Chương 7: Có nhìn thấy chính phẩm không?

Quan Hệ Thế Thân

Đăng vào: 12 tháng trước

.


------------------------------------------------

Đến ngày sinh nhật của Hạ Dương, Hứa Thừa Yến đã thức dậy thật sớm. 

Nam nhân bên cạnh còn đang ngủ say, Hứa Thừa Yến đứng dậy, thả nhẹ động tác, mặc áo ngủ bước xuống giường rồi đi ra ban công, nhìn thấy bên ngoài đã ló dạng ánh mặt trời.

Ở một góc trên ban công có để mấy chậu hoa, Hứa Thừa Yến tưới nước cho nó rồi trở lại phòng ngủ liền thấy người trên giường đã tỉnh lại.

Hạ Dương ngồi ở mép giường, cúi đầu cầm điện thoại nhắn tin, tựa hồ là đang xử lý công việc. Nam nhân nửa người trên vẫn trần trụi, chăn bông trượt xuống thắt lưng, để lộ ra tấm lưng tinh tráng còn có thể nhìn thấy rõ mấy cái vết cào màu đỏ thật dài. 


Nhìn dấu vết trên lưng nam nhân, đôi mắt đào hoa của Hứa Thừa Yến không khỏi cong lên. Đây toàn bộ là những dấu vết đêm qua cậu để lại.

Hứa Thừa Yến bước tới, ngồi xuống bên cạnh rồi đột nhiên nghiêng người, vươn tay ôm eo hắn. 

"Sinh nhật vui vẻ, A Dương."

Hứa Thừa Yến dựa vào vai Hạ Dương, hít hà hơi thở quen thuộc của hắn, có cảm giác rất an toàn.

Hạ Dương quay đầu lại, trầm giọng hỏi: "Không có lớp sao?"

"Hôm nay không có lớp, có thể ở bên anh cả ngày." Hứa Thừa Yến ngẩng đầu, một đôi mắt sáng lấp lánh.

Lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, Hứa Thừa Yến vội buông tay ra: "Anh chờ em một chút."

Cậu đứng dậy, đi tới tủ bên cạnh mở ngăn kéo, lấy trong đó ra một hộp quà đã đóng gói. Hứa Thừa Yến cầm lấy hộp quà trở lại giường, nhanh chóng đưa cho hắn. 


"Quà sinh nhật!"

Hạ Dương nhận hộp quà mở ra, nhìn thấy bên trong là một cặp khuy măng sét màu xanh ngọc bích. 

"Anh không phải lần trước mới mua một bộ tây trang sao? Vừa vặn có thể kết hợp với nhau." Hứa Thừa Yến cười.

Cặp khuy măng sét này là do chính tay cậu lựa chọn thật lâu, cũng đã tích cóp thật lâu mới có được món quà tuyệt vời nhất để tặng hắn. 

Hứa Thừa Yến chỉ là một thầy dạy dương cầm bình thường, mà Hạ Dương lại tài phiệt hàng đầu trong giới thượng lưu, giữa họ có một khoảng cách chênh lệch rất lớn. Cậu chỉ có thể cố gắng hết sức để dành những điều tốt đẹp nhất của mình cho Hạ Dương. 

Có đôi khi cậu còn cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được hắn. Cậu cùng Hạ Dương hoàn toàn là người của hai thế giới, lại vô tình một ngày nào đó 5 năm trước gặp được nhau rồi ngày càng thân thiết. 


Hạ Dương giống như một vị thần cao cao tại thượng vậy, xa xôi không thể với tới. Nhưng hiện tại, vị thần đó chỉ thuộc về một mình cậu. 

Hứa Thừa Yến nhìn sườn mặt nam nhân, đôi mắt đào hoa tràn ngập ý cười.

Khi Hạ Dương nhìn hộp quà trong lòng bàn tay, quay đầu lại vô tình bắt gặp tầm mắt của thiếu niên. 

