Chương 100: 100: Đêm

Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Màn đêm buông xuống, xung quanh phủ đệ dần yên tĩnh làm cho động tĩnh tiệc hỉ bên Đoan Vương Phủ càng thêm rõ ràng.
Sau khi cởi mũ phượng nặng nề ra, Ngu Ninh Sơ tháo búi tóc ra chải gọn lại lần nữa mới cảm thấy cổ, vai và thắt lưng được thoải mái nhưng tim nàng lại đập ngày càng nhanh.
Vi Vũ và Hạnh Hoa đợi ở bên ngoài canh chừng khi nào Điện Hạ qua bên này thì vào thông báo.

Ngu Ninh Sơ ngồi trên giường một lát rồi lại đi đến bên cửa sổ ngồi rồi lại vòng tới trước trường án đặt nến hỷ.

Hai cây nến đỏ to như cánh tay nhỏ của Đôn ca nhi được đặt hai bên trường án, phía trên lần lượt điêu khắc hoa văn rồng phượng sống động như thật.

Người ta nói rằng đôi nến đỏ này sẽ cháy đến tận sáng ngày hôm sau.
Ngọn lửa màu đỏ vàng nhẹ nhàng nhảy lên giống như trái tim rộn ràng của Ngu Ninh Sơ lúc này.
Đột nhiên, một cái gì đó cọ xát vào làn váy của nàng.
Ý niệm “có chuột” không hiểu sao lại xuất hiện trong đầu nàng, toàn thân Ngu Ninh Sơ cứng ngắc cúi đầu nhìn xuống.

Dưới làn váy đỏ thẫm lộ ra một cái đầu mèo trắng tròn trịa.
Thì ra là con mèo mà Tống Trì nuôi.
Năm ngoái ở Đoan Vương Phủ, nàng đã nhìn thấy con mèo này nhưng lúc đó nó vẫn còn nhỏ, cuộn tròn thành một đoàn nhỏ xíu.

Hơn một năm trôi qua, mèo con lớn lên rất nhiều, bộ dáng cũng trở nên xinh đẹp hơn.
Ngu Ninh Sơ vừa rồi còn buồn chán và thấp thỏm bỗng tìm được biện pháp giết thời gian.

Nàng ngồi xổm xuống thử ôm con mèo kia, vậy mà nó lại không trốn nàng.
Ngu Ninh Sơ liền ôm mèo đến ngồi bên cửa sổ chải lông cho mèo, gãi gãi cổ mèo.
Không biết qua bao lâu, con mèo trắng ngoan ngoãn nằm trên đùi nàng đột nhiên lắc lắc đầu, thừa dịp Ngu Ninh Sơ buông tay ra linh hoạt nhảy xuống mặt đất giống như lưu quang chạy ra ngoài.
Ngu Ninh Sơ kìm lòng không đậu đuổi theo ra gian ngoài, nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không thấy bóng con mèo đâu.
“Các em có thấy con mèo nào chạy qua đây không?” Ngu Ninh Sơ hỏi hai nha hoàn đứng trước cửa.
Hạnh Hoa lắc đầu, Vi Vũ đột nhiên nhìn về phía hành lang thấp giọng nhắc nhở: “Vương Phi, Điện Hạ tới rồi.”
Ngu Ninh Sơ giật mình nhìn qua.

Trên hành lang treo đầy hoa đăng ở đối diện, Tống Trì một thân hồng bào chậm rãi đi tới.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Tống Trì nở nụ cười.
Không biết vì sao, người khác đều khen Tống Trì ôn nhuận như ngọc nhưng mỗi lần Tống Trì cười với nàng, Ngu Ninh Sơ đều cảm thấy hắn đang đùa giỡn nàng.
Rũ mắt xuống, nàng xoay người bước vào cửa trốn nhanh về nội thất.
“Điện Hạ.”
Hạnh Hoa, Vi Vũ đồng loạt hành lễ với tân lang.
Tống Trì gật gật đầu bước vào trong phòng.

