Chương 65: 65: Chương 66 Sống Thật Với Lương Tâm 18

Một Mình Tôi Chấp Hết

Đăng vào: 12 tháng trước

.



_ cả người của cô nóng lên không biết là do cô lên cơn sốt hay bị kích thích.

Tác dụng của nửa viên thuốc ngủ làm 2 mắt cô nặng trĩu.

Cô cố gắng mở mắt ra nhưng vẫn không được.

Cô cảm giác được có cái gì đó mềm mềm trơn trượt ướt át cứ quanh quẩn ở xương quai xanh của cô, lúc thì lại quanh quẩn ở tai.

Từng đợt khoái cảm ập đến làm cả người cô thư sướng.

" ư....ưm......".

Cô kêu lên 1 câu.
 
 
_ " Là thật hay là mơ.

Sao cảm giác lại chân thật đến như vậy.

Tiêu Nhã kỳ à Tiêu Nhã kỳ ham muốn của mày mạnh vậy sao....!ở trường học mà mày còn tưởng tượng được chuyện này nữa ".

Cô nghĩ thầm 1 câu.

Chợt cô nghe tiếng 1 người thở dốc quanh quẩn ở tai cô.

" là thật rồi không phải mơ ".

Trong lòng phán 1 câu.
 
 
_ Cô cấp tốc mở đôi mắt ra, ập vào mắt cô là dáng người cao gầy nhưng vẫn cân đối.

Chiếc áo sơ mi trắng được để tùy ý.

Gương mặt đẹp trai ửng đỏ thở gấp gáp.

Râu ria mọc lên cũng không thèm cạo.

2 mắt thâm đen " Vương An Nguyên....!Sao lại là cậu ".

Cô ngạc nhiên nói.

Nhìn kỹ gương mặt đẹp trai của anh tàn tả đi không ít làm trong lòng cô cũng cảm thấy không buồn là giả.
 
 
_" Chứ trong lòng cô hy vọng là ai.

Là Bạch Thiên Tuyệt sao...!?.

sao không thể là tôi chứ.

Tiêu Nhã kỳ....!Cô nói cho biết tôi thua kém Bạch Thiên Tuyệt chỗ nào mà cô chọn cậu ta mà không phải tôi....".

Vương An Nguyên nắm lấy 2 vai của cô nói.

Đụng trúng vết thương làm cô nhíu mày.
 
 
_ " Vương An Nguyên.

Cậu thích tôi sao ".

Tiêu Nhã kỳ nhìn anh hỏi.

Cô vừa dứt lời thì điện thoại của cô vang lên tin nhắn còn kèm theo 1 bức ảnh mà Bạch Thiên Tuyệt đang đi xin việc làm ở 1 công ty lớn mà không phải thuộc quyền của nhà anh quản lý.

Trong bức ảnh Bạch Thiên Tuyệt cười thật tươi.

" Nhã kỳ à.....!tôi nhớ cô lắm thật đó.

Hôm nay tôi đi xin việc làm rồi.

Nhã kỳ ngày mà tôi cầm sợi dây chuyền kim cương đến là ngày tôi cầu hôn cô.

Cô đã nói là không được nuốt lời nha...!anh yêu em.

Ông xã tương lai của em đi làm đây...!Hôn môi em 1000 cái.

Hôn tiểu Nhã kỳ của em 1000000 cái...!bye Nhã kỳ của anh....!".
 
 
Tiêu Nhã kỳ đỏ mặt lên đọc tin nhắn.

Môi bất giác mỉm cười cái tên Bạch Thiên Tuyệt này lầy lội quá cô chịu thua rồi.

Vương An Nguyên thấy cô không quan tâm đến mình thì tức giận.

Anh nhanh giật lấy điện thoại của cô xem.

Càng xem nét mặt đẹp trai của anh càng tối đi.

" Tiêu Nhã kỳ....!Cô cho Bạch Thiên Tuyệt 1 cơ hội vậy sao cô lại không cho tôi 1 cơ hội chứ....!tại sao ...? ".

Anh lớn tiếng nói.

