Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện
Đăng vào: 12 tháng trước
Sau hai ngày nghỉ ngơi trong trấn, đoàn người lại tiếp tục xuất phát.
Từ đây còn cách núi Tiêu Thạch gần một nửa lộ trình, Vân Vụ Ải tính thời gian, người bắt yêu xuất phát từ hai thành chắc hẳn cũng sắp đến núi Tiêu Thạch rồi.
Vì vậy đoàn người đã quyết định tăng tốc, tranh thủ tới sớm tập hợp với những người khác.
Trên đường đi, phần lớn thời gian ban đêm họ đều ở lại trong rừng cây. Nếu may mắn thì sẽ gặp được thôn xóm hoặc gặp được người sống trên núi.
Ngay cả trong hoàn cảnh gian khổ như vậy Đồ Tô Ngang vẫn không quên làm chuyện vận động của mình.
Vì vậy cứ đến khi trời tối là Vân Vụ Ải thường xuyên vừa mở mắt đã thấy người mình đang vắt vẻo giữa lưng chừng một cái cây nào đó… Có đôi khi lại là trong bụi cỏ, lúc thì ở trong sơn động.
Trên phương diện này Đồ Tô Ngang quả thực vô cùng tích cực tìm kiếm ra hoàn cảnh mới, mỗi lần đều hướng đến mục tiêu cao hơn.
Cao hơn, nhanh hơn, mạnh hơn.
Vân Vụ Ải vận động trong bị động: “...”
Trong sơn động và bụi cỏ vẫn còn được, một nơi thì tương đối bí mật, một nơi thì chỉ cần trải một lớp y phục trên mặt đất sẽ không bị cấn phía sau lưng, mùa thu cũng không có muỗi.
Nhưng nơi mà nàng không thể chịu đựng được nhất là trên cây.
Lúc nào cũng sợ mình sẽ té xuống, lại sợ cành cây bị gãy. Dù sao Đồ Tô Ngang vẫn luôn thích đè nàng lên cành cây, y phục dễ bị mài mòn, rất lãng phí nguyên liệu.
Vì vậy nàng dứt khoát nhét y phục cũ xuống dưới lưng, chuyên dùng cho những lúc trèo lên cây vận động.
Nghĩ đến giấc mơ ngày đó, Vân Vụ Ải quả thật cảm thấy hơi lo lắng. Nếu trên đường đi nàng mang thai thì đoạn đường còn lại sẽ phiền phức hơn.
Vì vậy, ngay khi đến nơi có người ở nàng liền nghĩ hết kế sách để Đồ Tô Ngang ăn rau cần. Tuy tác dụng tránh thai của rau cần không đạt được một trăm phần trăm tác dụng, nhưng nàng nhớ là nó có thể làm giảm bớt số lượng tϊиɧ ŧяùиɠ.
Nếu thực sự trúng thầu thì cũng không còn cách nào khác, chuyện đến đâu sẽ có cách giải quyết đến đó.
Dùng trạng thái tinh thần của người đã mấy chục tuổi như nàng để nói thì nàng đã chuẩn bị tâm lý để sinh con từ lâu rồi. Nghiêm túc mà nói thì Lâm Thanh, Lâm Bạch và Đồ Tô Ngang không phải đều do nàng nuôi lớn sao...
Nếu nàng có thai thì sẽ kết thúc việc lịch luyện trước thời hạn, về thành Đồ Tô dưỡng thai. Tính thời gian thì thế nào lúc đó cũng là sau khi vây quét xong Độ Tân.
Nhưng rồi kỳ kinh nguyệt đã tới đúng hẹn, Vân Vụ Ải thở phào nhẹ nhõm.
Trước kia vào những ngày đặc biệt của Vân Vụ Ải, Đồ Tô Ngang chỉ biết mấy ngày này nàng sẽ rất khó chịu. Vốn dĩ Vân Vụ Ải đã không hay nói nhưng vừa đến kỳ kinh nguyệt nàng lại càng không thích nói chuyện hơn. Lúc đó nàng chỉ ôm Giảo Giảo như túi chườm nóng, ban đêm thường xuyên ngồi gần đống củi, ngồi một mạch đến tận giờ đi ngủ.
Người chơi Đồ Tô Ngang quang minh chính đại nghiện chơi “game” lần đầu tiên giao chiến với kỳ kinh nguyệt. Mỗi ngày hắn đều xoắn xít bên người Vân Vụ Ải, lúc thì đưa cho nàng một nắm trái cây, lúc lại ôm nàng xoa bụng. Mỗi tối trước khi đi ngủ hắn đều hỏi: “Ngày mai đã hết chưa?”