Tuy nhiên, hắn không đi thẳng vào trong mà dừng lại đóng cửa bên này trước.
Hạnh Hoa sững sờ hỏi Vi Vũ: “Điện Hạ làm vậy là không cần chúng ta hầu hạ sao? Phòng bếp bên kia còn đang hâm canh tỉnh rượu, chẳng lẽ Điện Hạ không uống?”
Trong lòng Vi Vũ cười Hạnh Hoa đơn thuần nhưng trên mặt nghiêm nghị nói: “Chúng ta cứ yên tâm chờ ở đây đi, nếu Điện Hạ có phân phó sẽ gọi chúng ta thôi.”
Hạnh Hoa ồ lên.
Trước cửa nội thất, Tống Trì dừng một chút mới vén rèm lên tiến vào, xuyên thấu qua tấm bình phong bằng gỗ tử đàn thêu hoa lá chim muông bốn mùa mới tinh, hắn thấy được bóng dáng của nàng cúi đầu đang ngồi bên giường.
Đại nhạn, uyên ương, tiên hạc, khổng tước trên bình phong đều có đôi có cặp.

Chỉ có mình nàng ngồi đó chờ tân lang là hắn đến.
Tống Trì cười đi tới, vòng qua bình phong vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng.
Ngu Ninh Sơ lại không làm được tự nhiên của hắn.

Tống Trì vừa ngồi xuống nàng liền dịch sang bên cạnh, đầu cũng nghiêng sang một bên.
Tống Trì thích nhất là trêu chọc nàng, hắn cố tình nói: “Trước kia, muội còn có chỗ trốn nhưng giờ muội gả tới đây rồi, để ta xem muội có thể trốn đi đâu nữa?”
Lúc này trên mặt Ngu Ninh Sơ tựa như có một tầng nước bao bọc bên ngoài, chỉ cần nóng thêm một chút thì nàng có thể hóa thành sương mù bốc hơi đi.
Mà lời trêu chọc của Tống Trì chính là ngọn lửa thiêu đốt nàng thành làn khói.

Cuối cùng, nàng cũng không thể ngồi yên được nữa, đứng lên khỏi giường muốn đến chỗ mát mẻ hơn để bình tĩnh lại.
Nhưng nàng vừa đứng lên, cổ tay lại bị người ta nắm chặt kéo mạnh, Ngu Ninh Sơ ngã vào trong ngực Tống Trì.
Nàng ngược lại không có giãy dụa, chỉ nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt xinh đẹp như hoa mai nở rộ trên cành xuân.
Đầu ngón tay Tống Trì lần lượt lướt qua mặt nàng, cúi người bên tai nàng nói: “Ta vốn định nói chuyện với muội trước nhưng nhìn muội thế này ta lại không nhịn được.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng đem tân nương tử trong ngực đặt vào bên trong giường rồi đứng dậy thả màn trướng đỏ kia xuống.
Thừa dịp hắn rời đi, Ngu Ninh Sơ kéo chăn hỉ che kín mình, ngay cả chân cũng bị che lại.
Tống Trì tay đang kéo màn trướng nhưng mắt phượng vẫn nhìn chằm chằm nàng, nhìn nàng trùm đầu lại trước rồi hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn lại đưa ra kéo đông kéo tây.
Đây chính là tân nương hắn tâm tâm niệm niệm ngày đêm mới cưới về được.
Tống Trì cởi giày, xoay người lên giường vén chăn sang một bên chen vào.
Nguyên bản chăn hỉ bằng phẳng trong nháy mắt lại trồi lên một khoảng.
Không bao lâu, hai bàn tay to nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé vươn ra, bàn tay nhỏ bé trốn tới trốn lui nhưng vẫn không thể thoát khỏi trói buộc của bàn tay to.
Dưới chăn lại an tĩnh đến không ngờ, giống như hai người đã ngủ thiếp đi nhưng nhìn đôi bàn tay nhỏ bé kia thỉnh thoảng nắm chặt rồi lại thả lỏng có thể đoán được tân lang tân tương đang bận rộn làm chuyện gì đó.
Không bao lâu sau, tân lang đổi nắm hai tay tân nương bằng một tay, dưới chăn cuối cùng cũng nhấp nhô như sóng biển.
Sóng trước sau đem giá y, áo lót của tân nương tử ném ra ngoài.

