Chương 19: 19: 21 Carat

Bình Minh Màu Đỏ

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Diệp Phi xách theo trà sữa trở về ký túc xá, tòa nhà ký túc xá này của bọn họ mới được xây dựng, dùng chung một tòa nhà với khoa truyền thông, là hoàn cảnh rất tốt một phòng bốn người, phần lớn những người không phải đang thực tập thì cũng là ngâm mình ở thư viện chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh, cho nên sau khi đi vào cô cùng yên tĩnh.

Cô đi lên lầu sau đó gõ gõ cửa, không lâu sau có một người đi đến mở cửa, Diệp Phi tưởng là Tiết Như Ý, kết quả người mở cửa sắc mặt trắng bệch, trên người mặc bộ đồ ngủ nhung san hô, luộm thuộm không chịu được.

Diệp Phi khựng lại vài giây mới nhận ra là Lư Nhân.

Lư Nhân không nói một lời nào, mở cửa xong lập tức trở về, phòng ngủ của các cô đều là riêng lẻ trên là giường dưới là bàn, Lư Nhân trở về trên giường, ôm máy tính dựa vào đầu giường viết bài.

Sau khi Diệp Phi đi vào đã đi thẳng đến chỗ Tiết Như Ý, Tiết Như Ý nghe thấy động tĩnh từ trên giường ngồi dậy, đầu gối còn quấn băng vải, nhìn thấy Diệp Phi, đôi mắt cũng sáng lên, chống người dịch xuống dưới, “Phi Phi!”
Lư Nhân ở bên kia “bộp” một tiếng gập laptop lại, Diệp Phi và Tiết Như Ý nhìn nhau, thấy cô ta bò dậy đi thay quần áo xách theo balo đi ra ngoài.

“Chân cậu bị làm sao vậy?”
Cuối cùng trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người bọn cô, Diệp Phi thở phào nhẹ nhõm.

“Mấy ngày trước tớ đi xe đạp! Tìm việc thực tập, kết quả bị một chiếc xe khác đụng phải!” Tiết Như Ý là một cô gái Giang Nam, nói chuyện nhẹ nhàng, cho dù có tức giận cũng nhìn giống như là làm nũng, “Những kẻ có tiền quá ngang ngược, Ferrari thì ghê gớm là sao!”
Diệp Phi bị cô ấy chọc cười, hỏi cô ấy, “Có nghiêm trọng lắm không?”
“Hơi nghiêm trọng, tớ còn đi khâu ba mũi, đau chết mất Phi Phi……” Tiết Như Ý xoay người từ trên giường, Diệp Phi tự giác đưa trà sữa đến, “Oa, ngọt quá đi! Tơ sống lại rồi!”
Diệp Phi cười cười, “Cậu khó chịu thì đừng xuống dưới nữa.


Tiết Như Ý không nghe, dịch mông xuống dưới, Diệp Phi nhìn thấy cô ấy như vậy cảm thấy buồn cười.

Hai người cùng nhau ngồi ở trên ghế uống trà sữa, Tiết Như Ý đau lòng mà xoa xoa mặt Diệp Phi, hỏi cô có phải là vất vả lắm hay không.

“Cũng được.


Diệp Phi hầu như sẽ không oán giận, điều này càng làm cho Tiết Như Ý khó chịu, cô ấy chuyển đề tài hỏi cô, “Phi Phi, năm nay cậu có còn về nhà ăn tết không? Nếu không thì đừng trở về nữa, hai chúng ta ở lại Yến Kinh đón tết cùng nhau.


“Còn chưa suy nghĩ xong, chờ đến lúc đó tớ sắp xếp lại xem, có gì thì sẽ nói cho cậu biết đầu tiên.

” Diệp Phi cười cười, nói đùa, “Cậu có chuyện gì à? Năm nay cũng không trở về nhà sao?”
“Không muốn về, ba mẹ tớ đều bận rộn ở nước ngoài, anh trai tớ cũng không được nghỉ, tớ có trở về hay không cũng như nhau cả thôi.


Tiết Như Ý cắn ống hút, ậm ừ một lúc lâu, nói chuyện có hơi tủi thân.

Gia cảnh của cô ấy khá tốt, ba mẹ kinh doanh, có một anh trai đang đi du học ở nước ngoài.

“Ba người chúng ta cùng nhau ăn tết đi —— còn có Diệp Đồng, thế này cũng khá tốt! Phi Phi, tớ còn chưa từng được gặp em trai của cậu đâu!” Tiết Như Ý đề nghị.

“Cho tớ nhìn một chút.


Nhắc tới Diệp Đồng, Diệp Phi có hơi buồn rầu, kỳ thật kỳ nghỉ ở trường học đặc biệt cũng là có giáo viên ở đó, có một vài người sẽ được phụ huynh đón về, nhưng phần lớn những đứa trẻ ở đó đều là bị bỏ rơi, nếu như thật sự về nhà, chắc chắn cô cũng không muốn dẫn theo Diệp Đồng trở về giày vò cậu, sự sắp xếp này cũng khó giải quyết.

