Chương 08: Đừng-chọc-tôi

Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Cậu nói xem, có phải cậu ta bị khùng không.” Sau khi tan học, Ôn Noãn kể cho Phương Triết Hàn nghe trải nghiệm tối hôm trước.


 


“Trùm trường thì nó phải khác, người bình thường chẳng ai dám đụng, riêng cậu cứ phải xấn xổ lao vào người ta.”


 

 


Cô từ tốn nói: “Hơi tò mò ấy mà, muốn tìm hiểu kỹ hơn về người này.”


 


Phương Triết Hàn nghiêng mắt nhìn chằm chặp Ôn Noãn, nhìn đến nỗi trong lòng cô cảm thấy ngưa ngứa: “Cái gì!”


 


“Trong sách giáo dục giới tính thanh thiếu niên có viết, nảy sinh sự tò mò với người khác giới là biểu hiện manh nha của t!nh d*c.”


 


Ôn Noãn thuận miệng hỏi: “Còn nếu nảy sinh sự tò mò với người cùng giới thì sao?”


 


“Thì chứng tỏ bông hoa nào đó đang ngứa ngáy chứ sao.”


 


(lời người dịch: hoa cúc á)


 


Ôn Noãn: “…”


 


Bó tay, chả giao lưu nổi với đám con trai các cậu.


 

 


Đi ngang qua cửa hàng thực phẩm ngoài trường, Ôn Noãn nhớ tới que kem trong mồm Giang Trác hôm qua, quyết định mua một cây, bóc một nửa đưa cho Phương Triết Hàn.


 


Phương Triết Hàn vui vẻ nhận lấy: “Hồi trước cậu đâu có thích ăn mấy đồ ăn vặt kiểu này.”


 


“Tôi thay đổi rồi.”


 


Cô lơ đãng ngậm que kem, chậm rãi tản bộ trên đường, làm cho con gái xung không nhịn được ngoái đầu lại nhìn.


 


Dạo gần đây, “Ôn Hàn” thực sự càng ngày càng chất, hành động trẻ con như ăn kem mà cũng có thể toả ra khí chất mỹ thiếu niên dễ thương được.


 


Phương Triết Hàn cũng học theo Ôn Noãn ngậm que kem trong miệng, nhưng đến lượt cậu ta thì nhìn chẳng khác gì cương thi thái giám đang lè đầu lưỡi dài ngoằng trong phim cương thi của Hồng Kông thập niên 80.


 


“Ôn Hàn” bây giờ, đúng là một cái máy phóng điện biết đi với chị em.


 


Không, không chỉ có con gái mà ngay cả con trai cũng nhìn theo “cậu”, không khỏi cảm thấy rạo rực.


 


“Triết Hàn, giúp tôi nhớ lại một chút, trong khoảng thời gian tôi xảy ra chuyện có từng nhắc tới điều gì không?” Ôn Noãn nhai que kem, hỏi Phương Triết Hàn.


 


Phương Triết Hàn nhìn Ôn Noãn, khó hiểu hỏi: “Thực sự không nhớ được gì sao?”


 


“Tôi chỉ nhớ cậu nợ tôi 200 tệ thôi.”


 


“Con bà nó, cậu quên luôn đi!”


 


Phương Triết Hàn nghĩ nghĩ, nói: “Tôi nhớ mấy tháng trước, cậu từng nói cậu đang làm một việc lớn, nếu như việc này có thể thành công, bố cậu sẽ không coi thường cậu nữa, cậu sẽ trở nên có triển vọng hơn tên Ôn Thừa Nghiệp kia.”


 


Ôn Noãn đột nhiên dừng bước, kinh ngạc hỏi: “Rốt cuộc tôi có nói đó là chuyện gì không?”


 


Phương Triết Hàn lắc đầu: “Cậu nói sau khi thành công, tôi tự khắc sẽ biết, nhưng chưa được mấy ngày, cậu đã bị thương nằm trong viện rồi.”


 


Lông mày Ôn Noãn khẽ cau lại.


 


Nếu như dựa theo những gì Phương Triết Hàn đã nói, vậy vụ tai nạn của Ôn Hàn có lẽ không chỉ đơn giản là ân oán giữa học sinh với nhau mà còn có liên quan tới cái “việc lớn” mà anh ấy đang làm kia?


 


Đầu mối càng lúc càng trở nên phức tạp hơn.


