Đăng vào: 12 tháng trước
Đêm tối mịt mù, cuộc sống về đêm ở thành phố Bình rất sôi động. Mười một giờ đêm mà thành phố vẫn cứ đèn hoa rực rỡ, ồn ào, náo nhiệt.
Lúc lén lút lẻn lên lầu, Thi Hảo còn có thể mơ hồ nghe thấy những tiếng ồn ào từ bên ngoài khách sạn truyền đến.
Lương Tây Kinh sống ở tầng trên cùng nên nếu không có thẻ thì vốn dĩ sẽ không thể lên được.
Thi Hảo là thư ký của anh. Lúc hai người làm thủ tục nhận phòng, Thi Hảo đã cầm lấy chiếc thẻ để đi lên phòng anh.
Từ tầng mười hai đi thẳng lên, Thi Hảo nhìn chằm chằm vào con số hiển thị số tầng bên trong thang máy.
Sự thay đổi của mỗi một con số kia giống y hệt như nhịp tim lúc đang vận động. Con số cứ nhảy lên từng chút, từng chút một khiến tim cô đập dồn dập.
Tiếng đinh đoong vang lên, Thi Hảo ngước mắt nhìn cửa thang máy đang từ từ mở ra.
Cô ngừng lại một chút, đang định đi ra ngoài thì lại nhìn thấy người đang đứng ngược sáng ở cách đó không xa. Có lẽ anh đã tắm rửa xong rồi nên lúc này đang mặc một bộ quần áo mặc ở nhà trông rất thoải mái. Dáng người anh cường tráng, cao lớn.
Nghe thấy tiếng động, anh liếc mắt nhìn về phía Thi Hảo.
Hai người bốn mắt nhìn nhau mấy giây, sau đó Thi Hảo bước ra ngoài, tim cô đập nhanh hơn một chút: “Sao anh lại ra ngoài này?”
Mặc dù sẽ chẳng có ai lên tầng trên cùng nhưng hành lang vẫn có camera giám sát.
Lỡ như một ngày nào đó camera giám sát bị lộ ra thì mối quan hệ của hai người bọn họ sẽ không thể che giấu được nữa.
Lương Tây Kinh nheo mắt, chăm chú nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo của cô rồi nói với giọng điệu bình tĩnh: “Anh đang tính toán tốc độ vận hành của thang máy.”
“?”
Thi Hảo hơi sững người lại một chút rồi mới nghĩ ra những lời anh đang nói có nghĩa là gì. Cô khó hiểu mà nói: “… Cũng vẫn còn sớm mà.”
Cô không hề nấn ná quá lâu ở tầng dưới.
Lương Tây Kinh liếc mắt nhìn cô đầy ẩn ý nhưng anh cũng chẳng nói gì.
Thi Hảo sờ sờ lên chóp mũi rồi thúc giục anh: “Đi thôi.”
“…”
Có thể là vì đã biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, cũng có thể là vì ở một thành phố xa lạ, trong một nơi ngập tràn không khí ám muội như khách sạn thế này.
Cho nên lúc đi theo Lương Tây Kinh vào phòng, Thi Hảo cực kỳ căng thẳng.
Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, người bên cạnh đột nhiên lại khe khẽ cười thành tiếng.
Thi Hảo cảm thấy khó hiểu. Cô mượn ánh sáng ấm áp của hành lang mà nhìn anh: “Anh cười gì thế?”
Lương Tây Kinh nắm lấy tay Thi Hảo rồi gãi nhẹ vào lòng bàn tay cô: “Thư ký Thi.”
Thi Hảo: “Hả?”
Lương Tây Kinh rủ mắt xuống, trong đôi mắt của anh hiện rõ nét cười: “Căng thẳng thế này cơ à?”
Anh cảm nhận được một lớp mồ hôi mỏng ở trong lòng bàn tay Thi Hảo.
“…”
Thi Hảo hơi xấu hổ. Cô không muốn thừa nhận là bản thân mình nhát gan như vậy cho lắm: “Do em thấy nóng thôi chứ không phải là căng thẳng.”
Cô còn cố ý nhấn mạnh rằng vốn dĩ nhiệt độ ở thành phố Bình cao hơn một chút so với nhiệt độ ở thành phố Giang.
Lương Tây Kinh mím môi, bày ra dáng vẻ không tin: “Thế à?”
Thi Hảo đang định trả lời lại thì anh đã mở cánh cửa không đóng chặt ra trước, sau đó nghiêng người để cô đi vào.
