Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện
Đăng vào: 12 tháng trước
Kể từ lần đầu tiên du ngoạn ở dưới đáy sông thì Chiêu Giang đều sẽ đưa nàng ra ngoài mỗi ngày một lần, các đàn cá lớn nhỏ bơi qua bên cạnh, khi nhìn thấy các loại như tôm cá thì Chiêu Giang sẽ bắt chúng cho nàng ăn.Trong suốt cả chặng đường vừa nhìn vừa ăn, Tôn Minh Châu khi quay về bên trong bức tường nước thì nàng đã no rồi, sau khi ăn uống no say thì nàng sẽ đi tập bơi.Ngày hôm nay, Tôn Minh Châu thức dậy, đến bên cạnh bức tường nước để rửa mặt, tóm lấy một nhúm bèo rong ở bên cạnh bức tường nước và cho vào miệng nhai, sau đó nhổ ra và súc miệng, hoàn toàn xem rằng như vậy là đã đánh răng.Chiêu Giang không có ở đây, nàng liền tranh thủ đi vệ sinh, sau đó ném đất ra bên ngoài bức tường nước.Tiếng bước chân nặng nề truyền đến, Tôn Minh Châu nhìn theo tiếng âm thanh, Chiêu Giang bước ra từ đằng sau lều đá.Tôn Minh Châu: “… Ngươi đã luôn ở phía sau lều đá sao?”Chiêu Giang nhìn thấy nàng đã tỉnh dậy, liền ba bước chân thành hai bước chạy về phía nàng, “ầm ầm ầm”, bàn chân lớn giẫm đến mặt đất khẽ rung chuyển: “Minh Châu”.
Sau đấy ôm Tôn Minh Châu vào trong lòng, hai chân của Tôn Minh Châu trực tiếp được nhấc lên khỏi mặt đất.“Ta hỏi ngươi, ngươi đã luôn ở phía sau lều đá sao?” Chẳng phải là đã nhìn thấy nàng đi vệ sinh rồi sao?Chiêu Giang: “Ta tới… trước đây… ta…” vốn từ vựng không đủ, không thể nói rõ ràng được, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm lấy nàng.“Trước đây ngươi?” Chỉ với vài đơn từ này, nàng không thể đoán ra hắn muốn nói cái gì.Chiêu Giang: “Không phải ta, cái cũ hơn cả ta, cái lều đá lớn.” Tôn Minh Châu đã từng dạy hắn, cái đống đá mà họ hiện giờ đang sống gọi là lều đá.Cái cũ hơn cả ta? … Lẽ nào là lớn tuổi hơn cả ta? … Lớn tuổi hơn hắn? … Long Vương lớn tuổi hơn hắn?Tôn Minh Châu suy đoán nói rằng: “Lều đá lớn của Long Vương lớn tuổi hơn ngươi?”Tôn Minh Châu đã từng nói với hắn cái từ “Long Vương” này, nói rằng đây chính là “nghề nghiệp” của hắn.Chiêu Giang gật đầu: “Lều đá lớn của Long Vương lớn tuổi hơn ta.”Lều đá lớn của Lão Long Vương đấy! Tôn Minh Châu ngay lập tức trở nên phấn chấn, còn ăn sáng gì nữa chứ, liền kéo lấy Chiêu Giang: “Ngươi đưa ta đi với.”Bộ quần áo hiện giờ nàng đang mặc có lẽ chính là của Lão Long Vương, nàng đã từng hỏi Chiêu Giang, nhưng Chiêu Giang không biết chiếc rương đó và quần áo ở bên trong từ đâu mà có.Tìm được lều đá của Lão Long Vương có nghĩa rằng có thể có nhiều áo quần hơn nữa! Nói không chừng sẽ có những đồ dùng sinh hoạt, Tôn Minh Châu mừng rỡ, nàng muốn thứ có thể đốt lửa! Nàng muốn ăn cá nướng và tôm nướng!“Chiêu Giang, ngươi nói đây là cái gì nào?” Tôn Minh Châu thẫn thờ chỉ về trước mắt.Chiêu Giang: “Lều đá.”Tôn Minh Châu: “…”Nàng còn có thể nói gì nữa chứ, chỉ có thể nói rằng nàng dạy chưa tới, khiến cho Chiêu Giang nghĩ rằng tất cả mọi vật kiến trúc đều gọi là “lều đá”.Trước mắt là toà kiến trúc cổ đại cổ kính, chính điện, điện phụ và cổng cung điện.
Những trụ cột màu đỏ, mái hiên cong lên, trên mái hiên có chạm khắc những vật tổ hình rồng to nhỏ sống động.
