Chương 19: Một quyền đập vỡ lầu Hoàng Hạc (1)

Bí Mật Nơi Góc Tối

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: LuChan | Beta: Qin Zồ

Một quyền đập vỡ lầu Hoàng Hạc, một cước đá nhào châu Anh Vũ.

Bà đây không thèm chơi nữa.

—— “Nhật ký của Tiểu Quái Thú”.

“Này.”

Này cái quỷ ấy, bộ tôi không có tên à?

Đinh Tiễn không để ý đến cậu nữa, sải bước dài đi về phía trước, có điều không dài bằng chân người ta, chỉ chốc lát cậu đã vượt lên trước mặt cô, túm lấy cặp kéo cô quay trở lại.

Đinh Tiễn không một chút phòng bị, lảo đảo mấy bước, thiếu chút nữa ngã vào trong ngực cậu, may mà Chu Tư Việt phản ứng rất nhanh, đỡ vai cô cho đứng thẳng rồi rũ mắt liếc cô: “Cậu bị gì thế? Chỉ giúp trực nhật một lần mà  mất hứng như vậy à?”

Đồ đần.

“Nói đi.” Chu Tư Việt rất không kiên nhẫn, “Hiểu lầm không cần thiết là cái gì hả?”

Đồ ngốc.

Còn là hiểu lầm không cần thiết nào nữa?

“Tôi sợ bạn học trong lớp nói khó nghe, nói chúng ta…” Cô dừng lại không nói tiếp nữa, liếc mắt nhìn cậu rồi cúi đầu.

Nhưng cô không ngờ rằng lời này lại khiến Chu Tư Việt im lặng rất lâu, lạnh lùng nhìn cô, tự giễu cười rồi nói: “Được rồi, biết rồi.”

Thiếu niên khoác cặp rời đi, để lại bóng lưng cao lớn, có thể nhìn ra cậu đang tức giận, ánh nắng hoàng hôn phản chiếu bóng lưng kia dần mơ hồ. Đường xe rộng rãi, thân cây dương mạnh mẽ khô khốc, dù cho mưa gió vẫn đứng sừng sững hai bên đường.

Bước chân cậu trầm ổn, không nhanh không chậm, bỗng chốc đã bước qua mấy cây dương, chưa được mấy bước mà bóng lưng săn chắc ấy đã tới cuối đường, chỉ một cái xoay người liền biến mất không một chút dấu vết.

Bỗng Đinh Tiễn ỉu xìu ngồi xổm xuống, nước mắt tuôn rơi không kìm nén được, lập tức cảm giác tủi thân lan tràn khắp đáy lòng.

Thích một người.

Có thể vì cậu mà nhận lấy trăm kiểu tủi thân; lại hết lần này đến lần khác không chứa nổi cảm giác tủi thân đến từ cậu —— không thích mình.

Cô im lặng ngồi xổm xuống đất mà khóc, theo thói quen cố kiềm nén, dù có bi thương đến đâu cũng không thể giống Khổng Sa Địch gào khóc thành tiếng, để nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt.

Cô không cảm thấy bản thân làm sai điều gì, tuy cô hâm mộ Khổng Sa Địch làm việc không chút cố kị nào, nhưng cô lại không thể đồng ý với phong cách hành sự như thế được, có điều điều ấy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc cô thích cô ấy.

Còn Chu Tư Việt, cô thích cậu, nên cô mới quan tâm đến cái nhìn của cậu, sợ nhất là cậu thương hại cô, bố thí cô.

Nhưng hôm nay hai người cô thích nhất ở Yến Tam, lại đồng loạt có xích mích với cô.

Ngày đó Đinh Tiễn ngồi xổm dưới đất khóc rất lâu, cho đến lúc trời tối, cho đến khi chẳng thể đứng nổi, hai chân run run hệt như bị phong thấp mà gặp trời mưa, khập khễnh bước về nhà.

Vừa đi vừa lau nước mắt.

Cùng với ánh hoàng hôn u ám, cô có cảm giác như đại hiệp võ đang vừa tỷ thí xong, cùng kiếm sắt vương bụi trần đạp mây quay về.

Chỉ có điều, cô lại là người suýt chút nữa bị đánh tới chết kia.

Lúc ở đầu hẻm, Đinh Tiễn đi tới quầy bán quà vặt mua mấy tờ giấy màu hồng cùng phong thư, lặng lẽ nhét vào trong cặp rồi mới đi vào nhà.