Thi Hảo đi vào, vừa nhìn một cái đã thấy trong phòng khách có cái cửa sổ sát đất to đùng đập vào mắt.
Hai mắt cô sáng rực lên, đang chuẩn bị chạy đến thưởng thức cảnh đêm tuyệt đẹp của thành phố Bình thì phía sau lưng cô vang lên tiếng khoá cửa.
Một giây sau, Thi Hảo bị người ta nhấc bổng lên.
Tuy đã có sự chuẩn bị về mặt tinh thần nhưng cô vẫn không khỏi kêu lên một tiếng, tay cô cũng vô thức vòng qua cổ người trước mặt để bản thân mình không bị ngã xuống.
Vốn dĩ đèn trong phòng còn chưa tắt, vừa sáng sủa lại vừa ấm áp.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần. Trong không gian yên tĩnh còn có thể nghe thấy nhịp tim đập vừa dồn dập vừa mạnh mẽ của đối phương.
Thi Hảo ngước mắt nhìn Lương Tây Kinh. Ánh mắt anh đang cụp xuống, trong con ngươi sâu thẳm lại đen như mực của anh còn đang phản chiếu bóng dáng của chính mình.
Ánh mắt anh quá nóng bỏng và trần trụi khiến Thi Hảo sinh ra loại cảm giác như thể bản thân đang khoả thân mà đứng trước mặt anh, bị anh nhìn sạch sành sanh.
Nghĩ đến đây, môi cô mấp máy, muốn nói gì đó.
Lời vừa nói đến bên môi, Lương Tây Kinh đã cúi đầu xuống, âu yếm cọ cọ lên chóp mũi của cô rồi hôn lên môi cô.
Môi lưỡi hai người quấn chặt lấy nhau, không nỡ tách rời.
Trên những ô cửa sổ lớn cao từ trần đến sàn nhà, hình ảnh triền miên về những nụ hôn của họ được phản chiếu.
Thi Hảo muốn ra nhìn cảnh đêm của thành phố Bình, Lương Tây Kinh vừa hôn vừa ôm cô ra.
Từ cửa chính đến cửa sổ, hai người bọn họ luôn dán sát vào nhau, không hề tách rời.
Lúc đi lên Thi Hảo mặc một chiếc váy hai dây bằng sa tanh màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo len dệt kim.
Chiếc áo len bị ném lên trên ghế sô pha trong phòng khách, lủng lẳng tựa như muốn rơi xuống. Chiếc váy màu trắng thì theo bước chân bọn họ đến bên cửa sổ rồi cuối cùng cũng bị cởi xuống bên chân.
…
Lương Tây Kinh đã hoàn thành tâm nguyện ngắm cảnh đêm của Thi Hảo. Thi Hảo nằm nhoài bên cửa sổ sát sàn. Cơ thể cô căng chặt, sau lưng cô là một đường cong hoàn hảo, vừa trắng trẻo lại vừa xinh đẹp.
Sau tai cô có cảm giác ẩm ướt, cô thở dốc, trước mắt cô như có hàng vạn ánh đèn sáng như sao nhấp nháy trải dài.
Còn chưa kịp nhìn thấy cảnh này, Lương Tây Kinh đã cắn nhẹ lên vành tai của cô rồi gọi cô bằng giọng khàn khàn: “Hảo Hảo.”
Anh dỗ dành cô: “Đừng tự cắn mình.”
“…”
Thi Hảo quay đầu lại, những tiếng nức nở bị Lương Tây Kinh nuốt xuống hết. Cơ thể cô bị anh lấp đầy. Trên mặt kính có dấu tay in lên rõ ràng.
Không bao lâu sau, Thi Hảo bị nóng đến nỗi toát mồ hôi.
Làn da của cô trở nên dính dính, nhớp nháp. Cô không phân biệt rõ được đó là mồ hôi là của chính mình hay là của Lương Tây Kinh để lại nữa.
Lúc mọi việc kết thúc, Thi Hảo cuộn tròn người ở trên giường không buồn động đậy.
Lương Tây Kinh bế cô vào phòng tắm để tẩy rửa sơ qua rồi đưa cô sang một căn phòng sạch sẽ khác để ngủ.
Vừa chạm vào giường là mí mắt Thi Hảo bắt đầu díu vào nhau.
Thế nhưng Lương Tây Kinh lại chưa muốn để cho cô ngủ.
