Đăng vào: 12 tháng trước
Tưởng Trầm sợ chết khiếp vị tiểu thiếu gia cứ mỗi lần dậy là cáu kỉnh này, quẳng lại một câu “mẹ mày gọi mày đi ăn” rồi co cẳng lao nhanh xuống dưới lầu, như một cơn gió “vèo vèo” xuyên qua phòng khách, xuống phòng bếp.
Ấy, đợi đã ——
Bất chợt cậu đảo mắt, tầm nhìn rơi thẳng lên người Đinh Tiễn, quan sát từ trên xuống dưới.
Đinh Tiễn ngồi cạnh Trần phu nhân, mặc chiếc váy trắng hơi nhỏ, ngũ quan cũng nhỏ, hai tay đặt trên đùi rất quy củ, nom khá khôn khéo.
Chỉ là, cục u trên trán trông hơi buồn cười.
Tưởng Trầm ngẩn người, trong đầu đang nghĩ cô gái này từ đâu xuất hiện thế này.
Chu Tư Việt ở sau lưng mặt đầy ngái ngủ dụi mắt đi xuống lầu, dép bị cậu kéo lê xoèn xoẹt, hai tay đút vào túi quần đượm vẻ mỏi mệt từ từ đi xuống, đến mấy bậc cuối cùng thì cậu bắt đầu đi nhanh hơn, đến khi chân dài giẫm xuống đất thì lại đi chầm chậm. Lúc vượt qua Tưởng Trầm, giơ một tay lên đập xuống sau đầu cậu ta rồi mở miệng: “Bị ngu rồi à?”
Giọng của cậu có sức hút thật êm tai, là giọng nam dễ nghe nhất mà Đinh Tiễn từng nghe, nhưng trong con chữ êm dịu ấy lại có phần không đứng đắn.
Không giống giọng Bắc Kinh tròn câu của Tưởng Trầm.
Tưởng Trầm vừa định hỏi cậu người này là ai, kết quả ánh mắt của vị thiếu gia này chẳng hề nhìn lấy Đinh Tiễn một lần mà đi thẳng đến bàn ngăn, kéo ghế bên cạnh Tống Nghi Cẩn ra dạng chân ngồi xuống.
Tưởng Trầm lập tức đi theo, ngồi vào chỗ của mình ở bên cạnh cậu.
Đinh Tiễn vốn đang cúi đầu, nghe thấy tiếng kéo ghế thì thuận thế ngẩng đầu lên nhìn sang, sau đó bị một thiếu niên với quả đầu ổ gà của mình làm cho giật mình.
Quả nhiên là tiểu thiếu gia da mỏng thịt mềm, ngay cả đường nét và đường cong đều toát lên sự kiêu ngạo bẩm sinh.
Chu Tư Việt mới tỉnh ngủ, đầu tóc ngổn ngang rối bù, thỉnh thoảng lại gạt mấy sợi tóc rũ xuống, cả khuôn mặt ngoại trừ vành mắt đen hơi rõ ra thì dường như không tìm được khuyết điểm nào khác.
Đinh Tiễn thầm than: Sắc thụ hồn dữ là sắc thụ hồn dữ*!
(*Sắc thụ hồn dữ: trong trường hợp này thì ý nói cứ thấy đẹp là lòng lại nhộn nhạo.)
Chu Tư Việt cũng không phát hiện ra trên bàn còn có ba người xa lạ, cúi đầu tự nhiên uống canh trong bát, cho tới khi Chu phu nhân mở miệng gọi tên cậu: “Tư Việt.”
“Ừ?” Chu Tư Việt uống xong hớp canh cuối cùng, nhấp môi dưới rồi từ tốn ngẩng đầu nhìn sang.
Chu phu nhân: “Đây là dì Đinh của còn, còn đây là Đinh Tiễn, hồi nhỏ hai đứa từng gặp nhau rồi.”
Chu Tư Việt cận thị nhưng không thích đeo kính, nheo mắt một lúc mới nhìn ra, có điều không có ấn tượng gì, tuy vậy vẫn nghiêng người về phía trước lễ phép nói chào dì Đinh. Câu chào hỏi của cậu không cao ngạo không thấp hèn cũng có chút mất tự nhiên khi người lạ đến nhà, trái lại vô cùng ung dung.
Lại chuyển tầm mắt sang Đinh Tiễn, hai cánh môi mỏng, quý phái vô cùng.