Tiết Như Ý cắn ống hút uống trà sữa, Diệp Phi nhớ tới bộ dạng thất hồn lạc phách vừa rồi của Lư Nhân, thật muốn nhiều chuyện hỏi một câu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ vô tội của Tiết Như Ý, cảm thấy vẫn là không nên hỏi nhiều.

Một lúc sau Tiết Như Ý hỏi cô, buổi tối có muốn ăn cơm cùng nhau không?
Diệp Phi nghĩ đến Lê Tiện Nam ở bên ngoài, còn chưa kịp suy nghẽ nên trả lời như thế nào, Tiết Như Ý hiểu chuyện nói cậu bận việc thì cứ làm đi, vừa mới dứt lời, chuông của điện thoại của Tiết Như Ý đặt ở trên bàn vang lên, Diệp Phi nhìn thoáng qua, cũng không biết là mình mẫn cảm hay là như thế nào, nhìn thấy mấy số đuôi, luôn liên tưởng đến cái gì đó.

“Thật phiền phức, chủ xe Ferrari kia bảo trợ lý của anh ta đến trả tiền thuốc men cho tớ, lát nữa tớ phải đi xuống một chuyến.


“Được, vậy tớ cũng đi trước, cậu chú ý nghỉ ngơi đi.


“Ừm!” Tiết Như Ý gật đầu, muốn đi tiễn cô, bị Diệp Phi ấn ngược lại, “Vậy cậu cũng vậy nha, đừng quá mệt mỏi.

Phi Phi……”
Diệp Phi đứng lên, Tiết Như Ý đỡ ghế đứng lên, lấy từ trong ngăn tủ ra một cái bao lớn đưa cho cô, nói, “Năm mới vui vẻ, Phi Phi.


Diệp Phi nhận lấy, một bao đồ ăn vặt lớn, còn có cả kẹo mềm khoai tây chiên gì đó nữa, cô chưa kịp từ chối, Tiết Như Ý đẩy cô đi ra ngoài, chỉ có thể xách theo đồ đi ra ngoài.

Trên hành lang trống rỗng, cửa phòng ngủ bên cạnh bị người ở trong đẩy ra, hai cô gái tay trong tay từ bên trong đi ra, nói chuyện đi ở phía trước, Diệp Phi nghe thấy rõ ràng.

“Tớ đã sớm không nhìn nổi Lư Nhân, lần này thật sự đáng đời cô ta, cũng không biết ước lượng được bản thân mình được mấy cân mấy lượng.


“Ôi, nhưng mà có thể đổi được offer nằm trong top 500 này không cũng rất giá trị sao?”
“Cái này không phải là thù lao làm tì/nh nhân sao, nếu như bị người ta ngủ còn không lấy được cái này, thật là cô ta đã mù quáng vì giành vinh hoa tiền tài rồi.


“Cậu nói đúng.


Bước chân của Diệp Phi chậm lại một chút, kết quả lúc đi đến chỗ rẽ, hai cô gái lẩm nhẩm đột nhiên im lặng, thở mạnh cũng không dám.

Diệp Phi vừa lúc xuống lầu, nhìn thấy Lư Nhân đứng ở chỗ rẽ trên cầu thang —— hiển nhiên là đã nghe thấy được lời hai người kia nói.

“Cô nói lại lần nữa tôi sẽ xé miệng cô ngay lập tức.

” Lư Nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm hai cô gái kia, không hề khách khí nói, “Cô thì ngay cả nghĩ cũng không được, cô có vốn liếng làm được sao?”
“Làm gà còn có cảm giác mình giỏi lắm sao?”
“Đừng nói nữa……”
Cô gái đi cùng kéo cô bạn đi cùng mình chạy xuống lầu, Diệp Phi đứng ở trên lầu, Lư Nhân không trang điểm, chỉ có một chút, nhi không trang điểm có vẻ hơi tái nhợt và đáng sợ.

“Cô thì thanh cao cái gì chứ……”
Diệp Phi đứng ở kia, xách túi xách của mình, cũng muốn đi xuống.

Lư Nhân đứng ở đó, nói không biết có phải là cố ý chờ cô hay không.

Hôm nay cô ta mặc một bộ đồ màu đen, hiếm khi nhìn thấy mặc một cái quần thể thao màu đen và áo khoác đen.

“Không có gì sau này.

Cậu biết không, những người đó, chỉ cần xem như bàn đạp là được, cậu không thể vào được.


Diệp Phi cũng không biết lúc ấy hẳn là mình nên phản ứng như thế nào, cô chỉ bình tĩnh đứng ở trên cầu thang, hỏi Lư Nhân, cậu có khỏe không, có muốn đến phòng ý tế của trường khám không?
Lư Nhân dừng một chút, lắc đầu.

