Đăng vào: 12 tháng trước
Đường hẻm chật hẹp, đầu con ngõ cổ xưa là mấy chiếc xe lôi ba bánh cũ nát, sột soạt loảng xoảng, vừa đụng vào liền rơi xuống, chỉ rõ tụ tan ly hợp, nhi nữ tình trường giữa con hẻm bất tận này.
Trong góc tường không biết trồng mấy bụi cây mọng nước, đứng một mình trong giá rét, lảo đảo như muốn ngã, dễ như trở bàn tay.
Trang nghiêm mà yên tĩnh.
“Meo ——”
Chợt lúc đó, trong con hẻm xuất hiện một con mèo trắng, mượn lực đạp lên xe lôi rồi nhảy lên đầu tường, tiếng loảng xoảng vang lên, con mắt lóe xanh từ trên cao ngạo nghễ nhìn chằm chằm bọn họ, Đinh Tiễn sực tỉnh, a một tiếng, thấp giọng mở miệng trong tiếng mèo kêu: “Chúc mừng cậu nhé Chu Tư Việt.”
Khóe miệng thiếu niên nhếch lên cười, không đáp lại.
Ngược lại con mèo trên đầu tường kia, còn kêu “Meo, meo, meo ——” như muốn chứng tỏ sự tồn tại của mình, chân trước duỗi thẳng ra, bước vài bước ở trên đầu tường, hiển nhiên là nhận ra Chu Tư Việt, đang theo cậu đòi thức ăn.
Là con mèo nhà chú Trương câm.
Một túi thức ăn cho mèo được đặt dưới chậu hoa, bình thường Chu Tư Việt và Tưởng Trầm hay đi ngang qua, có rãnh rỗi thì lại giúp cho nó ăn.
“Đò ăn còn nhiều, xuống đây.”
Giọng nói thanh lạnh của thiếu niên vang vọng trong ngõ hẻm, Đinh Tiễn nhìn cậu ngồi xổm xuống, bỏ thức ăn cho mèo vào trong hộp, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên mặt đất, rồi ngẩng đầu, huýt sáo một cái.
Với tốc độ ánh sáng, chú mèo con nhảy xuống từ trên đầu tường, lại một tiếng động loảng xoảng vang lên, tiểu tử lông xù màu trắng xám kia nhào đến trước mặt Chu Tư Việt.
Hoàng hôn lặng xuống, chợt có người hàng xóm đi ngang qua, chào hỏi với Chu Tư Việt.
“Tan học rồi à?”
Chu Tư Việt ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu lên, một tay sờ mèo, lễ phép đáp, “Chú lại đi tập à?”
“Không phải.”
Người nọ mang theo kiếm Thái cực, bước chân nhanh nhẹn, dần biến mất ở đầu hẻm.
Mèo con ăn xong, cái đầu nhỏ chui vào trong ngực Chu Tư Việt, nũng nịu cọ lấy cọ để, vui sướng lại quyến rũ kêu meo meo.
Đinh Tiễn ở sau lưng trừng mắt với nó đầy địch ý.
Hừ! Mùa xuân còn chưa đến, mày ở đây động dục cái gì?!
Chú mèo con đắc ý vươn móng vuốt về phía cô, làm cho Đinh Tiện giận đến mức trừng lớn mắt.
…
Ngày hôm nay, Lưu Giang mới vừa cầm ly nước vào phòng giáo viên, liền bị Dương Đào gọi lại, đưa điếu thuốc qua: “Thầy Lưu…”
Gần đây Lưu Giang định sinh thêm con thứ hai nên đang cai thuốc lá, thế là vội lấy ly ngăn lại, “Đừng dụ dỗ tôi, vất vả lắm mới cai được mấy ngày, giờ mà hút thuốc lá về nhà ồn ào cho xem.”
Dương Vi Đào cười cười, cất bao thuốc đi, cười ha ha, “Được, chị dâu quả là lợi hại.”
Lưu Giang: “Đó là, mẹ già một con.”
Dương Vi Đào lơ đãng nói: “Đúng rồi, em học sinh lớp anh…”
Lưu Giang giật mình, vội hỏi: “Gây họa gì à?”
