Chương 140: Sẽ không buông tay

Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Quỹ đạo thời gian lại xoay chuyển tuần hoàn. Trần Phong và Lộ Hà mỗi ngày đều trải qua rất nhiều hạnh phúc.

Trần Phong mỗi ngày đi làm rồi lại trở về nhà với Lộ Hà. Tuy là vậy nhưng chuyện gì tới cũng phải tới.

Buổi tối sau khi tan ca, Trần Phong đang lái xe về nhà, thì nhận một cuộc gọi. Là mẹ anh gọi tới.

Bà trong cuộc gọi lên tiếng cảnh cáo anh, bảo anh mau về nhà, buổi tối hôm nay, bữa cơm gia đình có việc quan trọng. Nói anh nhất định phải có mặt.

Trần Phong dừng xe, nhắn một tin gửi đi cho Lộ Hà, bảo cô ngủ trước, anh sẽ về muộn. Sau khi nhận lại hồi đáp của cô. Anh mới yên tâm thở phào, một đường lái xe về nhà tổ Trần gia. Trong lòng lạnh xuống, "xem ra lần này, không qua bão táp, thì không được rồi."

.....

Nhà Tổ Trần gia.

Trong nhà yên tĩnh. Luôn là như vậy, bàn cơm của Trần gia, luôn luôn trầm mặc.

Ông nội Trần luôn luôn thích loại trầm mặc trên bàn ăn như thế này. Làm cho nhưng tiểu bối khác ở Trần gia, phải dựa theo tâm lý của ông mà làm việc. Mấy thiên kim hoạt bát của Trần gia cũng không ngoại lệ, cũng bởi vì dạy dỗ nghiêm khắc của cha mẹ ở sau lưng mà tuân thủ lễ nghi, một câu bẻ đôi cũng không dám nói.

Ở Trần gia, mọi người gần như đều không thích loại ngột ngạt này, ngược lại là Trần Phong, càng trầm mặc im lặng yên tĩnh, anh lại càng thích.

Không nói chuyện đúng không? Không nói chuyện vậy thì quá tốt.

Không quấy rầy tình cảm của anh và Lộ Hà, không dùng ba cái đạo lý vớ vẩn cổ hủ mà áp đặt lên anh và Lộ Hà người yêu của anh. Anh vô cùng cám ơn.

Trần Phong không mong mỏi điều gì nữa, dù anh biết mọi chuyện cho đến nước này, thực tế không hề đơn giản như vậy.

Ánh mắt của ông nội Trần vẫn không đặt trên bất kỳ người nào của Trần gia, ông vẫn một mực chuyên chú ăn cơm. Đợi đến lúc ông nuốt ngụm canh cuối cùng trong bát, mới thở dài, cầm bát đặt sang một bên. Sau đó chỉ vào vết nứt nhỏ trên miệng bát, nói, "cái bát này, sứt mẻ, nên ném đi được rồi."

Quản gia bên cạnh không biết ý là gì, một người đàn ông ngồi bên cạnh ông nội Trần lên tiếng giải thích, " cái bát là để đựng thức ăn, trên bát đã xuất hiện vết nứt, biểu hiện cho tài vận khả năng sẽ dần trôi mất, quản gia, ông cũng quá không tỉ mỉ, chỉ khiến lão chủ tịch thêm ngột ngạt."

Bác quản gia lúc này mới lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán, cười nịnh nọt lấy bát xuống, ngoài miệng còn không ngừng nói xin lỗi.

Đợi sau khi vấn đề đệm nhỏ này qua đi, ông nội Trần uống một ngụm trà xanh theo thói quen xong, ông mới ngước mắt nhìn Trần Phong cười nói: " Tiểu Phong à, mấy năm nay, những gì con làm, ông nội đều nhìn ở trong mắt. Trần thị có thể khuếch chương bản đồ tập đoàn đến tình hình hiện tại, không thể không nói, ngay cả bản thân ta năm đó cũng chưa hẳn đã làm được."

" Cảm ơn ông nội đã khen con." Trần Phong đứng dậy, nâng chén với ông nội anh.

Ông nội Trần cười đến rất hiền hòa, hoàn toàn không nhìn ra được thời đó ông chính là một lão già gian thương trong giới kinh doanh, ông ôn tồn nói, " Tiểu Phong, ông nội đã khảo sát nhiều năm như vậy, năng lực của con khiến ông nội không thể soi ra được một chút khiếm khuyết nào, vậy cho nên...." Ông nội vẫn hiền từ cười, nói tiếp, "cho nên...nhìn vào cổ phần, thì số cổ phần trong tay ta, đều cho con."

Lời này vừa nói ra, trên bàn ăn nhất thời một trận không khí không đúng tràn ra.

Phải biết rằng, Trần Phong hiện tại là người đứng đầu tập đoàn Trần Thị, nhưng số cổ phần của anh, thật sự vẫn chưa đạt được mức tối ưu để mang lại áp chế, có thể ngang hàng với mấy người con trai khác.