Tơ lụa thượng đẳng đụng vào màn trướng trượt xuống đất không tạo ra bất cứ âm thanh nào.

Không bao lâu sau, sóng sau đến lại ném váy, qu@n lót của tân nương ra ngoài, ngay cả đôi giày thêu đế mềm kia cũng không thoát khỏi.

Tân nương đáng thương bị sóng cuốn trôi chỉ kịp tranh thủ chút thời gian để thở từng ngụm rồi trong nháy mắt lại bị người kéo vào đợt sóng mới.
Mãi cho đến khi áo choàng và qu@n lót của tân lang cũng bị ném ra ngoài thì tân nương hoàn toàn thất thủ.
Sau khi tân lang rời đi, tiệc hỉ ở Đoan Vương Phủ cũng đi đến hồi kết.

Ở tiền viện, hạ nhân yên lặng thu dọn tàn cục.

Ở hậu viện, Hạnh Hoa và Vi Vũ còn đang chờ dưới mái hiên.
Đột nhiên, Hạnh Hoa nghe được thanh âm ngân nga kèm tiếng rên khẽ của Ngu Ninh Sơ, âm thanh đó lặp đi lặp lại không ngừng.
Hạnh Hoa không hiểu sao miệng có chút khô khốc, quay đầu nhìn về phía Vi Vũ.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, mặt Vi Vũ đỏ bừng giống như bị nướng trên lửa than.
Hạnh Hoa đôi khi đơn thuần nhưng nàng cũng không thực sự ngốc.

Nàng loáng thoáng đoán được hai vị chủ tử đang hoàn thành lễ động phòng hoa chúc.
Ai nha, thì ra động phòng hoa chúc là như vậy, nghe có vẻ xấu hổ.
Hạnh Hoa thật sự chịu không nổi, há to miệng lại nhỏ giọng nói với Vi Vũ: “Ta đi bên kia xem một chút, chủ tử có gì phân phó ngươi sang đó gọi ta.”
Nói xong, Hạnh Hoa rón rén chạy đến góc hành lang dẫn tới tiền viện, vị trí cách đủ xa nên không nghe thấy động tĩnh bên này nữa.
Bên này chỉ có hai nha hoàn chờ hầu hạ, Hạnh Hoa chạy đi nên Vi Vũ dù có xấu hổ cũng phải nghe tiếp.
Không biết qua bao lâu, bên trong rốt cục dừng lại.
Vi Vũ thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vẫy gọi Hạnh Hoa lại.
Hạnh Hoa nhẹ chân bước trở lại dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, hình như bên trong Điện Hạ đang nói cái gì đó nhưng nàng lại nghe không rõ.
“Điện Hạ gọi chúng ta sao?” Hạnh Hoa hỏi.
Vi Vũ lau mồ hôi nói: “Chắc là sẽ nhanh thôi.”
Hai người cùng nhau chờ đợi, chờ một chén trà cũng không đợi Điện Hạ triệu tập lại đợi được âm thanh nũng nịu quen thuộc của Vương Phi truyền đến

Hạnh Hoa trong lòng nhảy dựng, vội vàng chạy đi.
Vi Vũ cũng muốn chạy nhưng lại lo lắng Điện Hạ tùy thời có thể triệu hoán nên chỉ đành giả bộ như khúc gỗ đứng ở chỗ này tiếp tục đợi.
Hạnh Hoa so với nàng thoải mái hơn nhiều, dù sao nàng cũng không nghe được lại bận rộn cả ngày mệt mỏi nên dứt khoát nằm sấp ở trên chỗ ghế nhỏ chợp mắt.
Nàng đang ngủ mơ mơ màng màng lại bị người ta đánh thức.

Hạnh Hoa mở mắt ra thấy Vi Vũ đứng trước mặt nàng vội vàng nói: “Ngươi mau đến phòng nước gọi nước.”
Hạnh Hoa lau nước bọt dính trên khóe miệng, hỏi theo bản năng hỏi: “Bây giờ là giờ nào rồi?”
Vi Vũ vừa đi về vừa nói: “Vừa qua canh hai.”
Hạnh Hoa yên lặng tính toán, từ lúc Điện Hạ đi vào đến bây giờ đã qua một canh giờ.
Ai, động phòng hoa chúc thật là phiền toái a.