So ra thì Đinh Tiễn trông giống kẻ ngốc hơn, không biết nên nhìn vào đầu, mất tự nhiên gật đầu một cái, sau đó hốt hoảng cúi đầu nhìn chằm chằm bát của mình, cũng chẳng biết đang xấu hổ vì gì nữa.
“Đây là Tư Việt nhỉ, điển trai đấy chứ.” Mẹ Đinh cười tươi cứ như nhìn thấy con ruột của mình vậy: “Hồi còn bé dì còn từng ôm cháu đấy, không ngờ bây giờ bọn nhỏ đã lớn thế rồi.”
Bố Chu cười phụ họa, cảm khái: “Đúng thế, thời gian trôi nhanh thật đấy.”
Mẹ Đinh thọc vào người Đinh Tiễn đang im lặng ngồi một bên: “Tiễn Tiễn, đây là Tư Việt, hồi bé hai đứa còn từng ngủ chung một giường đấy.”
Hai người trong cuộc đều sửng sốt.
Chu phu nhân ho khan, thấy con trai cau mày mất kiên nhẫn thì nói đỡ: “Chuyện hồi nhỏ không nhắc đến cũng được, giờ hai đứa chúng nó có còn nhớ đâu, à đúng rồi Tiễn Tiễn, nghe nói cháu cũng thi đậu Tam Trung hả?”
Đinh Tiễn vẫn chưa hoàn hồn, bỗng nhiên bị gọi tên thì theo bản năng thốt lên: “Sáu trăm tám mươi lăm điểm ạ.”
Câu nói này đã thành quán tính ở cô, khi kỳ thi tuyển cấp ba kết thúc, Diệp Uyển Nhàn đi khắp nơi khoe khoang cô đã đậu Tam Trung, nên sau này cô đi ra ngoài gặp ai là cũng bị hỏi thi đậu Tam Trung rồi à? Được bao nhiêu điểm?
Sáu trăm tám mươi lăm này đã trở thành quán tính.
Lần gặp duy nhất của hai nhà lúc trước là khi Đinh Tiễn và Chu Tư Việt còn rất nhỏ, nhưng mẹ Chu rất thích Đinh Tiễn, khôn khéo hiểu chuyện lại biết cố gắng học hành. Cũng không cảm thấy câu sáu trăm tám mươi lăm này của Đinh Tiễn có gì xấu.
Nhưng đối với các học tra* đang ngồi trên bàn mà nói, người ta không hỏi cô thi bao nhiêu điểm mà cô đã chạy tới báo điểm, không phải khoe khoang thì là gì? Có khác gì cái loại “trời ơi hôm nay mình thi không tốt, chỉ được 99 điểm thôi” không?
(*Học tra: chỉ những người không thích học, thành tích học tập kém cỏi.)
Từ xưa đến nay học tra và học bá* chưa bao giờ hòa hợp.
(*Học bá: chỉ những người vừa thông minh chăm chỉ vừa thành tích học tập vô cùng xuất sắc.)
Sáu mươi điểm của học tra so với sáu mươi điểm của học bá, có thể giống nhau sao?
Dĩ nhiên là ngoại trừ vị thiếu gia nào đó ra rồi, cuộc sống này của cậu ta luôn tạo cho người khác một cảm giác bí bách, cho dù bạn có thi nhiều điểm hơn cậu ta thì vẫn có người cảm thấy cậu ta mới là đệ nhất thiên hạ, lúc đó Đinh Tiễn đã bị khí chất cao quý ấy của cậu ta hù dọa như thế.
“Tiễn Tiễn chúng tôi ấy, trước khi thi còn học bài tới tận hai giờ sáng đấy, nói thế nào con bé cũng không chịu nghe, cứ thích học thôi.” Biết rõ thành tích của Chu Tư Việt không cao bằng Đinh Tiễn, Diệp Uyển Nhàn cố ý hỏi một câu: “Vậy còn Tư Việt thì sao? Được mấy điểm?”
“Sáu trăm bảy.” Chu Tư Việt đáp rất thản nhiên.
Đinh Tiễn theo bản năng tính toán hạng của Chu Tư Việt trong thành phố.
Diệp Uyển Nhàn ngạc nhiên hỏi: “Vừa trên điểm chuẩn thôi ấy hả?”