Những viên ngói lưu ly màu vàng trên mái hiên rạng rỡ lấp lánh, rường cột chạm trổ, nguy nga tráng lệ.Sự hiểu biết của Tôn Minh Châu với kiến trúc cổ đại chỉ có nhiêu đấy, cũng không thể nào diễn tả được hết sự khen ngợi của mình với toà kiến trúc ở trước mắt.Loạt kiến trúc này chiếm diện tích thực sự rất lớn.Nhìn từ cổng cung điện vào, ở giữa chính điện và hai bên điện phụ có một khoảng đất trống, là một khu vực có thể chứa đựng một con rồng cuộn tròn ở trong đó… mặc dù nàng chưa từng nhìn thấy chân thân của Tiểu Long Vương dài khoảng bao nhiêu…“Đây gọi là cung điện, không phải là lều đá, vì là nơi ở của Long Vương nên chúng ta đều gọi nó là Long Cung.” Tôn Minh Châu dạy Tiểu Long Vương.Ngay từ lúc đầu thì nàng đã thấy rất kỳ lạ rồi, một Long Vương bay lên trời cao làm sao có thể đến một chỗ ở đàng hoàng cũng không có chứ!Bên trong loạt kiến trúc sáng sủa rực rỡ với những hạt ngọc châu to nhỏ phát sáng nổi lềnh bềnh.“Chiêu Giang, Lão Long Vương có lính tôm tướng cua không?”Chiêu Giang nghiêng đầu: “Lính tôm tướng cua?”Tôn Minh Châu: “Chính là những yêu ma tinh quái nghe theo lệnh của Long Vương, ngươi không biết yêu ma tinh quái là gì à…” Tôn Minh Châu vắt óc suy nghĩ về tình tiết của cuốn sách gốc, Lão Long Vương bay lên trời, ngay cả khi dẫn theo đám thuộc hạ của ông ấy thăng thiên thì cũng phải để lại một ít cho người kế nhiệm tiếp theo, suy cho cùng thì cũng phải bàn giao công việc mà.Cũng có thể công việc của Long Vương đều là tự mình khám phá chăng? Không cần phải bàn giao lại?Không phải trong truyện thần thoại đều làm như thế sao, Long Vương phải cùng Lôi Công Điện Mẫu tạo mây gọi mưa, còn phải giáng trận mưa xuân ở những vùng đất khô hạn.
Lão Long Vương lại vứt gánh nặng rồi thăng thiên như vậy sao?Tôn Minh Châu vỗ vào chiếc đuôi đang quấn quanh eo nàng của Chiêu Giang: “Lúc trước, khi ngươi tỉnh dậy thì chỉ có mình ngươi thôi à?”Chiêu Giang: “Khi tỉnh dậy, Long Vương lớn tuổi hơn ta, ông ấy, đã bay ra ngoài rồi, ta, ở đây.”Tôn Minh Châu: “Ông ấy không nói gì với chàng sao?”Chiêu Giang: “… Không nhớ rõ.” Hắn chỉ nhớ khi hắn vừa mới mở mắt ra thì nhìn thấy vài con tôm có hình thù kỳ quái và Lão Long Vương có bộ râu dài đến thắt lưng đứng ở bên cạnh, hắn liền một hơi nuốt chửng hết những con tôm ở trước mắt.Khi Lão Long Vương thăng thiên chỉ để lại cho hắn vài con tôm và những giống cá khác, không một ngoại lệ, toàn bộ đều đứng thẳng.Vẻ mắt lúc đó của Lão Long Vương khẽ co giật: “Đừng ăn những con này nữa, ngươi chờ một ngày, không phải… một ngày trên trời cao là một năm dưới đất… ngươi chờ một năm…” Lão Long Vương với tư cách là lão tiền bối đã nói rất dông dài, trong tộc hàng ngàn vạn năm mới xuất hiện một Lệ Thanh Long, ông ấy cần phải chăm sóc lấy.Nhưng đáng tiếc thay, Chiêu Giang vừa mới tỉnh dậy, nghe được một nửa, quên đi một nửa… Lão Long Vương vừa mới bay lên cao thì hắn ở phía sau đã ăn sạch sẽ cả rồi… Những chuyện nhỏ nhặt này không cần phải nói với Minh Châu đâu.Thần tiên cũng chơi trò bỏ bê công việc như thế sao? Thế này cũng quá cẩu thả rồi… Nếu có người cầm tay hắn dạy dỗ tận tâm thì sau này cũng không đến nổi thê thảm như thế.Ít nhất thì bây giờ có nàng ở đây, nàng sẽ cố gắng hết mức để dẫn Chiêu Giang ra khỏi con đường lệch lạc.