Anh tức giận đến không thở nổi nữa rồi.
 
 
_" Vương An Nguyên.

Cậu có tin tôi không.....!không bao lâu nữa Cậu sẽ có 1 gia đình hạnh phúc nhưng người đó không phải là tôi.

Không phải Tiêu Nhã kỳ tôi.

Cậu về đi.

Tôi không thích cậu.....!".

Tiêu Nhã kỳ đứng lên nói.

Xoay người vào nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo lại.

Vừa đi được 3 bước thì Vương An Nguyên đã từ phía sau ôm chầm lấy cô.
 
 
_" Tiêu Nhã kỳ....!Cô nói dối...!nếu cô nói không thích tôi thì chứng minh cho tôi thấy đi....!".

Anh hốc mắt đã long lạnh đầy nước.

Xoay người Tiêu Nhã kỳ cho cô nhìn thẳng vào mình rồi từ trong túi quần lấy ra 1 con dao bấm sắc bén.

Anh nhét nó vào tay cô rồi nói tiếp.
 
 
_" Tiêu Nhã kỳ....!chỉ cần cô dùng con dao này đâm vào trái tim của tôi thì tôi tin cô không thích tôi.

Thậm chí ghét tôi.

Cô chứng minh cho tôi thấy cô là không thích tôi đi...!Cô còn đứng yên đó làm gì đâm vào đi.....!".

Anh nhìn cô chăm chăm nói.

Ánh mắt kiên định.

Nếu Tiêu Nhã kỳ làm thật anh sẽ rút lui sẽ không gặp cô thêm lần nào nữa.
 
 
_ Đầu mũi dao sắc nhọn bị Vương An Nguyên bước đầu đâm vào da.

1 vài vết máu nhỏ nhanh chóng hiện lên trên nền áo sơ mi trắng tinh chói mắt.

Tiêu Nhã kỳ nhìn vậy thì đau lòng nói.

" cậu tại sao cậu lại cố chấp như vậy chứ.

Tôi đã nói là sau này sẽ có người yêu cậu thật nhiều sao cậu còn ép tôi.

Tôi có chỗ nào tốt đâu.


Cậu cần gì liều mạng như vậy ".

Cô vừa thương vừa tội ném con dao đi rồi nói.

Không lẽ anh là chuyển kiếp của chí phèo hay sao mà vừa ngang vừa liều mạng quá vậy.

1 người lì, 1 người liều gặp nhau ai thắng a.....
 
 
_" Hahaha....!Vương An Nguyên tôi không cần biết sau này gì hết.

Tôi chỉ biết bây giờ là tôi thích cô vậy đủ rồi.

".

Anh thấy cô ném con dao đi thì bật cười.

Anh biết chắc cô sẽ không làm vậy.

Ván bài này anh thắng rồi.
 
 
_ Anh chẳng để cô nói thêm câu nào nữa anh ôm chầm lấy cô hôn tới.

vòng tay xiếc chắc lấy cô.

Anh né vết thương trên tay của cô rồi ôm cả cô vào nhà vệ sinh.

1 tay khóa chốt lại.

Nhấc bổng cả người cô lên để cô ngồi lên bồn rửa tay.

Anh hôn vùi đầu vào xương quai xanh của cô mà hôn tới.
 
 
_" Đủ rồi...!Vương An Nguyên.

Cậu không dừng lại tôi đánh cho cậu 1 trận ".

Tiêu Nhã kỳ đẩy anh ra nói.

Nhưng anh lại nhào lại đè lại lên môi cô hôn tới.

lúc này Vương An Nguyên còn làm gì để tâm đến lời đe dọa của cô nữa.

Chiếc lưỡi ngậm đến tai của cô thổi khí anh mới lên tiếng.

" 1 là cô giết tôi chết.

2 là cô không thể ngăn tôi.

Nhã kỳ ....!Tôi thật sự thích cô.

Làm ơn đừng bỏ mặt tôi được không.

Cô cũng thích tôi thì tại sao cô không sống thật với lương tâm của cô.

Mà cô lại hy vọng vào chuyện sau này không có thật kia....!" anh nói.