 


“Còn gì nữa không, ví dụ lúc trước “tôi” đã từng nói những điều gì, đã từng tiếp xúc với người nào, hoặc là đã làm những chuyện kỳ quặc gì.”


 


Phương Triết Hàn nhún nhún vai: “Có nhiều chuyện cậu không nói cho tôi lắm, cậu bảo tôi không kín miệng, sẽ phá hoại kế hoạch của cậu mất.”


 


“Nếu cậu nhớ ra điều gì, nhất định phải nói cho tôi đầu tiên.”


 


Phương Triết Hàn gật đầu: “Thực ra tôi nghĩ cậu không cần thiết chuyện gì cũng phải đi so đo với tên Ôn Thừa Nghiệp kia đâu, điểm của cậu ta nằm trong top 50 trường mình đấy, đủ sức vào các trường đại học trọng điểm, điểm của cậu thì nát bét như cớt chó, hoàn toàn không cùng một trình độ, so thế nào được, chỉ thêm phiền óc mà thôi.”


 


Khoé miệng Ôn Noãn giật giật: “Lúc trước tôi rất thích so đo với cậu ta sao?”


 


“Chuẩn rồi đấy, vừa nhìn thấy cậu ta là cậu liền xù lông, suốt ngày đi gây sự với cậu ta, có điều cậu thộn quá nên toàn bị người ta bật lại à.”


 


Phương Triết Hàn bất lực đồng cảm nhìn cô: “Con người ấy à, có nhiều lúc chỉ có thể xuôi theo số phận thôi, chúng ta chính là lũ thất bại, phải xác định được vị trí của mình, mỗi ngày sống cho vui vẻ.”


 


“Cậu lạc quan thật đấy.”


 


Mãi cho đến hôm nay, nghe xong những chuyện mà Phương Triết Hàn kể về Ôn Hàn, Ôn Noãn mới coi như thật sự nhìn nhận lại anh trai một lần nữa.


 


Lúc trước, anh ấy giống như không có não, toàn thích làm ra những chuyện dị hợm, ất ơ đi theo một đám con trai tự cho mình là thất bại.


 


Nhưng trên thực tế, giống như những gì đầu undercut nói hôm qua, chỉ là cô đơn nên muốn thu hút sự chú ý của người khác mà thôi.


 


Anh ấy để tâ m đến sự thiên vị của cha, muốn được ông ấy chú ý và quan tâm.


 


Trong lòng Ôn Noãn hơi chua xót, cô không để tâ m đến việc cha có thích cô hay không, dù sao cô có sư phụ quan tâm, có các sư huynh đệ thương yêu… như vậy đã đủ lắm rồi.


 


Nhưng đối với Ôn Hàn mà nói, cha chính là người cha duy nhất, anh ấy muốn được ông ta công nhận.


 



 


Một chiếc Mercedes màu đen đậu bên vệ đường của trường học, Ôn Noãn nhận ra người đàn ông trước cửa xe, là cha cô, Ôn Hằng, còn có phu nhân hiện tại của ông ta – Trương Y Tuyết.


 


Đương nhiên, Ôn Thừa Nghiệp cũng có mặt, anh ta mặc một chiếc áo thể thao màu trắng, tay ôm bóng rổ, đầu nhễ nhại mồ hôi.


 


Trương Y Tuyết đang dịu dàng dùng khăn lụa lau đi những giọt mồ hôi trên mặt anh ta.


 


Anh ta cầm một chai coca, ngửa cổ tu ừng ực.


 


Ôn Hằng âu yếm nhìn, một tay xách balo giùm anh ta: “Uống từ từ thôi.”


 


Ôn Noãn định giả vờ không thấy, quay người rời đi. Đúng lúc này, Ôn Thừa Nghiệp gọi cô lại—


 


“Em trai Ôn Hàn.”


 


Ôn Noãn trợn mắt, dừng chân.


 


Bởi vì vừa được biết một số chuyện lúc trước của Ôn Hàn nên bây giờ cảm xúc của cô không tốt lắm, không muốn ngó ngàng tới anh ta.


 


“Đứng lại!” Cha gọi cô: “Ôn Hàn, anh qua đây cho tôi.”


 


Ôn Noãn dừng bước, miễn cưỡng đi tới: “Chuyện gì?”


 


“Hôm nay là sinh nhật anh trai của anh, vừa hay gặp nhau, cùng đi ăn cơm đi, tiện thể chúc mừng sinh nhật Thừa Nghiệp.”