“Không, chỉ là có em tụt hạng quá, không biết là đã gặp chuyện gi.” Vừa nói, Dương Vi Đào đặt một bài thi trên bàn Lưu Giang, “Anh xem đi, cứ tiếp tục như vậy sẽ không được.”
Lưu Giang nửa tin nửa ngờ cúi đầu, thấy tên của Đinh Tiễn, ánh mắt cũng đầy tiếc nuối, “Lúc mới đến em ấy tốt lắm, không biết là bị ảnh hưởng gì nữa đây.”
Dương Vi Đào ái chà một tiếng, “Ảnh hưởng gì? Tôi nhớ trước kia con bé ngồi chung với Chu Tư Việt, lúc đó điểm toán rất tốt, con bé phải ngồi cùng Chu tư Việt, để Chu Tư Việt giúp con bé một tay chứ.”
Lưu Giang nghi ngờ: “Được hả?”
Dương Vi Đào nhướn mày, “Thử một chút xem sao, dù sao Chu Tư Việt cũng nhận được thông báo giới thiệu vào đại học rồi, đương nhiên rất rảnh, đều là đứa trẻ ngoan, anh cũng đừng có đề phòng như phòng sói thế.”
Vì vậy, xế chiều hôm đó, Đinh Tiễn được Lưu Giang đổi lại ngồi cạnh Chu Tư Việt, vì để che giấu thay đổi nhỏ này, Lưu Giang còn cố ý đổi chỗ những bạn học khác.
Biến hóa tới quá nhanh, Đinh Tiễn không cách nào tiêu hóa được, có chút khiếp sợ nhìn thiếu niên bên cạnh mình, cảm giác quá không chân thực, ngược lại Chu Tư Việt cầm một quyển sách nhàn nhã mở miệng: “Vẫn khỏe chứ nhỉ.”
Đổi chỗ ngồi xong cũng đúng lúc tan học, mấy cuốn bài tập toán được truyền xuống, cứ thế nằm lồ lộ trên mặt bàn.
Chu Tư việt tùy ý liếc mắt một cái, bị Đinh Tiễn nhanh tay lẹ mắt thấy được, lẹ làng che lại rồi lặng lẽ rút ra.
“Giấu cái gì mà giấu, bây giờ mới biết mất thể diện hả? Đi sớm làm cái gì? Trong lúc tôi thi có phải cậu với Khổng Sa Địch đã đi chơi đủ rồi phải không? Phải có người rút dây ở sau thì cậu mới chịu quay lại đúng không? Cậu là con quay đấy à?”
Thành tích không cao, Chu Tư Việt còn sốt ruột hơn cả cô, giọng nói hung dữ, từng chút từng chút nói ra oan ức trong lòng tiểu cô nương, ai lại không muốn có thành tích tốt chứ, nhưng cô chính là nha đầu ngu ngốc, không tìm đúng phương pháp, làm mấy đề cũng sai, không còn biện pháp gì nữa.
Trên đường về nhà, Chu Tư Việt không biết bị trúng cái gì mà không hề nói chuyện với cô một câu, Đinh Tiễn càng không muốn đáp lời cậu.
Cứ xích mích như thế đi về nhà.
Cho đến khi đi tới chỗ rẽ vào hẻm, Đinh Tiễn bỗng đi về hướng ngược lại, “Hôm nay tôi về nhà mình!”
Chu Tư Việt nắm cổ áo sau của cô, kéo lôi lại.
“Sai rồi còn giở tính khí hả?”
Trong mắt Chu Tư Việt, luôn cảm thấy cô không đủ cố gắng nghiêm túc học tập, tan lớp thì toàn chơi với Khổng Sa Địch, hoặc là nói dăm ba câu cùng bạn học, nhưng lại coi thường những lúc cô nghiêm túc ghi chép bài giải đề, càng sốt ruột, càng không để vào trong mắt.
Cậu giống như người lớn vậy, rõ ràng làm bài hết ba tiếng, thế nhưng lúc nào cũng chỉ nhìn thấy ba phút nghỉ ngơi kia.