Rồi 1 tay lột bỏ chiếc áo thung cô đang mặc.
 
 
_ Tiêu Nhã kỳ nghe anh nói vậy thì nhíu mày.

Sống thật với lương tâm sao.

Như nghĩ thông suốt cái gì đó cô mỉm cười rồi nói.

" Được..


Vương An Nguyên là cậu nói đó sau này đừng có hối hận vì quyết định hôm nay của cậu.

Bà đây hôm nay làm thịt cậu.

Đừng tưởng Tiêu Nhã kỳ tôi dễ bắt nạt ".

Cô cười nói rồi kéo gương mặt râu ria đang mọc kia hôn tới.

Vương An Nguyên thấy mình thuyết phục được Tiêu Nhã kỳ thì mỉm cười.

Tay cũng vội cởi đi áo sơ mi đang mặc.

Rồi lại giúp cô cởi đi chiếc áo ngực của cô.
 
 
_ Cô ngửa người ra sau 1 chút.

Vương An Nguyên cuối đầu xuống ngậm lấy đầu ngực đã \*\*\*\*\* \*\*\*\*.

Chiếc lưỡi trơn mềm vờn quanh đầu ngực.

Những chiếc râu mới mọc chọt vào ngực cô vừa ngứa vừa đã.

Lâu lâu anh lại đá lưỡi làm cô cả người thư sướng.

1 ngón tay của Vương An nguyên lại thăm dò u cốc.

Vừa nhét 1 ngón tay vào u cốc thì cả người cô cong lên.

Thấy vậy anh lại cho thêm 1 ngón tay ra vào nơi u cốc nhỏ chật hẹp.

Rồi lại thêm 1 ngón " a.....!".

Cả người cô bị kích 2 mắt mê ly nhắm lại Cô rên nhẹ 1 câu.

Nhưng lại không dám la lớn dù sao đây cũng là trường học.

Tuy phòng làm việc của cô ít người tới.

nhưng cũng không thể như vậy mà la làng la xóm lên.

Có thích cũng chỉ dám kêu nho nhỏ.
 
 
_ " Nhã kỳ....!Cô đang bị thương đừng làm gì hết...!tất cả giao cho tôi là được ".

Vương An Nguyên buông đầu ngực bị anh gặm đến đỏ ửng rồi nói.

Không đợi cô trả lời anh tách 2 chân của cô thật rộng.

anh quỳ xuống 1 chân rồi cuối đầu tách 2 cánh môi nhỏ đỏ hồng chiếc lưỡi anh lại chui tọt vào trong u cốc.

Nhưng chiếc râu mới mọc cà vào cô bé của cô làm cô rên lên thành tiếng.

" a....!a....!An Nguyên.

Cái râu của cậu chọt chọt làm tôi ngứa quá ".

Cô nói.

Giờ cô đã hiểu sao người xưa nói < đàn ông để râu không phải là dê ....!đàn ông để râu là để đê mê đàn bà > câu này không sai a....
 
 
_ Vương An Nguyên nghe vậy thì rút chiếc lưỡi đang ở trong u cốc ra.

Liếm hết chất nhờn trong suốt của cô ở quanh miệng.

anh mỉm cười rồi dùng cái cằm đầy râu mọc lúng phún cà cà vào 2 cánh môi nhỏ của cô làm Tiêu Nhã kỳ sướng nhưng lại phải cực lực không rên thành tiếng kêu kiều mị.

Cô đưa tay lên cắn tay của mình 2 mắt nhắm lại hưởng thụ cảm giác đê mê mà anh mang lại.
 
 
_ Thấy chơi đùa cô nhiu đó đủ rồi.

Anh đứng lên dùng tay của cô để lên thằng nhóc đã cương đau.

" Nhã kỳ....!Cô chơi với nó 1 chút đi ".

Anh nói rồi cầm tay của Tiêu Nhã kỳ đang nắm chặc lấy tay thằng nhóc của anh vuốt lên vuốt xuống vài cái.

Rồi cuối đầu ngậm lấy đầu ngực của cô.