Chu phu nhân lúng túng cười tính giải thích, nhưng đã bị Tưởng Trầm nói chen vào: “A Việt có năng khiếu, thi đại mà vẫn đủ điểm đấy, người ta trước khi thi còn chơi game với tụi cháu.”
Thiếu nữ trong thời kỳ trưởng thành rất nhạy cảm, dĩ nhiên nghe ra được ẩn ý trong câu nói, bà nhìn con gái bà xem, trước khi thi học đến tận hai giờ sáng mà cũng chỉ nhiều hơn người ta có mười lăm điểm.
Diệp Uyển Nhàn lập tức chuyển chủ đề sang Tưởng Trầm: “Còn cháu? Thi được mấy điểm?”
Tưởng Trầm nhún vai xem nhẹ.
“Điểm đủ xài là được.”
Kết hợp với vẻ mặt trước sau lạnh tanh của Chu thiếu gia, những lời này lại mang một tầng nghĩa sâu xa.
Diệp Uyển Nhàn còn muốn nói tiếp, sao có thể bảo là điểm đủ xài được chứ, điểm thì đương nhiên không bao giờ chê nhiều rồi, thiếu một điểm ngốn biết bao tiền, mấy đứa trẻ nội thành này đúng là lắm tiền tùy hứng.
Chu phu nhân giải thích, mấy đứa này đều có phụ huynh không sợ gì cả, cũng là khóa cuối cùng của trường trung học liên cấp được tuyển thẳng vào cấp ba, thi mấy điểm cũng có thể lên cả.
Ngoài mặt thì tươi cười hớn hở, nhưng trong lòng Diệp Uyển Nhàn lại vô cùng kiêu ngạo, vẫn là Đinh Tiễn tăng thể diện cho bà ta.
Tống Nghi Cẩn im lặng nãy giờ hỏi Đinh Tiễn: “Chị Đinh Tiễn, nghỉ hè chị có đi học thêm không?”
“Không có.” Đinh Tiễn lắc đầu.
Bất thình lình Tưởng Trầm hừ một tiếng: “Cậu thong thả quá nhỉ, bọn Tư Việt đã học xong hơn nửa sách giáo khoa của học kỳ một năm lớp mười cả rồi.”
“Không phải vẫn chưa phát sách giáo khoa à?”
Tưởng Trầm nói lại, “Mượn của mấy anh chị năm trên ấy, à, không đúng, chắc hẳn cậu là người đầu tiên từ Diên Bình thi vào nhỉ, đoán chắc không có ai để mượn đâu.”
Cô là người thứ hai thi đậu vào, nhưng ý châm chọc trong câu nói quá rõ, Đinh Tiễn lười tính toán chi li.
Đinh Tiễn nhìn sang Chu Tư Việt ở bên cạnh, cậu đang chuyên chú bóc tôm, chẳng hề quan tâm đến màn hội thoại trên bàn ăn.
Tiểu thiếu gia chính là tiểu thiếu gia, dường như không có hứng thú tí nào với tất cả chuyện này.
Diệp Uyển Nhàn tiếp lời: “Tiễn Tiễn nhà chúng tôi không cần học thêm, con bé thông minh lắm, vừa học là hiểu ngay, cũng không phiền chúng tôi phải bận tâm, hơn nữa Tiễn Tiễn lại rất biết điều, chưa bao giờ so sánh với mấy đứa nhóc khác.”
Chú Chu gật đầu phụ họa: “Vừa nhìn là biết ngay Tiễn Tiễn là đứa trẻ ngoan rồi. Tương lai nhất định sẽ có tiền đồ.”
“Đúng thế, cho tới bây giờ chưa từng khiến tôi phải bận tâm lần nào, Tư Việt à, sau này nếu đi học cháu có vấn đề gì thì có thể thảo luận thêm với Tiễn Tiễn nhà dì, nó cái gì cũng biết.”
Chu Tư Việt bóc tôm xong thì ném vào miệng, như cười như không: “Được ạ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Nếp nhăn của Diệp Uyển Nhàn cũng sắp lan ra đến sau gáy rồi, nói: “Bình thường mấy con nên bồi dưỡng tình cảm nhiều vào, dù sao ông nội hai đứa cũng từng đính hôn từ bé cho cả hai rồi đấy.”
Mấy thiếu niên trên bàn đều kinh hãi.