Vân Vụ Ải bất đắc dĩ: “Giờ mới qua hai ngày, còn chưa hết được đâu.”
Đồ Tô Ngang trông mong chờ đợi, cuối cùng cũng chờ đến ngày tiễn đưa kỳ kinh nguyệt chậm chạp không chịu đi kia. Nụ cười trên mặt hắn như vừa đánh thắng trận, ôm Vân Vụ Ải xoay vòng tại chỗ.
Những người còn lại: “...” Đã xảy ra chuyện gì mà bọn họ không biết sao?
Lại đi thêm gần một tháng nữa. Ngày nọ, khi vừa qua buổi trưa, cuối cùng đoàn người cũng đã đi đến chỗ có dấu vết người ở. Nhìn từ đằng xa thì có vẻ như đó là một thôn làng. Đã đi liên tục gần mười ngày nên đoàn người bàn bạc và quyết định ở lại trong thôn một đêm.
Họ đi đến gần thôn nọ. Hai bên đường là cảnh tượng hoa màu sinh trưởng khỏe mạnh. Một nam nhân đang đi ra từ cửa thôn, trên vai vác cái cuốc.
Người này mặc y phục bằng vải bố, đầu đội khăn vuông, nhìn mặt mũi thì ước chừng trên dưới ba mươi tuổi. Bởi vì quanh năm làm việc tay chân trên đồng ruộng nên bên khóe mắt đã có vết chân chim mờ, gò má và sống mũi lốm đốm những vết ban do phơi nắng.
Dường như đang gặp được chuyện tốt nên khóe miệng hắn ta nhếch lên rất rộng, dù đang đi trên đường một mình cũng nở một nụ cười thật to.
Thi Miên sờ mũi, nói với âm lượng chỉ có mấy người họ nghe được: “Nhìn mắt hắn xem.”
Tuy trên mặt nam nhân kia đang nở nụ cười vui sướиɠ nhưng ánh mắt lại đờ đẫn, đồng tử giãn ra, không có tiêu cự.
Kết hợp với khuôn mặt tươi cười ngoác miệng có phần hơi khoa trương của hắn ta thì nhìn thế nào cũng thấy kỳ dị, trông như một người chết cố tách khuôn mặt đã cứng nhắc của hắn ta ra thành dáng vẻ đang cười.
Nhìn như vậy thì hành động của nam nhân kia cũng có vẻ không được hài hoà. Hắn giống như một con rối, mỗi động tác bước đi, lắc tay dường như đều đã được tính sẵn độ cao, không hề có chút thay đổi nào.
Phùng Song Bạch bước lên trước chào hỏi, dáng vẻ tươi cười chân thành: “Chúng ta vừa đi ngang qua đây, muốn xin tá túc trong thôn một đêm, không biết trong thôn có tiện không?”
Nam nhân dừng bước, hắn nhích dần cái cổ qua, đầu quay sang hướng của Phùng Song Bách, trong mắt là trạng thái vô thần, mờ mịt.
Chứng kiến biểu cảm này của hắn từ khoảng cách gần, tóc gáy sau lưng Phùng Song Bách đều dựng hết lên. Hắn cảm thấy dường như người đang nhìn mình không phải kẻ trước mặt mà là một thứ gì đó đang thông qua đồng tử của nam nhân này để nhìn trộm nhất cử nhất động của hắn.
Nam nhân kia chậm chạp gật đầu, duy trì một nụ cười cứng nhắc, trong cổ họng phát ra âm thanh đã bị biến đổi: “Được chứ, mời vào trong thôn.” Vì môi hắn vẫn duy trì nụ cười trước đó nên giọng nói bị kéo dài, nghe vào tai cảm thấy hết sức quái dị.
Thi Miên đứng sau nam nhân đó nói: “Xin hỏi nhà trưởng thôn ở đâu?”
Người kia nghe thấy câu hỏi này đầu lại từ từ chuyển động. Khi góc quay của đầu đã gần đạt đến một góc 180 độ thì dường như lúc này hắn ta mới chú ý tới chuyển động của đầu mình không giống con người, cơ thể liền lùi về sau theo bản năng rồi quay người lại.
Nam nhân kia vẫn duy trì nụ cười bất biến trên mặt, nói: “Cái cuốc nặng quá.”
Dường như hắn ta đang muốn giải thích lý do cho việc tứ chi của mình không được hài hòa, là do cái cuốc quá nặng nên quên mất phải quay người rồi.
Đám người đã chứng kiến toàn bộ quá trình: “...” Coi chúng ta là đồ ngốc à?
Người kia trả lời câu hỏi của Thi Miên: “Ta dẫn các ngươi đến nhà trưởng thôn.”