“Nếu cố gắng mà có ích, thì cần những thiên tài làm gì!”
Đinh Tiễn nói xong không nhịn được òa khóc, lấy tay áo lau nước mắt, xoay người cố ý đi về phía nhà mình.
Lại bị Chu Tư Việt kéo lại, đè lên tường, hơi cúi đầu, bắt đắc dĩ giơ tay đầu hàng: “Được rồi, tôi xin lỗi.”
“Nếu xin lỗi mà có ích, thì cần gì có cảnh sát chứ?!”
“Vậy cậu muốn như thế nào?”
Vừa dứt lời, lập tức cổ bị người ta ôm lấy, chợt trước mặt có gì đó dính sát, cô nương vùi vào vai cậu, định trả thù chùi nước mắt nước mũi lên người cậu, ướt nhẹp dính hết cả người.
“Ai bảo cậu hung dữ với tôi.” Đinh Tiễn la ầm lên.
Bỗng Chu Tư Việt không cáu kỉnh nữa.
Hết thẩy đều bình thường.
Phía dưới chân tường, sương tuyết dần tan, bụi thu hải đường đỏ tươi ở bên kia góc tường nở hoa trong tĩnh lặng.
Thiếu nữ tựa nhẹ vào tường, hai tay ôm lấy cổ của thiếu niên, ngước nhẹ đầu lên, nín khóc mỉm cười.
Thiếu niên cúi đầu, cười khẽ, không cãi lại.
Cũng được, cười đùa hay tức giận, tùy cô vậy.
Ở nơi dãy tường ngói cũ tối om này, không biết đã chốn giấu bao nhiêu ‘nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản’*, đếm không hết cũng chẳng nói rõ.
(*Tục ngữ Hán Việt: tình cảm của người phụ nữ thì tồn tại lâu, còn anh hùng thì chỉ trong chốc lát.)
Về sau khi giảng bài, Chu Tư Việt lại kiên nhẫn rất nhiều, nhưng cũng có lúc tính khí nóng nảy, bởi vì cảm thấy nha đầu này quả thật quá ngu ngốc, dạy mấy trăm lần cái đề này rồi nhưng cuối cùng cũng vẫn cứ sai, đúng là đầu gỗ.
Hôm nay, Đinh Tiễn đặt đề đã sửa lại trên bàn Chu Tư Việt chờ cậu về kiểm tra, còn mình thì vội vã về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị tắm rồi ngủ.
Cô vừa vui vẻ ngâm nga bài hát vừa cởi quần áo ra ném lên giường, đến khi vừa mặc quần ngủ vào thì.
“Cạch, cạch.”
Cửa mở ra, đi đôi theo đó là giọng nói không mấy kiên nhẫn của Chu Tư Việt: “Mới vừa nói qua với cậu, tại sao lại sai nữa hả, rốt cuộc có nghiêm túc nghe giảng không —— “
Âm thanh dừng lại, hiển nhiên là bị hình ảnh trước mắt làm cho sợ ngây người ——
Người trong phòng cũng choáng váng, hét lên một tiếng, theo bản năng đưa tay che mặt lại, đợi đến khi phản ứng lại lần nữa, trời ơi che mặt làm gì chứ, cũng không phải là đang ở trong phòng tắm, vậy là cô lập tức ngồi sụp xuống đất, lấy chăn bao bọc người lại, giơ tay lấy gối ném qua.
“Đi ra ngoài mau!”
Lúc này Chu Tư Việt mới phản ứng lại, vội vã quay đầu đi chỗ khác, lại có phần bứt rứt: “Tôi ——”
Lại một cái gối ném qua.
Chu Tư Việt nhanh tay lẹ mắt đóng cửa lại cái “rầm”.
Gối đập lên cửa rơi xuống đất.
Chu Tư Việt trở lại phòng mình, kéo ghế ra đặt mông ngồi xuống, cả người ngã về sau, tay đỡ trán, vô cùng ảo não phát ra một tiếng “Haiz” rất tấp.