Hôm nay trong nhà yên tĩnh dị thường.

Đến cả Đinh Tuấn Thông bình thường luôn ồn ào ầm ĩ cũng phá lệ ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon, Diệp Uyển Nhàn bưng dĩa táo từ trong bếp ra, đưa mắt thấy cô trở về thì cười: “Về rồi à?”

Đinh Tiễn theo bản năng siết chặt cặp, khẽ vâng một tiếng, cúi đầu thay giày.

Diệp Uyển Nhàn đặt dĩa táo lên bàn, đưa tay lấy cặp của cô, hành động khác thường này khiến cho Đinh Tiễn bất giác co người lại, Diệp Uyển Nhàn cười nói: “Sao thế? Để mẹ cất cặp giúp con.” Nói rồi mới để ý có gì đó không đúng, “Mắt con bị sao vậy?”

Mới vừa khóc xong nên mắt hơi sưng, nhưng không rõ lắm.

Đinh Tiễn xoa xoa, nói dối: “Vừa nãy gió lớn, chắc là bụi bay vào.”

Diệp Uyển Nhàn gật đầu: “Ừ, một chút nữa cậu của con tới đấy.”

Cậu?

“Cậu nào?”

Diệp Uyển Nhàn cười: “Cậu nhỏ đấy.”

Thì ra là vậy, vì có người khác tới nên bà mới như thế sao?

Bất kể năm xưa đang vào thời điểm kế hoạch hóa gia đình, thì bà nội bà ngoại gì cũng đều có quan niệm có thể sinh được nhiều thì sinh, anh chị em của Diệp Uyển Nhàn và bố Đinh đều không ít, nhưng phần lớn cả đời đều bình thường không nổi trội, tầm thường vô vị.

Chỉ có mỗi cậu con út nhà họ Diệp này là thắp nên được khói xanh trên mộ phần tổ tiên*.

(*Ám chỉ việc có người trong họ làm to.)

Lúc bé Diệp Thường Thanh rất thích vẽ tranh, những đứa bé khác thì nghịch bùn đánh nhau, còn ông chỉ thích xách theo túi vẽ vào núi vẽ tranh, đặt mông xuống là hết một ngày; những đứa trẻ khác thì xin cha mẹ tiền tiêu vặt để mua chút đồ ăn ngọt, còn ông lại dùng tiền tiết kiệm để mua bút vẽ.

Ngoài vẽ ra, thành tích của Diệp Thường Thanh đều bình thường, nhất là môn toán, chỉ có thể thi được hai mươi điểm, đời này cũng không học đại học bao giờ, sau khi tốt học cấp ba thì ngồi ngay đầu đường Bắc Kinh vẽ tranh phác thảo, hai đồng một tờ kí họa.

Vốn tưởng rằng cuộc đời sẽ trôi đi một cách bình lặng như thế.

Kết quả là nửa năm kí họa ở Bắc Kinh, đột nhiên cơ hội xuất hiện, ông gặp được quý nhân đầu tiên trong đời mình, chính là Vương Minh Nghĩa.

Lúc bấy giờ Vương Minh Nghĩa là giáo sư thỉnh giảng ở học viện Bắc Kinh, tham gia những cuộc thi vẽ tranh sơn dầu ở những ngôi trường đó, tư chất của khóa sinh viên được Vương Minh Nghĩa dẫn dắt đã quá khác trước, rất nhiều người học vẽ không phải chỉ vì thích học.

Nhà có tiền, không thi đậu đại học thì chọn đại vào chuyên ngành hội họa, hoặc do quyết một lòng chỉ muốn trở thành một danh họa, quên đi mất hàm nghĩa của hội họa là gì.

Vương Minh Nghĩa đang hút thuốc ở đầu cầu thì gặp được Diệp Thường Thanh.

Vẻ mặt say mê khi vẽ tranh của Diệp Thường Thanh đã thu hút ông, rất giống ông ngày xưa, mê mệt không biết nghỉ, ánh mắt rực rỡ, vì vậy ông dập tắt điểu thuốc. đi tới mời vẽ một bức.

Diệp Thường Thanh làm ăn không nhiều, thỉnh thoảng có được một người như thế thì phấn chấn vô cùng, vẽ cực kỳ nghiêm túc, lúc Vương Minh Nghĩa thấy được bữa tranh kia, ông lập tức quyết định nhất định phải dẫn dắt người này.

