Chương 147: ĐẠI SẮC ĐỒ ĐẰNG.

Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Giữa trưa hôm sau.

Hạ Cô Hàn nhận được điện thoại của Sở Quân đội, thì cũng hỏi y khi nào trở về Vụ Châu. Hạ Cô Hàn đem sự tình Đồng Châu bên này tóm gọn nói ra cho Sở Quân Hành nghe, ý tứ vô cùng rõ ràng, chính là Nhậm gia ở Đồng Châu liên quan đến vụ án, nên y phải ở lại Đồng Châu để điều tra thêm.

Chờ khi mọi người trong Tổ trọng án tập trung đầy đủ, Hạ Cô Hàn liền mở cuộc họp online.

Sở Quân Hành vẫn là người chủ trì cuộc họp như cũ.

Anh đem tình huống hai ngày nay từ Sở cảnh sát nói ra, "Thời gian gần đây, Sở cảnh sát khắp cả nước lục đục phát hiện ra nhiều vụ việc nghiện chất cấm, những người bị hiềm nghi đều có chung một biểu hiện như đã dùng ma túy, nhưng qua báo cáo xét nghiệm máu cùng nướƈ ŧıểυ,thì kết quả cho ra đều là âm tính."


"Các vụ án đều xuất hiện cách đây 3 tháng, có thể thấy chất cấm này có liên quan đến cục đá đen từ Âm phủ đưa lên."

Nghe đến chuyện này, mọi người cũng không ngoài ý muốn.

Ngày đó Hạ Cô Hàn đưa cục đá đến chính là còn nguyên mẫu chưa qua xử lý, âm khí quỷ khí vẫn còn trong đó. Nếu bọn chúng dùng cục đá chưa qua xử lý, thì đã khiến giới thiên sư chú ý từ lâu, chứ đâu giấu được đến thời điểm này.

Cục đá được chế tạo thành mai thúy kiểu mới, kẻ phía sau hẳn là bỏ ra không ít công phu, mới có thể nghiên cứu ra cách che giấu âm- quỷ khí hoàn mỹ đến vậy.

Cái mai thúy kiểu mới này còn có chất gây nghiện đặc biệt, còn đảm bảo đây là hàng mới duy nhất "Vừa đưa ra thị trường".

Những cái này mọi người đều có thể hiểu được, nhưng "Vừa ra thị trường" thời điểm nào? Nó đã xuất hiện ở những đâu?


Trần Mạt Lãng nghe Sở Quân Hành nói xong liền lên tiếng: "Cũng không phải Thiên sư đều có thể che giấu quỷ khí cùng âm khí, mà Thiên sư am hiểu chuyện khống chế âm- quỷ khí, chỉ có bên nhánh Đuổi quỷ."

Trần Mạt Lãng chỉ không nói thẳng ra là Hoàng gia đuổi quỷ đang đứng sau màn phá rối, vì ngoại trừ Hoàng gia, quả thật chẳng còn ai có thể khống chế âm- quỷ khí tự nhiên như vậy.

Bất quá hiện tại không có chứng cứ, Trần Mạt Lãng nói cũng tương đối "Uyển chuyển".

Không ai phản bác lời Trần Mạt Lãng nói, bởi vì cậu ta nói chính là sự thật.

Hạ Cô Hàn ngáp một cái, thoạt nhìn có chút mơ màng sắp ngủ, nhưng y vẫn có tỉnh táo, "Còn chuyện bên Mâu Hàng Âm?"

Mâu Hàng Âm cùng Tô Bỉ đi Hàng Châu điều tra chuyện bệnh nhân dùng huân hương, lúc này hẳn đã có tin tức.

Không bao lâu, Mâu Hàng Âm cùng Tô Bỉ liền báo cáo. Bộ dáng thường ngày cả hai khá cao lãnh, ít khi biểu lộ cảm xúc, chỉ là hôm nay cảm xúc của cả hai lại vô cùng phẫn nộ.


Không cần những người khác hỏi, Mâu Hàng Âm liền mở miệng nói: "Bệnh nhân kia đã tự sát."

Khi các cô đến nơi, thì người bệnh đã uống hết một lọ thuốc ngủ, đẩy vào bệnh viện cấp cứu cũng không có hy vọng gì.

Bệnh nhân này trước đó còn có chứng U uất, việc bệnh nhân tự sát cũng nằm trong dự kiến của người nhà, người nhà có đau buồn nhưng cũng không quá khó chấp nhận.

