Chương 22: “Cậu không nỡ rời đi.”

Vân Nê

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Edit: An Tĩnh




Không biết qua bao lâu, Vân Nê nghe thấy tiếng Phương Miểu gọi mình. Cô lập tức hoàn hồn lại, vội vàng bò dậy khỏi ngực Lý Thanh Đàm.

Hơi thở của cô hơi gấp gáp, mặt cũng rất đỏ: “Chị đi trước.”

Cậu còn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe tiếng bước chân dần đi xa của cô rồi.

Bầu trời lại bắt đầu đổ tuyết, Lý Thanh Đàm nằm im trong đống tuyết, nhìn những bông tuyết với các hình dạng khác nhau rơi xuống.

Cậu nhớ đến hình ảnh lúc nãy, từ từ nhắm mắt lại rồi cười một tiếng.



Kết thúc tiết thể dục, Vân Nê và Phương Miểu đến nhà ăn mua cháo nóng.

Trên đường về, Vân Nê luôn ngây ngẩn nhớ về giây phút đối mặt kia, và cả hơi thở và nhiệt độ tản ra trên người nam sinh vào thời khắc đó. Phương Miểu nói gì cô cũng chẳng nghe thấy chữ nào, mãi đến khi nghe thấy cái tên quen thuộc —–

Cô nheo mắt lại, hỏi: “Ai cơ?”

Phương Miểu đột nhiên bị cắt ngang, khó hiểu hỏi: “Hửm? Cái gì?”

“Cậu đang nói đến chuyện gì vậy?”

“Nam sinh hồi trước tặng cậu giỏ trái cây lúc cậu phải nằm viện á.” Phương Miểu nhìn cô: “Không phải sau đó tớ còn bảo nhìn thấy cậu ta mặc đồng phục Tứ Trung sao, thế là tớ tìm bạn bên trường đó hỏi thăm đôi chút. Nam sinh kia tên là Chung Diễm, cũng học lớp mười hai. Nhưng hình như danh tiếng của cậu ta ở Tứ Trung không tốt lắm, cũng không thấy đi học mấy nên người quen biết cậu ta không nhiều, cậu biết cậu ta không?”

“Biết chứ, lần trước tớ bị đám người bên trường nghề gây chuyện đó, chính cậu ta đã cứu tớ.” Vân Nê nhíu mày: “Sao cậu ta lại tặng tớ giỏ trái cây nhỉ?”

“Có thể cậu ta nghĩ rằng lúc trước vì cứu cậu ta nên cậu mới bị đám trường nghề trả thù, trong lòng cảm thấy áy náy, thế là tặng một giỏ trái cây để bày tỏ sự biết ơn chăng?”

“Có lẽ là vậy.” Dù sao mọi chuyện cũng đã qua, giữa cô và Chung Diễm không tồn tại chuyện ai nợ ai nữa. Vân Nê cũng không muốn dây dưa gì với cậu ta.

Nhưng khi đó Vân Nê không biết, rất nhiều chuyện trên cõi đời này đều có nhân quả tuần hoàn. Đôi khi kết cục của một số chuyện luôn trái ngược với những gì mình mong muốn.

Mà khi cô am tường đạo lý này thì mọi thứ đã không còn kịp nữa rồi.

Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.

Trung tuần tháng giêng, tất cả lớp mười hai đều hoàn tất tiết học thể dục cuối cùng. Sau đó sẽ là một kì thi cuối cùng của cả học kì.

Lớp mười hai kết thúc kì thi cuối kì sớm hơn hai khối lớp còn lại. Sau khi thi xong thì phải học thêm một tuần ở trường, cho đến buổi sáng ngày tết ông Táo mới được nghỉ.

Ngày hôm đó vừa khéo lại là lúc lớp mười và lớp mười một nhận phiếu điểm.

Lúc đi ra khỏi khu nhà dạy học, Vân Nê nhìn thấy một bảng danh sách điểm lớn nằm ở khoảng sân giữa hai khu vực của lớp mười và lớp mười một.