“Diệp Phi, chúng ta đi ra từ cùng một chỗ, tôi nhìn thấy cậu như là nhìn thấy bản thân mình trước kia, tôi chán ghét cậu vì sao còn có thể sạch sẽ, cũng tốt, con đường này tôi đi trước, cũng chỉ đến đây thôi, mỗi người đều cần mà thôi.


Thì ra nguyên nhân Lư Nhân chán ghét cô là bởi vì điều này, những cô bạn cùng phòng thì sao? Diệp Phi chỉ mơ hồ nhớ rõ là người bạn trai kia luôn ân cần với cô ta, mặc dù Diệp Phi cũng không quá để ý đến.

Đoạn nhạc đệm hỉ nộ ái ố giữa người với người đúng là một loại gút mắt kỳ diệu, thích không thể tìm được một dấu vết nào, chán ghét cũng vậy.

Lúc Diệp Phi đi, ở trên đường nghĩ, lời này hẳn là nghe được lần thứ hai.

Lần đầu tiên là Triệu Tây Chính, lần thứ hai là Lư Nhân.

Hình như là mọi người đều cảm thấy đây là một con đường không có kết quả lộ.

Nhưng nếu như hỏi Lư Nhân, cô có hối hận không?
Chắc chắn cô ta sẽ không hối hận.

Chỉ là cô và Lư Nhân không giống nhau, rõ ràng Lư Nhân là vì vật chất, vì tương lai.

Còn cô thì sao?
Diệp Phi cảm thấy bản thân mình rõ ràng là tham luyến, có phải cũng có thể hiểu là vì tham lam tình cảm hay không?
Ý nghĩ này vừa hiện lên, ngay cả chính cô cũng bị giật mình.

Đi từ ký túc xá ra, bước chân có hơi máy móc đi về phía cổng sau, Lê Tiện Nam nhìn thấy cô từ xa, nghiêng người mở cửa xe trước cho cô.

Cửa xe đột nhiên mở ra, Diệp Phi hoảng sợ, ôm một đống đồ ngồi vào, Lê Tiện Nam nhìn thoáng qua, cười hỏi cô, “Sao lại thế này rồi, thần hồn lạc phách? Mua đồ ăn vặt à?”
“Bạn cho.

” Diệp Phi ngoan ngoãn trả lời, đặt một bao đồ lớn ở trên đùi.

Lê Tiện Nam cười cô, nói không ngờ là cô còn thích ăn đồ ăn vặt.

Diệp Phi cũng muốn cười, kết quả có chút cười không nổi, Lê Tiện Nam thấy cô bất động, cũng không vội vã lái xe, cúi người lại thắt dây an toàn cho cô.

“Còn nửa tháng nữa là đến tết, tết năm nay tôi không có kế hoạch gì,” Lê Tiện Nam lái xe, nghiêng đầu nhìn cô một cái, khóe mắt đuôi lông mày ẩn chứa ý cười, “Phi Phi của chúng ta có bận gì không?”
“Chắc là không……”
“Chắc là?”
“Còn chưa suy nghĩ.

” Cũng không biết năm nay khi nào mẹ cô sẽ gọi điện thoại cho cô.

“Được, chờ em sắp xếp.


Lê Tiện Nam nói xong, lập tức chậm rãi khởi động xe, nhìn thoáng qua, tâm trạng của Diệp Phi không tốt lắm, Lê Tiện Nam còn cho là chuyện ở trường học, cũng không hỏi nhiều.

Loại cảm xúc này kéo dài cho đến bữa tiệc.

Tết năm nay Triệu Tây Chính phải về Thừa Đức một chuyến, nói là trong nhà muốn đi dâng hương, năm mới nhiều quy củ, có người nhìn thấy chìa khóa xe ném trên bàn, cười nói Triệu thiếu gia lại đổi xe rồi?
Triệu Tây Chính bắt chéo chân xua xua tay, “Đen đủi, mấy hôm trước đụng người.

Mẹ nó, đèn trên đoạn đường đó bị hỏng, một sinh viên đạp xe đâm vào.

Vừa mới cho trợ lý đi đưa chút tiền thuốc men đuổi đi rồi.


Diệp Phi đang múc cháo ăn, nghe thấy lời này giống như đang nhai sáp.

“Đụng người? Hay là anh để mắt đến cô gái nhà ai?”
“Anh Tây Chính của cậu là cái dạng này người sao!”
“Sao lại không phải, không phải từ trước đến nay anh đều như vậy, lần trước anh để ý đến cô tiểu minh tinh kia, không hẹn được người ta, đụng vào xe bảo mẫu của người ta……”
Triệu Tây Chính lập tức bật cười, nói, “Cút, tôi là loại người này lúc nào, uống rượu rồi nên không cẩn thận đụng phải, vẫn là anh Nam xách tôi từ đội cảnh sát giao thông ra ngoài đó.


Diệp Phi nghe thấy vậy không quá vui vẻ, sau đó đề tài không biết như thế nào lại thay đổi.

