Chương 35: 35: Hẹn Hò 1

Hãy Đến Hôn Em

Đăng vào: 11 tháng trước

.



Lần đầu tiên hẹn hò chính thức, sắc trời hơi tối, toàn bộ Bắc Kinh bị bao phủ bởi một tầng sương mỏng.

Sáng sớm sương mù dày đặc, nhìn ra xa, cảnh vật đều bị che khuất và chỉ thấy được vài bóng dáng mơ hồ.Ngày hôm qua khi cô tan tầm về nhà, hai người ăn cơm tối xong rồi lăn giường.

Hai đêm làm liên tiếp khiến Trình Mẫn mỏi mệt vô cùng, không muốn rời giường.

Lục Hạo Nam rửa mặt xong thì cất tiếng gọi cô nhưng cô vẫn rúc ở trong chăn không lên tiếng.

Anh làm bữa sáng xong, vào phòng ngủ vẫn thấy cô đang chôn mặt trong chăn, chìm trong mộng đẹp.Kế hoạch là do một tay cô lên, rồi bây giờ cũng chính cô là người dậy không nổi.Lục Hạo Nam ngồi bên cạnh, bàn tay lạnh lẽo mò vào chăn, sờ lên đùi thon một cách chuẩn xác.

Mỗi lần đến mùa đông, sau khi tắm rửa thì Trình Mẫn đều bôi kem dưỡng để đề phòng da bị khô nứt nên sáng ra da cô vừa bóng vừa mịn.

Tối hôm qua cũng không ngoại lệ.

Anh mới sờ một lúc mà đã yêu thích không buông tay, vừa mềm vừa mướt.Trình Mẫn đương nhiên là cảm giác được, nhưng mà không thắng nổi Chu Công nên không có tâm trạng so đo với anh.Anh cúi người, gạt tóc mái trên trán cô ra rồi hôn lên: “Mẫn Mẫn, nên rời giường rồi.”Câu trả lời của Trình Mẫn là kéo góc chăn quấn mình lại và ngủ tiếp.Lục Hạo Nam biết không dễ gì để kêu cái đồ lười này dậy được nên anh tiếp tục sờ soạng bắp đùi.

Quả nhiên, mới vừa đụng vào nơi giữa hai chân, người trên giường đã chấn động, nhanh chóng mở mắt, co người lại.Tối qua cô ngủ khỏa thân nên trên người không mặc gì cả.

Nếu anh muốn làm gì thì chỉ cần một giây là đã có thể thực hiện được rồi.Lục Hạo Nam bị ánh mắt cảnh giác kia chọc cười, xem ra hai ngày qua đã dọa sợ cô rồi nên bây giờ mới ngoan ngoãn nằm đó, chứ đâu giống trước kia chẳng coi ai ra gì cả.Anh hỏi: “Chịu dậy chưa?”Trình Mẫn bị anh làm cho tỉnh ngủ, nghe anh nói thì lập tức ủ rũ.

Cô dụi dụi mắt, chưa kịp cò kè mặc cả đã bị anh uy hiếp: “Còn ngủ nữa thì anh sẽ đổi cách để gọi em dậy đó.”Thế là, Trình Mẫn đành khuất phục dưới uy quyền, ngoan ngoãn rời giường đi đánh răng.Nhiệt độ lúc này ở Bắc Kinh thấp hơn nhiều so với khí hậu quanh năm ở Hồng Kông.

Hơn nữa khí hậu Bắc Kinh vốn hanh khô, tới mùa đông thì gió càng lạnh thấu xương, thổi mạnh khiến mặt Trình Mẫn đau đớn.