Chỉ là khi Mâu Hàng Âm liên hệ vị bác sĩ điều trị, thì vị bác sĩ đó hoàn toàn không tin bệnh nhân lại tự sát, vì trong quá trình điều trị, bệnh tình của người bệnh đã ổn định, chắc chắn không chọn cách tự sát để kết thúc sinh mệnh thế này.

Mâu Hàng Âm cũng hướng bác sĩ tìm hiểu về nguồn gốc huân hương, bác sĩ cho biết bệnh nhân ỷ lại vào huân hương rất nhiều, đã từng có lần khi điều trị không có huân hương thì bệnh nhân kháng cự rất mãnh liệt. Hai ngày trước, người bệnh lại đột nhiên khó chịu với huân hương, còm chỉ vào huân hương mà nói cái thứ đó muốn mạng của anh ta.
"Huân hương của bệnh nhân kia vẫn chưa dùng hết." Mâu Hàng Âm nói: "Tôi đã được sự đồng ý của ba mẹ anh ta, nên đã đem huân hương mang về, sau đó chúng ta có thể kiểm tra thành phần trong đó."

"Họ có nói mua huân hương ở đâu không?" Hạ Cô Hàn hỏi.

Mâu Hàng Âm: "Nói là người chú của bệnh nhân mang từ nước ngoài về, cái huân hương này có tác dụng tốt cho việc chữa chứng trầm cảm, nên đã đưa bệnh nhân dùng thử. Chúng tôi hiện tại đang liên hệ với người chú, nhưng ông ta không ở Hàng Châu, cũng đã báo cảnh sát tìm kiếm."

"Còn có -- một chút --"

Mâu Hàng Âm sau khi nói xong, Tô Bỉ cứng đờ mà mở miệng, cuối cùng ngại chính mình nói chuyện quá chậm, dứt khoát đem con rối đưa tới trước cameras, để nó nói thay.

Con rối oa oa khụ khụ hai tiếng, bộ dáng như học sinh đọc diễn văn, nhấn âm ngắt câu chuẩn chỉnh mà nói: "Khi chúng tôi chạy đến bệnh viện, thì bệnh nhân vẫn còn nằm trong cấp cứu, nhưng khi anh ta vừa qua đời, thì một giây sau đó linh hồn của anh ta đã tiêu thất trong hư không."
Câu nói của con rối oa oa vừa ngưng, thì mọi người cũng đều an tĩnh ngay lập tức.

Bệnh tình rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp, vì nguyên nhân nào lại lựa chọn tự sát? Về vấn đề này, trong lòng mọi người có phán đoán, hẳn là không bị huân hương khống chế, nên nhận ra bản thân đã người không ra người mà quỷ không ra quỷ, sau đó tình nguyện chọn cách tự sát kết thúc đi sinh mệnh của chính mình.

Vậy còn linh hồn của anh ta rốt cuộc đã đi đâu?

Hay là, những người đã dùng qua cục đá đen, thì sau khi chết linh hồn họ sẽ biến mất trong trời đất?

Hạ Cô Hàn duỗi người, sau đó phân công nhiệm vụ cho từng thành viên, cái quan trọng nhất bây giờ chính là những vụ án liên quan đến cục đá đen, bọn họ cần có thêm manh mối mới.

Sau đó cuộc họp kết thúc.

Bộ ngành đặc thù Vụ Châu.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Sở Quân đội mới lấy ra điện thoại mà xem tin nhắn khi nãy vừa được báo đến.

Khi nãy giữa cuộc họp, đã có người nhắn tin cho anh, nhưng anh lại không mở ra xem.

Nếu trên thế giới này có thuốc hối hận, thì hiện tại Sở Quân Hành rất cần nó, vì nếu có nó anh có thể xem như bản thân mình chưa từng xem qua tin nhắn như này.

Nhìn hai hàng chữ trên màn hình, bàn tay Sở Quân Hành không kiềm được run rẩy, lồng ngực như bị đè bởi một tảng đá lớn, trái tim lại giống như có bàn tay vô hình bóp nghẹn. Đau mà còn khó thở.

Sở Quân Hành trước đây là bộ đội đặc chủng, vô luận đau đớn gì cũng có thể nhịn xuống để không biểu lộ ra ngoài, nhưng tin nhắn này lại khiến những kiềm nén đều vỡ nát.

-- Sở đội, anh Cương hai tháng trước hy sinh.

-- Do án tử còn chưa kết thúc, nên không thể công bố ra bên ngoài.
Chỉ mấy chục từ nhưng không khác gì vạn tiễn xuyên tâm với Sở Quân Hành.

Đó là người anh em cùng sinh ra tử với anh, là người trong mưa bom bão đạn cứu anh một mạng, là ân nhân của anh, sao có thể nói hy sinh là hy sinh được?