Dẫu sao thì loại chuyện đính hôn từ bé này đã rất hiếm thấy ở thời kỳ của họ, thế nhưng nó lại xảy ra với vị thiếu gia này, lần này ngay cả Tống Nghi Cẩn đang trò chuyện với Đinh Tiễn cũng há miệng dừng lại.
Đinh Tiễn nhìn sang theo bản năng, trùng hợp sao lại thấy Chu Tư Việt ở đối diện mặt không biến sắc nhếch mép một cái.
Bố Chu ho khan, nhìn Chu phu nhân nói: “Đúng là có chuyện đó, có điều có phải bây giờ nói thì sớm quá không, nói cho cùng hai đứa chúng nó cũng mới học cấp ba.”
“Tôi không có ý gì khác cả —— ” Diệp Uyển Nhàn mới nói được nửa thì bị người ta ngắt lời, mọi người đồng loạt nhìn sang phía bên này.
“Từ hôn cần thủ tục gì?
Ở trong tai bọn Tưởng Trầm thì lời này đúng là tác phong của Chu Tư Việt, con người cậu ta tâm cao khí ngạo, dĩ nhiên sẽ coi thường kiểu con gái quá đỗi bình thường không chút bắt mắt là Đinh Tiễn đây rồi. Hơn nữa cậu ta luôn nói thẳng, xưa nay chưa từng vòng vo, không phải là không hiểu, chỉ là lười chơi với bạn mà thôi, huống hồ là đang ở độ tuổi rất nóng tính ấy.
Từ nhỏ đã chẳng mấy khi tiếp xúc với phái nữ nên không biết cách sống chung, mấy bạn học nữ muốn lại gần cậu thường nói chưa tới ba câu thì cậu đã bị cậu ta dập tắt cuộc trò chuyện rồi, nói câu nào thẳng đuột câu ấy.
Lúc Chu Tư Việt cười, cả người rất dịu dàng; nhưng đến khi cậu ta mặt không biểu cảm mím môi thì lại vô cùng hà khắc.
Nụ cười của Diệp Uyển Nhàn đông cứng trên khóe miệng.
Đinh Tiễn cúi đầu,cầm đũa lên và cơm vào miệng như không có chuyện gì xảy ra.
Một bữa ăn này thật là khó khăn, bọn Tưởng Trầm dùng tốc độ ánh sáng giải quyết xong rồi chạy lên lầu chơi game, Chu Tư Việt cũng muốn đi như bị Chu phu nhân kéo lại.
Tiểu thiếu gia gác hai chân ngồi trên salon, không nhịn được cau mày.
Bởi vì Đinh Tiễn vẫn chưa ăn xong.
Diệp Uyển Nhàn đảy Đinh Tiễn, đừng ăn nữa, mau đi qua nói chuyện với Tư Việt đi.
Đinh Tiễn vừa nhai cơm vừa nói, “Không biết nói gì.”
Diệp Uyển Nhàn cắn răng, “Mày có tin tao đánh mày không?”
Dưới uy quyền ép buộc của mẹ, Đinh Tiễn bất đắc dĩ đặt bát cơm trong tay xuống, bị đẩy ra ghế salon ngoài phòng khách.
Chu Tư Việt vùi mình trên ghế, một tay chống xuống, còn một tay đặt trên đùi, ném điều khiển tivi sang cho cô rồi nhướn mày.
Đến một câu nói cũng không có.
Đinh Tiễn ngồi nghiêm chỉnh, lưng đối diện với mặt cậu, chọn đại một kênh, “Cậu đi chơi với họ đi, tôi tự xem tivi được.”
Chu Tư Việt liếc cô rồi hỏi dò: “Vậy tôi đi nhé?”
Đinh Tiễn gật đầu.
Mau đi tắm gội cái đầu ổ gà của cậu đi.
“Được rồi.”
Chu Tư Việt đứng dậy đi thật.
Tivi nhà họ Chu lớn hơn của nhà bọn họ nhiều, bình thường Đinh Tiễn rất ít có cơ hội xem tivi, nếu không phải bị em trai chiếm thì là bị bố chiếm.
Một mình cô vui vẻ nhàn hạ, xem rất nhiệt tình.
Một lát sau, Đinh Tuấn Thông làm ồn muốn đi vệ sinh, Diệp Uyển Nhàn bảo cô dẫn em đi, Đinh Tiễn đưa người đi vào còn mình dựa ở bên ngoài nhà vệ sinh.