Đây cũng chính là thử thách mà ông nội Trần đề ra để khảo sát mấy cháu trai trong họ.

Nếu như hiện tại, ông cụ hôm nay nói rằng sẽ cho Trần Phong số cổ phần kia, vậy thì, Trần Phong nghiễm nhiên sẽ là kẻ mạnh nhất trong gia tộc, hô mưa, gọi gió.

Sau này, Trần gia sẽ do Trần Phong định đoạt.

Ông nội Trần nhìn biểu cảm của mọi người trong nhà, trong lòng liền hiểu rất rõ, ông thong thả mở miệng nói, "nhưng mà, bất quá...ta có một điều kiện."

Lưu Huệ Tử, mẹ của Trần Phong một bên lộ ra ánh mắt đầy mong đợi.

" Tiểu Phong, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, ông nghĩ, con cũng nên tìm người để lập thân đi được rồi." Ông cụ cười nói.

Trong lòng Trần Phong liền hiểu, đây là chân chính bão táp tới, trên mặt cũng không có chút biểu hiện, chỉ bình tĩnh nói, "đúng là con nên suy nghĩ một chút về chuyện đó rồi,....nhưng mà ông nội, con nghĩ Mặc Vân kia, chắc hẳn không phải lựa chịn mà con muốn."

" Dĩ nhiên không thể là Mặc Vân rồi." Ông nội Trần khoát khoát tay, bĩu môi nói, "ông nội làm trên thương trường bao năm, ai cũng nhìn thấu, cô Mặc Vân kia tâm tư nhiều như vậy, ông nội đương nhiên không thích cô ta nên vợ với con. Ba mẹ con cứ khuyến khích ta khuyên con để con cưới Mặc Vân kia trước mặt ta, ta liền trực tiếp cản lại cho con. Ánh mắt nhìn người của ba mẹ con, ta thật muốn dùng gậy đập cho hai đứa nó một trận."

Trần Phong thở phào, nhưng Lưu Huệ Tử bên cạnh lại thất vọng cực độ, nhưng ngại vì bố chồng ở đây, bà ta không cách nào phát tác, nghẹn tới mặt cũng xanh.

Trần Phong trực tiếp hỏi rõ, "ông nội, vậy ý của người là thế nào?"

Ông nội Trần trầm ngâm một lát, liền nói, "ta không cần nhiều, thứ nhất, phải là người con thích, thứ hai tuyệt đối phải có gia thế."

Mọi người nghe xong lời kia, một khoảng im lặng bao trùm căn phòng ăn. Dì út nhà họ Trần một bên lúc này mở miệng, " Cha, người xem, Trần Phong nó thời gian gần đây, con nghe người ta nói...nó bao dưỡng một cô gái thân phận thấp kém, bán lẩu cay ở phố lẩu."


" Cô ấy làm quản lý quán lẩu đó, thì đã làm sao? Dì út cũng chưa nuôi người ta ngày nào?" Trần Phong hất đầu qua, lạnh lùng nói.

Dì út có chút ngượng ngùng, " ài, biết thế, nhưng mà, làm quản lý cái quán lẩu bằng cái lỗ mũi ấy, bao giờ mới giàu nổi. Mà cháu đó, bao dưỡng minh tinh, ngôi sao không nói, lại đi bao cô gái bán lẩu...này cũng quá..."

" Lẩu cay cô ấy bán là có một không hai, không phải ai cũng làm được." Trần Phong bình tĩnh, khóe môi nở một nụ cười, " có dịp, cháu dẫn mọi người đi ăn thử tài nghệ của cô ấy."

Không chút ghét bỏ, không có giễu cợt, Trần Phong cứ thẳng thắn như vậy mà nói về Lộ Hà.

Bảo bối nhà anh, đương nhiên cái gì cũng phải tốt. Lần này lại khiến dì út một phen cứng mồm, nghỉ nói.

Ông nội Trần cũng thở dài, "Trần Phong, con phải biết, Trần gia chúng ta từ xưa đến nay, hôn nhân môn đăng hộ đối vẫn là quan trọng nhất, cô bé kia, thực không được."

"Ông nội à." Trần Phong cười rồi nói, "có những chuyện không cưỡng cầu thì tốt, nếu mọi người đều không chấp nhận, có thành kiến, cố chấp không thay đổi, đây chính là đi tụt lại thời đại."

Ông nội Trần có chút sửng sốt, thở dài nặng nề nói, " Tiểu Phong, ông nội cũng không thích ép con, nhưng là chuyện này, vẫn do ta làm chủ. Ở đây có hai phần văn kiện, hoặc là con ký bên trái, như vậy cổ phần của ta, đều là của con, đồng dạng, con cũng phải cưới một cô cháu dâu mà ta chọn cho con."

Luật sư của ông nội Trần nhanh chóng đẩy hai phần văn kiện tới trước mặt Trần Phong.