Lại nói đến cái người “Tông Ngọc” kia.

Người này cũng thật kỳ diệu —— Diệp Phi chưa từng nhìn thấy người này, hình như giới thượng lưu cũng là có ngưỡng cửa gì đó, đám người Triệu Tây Chính chướng mắt loại “nhà giàu mới nổi” khởi nghiệp này.

—— Với cách nhìn của bọn họ, nhà Tông Ngọc chính là gặp may, bọn họ dựa vào một thành phố nào đó phá bỏ và di dời khởi nghiệp, “giới thượng lưu” của bọn họ không phải là kiểu tổ tiên tích lũy được.

“Năm nay Tông Ngọc chắc là phải quyết định rồi.

” Có người nói thêm một câu trong bữa ăn.

“Vậy cũng không phải, còn không liên hôn thì chỉ giàu có hai đời thôi, nhìn Tông Ngọc như vậy, là có thể làm ăn được sao? Ha ha.

” Triệu Tây Chính dùng giọng Bắc Kinh phụ họa một câu.

“Người phụ nữ đi theo bên cạnh anh ta cũng đủ lâu rồi, hơn nửa năm, lần này ba của Tông Ngọc không muốn, nghe nói là có thai, còn đi siêu âm…… Chỗ nào làm nhỉ?”
Có người uống xong rượu thì miệng mồm hơn, Triệu Tây Chính đột nhiên tỉnh táo, đạp người nọ hai cái ở dưới gầm bàn, đột ngột không nói nữa chuyển đề tài.

Diệp Phi không mấy vui vẻ.

Thật ra là cô biết rõ vì sao không vui, cũng biết rõ không vui cũng không có gì ý nghĩa.

Lê Tiện Nam không uống rượu, bữa tiệc còn chưa kết thúc đã dẫn theo Diệp Phi đi trước, nói đám người kia quá ồn ào, lúc ấy trên ghế phụ còn để một gói đồ ăn vặt lớn của Diệp Phi, Diệp Phi lại ôm đồ ngồi lên.

Trong xe tối đen như mực, Lê Tiện Nam nhìn cô ngẩn người, cười nói, “Ôm như là bảo bối vậy, thích ăn đồ ăn vặt như vậy sao?”
Nói xong, Lê Tiện Nam còn xách ra một gói nhìn xem, kẹo mềm, bánh quy, bánh gì đó.

“Thích những thứ này?”
“Cũng bình thường.

” Diệp Phi cúi đầu, lấy lại từ trong tay anh bỏ vào trong bao, “Nếu không đưa tôi về ngõ nhỏ Hòe Tam đi, để ở nhà anh thật kỳ quái.


“Làm sao lại không thể,” Lê Tiện Nam tiến đến gần, tay mò mẫm thắt dây an toàn cho cô, “Không vui?”
“Cũng bình thường.


“Em lại nói cũng bình thường thêm một lần nữa thử xem?”
Lời này nghe ra không hề có một chút ý tứ uy hiếp nào, như là dụ dỗ, nhất là khi đôi mắt kia vẫn nhìn cô như vậy, giống như cảm xúc gì cũng không giấu được
“Lê Tiện Nam, đúng là tôi thật sự không vui.

” Diệp Phi buồn bực mấy giây, “Nhưng cũng không có gì, là vấn đề riêng của tôi.


Lê Tiện Nam nhìn chằm chằm cô nhìn vài giây, nói, “Được rồi, để em bình tĩnh lại.


Lời này nghe có chút bực bội, Diệp Phi tỉnh táo lại trong vài giây —— có loại áo giác mình đang làm mình làm mẩy, kỳ thật bắt đầu từ chiều nay, ít nhiều gì cũng là cô có vấn đề, sau khi lên xe không vui, đến lúc ăn cơm cũng không nói mấy câu.

Câu này bình tĩnh này của anh, nói ra cũng không biệt được là vui hay tức giận.

Diệp Phi do dự muốn mở miệng, Lê Tiện Nam lại thừa dịp lúc đèn đỏ, cầm điện thoại trả lời tin nhắn.

Là đang bận việc sao?
Diệp Phi muốn mở miệng, lại nuốt trở về.

Xe quay cuồng trong khu đô thị sầm uất, Diệp Phi đã đến Yến Kinh được ba năm, đều không quá quen thuộc với đường xá ở đây, cũng không biết Lê Tiện Nam dẫn cô đi đâu.

Dù sao, anh có dẫn cô đến chỗ nào, cô cũng sẽ đi theo.

Xe đi vòng quanh hơn hai tiếng đồng hồ, còn gặp phải cảnh tắc đường.

Diệp Phi lặng lẽ nhìn anh, cửa sổ xe kéo xuống một nửa, bên ngoài là bóng đêm như vẩy mực, xe cộ kéo đến ùn ùn, áo sơ mi của Lê Tiện Nam mở ra một cúc áo, tay khuỷu tay trái đặt ở trên cửa sổ xe, tay phải vịn vào vô lăng.