Ngay khi Vương Minh Nghĩa đưa ra lời mời, Diệp Thường Thanh kinh ngạc vui mừng không dám tin nổi. Về nhà báo tin này cho mẹ nghe lại còn bị mấy bà chị giễu cợt, nói không chừng là bị người ta lừa gạt, chỉ muốn cậu giao tiền mà thôi, cậu cũng đừng ngốc nữa.

Chỉ là trong chuyện vẽ vời này, Diệp Thường Thanh thật sự đồng ý làm chuyện ngu ngốc, ông bất chấp tất cả theo Vương Minh Nghĩa bắt đầu học vẽ, bắt đầu đi khắp nơi trên thế giới, cũng biết không ít người nổi tiếng trong nghề, mới giật mình bản thân trước kia quá nông cạn.

Có Vương Minh Nghĩa chỉ dạy, thành tựu hội họa của Diệp Thường Thanh tăng lên, cũng là học trò tiến bộ nhanh nhất của Dương Minh Nghĩa, thực ra không phải vậy, Diệp Thường Thanh cũng hay nhắc đến với Vương Minh Nghĩa rằng, ông có một đứa cháu gái nhỏ, cũng có thiên phú về mặt này.

Đó là lúc ông mới đi theo Dương Minh Nghĩa không lâu, cũng không biết rằng con đường này có thể đi được hay không, cho nên không dám đưa Đinh Tiễn đi gặp mặt, về sau lại không có cơ hội.

Tuy nói Diệp Uyển Nhàn là người nịnh nọt, nhưng từ nhỏ lại rất thương cậu em trai Diệp Thường Thanh này, đến tận lúc tốt nghiệp trung học nghèo đến mức chẳng có gì ăn, bà vẫn thường chăm lo cuộc sống hằng ngày của ông.

Diệp Thường Thanh là người có ơn tri ngộ, đối với những người đã từng giúp mình ông luôn cảm kích trong lòng.



Chân trước Đinh Tiễn mới vừa bước vào cửa, chân sau Diệp Thường Thanh đã đến.

Diệp Thường Thanh không thường xuyên đến đây nên có vẻ xa lạ, nhưng khi còn bé Đinh Tiễn có quan hệ rất tốt với ông, cũng hay theo ông đi khắp nơi vẽ tranh, phác họa gì đó đều là học từ ông.

“Chào cậu ạ.” Đinh Tiễn lễ phép gọi.

Diệp Thường Thanh đưa tay sờ đầu cô, “Lên cấp ba rồi à?”

Đinh Tiễn gật đầu.

Diệp Uyển Nhàn cất giày giúp ông, trái cây đã được để trên bàn từ trước, “Ăn ít hoa quả đi đi, để Tiễn Tiễn nói chuyện với cậu, chị đi làm cơm đây.”

Diệp Thường Thanh ngăn bà lại: “Khỏi làm đâu chị, em nói vài câu vớiTiễn Tiễn rồi đi ngay, xe đang đợi dưới lầu, lát nữa còn đến khách sạn họp.”

Diệp Uyển Nhàn a lên một tiếng, “Chị mua đồ ăn cả rồi.”

Diệp Thường Thanh cười cười, kéo Đinh Tiễn qua ghế salon ngồi xuống, ngẩng đầu nói: ‘Giữ lại cho hai đứa nhỏ ăn đi.”

Đồng hồ trong phòng khách chỉ bảy giờ.

Diệp Thường Thanh nhìn đồng hồ, rồi nghiêm túc nói với Đinh Tiễn: “Không kịp nữa rồi, cậu sẽ nói ngắn gọn thôi, ở Thượng Hải có triễn lãm tranh, nhà tổ chức cho cậu hai tấm vé, không phải trước kia cháu rất muốn đi xem triễn lãm sao? Sao nào, có muốn đi hay không?”

Đinh Tiễn sửng sốt, chợt thấy mình như được hồi sinh, đau buồn tình cảm thì có gì hay chứ, thế giới của cô không phải chỉ có mỗi bọn họ, cô còn có vẽ vời nữa mà, trong lòng có một con người nhỏ đang kêu gào quật cờ tung bay.

Cô trịnh trọng gật đầu, “Đi ạ.”

