Đăng vào: 12 tháng trước
Địa điểm của khách sạn Shmily nằm ở đảo Triều An, muốn ra tới đó phải đi bằng tàu chuyên dụng của khách sạn, Lan nói cho nàng biết rằng khách sạn đã chuẩn bị sẵn tàu rồi, chỉ cần đúng giờ tới là được. Từ buổi sáng Kha đã đến sân bay, từ sân bay đi taxi ra cảng rồi lên tàu, có thể thấy để lấy được hợp đồng gấp năm lần hợp đồng khác như thế này không phải chuyện đơn giản.
Chiếc tàu đậu cô độc ở bến cảng, màu trắng tinh khôi của chúng càng chứng tỏ chúng không phải tàu công cộng dùng để chở hành khách, đó là tàu cá nhân.
"Em có chắc là chúng ta không vào hang cọp không?" Mặc dù Kha cười nhưng Lan biết chị ấy không phải có ý cười hay trêu cô, chị ấy hỏi thật, và thực tế là cô cũng không biết lần này đi hai người có an toàn không. Nhưng cô không dám nói, chỉ sợ mình nói sẽ làm chị hoảng.
Kha bước chân lên tàu trong sự ngỡ ngàng của Lan, Lan chụp cánh tay của chị lại, thấp giọng bảo: "Chị ơi... em thấy hay là đợi chiều rồi đi?"
"Người quen cả đấy."
Lời nói mang ý tứ châm chọc, mà Lan cũng không biết tại sao chị ấy biết tàu này là do người quen sắp xếp, nhưng nếu chị ấy nói vậy cô cũng yên tâm hơn, xách hai cái vali to ụ lên bong tàu. Kha đứng bên hiên tàu nhìn xuống dòng nước biển xanh mát, bên cạnh nàng là một dòng chữ in trên thân tàu thật ngạo nghễ "Bella Maria De Mi Alma".
Nếu là em ấy, nàng phải làm gì?
Em ấy muốn nàng đến hòn đảo Triều An xa lạ này để làm gì? Để cho nàng thấy cuộc sống viên mãn và hạnh phúc của em sao? Tại sao em có thể tàn nhẫn như thế?
Từ phía sau, Lan chụp cho nàng kha khá ảnh, còn tỉ mỉ lựa vài tấm up lên mạng xã hội. Kha không từ chối, nàng biết những tấm vừa chụp ban nãy sẽ rất buồn.
Từng đợt sóng ngổn ngang xô vào nhau, hệt như tâm tình của nàng lúc này. Chúng khiến nàng ước ao được quay lại ba mươi phút trước, nàng sẽ quay lưng và bỏ chạy, nàng ước gì nàng có đủ sức để bơi ngược trở về bờ.
Rít một hơi thuốc thật sâu rồi vùi đầu thuốc vào gạc tàn, cô đứng dậy phủi lại áo sơ mi của mình rồi đi ra ngoài dạo một vòng. Trợ lý của cô thấy cô ra khỏi phòng làm việc liền đi theo cô, nhanh nhẩu nói: "Chị Kha lên tàu rồi ạ."
"Ừm."
Cô biết, nhất cử nhất động của chị cô đều biết.
"Phòng của chị Kha và nhân viên em chuẩn bị hết rồi, phòng chị Kha là phòng view biển còn các phòng còn lại thì bình thường."
"Em chuẩn bị vài cái nến thơm mùi sả chanh giúp chị, chị Kha hay đau đầu. Hôm trước chị có đem gối chăn qua, em nhờ mấy bạn xông hương chưa?"
"Em nhờ rồi, chị cần thơm thoảng thôi nên em chuẩn bị rồi. Nhưng mà xịt nước hoa lên gối chăn có kì quá không chị?"