Hai người rất gần nhau. Hạ Dương có thể nhìn thấy trong đôi mắt đào hoa lấp lánh của thiếu niên phản chiếu hình ảnh của chính mình. Hơi thở cả hai gần như hòa quyện vào nhau. Hạ Dương nhìn sâu vào đôi mắt đào hoa ấy rồi chậm rãi đưa tay ra cởi bỏ thắt lưng áo ngủ của thiếu niên. 

Thắt lưng áo ngủ có thể tháo ra, Hạ Dương dùng thắt lưng che đi đôi mắt đào hoa của Hứa Thừa Yến, sau đó đè cậu xuống giường, bàn tay từ dưới áo ngủ thò vào. Hứa Thừa Yến ngoan ngoãn vươn tay ôm vai Hạ Dương, đầu ngón tay lại một lần nữa để lại vết xước trên lưng hắn. 
Sau khi cuộc ân ái kết thúc, Hứa Thừa Yến nằm trên ngực nam nhân bình phục hô hấp, sắc mặt ửng hồng vẫn chưa phai nhạt.

Hạ Dương cởi bỏ dây thắt lưng che mắt Hứa Thừa Yến rồi đứng dậy đi về phòng tắm. Hứa Thừa Yến vẫn chưa hồi phục thể lực sau chuyện vừa rồi, mệt mỏi nằm nhắm mắt lại trên giường rồi ngủ say lúc nào không biết.

Cho đến Hứa Thừa Yến tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa. Trong phòng ngủ trống rỗng, Hạ Dương không có ở trong phòng.

Hứa Thừa Yến trước tiên vào phòng tắm tắm rửa một lát rồi mặc áo choàng tắm đi vào phòng để quần áo, từ trong tủ lấy ra một chiếc áo sơ mi. Mà đang khi Hứa Thừa Yến cởϊ áσ ngủ, liền nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

Hứa Thừa Yến không quay đầu lại mà chỉ tiếp tục thay quần áo, vừa mặc áo vào xong thì bắt gặp ánh mắt của nam nhân trong gương.
Hạ Dương đi tới, nhìn thấy áo sơ mi trắng trên người cậu, lại đi tới bên cạnh, lấy trong tủ ra một chiếc áo khoác màu sẫm màu rồi đưa qua.

"Mặc cái này."

Hứa Thừa Yến ngoan ngoãn cầm lấy áo khoác, mặc vào.

Chiếc áo khoác màu xám nhạt, là một nhãn hiệu khá nổi tiếng, do Hạ Dương mua cho cậu. Chính xác mà nói thì gần 80% quần áo trong tủ đều do Hạ Dương mua.

Hứa Thừa Yến không thích mua quần áo nhiều, nhưng Hạ Dương lại cứ thích mua quần áo cho cậu, còn giúp cậu phối quần áo. Hạ Dương còn có một thói quen nhỏ là khi mua đồ chỉ cần kiểu dáng yêu thích hoặc bộ truyện yêu thích thì hắn sẽ mua hết tất cả các màu về. 

Ví dụ như hiện tại, chiếc áo khoác mà cậu đang mặc bây giờ đã có bảy hoặc tám chiếc cùng kiểu nhưng khác màu ở trong tủ, tất cả đều cùng nhãn hiệu. Ngoại trừ mua quần áo, hắn còn thích giúp cậu phối quần áo. Chỉ cần lúc nào Hạ Dương không vội ra ngoài làm việc thì đều sẽ giúp cậu chọn quần áo.
Hứa Thừa Yến nhìn vào gương sửa sang lại một chút cổ áo, trong lòng nghĩ đến hôm nay trời nắng to liền hỏi: "A Dương, mặc cái này có thể sẽ hơi nóng không?"

"Buổi tối sẽ hạ nhiệt độ, mặc cái này là vừa vặn." Hạ Dương đứng ở đằng sau Hứa Thừa Yến, nhìn vào gương đánh giá cậu, lại cảm giác có chút không hài lòng, khẽ nhíu mày thấp giọng nói: "Còn kém một chút gì đó."

Hứa Thừa Yến cúi đầu nhìn nhìn chính mình, theo vô thức liền hỏi: "Kém cái gì?"