Lương Tây Kinh vén chăn ra, lên giường rồi ôm cô vào lòng sau đó nhẹ nhàng hôn cô: “Thi Hảo.”
Thi Hảo không muốn để ý đến anh.
Cô nhấc tay đẩy mặt anh ra, từ chối nụ hôn của anh: “... Anh còn chưa đủ hay sao?”
Bọn họ đã rất lâu, rất lâu không làm chuyện phóng túng như thế này rồi.
Lương Tây Kinh đón nhận ánh mắt oán giận của cô, từ trong cổ họng anh bật ra tiếng cười: “Gì cơ?”
Thi Hảo: “Biết rồi còn hỏi.”
“…” Lương Tây Kinh sững lại một chút, gõ nhẹ lên chóp mũi của cô rồi nói bằng giọng trầm khàn: “Là lỗi của em đấy.”
Nghe thấy thế, Thi Hảo mở lớn đôi mắt lên nhìn anh chằm chằm như thể đang chất vấn. Anh được đằng chân lân đằng đầu rồi mà vẫn có thể trách cô hay sao?
Lương Tây Kinh biết cô đang nghĩ gì nên ngừng lại một chút rồi nói: “Hôm nay em rất nhạy cảm.”
Trong nháy mắt, Thi Hảo nghĩ tới phản ứng của mình khi được anh ôm đến bên cửa sổ to đến sát sàn.
Ngay lập tức, nhiệt độ nóng hừng hực vừa mới hạ xuống trong cơ thể cô lại dâng lên: “Anh…”
Thi Hảo cố kìm nén nhưng không nhịn được bèn đá cho Lương Tây Kinh một phát dưới chăn.
Anh làm như thế thì cô có thể không nhạy cảm hay sao?! Cô sắp bị dọa sợ đến chết khiếp rồi ấy chứ!
Lương Tây Kinh bị đau nhưng cũng không nổi giận. Trong mắt anh ẩn chứa nét cười. Anh càng ôm cô chặt hơn một chút rồi không hề vòng vo mà nói thẳng: “Hôm nay anh mới biết rằng thì ra thư ký Thi của chúng ta lại thích những thứ kích thích.”
Bị Lương Tây Kinh nói đến nỗi thẹn quá hoá giận, Thi Hảo nói: “Im miệng. Không cho anh nói nữa.”
Cô đưa tay lên bịt miệng Lương Tây Kinh lại.
Vừa chạm vào đã cảm nhận được sự ướt át trong lòng bàn tay truyền đến.
“…”
Thi Hảo lập tức rụt tay lại. Vành tai cô đỏ bừng lên: “Anh là cái đồ biến thái đấy à?”
Nghe thấy thế, Lương Tây Kinh hơi nhướng lông mày: “Hôn lòng bàn tay em thôi mà là biến thái sao?”
Thi Hảo không nói lên lời.
Lương Tây Kinh nhìn cô, tầm nhìn dịch chuyển xuống phía dưới: “Anh hôn…”
“Anh còn nói nữa là em đi xuống đấy!” Thi Hảo hung dữ dọa dẫm anh. Cô không muốn nghe thấy những lời nhận xét khiến người ta xấu hổ, ngượng ngùng đó của anh trong lúc tỉnh táo.
Lương Tây Kinh biết rằng cô cả thẹn, cũng biết rằng nếu còn tiếp tục nói nữa thì Thi Hảo có thể sẽ xuống bên dưới ngủ thật.
Nghĩ đến đây, anh cố nhẫn nhịn mà đồng ý: “Được rồi, hôm nào em muốn nghe thì anh nói sau vậy.”
Thi Hảo: “…”
Cô tin chắc là sẽ không bao giờ có cái ngày mà mình muốn nghe anh nói những lời này.
Hai người dịu dàng ôm ấp nhau một lúc, Thi Hảo bị những lời nói vừa rồi của Lương Tây Kinh kích thích đến mức tỉnh táo lại đôi chút.
Sau một hồi im lặng, cô hỏi: “Bữa tiệc xã giao hôm nay thế nào?”
Lương Tây Kinh nhìn cô: “Chẳng ra làm sao cả.”
Thi Hảo: “… Lúc tối có phải là anh giả vờ say không thế?”
Ban nãy, lúc “làm việc”, cô đã cảm nhận được là Lương Tây Kinh không uống nhiều rượu lắm.
Lương Tây Kinh: “Không phải.”