Các đường nét của khuôn mặt sắc bén, đường cằm và mũi gợi cảm.

“Lê Tiện Nam?” Cô thấp giọng gọi một tiếng.

“Ừm?” Lê Tiện Nam nhìn qua.

Phía trước là dòng xe cộ đang di chuyển.

Anh lại khởi động xe, anh tưởng là cô lạnh, lại kéo cửa sổ xe lên, giọng nói ấm áp, “Không nói cũng không sao.


Diệp Phi cảm thấy là không biết mở miệng như thế nào —— cũng không thể nói với anh, hình như là tôi có một chút tham lam tình cảm của anh đâu đúng không?
Những lời này cũng không có cách nào nói ra miệng được.

Chờ đến khi trở về Đàn Cung Tây Giao, Lê Tiện Nam không nắm tay cô như bình thường, Diệp Phi ôm một bao đồ đi theo phía sau anh, kết quả lúc mở cửa, Lê Tiện Nam đứng ở đó chờ cô.

Diệp Phi bước nhanh đến, sau khi đi vào bước chân dừng lại.

Phòng khách trống trải ban đầu, nhìn ra cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy được hồ bơi ở bên ngoài, kết quả bây giờ, chỗ đó có thêm một vườn hoa hướng dương lớn, xanh um tươi tốt, như là làm ra một cách đồng hoa nhân tạo, Diệp Phi theo bản năng nghĩ tới lúc như là anh gửi tin nhắn ở trên xe.

Lê Tiện Nam chờ cô bước vào, Diệp Phi đặt bao đồ ở trên mặt đất, đi về phía trước một bước, có chút không rõ nguyên nhân nhìn anh, “Lê Tiện Nam……”
Lê Tiện Nam không trả lời, đẩy cô về phía tủ thấp, không đợi cô mở miệng đã hôn xuống, thắt lưng Diệp Phi dựa vào trên tủ thấp, không dịu dàng giống như trước kia, càng như là một loại hơi tức giận hơn, giống như sương mù đã đọng lại rất lâu trên bầu trời, rốt cuộc cũng bắt đầu có sấm sét và mưa.

Tay anh ôm lấy eo cô, kéo vào trong lòng một chút, sức lực giống như là muốn ấn cô vào trong lòng ngực.

Là vì cái gì, nói không rõ được.

Chỉ là cảm thấy cô dường như cũng cách anh rất xa —— ví dụ như vẻ mặt không vui lúc ngồi trên xe, dọc theo đường đi cũng không nói một tiếng nào.

Đến tết có sắp xếp gì không, cũng không biết, cũng không nói cho anh biết.

Nếu thật sự nói là quan hệ thể xác, rõ ràng là không phải, lâu như vậy cho đến nay hai người thật sự là thuần khiết chưa bao giờ phát sinh chuyện gì, đây là cái gì? Đối tác ăn cơm biến thành “đối tác ngủ”?
Không phải.

Nói gần hơn một chút nữa, cũng không có.

Lê Tiện Nam không thể suy nghĩ rõ ràng, chỉ là cảm thấy cô gái này này như gần như xa, cô lý trí quá mức, rõ ràng là anh cũng thích nhìn thấy nụ cười chân tình của cô đối với anh.


Khi đôi mắt kia cong lên, cười nhìn anh, lúc gọi anh là Lê Tiện Nam, anh cũng cảm thấy là cô đang ỷ lại vào anh.

Loại tình cảm này rất mâu thuẫn —— thứ phụ nữ muốn, thật ra đơn giản chỉ là tình cảm và vật chất, nói về vật chất, Diệp Phi không cần một thứ gì cả, nói về tình cảm, cô cũng không quá tham lam, vậy thì muốn cái gì đây?
Lê Tiện Nam không dám nghĩ quá sâu.

Lê Tiện Nam không tin vào tình cảm.

Hôn đến sau, Lê Tiện Nam buông cô ra, chóp mũi chống lên cô, cầm lấy bàn tay cô đặt trên tủ thấp.

“Phi Phi, đừng không vui, tính tình của em thật sự rất lớn, tôi cũng cam tâm tình nguyện dỗ dành em, cười cho tôi xem một chút.

” Lê Tiện Nam nói, tay niết ở trên má cô.

Hai người cách nhau quá gần, hơi thở cũng đang mập mờ dây dưa, Diệp Phi hít lấy không khí, mùi thuốc lá thoang thoảng này giống như lại trở nên rõ ràng.

“Lê Tiện Nam, anh đừng đối xử quá tốt với tôi, thật đó.


Xem đi.

Nói lý trí của con người là lý trí thật sự.

Trên má hiện lên một tầng màu đỏ ửng, đôi mắt trong sáng như được mưa rửa sạch, cứ như vậy nhìn anh chằm chằm.

Câu sau của cô, chắc chắn là còn có.

