Chương 25: 25: Cô Xem Nhẹ Độ Mặt Dày Của Người Nào Đó Rồi

Ngọn Gió Xuân

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Edit: Byun
Beta: TH
Tim và mí mắt của Triệu Cải Cách gần như nhảy lên cùng một lúc, tâm tư trỗi dậy, khẽ chần chừ và mong đợi hỏi, “Tiểu Mãn?”
Sau khi Hạ Tiểu Mãn kịp phản ứng lại cô đang do dự điều gì, trên mặt đỏ bừng, đẩy cửa xe ra lập tức muốn chạy.

Cô vội vã nói: “Còn ngồi đấy làm gì, anh về nhà đi!”
Triệu Cải Cách thấy cô có dấu hiệu mềm lòng, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, không nói hai lời mau chóng tháo đai an toàn ra, mở cửa xuống xe nhào lên, ôm bả vai cô nói: “Khát nước, muốn uống ngụm nước.”
Hạ Tiểu Mãn đỏ mặt, đang định từ chối thì bị anh nửa ôm nửa đẩy đi vào thang máy, “Đi nào, em không muốn để bạn trai mình bị chết khát đâu nhỉ.”
Chết khát cái khỉ, nhà anh theo con đường phía trước đi khoảng hai phút đã đến nơi rồi.
Muốn tìm lý do cũng phải tìm cái lý do chính đáng hơn chứ?
Hạ Tiểu Mãn muốn tự lừa dối bản thân anh không có ý đồ khác cũng không được, mặt không kìm được đỏ au, nín thở dẫn anh lên nhà.
Trước khi cửa thang máy mở ra, Hạ Tiểu Mãn nghiêm khắc nói anh đứng đắn buông tay ra, cô cũng không muốn bị hàng xóm vô tình nhìn thấy bất kỳ hành động thân mật nào của bọn họ.
Mặc dù nửa đêm đưa đàn ông về nhà đã khiến người khác suy nghĩ xa xôi rồi.
Triệu Cải Cách cũng nghe lời, ngoan ngoãn buông tay ra, cười đến mức hiện rõ dáng vẻ “tôi rất đàng hoàng” đi sau lưng Hạ Tiểu Mãn.
Lúc Hạ Tiểu Mãn lấy chìa khóa mở cửa, liếc mắt còn thấy anh khẩn trương kéo kéo áo khoác trên người, giống như chuẩn bị gặp người lớn trong nhà vậy.
Cô không nhịn được cúi đầu nhếch khóe môi lên.
Hạ Tiểu Mãn vào nhà trước, tiện tay lấy một đôi dép cỡ lớn trên giá để giày đặt trước cửa, mình thì giống như con thỏ nhảy ra khỏi khu vực này, giả vờ không có chuyện gì nói: “Vào đi.”
Triệu Cải Cách nhìn đôi dép mới tinh trên mặt đất một cái, chân mày vui mừng nhướng lên, trong lòng không đắc ý không được.
Dép cũng đã chuẩn bị vì anh, có lẽ cô gái nhỏ đã sớm muốn dẫn anh về nhà.
Trước đây anh tới chỗ này đều là không có dép để đi.
Giống như người qua đường vậy, hôm nay xuất hiện, ngày mai lại có cảm giác sẽ biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Bây giờ cuối cùng cũng có chút cảm giác tồn tại.
Mặc dù Triệu Cải Cách không nói ra nhưng trong lòng lại rất vui mừng, muốn ôm cô xoay hai vòng.
Hạ Tiểu Mãn không ngờ rằng tâm tư nhỏ của mình đã bị Triệu Cải Cách nhìn thấu, ném túi xuống liền trốn vào bếp đun nước, muốn mượn thời gian đun nước để bình tĩnh lại, nói với anh: “Anh ngồi đâu cũng được.”
Mặc dù cô xấu hổ, thấy không thoải mái, nhưng Triệu Cải Cách hoàn toàn không bị vấn đề này gây khó khăn.

So với ở nhà, anh còn thấy dễ chịu hơn, phòng nhỏ này của cô cũng không có sô pha phòng khách gì cho nên đã để anh tùy tiện tìm chỗ ngồi thì anh cũng không khách sáo nữa.