Trên mặt Thi Hảo hiện rõ vẻ không tin. Đàn ông uống nhiều thì sẽ không được, mà biểu hiện suốt buổi tối hôm nay của Lương Tây Kinh lại chỉ giống như uống chút rượu làm tăng thêm hứng thú mà thôi.
Lương Tây Kinh mỉm cười, nhéo nhéo khuôn mặt Thi Hảo giải thích: “Nhà hàng ăn uống tối nay, là của nhà họ Tần.”
Thi Hảo đã hiểu.
Có Tần Yến ở đó thì nói không chừng, hai người đã bảo người phục vụ đổi rượu được đưa đến cho bọn họ thành thứ khác từ lâu rồi.
Lương Tây Kinh nhìn vẻ mặt bừng tỉnh, ngộ ra của cô rồi cúi đầu nói: “Em còn muốn hỏi gì nữa nào?”
Thi Hảo hỏi: “Có coi là làm thêm giờ không?”
“…”
Lương Tây Kinh liếc mắt nhìn cô, ý tứ rất rõ ràng.
Thi Hảo ngầm hiểu trong lòng bèn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không coi là làm thêm giờ thì em không hỏi nữa, để đến ngày mai, lúc được trả tiền làm thêm giờ thì hỏi sau vậy.”
Cô sẽ không làm việc không công cho Lương Tây Kinh.
Lương Tây Kinh bị những lời nói của cô chọc tức đến phì cười: “Ngày mai hỏi thì điều mà em nghe được là câu trả lời chính thức.”
Thi Hảo ồ lên một tiếng rồi nhìn anh chằm chằm: “Vậy nếu bây giờ em hỏi thì anh có thể nói hết tất cả kế hoạch của anh cho em biết không?”
Lương Tây Kinh nheo mắt: “Em muốn biết lắm à?”
“Muốn chứ.” Thi Hảo thẳng thắn nói: “Nhỡ đâu có người hỏi em kế hoạch tiếp theo của tổng giám đốc Lương là gì thì không phải là em còn có thể kiếm được một món tiền lớn hay sao?”
Thi Hảo đã nhận được rất nhiều lời mời từ các đối thủ của Lương Tây Kinh.
Lương Tây Kinh nghẹn lời.
Anh nhìn dáng vẻ đắc ý của Thi Hảo rồi vươn tay ra nhéo nhéo lên má cô: “Lợi dụng kế hoạch của anh để kiếm tiền đấy à?”
Thi Hảo chớp chớp mắt hỏi anh: “Có được không?”
“Được.” Lương Tây Kinh nói chuyện bằng giọng điệu rất dễ chịu: “Nhớ chia cho anh một nửa đấy nhé.”
Thi Hảo: “Không được.”
Lương Tây Kinh: “Nhiều quá rồi à?”
Thi Hảo: “… Ừm.”
Lương Tây Kinh mỉm cười, ra vẻ ham học hỏi, hỏi cô bằng giọng điệu thương lượng: “Vậy bao nhiêu thì được?”
Thi Hảo ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Một chín đi.”
Lương Tây Kinh cạn lời với tỷ lệ ăn chia này: “Quá ít rồi.”
Thi Hảo cũng chẳng thèm nể nang anh chút nào. Cô ăn ngay nói thật: “Có thể chia cho anh là đã tốt lắm rồi đấy.”
“…”
Hai người nói linh tinh một lúc thì Thi Hảo bắt đầu ngáp.
Lương Tây Kinh không trêu chọc cô nữa mà đưa tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của cô rồi nói khe khẽ: “Ngủ đi em.”
Thi Hảo ậm ừ một tiếng rồi tìm tư thế thoải mái trong lòng anh: “Chúc anh ngủ ngon!”
Lương Tây Kinh: “Chúc em ngủ ngon!”
-
Sau mỗi lần vận động, chất lượng giấc ngủ của Thi Hảo đều sẽ tăng lên rất nhiều.
Cô ngủ liền một mạch đến tận mười giờ sáng. Lúc Thi Hảo tỉnh dậy, Lương Tây Kinh đã không còn ở trong phòng nữa rồi.
Rèm cửa được kéo kín bưng, ánh sáng từ bên ngoài không lọt vào được chút nào.
Nếu không phải là đã xem đồng hồ thì Thi Hảo sẽ tưởng lúc này đang là ban đêm.
Chần chừ ở trên giường một lúc, Thi Hảo rời khỏi giường đi đánh răng rửa mặt.
