Chương 82: Người Đó Là Anh Có Phải Không

Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Bảy giờ sáng, Triển Hà có mặt ở bên ngoài.

"Thiếu phu nhân, đến giờ tới cuộc hẹn rồi."
Mạc Hân đang ngồi trên ghế chải đầu, hơi cau mày, "tôi biết rồi, chị xuống xe đợi tôi trước đi."
Triển Hà bên ngoài nghe Mạc Hân trả lời.

Cô xoay người đi xuống trước.
Bốn năm qua, Triển Hà luôn luôn bên cạnh Mạc Hân, cho nên tính cách của Mạc Hân, cô khá hiểu, bề ngoài, Mạc Hân lạnh lùng, mạnh mẽ kiên cường, nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp.
Cũng đúng, một thân gánh vác hai công ty, lại chăm sóc cho hai đứa con, cô muốn yếu đuối, cũng không thể yếu đuối.

Không thể mạnh mẽ, cũng phải buộc bản thân phải kiên cường.
Tất cả, chỉ vì một câu nói của cô với cha chồng mình, đó còn là lời hứa của bản thân cô.
Cô phải làm luôn vai trò của Tử Thiên.

Vừa làm cha vừa làm mẹ.

Đó là trách nhiệm.
Hách Liên Mạc Hân không nghe Triển Hà trả lời, biết Triển Hà đã đi rồi, cô mới thở dài.

Trước mắt mọi người, cô buộc bản thân phải mạnh mẽ.
Giá như, anh còn bên cô thì tốt biết mấy.

Bỏ đi suy nghĩ trong đầu.

Cô bước tới tủ đồ.

Lôi ra chiếc đầm màu tím nhạt, được thiết kế theo kiểu kín cổng cao tường.
Bước ra khỏi phòng, cô đi nhanh xuống lầu.

Liền gọi mẹ chồng, "mẹ ơi, chăm sóc Thiên Bảo Thiên Trình giúp con."
Chu Thanh Vũ từ trong bếp bê tô súp đi ra, thơm phức, "Hân, con không ăn sáng sao?"
Cô đi vội vàng, lắc đầu.

"Chị Hà đang đợi con, lát con ăn ngoài.

Con đi nha mẹ."
Chu Thanh Vũ thở dài, " Con bé này, lại bỏ ăn.

Riết rồi, người hao đi."
Nhìn bóng dáng con dâu ngồi khuất vào xe, mắt bà ươn ướt.

"Tội cho con quá."
Trong gia đình, đúng chẳng còn ai có thể giúp nó.

Lão Duệ và Lão Thành đều đã về hưu, bà và Mạc Dao lại không thể giúp.
Tử Thanh và Lạc Thần lại không hiểu gì về kinh doanh.

Hơn nữa lại sắp kết hôn.

Không thể giúp.

Mạc Kiên và Tử Yến sang Úc du học chưa về.

Còn Thượng Khanh và An Mạt, lại bận việc ở cô nhi viện An Phước.

Còn phải chăm sóc con gái hai tuổi.
Đúng là, tội cho con dâu bà mà.

Giá mà con trai bà còn sống thì tốt biết mấy.

Hiện tại, Mạc Hân mà gục ngã, bà không dám nghĩ công ty của hai nhà sẽ đi đến đâu.
Nhà hàng Đông Du.
Trong chiếc bàn cuối cùng trong nhà hàng.

Mạc Hân và Triển Hà đến trước.

Hai người cùng kêu hai phần sanwich kẹp cá hồi.
"Thiếu Phu nhân, Tôi có chuyện muốn nói." Triển Hà nhìn Mạc Hân do dự.
"Chuyện gì?" Mạc Hân vừa nói, vừa đưa miếng sanwich lên miệng từ tốn cắn một miếng.
Triển Hà im lặng giây lát, " Chuyện là, về Phong-Hà, tôi có biết một chút."
"Ồ, còn có loại chuyện này, chị nói tôi nghe xem." Mạc Hân đáp.


Vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Triển Hà cũng ăn, chậm rãi nói.

" Thiếu phu nhân, Công Ty Phong-Hà là của Tiết gia, và Thiếu gia của Tiết gia là ông chủ của Phong-Hà.