Phùng Song Bạch và Vân Vụ Ải trao đổi ánh mắt, Vân Vụ Ải bước tới nói với người kia: “Ngại quá, ta vừa nhớ ra trước khi trời tối chúng ta còn phải đi đến một chỗ khác, vậy thì không làm phiền ngươi nữa.”
Trên đường đi vào trong thôn Vân Vụ Ải đã nhận thấy trên những ruộng nương hai bên đường không hề có thôn dân đang làm nông. Giữa ban ngày ban mặt, lại vào thời kỳ đầu thu thì tình hình như thế này là hoàn toàn không bình thường.
Kết hợp với nam nhân kỳ dị này thì không cần nói cũng hiểu.
Thôn này nhất định có chuyện kỳ lạ.
Đặc biệt là Thu Yêu Giản đeo bên hông lại đang khẽ lắc lư. Chuyện Hồng Hoa và Hoa Tử cùng lắc Thu Yêu Giản một lúc là lần đầu tiên xảy ra.
Khi đối phó với Hồng Hoa, Vân Vụ Ải chọn phương thức gặp chiêu phá chiêu vì thực lực của hắn không quá mạnh. Nhưng đối thủ đổi thành Thôn Trùng thì nàng cũng không dám khinh suất.
Thôn Trùng là một yêu quái ác độc tàn nhẫn, chắc hẳn lão ta đã bày thiên la địa võng trong thôn này từ lâu. Nàng không phải là loại thanh niên nóng nảy bốc đồng, sẽ không biết trời cao đất dày mà cắm đầu đến trước cửa địa ngục.
Nàng sẽ lựa chọn duy trì khoảng cách thích hợp với loại đối thủ hung tàn thế này, tránh xa khu vực thuận lợi của lão ta.
Nam nhân kia, không, phải nói là Thôn Trùng đang theo dõi nhất cử nhất động của họ thông qua con mắt của nam nhân kia nghe thấy câu trả lời của Vân Vụ Ải liền sững sờ. Lão ta đã cố ý chọn thôn này, chỗ này trước không có thôn khác sau không có nhà trọ, chắc chắn đám người bọn họ sẽ phải lựa chọn qua đêm ở đây.
Lão ta lập tức nhận ra tiểu cô nương này chỉ đang lấy cớ, chắc hẳn bọn họ đã sinh lòng cảnh giác.
Nếu vậy thì cũng không cần phải diễn kịch nữa.
Đột nhiên, người kia chợt quăng cái cuốc trên vai đi, mấy người đứng xung quanh lão ta lập tức lùi về sau hai bước, quanh thân hình thành một vòng kết giới bảo vệ.
Biểu cảm trên mặt nam nhân kia không có gì thay đổi, trong cổ họng lại phát ra một tiếng cười “khằng khặc”: “Không ngờ lại bị các ngươi phát hiện sớm như vậy.”
Đồ Tô Ngang rút ra bảo đao từ sau lưng, lật cổ tay, giơ đao lên ngang ngực: “Đầu ngươi sắp vặn muốn rớt xuống rồi, ai mà không nhìn ra chứ?”
Cùng lúc đó đám người Vân Vụ Ải cũng đặt hai tay trước ngực tạo sẵn tư thế kết thủ ấn.
Kẻ kia giơ tay phải lên, ngón tay cái duỗi thẳng, bốn ngón còn lại uốn cong, bên trong móng tay cái lộ ra dấu vết bị tụ máu màu xanh đen.
Móng tay cái đặt lên răng cửa, chậm rãi vuốt theo hướng từ trái sang phải, một lần, hai lần ba lần... Móng tay và hàm răng chạm vào nhau, phát ra âm thanh “ken két” chói tai.
Vân Vụ Ải từ nhỏ đã thích sạch sẽ rất khó chấp nhận được loại hành vi này, giọng điệu nàng bình thản: “Đừng dùng tay móc răng, dơ dáy quá.”
Ngón tay kẻ kia chợt dừng lại:... Làm tiếp cũng không được, bỏ xuống cũng không xong.
Lão ta nở nụ cười u ám, trước sự quan sát của cả đám người, lão ta nhét luôn ngón tay cái bị tụ máu kia vào trong miệng.
Đồ Tô Ngang: “Lão ta muốn mυ"ŧ ngón tay sao?”
Hồng Y bĩu môi: “Quá kinh tởm!”
Động tác của kẻ kia lại tiếp tục dừng lại:...
Một giây sau, lão ta có vẻ thẹn quá hóa giận dùng sức cắn thật mạnh, chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, ngón tay cái đã bị cắn đứt ở giữa.
Trong miệng kẻ kia còn ngậm nửa ngón tay, ánh mắt lão ta lóe ra tia sáng tàn ác: “Mấy kẻ mù kia, ta sẽ khiến cho các ngươi giúp cho địa vực kiên cố hơn đấy!”