Đánh răng rửa mặt xong, cô thấy có tin nhắn của Lương Tây Kinh gửi đến, hỏi cô đã ngủ dậy hay chưa.
Thi Hảo: [Em vừa mới dậy. Anh đang ở đâu thế?]
Lương Tây Kinh: [Anh ở phòng tập thể dục với Tần Yến.]
Thi Hảo: [… Ồ, vậy em quay về phòng em một chuyến trước nhé.]
Nói chuyện với Lương Tây Kinh xong, Thi Hảo xuống lầu với tâm trạng chột dạ như đi ăn trộm.
Thật may mắn là suốt dọc đường đi không gặp phải ai nên Thi Hảo đã trở về phòng mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Sau khi thay quần áo và trang điểm xong, Thi Hảo nhận được cuộc điện thoại của Lương Tây Kinh, hóa ra anh tranh thủ thời gian gọi đến cho cô. Bên tai cô truyền đến tiếng thở dốc trầm thấp của Lương Tây Kinh.
Vì quá bất ngờ đến nỗi không kịp cảnh giác nên tai Thi Hảo bị “tấn công” đến mức tê dại.
“Em có đói không?” Vừa mới vận động xong nên hô hấp của Lương Tây Kinh còn khá nặng nề.
Nghe thấy những lời này, Thi Hảo nín thở rồi vô thức mím môi: “Các anh tập xong rồi à?”
Lương Tây Kinh ừm một tiếng: “Em muốn ăn gì?”
Thi Hảo: “… Em ăn gì cũng được, ăn cơm trưa luôn đi.”
Lương Tây Kinh: “Ăn ở khách sạn, ăn cùng Tần Yến được không?”
Thi Hảo không có ý kiến gì.
Có Tần Yến ở đó thì việc cô và Lương Tây Kinh ăn cơm cùng nhau sẽ không khiến cho người ta nảy sinh ra những suy đoán không cần thiết.
Thu dọn xong xuôi, Thi Hảo đi đến nhà hàng trước.
Khách sạn mà mấy người bọn Thi Hảo ở nổi tiếng với nhà hàng có hương vị thơm ngon, đồng thời, đây cũng là khách sạn duy nhất được người ta gọi là khách sạn năm sao toàn diện.
Trước đây, khi đi công tác cùng Lương Tây Kinh, Thi Hảo đã từng ở đây rồi nên đối với nơi này, cô không còn cảm thấy xa lạ nữa.
Thi Hảo tìm một chỗ ngồi xuống rồi gọi nhân viên phục vụ đến để gọi món.
Thi Hảo đã làm thư ký của Lương Tây Kinh lâu rồi nên cô hiểu rõ về khẩu vị của anh và khẩu vị của những người như Tần Yến.
Cô vừa gọi xong mấy món ăn mất nhiều thời gian chuẩn bị, quy trình rườm rà thì Lương Tây Kinh đã xuất hiện trước cửa nhà hàng.
Ngay khi anh xuất hiện, những vị khách ở các bàn khác trong nhà hàng đều lần lượt đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Thi Hảo cũng không ngoại lệ.
Có thể là vì ban ngày không có tiệc xã giao nên hôm nay Lương Tây Kinh ăn mặc vô cùng bình thường. Phía trên, anh mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu, phía dưới là quần jean tối màu. Những thứ đó khiến Lương Tây Kinh trở nên sắc sảo và bảnh bao, có chút không phù hợp với độ tuổi thật của anh.
Thi Hảo rất ít khi thấy anh ăn mặc như thế này nên trong một khoảng thời gian, cô không thể dời mắt đi chỗ khác được.
Mãi cho đến khi Lương Tây Kinh đi đến gần cô, ánh nhìn hơi cụp xuống thì cô mới có thể hoàn hồn lại được: “Tổng giám đốc Lương.”
Ở bên ngoài, làm việc phải đến nơi đến chốn.
Lương Tây Kinh: “Chào buổi sáng thư ký Thi!”
Thi Hảo: “… Chào buổi sáng.”
Hai người ngồi xuống đối diện với nhau, trông rất dè dặt chứ không hề có dáng vẻ thân quen.
Đột nhiên, màn hình mà Thi Hảo đặt trên bàn sáng lên.
Lương Tây Kinh: [Ban nãy em đang nghĩ gì thế?]
Thi Hảo: [… Ngây người ra đó.]
Cô không thể nói là cô nhìn anh, nhìn đến ngây người ra được.
Lương Tây Kinh: [… Lát nữa em có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?]
