Chương 2: 2: Thao Thao Bất Tuyệt

Không Nói Mà Dụ

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Hoàng lâu nổi danh nhất chính là các loại cháo, từ thanh đạm cháo trứng gà, cháo cá, cháo rau cần đến sang trọng hơn cháo bào ngư, cháo gan ngỗng, cháo gạch cua.

Cháo ở đây nấu có độ sệt vừa chuẩn nên mùi vị hết sức đặc biệt.

Tuy rằng một bát cháo bán so với nơi khác đắt hơn nhưng đều có lý của nó.

Rất nhiều người nguyện ý bỏ tiền đến ăn, mà Thẩm Hi là khách quen của nơi này vì vậy người kia cũng đến không ít lần.
"Thẩm thiếu gia, Chu tiên sinh".
Từ trên xuống dưới Hoàng lâu không ai là không quen thuộc bọn họ.

Sau khi chào hỏi, cũng không cần dẫn đường, trừ khi gian phòng riêng chuyên dụng của Thẩm Hi đã có người vào.

Nhưng lúc này qua mười giờ tối, khách hàng không nhiều đến mức cần dùng đến gian phòng kia của hắn.
"Cho tôi một bát cháo rau cần xương sườn, cho anh ấy một bát cháo thịt vịt nhớ đừng bỏ hành, thêm hai món xào đơn giản là được rồi".
Thẩm Hi vừa nói vừa hỏi người kia.
"Uống rượu không?".
"Một chén".
Người kia đáp.
"Cho tôi một bình rượu Thiệu Hưng mười năm".
"Tốt".
Thẩm Hi vừa đi vừa gọi món, đợi bọn họ lên đến lầu hai tiến về phía cửa sổ gian phòng nhân viên phục vụ đã sớm được thông báo rót trà chờ sẵn.
"Mời hai vị từ từ thưởng thức".
Nhân viên phục vụ nói xong liền lui xuống trước, cũng thay bọn họ nhẹ nhàng đóng cửa lại.
So với trà đen cùng trà xanh, Thẩm Hi càng thích uống bạch trà, sở thích này của hắn còn lây đến trên người bên cạnh.
Chu Ngôn Dụ đang mang kính mắt, nâng cốc trà lên nhưng chưa kịp uống liền bị một màn sương che mờ.

Hắn không thể làm gì khác hơn là đặt chén trà xuống, đem kính mắt lau chùi.
"Tôi có từng nói với anh lúc anh không đeo kính trông hòa nhã hơn chưa nhỉ?".
"Có nói qua".
Biểu tình trên mặt Chu Ngôn Dụ vạn năm như một, nói chuyện cũng kiệm lời ngắn gọn.
Thẩm Hi có chút ảo não, chống cằm nhìn Chu Ngôn Dụ.
"Đã nói qua, tôi còn có cái gì mà chưa từng nói với anh?".
"Có thể nói đều nói qua, không thể nói cũng đều nói".
Chu Ngôn Dụ trả lời.
"Chẳng hạn như?".
"Từ quần áo đến kiểu tóc của tôi, còn nói nếu như tôi và cậu không xuất hiện bên nhau thì không bằng cứ tàm tạm sống hết đời".
Chu Ngôn Dụ luôn có thể nghiêm trang tán gẫu, lại không thấy có chỗ nào bất hợp lí.
"À...!Chuyện trước là có thể nói, chuyện sau là không thể nói...".
Thẩm Hi cau mày, một bên nghe một bên khinh thường uống nước trà trong chén.
"Anh cả ngày mặc âu phục giống nhau như đúc, kiểu tóc cũng giống nhau như đúc.


Chính anh có thể thấy bình thường nhưng người mỗi ngày nhìn anh là tôi, anh có hay không nghĩ đến cảm xúc của tôi?".
"Tôi không phải minh tinh".
Chu Ngôn Dụ đối với sự "chỉ trích" quen thuộc của Thẩm Hi không có một chút thiếu kiên nhẫn nào, vẫn nhàn nhạt trả lời.
"Hơn nữa chúng ta cũng không ở cùng một phòng làm việc".
Ý tứ là thời gian đối mặt mỗi ngày thật ra không nhiều.
"Ai muốn xem minh tinh, nhìn chán hết rồi".
Thẩm Hi có chút nhụt chí, hắn cố ý lơ đi nửa câu sau.

Thật ra hắn từng thử nhiều lần nhét âu phục cùng áo khoác vào trong tủ đồ của Chu Ngôn Dụ, nhưng cho tới nay vẫn chưa thấy đối phương mặc qua lần nào.
Trước đây ở trường học là đồng phục học sinh giống nhau như đúc, ra trường Chu Ngôn Dụ liền bắt đầu mặc âu phục, vậy mà cùng vẻ mặt của hắn lại giống nhau cũng là vạn năm không đổi.

Thẩm Hi bắt đầu nghĩ lại chính mình, người kia là một người kì quái cư nhiên hơn hai mươi năm qua hắn lại nhìn một chút cũng không thấy chán.

Ngược lại trong công ty minh tinh ra ra vào vào đã sớm làm cho hắn nhìn đến hoảng loạn.
Tóm lại chuyện quần áo cùng kiểu tóc Thẩm Hi vẫn chưa có ý định từ bỏ.

Chu Ngôn Dụ từ trước đến nay đối với cái đề tài này không quá hứng thú.

Bất quá nhàn rỗi không chuyện làm, Thẩm Hi tìm cái đề tài mới tiếp tục nói.
"Anh muốn kết hôn không?".
"Không biết".
"Nếu như tôi kết hôn thì sao?".
"Cũng không biết".
"Nhưng nếu tôi kết hôn rồi sẽ có gia đình riêng của mình".
"Ừm".
"Vậy còn anh?".
"Chỉ cần cậu không rời nhà tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh, nếu như cậu rời nhà nhớ giữ cho tôi một gian phòng".
Đáp án này đã là bất biến, Thẩm Hi không nhịn nỗi trợn tròn mắt trong lòng.

Hắn nhìn Chu Ngôn Dụ nửa ngày, bỗng cúi đầu cụp mắt, sau đó hạ thấp giọng nói.
"Nhiều năm như vậy bệnh đã không còn phát tác, cũng đã không còn quan trọng lắm"..