Vừa nãy thật là vội vàng, dạy hai ba lần đều làm sai, nhìn mà tức giận, quên mất cả phép lịch sự cơ bản trước khi vào phòng người ta.
Dựa vào ghế điều chỉnh tâm tình ba giây, đầu óc vẫn hỗn loạn như cũ, hình ảnh vẫn cứ —— ướt át như cũ, không thể tĩnh lặng nổi.
Cậu mở mắt, cúi đầu xoa cổ, cả người rất nóng, rồi bất chợt xoa mạnh tóc ở sau gáy, hai tai ửng đỏ, chửi nhỏ một câu: “Fuck.”
…
Mùa đông giá lạnh, trời băng đất tuyết, bay đầy trời như lông ngỗng, trên cửa sổ kết thành lớp sương mỏng, gió rét tựa như nước đá, từng chút một thấm vào tận xương cốt.
Trong thời tiết ấy, Tưởng Trầm quyết định đi nghĩa vụ.
Người trong tuổi thiếu thời, ai mà không có chí hướng, nhưng chẳng ai lại nghĩ rằng, ngay tại thời điểm quan trọng như vậy, Tưởng Trầm có thể quyết định đi nghĩa vụ, buổi tối hôm đó, nhà họ Tưởng long trời lở đất, Chu Tư Việt chạy tới rất đúng lúc, Tưởng Chí Hùng ném ly xuống đất, thanh âm vang vọng, một tiếng quát lên: “Đi nghĩa vụ thì có tiền đồ gì hả?! Sao không thi đại học tốt? Việc gì phải làm khổ thế hả?!”
Tưởng Trầm đã không mấy hứng thú với việc đi học, cũng biết bản thân không thi đậu nổi đại học, cậu khinh thường hừ một tiếng, nhưng cũng không dám mạnh miệng.
Mẹ Tưởng thấy Chu Tư Việt đi vào, bèn lên tiếng giảng hòa: “Lão Tưởng à, Tư Việt đến rồi kìa.”
Tưởng Chí Hùng liếc mắt nhìn, thần sắc giãn ra đôi chút, nói với Chu Tư Việt: “Cháu tới đúng lúc lắm, hai đứa quan hệ rất tốt, cố gắng khuyên nó vào, thời buổi nào rồi mà còn đòi đi nghĩa vụ, có con nhà ai không liều mạng học hành đâu.”
Tưởng Trầm không nhịn được, mạnh miệng nói: “Bố nhận Chu Tư Việt làm con trai luôn đi, nó được nhận vào Thanh Hoa đấy.”
Tưởng Chí Hùng lập tức trợn tròn mắt muốn xông lên đánh cậu, nhưng bị mẹ Tưởng ngăn lại, nháy mắt với Chu Tư Việt, từ nhỏ, Chu Tư Việt đã là người có quyền phát biểu trong đám con nít ở đây, giúp hòa giải nất hiều việc, “Chú à, để cháu với cậu ấy nói chuyện đi.”
Tưởng Chí Hùng hừ lạnh, chắp tay rời đi.
Hai người ra ngoài, nhưng chưa ra được tới cửa, Tưởng Trầm không phục cất giọng: “Mày cũng đừng khuyên tao, tao đã quyết định xong rồi.”
Từ nhỏ hai người lớn lên cùng nhau, làm sao không biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì? Cũng chưa hề lay động khi đã hạ quyết tâm. Chu Tư Việt cũng biết rõ, Tưởng Trầm quyết định đi lính cũng không phải do xúc động, từ nhỏ cả hai thường ngồi trong bụi cỏ, tán gẫu nói về chuyện ước mơ sau này của mình.
Tưởng Trầm nói muốn tham gia quân ngũ.
Chu Tư Việt gập chân, tay đặt trên đầu gối, đụng vào vai Tưởng Trầm, cười nói: “Được, mày đi nghĩa vụ, tao sẽ cho mày vũ khí tao nghiên cứu.”
Nghiên cứu vũ khí gì chứ.
Bom nguyên tử à?