Sở Quân Hành ngơ ngác mà nhìn di động, trong đầu trống rỗng, không biết nên trả lời lại thế nào, chỉ cảm thấy ngực trái truyền đến cơn đau âm ỉ, khiến anh không thể ngồi thẳng thân mình.

Tùng Mân ngồi bên cạnh nên nhanh chóng chú ý đến Sở Quân Hành, vẻ mặt đầy lo lắng mà hỏi: "Sở đội, anh không sao chứ?"

Vài giây trầm mặc, Sở Quân Hành thu lại cảm xúc trên mặt, hướng Tùng Mân lắc đầu, "Tôi không có việc gì."

Tùng Mân nghe vậy cũng không nói gì thêm, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Sở Quân Hành, cũng có chút giật mình, trong đôi mắt như có ngọn lửa đang phừng phực cháy, vô cùng kiên định lại vô cùng sáng trong.
***

Đồng Châu.

Kết thúc cuộc họp online, Hạ Cô Hàn mệt mỏi nằm ngả ra sofa, mơ màng sắp ngủ mà cùng Cố Tấn Niên nói: "Em nghỉ một chút, nửa tiếng sau nhớ gọi em dậy."

Cố Tấn Niên xoa xoa tóc của y, "Được."

Vừa dứt lời, Hạ Cô Hàn liền quay đầu ngủ ngay.

Cố Tấn Niên bất đắc dĩ mà lắc đầu, cuối cùng vẫn đem ngọc thời gian đặt bên cạnh y. Ngọc thời gian cảm nhận được Hạ Cô Hàn, thì nguồn lực bên trong nó liền hướng thân thể Hạ Cô Hàn ầm ầm đổ vào.

Cố Tấn Niên lẳng lặng mà nhìn chăm chú Hạ Cô Hàn trong chốc lát, tay nhẹ nâng lên, ngọc thời gian thạch theo huyền phù mà dừng lại vị trí trái tim Hạ Cô Hàn. Hắn làm động tác ấn xuống, ngọc thời gian cũng theo cử động của hắn rơi xuống, lặng im mà dung nhập vào tim Hạ Cô Hàn.

Vị trí bên lồng ngực trái của Hạ Cô Hàn sáng lên oánh nhuận bạch quang, bạch quang nhanh chóng tràn ngập toàn thân y. Cố Tấn Niên chăm chú mà nhìn, rất sợ xảy ra sai xót dù chỉ là một ít.
Cũng may bạch quang rất nhanh đã hoà hợp vào thân thể Hạ Cô Hàn, sau đó dần biến mất trong cơ thể y.

Mọi thứ hết thảy đều thành công, Cố Tấn Niên lại có chút thất thần. Bạch quang khi nãy, tựa hồ không phải là thời gian chi lực thuần túy, mà nó còn ẩn ẩn cuốn theo thứ đồ vật khác.

Nhưng thứ đồ vật kia là gì?

Cố Tấn Niên trong quá trình cũng không phát hiện, đến lúc hoàn tất mới nhận ra. Cũng may đối với thân thể Hạ Cô Hàn không có hại, nên hắn cũng lười so đo.

Nửa giờ sau, Cố Tấn Niên đánh thức Hạ Cô Hàn.

Hạ Cô Hàn chỉ cảm thấy bản thân ngủ một giấc này vô cùng thoải mái, ngày hôm qua ngủ cả đêm vậy mà không tỉnh táo bằng nửa tiếng hiện tại. Ngồi trên sofa ngơ ngác một hồi, y lại cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Hạ Cô Hàn hiểu rõ thân thể mình nhất, từ sáng hôm qua đã cảm thấy mệt rã rời, nên y nghĩ bản thân có vấn đề. Cái vấn đề này cũng không phải dễ dàng giải quyết, nếu không y cũng không lăn lộn cả trưa với Cố Tấn Niên.
Mà hiện tại, Hạ Cô Hàn lại cảm nhận được cái vấn đề đó đã được giải quyết, cái mệt mỏi kia bỗng dưng biến mất như chưa từng xuất hiện. Nhưng y chưa làm gì hết mà?

Hạ Cô Hàn híp híp mắt. Y chưa làm gì cả, nhưng không đồng nghĩa với việc Cố Tấn Niên cũng không làm gì.

"Lão quỷ." Ánh mắt Hạ Cô Hàn sắc bén mà bắn về phía Cố Tấn Niên.

Cố Tấn Niên như một vị lão thần chính trực ngồi một bên sofa, vừa nghe tên liền hướng về Hạ Cô Hàn nở nụ cười thân thiện.