 


Ôn Hằng luôn trưng ra bộ mặt nghiêm túc điển hình của phụ huynh đối với con trai Ôn Hàn, giọng điệu nói chuyện cũng hệt như người xa lạ.


 


Trương Y Tuyết cười nói: “Phải đấy phải đấy, Tiểu Hàn cùng đi luôn đi, dù sao mẹ con lúc nào cũng bận bịu ở ngoài, không có thời gian cho gia đình, cho dù bây giờ con có về cũng không có ai làm cơm cho ăn đâu.”


 


Mẹ Diêu Mạn Chi của Ôn Noãn quả thực rất bận, bà là một người rất mạnh mẽ, chỉ chuyên tâm cho sự nghiệp, không về nhà là chuyện như cơm bữa.


 


Đương nhiên, Ôn Noãn rất ủng hộ việc mẹ mình theo đuổi lý tưởng, nữ giới vốn không nên bị hạn chế bởi gia đình, con cái và phòng bếp.


 


Ôn Noãn cảm thấy, nếu bố mẹ đã không quản, thì tự mình cũng có thể gánh vác trách nhiệm bảo vệ và chăm sóc cho anh trai.


 


Đây cũng là nguyên nhân cô về nhà lần này.


 


“Đi thôi, cùng nhau ăn cơm, tụi dì đã đặt phòng riêng ở nhà hàng Nhật rồi.” Trương Y Tuyết đi tới định kéo cô.


 


Ôn Noãn vội vàng lùi lại hai bước, nhàn nhạt nói: “Không cần đâu, tôi đi về gọi đồ ăn cũng được.”


 


Ôn Thừa Nghiệp nói với cha: “Ba, con thực sự rất muốn mời em trai đến tham dự tiệc sinh nhật của con, đây là cơ hội tốt để chúng con bồi đắp tình cảm anh em.”


 


Ôn Noãn suýt mửa ra.


 


Dù gì anh cũng là người thừa kế triển vọng nhất của gia tộc đấy, bớt giả bộ làm bạch liên hoa đi được không, nghe mà muốn nôn hết cơm tối qua ra.


 


Anh trai ngốc nghếch của cô làm sao có thể là đối thủ của boy bạch liên như anh ta, bị ngược đãi cũng chỉ có thể la áu áu, không có gì để ngạc nhiên cả.


 


Ôn Hằng nghe con trai cưng nói vậy, hiển nhiên sẽ muốn con trai được thỏa mãn, bèn đanh mặt nói: “Ôn Hàn, hôm nay anh buộc phải đi ăn sinh nhật của anh trai anh.”


 


Ôn Noãn cười khẩy: “Ngại quá, hôm này hơi nhiều bài tập, không rảnh.”


 


Sắc mặt Ôn Hằng sa sầm, trách mắng: “Bình thường lúc không có việc gì cũng chẳng thấy mày cố gắng học hành như vậy. Bây giờ sinh nhật anh trai, mày lại đòi về nhà làm bài tập, tao thấy mày đang lấy cớ thì có.”


 


Ôn Noãn lười nói nhảm với bọn họ, chỉ nói: “Ờ.”


 


“Mày thái độ kiểu gì đấy!”


 


“Tôi thái độ kiểu gì?” Ôn Noãn đột nhiên quay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía cha: “Sinh nhật của anh ta tôi bắt buộc phải tham gia, vậy ba à, ông còn nhớ sinh nhật tôi và em gái là ngày nào không?”


 


Ôn Hằng sững ra.


 


Trương Y Tuyết thấy vậy bèn vội vàng đi tới giữa hai cha con, xua xua tay: “Ai da, đừng cãi nhau đừng cãi nhau, ở đây có nhiều học sinh nhìn như vậy, có gì lên xe hẵng nói.”


 


Nói xong, bà ta đi tới giả vờ kéo kéo Ôn Noãn, Ôn Noãn tiện tay đẩy một cái, Trương Y Tuyết suýt ngã lên xe.


 


Ôn Hằng thực sự bốc hỏa, ông ta đi tới, không nghĩ ngợi đạp một cái vào bên eo Ôn Noãn.


 


Đương nhiên, với thân thủ của Ôn Noãn, né một cước này là chuyện dễ như trở bàn tay.


 


Nhưng cô không né.


 


Cô muốn cảm nhận một chút, người anh trai bình thường thoạt nhìn như vô tư vô lo, lúc nào cũng cười hì hì, rốt cuộc đã làm thế nào để tự mình chịu đựng tất thảy trong sự sỉ nhục và tủi thân.


