Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra
Đăng vào: 12 tháng trước
Vài giọt mồ hôi rơi từ trên trán xuống, Đường Thanh Tâm cảm nhận được bầu không khí xấu hổ, mỗi lần nói chuyện, mỗi một câu trả lời anh luôn tìm ra được lời nói ngắn gọn nhất, đánh bại cô, làm cô không biết phải nói gì thêm.
"Bây giờ cũng muộn rồi, đừng lề mề nữa, để mẹ đợi thì không tốt đâu.
" Thấy pho tượng phật lớn Lệ Thiên Minh này không có ý muốn di chuyển, Đường Thanh Tâm không thể làm gì khác hơn là nhắc nhở anh lần nữa.
Trương Mỹ Lan không hài lòng về cô, moi móc lỗi của cô bất cứ khi nào, nếu về muộn một phút! Thật ra thì cô cảm thấy không sao cả, chẳng qua là so với việc quay về đối diện với Trương Mỹ Lan thì Đường Thanh Tâm lại càng không muốn ở đây dây dưa với Lệ Thiên Minh.
Người đàn ông này quá nguy hiểm.
Hai người đi ô tô về nhà họ Lệ, má Hoa mở cửa xe đón tiếp hai người, lúc đến phòng ăn, bà cụ và Trương Mỹ Lan đã ngồi vào chỗ, các món ăn trên bàn bốc hơi nóng lên, xem ra là đang chờ hai người về nhà ăn cơm.
"Cháu chào bà nội, con chào mẹ.
"
Đường Thanh Tâm khoanh tay trước ngực, khom người bái một cái, lễ phép chào hai người.
Bà cụ nhà họ Lệ ngồi ở ghế chủ, khuôn mặt hiền lành, bà ấy nhìn Đường Thanh Tâm, lộ ra nụ cười hòa ái rồi gật đầu với cô, coi như là đáp lại cô.
Phản ứng của Trương Mỹ Lan thì hoàn toàn ngược lại với bà cụ, bà ta lạnh lùng nhìn cô, hai tay khoanh trước ngực dựa người vào ghế ngồi, ngước cằm lên, tư thế trông rất ngạo nghễ.
Không biết tại sao Đường Thanh Tâm cảm thấy hình như hôm nay ánh mắt Trương Mỹ Lan nhìn mình ác cảm hơn mấy lần trước, thậm chí! còn có cả lửa giận.
"Không phải tôi đã gửi tin nhắn cho cô nói cô về sớm chút sao? Cô không hiểu già trẻ trên dưới thế nào à? Để người thân là bề trên như mẹ và tôi chờ cô hả?" Trước mỗi bữa cơm không thể nào thiếu mấy lời soi mói của Trương Mỹ Lan.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Đường Thanh Tâm nợ nhà họ Lệ, không biết đến khi nào mới trả hết được, cho dù Trương Mỹ Lan nói ra mấy lời khó nghe hơn nữa thì cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe.
"Xin lỗi mẹ, xin lỗi bà nội, là tại con làm hai người phải đợi lâu.
" Đối mặt với sự chỉ trích của Trương Mỹ Lan, Đường Thanh Tâm lại cúi người một cái, biểu đạt sự áy náy của mình.
"Được rồi, Thanh Tâm, cháu và Thiên Minh ngồi xuống đi.
" Bà nội khoát khoát tay ý bảo Trương Mỹ Lan dừng lại, bảo Đường Thanh Tâm và Lệ Thiên Minh ngồi xuống, không có gì quan trọng bằng chuyện người một nhà vui vẻ ăn cơm.
Cô im lặng không nói gì đi theo sau Lệ Thiên Minh ngồi xuống vị trí đối diện Trương Mỹ Lan, sau một phen khách sáo trên bàn ăn, tất cả mọi người bắt đầu động đũa.
Bao giờ trên bàn cơm nhà họ Lệ cũng duy trì quy tắc ăn không nói, ngủ không nói, vì vậy trong suốt bữa ăn chỉ nghe thấy tiếng bát đũa va chạm vào nhau.
Nhưng rốt cuộc thì có người có được tin tức nên không chịu nổi mà mở miệng, hôm nay Trương Mỹ Lan nhận được tin nhắn từ người xa lạ lại càng không nén được ngọn lửa giận trong lòng.
"Mẹ à, mẹ có biết mấy người mà không thể sinh con được là vì lý do gì không?" Trương Mỹ Lan để bát đũa xuống, nhìn Đường Thanh Tâm ngồi đối diện một cái rồi nhìn về phía bà cụ nhà họ Lệ, cố ý hỏi một vấn đề như vậy.
Tất cả mọi người ngồi đó nghe thấy câu nói này đều dừng động tác của mình lại, ngẩng đầu nhìn Trương Mỹ Lan.
Không cần nghĩ ngợi hay nói rõ gì thêm, đương nhiên là Đường Thanh Tâm biết rõ Trương Mỹ Lan lại muốn nhắm vào mình, cô để bát đũa xuống, quyết định im lặng nghe bà ta nói.
May mà bà cụ nhà họ Lệ cũng ở đây, nếu không có bà ấy mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng không thể kiểm soát nổi.
"Mỹ Lan, con muốn nói cái gì?" Bà cụ nhà họ Lệ một lòng muốn bế chắt trai vừa nghe thấy Trương Mỹ Lan nói câu này sắc mặt đã âm trầm hơn vài phần, nhíu mày nghiêm túc nhìn Trương Mỹ Lan bất thình lình nói ra một vấn đề như vậy.
"Tôi nói này Đường Thanh Tâm, lâu vậy rồi mà bụng cô chẳng có động tĩnh gì, cô có biết nguyên nhân thế nào không?".
Bà cụ nhà họ Lệ lộ ra vẻ không để ý như vậy làm đáy mắt Trương Mỹ Lan hiện lên một ảnh âm u, tiện đà bà ta nhìn sang Đường Thanh Tâm, đẩy vấn đề sang cho cô.
Đường Thanh Tâm sửng sốt, trợn to mắt ngạc nhiên nhìn khuôn mặt không có ý tốt của Trương Mỹ Lan, không thể đoán ra được là bà ta muốn làm gì.
"Mẹ à, có con hay không là do duyên phận.
" Trừ đáp án tùy duyên này ra Đường Thanh Tâm không nghĩ đến còn có lời giải thích nào hợp lý hơn.
.