"Anh nói mau!" Hạ Cô Hàn nhào qua, đem Cố Tấn Niên đè trên sô pha, cố ý hướng hắn nhe nanh múa vuốt, "Anh đã làm gì?"

Cố Tấn Niên căn bản là không tính giấu Hạ Cô Hàn, nên khi nghe vợ hỏi liền thành thật khai báo. Đem chuyện ngọc thời gian từ ngày hôm qua đến ngày hôm nay nói rõ từng chữ.

"Ở chỗ này?" Hạ Cô Hàn bắt tay ấn trên lồng ngực trái của chính mình, cảm nhận từng hồi tim đập trong ngực, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ diệu, "Anh nói xem, tại sao em lại hấp thụ ngọc thời gian?"
"Anh cũng không rõ." Cố Tấn Niên đúng sự thật mà nói, hắn cảm thấy chính mình nên biết rõ nguyên nhân, nhưng việc Hạ Cô Hàn vì cái gì lại đột nhiên hấp thụ ngọc thời gian, hắn thật cũng không rõ.

Khối ngọc này mang từ Thượng Tiều thôn về đã hơn 1 tháng, từ ngày đó vẫn được Cố Tấn Niên giấu trong hồn thể, ngày hôm qua không hiểu cớ gì lại sinh ra dị động, thời gian chi lực cũng không chịu khống chế mag dũng mãnh hướng về thân thể Hạ Cô Hàn.

Cố Tấn Niên không biết nguyên nhân, nhưng bản năng lại cho hắn biết đó là chuyện tốt với Hạ Cô Hàn, cho nên hắn cũng không ngăn cản, thậm chí còn chủ động để ngọc thời gian dung hợp cùng Hạ Cô Hàn.

Kết quả cuối cùng là thật tốt.

Hạ Cô Hàn tin tưởng Cố Tấn Niên sẽ không lừa chính mình, nói không nhớ rõ thì chính là không nhớ rõ, y càng tin tưởng Cố Tấn Niên sẽ không hại chính mình, cho nên đối với việc ông chồng quỷ đem ngọc thời gian dung hợp vào tim y, y cũng không tức giận.
Nhưng mà giây sau, cũng không biết có phải do nguyên nhân tâm lý, Hạ Cô Hàn lại cảm thấy ngực mình ngứa ngáy, giống như có kiến bò.

"Có chút ngứa." Hạ Cô Hàn nhẹ nhàng đụng vào vị trí trái tim, có chút khó nhịn mà nói.

Cố Tấn Niên tuy rằng tự tin Hạ Cô Hàn sẽ không có việc gì, nhưng nghe vợ nói vậy liền khẩn trương. Vội vàng xoay người, dè Hạ Cô Hàn dưới thân, chưa để y kịp phản ứng liền vung tay, xé toạc áo trên người y.

Khi thấy rõ trên ngực Hạ Cô Hàn xảy ra biến hoá, Cố Tấn Niên cả người ngây ngẩn, đôi mắt đen láy liền dại ra.

Cảm giác ngứa ngáy càng lúc càng mãnh liệt, Hạ Cô Hàn nhịn không được duỗi tay gãi gãi, nhưng liền bị Cố Tấn Niên nhanh chóng chụp lại, "Đừng nhúc nhích."

Hạ Cô Hàn càng thêm tò mò, "Rốt cuộc là làm sao?"

Y đẩy ra Cố Tấn Niên đứng lên, sau đó nhanh chóng bước đến trước gương, xem tình huống của mình.
Một mạt đại sắc ở vị trí tim y nhanh chóng lan tràn, giống như mực nước nở rộ, cuối cùng lại hoá thành một chữ "Cố".

Cái chữ "Cố" này theo thể tiểu triện, nó bao trùm trước lồng ngực Hạ Cô Hàn, nét bút phi thường xảo diệu mà vòng qua điểm hồng mân, giống như văn tự đồ đằng đầy yêu diễm khắc lên lồng ngực trắng nõn của y.

Hạ Cô Hàn nhìn chằm chằm hồi lâu, xoay người đối với Cố Tấn Niên nhướng mày, "Lão quỷ, anh cố ý?"

Bằng không sao cái chữ "Cố" này lại khắc lên người y?

Cố Tấn Niên không trả lời, mà là đi đến trước mặt Hạ Cô Hàn, sau đó cúi đầu hôn lên lồng ngực Hạ Cô Hàn.

Đôi môi dừng trên đồ đằng trên ngực, khiến cả người Hạ Cô Hàn run rẩy, tê dại, mới cũng không nhịn được mà tràn ra tiếng rên nhẹ.

-----Còn tiếp-----