Đăng vào: 12 tháng trước
Khi Kha về tới nhà cũng là lúc chồng và con nàng chưa về tới, nàng đóng cửa phòng mình, còn dùng đồ chặn cửa ngăn không cho bất kì ai được vào phòng. Nàng ngả người lên giường mặc cho quần áo vẫn chưa thay ra, ngay cả giày cao gót cũng không vứt xuống đất, nàng có cảm giác như mình buồn đến mức không thể nhấc người làm bất cứ điều gì.
Ngày trước San có nói với nàng rằng cẩn thận với Quỳnh, vì San không biết rốt cuộc Quỳnh có muốn thật lòng hay không, nàng không tin, nghĩ rằng Quỳnh yêu mình và muốn có tương lai cùng mình. Nghĩ lại Kha mới thấy mình ngu ngốc biết bao nhiêu, cũng không còn nhỏ nhắn gì nữa nhưng tâm trí lại như một đứa trẻ mới biết yêu lần đầu. Nàng cũng tự ghét bản thân mình.
Nếu đã xác định hai người không thể có kết quả tốt, mà nàng lại là người bi lụy, nàng sợ mình càng lún càng sâu. Chỉ cần nghĩ đến điều này thôi nước mắt của Kha lại rơi xuống một cách mất kiểm soát, nàng lau đi, nhưng chúng vẫn lì lợm ứa ra ở trên mi.
Cả đêm Quỳnh chẳng nhắn lấy cho nàng một tin, nhìn màn hình điện thoại trống trơn, bất giác Kha ngẩn người.
Người ta thường nói quyết định quan trọng đừng quyết định vào đêm, thế nhưng Kha cũng chẳng còn đủ lý trí để quyết định, nàng để tình cảm lấn áp trái tim mình. Quyết định nhắn tin chia tay cùng Quỳnh, vì bảo vệ trái tim mình, nàng từ bỏ.
Nàng nhắn xong, lại khóc rồi ru mình vào giấc ngủ.
Đoạn tình cảm này sớm hay muộn cũng phải dừng, không bằng ngay bây giờ cắt đứt, sau này đỡ vì nặng tình mà tổn thương lẫn nhau. Nhân lúc nàng nghĩ nàng vẫn có thể phục hồi được sau thất tình, nàng chọn từ bỏ đi người nàng yêu.
Điện thoại im lìm nằm túi xách, kể cả rung lên cũng không thể biết được.
Buổi tiệc kết thúc lúc trời cũng tờ mờ sáng, Quỳnh lọ mọ đi về phòng của mình, thả người lên giường rồi ngủ một giấc đến tận bốn giờ chiều. Cô mơ một giấc mơ rất đáng sợ, mơ thấy chị Kha đứng trước mặt cô, ánh mắt đau thương nhìn cô như thể chị sẽ chẳng còn sống được bao nhiêu lâu nữa.
"Kể cả chị hận em đến chết?"
Một câu không rõ đầu đuôi gì cả, chẳng hiểu sao Quỳnh lại mấp máy môi, trả lời lại rằng: "Đúng, kể cả vậy."
Quỳnh lật đật ấn vào xem, trái tim của cô như thắt lại ngay giây phút đó.
Chị bảo hai người nên chia tay, vì dây dưa cuối cùng cũng chẳng có kết quả.
Chị còn chúc cô sau này cuộc sống sẽ như ý nguyện, chúc cô trên con đường cô đi lúc nào cũng thuận lợi, còn chúc cô mau quên đi chị.
"Chị muốn chia tay thì gặp mặt mà nói, em không đồng ý đâu!"
Nhưng chị cũng chẳng trả lời tin nhắn của cô nữa, lúc này mới là lúc Quỳnh bắt đầu sợ hãi, trước đến giờ chỉ có cô mới là người cắt đứt liên lạc với chị, chưa bao giờ chị im lặng với cô như bây giờ. Ngày xưa mỗi khi hai người giận nhau cô sẽ chặn hết mọi phương tiện liên lạc không cho chị nhắn cho cô nữa, nhưng chị vẫn tìm mọi cách nhắn cho cô, kể cả Instagram, mail, tài khoản ngân hàng, tất cả chị đều thử, cô có đủ ngang ngược để chặn chị là bởi vì cô biết chị sẽ tìm mọi cách để kiếm được cô.