Nhưng câu sau này, chẳng hạn như cái gì, anh đối xử với tôi quá tốt, không sợ tôi sẽ thật sự yêu anh sao?
Diệp Phi không nói, cái gì cũng không nói.

Lê Tiện Nam kéo tay cô, lấy ra một cái hộp nhỏ màu đen từ trong túi, mở ra, cầm lấy món đồ ở bên trong, đeo vào tay cô.

Diệp Phi cúi đầu nhìn, chiếc nhẫn kim cương tạo hình hoa hướng dương, ở giữa khảm một viên kim cương màu vàng, ánh sáng vụn sáng chói khiến người ta không thể nhìn thẳng, vừa thấy đã biết là giá trị không nhỏ.

Lê Tiện Nam đeo nhẫn lên trên ngón tay cô, kích cỡ thế là lại vừa vặn đến không ngờ.

“Phi Phi, tôi tình nguyện dỗ dành em, em không nói cho tôi vì sao em không vui, tôi cũng tình nguyện dỗ dành em.


Anh đặt tay cô ở trong lòng bàn tay, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, là vô cùng thâm tình.

“Phi Phi, cuộc đời như vậy một lần, làm một đứa trẻ, là để cho tôi cam tâm tình nguyện dỗ dành, em không vui, không nói cho tôi biết, tôi cũng không có kinh nghiệm dỗ dành người khác,” giọng nói của Lê Tiện Nam dễ nghe, nói như vậy, giống như đem những lời tình cảm vốn không đáng kể nói thành mấy vạn phần, “Phi Phi, em và tôi tính toán xem cam tâm tình nguyện là cái gì, tôi không muốn so đo qua lại nhiều như vậy với em.


Có một số người, trời sinh vốn là làm cho người ta sa vào trong đó.

Lời này càng nói, như là thấp giọng nỉ non, hẳn là có thở dài, nhưng Lê Tiện Nam không có, anh chỉ là dùng âm điệu rất thấp nói những lời này.

Cô không trả lời, anh cũng sẽ không muốn một đáp án.

“Tôi chỉ hy vọng em vui vẻ một chút, hạnh phúc một chút, lựa chọn đi theo bên cạnh tôi, cũng đừng để lại tiếc nuối.


“Lê Tiện Nam, hẳn là anh cũng biết……” Tiếc nuối là vì sao lại tiếc nuối.

Lê Tiện Nam nhìn cô.

Cảm xúc của Diệp Phi dưới tình huống như vậy lên men lên vô cớ, hốc mắt chua xót, nhưng chịu đựng nén nước mắt xuống.

Lê Tiện Nam duỗi tay, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, anh hơi khom lưng, ngón tay vuốt ve khuôn mặt cô, trân quý như là đối đãi với một bảo vật nào đó.

“Phi Phi, đừng nghĩ tuyệt đối như vậy, cuộc đời còn có tương lai nhiều năm như vậy, không hối hận,” ngón tay cái của Lê Tiện Nam lại chậm rãi cọ qua cánh môi cô, trên môi cô còn có hơi ướt át, bị anh âu yếm vuốt ve gần như như vậy, “Tôi không nói cho em biết, làm sao em biết được nhiều năm như vậy nhưng em là người duy nhất tôi cam tâm dỗ dành?”
Diệp Phi cụp mắt, lặng lẽ ngẩng lên, đụng phải đôi mắt chuyên chú nhìn cô như vậy, bên trong chứa đựng ngập tràn sự lưu luyến, nhu tình và thương tiếc.

“Không thích đi ăn cơm cùng với bọn họ, thì sau tôi và em cùng nhau ăn ở Tây Giao.


“……” Cuối cùng Diệp Phi cũng nói chuyện, “Bọn họ đều là bạn bè của anh, lời bọn họ nói cũng là nói thật, chỉ là tôi nghe không mấy vui vẻ mà thôi…… Không có gì cả.


“Cho nên là tôi đang dỗ em.


Là thật sự rất có dáng vẻ của người đi dỗ dành, cũng thật cho thấy đủ thành ý.

Diệp Phi áy náy, “Sao anh lại để cho người ta biến Tây Giao thành như vậy……”
Nói xong, lại đưa tay lên, “Anh tặng tôi cái này làm cái, tôi không có……”
Lê Tiện Nam nắm chặt tay cô, không cho cô tháo ra, cười nói buổi sáng rảnh rỗi không có việc gì, tham gia buổi bán đấu giá từ thiện, xem như là làm chuyện tốt đi.

Diệp Phi cảm thấy chuyện này đâu có nhẹ nhàng như lời anh nói?
Là anh thật sự rất nghiêm túc dỗ cô, Diệp Phi không nói, anh không cho cô đi, cứ như vậy đặt cô ở giữa tủ thấp và vòng tay của anh.