Hoặc vẫn có thể làm chút việc tốt mà mình có thể làm? … Chà, đường dài đằng đẵng, đường thuỷ thì càng chậm hơn… nàng cứ thế mà miên man suy nghĩ.Như nguyên văn đã nói, cho dù Chiêu Giang có làm như thế nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi cục diện của cả quốc gia, triều đình hỗn loạn thì cuộc đời hắn vẫn sẽ hỗn loạn thôi.“Đi thôi, xem thử bên trong có những gì nào.”Kéo theo Chiêu Giang bước vào cổng cung điện trang nghiêm, trên cổng cung điện được chạm khắc trụ rồng khổng lồ, giống y như thật, lấp lánh ánh sáng men xanh.Chính điện ở phía trong cùng, hai bên là hai dãy điện phụ, Tôn Minh Châu bắt đầu đi dạo từ điện phụ ở bên trái, bên trong có rất nhiều căn phòng nhỏ, trong phòng thậm chí còn có chăn nệm, áo quần và cả một số đồ dùng sinh hoạt, như thể chủ nhân có việc vội đã đi ra ngoài nhưng không mang theo đồ đi vậy.Điện phụ bên phải hầu như giống với điện phụ bên trái, chỉ khác ở chỗ phía trong cùng có một nhà bếp lớn.Vào khoảnh khắc nhìn thấy bếp lò, đôi mắt của Tôn Minh Châu liền sáng rực lên.Bếp lò ơi! Có bếp lò đồng nghĩa là nơi này có sử dụng lửa, nàng cuối cùng có thể ăn thức ăn nấu chín rồi!Sau khi nhìn thấy nồi, chén, muôi, chậu và các gia vị, nụ cười trên khuôn mặt của Tôn Minh Châu sắp nở ra hoa rồi.Chiêu Giang đi theo nàng, điều khiển sức mạnh ở tay phụ giúp lấy, để không làm vỡ nát hoàn toàn các chén sứ.“Minh Châu, đây là cái gì?”“Bếp lò.”“Nàng đang kiếm gì thế?”“Ta đang tìm chiết hỏa tử… hoặc là đá lửa?”Lượng kiến thức về cổ đại của nàng toàn bộ đều đến từ phim truyền hình, nàng thậm chí còn không muốn nghĩ tới cái đánh lửa bằng hai thanh gỗ khoan vào nhau, chà xát đến mức tróc cả da tay cũng chưa hẳn có thể đánh được lửa.
Nhìn thấy trong bếp có củi đã chặt sẵn, hơn nữa củi lại không bị ẩm nên nàng quả thực muốn huýt sáo rồi.Chiêu Giang: “Lửa?”Tôn Minh Châu vừa tìm kiếm vừa mô tả: “Lửa có thể nướng chín mọi thứ, nó có màu đỏ, từng nhóm một, rất nóng.”“Là cái này sao?”Chỉ nghe thấy Chiêu Giang hà hơi ra một tiếng, khi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy chiếc ghế gỗ đã bốc cháy…Ra lệnh cho Chiêu Giang dập tắt lửa trên chiếc ghế gỗ, Tôn Minh Châu thầm nghĩ không thể nào chứ, bèn lấy một khúc gỗ từ đống củi lên và đưa cho Chiêu Giang: “Vừa rồi ngươi làm thế nào đã đốt cháy vậy, đốt cháy cái ghế này cho ta xem nào.”Chiêu Giang: “Đốt cháy?”“Đó chính là lửa.”Con rồng hình người khổng lồ cao hai mét nhận lấy khúc gỗ từ trong tay của Tôn Minh Châu rồi mở to miệng ra, hà một ngụm hơi ra, cùng theo hơi thở, một luồng hơi nóng rực kèm theo ngọn lửa màu cam từ trong miệng của con rồng khổng lồ cuồn cuộn bay ra, bám vào khúc gỗ và bốc lên thành ngọn lửa sáng rực.“… Cổ họng của ngươi còn có thể nôn ra cái gì nữa thế?”Lần trước là một quả bong bóng lớn nhớp nháp, lần này là ngọn lửa hừng hực, vậy lần sau sẽ là cái gì?Khi Tôn Minh Châu đọc tiểu thuyết, nàng đều đã lướt qua hết thảy năm trang miêu tả hành động và tâm lý về trận chiến giữa con rồng khổng lồ với Thái Tử.