Lúc đó không còn bao nhiêu học sinh đứng xem nữa, cô ôm một xấp bài thi đi đến.

Danh sách của khối lớp mười nằm bên trái, lớp mười một ban xã hội nằm ở giữa, ban tự nhiên thì ở bên trái. Vân Nê nhìn một ngàn cái tên đầu tiên, sợ rằng mình sẽ nhìn sót nên lại nhìn từ đầu một lần nữa.

Đúng là không có tên của Lý Thanh Đàm.

Khối mười một ban tự nhiên có tổng cộng 1530 tên học sinh. Trong trang giấy riêng biệt dành cho 500 học sinh cuối cùng trong danh sách, Lý Thanh Đàm xếp hạng một trăm trên trang đó.

Đương nhiên là điểm số cũng thảm không nỡ nhìn.

Vân Nê nhìn hai con số của môn khoa học tổng hợp, không nhịn được khẽ thở dài một hơi.

Kém như vậy sao.

Cô cười một tiếng, sau đó ôm bài thi đi.

Tại khu nhà dạy học của khối mười một cách đó không xa, Lý Thanh Đàm đi theo sau lưng Lý Minh Nguyệt ra khỏi văn phòng của chủ nhiệm lớp. Hai chị em đi đến nơi Vân Nê đã từng đứng lúc nãy.

Lý Minh Nguyệt đưa mắt nhìn bảng điểm, cười khẽ: “Em được quá nhỉ.”

“…” Lý Thanh Đàm giơ tay sờ sờ mặt, không lên tiếng.

Lý Minh Nguyệt thu hồi tầm mắt rồi đi ra ngoài, “Hôm nay em về Bắc Kinh cùng chị hay ở mấy ngày rồi mới về?”

“Hai ngày nữa đi, em tự về được rồi.”

“Có chuyện gì à?”

“Không có, em chỉ không muốn về sớm như vậy thôi.”

Lý Minh Nguyệt hiểu ra: “Tùy em vậy, nhưng đừng trễ quá. Năm nay chúng ta sẽ đến nhà ông nội ăn cơm đêm giao thừa. Nếu em đợi đến Tết nguyên tiêu mới về như năm ngoái thì bất kể ba có nói gì hay làm gì, chị đều sẽ không giúp em đâu.”

Lý Thanh Đàm “vâng” một tiếng, sau đó nói: “Năm nay sẽ không như vậy đâu.”

“….” Lý Minh Nguyệt mở cửa xe, nghĩ ngợi một lúc vẫn dặn dò thêm: “Bất kể là ở đâu thì cũng không được làm người kém cỏi nhất, phải thành công thì mới có thể đủ sức mạnh để giành những thứ mình mong muốn, biết không?”

Cậu hơi sửng sốt, cụp mắt nói: “Em biết rồi.”

“Vậy chị đi đây, em về sớm đó.”

“Được ạ.”

Lý Thanh Đàm đứng tại chỗ nhìn chiếc xe lái đi xa. Cậu đến một siêu thị ven đường mua gói thuốc lá, sau đó đứng trên đường một lúc rồi mới đón xe rời đi.

Vào ngày Tết ông Táo, Lý Thanh Đàm khóa máy nằm ở nhà ngủ cả một ngày. Buổi sáng dì giúp việc lặng lẽ tới, đến sẩm tối lại lặng lẽ đi.

Cậu ngủ đến nửa đêm thì bất chợt tỉnh khỏi giấc mơ. Vừa mở mắt ra đã thấy một mảng tối đen, sự yên tĩnh lan tràn xung quanh.

Tất cả những gì xảy ra trong giấc mơ đều vô cùng rõ ràng và sâu sắc. Cậu không dám nhắm mắt lại, sợ rằng những hình ảnh đẫm máu đó sẽ tràn ngập trong đầu lần nữa.

Ngoài cửa sổ là những tiếng còi xe thay nhau vang lên, Lý Thanh Đàm nằm im ru trên giường. Hồi lâu sau mới bò dậy, đi ra phòng khách tìm thuốc và bật lửa.