 


Mặc dù cú đạp này của cha không hề dùng sức, nhưng lại mang tới cảm giác nhục nhã… vượt xa sự đau đớn của thể xác, học sinh xung quanh đều quay lại nhìn, xì xào bàn tán, Ôn Hàn còn là một đứa con trai coi trọng sĩ diện nữa.


 


Ôn Noãn siết chặt nắm đấm, lửa giận gần như sôi trào.


 


Cách đó không xa, mấy người Giang Trác, Lục Vũ và Diệp Thanh đứng dưới gốc cây, chứng kiến hết thảy chuyện xảy ra bên kia đường.


 


“Hèn gì tên Ôn Hàn này không vừa ý một cái là dùng bạo lực, thì ra là bị cha ảnh hưởng.” Lục Vũ thì thầm nói.


 


Diệp Thanh vẫn cầm bút vẽ trong tay, sột soạt phác hoạ gương mặt cau có của Ôn Hàn, lơ đãng nói: “Cậu ta nhìn có vẻ… rất đau lòng.”


 


Giang Trác dập đầu thuốc, đưa tay lấy súng cao su trong túi ra, ngắm chuẩn vào Ôn Hằng.


 


“Vãi lúa! Tổ tông ơi!”


 


“Ông đừng làm loạn…”


 


Lục Vũ và Diệp Thanh bị động tác của cậu làm cho hết hồn, đồng thời đứng chắn trước mặt cậu, sợ cậu phát điên.


 


Lúc này, chuyện khiến mọi người không ngờ tới xảy ra.


 


Vào lúc Ôn Thừa Nghiệp đi tới, vờ vĩnh kéo Ôn Noãn lên xe, cô liền bẻ lộn tay anh ta lại, kéo tới trước mặt mình, một chiêu đè anh ta xuống đất.


 


Bởi vì động tác quá nhanh, quá điêu luyện trôi chảy nên tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.


 


Cô bóp cằm Ôn Thừa Nghiệp thật mạnh, làm anh ta đau đến run lẩy bẩy: “Ba, mẹ…”


 


Trương Y Tuyết thấy Ôn Hàn đột nhiên nổi dậy, ôm miệng thét lên.


 


Ôn Hằng ngây ra, hồi trước thằng con trai vừa yếu đuối vừa ngu xuẩn này bị ức hiếp cũng chỉ có thể tự mình trốn đi trút giận, không ngờ nó còn có một mặt mạnh mẽ như vậy…


 


Đôi con ngươi đứa con đen nhánh, lộ ra sự căm thù hung tợn trước nay chưa từng thấy.


 


“Tôi chỉ nói một lần, ông nghe cho rõ đây, từ nay về sau, mỗi lần ông đá tôi một cái, tôi sẽ nhổ một cái răng của con trai cưng của ông, để xem xương tôi cứng hay răng con trai ông cứng.”


 


Ôn Noãn chậm rãi đứng lên, đôi boots Martin màu đen dẫm lên ngực Ôn Thừa Nghiệp, hung tợn nhìn về phía Ôn Hằng, gằn từng chữ một: “Hiểu chưa?”


 


“Mày là đồ ma quỷ! Bạo lực! Rác rưởi!” Trương Y Tuyết xót ruột lao tới muốn cứu Ôn Thừa Nghiệp.


 


Ôn Noãn nhấc chân ra, đá Ôn Thừa Nghiệp về phía bà ta, quay người rời đi.


 


“Nghiệt tử! Mày đợi đấy!” Phía sau vọng đến tiếng chửi bới của Ôn Hằng, Ôn Noãn đã không nghe thấy nữa.


 


Học sinh xung quanh đều mắt chữ a mồm chữ o nhìn bóng lưng của “Ôn Hàn”, rồi lại nhìn Ôn Thừa Nghiệp cả người nhếch nhác.


 


Trời trời trời… trời đất, “Ôn Hàn” cũng giỏi quá đi!


 


*


 


Ôn Noãn không lập tức về nhà mà rẽ vào một con hẻm nhỏ không người, run rẩy rút điện thoại ra.


 


Rất nhanh, điện thoại truyền đến giọng nói uể oải của một người đàn ông: 


 


“Ai… đấy!”


 


“Sư phụ, là con, Tiểu Noãn.”


 


“Ồ, nhóc Noãn, sao đó?”