Mấy hôm trước chị Quỳnh có kệ nệ một túi đồ đến khách sạn, chị để ở văn phòng rồi dặn dò mọi người rằng trước ngày chị Kha đến một ngày thì xịt nước hoa vào, để cho nó xông một chút hương thoang thoảng của nước hoa. Mọi người chẳng hiểu vì sao như vậy, nếu chuẩn bị hương sả chanh riêng cho chị Kha mọi người còn hiểu, nhưng xịt nước hoa vào gối mền rất kì, nhất là đó là nước hoa mà chị Quỳnh thường dùng.
"Không. Em cứ làm theo lời chị đi."
Quỳnh vỗ vai cậu vài cái rồi đi sang quầy lễ tân hỏi chuyện, cậu cũng lắc đầu khó hiểu.
Khách sạn Shmily chào đón Kha bằng một vị quản lý lanh lợi, trước tiên hết là đem vali của nàng cất vào phòng, giới thiệu sơ qua về phòng trước cho nàng rồi dặn dò nàng nghỉ ngơi. Nàng có cảm giác giống đi nghỉ dưỡng hơn là đi làm, rất thoải mái.
Vừa bước vào phòng, mùi hương sả chanh len lỏi vào mũi khiến nàng cảm thấy thư thái không thôi. Lan khịt khịt mũi khen: "Ui, đúng mùi tinh dầu chị tui thích nè."
Nghe câu này của Lan, bỗng chốc tâm trạng của Kha càng xuống thấp, mùi này như chứng minh đúng là em ấy. Em ấy muốn mướn nàng để quảng bá cho khách sạn của mình, chứng minh rằng ngày xưa em ấy từng là đàn em của nàng, nhưng hiện tại là chủ của nàng, mời nàng đến đây để nhìn cuộc sống hạnh phúc đủ đầy của em ấy.
Hai bên má Kha bất giác lộ ra hai đồng tiền duyên dáng, nàng cười, thậm chí nàng còn chẳng vui.
Lan cũng về phòng cất đồ chừa nàng lại với căn phòng trống, Kha tắm rửa rồi thay một bộ đồ ngủ, vừa lau tóc vừa kéo chăn che kín mình khỏi cơn lạnh từ máy lạnh đem tới. Bất giác nàng ngửi thấy mùi hương gì đó rất quen thuộc, Kha ngay lập tức cúi mặt xuống hít một ngụm, nàng tức điên lên, mặt cũng đỏ au.
Kha bấm điện thoại gọi xuống cho quầy lễ tân, cô bé lễ tân nho nhã tiếp đãi nàng, hỏi xem nàng có cần gì. Kha đanh giọng hỏi: "Em cho chị gặp bà chủ được không?"
Gọi đích danh bà chủ chứ không phải ông chủ, chứng tỏ người này cũng biết chủ khách sạn này, nhưng cũng không thể vì như vậy mà cho chị ấy gặp chị Quỳnh được, đâu phải ai đến hỏi gặp cũng được gặp?
"Chị cần complain gì ạ? Em thành thật xin lỗi..."
Toàn những lời khách sáo đến mỏi mệt.
"Em có thể cho chị gặp bà chủ không? Còn không thì chị cần đổi một bộ ga gối khác."
"Dạ vâng ạ, sẽ thay ngay ạ."
Nhất quyết không cho nàng gặp bà chủ của khách sạn, Kha cám ơn rồi dập máy, cơn nóng trong người vẫn chưa hạ nhiệt.
Nhớ lại những tháng ngày bên nhau nồng ấm ấy, nhớ lại hai người từng ôm ấp nhau, nàng bảo rằng nàng thích mùi nước hoa này, rất nhiều, rất nhiều. Người ấy từng nói rằng cả đời này sẽ ôm nàng ngủ, để cho nàng ngủ ngon hơn, mùi nước hoa này sẽ ở bên nàng đến trọn đời. Hiện tại hai người chia tay rồi, mùi nước hoa như vậy không phải đang trêu ngươi nàng sao?
Rốt cuộc em ấy muốn làm gì? Em ấy muốn trêu đùa nàng ư?