Thi Hảo sửng sốt. Cô không ngờ anh lại đưa ra lời đề nghị như vậy.
Cảm giác được ánh nhìn của người ngồi đối diện đang rơi lên người mình, Thi Hảo trả lời: [Ngày mai hội nghị thượng đỉnh tài chính sẽ khai mạc, em muốn đến địa điểm tổ chức xem xét trước.]
Đúng lý ra mà nói thì không cần phải đi.
Thế nhưng Thi Hảo đã đến đây trước rồi, cô cũng không muốn cầm tiền làm thêm giờ của công ty mà chẳng làm gì cả. Cô định đi loanh quanh một vòng ở chỗ gần đó, như vậy thì đến ngày mai, cho dù có chuyện gì bất ngờ xảy ra cũng có thể kịp thời xử lý.
Lương Tây Kinh: [Anh và em sẽ cùng nhau đi.]
Thi Hảo sững lại một chút, đang định từ chối thì Tần Yến và trợ lý của anh ấy đi tới.
Sau khi chào hỏi, bốn người khách sáo, lịch sự ngồi xuống.
Sau khi ăn xong bữa cơm, Thi Hảo cũng không chuyện trò gì với Lương Tây Kinh thêm nữa.
Có điều đến cuối cùng lại biến thành cả bốn người cùng đi đến hội trường.
Buổi chiều Tần Yến và trợ lý của anh ấy không có việc gì để làm nên khi biết hai người Lương Tây Kinh và Thi Hảo muốn đi, anh ấy quyết định cùng đi đến đó xem thế nào.
Hội trường vẫn đang được sắp xếp. Thi Hảo và trợ lý của Tần Yến định đi một vòng. Lương Tây Kinh và Tần Yến cứ thế mà ở cạnh nhau thì cũng không hay lắm, thế nên đã tìm một chỗ để đợi hai người bọn họ.
Ở đây, rất nhiều người biết hai người bọn họ nên cho dù Lương Tây Kinh có muốn thong dong đi dạo cùng Thi Hảo thì cũng không thích hợp.
Sau khi ngồi xuống, Tần Yến đối mắt với người đối diện: “Cậu bảo tôi đi đến đây làm gì vậy?”
Thực ra, anh ấy không hề có dự định đi đến hội trường mà là lúc ăn cơm, Lương Tây Kinh đá chân anh ấy dưới gầm bàn một phát nên anh ấy mới nói anh ấy và trợ lý cũng muốn đến xem thế nào.
Lương Tây Kinh quay đầu nhìn bóng lưng quen thuộc đang đi xa kia: “Nếu chỉ có tôi đến thì cô ấy sẽ từ chối.”
Anh hiểu Thi Hảo.
Tần Yến tặc lưỡi: “Chắc chắn vậy à?”
Lương Tây Kinh liếc mắt nhìn anh ấy một cái, ý tứ rõ ràng.
Tần Yến hừ giọng cười gằn rồi đột nhiên lại nghĩ ra chuyện gì đó: “Ông cụ bên đó, cậu định xử lý thế nào?”
“Cái gì mà xử lý thế nào?” Lương Tây Kinh hỏi.
Tần Yến trả lời: “Cậu đừng có mà giả ngốc. Cậu đưa Thi Hảo đến tham gia hội nghị thượng đỉnh tài chính thì không có vấn đề gì cả, hợp tình hợp lý. Thế nhưng thành phố Bình là địa bàn của nhà họ Tiền, một khi hai người các cậu có gì đó vượt quá giới hạn ở những nơi bên ngoài căn phòng thì cậu nói xem, liệu ông cụ có biết hay không?”
Lương Tây Kinh không trả lời. Anh bình tĩnh, thản nhiên nhấp một ngụm cà phê: “Ông ấy sẽ không biết đâu.”
Tần Yến cười nhạt một tiếng: “Cậu lấy tự tin ở đâu ra thế? Là cậu cảm thấy cho dù Tiền Nhạc có trông thấy thì cũng sẽ không nói cho ông cụ biết, hay là cậu và thư ký Thi che giấu rất tốt, không để cho chỗ Tiền Nhạc đó phát giác ra chút trò mèo này vậy?”
Lương Tây Kinh nói: “Cả hai.”
Tần Yến nhướng mày.
Lương Tây Kinh chăm chú nhìn Thi Hảo đang đi đi lại lại rồi chậm rãi nói: “Tôi sẽ không để cô ấy phải mạo hiểm.”