Hạ Dương không nói gì nữa mà đi vào một bên, mở tủ đồ trang sức và lấy ra một cặp kính phẳng với viền vàng từ bên trong.

Hứa Thừa Yến bất đắc dĩ hiểu ý hắn, đành phải mang lên mắt kính. Cậu không bị cận thị, nhưng Hạ Dương lại thích xem cậu đeo kính, ở trong nhà có hai ngăn kéo đựng đầy đủ các loại kính phẳng, tất cả đều là do Hạ Dương mua về.
Hứa Thừa Yến đẩy đẩy mắt kính, cười hỏi: "Bây giờ ổn rồi chứ?"

"Ừm." Hạ Dương đáp lại, từ sau lưng ôm Hứa Thừa Yến vào trong lòng ngực, bất tri bất giác vươn tay sờ lên chiếc đồng hồ trên tay cậu. 

Hứa Thừa Yến cũng chú ý tới động tác của hắn, nở nụ cười rực rỡ: "Quà anh tặng cho em vẫn luôn mang."

Cái này đồng hồ là quà sinh nhật lần trước Hạ Dương tặng cho cậu, cậu sẽ luôn mang nó. 

Tiệc sinh nhật bắt đầu vào chiều tối. 

Tuy là tiệc nhưng không quá trang trọng, chỉ đơn giản giống như bạn bè tụ họp và cùng nhau dùng bữa chúc mừng mà thôi. Hạ Dương bao toàn bộ nhà hàng của du thuyền này, khi cả hai lên thuyền thì khách tham dự đã đến gần như đông đủ. 

Hạ Dương vừa xuất hiện đã bị một đám công tử vây quanh.  

"Hạ thiếu tới rồi!"

"Đại thọ tinh của chúng ta đến rồi!"
Giang Lâm cũng đã sớm lên du thuyền rồi, nhìn thấy Hạ Dương liền vội vàng đi tới: "Anh cả!" 

Giang Lâm lại nhìn thấy Hứa Thừa Yến bên cạnh Cố Dương, cười gọi to: "Anh dâu!"

Một đám người đi ra boong tàu ngoài trời, câu được câu không tán gẫu với nhau. 

Hạ Dương là hôm nay là nhân vật chính, bị khách nhân vây quanh ở giữa. Lại bởi vì đều là người quen, nhóm công tử cũng không khách khí, sôi nổi ồn ào chuốc rượu cho Hạ Dương. 

Hứa Thừa Yến không uống rượu, an an tĩnh tĩnh ngồi ở bên cạnh Hạ Dương, tay cầm một ly rượu vang đỏ, ngồi bồi hắn. Hạ Dương dựa vào ghế sô pha, lắc lắc ly rượu, chậm rãi uống cạn rượu vang đỏ.

Đám công tử bốn phía xung quanh cũng rót rượu cho nhau, vừa tán gẫu.

"Hôm nay đã chuẩn bị một món quà lớn cho Hạ thiếu!"

"Đúng đúng đúng! Rất kinh hỉ!"
"Bảo đảm Hạ thiếu tuyệt đối vừa lòng!" Trì Dật cười, uống một ngụm rượu, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Hứa Thừa Yến một cái.

Hạ Dương thuận miệng hỏi: "Cái gì kinh hỉ?"

Mấy cái công tử cho nhau một ánh mắt, như đã ăn ý hiểu ngầm không chịu nói nữa. 

"Dù sao Hạ thiếu đến lúc đó sẽ biết!"

Hạ Dương cười như không cười, cũng không tiếp tục hỏi nữa. 

Qua một lúc sau, một người trong đám công tử nhận được tin nhắn, tức khắc đứng dậy nói: "Tới tới! Lễ vật tới! Ai đi đón đây?"

"Ta đi đón!"

"Ta cũng đi! Đều đã lâu rồi không thấy!"

Mấy người thần thần bí bí, sôi nổi lần lượt bước ra ngoài. Cũng có một số ít khách mời chưa rõ tình hình, vì tò mò nên đã ra lan can nhìn xuống, muốn xem "đại kinh hỉ" kia là cái gì. 