Cậu ngồi trước cửa sổ sát đất trắng sáng sạch sẽ, điếu thuốc giữa ngón tay lúc sáng lúc tối. Khói trắng mờ mịt nhuộm lên cảnh vật trước mắt.

Từ tầng 23 của tòa chung cư này có thể phóng tầm mắt ra một nơi rất xa. Đèn xe ô tô nối nhau trên con đường cao tốc, các tòa cao ốc san sát nhau, dòng người đông như kiến đi lại trên đường.

Khung cảnh này không phải là Lư Thành trong trí nhớ của Lý Thanh Đàm.

Cậu ngồi trước cửa sổ như vậy cả một đêm. Đến khi nơi chân trời trắng xóa, cậu mới dập điếu thuốc chưa cháy hết vào gạt tàn đã chất đầy tàn thuốc.

Lý Thanh Đàm đứng dậy khỏi sàn nhà, mở cửa sổ trong góc phòng khách ra. Gió lạnh thổi qua, mùi thuốc lá trên người cậu dần tản đi.

Cậu vào nhà tắm tắm rửa, thay bộ quần áo sạch sẽ. Sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài.

Sáu giờ sáng, mặt trời vẫn chưa lên cao hẳn, thành phố chìm trong sương mù. Lý Thanh Đàm đi ra khỏi tiệm hoa, đứng bên đường bắt một chiếc taxi.

Tài xế vừa nghe địa chỉ cậu muốn đến thì nụ cười sáng láng trên mặt lập tức cứng đờ. Trong suốt đường đi cũng không tán gẫu với hành khách như mỗi lần trước đây nữa.

Cách xa khỏi thành phố ồn ào náo nhiệt, những công trình kiến trúc xung quanh dần trở nên thấp bé, con đường cũng vô cùng rộng rãi. Lý Thanh Đàm ngồi ở hàng ghế sau, nghịch điện thoại của mình, im lặng không nói gì.

Khi đến nơi đã là một giờ đồng hồ sau.

Lý Thanh Đàm xuống xe, đâm đầu đi trong cơn gió lạnh lẽo thấu xương. Cậu túm chặt cổ áo, cầm bó hoa đăng ký ở cửa vào, sau đó mua thêm ít giấy tiền vàng bạc.

Cậu đi vào bên trong dọc theo con đường cây cối rậm rạp, cuối cùng dừng lại trước một bia mộ.

Lý Thanh Đàm đặt bó hoa bách hợp trắng trong tay xuống một bên, ngẩng đầu nhìn cô gái trẻ tuổi trong bức ảnh trên bia, thấp giọng nói: “Mẹ, con đến thăm mẹ đây.”



Ở thành phố bên kia.

Vào sáng sớm, Vân Nê nhận được cuộc gọi của Vân Liên Phi. Lần trước ông xin nghỉ làm mấy ngày nên chậm trễ công việc, phải đến ngày 30 mới có thể trở về được.

Hai ba con cũng không có gì để trò chuyện, ông chỉ dặn dò mấy câu rồi cúp máy.

Ngày hôm đó là ngày 4 tháng 2 năm 2013, đúng dịp lập xuân.

Nhiệt độ ở Lư Thành không theo kịp tốc độ thay đổi của thời tiết, vẫn ở mức dưới 0 độ như trước nhưng may mắn là trời rất đẹp, không lạnh lẽo như trước nữa.

Vân Nê thấy một cửa hàng McDonald’s gần đây đang tuyển sinh viên làm việc part-time trên diễn đàn. Buổi trưa ăn cơm xong, cô sửa soạn sơ sơ rồi đến đó phỏng vấn.

Cô chọn thời gian không khéo, đúng vào thời điểm cửa hàng bận rộn nhất. Cộng thêm việc có rất nhiều học sinh đến phỏng vấn, một đám người chen chúc trong văn phòng nhỏ ở lầu hai.

Đợi hơn một tiếng cô mới được đi vào điền đơn. Trước khi đi, Vân Nê nhìn thấy quản lý cửa hàng đánh một dấu lên tờ đơn đó.