Nhưng chưa bao giờ cô bị chị lờ đi như bây giờ.
Ngày thứ nhất, Quỳnh vẫn còn lòng tin để bảo rằng chị sẽ nhớ mình mà tìm mình. Vậy nên cô không quá lo lắng.
Ngày thứ hai, Quỳnh nhắn tin chị còn không xem, trên khung chat chỉ hiện chữ đã nhận lạnh lẽo, phải làm sao khi ngay cả xem chị cũng không xem?
Ngày thứ ba, rốt cuộc Quỳnh cũng không chịu nổi nữa mà gọi cho chị liên tục, chị không nghe máy, cô gọi cho chị Lan để kiếm chị, cũng không được. Quỳnh gọi cho các nhân viên khác nhưng không ai cho cô biết chị đang làm gì, phải tuyệt vọng lắm cô mới gọi cho An, con gái của chị.
Bé An rất vui vì cô chủ động gọi điện, cô hỏi chị đang ở đâu, bé An bảo rằng chị đang ở nhà xem phim. Cô hỏi bé An liệu có thể chuyển điện thoại cho mẹ được không, nhưng mà bé An ấp úng nói: "Chị ơi, mẹ em lại stress rồi, mẹ em mỗi khi stress gì đó thì hông chịu gặp ai hết á. Đóng cửa phòng im ỉm mấy hôm nay rồi, chìa khóa cũng đổi luôn nên em không vô được."
"Không được, mẹ em làm vậy lỡ có chuyện gì ai mà biết?"
Kể cả chị hận em đến chết.... Bảy chữ này bỗng nhiên làm Quỳnh thấy sợ hãi.
"Chị yên tâm, mẹ em vậy thôi chứ không sao đâu, mấy hôm nay như vậy rồi."
"Chị gọi mẹ không được, có gì thì em nói chị Quỳnh gọi cho mẹ nhé?"
An vâng dạ rồi cúp máy, ba cô cũng không hỏi cô vừa nói chuyện với ai, chỉ lo lắng nhìn vào cánh cửa đóng im ỉm kia, hỏi: "Mẹ con hồi nãy ăn cơm chưa?"
"Mẹ bảo mẹ ăn lúc làm việc rồi, con cũng không biết nữa."
Trường hơi nhăn trán, nghĩ cũng không nghĩ, ngay lập tức gọi cho Lan để kiểm tra.
"Ăn cơm?" Lan thật sự đau đầu, nếu chuyện khác cô còn có thể nói thay cho Kha được nhưng chuyện này Lan không muốn nói, cô tức mấy bữa nay không làm sao hết được, "Ăn mới sợ á anh, mấy hôm nay không biết ai chê chị mập nên chị buồn hay sao, cơm không thèm ăn, cả ngày chỉ ru rú làm việc thôi."
"Không ăn gì hết?"
"Đúng rồi anh."
"Ngày mai mà không ăn nữa thì nói anh nhé?"
Sau khi tắt máy Trường mới thở dài một tiếng bảo với con mình: "Ai chê mẹ con mập, mẹ con buồn không chịu ăn cơm nữa."
"Mẹ mập mới sợ á, mưa bão mà mẹ ra đường chắc gió thổi bay mẹ luôn." Đúng là đứa nào chê cũng không có mắt để nhìn, hoặc giả có mắt cũng không có đủ năng lực phán đoán, vậy nên mới chê một câu ngu ngốc như vậy.
Hai cha con cùng nhau viết thư gửi bên dưới khe cửa cho Kha, bé An thì ghi rằng mẹ không mập chút nào hết, mẹ là thiên thần đẹp nhất trên đời này. Còn Trường thì chỉ ghi rằng nếu ai chê em mập thì em đừng để tâm, người mù đã tội lắm rồi, ngày mai em không ăn cơm nữa anh sẽ kiếm người mù đó để đập cho một trận, dám chê vợ anh.
Một câu nói giỡn nhưng không phải giỡn, Kha biết hắn sẽ lục tung tất cả lên để tìm người chê nàng, trước đây đã có một lần như vậy. Hắn tìm người ta rồi đánh cho một trận như giang hồ đánh nhau, Kha nghĩ tới còn sợ, nếu mà bung bét ra thì sự nghiệp của nàng lúc đó coi như xong.
Kha biết mình phải xốc lại tinh thần, dù sao diễn cũng là nghề của nàng.