Sau đó, ông nội Trần lại nói tiếp, "Hoặc là, con ký văn bản bên phải, cũng có nghĩa là con đã tự động từ bỏ tất cả cổ phần của Trần thị mà con đang nắm giữ hiện tại, những cổ phần này sẽ chuyển sang cho Trần Kiệt."

Trần Kiệt ở một bên, mặc dù không nói chuyện, nhưng kích động và hưng phấn trong mắt lại lộ ra vô cùng rõ. Mọi người nhất thời đều có thể nhìn ra được.

Ông nội Trần nhìn Trần Phong, sau đó nhàn nhạt nói, "Ông nội tin, con nhất định sẽ đưa ra một lựa chọn tốt nhất."

Trần Phong dưới con mắt mong đợi của Lưu Huệ Tử mẹ anh, ông nội, và những ánh mắt mang đầy phức tạp của mọi người, anh yên tĩnh đứng dậy, nhìn trân trân vào hai phần văn kiện trên bàn.

Bên trái là tài phú, địa vị cả đời.

Bên phải, chính là Lộ Hà bán lẩu cay, đơn bạc.

Lưu Huệ Tử lộ ra một nụ cười, bà hiểu con mình, và có lòng tin với anh.

Trần Phong trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi từ trên bàn cầm lên phần văn kiện bên trái đặt trước mặt.

Lưu Huệ Tử cuối cùng cũng thở phào, vui vẻ ra mặt, "Ài, Tiểu Phong con cũng thật là, làm từ sớm không phải đã xong rồi sao? Nào nào nào, mẹ cho người lấy chén rượu cho con."

Nhưng là lời của bà còn chưa nói hết, Trần Phong đã đẩy phần văn kiện kia đến trước mặt Trần Kiệt.

Trần Kiệt vậy mà mông lung.

Trần Phong cười nói, " Trần Kiệt, anh không phải vẫn luôn đỏ mắt vị trí của tôi sao? Không phải lén lút nóng lòng muốn thử sao? Bây giờ không uổng cho anh rồi, có phải vui lắm không?"

Trước khi rời khỏi, anh còn phải bôi đen Trần Kiệt cái đã, Trần Phong cảm giác tâm mình thực sự đen thấu hết.

Bất quá, ngàn kim cương cũng khó mua được cam lòng của anh.

Mắt Lưu Huệ Tử nhất thời trợn tròn, "Tiểu Phong, con đang làm gì?"

Trần Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, cả ngườ vô cùng thả lỏng, " ông nội, lựa chọn này thật ra, không khó làm, ông để con chọn Trần thị hay Lộ Hà, con hiện tại liền có đáp án cho ông."

" Tiểu Phong, con tốt nhất cẩn thận cân nhắc cho sau đó..." Ông nội nghiêm giọng nói.

"Con đương nhiên chọn Lộ Hà." Trần Phong trực tiếp quăng ra 6 chữ ngắn gọn.

Trên bàn ăn lập tức yên lặng.

Trần Phong nhìn hết một lượt các loại biểu tình của mọi người trong phòng ăn, anh cười một caia, từ trên ghế dựa cầm lấy áo khoác của mình mặc vào, " Không còn chuyện gì nữa, xin phép ông nội, con đi trước, hôm khác con lại đến thăm ông. Chuyện của Trần thị, con sẽ chọn thời điểm nhanh chóng bàn giao lại cho Trần Kiệt. Ông không cần lo."

" Nếu vậy, con sẽ mất tất cả." Ông nội Trần híp mắt.

" Con biết, con vẫn sẽ không thay đổi quyết định."

Lời vừa dứt, Trần Phong quay đầu rời khỏi nhà tổ Trần gia, anh chẳng bận tâm đến, cha của anh đã giận dữ mà khua chén bát bể nát tất cả.

Bên ngoài, trời dần tối đen, sao cũng nhiều, lấp lánh như kim cương, tập trung bài trí trên nền vải nhung đen, phá lệ rực rỡ.

Trần Phong nhìn bầu trời đêm, cười một cái.

Anh không phải thằng ngốc, để rồi rời khỏi Trần gia, anh sẽ sống không nổi, ngược lại, những năm gần đây, anh đã sớm chuẩn bị, anh trưởng thành một cách dày dặn, đầy đủ.

Anh có tiền tiết kiệm cho bản thân, có nhân mạch, có tài nguyên, có kinh nghiệm, có năng lực, thoát khỏi Trần gia thì đã sao?

Dù mất đi Lục gia, nhưng anh lại có một gia đình nhỏ chân chính.

Ở trong ngôi nhà mà bản thân nhận định, tay trong tay với Lộ Hà, dựa vào năng lực bản thân mà cố gắng, từng chút trở lại đỉnh huy hoàng nhất, cảm giác này dường như....cũng không tệ?

Dù là bất cứ chuyện gì, cũng không bao giờ buông tay Lộ Hà của anh được.