Trong lòng cô rất tự tin, sau đó đi ra khỏi cửa hàng, thuận đường ghé vào siêu thị gần đó mua đồ Tết.

Gần đến Tết âm lịch, trong siêu thị tấp nập người qua lại tựa như ngày hôm sau là đến tận thế vậy. Hàng trên kệ cứ hết lại được bổ sung, bổ sung rồi lại hết.

Vân Nê xách một túi đồ lớn, đi về dọc theo vỉa hè. Lúc đến cổng tiểu khu thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới cây ngô đồng.

Nam sinh vừa cao vừa gầy, mặc áo lông vũ màu đen. Bên trong là một chiếc áo sơ mi cùng màu, quần là quần jean màu xanh nước.

Hình như cậu đã chờ rất lâu rồi, đôi mắt hơi đo đỏ vì hứng gió.

“Lý Thanh Đàm?” Vân Nê đi đến gần, chiếc túi trong tay quá nặng, siết tay cô phát đau. Cô đổi sang tay khác, hỏi: “Sao em lại ở đây?”

“Đúng lúc đi ngang qua.” Lý Thanh Đàm nói: “Ngày mai em phải về Bắc Kinh rồi.”

“Hửm?” Trái tim cô run lên.

“Về đó ăn Tết.” Cậu cười một tiếng: “Qua năm lại về đây.”

Cô nghĩ đến gì đó, đáp một tiếng “À” nhạt nhẽo.

Hai người im lặng đối mặt nhau mấy giây, Lý Thanh Đàm đột nhiên nói: “Chị ăn cơm chưa?”

“Chị ăn rồi.” Vân Nê hơi sửng sốt: “Em chưa ăn à?”

“Em chưa.”

Đồ trong tay thật sự quá nặng. Vân Nê khom người đặt xuống bên chân, rồi nắm lòng bàn tay bị siết đến mức đỏ lên của mình, “Vậy em có muốn đi ăn chút gì không?”

“Em không biết ăn gì.” Lý Thanh Đàm nhìn xung quanh, “Quanh đây có gì ngon để ăn không?”

Lúc này đã hơn ba giờ chiều, rất nhiều quán ăn gần tiểu khu đều mới vừa dọn dẹp hoặc đã nghỉ bán rồi. Vân Nê nghe cậu hỏi vậy cũng không trả lời được.

Cô suy nghĩ một lúc lại nói: “Được rồi, em đi theo chị.”

Lý Thanh Đàm “ừm” một tiếng, cúi người nhấc cái túi dưới đất lên trước cô, sau đó đi theo vào tiểu khu.

Tiểu khu vào ban ngày rất khác biệt so với ban đêm, điều duy nhất không thay đổi chính là con đường xi măng gồ ghề kia.

Vẫn là tòa nhà trước kia.

Lúc Lý Thanh Đàm lên lầu mới nhớ ra, vội hỏi: “Nhà chị có ai không? Em đến như vậy có vẻ không tốt lắm?”

Vân Nê cầm chìa khóa mở cửa: “Không có ai, ba chị vẫn chưa về.”

“Khi nào chú với về ạ?”

“Ngày 30 Tết á.” Vân Nê mở cửa rồi đi vào. Thấy cậu vẫn đứng ở cửa thì nói: “Không cần thay giày đâu, đi thẳng vào đi.”

“Ồ.”

Không gian căn nhà nhỏ hơn tưởng tượng của Lý Thanh Đàm rất nhiều, bố cục một phòng ngủ và một phòng khách. Trang trí cũng rất đơn giản nhưng vẫn cảm nhận được không khí cuộc sống.

“Ngồi xuống đi.” Vân Nê cầm ly nước: “Em uống trà hay nước ấm?”

“Không cần đâu, em không khát.” Lý Thanh Đàm đặt túi đồ cô mua ở trong góc tường rồi đi đến ngồi xuống ghế sofa cạnh đó.