Đương nhiên là không nhìn thấy loại mô típ con rồng khổng lồ phun lửa này rồi…Không đúng, không phải rồng khổng lồ phương Tây mới biết phun lửa sao?Không phải rồng khổng lồ phương Đông đều là cưỡi mây lướt gió và hô mưa gọi gió gì đó sao?Con ngươi nhìn chằm chằm lấy nàng, con rồng khổng lồ suy nghĩ cẩn thận: “Nước sông, cá…”Tôn Minh Châu giương mắt đờ đẫn nghe hắn đếm từng thứ mà hắn có thể nôn ra bằng loại ngôn ngữ vụng về.“… Được rồi, ổn rồi, lần sau ta cần gì mới hỏi ngươi.”Cổ họng của Chiêu Giang cứ như chiếc túi thần kỳ của Doraemon vậy…Nếu Chiêu Giang biết phun lửa thì nàng cũng không cần phải kiếm chiết hoả tử nữa, dập tắt lửa ở khúc gỗ, Tôn Minh Châu bèn kéo theo Chiêu Giang đi về phía chính điện“Trước đây ngươi đã từng đến đây chưa?”Chiêu Giang: “Đã từng đến đây.”Tôn Minh Châu: “Vậy tại sao ngươi lại không đưa ta đến đây? Ngủ ở đây không phải sẽ thoải mái hơn lều đá sao?”Chiêu Giang nghiêng đầu, vừa đi vừa nhìn lấy Tôn Minh Châu: “Lều đá, thoải mái.”Tôn Minh Châu: “… Điều gì đã gây ra loại ảo giác này cho ngươi vậy?”Chiêu Giang chậm rãi nói: “Lúc ta thức dậy thì chính là ngủ ở đất bùn, bên cạnh lều đá.”Tôn Minh Châu đã hiểu rồi, Chiêu Giang đã ngủ sâu dưới đáy sông một ngàn năm, tiếp xúc với đất bùn ẩm ướt, có thể là tình cờ ở ngay bên cạnh lều đá.
Dù sao thì cũng đã ngủ một ngàn năm, Chiêu Giang đã quen giường rồi… sau khi biến thành hình người, hắn cũng kiên trì ngủ ở bên cạnh lều đá… Tôn Minh Châu bỗng thấy may mắn, may là hắn không phá vỡ bức tường nước vì một sự thôi thúc nhất thời muốn khôi phục lại môi trường ngủ, nếu không thì cơ thể của nàng hiện giờ đã bị cá lớn ăn mất rồi.Các dãy phòng nhỏ ở hai bên điện phụ trái phải rõ ràng là có dấu vết của sinh hoạt, Tôn Minh Châu đoán rằng, hai bên điện phụ trái phải có lẽ là phòng ở của những người hầu hạ Long Vương, hầu hết những người hầu kia đã đi theo Lão Long Vương rồi, một đời vua một đời thần mà, nếu nói như vậy thì sau này Chiêu Giang không chừng cũng sẽ có một đám người hầu sao?Tất cả đều là sự suy đoán của riêng mình, Tôn Minh Châu chỉ nghĩ lướt qua rồi thôi.Không có người hầu cũng không sao, Chiêu Giang và nàng đã ở đây lâu như vậy rồi.… Không đúng …cái gì gọi là “Chiêu Giang và nàng?” … Chiêu Giang có người hầu hay không thì liên quan gì đến nàng chứ? …… Có lẽ sẽ có một chút liên quan, dù sao thì họ vẫn phải làm bạn cùng phòng…Vừa mới bước vào chính điện là một cái sảnh lớn, có lẽ là dùng để tiếp đãi khách khứa, ngoài ra còn có ghế ngồi và bàn trà cao, đi qua phòng tiếp khách chính là một dãy hành lang, ở bên ngoài hai bên hành lang có đặt một dãy đồ giống như ốc biển có kích thước lớn bằng quả bóng rổ, khi đến gần còn có thể cảm nhận được một cơn gió mát.Tôn Minh Châu vượt qua hành lang, có Chiêu Giang ở đằng sau nàng nên nàng không sợ bất cứ điều gì cả, mặc dù nàng cũng không biết là ai đã cho nàng sự can đảm này…Khi đến gần ốc biển lớn, cơn gió dần dần mạnh lên, làn gió mát không màu không vị, giống như chiếc điều hoà nhiệt độ ổn định vậy.Nàng cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, những thứ dưới đáy sông kỳ quái hiếm lạ nhưng đều phát huy ra sự vi diệu của mình.