Trong cánh cửa bên cạnh truyền ra âm thanh ồn ào, trong nháy mắt Đinh Tiễn đã bị thu hút, sau đó lại nghe có người bóp giọng, học cách nói chuyện của cô.
“Tôi thi được sáu trăm tám mươi lăm điểm!”
Ngay lập tức một trận cười ầm nổ ra.
Lại có người học dáng vẻ vừa nãy của Diệp Uyển Nhàn trên bàn ăn mà nói: “Tiễn Tiễn nhà chúng tôi ngoan lắm, chưa bao giờ phải phiền chúng tôi bận tâm, cũng không so sánh với mấy đứa nhóc khác, Tiễn Tiễn của chúng tôi cái gì cũng biết!”
“Tụi mày nhìn mẹ cô ta đi, lại còn muốn kết thân với Tư Việt, dạo này còn có ai đính hôn từ bé chứ!”
“Bọn mày nói xem cái cục u trên đầu nó có giống sừng không…”
“Tao thấy y chang quái vật Shrek.”
“Vừa nãy nó còn nhìn Tư Việt mà xấu hổ đấy!”
Sống lưng Đinh Tiễn căng cứng dán chặt vào tường, cứ như có người đưa tay bóp lấy cổ cô, đầu óc nổ vang bắt đầu thiếu oxi, trống rỗng một mảnh.
“Ha ha ha ha ha ha ha, tao thấy tiểu quái vật đó cũng thật là đáng thương, ánh mắt mẹ nó nhìn nó còn thua xa cả nhìn con trai.”
Sinh ra trong gia đình thiên vị không phải là lỗi của cô, nên Đinh Tiễn rất dè dặt bảo vệ tự ái này của mình, mặc dù quả thật mẹ đối xử với mình không bằng em trai, nhưng ở trước mặt người ngoài, cô tuyệt đối không nói xấu mẹ câu nào.
Vết thương của thời kỳ trưởng thành lập tức bị người ta xé toạc ra, cô không nhịn được siết chặt nắm đấm, tiểu ác ma trong lòng giương nanh múa vuốt muốn nhảy ra ngoài!
“Tư Việt này, nhìn là biết mẹ con nhỏ đó chẳng tốt lành gì, mày cách xa tiểu quái vật đó ra đi, đừng có chơi với nó.”
Đây là giọng của Tưởng Trầm.
“Ừ.”
Chu Tư Việt đang cầm máy chơi game ngồi trước máy tính chém giết, lơ đãng đáp một tiếng, nhưng trong đầu lại hiện lên bóng lưng nho nhỏ ngồi trên salon của Đinh Tiễn.
Một giây sau đó, nhân vật trong máy tính nằm gục xuống.
Cậu chết rồi.
Thiếu niên đeo kính chiến thắng một cách khó hiểu ở bên cạnh đần mặt ra.
Chu Tư Việt vất tay cầm xuống đất, bực dọc xoa tóc rồi ngã vật ra ghế salon, mò lấy gối đè xuống mặt, có điều nhìn vẻ mặt lúc này cũng có thể nhận ra giờ đây cậu đang rất khó chịu.
Tưởng Trầm ôm tay cậu, dựa cả người lại gần: “Tư Việt, mày nói xem, đột nhiên có một vị hôn thê có cảm giác thế nào?”
Người trong phòng cũng theo bản năng muốn nghe cậu đánh giá về “vị hôn thê”.
Chu Tư Việt vốn đã khó chịu vì do cô mà phân tâm dẫn đến thua game, tuy nói chính cậu mới là nhân tố chủ quan, nhưng điều này vẫn phải do cô chịu trách nhiệm, lại thêm Tưởng Trầm bám riết cứ truy hỏi làm cậu phiền không thôi, thế là lấy gối trực tiếp đè đầu cậu ta xuống, “Phiền chết đi được, mày muốn biết thì tự đi mà thử, đừng làm phiền tao.” Nói rồi lại một cước đá văng Tưởng Trầm: “Cút ra, mày ngồi lên mô hình của tao rồi đấy.”
Đúng thế.
Tất cả mọi người đều biết rõ, Chu thiếu gia chỉ có hứng thú với mô hình.