Thời gian lâu như vậy chắc chắn Điện Hạ và cô nương đều mệt mỏi, cần nước để lau mình cho thoải mái.
Nghĩ thì nghĩ nhưng chân Hạnh Hoa cũng không chậm trễ, đi nhanh đến phòng bếp gọi bà tử mang nước nóng đổ vào thùng tắm bằng gỗ hương bách trong phòng tắm ở Tây phòng.
Xác định nhiệt độ nước đã thích hợp, Vi Vũ trước tiên cho bà tử đi xuống rồi nhẹ nhàng đi tới cửa nội thất hồi bẩm: “Điện Hạ, nước đã chuẩn bị xong.”
“Ừm, các ngươi đều lui ra đi.”
Vi Vũ và Hạnh Hoa một lần nữa lui xuống chỗ mái hiên và đóng cửa lại từ bên ngoài.
Tống Trì treo màn trướng lên xong, nhặt giá y đỏ thẫm trên mặt đất phủ lên người Ngu Ninh Sơ rồi ôm nàng đi vào phòng tắm.
Khi hai người xuyên qua sảnh đường trung gian, ánh nến đem bóng dáng bọn họ chiếu lên cửa sổ, nam tử dáng người thon dài cao ngất ôm tân nương như chim nhỏ nép vào người, tân nương vùi đầu vào trong ngực hắn, đôi chân ngọc không mang giày lắc lư theo bước chân của nam nhân.
Chẳng bao lâu cái bóng biến mất.
Phòng tắm Vương Phủ bố trí cũng giống như phòng tắm Ngu Ninh Sơ sử dụng trước kia, đều chia làm khu tắm và khu ngâm mình nhưng trang trí xa hoa hơn nhiều.

Khu tắm rửa bên này được bố trí như một cái ao, nước sau khi tắm có thể thoát ra từ đáy ao.

Giữa ao có dựng một cây cột gỗ hương bách để người tắm có thể đỡ nó đứng dậy.

Xung quanh ao lại dùng gỗ hương bách vây lại tạo thành ghế mỹ nhân để thuận tiện cho chủ tử ngồi cho nha hoàn hầu hạ.
Tống Trì ôm Ngu Ninh Sơ đến ao tắm trước.
Ngu Ninh Sơ vừa quấn giá y ý đồ che chắn thân mình vừa cúi đầu nói với hắn: “Ta tự mình tắm được, huynh qua bên kia đi.”
Nàng hy vọng Tống Trì sẽ ngồi ở bên kia chỗ có cột gỗ Hương Bách chặn lại.
Tống Trì biết nàng da mặt mỏng, cười cười đứng dậy đi đến phía đối diện đưa lưng về phía nàng cởi trung y màu đỏ mà hắn vừa mặc ra.
Ngu Ninh Sơ sợ hắn nhìn trộm nên một tay kéo giá y che chắn, một tay nhanh chóng dùng khăn lau người rồi kéo thân thể mệt mỏi đến bên cạnh thùng nước bơi vào như cá gặp nước.

Khi dòng nước ấm vây quanh nàng, nhìn từng cánh hoa trôi nổi trên mặt nước, Ngu Ninh Sơ mới tạm thời thả lỏng.

Nàng cảm thấy may mắn Vi Vũ theo thói quen tắm rửa của nàng bỏ cánh hoa vào thùng nước mà thở phào nhẹ nhõm.
Phía sau vang lên tiếng bước chân.
Ngu Ninh Sơ khẩn trương hẳn lên, lưng dán sát vào vách thùng bóng loáng, lông mi thật dài rũ xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.
Tống Trì vòng qua đối diện nàng bước vào trong thùng, trên người hắn chỉ quấn một chiếc khăn sạch bên hông.
Ngu Ninh Sơ có thể cảm giác được ánh mắt chăm chú của hắn, từng hành động lúc trước ở trong trướng hiện lên trong đầu, nàng lại muốn chạy.
“Muội không phát hiện trên người ta có gì khác sao?” Tống Trì bỗng nhiên mở miệng nói, vừa nói vừa hất nước lên người.
Ngu Ninh Sơ hé mắt nhìn trộm hắn.