Khi đó Tưởng Trầm cho rằng ước mơ của Chu Tư Việt là chuyên gia vũ khí bom nguyên tử, chiến tranh ở Afghanistan xảy ra dồn dập liên tục, nơi nơi đều gặp dân chạy nạn hoảng hốt chạy thoát thân, tiếng đại bác súng đạn vang lên khắp phía, những ánh mắt vô tội tuyệt vọng lại tha thiết muốn sống tiếp trên cõi đời này, thương xót lan tràn.
Bởi vì sao, bởi vì đây lời thời đại cá lớn nuốt cá bé, dân mạnh thì nước mạnh.
Ai nói tham gia quân ngũ không có tiền đồ, ai nói năm tháng hòa bình không có chiến tranh.
Tương lai ông đây phải bảo vệ mảnh đất này, thần ngăn chém thần, phật cản giết phật!
Cuối tháng mười hai, kỳ gọi nhập ngũ kết thúc, Tưởng Trầm cất học bạ, nhập ngũ vào trung đoàn nghĩa vụ của cảnh sát thành phố Nam Kinh.
Khi kỳ thi đại học còn chưa kết thúc, thế mà họ phải trải qua lần ly biệt đầu tiên.
Còi tàu hỏa vang dài, vang khắp bầu trời mênh mông, thiếu niên xách hành lý, phất tay không quay đầu lại, hòa vào trong biển người nhốn nháo.
“Anh em ở đây chờ mày.” Tống Tư Kỳ hét lên với biển người, “Yên tâm đi, bọn tao sẽ giúp mày chăm sóc bác Tưởng!”
Mười mấy cái đầu của đứa trẻ, lúc đó rất hào hứng, lời tâm chí mạnh mẽ, giọng đầy hăng hái, cũng không biết tương lai sắp sửa đối mặt với cái gì.
Tàu hỏa lăn bánh, bánh xe xình xịch chuyển động, không biết trong cửa sổ nào có hình bóng cô độc của Tưởng Trầm.
Chu Tư Việt xoay người rời đi đầu tiên.
Đinh Tiễn biết cậu còn buồn hơn những người khác, vào lúc mọi người chưa kéo ra, cô là người đầu tiên đi theo cậu, đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nơi bàn tay cậu đang để trong túi quần, chàng trai khẽ run, lại từ từ rút tay ra, nắm ngược trở lại.
Đám người tản đi hết, người phía sau đuổi tới, Khổng Sa Địch ở đằng sau kêu lên: “Tiễn Tiễn, đợi tớ với.”
Soạt.
Giống như chạm vào điều cấm kị, vội buông tay ra.
Nhìn bàn tay trống không, Chu Tư Việt cười giễu một tiếng, từ từ đút lại về túi.
Sau khi Tưởng Trầm đi không bao lâu, vừa đúng dịp tuyển phi công trước thời hạn, Tống Tử Kỳ quyết định báo tên dự thi phi công, có lẽ là bị Tưởng Trầm làm cho kích động, cậu quyết định đi theo tiếng gọi của con tim.
“Hồi còn bé tôi cảm thấy lái máy bay trông rất đẹp trai, thật đấy, nếu sau này có thể lên làm phi công, bây giờ có bảo tôi đi chết thì tôi cũng cam tâm tình nguyện.”
Khổng Sa Địch bắt chước dáng vẻ hào hứng của Tống Tử Kỳ lúc nói chuyện, kể lại cho Đinh Tiễn: “Cậu không biết cậu ấy đắc ý như thế nào đâu, cứ như người ta chịu nhận cậu ấy vậy.”
“Còn cậu thì làm thế nào?”
“Chia tay thôi, nếu không thì còn có thể thế nào nữa, chẳng lẽ tớ phải để cậu ấy từ bỏ ước mơ à? Có thể sao? Tớ không làm được, để cho bản thân cậu ấy một đời làm phi công đi, tớ đến Thành Đô tìm một người đẹp trai nhà giàu gả qua đó, hừ.”
Lúc Khổng Sa Địch nói lời này, ánh mắt lạc lõng, chỉ có Đinh Tiễn biết trong lời nói này giận dỗi chiếm đa số, nhưng cô hiểu cô ấy, không nỡ để cậu ấy từ bỏ ước mơ, không nỡ từ bỏ cậu ấy, vậy cứ để cậu ấy từ bỏ mình đi vậy.
