Chương 86: Thích được anh ôm

Yêu Em Nhiều Như Anh Có Thể

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cô hầu đó run sợ, tay chân lùng bùng lẩy bẩy.

Ân Diên Tuyền đang để trần nửa thân trên, những dấu hôn đỏ hồng và vết răng cắn nhàn nhạt của phụ nữ vẫn còn in lại rất nổi bật ở trên cổ anh.

Khi nhìn qua khoảng trống giữa anh và cánh cửa, cô ta có thể thấy được Dương Khánh Đình đang chùm kín chăn cả người mà ngủ li bì, đôi chân trắng nõn ẩn ẩn trong lớp chăn cũng có cả những vết hôn ám muội.

Dưới sàn nhà, quần áo bị vứt văng xuống lộn xộn.

Người ngoài nhìn vào tức khắc sẽ tự hiểu ra chuyện.

Ân Diên Tuyền nhìn nữ hầu đó trơ trơ giương mắt nhìn anh, cơn khó chịu không khỏi lộ ra qua hai đầu lông mày hơi nhăn lại.

Người được phép nhìn thẳng vào mặt anh chỉ có một mình Dương Khánh Đình mà thôi.

"Cô đứng ở đây làm gì? Cả hành động vừa nãy nữa. Cô muốn làm loạn à?"

"Không, không phải đâu thưa thiếu gia... Tôi, tôi rất xin lỗi ạ!..."

Người quản gia ở bên dưới nhà nghe thấy bên trên có tiếng động liền tức tốc chạy lên, thấy khuôn mặt tức giận của Ân Diên Tuyền, ông ta liền nhận ra nữ hầu kia đã mạo phạm gây ra đại tội rồi.

"Thưa thiếu gia, cô gái này là do tôi cử lên để gọi hai người xuống ăn cơm, tôi xin phép được tự xử phạt cô ta."

"Không cần làm phiền đến ông đâu. Cô ta cũng không còn là người làm trong đây nữa."

Ý hiểu ở trên mặt chữ, người quản gia đó biết nói lại anh chỉ tổ rước thêm họa vào thân nên nhanh chóng cho người đến giải nữ hầu đang sắc mặt trắng bệch đó đi ra ngoài.

Còn cô ta thì vẫn chưa thể nào tin nổi vào tai của mình.

Cô ta vừa bị anh đuổi việc sao?! Không thể nào! Rất hiếm có việc làm người ở công nào mà kiếm được lương tháng nhiều hơn cả người thường ngoài trong căn dinh thự này.

Những người được thuê vào đây đều phải tự hiểu rằng nếu họ được làm việc ở trong căn dinh thự này, đó sẽ là phúc hưởng của họ, còn nếu bị sa thải, bọn họ sẽ rất khó để tìm kiếm được một công việc khác vì các nhà tuyển dụng sau khi nhìn vào hồ sơ làm việc của họ đều sẽ e ngại việc họ đã từng làm gì đó đắc tội với những gia tộc lớn.

Mới mấy hôm trước cô ta còn đang cao hứng tiêu một số tiền lớn để mua những đồ hàng hiệu, thời trang mới, giờ ví tiền đã hết sạch, lại còn bị sa thải, cô ta về sau sẽ sống như thế nào đây?!

Nữ hầu đó lập cập quỳ gối xuống, khóc lóc ôm vào chân anh, cầu xin anh tha thứ cho cô ta.

Tiếng khóc của cô ta rất lớn, Ân Diên Tuyền có thể nghe thấy được trong phòng Dương Khánh Đình đang ngọ nguậy khó chịu liền đóng cửa lại để cô không bị làm ồn.

Nhìn người phụ nữ lớn mật đang bò lê dưới chân mình, trong đôi mắt của anh cũng chẳng hiện lên bất kì niềm thương cảm nào, tất cả chỉ có một sự bằng phẳng như một mặt hồ đóng băng không chút xao động.

Người quản gia chỉ vừa mới nhận việc không lâu nhưng ông ta đã giỏi nhìn mặt mà biết được cảm xúc của người khác, thấy Ân Diên Tuyền đang rất không thoải mái, ông ta liền đứng lên trực tiếp xách cô ta đi, lấy một chiếc giẻ lau cạnh đó nhét vào miệng cô ta mà chẳng cần đợi bảo vệ đến làm gì.

"Xin thiếu gia bớt giận, tôi sẽ không để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa."

Ông ta nhìn lên dáng vẻ vẫn còn hơi buồn ngủ của anh, nói tiếp.

"Bất cứ khi nào ngài và phu nhân cảm thấy đói có thể gọi tôi, tôi sẽ cho người nấu lại một bữa cơm khác."

"Ừm." Ân Diên tuyền bây giờ mới dịu đi được một chút tức giận, mở cửa bước lại vào bên trong phòng ngủ.

Anh bước đến bên giường, nằm xuống bên cạnh cô.

Thấy cô vẫn còn đang ngủ rất ngon lành, anh thở phào, chân gác qua người cô mà ôm trọn cả thân thể của cô vào trong lòng mình.

Anh vô cùng yêu thích những khi được ở bên cô thế này, cảm giác như anh có thể bảo vệ và che chở cho cô cả đời này.

Bỗng Dương Khánh Đình đang mơ màng ngủ nói mơ: "Diên Tuyền..."

"Anh đây em." Ân Diên Tuyền vuốt lên những sợi tóc quá phận rủ xuống trên mặt cô. Anh thấy vui vì mình còn được xuất hiện cả trong những giấc mơ của cô.

Dù đang mơ nhưng khi cảm nhận được anh đang nằm ở bên cạnh mình, cô khẽ rúc rúc người đến gần anh, miệng nói ra khe khẽ như tiếng mèo con mềm nhũn vô hại, một nhát đâm thẳng vào tim anh.

"Diên Tuyền, em thích được anh ôm như thế này..."

"Em thích được anh ôm sao?" Ân Diên Tuyền dụi đầu vào hõm cổ của cô, tay ôm lấy cô thật chặt.

Dương Khánh Đình thoải mái nằm trong vòng tay ấm áp của anh.

Ân Diên Tuyên chống ngươi ở trên giường ngắm nhìn cô, thấy bờ môi cô hơi cong lên, anh không nhịn được mà cúi ngươi hôn trộm lên trên đó.

Sáng mai Ân Thẩm Ngạn về rồi, anh sẽ cố gắng tận hưởng cùng cô nốt đêm nay vậy.