Diệp Thường Thanh cười, “Được, nhưng cháu phải xin phép nghỉ một ngày đấy, triễn lãm tranh vào ngày quốc khánh, nhưng cậu phải đến trước thời hạn một ngày, thứ năm này bay, cháu đem theo thẻ học sinh hoặc sổ hộ khẩu cho cậu, cậu sẽ bảo trợ lý đi mua cho cháu.”

Đinh Tiễn liếc nhìn Diệp Uyển Nhàn.

Diệp Uyển Nhàn chau mày: “Muốn xin nghỉ hả? Sẽ bị mất một buổi học đấy. Để lần sau đi xem triễn lãm không được à?”

Diệp Thường Thanh: “Chị tưởng triển lãm hội họa giống đi ra chợ mua thức ăn, bất cứ lúc nào cũng có à?”

Diệp Uyển Nhàn còn muốn nói điều gì nữa, nhưng lại bị Đinh Tiễn cắt ngang: “Trước quốc khánh một ngày, trường bọn con tổ chức đại hội thể thao, không sao đâu ạ, con có thể xin thầy nghỉ.”

Hai người cũng không để ý đến Diệp Uyển Nhàn nữa, quyết định hành trình, sau đó Diệp Thường Thanh đứng dậy rời đi.

Đinh Tiễn trở về phòng, bắt đầu làm bài tập.

Đợi đến khi làm xong hết toàn bộ bài tập, cô mới lấy giấy viết thư vừa mua lúc nãy và bức thư bị xé mình ra, cẩn thận ghép hai mảnh lại, sau đó cầm bút lên, chép lại một bức thư khác cho người ta.

Chữ của Vưu Khả Khả rất thanh tú, nội dung cũng đầy chân thành, không giống như những bức thư tình buồn nôn, mà có thể cảm nhận được mỗi một câu một chữ đều được tiểu cô nương tỉ mỉ viết ra.

“Cậu còn nhớ mình không?”

“Lần trước từng gặp một lần ở hành lang, gần đây mình luôn nhớ cậu, mình không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn làm bạn với cậu mà thôi, mình là Vưu Khả Khả, lớp mười, sau nãy cuối mỗi tiết học mình có thể đến tìm cậu chơi được không?”

“Mình có người bạn trước kia ở trong đội tuyển thi đấu với cậu, tên là Hàn Giai Thành, quả thật hâm mộ mấy nam sinh giỏi toán quá, thi dễ lắm hả cậu? Không giống mình, lần nào thi cũng phải cầu phật này nọ, sau này có thể hỏi cậu vài vấn đề về toán được không?”

“Chu Tư Việt, tên cậu thật dễ nghe.”

Thư tình dài ba trang Đinh Tiễn chép cũng sắp gãy rồi, lật sang trang khác, á, vẫn còn nữa.

Đã hết chưa vậy.

Lặp đi lặp lại đều là mấy câu nói kia, cứ nói thẳng mình rất thích cậu khó lắm à? Cần phải quanh co ngoằn nghèo biểu đạt tình cảm như thế sao?

Sau đó lại tự giễu cười một tiếng:

Có ai không như thế chứ.

Con gái đều vậy cả.

Đến một giờ sáng, Đinh Tiễn mới chép xong bức thư tình, cắn răng bỏ vào cặp.

Sáng ngày thứ hai, Đinh Tiễn dậy thật sớm, đeo cặp nặng trịch đi học.

Trời sáng tinh mơ, ánh nắng xuyên qua tầng mây mỏng chiếu rọi tia sáng đầu tiên. Trong không khí tràn ngập mùa sữa đậu nành và bánh quẩy, giọt sương lấp lấp trên bãi cỏ, trên phố xá đều là hình bóng vội vàng của học sinh, hò hét ầm ĩ nhưng lại có phần ấm áp.

Đinh Tiễn đến lớp sớm nhất, cô đặt lá thư vào dưới hộc bàn của Chu Tư Việt rồi trở về chỗ của mình, bịt chặt tai bắt đầu đọc bài sớm.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, các bạn học lục tục kéo đến.

Chu Tư Việt và Tống Tử Kỳ cùng nhau vào lớp, theo sau còn có Khổng Sa Địch.

Ba người ngồi vào chỗ, không một ai nói chuyện với cô, Đinh Tiễn bịt chặt lỗ tai, bắt đầu lớn tiếng đọc thuộc lòng.