Hứa Thừa Yến cũng bị gợi lên tò mò, ngẩng đầu nhìn lại, bất quá liền thu hồi tầm mắt, không chú ý đến "kinh hỉ" nữa. Trì Dật cùng Giang Lâm vẫn còn ngồi ở trên sô pha, không đi tiếp "kinh hỉ".
Trì Dật uống rượu, tầm mắt nhìn qua nhìn lại đánh giá Hạ Dương cùng Hứa Thừa Yến, lại cợt nhả nói: "Hạ thiếu không đi xem kinh hỉ một chút sao?"

"Không đi." Hạ Dương nhàn nhạt nói, như thể không hề có chút hứng thú với phần "kinh hỉ" này. 

Trì Dật lại nhìn phía Hứa Thừa Yến bên cạnh, cười nói: "Yến Yến! Cùng nhau đi xem không?" 

"Tôi không đi." Hứa Thừa Yến lịch sự từ chối. 

Nhưng Giang Lâm đã có chút tò mò: "Cái gì kinh hỉ a? Làm gì thần bí như vậy?"

"Nhị thiếu hẳn là có thể đoán được." Trì Dật nheo mắt lại. 

"Hả?" Giang Lâm nhất thời còn không có phản ứng kịp. 

Mà đúng lúc này, lối vào du thuyền truyền đến thanh âm một trận náo nhiệt. 

"Tới tới! Kinh hỉ tới!"

Hứa Thừa Yến nghe được âm thanh liền nhìn qua, nhìn thấy đám kia công tử mang theo một thanh niên xa lạ đi tới. Người thanh niên xa lạ kia đang cười, cùng người bên cạnh nói cái gì đó. 
Hứa Thừa Yến nhìn đến thanh niên kia, trong nháy mắt sửng sốt.

Giống.

Thật sự quá giống.

Thanh niên kia, cùng cậu giống nhau như đúc. 

Cũng không phải ngoại hình giống nhau, mà là phong cách ăn mặc của họ quá giống nhau, thậm chí vóc dáng cũng giống nhau, đều là cùng một kiểu.

Người nọ mặc một chiếc áo khoác màu xám đen, đeo kính gọng mỏng, trông thực ôn tồn lễ độ, thoạt nhìn đem lại cảm giác rất ôn nhu. 

Mà chiếc áo khoác trên người đối phương đang mặc cùng cái cậu đang mặc trên người kiểu dáng hoàn toàn giống nhau. Chỉ là màu sắc và một số chi tiết nhỏ có khác, vì áo khoác của họ thuộc cùng một series của cùng một thương hiệu. 

Ngay cả dây thắt lưng bên trong mà đối phương đeo bên eo, trong tủ của cậu cũng có một chiếc y hệt như vậy. Ngay cả kính gọng mỏng cũng vậy.
Nhưng quần áo trên người là do Hạ Dương chọn, kính cũng là do hắn mua. 

Hứa Thừa Yến có chút hoang mang, vô thức nhìn lại Hạ Dương liền phát hiện nam nhân bên cạnh đang nhìn người thanh niên xa lạ.

Hứa Thừa Yến không biết phải hình dung ánh mắt này như thế nào. Đây là một ánh nhìn rất tập trung và nghiêm túc, như thể trong mắt Hạ Dương chỉ chứa một mình thân ảnh của người thanh niên xa lạ kia vậy. 

Nhưng tại sao Hạ Dương lại dùng ánh mắt đó nhìn người thanh niên xa lạ kia? 

Hứa Thừa Yến trên tay hơi dùng sức, gắt gao nắm chặt ly rượu, trong lòng đột nhiên có cảm giác hoảng sợ không thể giải thích được. Đây là một cảm giác khủng hoảng theo bản năng. 

Cậu có phong cách giống y hệt người kia, mà hiện tại, thanh niên xa lạ kia hoàn toàn lấy đi sự chú ý của Hạ Dương. 
Nhưng người kia... Rốt cuộc là ai?

Cậu luôn nhớ rõ từng người bạn bên cạnh Hạ Dương, nhưng cậu hoàn toàn không nhớ người này. Ít nhất trong 5 năm cậu ở bên Hạ Dương thì chưa từng thấy anh ta. 