 


“Sư phụ, người đang làm gì vậy?”


 


“Ta đang ở ruộng, đốc thúc các sư huynh sư đệ của con bón phân cho cây.”


 


Trong đầu Ôn Noãn lập tức hiện ra hình ảnh sư phụ nhàn nhã thoải mái nửa nằm nửa ngồi.


 


Cô hít vào: “Sư phụ…”


 


Thế nhưng không hiểu sao lại có chút nghẹn ngào, Ôn Noãn cảm thấy quá yếu đuối, bèn hít sâu một hơi, bình tĩnh lại trong mấy giây.


 


Người đàn ông nghe ra giọng điệu của Ôn Noãn không đúng lắm bèn hỏi: “Bị bắt nạt à?”


 


“Không phải, sư phụ…”


 


Ôn Noãn lập tức ổn định lại giọng nói run rẩy của mình, nói: “Ban nãy con nổi giận, nên đã… ra tay, hức.”


 


“Tay bị đau à?”


 


Cô nhóc sụt sịt: “Không đau…”


 


Người đàn ông khẽ mỉm cười: “Ra tay đánh người mà sao con lại tủi thân rồi?”


 


“Bởi vì sư phụ từng nói, học võ không phải là để hiếu chiến tranh đua mà là để tu thân dưỡng tính.”


 


“Nếu đã biết vậy, sao vẫn làm?”


 


“Anh ta bắt nạt anh trai con, rất nhiều chuyện lúc trước không biết, bây giờ biết rồi, nên… rất buồn.” Giọng Ôn Noãn đã trở nên nghẹn ngào: “Đáng lẽ ra con không nên xúc động như vậy, con xin lỗi sư phụ.”


 


Rất lâu sau, bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dài rất khẽ--


 


“Tiểu Noãn, con vĩnh viễn không cần phải xin lỗi vì đã bảo vệ người mình thương yêu nhất.”


 


Trái tim Ôn Noãn run lên.


 


Trong điện thoại, tiếng của sư phụ nhẹ nhàng bay bổng, Ôn Noãn dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nói chuyện của ông, cả đôi mắt ông khẽ híp lại—


 


“Khóc cái gì, nỗ lực để bản thân trở nên mạnh mẽ, chẳng phải là vì để bảo vệ những người yêu thương nhất hay sao.”


 



 


Ôn Noãn vừa đi ra khỏi con hẻm đã nhìn thấy Giang Trác đang biếng nhác dựa vào tường, dưới ánh chiều tà, mái tóc trắng của cậu trở nên sáng loá.


 


Có điều nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy lông mi của cậu rất dài, vừa mảnh vừa rậm.


 


Ôn Noãn nghĩ, sao không nhuộm lông mi màu trắng cho tông xoẹt tông với cái đầu luôn đi.


 


Nhìn thấy cậu cô liền muốn chửi. Có điều hôm nay Ôn Noãn không có tâm trạng.


 


Ôn Noãn không thèm đoái hoài tới cậu ta mà đi thẳng, lúc này, Giang Trác lại ngáng đường cô.


 


“Bây giờ tâm trạng tôi không tốt.” Cô nhàn nhạt nói: “Nếu cậu thông minh thì đừng chọc tôi.”


 


Giang Trác chắp tay sau lưng, không tránh đường.


 


Ôn Noãn gằn giọng, lạnh lùng đe doạ: “Hôm nay gân cốt lung lay, đánh một người là đánh, mà hai người cũng là đánh.”


 


Giang Trác vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nhàn nhạt liếc cô.


 


“Một lần cuối cùng, đừng-chọc-tôi.”


 


Nói xong câu này, tay phải của Ôn Noãn nắm chặt, dùng lực bổ về phía má trái của Giang Trác.


 


Giang Trác không né, cúi đầu châm thuốc cho mình.


 


Lúc nắm đấm của Ôn Noãn cách má cậu nửa tấc thì dừng lại.


 


Giang Trác cúi đầu, phun một ngụm khói vào mặt cô.


 


Ôn Noãn: …


 


Đúng lúc Ôn Noãn thật sự muốn động thủ, Giang Trác đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, vừa gập vừa cạy, lòng bàn tay bị ép xoè ra.


Tốc độ nhanh đến kinh người.


 


Cổ tay của Ôn Noãn bị cậu bóp đau đến nghiến răng, đang định giãy ra.


 


Đột nhiên, Giang Trác thả hai cục kẹo vào trong tay cô.