Trực tiếp mở cửa phòng ngủ chính ngay bên cạnh ra, bật đèn ngồi trên giường.
Sau đó mới có tâm trạng để ý đến mọi thứ trong phòng ngủ, cũng được, so với lần trước sạch sẽ gọn gàng hơn.
Xem ra lần trước bị anh bắt quả tang đã để lại cho cô ký ức sâu sắc.
Thì ra bản thân anh vẫn có ảnh hưởng nhất định với cô.
Tâm tình trong lòng Triệu Cải Cách lại càng tốt hơn.
Hạ Tiểu Mãn đun nước trước, sau đó cô tìm bình hoa để cắm hoa người nào đó tặng vào.

Nhìn bông hoa mềm mại tỏa hương, tâm trạng của Hạ Tiểu Mãn cũng tốt hơn, ngượng ngùng vừa nãy cũng xua đi không ít.
Vừa lúc nước sôi ùng ục, Hạ Tiểu Mãn lấy ly rót nước, quay đầu lại đi tìm người, nhìn khắp nơi mà phát hiện không thấy bóng dáng của người nào đó đâu.
Hạ Tiểu Mãn nheo mắt, nghĩ thầm.

Không phải đấy chứ?
Bưng hai ly nước đi vào phòng ngủ, quả nhiên thấy Triệu Cải Cách ở bên trong, còn cởi áo khoác ung dung nằm ngửa trên giường cô, đắc ý duỗi tay.
Thình lình thấy một anh đẹp trai nằm trên giường mình, thị giác bị tập kích đột ngột làm Hạ Tiểu Mãn trực tiếp ngẩn ngơ ở cửa.
Người trên giường vẫn không cảm thấy có gì sai, thấy cô còn tự nhiên ngồi dậy, tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh anh, mời cô: “Đến đây.”
Hạ Tiểu Mãn hít một hơi thật sâu, bưng ly nước nóng đến gần, đưa cho anh, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Nước của anh này, uống xong rồi thì đi nhanh.”
Mặc dù đã cố gắng giữ ổn định hơi thở, nhưng hai chữ “đi nhanh” cuối cũng đã để lộ sự khẩn trương của cô.

Triệu Cải Cách vui vẻ, nhìn ly nước đang bốc hơi nóng, ra vẻ đạo mạo nói: “Đang nóng mà, để chỗ ấy đi, nguội rồi anh uống.”
Hạ Tiểu Mãn cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi của ly nước trên tay nên cũng không có cách nào ép anh uống nước, mím môi đặt ly nước trên tủ đầu giường.
Đâu nghĩ tới cô vừa mới buông ly nước ra, bên hông liền bị ôm chặt, kêu lên một tiếng đã bị anh kéo ngồi xuống đùi anh.
Hạ Tiểu Mãn hoảng sợ, trái tim đập thình thịch, buồn bực đánh anh một cái, “Tự dưng làm em sợ.”
Triệu Cải Cách đặt cằm lên vai cô, ôm cô khẽ cười, tay ở bên hông cô cũng không đứng đắn, trêu đùa nói: “Chỗ nào dọa em? Em sợ cái gì vậy? Hả?”
Hạ Tiểu Mãn bị câu nói của anh chọc cho đỏ mặt, vừa chặn lại cái tay hư hỏng của anh, vừa muốn đẩy anh ra, “Anh đừng… Đứng đắn chút đi…”
Triệu Cải Cách hôn nhẹ lên cái cổ mềm mại của cô, vừa cười vừa đùa cô, “Ừ, anh không đứng đắn đó.”
Hạ Tiểu Mãn vừa xấu hổ vừa lúng túng, trốn tránh, vỗ tay anh, nói: “Anh là một bác sĩ nghiêm trang mà.”
Triệu Cải Cách buồn cười, cũng không dám ồn ào quá mức, ôm cô nói: “Bác sĩ là nghề nghiệp của anh, giờ em không thể yêu cầu anh lấy đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ để tu dưỡng hằng ngày được.”
Anh còn nói rất có lý.
Hạ Tiểu Mãn thông minh không tranh luận với anh, chỉ cần anh tém lại là ổn.
Triệu Cải Cách ôm cô dựa đầu giường, cũng không làm gì nữa, chọc chọc tay cô, thỉnh thoảng lại chiếm chút lợi nhỏ, chỉ cảm thấy thế này mới đúng là cuộc sống.
Hạ Tiểu Mãn cũng rất hưởng thụ, để mặc anh ôm, còn bản thân thì lướt Weibo.
Mặc dù cô là một tác giả nhỏ, tác phẩm không quá nổi bật, lại không duy trì sự gắn bó với fan cho nên trên Weibo cũng không có quá nhiều người quan tâm, cũng chỉ hơn 2000 nhưng cô thật thích thỉnh thoảng lướt Weibo xem lời nhắn của người hâm mộ.
Triệu Cải Cách lại chú ý đến cô, tạm thời không quan tâm cô đang lướt Weibo hay lướt cái gì cho nên anh đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để biết bút danh của cô.
Ôm một hồi, Triệu Cải Cách đột nhiên nghĩ đến một chuyện, khóe miệng cong cong hỏi: “Cô chú có thích quà mừng năm mới anh tặng không?”
Hạ Tiểu Mãn ngước mắt, suy nghĩ một giây mới nhớ tới anh đang nói chuyện gì.

