưởng như khoác lên mình lớp vải được dệt bằng nhân dân tệ vậy, ăn đồ ăn cứ luôn sợ bị văng dầu mỡ lên trên.
Hướng Dụ nghĩ ngợi, quyết định mang áo khoác đi giặt khô.
Trước lúc ra ngoài, dì Trần hỏi cô: "Dụ Dụ, cháu lại không ăn bữa sáng hả? Cứ như vậy không tốt cho sức khỏe đâu."
Cô sợ làm dì Trần lo lắng, thế là tháo đôi giày cao gót đã đi vào chân, ngồi vào trong bàn ăn, ngoan ngoãn ăn hết một bát bún tàu.
Nuốt xuống những sợi bún bé nhỏ, Hướng Dụ suy nghĩ linh tinh, hình như những người lớn tuổi hơn cô đều gọi cô là "Dụ Dụ".
Chỉ có Cận Phù Bạch, anh luôn dùng chất giọng mờ ám quyến luyến, nồng nàn gọi tên đầy đủ của cô.
Giống như một điềm báo ở trong nơi tăm tối, năm đó rõ ràng bọn họ đã chia xa lâu như thế rồi, vậy mà cô vẫn thường xuyên nhớ đến anh.
Áo gió quá đắt, cũng không dám tùy tiện tìm tiệm giặt khô.
Hướng Dụ ôm túi giấy đựng áo khoác gió giống như ôm một túi tiền mặt, tìm một tiệm giặt khô đắt nhất ở gần đó, mang áo khoác vào bên trong.
Tiệm giặt khô cần phải đăng ký tên và số điện thoại, lúc Hướng Dụ cúi đầu viết thì nghe thấy một tiếng "ồ" kinh ngạc rõ dài của người nhân viên.
Cô vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ "chữ ký trông không được đẹp lắm", ngẩng đầu liền nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác của người nhân viên.
Người nhân viên dè dặt cẩn thận cầm một chiếc nhẫn kim cương hồng trong tay giống như cầm một củ khoai lang nóng hổi, nhìn cô rồi nói: "Cô Hướng, thứ đồ ở trong túi áo khoác của cô, cô nhớ mang đi đấy."
Chiếc nhẫn kim cương hồng đó, trông nó còn to hơn cả chiếc nhẫn kim cương sáu carat ở trong phim điện ảnh.
Nó phản chiếu cảnh xuân ngoài cửa sổ, chói đến mức khiến mắt người ta nhói đau.
Trong thoáng chốc, Hướng Dụ nhớ ra, chiếc áo này là chiếc áo mà Cận Phù Bạch đã kiên quyết mua cho cô vào vài ngày trước khi bọn họ chia tay.
Hướng Dụ có áo mới nhưng lại chẳng hề vui vẻ, trên đường về nhà cứ cằn nhằn anh mãi, mắng anh đúng là phá gia chi tử, mắng anh là chúa tiêu tiền, mắng anh cho dù nhà anh có là cả một xưởng in tiền giấy thì cũng không đủ để cho anh phung phí.
Khi đó chắc hẳn anh đã cảm nhận được ngày chia ly gần kề, vậy nên mới mua một chiếc áo đắt như vậy.
Nhưng thật ra nó không phải để cho cô mặc, mà chỉ dùng để đựng chiếc nhẫn kim cương đó mà thôi.
Cận Phù Bạch đang đánh cược, cược một người có tính cách tiết kiệm như cô, thà làm mất thứ gì chứ cũng sẽ không làm mất chiếc áo này.
Hướng Dụ nhìn chiếc nhẫn kim cương, như thể nhìn thấy một trò vui đùa của Cận Phù Bạch trong suốt những năm qua.
Sau nhiều năm, anh cười một cách xấu xa, vẫn còn có những thứ có thể càng phá của hơn nữa đấy, giấu trong túi áo khoác, bé ngốc, em không ngờ tới đúng không?
Cô nhận lấy chiếc nhẫn đeo lên tay, lần này, anh không còn chọn nhầm kích cỡ của cô nữa.
Chiếc nhẫn bạch kim mang theo xúc cảm mát lạnh, đeo ở trên ngón áp út, không to không nhỏ, rất vừa vặn.
~Hết chương 40~