Tốt nghiệp xong liền chia tay, lời này quả thật không phải giả.
Tống Tử kỳ rất thuận lợi thông qua kì sát hạch và kiểm tra sức khỏe.
Tâm tình Khổng Sa Địch ngày càng đi xuống, sau đó, Đinh Tiễn nhìn thành tích của mình, cảm xúc cũng chẳng vui lên nổi.
Tháng một, trời đông giá rét ập đến, bên ngoài thành phố Bắc Kinh tuyết rơi nhiều, bông tuyết bay lượn.
Vào cái đêm trước ngày Đinh Tiễn về quê ăn Tết, hai người ở trong phòng làm bài tập, cô nào có tâm trạng giải đề, nhàm chán gục đầu xuống bàn nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người, Chu Tư Việt mới xem xong hết một cuốn sách lập trình, đang tựa vào đầu giường chơi game, co một chân lên, khuỷu tay đặt lên đầu gối, mí mắt cũng lười nâng lên.
Nửa giờ sau, Chu Tư Việt bỏ máy chơi game xuống, tới kiểm tra bài của cô, sau đó nhìn thấy tờ đề trắng tinh sạch sẽ không có gì.
“Gần đây cậu có chuyện gì thế hả?” Cậu nóng nảy.
Đinh Tiễn cúi đầu, xấu hổ.
Yêu đương ảnh hưởng tới chuyện học là có thật, từ khi cô và Chu Tư Việt có quan hệ ngày càng tốt, mỗi ngày cô đều suy nghĩ này nghĩ nọ, càng nghĩ nhiều lại càng cuống cuồng, ngộ nhỡ cô không thi đậu vào Thanh Hoa thì sao? Ngộ nhỡ cậu ở Thanh Hoa gặp được người tốt hơn thì làm thế nào?
Nghĩ tới đây càng gấp, càng cuống, càng học không tốt, Chu Tư Việt còn sốt ruột hơn cả cô, giọng rất hung dữ, hận không thể đi thi giúp cô, có lúc nóng tính, bật thốt lên, bảo cô vừa ngốc vừa nát, tuy là giọng điệu đùa giỡn, nhưng khi Đinh Tiễn nghe thì thấy cực kỳ không thoải mái. Mặc dù hai người quen thân nhau, nhưng cô cũng cần được yêu mến mà, dựa vào cái gì mà có thái độ hòa nhã hơn với những cô gái khác, đến phiên cô thì lại thở hổn hển như vậy.
Chu Tư Việt cau mày, biết nha đầu này thích mềm không thích cứng, ngược lại cũng không nổi giận, cậu dựa vào mép bàn, từ trên cao nhìn xuống cô, giọng réo rắt hỏi: “Không thi vào Thanh Hoa nữa à?”
Đinh Tiễn cũng sốt ruột, hất bài thi đi, nổi giận nói: “Không thi, tôi muốn vào một trường nào đó Hàng Châu.”
Chu Tư Việt vốn cứ nghĩ, quả thật thi không được thì vào trường đại học bình thường ở Bắc Kinh, cũng không nhất thiết cô phải thi vào Thanh Hoa.
“Hàng Châu có gì hớp hồn cậu phải không?”
Chu Tư Việt ngồi trên ghế, cực kì bình tĩnh nhìn cô, rất rất bình tĩnh, hỏi: “Hứa Kha?”
Đinh Tiễn đột nhiên nhớ đến Hứa Kha đang ở Chiết Đại, năm trước có gửi thư cho cô, bị Chu Tư Việt nhìn thấy.
Có điều cô rất bình thản, sợ Chu Tư Việt nghi ngờ, còn đặt biệt đưa thư cho cậu xem, thế nhưng người này cũng không nhỏ nhen, chỉ nói “nhàm chán” rồi cúi đầu tiếp tục giải đề.
Nào có nam sinh nào không ghen chứ, chỉ là không có đủ kích thích thôi.