Còn người lãnh đạo mới kia, tôi cũng không rõ lắm."
Mạc Hân nhướn mày, " Chị quen Tiết Phong kia sao?"
"Không tính là quen, chỉ là biết anh ta được cha tôi cứu.

Tôi không ưa hắn." Triển Hà đáp
Mạc Hân ngừng ăn, nhìn Triển Hà, " Là Bác Hoằng cứu anh ta sao? Mà sao chị lại ghét anh ta, anh ta có thù với chị hả?"
Triển Hà gật đầu, " Mười mấy năm trước, Anh ta bị thương nghiêm trọng, là cha tôi cứu anh ta, không ngờ chỉ sau vài năm, anh ta đã làm lão đại của cả một thế lực Hắc Bang."
Mạc Hân còn chưa hỏi thêm gì thì ánh mắt cô chợt dừng lại trên hai thân ảnh đang đi tới.
Từ bên ngoài cửa lớn, hai người đàn ông trẻ tuổi trong hai bộ âu phục, một trắng một đen.

Tôn quý lịch thiệp đi vào.

Thư hút biết bao ánh nhìn của thức khách trong nhà hàng.
Không ai khác, hai người đàn ông kia chính là Lục Minh Tử Thiên và Tiết Phong.
Tử Thiên vừa bước vào nhà hàng, ánh mắt anh liền quan sát hết khu nhà hàng một lượt rồi dừng lại trên Mạc Hân.

Thật lâu, anh mới trở lại nơi này, thật lâu, bốn năm rồi, cuối cùng anh cũng thấy em, "Hân, vợ yêu của anh."
Tử Thiên xúc động xém chút nữa thì chạy ào đến để ôm cô vào lòng.

May mà Tiết Phong kịp kéo cậu lại, " Tử Thiên cậu quên cậu đang là Mạc Phi Ngôn, anh họ của tôi sao?"
Tử Thiên mới ngớ ra, "mẹ kiếp, chút nữa là đi tong rồi."
Hai người cùng đến trước mặt Mạc Hân và Triển Hà, ngồi xuống.
Tiết Phong ngồi xuống, vẻ mặt đầy ái ngại.

"Lục Phu Nhân, Thư kí Triển, chúng tôi đến muộn.

Giới thiệu với hai người, đây là Mạc Phi Ngôn, anh họ của tôi.


Cũng là ông chủ mới của Phong-Hà." Sau đó anh ra hiệu với Tử Thiên.
( Mọi người ơi, từ khúc này, Lục Minh Tử Thiên sẽ có thân phận giả là Mạc Phi Ngôn nha, sau này tùy đoạn, Au sẽ đánh tên Tử Thiên.)
Tử Thiên cười thân thiện, "Xin chào Phu nhân, tôi là Mạc Phi Ngôn, lần đầu gặp."
Mạc Hân quan sát Mạc Phi Ngôn từ đầu đến chân.

Tự dưng, trong lòng trào lên một cảm xúc thân quen khó tả.

Trái tim cô nhộn nhạo.

"Người đàn ông này, dáng dấp sao lại giống anh đến như vậy, chỉ có cái khuôn mặt kia là không giống, nếu không thấy mặt, nhìn từ đằng sau, cô sẽ không ngại mà nói, anh ta chính là người chồng đã khuất của cô Lục Minh Tử Thiên."
"Mạc Tổng, Lần đầu gặp.

Tôi là Hách Liên Mạc Hân.

CEO của Thiên-Hân." Mạc Hân thoát khỏi suy nghĩ, thân thiện đáp lại.
"Chúng ta gọi món trước, rồi bàn chuyện hợp tác nhé?" Tiết Phong đề nghị.
"Được!" Triển Hà hào sảng nói.

Cô rõ ràng không thích Tiết Phong cho lắm, nhưng đây là công việc, cô không thể vì tư mà làm ảnh hưởng đến chuyện công.
Nhân viên nhà hàng đi tới, đưa tờ thực đơn." Hai vị dùng gì?"
Mạc Phi Ngôn không mặn không nhạt, chả một chút do dự, "Cho tôi một phần cháo thập cẩm."
Mạc Hân vừa nghe ba từ cháo thập cẩm trong miệng Mạc Phi Ngôn nói ra, chiếc nĩa trong tay cô bất giác rơi xuống đất.
"Keng!"
Cả người rùng mình lên một cái, cô cúi xuống nhặt nĩa lên, tránh cho cả ba người nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt cô.
"Thiếu Phu nhân, cô có sao không?" Triển Hà lo lắng hỏi.
Mạc Hân cố giữ bình tĩnh, cầm cốc nước cam, nhấp một ngụm, "không, không sao?"
Cô còn chưa hoàn hồn, thì Mạc Phi Ngôn lại phán thêm một câu xanh rờn.." Lục Phu nhân, tôi giống người quen của cô sao?"
Mạc Hân cũng vì câu hỏi này, mà ho lên sặc sụa.