“Tôi đã tốt hơn một chút……” Diệp Phi hít vào một hơi, cắn cắn môi nhìn anh, muốn nói đùa, nhưng giọng điệu nói ra lại không giống, “Lê Tiện Nam, anh dỗ dành tôi, đã nghĩ tới hậu quả chưa?”
Anh nghiêm túc như vậy, không muốn nghĩ tới hậu quả sao?
Lê Tiện Nam nhìn cô, nói, có nghĩ tới.

Diệp Phi nói với anh, “Được, anh không hối hận là được.


Lê Tiện Nam cười, xoa xoa chóp mũi cô, “Uy hiếp tôi à?”
Diệp Phi tiến lên phía trước một chút, hơi nhón chân, vòng tay ở trên cổ anh, Lê Tiện Nam cũng phối hợp khom lưng xuống, để cho cô ôm.

“Lê Tiện Nam, trước kia đã từng nói với anh, ngày nào đó anh dẫn người khác trở về Tây Giao, thì tôi sẽ không cần anh dỗ dành nữa.


“Được, em nói cái gì thì là cái đó.

” Lê Tiện Nam cong môi mỉm cười, “Có thể hôn không, tiểu tổ tông?”
Khuôn mặt Diệp Phi nóng lên, bất động, Lê Tiện Nam lập tức khom lưng hôn lên.

Nụ hôn này, lại biến thành triền miên và buồn bã, Diệp Phi cảm thấy có một vài thứ đúng là không thể nhìn thấy rõ sau này, nhưng lúc đi, quả thật cũng là không có gì để hối hận.

Tựa như năm cô cứ như vậy liều mạng trốn ra khỏi nhà, chạy trốn quá khứ mười tám năm qua của cô, đến thành phố Yến Kinh xa lạ này, cô không biết tương lai, cũng không nhìn thấy rõ tương lai, nhưng hối hận sao?
Không hối hận.

Cô thẳng thắn, yêu chính là yêu, mặc dù biết không có kết quả là gì.

Cô cũng có thể nói rõ ràng, chờ ngày nào đó con đường này nhìn thấy điểm kết thúc, cô sẽ biết.

Lúc vừa đến Yến Kinh, cả người Diệp Phi chỉ có một cái vali, đồ đạc ít đến đáng thương.

Khi đến thanh tịnh, khi đi càng nên như thế.

Cô vốn chính là người chỉ có hai bàn tay trắng, thứ quý giá nhất chính là trái tim chân thành của cô.

Ngày đó, Diệp Phi vừa căng thẳng vừa bất an, nằm ngửa ở trên chiếc giường lớn mềm mại kia, tóc dài trải dài trên chiếc gối màu sáng.

Lý trí bị tình ý nhấn chìm, viên kim cương trên tay cô hiện lên vụn ánh sáng lấp lánh, không chân thật như nước.

Ánh trăng nhỏ ấy rơi trên đầu ngón tay cô.

Không bật đèn, sự dịu dàng trong đáy mắt anh dường như có một loại ấm áp, những tình yêu đó đều được thể hiện ra một cách trầ.n trụi.

Anh nâng gáy cô hôn lên, trong khoảnh khắc hai ánh mắt đối diện có tình ý miên man quấn quýt lấy nhau.

Diệp Phi thích ở bên cạnh anh, không cần che giấu một thứ gì, thật là kỳ quái, rõ ràng là cô không uống rượu, trước mắt lại có một loại mông lung không quá chân thật.

“Em sợ à?” Giọng nói của Lê Tiện Nam ở bên tai cô, rất nhẹ nhàng, làm cho trái tim của cô tan chảy.

Nói không căng thẳng chắc chắn là giả.

Lê Tiện Nam cười, đột nhiên im bặt.

Diệp Phi căng thẳng đến mức trên trán có thêm một lớp mồ hôi.

“Anh chưa từng đưa người nào khác về đâu cả.

” Ý cười của Lê Tiện Nam sao nghe như thế nào cũng cảm thấy xấu xa vậy chứ, “Nói thật, lâu như vậy, anh chưa từng có ý định về chuyện đó với em, cho nên không mua.


Khuôn mặt Diệp Phi đỏ đến mức không chịu nổi, duỗi tay ra đánh anh một cái, “Lê Tiện Nam!”
Lê Tiện Nam lại hôn lên môi cô, đầu ngón tay hơi cong lại, vuốt dọc sống mũi cô, “Làm sao có thể để cho em chịu ấm ức chứ! Hôm nay Phi Phi khổ sở lâu như vậy, lại chịu ấm ức, anh thật sự không thể như vậy được.


Lúc ấy Diệp Phi thật sự không kịp phản ứng lại, nghĩ trong đến tình tiết tên đã trên dây không có thứ gì đó phát sinh ở trên TV diễn ra ngoài đời thật đúng là rất……
Kết quả, cũng không phải là hoàn toàn không phát sinh gì, mà là cô đơn phương bị Lê Tiện Nam lấy lòng.