Bởi vì da Tống Trì rất trắng nên nàng liếc mắt một cái liền chú ý tới phía trên cánh tay phải từng bị thương của hắn có một hình xăm màu xanh.
Không đợi nàng thấy rõ, Tống Trì đã đi về phía nàng: “Ta lại gần hơn một chút để muội nhìn cho rõ hơn.”
Bởi vì những lời này của hắn, Ngu Ninh Sơ mới không có né tránh.
Tống Trì đi tới bên cạnh nàng chủ động hướng cánh tay phải về phía nàng.
Ngu Ninh Sơ bất tri bất giác quay lại nhìn kỹ, hình xăm kia là một con tiểu thanh long ngây thơ khả ái.

Ở bên ngoài thường thấy rồng đều là dữ tợn uy nghiêm còn con rồng nhỏ này thân thể lại mập mạp, hai cái sừng rồng trên trán cũng thô to ngắn ngủi, long nhãn nhỏ dài hơi híp lại cười, không hề có chút uy nghiêm nào dễ dàng làm cho nữ hài hoặc tiểu hài tử yêu thích.
Ngu Ninh Sơ nhịn không được đưa tay sờ sờ.
Cơ bắp cánh tay Tống Trì chợt co lại rồi lại thả lỏng ra, hắn chủ động giải thích: “Vết thương của mũi tên năm đó để lại sẹo, sợ muội không thích nên ta mới nghĩ đến chuyện xăm hình lên vết sẹo.

Các võ tướng rất thích hổ báo hùng ưng hung mãnh nhưng ta lại sợ dọa muội nên tự mình vẽ con tiểu long này cho sư phụ xăm lên.”
Ngu Ninh Sơ đã nghe nói qua phương thức xăm hình, mày nhỏ tinh tế nhíu lại: “Có phải rất đau không?”
Tống Trì cười nói: “Cũng tạm được, trên vai trái cũng có, muội có muốn xem không?”
Ngu Ninh Sơ gật đầu.
Tống Trì quay ngược lại lộ ra bức tranh cá chép xuất thuỷ bên vai trái.

Cũng giống như tiểu thanh long dị loại kia, cá chép bên này cũng không giống cá chép thật.

Thân hình xinh đẹp càng giống người cá trong truyền thuyết, một đôi mắt cá cười tủm tỉm, cong thành hai đường.

Xung quanh cá chép nhỏ, sóng nước và lá sen được vẽ ra đầy đủ, tuy rằng chỉ có vài nét ít ỏi nhưng có thể thấy bức vẽ này không tầm thường.
Ngón tay Ngu Ninh Sơ chạm tới rất nhanh liền chạm tới vết sẹo bị Tống Trì cố ý che dấu.
Nước mắt nàng lạch bạch rơi xuống nước.
Bởi vì sợ nàng ghét bỏ nên hắn mới chịu thêm hai lần đau vô ích.
Các đại tướng quân người ta đều xăm hổ báo hùng ưng, hắn lại xăm hai thứ dỗ dành người khác, nếu bị các tướng sĩ nhìn thấy chắc sẽ cười rụng răng mất.
Một châm này, từng đường từng nét đều là vì nàng.
Ngu Ninh Sơ nhắm hai mắt lại nghiêng đầu tới gần bả vai hắn nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo của hắn.
Cái chạm còn dịu dàng hơn con sóng nước khiến toàn thân Tống Trì cứng đờ, ngay khi hắn muốn quay đầu lại nhìn thì tay Ngu Ninh Sơ lại ôm lên, cả người đều dán lên lưng hắn.
Tống Trì nhìn bàn tay nhỏ bé bên hông, khàn giọng nói: “Nếu muội còn không buông ra thì ta lại muốn hiểu lầm đấy.”
Bàn tay nhỏ bé co rúm lại một chút nhưng không rời đi.
Tống Trì mạnh mẽ xoay người đặt nàng lên vách thùng.
 
------oOo------