"Khụ..khụ.., xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát."
Cô đứng dậy rời đi.

Bóng lưng gầy gộc khẽ run run, không ai dễ thấy, nhưng rõ ràng Tử Thiên đã thấy.

Anh siết chặt nắm tay.

Tim đau như cắt.
Còn lại ba người, nhân viên vẫn chờ Tiết Phong gọi món.
Tiết Phong cười nhạt, " Ờ,,, cho tôi một phần cơm chân gà nướng."
Nhân viên gật đầu, rời đi.
Triển Hà nhìn hai người đàn ông trước mặt, cô có chút quen thuộc với cái người tên Mạc Phi Ngôn này.
Nhìn đến Tiết Phong, cô trào phúng, " Lâu vậy rồi, Phong lão đại vẫn thích ăn cơm chân gà nướng, không sợ ăn gà run chân, run tay nha?"
Ớ..Tiết Phong tự nhiên bị cà khịa, anh hơi bất ngờ.

"Ha vậy chị đại Triển Hà à, cô vẫn có thói quen cà khịa trai đẹp nhỉ?"
Anh...Triển Hà nheo mắt nguy hiểm nhìn Tiết Phong.

"Đúng ha, Phong lão đại là trai đẹp, trai đẹp nhất trong làng trai xấu."
"Cô....Tiết Phong cứng họng.

Tức muốn nổ mắt.

Người phụ nữ này, luôn luôn như vậy, lạnh lùng, kiêu ngạo.

Đặc biệt luôn đấu khẩu với anh mỗi khi chạm trán.
Tử Thiên nghe câu này của Triển Hà, anh bụm miệng phụt cười.

Tiết Phong này, cuối cùng cũng có đối thủ ngang tài ngang sức rồi.
Đợi mãi, vẫn chưa thấy Mạc Hân quay lại, Tử Thiên liền sốt ruột.

"Thư kí Triển, Phu nhân nhà cô sẽ không sao chứ?"
"Không sao? Cô ấy không yếu đến vậy.

Mấy hôm nay, cảm nhẹ nên mới thế? Triển Hà giải thích.
Tử Thiên đành cắn răng, muốn chạy vào trong đó, mà nói với cô rằng anh là chồng cô.

Nhưng anh đành nén lại, không hỏi nữa.
Ban nãy, anh cố tình gọi món cháo mà mình thích nhất, hỏi cô rằng anh có giống người cô quen không? Là muốn xem cô phản ứng thế nào? Thật không ngờ, cô vậy mà lại vẫn nhớ anh.

Chỉ nhìn phản ứng của cô, anh liền biết.
Trong nhà vệ sinh.
Mạc Hân cúi mặt xuống, liên rục rưới nước lên mặt, ngước mắt lên nhìn mình trong gương, khóe mắt liền ướt.
Nước mắt xen lẫn nước trên mặt chảy xuống.

hức hức, cô đang khóc.
"Thiên, Anh Thiên, có phải anh còn sống không? Mạc Phi Ngôn kia có phải là anh không? "
Cô cười đau khổ, lẩm bẩm, "Thiên à, tại sao lại có người giống anh đến vậy, Mạc Phi Ngôn kia, anh ta sao lại thích cháo thập cẩm giống anh, cử chỉ của anh ta sao lại giống anh đến vậy? Người đó là anh có phải không? Anh nói em biết đi." Huhuhu...
Mạc Hân ngồi sụp xuống thềm nhà vệ sinh khóc nức...
Bốn năm rồi...cô không khóc một lần nào kể từ sau tang lễ của anh.

Nhưng hiện tại bây giờ, ngay lúc này, bóng dáng anh lại ẩn hiện trước mắt cô....
Và..cô một lần nữa lại rơi nước mắt...