Vân Nê vẫn rót cho cậu một ly nước ấm, lại hỏi: “Em muốn ăn cái gì?”

Cậu cầm ly, cũng không tỏ ra khách sáo: “Mì sợi có được không?”

“Được chứ, vậy em ngồi đó một lúc nha.” Vân Nê xách túi đi vào phòng bếp, Lý Thanh Đàm cũng đặt ly xuống rồi đi theo.

Không gian phòng bếp càng hẹp hơn nữa.

Cậu đứng dựa bên cửa phòng bếp. Mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, cô đứng trong ánh nắng ngoảnh đầu lại hỏi cậu: “Em muốn ăn trứng gà đánh ra hay để nguyên miếng?”

Dường như Lý Thanh Đàm hơi thất thần, ngây người mấy giây mới nói: “Cái gì cũng được ạ.”

Vân Nê không nói nữa, cậu cũng quay đầu về phía khác, hốc mắt hơi nóng lên. Có lẽ vì sợ cảm xúc bị lộ ra nên vội xoay người rời khỏi phòng bếp.

Cậu đi một vòng quanh phòng khách, cuối cùng dừng lại trước bức tường treo rất nhiều ảnh chụp.

Trong hình ghi lại những năm tháng thời ấu thơ của Vân Nê. Lý Thanh Đàm ngắm nhìn rất cẩn thận, ánh mắt bỗng dừng lại trước một bức ảnh trong đó.

—– Nữ sinh mặc trang phục múa ba lê, cúi người trước ống kính. Trong tay cầm một tấm bằng khen và cúp, nở một nụ cười rất vui vẻ.

Lý Thanh Đàm đến gần hơn để nhìn.

Nét chữ trong bằng khen đã hơi mờ nhưng không khó để nhìn thấy tên người thắng cuộc viết trên đó là hai chữ Vân Nghê chứ không phải là Vân Nê của ngày hôm nay.

Cậu còn chưa kịp suy nghĩ gì thì đã nghe thấy tiếng động sau lưng. Sau đó cậu vội vàng thu hồi tầm mắt như không có chuyện gì xảy ra và xoay người đi qua bên cạnh hai bước.

Mấy giây sau, Vân Nê bưng tô mì đi ra khỏi phòng bếp: “Ăn thôi.”

Cậu đáp lại rồi đi đến ngồi xuống bàn. Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn người đang ngồi chơi điện thoại ở đối diện, suy nghĩ một hồi vẫn không hỏi gì.

Ngày đó, Lý Thanh Đàm nán lại nhà cô đến lúc trời sắp tối mới rời đi. Vân Nê xuống lầu vứt rác, thuận tiện đưa cậu đến cổng tiểu khu đón xe.

Xe đến, cậu chào tạm biệt cô: “Năm sau gặp nhé.”

Vân Nê mỉm cười: “Năm sau gặp.”

Xe dần chạy đi xa, Lý Thanh Đàm nhìn bóng dáng càng lúc càng bé nhỏ trong kính chiếu hậu. Một cảm xúc không biết tên chợt trào dâng trong lòng.



Lý Thanh Đàm đã từng sinh sống ở thành phố này sáu năm. Sau này rời đi rồi quay về đây, thành phố này đã không còn dáng vẻ của những ngày trước đây nữa.

Xa cách 12 năm, thứ Lư Thành đem đến cho cậu chỉ là sự xa lạ. Những căn nhà thấp bé mà cậu từng quen thuộc, mỗi con hẻm nhỏ từng đi qua, giờ đây chỉ có thể tìm thấy trong trí nhớ mà thôi.

Cậu một thân một mình sống mông lung tại thành phố này, tựa như một linh hồn đang dạo chơi tại dương gian.

Mãi đến năm thứ hai ở Lư Thành, trong lúc tình cờ, Lý Thanh Đàm đã gặp được một người. Cô giúp cậu tìm lại cảm xúc thân thuộc của thành phố đã từng sinh sống này lần nữa.

Cậu không nỡ rời đi, cũng bắt đầu mong chờ nhiều hơn.

__