Anh để mặc cô muốn chơi thằng nhóc của anh sao cũng được.

Cảm giác được tay cô đang chơi đùa cùng nó.

miệng anh đang mút nhẹ đầu ngực cô rên lên thành tiếng.

" ư.....!Nhã kỳ tôi chịu hết nổi rồi.

Tôi muốn cô ngay bây giờ ".

Anh hơi thở mất khống chế nói.
 
 
_ Đẩy cô nghiêng người xuống 1 chút cho cô thoải mái nhất mà lại tránh đụng đến vết thương.

Anh nhét thằng nhóc nhỏ đã \*\*\*\*\* \*\*\*\* ngắt của anh vào u cốc ẩm ướt.

Thằng nhóc vừa chui vào thì cô và anh đều đồng thanh rên nhẹ.

Cảm giác cực sướng làm anh nhắm mắt lại tận hưởng.

Anh kéo thằng nhóc nhỏ ra rồi đẩy vào cảm giác đó nó lại đến.

Hơi thở của anh hổn loạn dồn dập.
 
 
_" À....!thì ra kéo ra rồi đẩy vào cảm giác đó nó mới đến ".

Anh nghĩ thầm trong bụng rồi cứ như vậy đưa thằng nhóc nhỏ của mình ra vào u cốc thật sâu.

Cô và anh đều cùng hưởng thụ cảm giác mới mẻ mang lại.

Anh là lần đầu tiên quan hệ thể xác với 1 người con gái.

Nhưng anh không dám nói cho cô biết là mình không có kinh nghiệm trong chuyện này.

Vì anh không muốn thua kém Bạch Thiên Tuyệt.

Bạch Thiên Tuyệt làm được anh làm được.

Anh phải làm cho xuất sắc nữa là đằng khác.

Anh cuối đầu nhìn \*\*\* \*\*\*\* to dài của mình bị u cốc của cô từng chút từng chút nuốt chửng lấy \*\*\* \*\*\*\* của anh.

Anh mê ly nhắm mắt lại hưởng thụ từng đợt khoái cảm giữa 2 nơi giao nhau mang đến.
 
 
_ Tiếng thở dốc, tiếng da thịt va chạm làm 2 người không ngừng rên rỉ.

Nhưng 2 người ráng nén cho tiếng rên rỉ xuống mức thấp nhất có thể.

đang đến đoạn cao trào Vương An Nguyên chạy nước rút.

\*\*\* \*\*\*\* mạnh mẽ không ngừng ra vào u cốc.

Cả bầu ngực no tròn của cô cũng lắc lư lên xuống theo từng cú đẩy người của anh.

" Á.......!".

Anh và cô cùng rên nhẹ 1 câu vì đạt cực đỉnh rồi anh người xuống người của cô.

Thắc lưng anh còn nhấp nhẹ vài cái cho \*\*\*\* \*\*\*\* bắn sâu vào trong u cốc của cô nhất.

Anh thở dốc vài hơi thỏa mãn ngậm đầu ngực của cô mỉm cười.

Anh thành công rồi.
 
 
_ 2 người chưa kịp lấy lại sức thì nghe tiếng Vương Tâm Lan vang lên " Chị Nhã kỳ....!Chị có ở đây không ".

Cô lên tiếng.

Lý Minh Triết thì lại nhìn xung quanh phòng khám của cô.

Thấy con dao nằm 1 góc thì anh nhíu mày.

Này con dao anh tặng cho Vương An Nguyên mà trên đó anh còn khắc chữ Vương An Nguyên.

Như hiểu ra chuyện gì Lý Minh Triết nhìn quanh 1 vòng rồi nhếch môi cười kéo Vương Tâm Lan rời đi.
 
 
_ Tiêu Nhã kỳ làm dấu cho anh im lặng rồi 2 người nhìn nhau mỉm cười.

Này có tính là yêu đương vụng trộm bị bắt quả tang hay không a.....!nghe tiếng bước chân đi rồi Vương An Nguyên mới nói nhỏ 1 câu.

" Nhã kỳ....!Tôi thật hạnh phúc.

Tôi yêu em "..