Chu Tư Việt vừa nhét cặp vào học bàn thì thấy một lá thư hồng nhạt rơi ra, tống Tử Kỳ quay đầu xuống quét mắt nhìn, tựa như đùa giỡn: “Chậc chậc, tao còn nói sao số đào hoa của mày không như hồi cấp hai chứ, chưa gì nhanh vậy đã có người đưa tới cửa à? Nào, cho tao nhìn xem là hoa khôi lớp nào nào.”

Nói rồi, Tống Tử Kỳ muốn nhào qua cướp.

Nhưng lại bị Chu Tư Việt nhặt lên trước một bước, Tống Tử Kỳ không chịu từ bỏ, vẫn muốn chồm qua, Chu Tư Việt trực tiếp một tay đẩy cậu, một tay nhé thư vào hộc bàn, thấy không thể lấy được, Tống Tử Kỳ không cam lòng la hét: “Trước kia không phải nhận được mấy cái này đều ném đi cả à? Sao đấy, giờ lo lắng rồi hả?  Xem ra có điều mờ ám nha?”

“Cút.”

Chu Tư Việt mắng rồi đạp Tống Tử Kỳ một phát, hai nam sinh ồn ào gây sự trong lớp, Khổng Sa Địch quay đầu liếc nhìn Đinh Tiện, ánh mắt chế giễu đầy lạnh lùng.

Cho đến tận lúc chuông vào học reng lên, Đinh tiễn cũng không ngẩng đầu lên.

Lá thư này, Chu Tư Việt cũng không mở ra, mà trực tiếp bị cậu ném vào hộc bàn.

Bốn mươi phút tiết đầu tiên kết thúc, Khổng Sa Địch cũng không tìm cô nói chuyện mà gục bàn xuống ngủ, có nữ sinh tìm Khổng Sa Địch đi vệ sinh, Khổng Sa Địch ngẩng đầu lên nhìn, cười đứng dậy nói: “Được.”

Cũng chẳng gọi Đinh Tiễn đi cùng.

Sau giờ cơm trưa, Khổng Sa Địch cũng không chờ cô mà cũng nữ sinh khác nắm tay đi tới phòng ăn.

Cả một buổi sáng, cả hai người này đều không mở miệng nói câu nào với cô.

Tống Tử Kỳ cảm giác bầu không khí có điều không đúng, gõ lên bàn Đinh Tiễn: “Cậu cãi nhau với Khổng Sa Địch à?”

Đinh Tiễn không trả lời, cúi đầu.

Trong lòng Tống Tử Kỳ sáng tỏ, lúc trước cậu cảm thấy nha đầu này có điểm kỳ quái, nhưng tiếp xúc lâu, phát hiện cô có chút buồn cười, cũng là dạng khuyết não như Khổng Sa Địch, nhưng lại không khuyết tâm như Khổng Sa Địch.

“Nữ sinh các cậu toàn thế cả, không biết cãi cái gì nữa, cậu đừng buồn, cô ấy cũng hay gây nhau với mình mà, đừng để ý tới cô ấy nữa là được, chờ cô ấy bớt giận rồi sẽ nũng nịu cầu hòa với cậu cho xem.”

Đinh Tiễn không ngờ Tống Tử Kỳ sẽ an ủi mình, vẫn cho là chàng trai này luôn thích gì nói nấy, không biết tâm tư cũng tinh tế đến thế, vậy là cảm kích nhìn sang cậu.

“Cám ơn cậu.”

Tống Tử Kỳ vô vị cười một tiếng: “Không có gì.”

Đến chiều, Đinh Tiễn đi tìm Lưu Giang xin nghỉ.

Dạo gần đây Lưu Giang rất vui vẻ, sảng khoái ký vàođơn xin phép cho cô, còn cười híp mắt dặn dò cô không nên trễ nãi việc học, ở bên ngoài nhớ chú ý an toàn.

Đinh Tiễn cúi người gật đầu, cảm kích rơi nước mắt, ai nói Lưu Giang hà khắc chứ, rõ ràng hòa nhã thế kia mà, xem ra tin tức của Hứa Kha cũng không chính xác.

Hai ngày sau đó là đại hội thể thao, Không Sa Địch cũng không tìm cô nói chuyện lần nào, Đinh Tiễn cảm thấy mình sắp trở thành người tàng hình trong bốn người bọn họ rồi.

Lá thư này vẫn cứ bị Chu Tư Việt đặt trong hộc bàn, nhiều lần đuôi mắt Đinh Tiễn thấy cậu lấy sách ra thì đồng thời cầm lá thư này ra, sau đó lại nhét nó trở vào.