Không nói tới cô cũng đã quên, thuận tay đẩy ra sau đầu đấm ngực anh, oán hận nói: “Anh còn dám nói?” Suýt chút nữa không thoát được hỏi cung của mẹ cô rồi.
Nhưng mà cô nghĩ chắc mama đại nhân cũng đã đoán ra được một chút, đợi nhiều năm như vậy nên bây giờ cũng lười tranh cãi với cô.
Lại nói cô cũng không thể giấu chuyện cô yêu đương bao lâu nữa, càng lâu thì chắc mẹ cô lại càng ghi nhớ trong lòng càng nhiều.
Đều tại anh!

Nghĩ lại dùng sức đẩy anh ra.
Triệu Cải Cách vừa trốn về phía sau, một bên cười, “Em còn chưa trả lời anh đâu, cô chú có thích không?”
Hạ Tiểu Mãn hừ một tiếng, nói: “Không nói gì hết, bọn họ không biết là anh tặng.”
Triệu Cải Cách khóe miệng dãn ra, nhìn cô không nói lời nào.
Hạ Tiểu Mãn giả ngây giả dại với anh, vô tội hỏi lại: “Lúc anh tặng không phải nói toàn là em mua sao?”
Triệu Cải Cách tin thật, ủ rũ gục đầu vào bả vai cô, suy nghĩ một chút thấy không cam tâm, rất muốn khóc, nghẹn ngào nói: “Người phụ nữ nhẫn tâm.”
“Ngứa…” Hạ Tiểu Mãn cười đùa né tránh.
Triệu Cải Cách kéo vai cô, ôm lấy mặt của cô, cười hôn lên, “Bồi thường chút lợi lộc cho anh…”
Hạ Tiểu Mãn không tránh thoát, mau chóng bị anh hôn sâu.
Trước khi hai người lau súng cướp cò, Hạ Tiểu Mãn thở gấp đẩy anh ra, Triệu Cải Cách ôm cô vẫn còn muốn tiếp tục, Hạ Tiểu Mãn cầm lấy ly nước trên tủ đầu giường, để trước môi anh, “Uống nước… Không phải lúc nãy anh khát sao?”
Triệu Cải Cách cọ cọ vào cô, có chút không vui quay mặt đi, không muốn uống, lầm bầm, “Em biết rõ là anh đâu khát…”
Hạ Tiểu Mãn mặt đỏ tía tai, vẫn lấy ly nước ép anh, “Nguội rồi, uống nước đi!”
Triệu Cải Cách lầm bà lầm bầm, bất đắc dĩ lấy nước trên tay cô ừng ực uống.
Uống xong cũng bình tĩnh một chút.
Hạ Tiểu Mãn thừa cơ đẩy anh ra, nhảy xuống nền nhà, vuốt tóc, trấn định rồi đuổi người: “Anh về đi.”
Triệu Cải Cách lại nằm ngửa trên giường, híp mắt cười: “Giường của em rất lớn, hôm nay anh ngủ ở đây.”
Hạ Tiểu Mãn nheo mắt, vô thức mở miệng từ chối, “Không được.”
Triệu Cải Cách tha thiết mong chờ nhìn cô, “Anh không làm cái gì hết, chỉ ở đây một đêm.”
“… Không được.” Hạ Tiểu Mãn lắc đầu, tìm lý do đuổi anh, “Không có quần áo cho anh thay.”
“Ngày mai anh nghỉ làm, không cần phải thay, về nhà lại nói sau.”
“Không có đồ ngủ!”
Triệu Cải Cách xấu xa cười, “Cho anh một cái ga giường là được.”
Đây không phải là muốn khỏa thân?
Hạ Tiểu Mãn rút ra một cái gối đánh anh, “Không có!”
Triệu Cải Cách cười, ôm gối lại nói: “Em đi tắm, rửa mặt trước đi, không cần phải để ý đến anh, để anh tự kiếm áo ngủ được không? Bảo đảm sẽ không khỏa thân ở đây.”
Hạ Tiểu Mãn nheo mắt nghe câu nói của anh, căn bản là không tin anh có thể hô biến ra cái áo ngủ nào ở đây.
Thêm nữa cô bị anh giày vò rất lâu, mặt đỏ tía tai, trên người còn có một lớp mồ hôi dinh dính rất không thoải mái nên không muốn để ý đến anh.