Chỉ có Tống Nghi Cẩn ở bên cạnh là nghiêm túc hỏi: “Em cảm thấy chị Đinh Tiễn không như các anh nói đâu… Sao các anh lại ghét chị ấy thế…”
“Em gái à, chỉ là bọn anh ghét cái cách cô ta khoe khoang thành tích mà thôi, nhìn nó ngồi trên bàn cơm làm anh nhớ lại bạn gái cũ, cũng dối trá như thế.” Tưởng Trầm nghiến răng thốt ra hai chữ “dối trá”.
“Chắc chị ấy không có ý gì khác đâu.”
“Dĩ nhiên cô ta không có ý gì khác rồi, cô ta chỉ thích khoe thôi, bệnh chung của học sinh giỏi mà, mình thi được sáu trăm chín, mình chưa phát huy tốt… Hu hu hu hu… Lần này chỉ thi được thứ hai lớp, hu hu hu hu…”
Tưởng Trầm say sưa bắt chước.
Đột nhiên ngoài cửa có người kêu to: “Chị ơi!!!”
Người trong phòng dừng lại, trố mắt nhìn nhau, ngay cả Chu Tư Việt đang nhàm chán ném gối cũng dừng.
Tưởng Trầm nói thầm: “Mẹ nó, hai chị em kia ở bên ngoài à?”
Tống Nghi Cẩn ném cho cậu ta cái nhìn tự cầu phúc đi.
Sau đó ngoài cửa truyền đến tiếng gõ rấ nhẹ, Chu Tư Việt nằm trên ghế đưa chân đá Tưởng Trầm, ý bảo cậu ta đi mở cửa.
Tưởng Trầm không dám đi, sợ nhìn thấy gương mặt âm u của Đinh Tiễn, nhưng Chu Tư Việt lại có nét mặt mày không đi tao ném mày ra ngoài, thế là cậu ta đành nhắm mắt.
“Cạch” một tiếng cửa mở ra, Tưởng Trầm cười đùa cợt nhã, “Tiểu quái… Tiểu mỹ nữ, tìm Tư Việt hả?”
Người bên trong phòng tụm năm tụm bảy, có người đang chơi game, Chu Tư Việt thì như nhị đại gia ôm gối rung chân ngồi trên salon, Tống Nghi Cẩn ngồi cạnh cậu ta.
Đinh Tiễn bỏ qua Tưởng Trầm, nhìn thẳng về phía Chu Tư Việt, “Nhà vệ sinh, hết giấy rồi.”
Chu Tư Việt sờ mũi đứng dậy, băng qua hành lang rẽ vào phòng của mình, cậu vừa đi vừa xoa cổ theo thói quen, một lát sau cầm một bọc giấy ra, dựa vào khung cửa vất cho cô.
Đinh Tiễn bắt lấy một cách chính xác, phải phép cám ơn cậu ta: “Làm phiền cậu rồi.” Sau đó xoay người đi.
Chu Tư Việt nhìn theo bóng lưng cô, bỗng bật cười, đưa mắt nhìn về một bên rồi thẳng thắn vạch trần: “Đừng có giả vờ nữa, nghe thấy hết rồi phải không?”
Đinh Tiễn dừng bước, bình tĩnh xoay người lại.
Thiếu niên dựa vào trên cánh cửa, như cười như không nhìn cô, ánh sáng từ cửa sổ trên hành lang hắt lên người, đồng thời tăng thêm kiêu ngạo không chút gò bó trong mắt cậu.
Cô cũng khoog biết sức lực từ đâu ra mà lạnh nhạt đáp:
“Nếu tôi từ hôn, có phải cậu sẽ rất vui không?”
Chu Tư Việt khó hiểu, qua một lúc lâu, cậu gật đầu.
Sau đó cậu nghe thấy âm thanh lanh lảnh lại vui vẻ của thiếu nữ đó.
“À, thế thì tôi không từ.”
Dấu hiệu thứ hai trong thời kỳ phản nghịch thanh xuân: khăng khăng không theo ý bạn.
Vốn định nói xin lỗi hộ Tưởng Trầm, nhưng lời của cô đã làm Chu Tư Việt nổi cáu bật cười, cắn môi dưới rồi cậu gật đầu nói: “Được thôi, tùy cô.”
Nói rồi, “sầm —— ” một tiếng cửa đóng lại.
Giải tán trong không vui.
Thế là, những năm tháng cấp ba cô mang theo hôn ước đã bắt đầu như thế.