Đồ Tô Ngang nhíu mày: “Ngươi cứ bỏ ngón tay ra trước đi, chẳng nghe rõ ngươi đang nói cái gì.”
Nam nhân kia:...! Lẽ nào lại như vậy, cảnh tượng đẫm máu như vậy mà họ lại không hề bị dọa sợ một chút nào.
“Hừ”, lão ta phun ngón tay trong miệng ra, sau đó cười ngông cuồng: “Tiếp theo ta sẽ cho các ngươi được mở mang kiến thức, xem thế nào là địa ngục chân chính!” Nhất định sẽ khiến các ngươi phải hối hận vì đã xem thường ta!
“Bách...” Thôn Trùng đang định niệm xong chiêu thức sẽ xuất chiêu thật ngầu, nhưng lão ta còn chưa kịp phun ra được một chữ thì đã nghe thấy Vân Vụ Ải hô lên: “Chạy mau, lão ta sắp thả sâu bọ ra rồi!”
Một giây sau, tất cả mọi người không hẹn mà cùng chạy như điên về hướng ngược lại!
Vân Vụ Ải có một chút hiểu biết về chiêu thức của Thôn Trùng, hơn nữa sau khi có thêm sự bổ sung của Hồng Hoa và Hoa Tử, dù chưa thể nói là đã biết mình biết người, nhưng bọn họ cũng đã hiểu về đối phương đến sáu mươi phần trăm.
Chiêu thức sở trường của Thôn Trùng chính là phóng sâu bọ, một đám sâu bọ chi chít dày đặc cùng xông tới, bò trên người đối phương gặm dần vào bên trong. Cho dù quanh thân có kết giới cũng sẽ không chống cự nổi đoàn quân sâu bọ đông đúc vĩnh viễn không ngừng gặm nhấm kia. Vì vậy phương pháp tốt nhất chính là tuyệt đối đừng cho sâu bọ có cơ hội đến gần người mình.
Đây là chiến thuật bọn họ đã nghĩ ra từ trước, nàng vừa hét to lên thì tất cả mọi người sẽ cùng bỏ chạy!
Đoàn người sải bước rất rộng, trong chớp mắt đã chạy ra một đoạn xa.
Chiêu sở trường “Bách Trùng Thực Cương” của Thôn Trùng vừa mới nói được một chữ thì tiết tấu đã bị đứt quãng.
Lão ta rời xa giang hồ lâu quá, bây giờ đánh nhau với người bắt yêu đều không tự báo chiêu thức của mình nữa sao?
Nhìn đám người bắt yêu đã chạy ra xa, Thôn Trùng giận không kìm nổi!
Lão ta liền nhét cả mười ngón tay vào miệng cùng lúc.
Hồng Y vừa quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy cảnh này: “Lão này đúng là quá kinh tởm.”
Thôn Trùng:!! Lão ta nhất định sẽ không bỏ qua cho đám người này! Lại dám làm nhục lão ta đến thế!
Răng ở hàm trên và hàm dưới cùng cắn xuống, mười ngón tay liền đứt lìa.
Kẻ kia rút hai bàn tay từ trong miệng ra, dùng lực lắc thật mạnh về phía trước, mười ngón tay đã sớm bị cắn đứt, những con sâu màu đen kết thành đàn bò ra từ bên trong.
Sâu đen dài như ngón út, nhưng dày hơn, toàn thân mọc đầy những đốm trắng, tốc độ bò ra nhanh vô cùng.
Cơ thể kẻ kia lập tức giống như quả bóng bị xì hơi, sau khi đám sâu bọ liên tục bò ra cơ thể cũng nhanh chóng khô quắt lại.
Đồ Tô Ngang ôm lấy Vân Vụ Ải: “Ta ôm nàng chạy!”
Vân Vụ Ải vịn vào vai hắn nhìn về phía sau, nàng trông thấy có mấy chục người lũ lượt chạy ra từ trong thôn. Tất cả đều vừa chạy vừa cắn ngón tay, ném đám sâu bọ màu đen về phía trước.
Đám sâu bọ như thủy triều, trùng trùng điệp điệp tấn công về phía họ.
Ánh mắt Vân Vụ Ải đảo qua đảo lại đám người của “thôn mυ"ŧ ngón tay”.
Cuối cùng, nàng nhìn thấy một người lùn đi ở phía sau đám người trong thôn. Người kia có một khuôn mặt trẻ con, ngồi trên vai một người khác, đang nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng!
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Vụ Ải: Nhân vật phản diện chết vì nói quá nhiều, không biết ngươi đã nghe qua câu này chưa?