Chắc anh cũng không dám thừa dịp cô đang tắm thì xông vào đâu nên cô cũng kệ anh, đi tắm.

Trước khi đi để lại một câu, “Nếu anh không thay áo ngủ thì về nhà đi!”
Ở đây là một khu phố nhỏ nên cũng không có siêu thị lớn ở dưới lầu, không có bán áo ngủ, Hạ Tiểu Mãn khẳng định bây giờ anh không mua được.
Triệu Cải Cách cười híp mắt gật đầu.
Hạ Tiểu Mãn cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng cũng không biết ở đâu.
Vì ở trong nhà còn có một người khác, Hạ Tiểu Mãn tắm rửa rất nhanh, không tới 20 phút đã xong.
Vừa lau tóc vừa đi vào phòng ngủ, định xem thử anh đã đi chưa.
Mở cửa phòng ra, cô thừ người đứng tại chỗ.
Trong phòng ngủ, người nào đó đã thay một bộ đồ ngủ bằng vải màu xanh lam, tùy tiện dựa đầu giường, nhìn thấy cô liền đứng lên, tự nhiên hỏi một câu, “Tắm xong rồi à?”
Hạ Tiểu Mãn không phản ứng, nhìn bộ đồ ngủ trên người anh rõ ràng không phải mới mua, vẻ mặt ngơ ngác.
Đây rõ ràng đi qua đi lại để ở nhà cô, đem quần áo quay lại đây mà?
Triệu Cải Cách đến trước mặt cô, nom bộ dáng mông lung của cô rất đáng yêu, không kiềm được cúi đầu hôn môi cô.

Hơi thở sạch sẽ thơm ngát khiến tâm tình anh tốt hơn, cố gắng kìm nén cảm giác xúc động muốn ôm cô.

Anh cười nói: “Vậy anh đi rửa mặt đây.”
Hạ Tiểu Mãn trơ mắt nhìn anh lấy đồ rửa mặt trong cái túi to không biết ở đâu ra ngay bên chân mình, khẽ ngân nga vào phòng tắm.
Cô còn thấy mấy bộ đồ khác trong cái túi to đấy.
Hay thật, người này ngay cả đồ dùng tắm rửa, quần áo đều mang đến.
Hạ Tiểu Mãn khẽ rên một tiếng rồi ôm đầu ngồi xổm xuống ngay tại chỗ.
Cô lại đánh giá thấp trình độ không biết xấu hổ của người nào đó rồi!
HẾT CHƯƠNG 25.