Bởi vậy mỗi khi Trình Mẫn ra cửa luôn phải bao bọc kỹ càng, bao tay, khăn quàng cổ, áo khoác thiếu một thứ cũng không được, còn phải mang một đôi giày thật ấm áp nữa.Lục Hạo Nam nhìn Trình Mẫn quấn mình như một con gấu, vui vì cô có ý thức bảo vệ mình nhưng đồng thời cũng rất nghi ngờ, thật sự lạnh như vậy à? Trình Mẫn cũng thấy mình mặc nhiều, nhưng vẫn không yên tâm.Ăn sáng xong, hai người ra cửa.Lúc đợi thang máy, từ trong túi áo khoác, Trình Mẫn móc ra một cặp bao tay hình con thỏ lông xù rất dễ thương đeo vào, sửa sang cẩn thận để bảo đảm mình có thể dễ dàng hoạt động.Đây là lần đầu tiên Lục Hạo Nam nhìn thấy cái bao tay này nhưng không hề cảm thấy kinh ngạc.

Anh biết ở sâu trong nội tâm cô vĩnh viễn là một cô nhóc ngỗ nghịch chưa lớn.


Nhưng cô vẫn luôn che giấu rất khá, lâu lâu thả lỏng mới để lộ một ít trước mặt anh.Trình Mẫn thấy anh nhìn chằm chằm tay mình thì giơ tay lên, hỏi: “Đáng yêu không? Em mua ở Hạ Môn đấy.”Nếu là đi làm thì cô nhất định sẽ không dùng nó vì quá phá hoại hình tượng.

Nhưng mà hẹn hò thì khác, ngay cả bộ dạng ngồi ăn snack xem phim hoạt hình của cô anh cũng thấy rồi, nếu đã sớm biết rõ về cô thì cô cần gì phải giấu nữa.Anh đáp: “Đáng yêu lắm.”Giọng anh nghiêm túc như đang thưởng thức một kiệt tác nghệ thuật.Vừa dứt lời liền nắm lấy tay cô.

Chỉ là lông tơ mềm mại ngăn giữa mười ngón tay hơi giống bóng đèn.

Anh hơi nhíu mày.Trình Mẫn biết anh đang nghĩ gì.

Cô buông tay anh rồi cởi cái bao tay bên trái ra, cất lại, sau đó mới tiếp tục nắm lấy tay anh.Mười ngón tay đan chặt, Trình Mẫn thỉnh thoảng lại động ngón tay cọ cọ vào mu bàn tay kia, lúc anh ghé mắt sang liền nở nụ cười nghịch ngợm, vờ như không biết gì.Mặc dù đang ở trong thang máy và bên cạnh cũng có người đang cúi đầu xem điện thoại nhưng cô vẫn không ngừng trêu chọc anh, ngón út gãi gãi bàn tay anh.Lục Hạo Nam cúi đầu là có thể thấy biểu cảm đắc ý của cô, cặp mi dài hơi rung rung, bộ dáng nghịch ngợm đáng yêu động lòng người.

Anh nhìn người đằng trước, xác định đối phương sẽ không quay đầu lại liền nhanh chóng nâng cằm cô lên, đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên đôi môi mọng nước kia.Trình Mẫn phản ứng chậm, sau đó lập tức không chịu thua mà nhón chân hôn lại.

Với lợi thế chiều cao và sức mạnh của mình, anh không để cô đạt được mục đích nên cô chỉ có thể tức giận mà giương mắt nhìn.Vì động tác này mà hai người gần như dán vào nhau và bọn họ cũng hồn nhiên không hề hay biết rằng ánh mắt khác thường của người ta đang nhìn mình.


Cho đến khi tới lầu một, lúc người nọ rời đi còn để lại một ánh mắt phức tạp thì Trình Mẫn mới nhận ra.Thấy người kia đi xa rồi, Trình Mẫn mới trách móc: “Tại anh hết đó.”Lục Hạo Nam thấy cô đổi trắng thay đen, từ không thành có mà chỉ trích nhưng vẫn vô cùng trấn định, cam chịu sự lên án của cô.Sự thật là chỉ Trình Mẫn ngây thơ cho rằng anh dễ bắt nạt.Nào ngờ vừa đến bãi đỗ xe, cô đã bị anh lôi vào một góc không người và hôn đến không thở nổi.