Bức tường nước chảy là ranh giới phân chia giữa thế giới dưới đáy sông và không gian không khí; viên trân châu phát sáng là một công cụ chiếu sáng như bóng đèn điện; vậy con ốc biển thổi ra gió này là gì?“Chiêu Giang, ngươi có biết thứ này dùng để làm gì không?” Nàng nhận thấy mình cứ luôn tự cho mình là thông minh, kể từ khi nàng đến thế giới này, nàng cảm thấy mình hiểu biết nhiều hơn Chiêu Giang, là người văn minh có học thức và cũng từng đọc qua cuốn tiểu thuyết này.Nhưng trên thực tế, nàng có thể sống đến bây giờ đều nhờ vào Chiêu Giang cả.Hắn không phải là nhân vật mỏng manh được phác hoạ bởi vài dòng chữ trên giấy.Hắn là một con rồng hình người sống động, hiểu rõ về quy luật tồn tại của thế giới này hơn cả nàng.Chiêu Giang gật đầu, đôi mắt màu vàng nhìn lấy khuôn mặt của nàng, sau khi suy nghĩ vài giây thì nói: “Oxy, oxy mà Minh Châu đã nói.”Tôn Minh Châu trước đây đã từng nghĩ đến, tại sao thế giới ở dưới đáy sông lại có luồng oxy bất tận như thế? Hoá ra là do con ốc biển lớn không ngừng vận chuyển oxy.“Tự nó biết sản sinh ra oxy sao? Chính là đưa oxy ra từ bên trong cơ thể à?”Chiêu Giang lắc đầu: “Hai cái, một cái ở trên sông, hít vào, một cái ở đây.”Đây không phải chính là máy bơm oxy trong bể cá sao?“Thứ này đã được làm phép sao?”Chiêu Giang nghe không hiểu: “Làm phép?”Tôn Minh Châu khẽ sờ vào cái ốc biển lớn rồi quay lại vào trong hành lang: “Khi về sẽ giải thích với ngươi thế nào gọi là làm phép.”Nàng dường như đã tìm được cách để quay về bờ rồi, quả bong bóng của Chiêu Giang, làm một cái lớn giống như cái nón bảo hiểm, bên trong đặt một con ốc biển oxy thì có thể bơi về bờ…Đi qua hành lang chính là phòng ngủ chính của chính điện, thứ lọt vào mắt chính là sự xa hoa lộng lẫy, tất cả mọi thứ đều là vật phẩm tinh xảo, giường hoa văn, chăn tơ lụa, bàn gỗ vàng, ly sứ men xanh.Tôn Minh Châu bước nhanh đến bên cạnh giường, ném người vào trong chăn nệm, chăn nệm mềm mại không hề bị ẩm ướt, mềm mại dịu êm quấn trên người nàng, thật là thoải mái.Vừa mới nằm xuống chưa đầy năm giây thì Tôn Minh Châu liền bị kéo dậy giống như kéo một trái củ cải vậy, Chiêu Giang kéo tấm chăn bông trên người nàng ra và ném xuống đất.“…” Chưa từng nhìn thấy Chiêu Giang cáu kỉnh như thế, Tôn Minh Châu liền sững sờ, nàng cũng sắp quên mất Chiêu Giang là con thú hung dữ rồi.“Có chuyện gì vậy?” Tôn Minh Châu cảm thấy lòng cảnh giác của mình rất không ổn, đối mặt với Chiêu Giang có chút thô lỗ thì nàng nên sỡ hãi, run rẩy chứ… nhưng nàng lại không thấy sợ chút nào… nàng sợ hãi vì bản thân lại có thể tê dại trước những cảm xúc tiêu cực của Chiêu Giang.Chiêu Giang ôm lấy nàng nằm ở trên chiếc ván giường cứng nhắc trần trụi, bắt đầu liếʍ ɭáρ dọc theo mái tóc của nàng, giọng nói trầm thấp nghe vô cùng buồn bực: “Ở phía trên đấy, có mùi, của Lão Long.”Này, khả năng học hỏi nhanh thật đấy, cũng biết Lão Long rồi… Là tiền bối của chàng, không phải nên gọi là Lão Long Vương sao?Động vật sẽ tè vào địa bàn của mình; rồi dùng lưỡi liếm bạn đời hoặc đàn con của mình từ đầu đến chân.Bất kể là hình thức nào đi nữa thì đấy đều là để chứng minh quyền sở hữu của mình.Chiêu Giang cũng liếm Tôn Minh Châu từ đầu đến chân.Nhìn lên trần nhà, Tôn Minh Châu đã làm quen với việc mát-xa bằng gai mềm nên nàng có chút buồn ngủ, thôi vậy, không suy nghĩ nữa, ngủ trưa cái nào.Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Tiểu Long Vương đã biết ghen rồi sao?Chiêu Giang là một cậu bé bảo tàng, biết rất nhiều điều đấy, he he..