Tại sao phong cách của người này lại giống với cậu như vậy?

Đột nhiên, một cái tên lóe lên trong đầu Hứa Thừa Yến. 

Hứa Thừa Yến rũ mắt xuống, tự trấn an bản thân rồi ra vẻ bình tĩnh quay sang bên cạnh hỏi Hạ Dương: "Là bạn của anh sao?"  

Lúc trước cùng Hạ Dương xác nhận danh sách dự tiệc, cậu khẳng định là không có người nào như vậy trong danh sách mời. Hứa Thừa Yến kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời nhưng nam nhân vẫn luôn không nói chuyện mà chỉ lặng lẽ nhìn chăm chú vào người nọ. 

Mặc dù hắn không nói nhưng Hứa Thừa Yến đã biết đáp án rồi. 

Ngay sau đó, Hứa Thừa Yến nhìn thấy Hạ Dương đặt ly rượu xuống, từng bước đi về phía người kia. Hứa Thừa Yến cũng đứng dậy, nhìn bóng lưng của hắn liền muốn đi theo.
Cậu là cùng Hạ Dương đi đến, cũng coi như là một nửa chủ nhân của bữa tiệc, mà thanh niên xa lạ kia chỉ là khách mời, cậu hẳn nên đi cùng hắn để chào hỏi khách.

Nhưng không biết vì sao Hứa Thừa Yến đột nhiên không có dũng khí, chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ nhìn Hạ Dương đi đến bên cạnh người kia. 

Hai người đứng chung một chỗ, không để ý đến ai xung quanh mà tán gẫu, giống như những người bạn cũ đã nhiều năm không gặp.

Hạ Dương cùng thanh niên nói gì đó, thanh niên tựa hồ là bị chọc cười. Không thể không nói, diện mạo của thanh niên rất tốt, khi cười lên mắt đều sáng lấp lánh. Giống như một tiểu thiếu gia có gia thế ưu việt, được bảo vệ kỹ lưỡng, không rành thế sự. 

Hứa Thừa Yến nhìn cảnh tượng trước mặt, đột nhiên cảm thấy rất chói mắt. Hình như có người tiến lại phía sau, nhưng Hứa Thừa Yến không có ý định để ý xem là ai, chỉ ngây ngốc nhìn hai người đứng đó. 
Mà lúc này, Trì Dật cũng đã đi đến bên cạnh Hứa Thừa Yến. 

"Yến Yến, có nhìn thấy chính phẩm không?" Trì Dật cười, đặt tay lên vai Hứa Thừa Yến, tựa hồ chỉ như bằng hữu đang chào hỏi thân cận với nhau một chút thôi vậy. 

Nhưng trong mắt Trì Dật lại không có một chút ý cười nào, ngữ khí mang theo ác ý, tựa như một con rắn độc lạnh băng, gằn từng chữ _

"Hàng giả vĩnh viễn đều là hàng giả."

-----------------

Giải thích: 

- "Thọ tinh": (壽星) tên của một vị thần tiên, ngôi sao chủ quản về tuổi thọ của con người, như trong Sử Ký Sách Ẩn (史記索隱) có giải thích rằng: "Thọ Tinh, cái Nam Cực Lão Nhân tinh dã; kiến tắc thiên hạ lý an, cố từ chi dĩ kỳ phước thọ (壽星、蓋南極老人星也、見則天下理安、故祠之以祈福壽, Thọ Tinh là sao Nam Cực Lão Nhân; thấy sao này tất thiên hạ được yên; cho nên thờ phụng sao này để cầu phước thọ)." 
Nguồn: https://phatgiao.org.vn/tu-dien-phat-hoc-online/tho-tinh-k5555.html

- "khuy măng sét": tương tự như cúc áo thường dùng đeo ở cổ tay áo sơ mi. 

-------------------

Editor: Muốn đập thằng Trì Dật này một cái ghê, cái nết "đẹp" nhất quả đất luôn á. Anh xứng đáng nhận cơm hộp rồi out đi là vừa mắt đấy.