Đừng thấy anh im im mà tưởng anh cho qua, chỉ là đang tìm cơ hội trả thù thôi.Nụ hôn kết thúc, Trình Mẫn sờ sờ gương mặt đỏ hồng của mình, hối hận ra mặt.Thời tiết âm u, sương mù bao phủ quảng trường Thiên An Môn, một phần ba đài kỷ niệm các anh hùng nhân dân ở trung tâm bị che lấp.

Ở đối diện, bức tường màu đỏ của Cố Cung cũng bị che mất.

Chỉ có tốp năm tốp ba du khách đến thăm quan, ít hơn so với mùa hè.Trình Mẫn và Lục Hạo Nam nắm tay nhau chậm rãi bước trên quảng trường, đi lướt qua bao nhiêu người.

Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu nhìn sườn mặt anh tuấn, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác kiên định.

Ký ức về “trò hề” nho nhỏ trước khi khởi hành hiện lên.

Thật ra nếu bỏ qua gia thế của anh thì anh cũng chỉ là một người bình thường.

Trước đây, cô thích nhìn anh qua một tấm kính, trong mắt cô, tất cả cảm xúc hạnh phúc và nỗi buồn của anh đều là một màu xám trắng.

Cô bỏ qua con người thật của anh, cứ cho rằng anh không khác gì những tên công tử bột khác.Nhưng bây giờ, cô không hề nghĩ như vậy nữa.

Anh cho cô sự dịu dàng, kiên nhẫn và tôn trọng, âm thầm chiếm lấy tim cô, để cô nhận ra anh hoàn toàn không như những gì cô đã nghĩ.Cung điện cổ kính, nguy nga ngày càng gần, đi qua cây cầu đá cẩm thạch và cổng Thiên An Môn, cổng chính hiện ra trước mặt.

Những bức tường hợp thành một khối hình vuông bao lại.

Trình Mẫn nhớ rõ năm đó cô đứng ở chỗ này nhìn lên thì thấy một bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây.Đoàn người phía trước không nhiều nên rất nhanh họ đã đi qua cửa chính.

Tới Thái Hòa Môn, đột nhiên Trình Mẫn hỏi anh: “Anh đoán xem hồi năm nhất em muốn làm nghề gì?”Lục Hạo Nam đoán mấy cái nhưng cô đều lắc đầu.Thấy anh thật sự không đoán ra, Trình Mẫn bèn tốt bụng giải đáp.

Hồi cấp hai còn khá ngây thơ nên cô hơi ngượng ngùng: “Khi đó em muốn vào khoa Xã hội học của Đại học Hồng Kông rồi gia nhập vào chính phủ.

Mục đích là trở thành thủ trưởng.”Lục Hạo Nam ngẩn người, câu trả lời này anh không hề ngờ đến, vì cô vẫn luôn tỏ vẻ mình không thích giới chính trị.

Bởi vì điều này mà anh cũng bị liên lụy không ít.Trình Mẫn thấy anh không hề che giấu sự nghi hoặc của mình thì nửa đùa nửa thật nói: “Bởi vì lương một năm của lãnh đạo là 400 vạn đô la Hồng Kông đó.”Lục Hạo Nam không biết nên nói gì hơn.Đương nhiên, anh biết cô chỉ đang giỡn bèn hỏi: “Vì sao lại từ bỏ?”Trình Mẫn cười tủm tỉm nói: “Bởi vì em phát hiện ai làm quan cũng đồi bại hết.”Cô đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.Lục Hạo Nam cũng không để ý, bình tĩnh trả lời: “Khó trách Mẫn Mẫn vẫn luôn tốt bụng như vậy.”Trình Mẫn nghe vậy thì im lặng, qua hồi lâu mới nặn ra được một câu: “Anh đừng dùng vẻ mặt đứng đắn khi nói những câu kỳ quái như vậy được không?”Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.Trình Mẫn cảm thấy vô cùng thất bại, một người phụ nữ độc lập ở thế kỷ 21 như cô mà lại bị lời nói ngọt ngào của đàn ông này làm cho đầu óc choáng váng..