Bóng đêm nhưng không quan tâm đến những người có hay không, ánh trăng khẽ hôn cũng có thể làm nhiễu loạn gợn sóng.

Diệp Phi chỉ nhớ rõ giọng nói của Lê Tiện Nam, nói đừng sợ, có gì không vui thì nói cho anh biết.

Một đêm tối, chậm rãi kết thúc, nhưng cũng có một mảnh xuân ý nhân gian khác.

Diệp Phi nắm chặt lấy tay anh, chiếc nhẫn có hơi cộm lên trong lòng bàn tay, cô nghĩ, sao lại không chìm vào?
Anh vĩnh viễn đối xử dịu dàng với cô như vậy.

Chạng vạng, còn tưởng rằng câu “Để cho em bình tĩnh” kia chính là mở đầu chiến tranh lạnh, kết quả cũng không có, chỉ là anh chưa từng dỗ dành người khác, không biết làm như thế nào để cô vui vẻ.

Chắc chắn anh cũng khó xử.

Diệp Phi như thế nào cũng không muốn khóc, càng nghĩ đến bản thân mình được anh đối xử dịu dàng như vậy, mũi càng cảm thấy chua xót hơn, hô hấp vào ban đêm đứt quãng, cô giống như người chết đuối tìm được khúc gỗ để bám vào, nhưng đại dương mênh mông này ở đâu mới là điểm cuối.

Những dòng nước ấm áp, làm sao có thể không chịu nổi mùa đông giá rét.

Cô nhớ Lê Tiện Nam từng nói, không có Bồ Tát hương khói trường thịnh, nhưng Lê Tiện Nam lại hứa với cô đèn ở Tây Giao sẽ luôn sáng vì cô.


Cho đến rạng sáng.

Diệp Phi nằm trên giường ôm điện thoại, Lê Tiện Nam đi rửa mặt, chiều nay cô đều ở cùng anh, không nhìn thấy anh đi ra ngoài mua cái nhẫn này.

Cũng không biết là mua khi nào.

Cô mặc dép lê đi xuống lầu, trước cửa sổ sát đất là khung cảnh đã thuê người đến làm, cánh đồng hoa hướng dương rậm rạp, nhìn có cảm giác ấm áp.

Ngôn ngữ của hoa hướng dương có lời là ——
“Anh là chỉ thuộc về em, đừng nghi ngờ tình yêu của anh dành cho em, thứ thuộc về em anh cũng sẽ không chia cho người khác dù chỉ là một chút.


Cô ngồi xổm trên cánh đồng hoa kia, có hơi thất thần.

Lúc Lê Tiện Nam đi ra, trong phòng ngủ không co ai, anh đi theo xuống dưới, nhìn thấy Diệp Phi ở đó.

Lê Tiện Nam dựa vào cầu thang, cũng biết được sự tình hướng đi của câu chuyện càng ngày càng không chịu nghe theo sự khống chế.

Nhưng thật sự, cũng chỉ còn lại một người cam tâm tình nguyện.

Cho dù suy nghĩ nhiều hơn nữa, cũng khiến người ta phiền não, đơn giản không nghĩ quá nhiều.

Lúc sáng, thư ký La gửi kế hoạch cho anh, thay ba anh đi tham gia một buổi bán đấu giá từ thiện, thư ký La dặn dò đi lại, là lấy một cái bình sứ Thanh Hoa có nguồn gốc lịch sử.

Thật không thú vị.

Lúc ấy Lê Tiện Nam không còn hứng thú, lật lật quyển sách, nhìn thấy một chiếc nhẫn hình hoa hướng dương, lúc ấy cảm thấy hoa này thật tốt, vĩnh viễn nhiệt liệt, vĩnh viễn hướng về ánh mặt trời, đi tìm kiếm, còn có khác một ý tứ khác, nhưng cũng rất chuẩn xác.

Anh rất vui vẻ, cũng không quan tâm đến cái bình hoa kia nữa.

Chỉ là kim cương vàng trên chiếc nhẫn này có giá trị xa xỉ, có rất nhiều người chụp muốn sưu tầm, Lê Tiện Nam tăng giá vài lần, có người bám theo, anh tăng lên một cái giá người khác không thể với đến được, cuối cùng thành công giành được.

Người chủ trì bán đấu giá run rẩy, nói đây là viên kim cương vàng tự nhiên duy nhất trên thế giới, được các thương nhân đá quý nổi tiếng mua đến mài thành một khối kim cương, khảm nạm trên chiếc nhẫn này, tính cả viên kim cương vụn chung quanh, tổng cộng có 21 carat.

Lúc ấy Lê Tiện Nam cũng không muốn dùng hoa hồng sáo rỗng để dỗ dành cô.

Chỉ cảm thấy, hoa hướng dương mới là loài hoa tốt hơn.

Vĩnh viễn nhiệt liệt, vĩnh viễn sẽ không rơi vào khuôn sáo cũ.

Cũng tượng trưng cho sự trung thành đó.